Liễu lão phu nhân hít một hơi khí lạnh. Tới giờ bà vẫn chưa biết cháu gái mình còn có năng lực chiến sĩ, hơn nữa... còn là cấp bốn. Không đúng, thước đo vẫn chưa dừng lại. Chỉ thấy sương mù trắng đang bay lên cấp năm. Cuối cùng vững vàng dừng lại ở cấp năm.
Mới mười hai tuổi đã đạt đến cấp năm. Hiện tại, Tần Duyệt mười chín tuổi đạt cấp tám, mười chín tuổi tới cấp tám đã không mấy ai có thể làm được. Mà Liễu Hồ Nguyệt... mười hai tuổi tới cấp năm, đây là tốc độ dọa chết người.
Liễu lão phu nhân trợn mắt, há hốc mồm nhìn thước đo kiểm tra trên mặt hồ, không thốt nên lời một hồi lâu.
Phượng Hạo Quân cũng bị hiện tượng này dọa sợ. Lúc trước hắn còn lo yêu cầu của bản thân quá cao, bởi Liễu gia chưa từng có hài tử mười hai tuổi tiếp nhận chức vị gia chủ. Trước đây cũng có người ít nhất mười lăm tuổi muốn xin hoàng thất làm gia chủ, người ấy phải đạt Chiến sĩ cấp năm. Phượng Hạo Quan đưa cho hài tử mười hai tuổi một bậc thềm, chừng đó tuổi đạt tới cấp bốn đúng là gây khó khăn cho người ta.
Hắn khiếp sợ nhìn chằm chằm thước đo, trong đầu nổ đùng đùng. Một lúc lâu sau, hắn mới thốt lên: "Liễu lão phu nhân, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Chẳng phải nói... khí mạch của Tiểu Cửu nhi bị phế sao?"
Liễu lão phu nhân cũng nhìn Liễu Hồ Nguyệt, vẻ mặt kinh hãi.
Liễu Hồ Nguyệt bình tĩnh leo lên khỏi hồ, hai má ửng hồng, cúi đầu dịu dàng hỏi: "Hoàng thượng, như vậy có thể đi đến cửa thứ hai chưa?"
Phượng Hạo Quân bị hành động của Liễu Hồ Nguyệt dọa sợ, sao còn tâm trí nghe nàng nói gì. Phượng Dật Hiên thấy vậy bèn đi đến, ôm cánh tay nàng: "Có thể, có thể! Ta đưa nàng đi chơi, ta biết nó ở đâu." Sau đó kéo tay Liễu Hồ Nguyệt về phía cửa thứ hai.
Lúc này, Phượng Hạo Quân và Liễu lão phu nhân mới đồng thời phục hồi tinh thần. Hai người đều nhanh chóng đuổi theo, đặc biệt là Phượng Hạo Quân vừa đuổi vừa gọi: "Hiên nhi, đi chậm một chút!"
Đến trước cửa thứ hai, Phượng Dật Hiên và Liễu Hồ Nguyệt dừng lại, chờ Phượng Hạo Quân dùng chìa khóa mở cửa thứ hai ra. Phượng Hạo Quân và Liễu lão phu nhân đến bên Liễu Hồ Nguyệt. Phượng Hạo Quân không nhịn được hỏi: "Lão phu nhân, rốt cuộc Tiểu Cửu nhi xảy ra chuyện gì? Sao lúc trước Liễu gia luôn giữ bí mật thế?"
Mầm non tốt như vậy mà bị che giấu nhiều năm.
Liễu lão phu nhân nhìn Liễu Hồ Nguyệt, rối rắm: "Chuyện này..." Bà cũng mới biết Liễu Hồ Nguyệt là Chiến sĩ.
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu nhìn bọn họ, cúi đầu nói: "Hoàng thượng, tổ mẫu, chuyện này nói ra rất dài. Hơn nữa, ta không cố ý giấu diễm, nhưng kẻ xấu ở Liễu gia, ta không thể không đề phòng."
"Ai?" Phượng Hạo Quân hung tợn quát lên.
Liễu Hồ Nguyệt nhìn Liễu lão phu nhân, tin tưởng bà biết đó là ai.
"Hoàng thượng, đây là chuyện của Liễu gia. Người là hoàng đế cao quý của một nước, không tiện nhúng tay." Liễu Hồ Nguyệt nói.
Liễu lão phu nhân khẽ gật đầu: "Hoàng thượng, đợi xong chuyện này, lúc trở về chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng."
"Tra, nhất định phải tra! Ai dám động vào nửa tấc đất của Liễu gia, tuyệt không thể tha." Phượng Hạo Quân thầm siết chặt tay, kích động nên quên thân phận của mình. Thân là hoàng đế một nước không thể can thiệp vào cuộc tranh đấu của các gia tộc. Phượng Hạo Quân bị thiên phú yêu nghiệt của Liễu Hồ Nguyệt kích thích, ai cũng làm thiên tài xuất chúng như vậy mai một thì sẽ gây khó dễ cho Thiên Thủy quốc rồi.