Nhục cầu nhe răng với Tử Diễm, hai móng vuốt hung hăng cào cào ngón tay Tử Diễm. Tử Diễm lâu lắm rồi không cảm nhận được cảm giác đau, đột nhiên “Tê” một tiếng, lập tức buông lỏng nhục cầu, bước chân cũng lùi lại phía sau vài bước.
Liễu Hồ Nguyệt nhìn sắc mặt Tử Diễm lúc trắng lúc xanh, phút chốc đứng lên hỏi: “Sư phụ, làm sao vậy?”
Ngón tay Tử Diễm run nhè nhẹ, linh hồn đột nhiên run lên, nháy mắt hóa thành không khí, lại đột ngột đen một mảng, chỉ để lại một câu nói hình như có chút kiêng kị: “Vi sư đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, ngươi tự mình đi dạo đi.”
Thanh âm dần dần biến mất, Liễu Hồ Nguyệt nghi hoặc nhìn phương hướng Tử Diễm biến mất, thật lâu sau mới cúi đầu nhìn xuống nhục cầu.
Nhục cầu ngồi xổm bên chân nàng, rất vô tội nhìn Liễu Hồ Nguyệt, sau đó uyển chuyển bám vào người nàng, nhảy lên vai nàng vai, cọ cọ lấy lòng vào mặt nàng.
Liễu Hồ Nguyệt liền nhấc nó lên hỏi: “Ngươi đến cùng đã làm cái gì?”
Nhục cầu lắc lắc đầu “Kỉ kỉ” vài tiếng.
“Vì sao sư phụ ta lại biến thành như vậy, ngươi có phải đã làm chuyện xấu gì với hắn không?” Liễu Hồ Nguyệt hung tợn mở to hai mắt nhìn nó hỏi.
Nhục cầu thân dài quá cổ, đột nhiên rống lên với nàng: “@#@¥%#¥*;amp;amp;~ “
“Ngừng!” Thời điểm vừa nghe nó nói thú ngữ, Liễu Hồ Nguyệt liền đau đầu.
Ôm lấy nhục cầu, cũng lười hỏi lại nó, xoay người đi lại xung quanh, nàng phát hiện trừ bỏ mấy cái hình điêu khắc kỳ kỳ quái quái gì đó trên vách tường cũng không có bảo bối gì đáng giá.
Cũng may nàng chiếm được đá nguyên tố màu lam, tiến vào mấy tầng chứa bảo bối của Long tháp cũng coi như là có chút thu hoạch.
Bằng không, cái gì cũng không có, nàng sẽ khóc mất.
Bên trong không có bảo bối gì, Liễu Hồ Nguyệt liền rời Long tháp.
Linh hồn về tới thân thể, từ linh hồn tu luyện đem ra thủy nguyên tố kết hợp cùng thân thể, nàng cảm thấy thân thể nhẹ đi không ít, toàn thân cứng cáp (convert ghi là hỗn thân đều là kính, edit vậy không biết có đúng không nữa?).
Cảm ơn đã theo dõi. Truyện được đăng tải sớm nhất trên Diễn đàn . Chương này được edit bởi Chiryu Vũ.
Khó trách tu luyện giả có thể đạt tới cảnh giới làm việc không nghỉ không ngủ. Nhóm ám vệ Liễu gia một tháng đổi ban trực (ca trực) một lần, bọn họ hiến dâng chính bản thân mình đến thủ hộ Liễu gia, Liễu Hồ Nguyệt kính nể bọn họ chân thành.
Từ trong Long tháp đi ra đã là ngày thứ hai.
Đi đến nơi này hơn một tháng, nàng còn không biết Liên Vân Thành trông như thế nào đâu?
Đứng dậy, thay đổi một bộ quần áo, chỉnh sửa lại đầu tóc của mình. Nhìn gương mặt chính mình trong gương đồng, ngũ quan tinh xảo vô cùng, khuôn mặt này cũng vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn từ khi nàng đến nơi này.
Nàng có da thịt tuyết trắng, nhẵn nhụi mà không nhàn rỗi, mày liễu, mắt phượng, mũi quỳnh lung linh, môi đỏ mọng no đủ mê người.
Liễu Tường Phong che chở nữ nhi này tốt lắm, ăn uống cũng đều là tốt nhất.
Nàng vỗ vỗ gương mặt mìn giống như tiểu hài nhi mười hai tuổi, như thế nàyrõ ràng chính là một cô nương trưởng thành sớm.
Không dùng phấn trang điểm, nàng dùng mặt mộc đi ra khỏi phòng.
Tiểu Hồng cùng Tiểu Lục đi tới: “Cửu tiểu thư, sớm.” Hai nha hoàn cười híp mắt, trăm miệng một lời.
Nhìn đến biểu cảm quỷ dị của các nàng, Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày một chút, hỏi: “Sáng sớm hôm nay có chuyện gì không?”
Hai người cười nhìn thoáng qua, Tiểu Hồng liền hì hì nói: “Cửu tiểu thư, hôm nay Phượng vương mang hàng tỉ sính lễ tới cầu hôn, toàn bộ mọi người Liên Vân Thành đều biết, Phượng vương hiện tại ở ngay đại sảnh. Bất quá, hắn sợ Cửu tiểu thư người mệt nhọc, cho nên không để nhóm nô tù chúng ta đánh thức người.”
Nghe nói như thế, Liễu Hồ Nguyệt có cảm giác như lại bị nội thương. Ngốc tử này... Đã nói không gả cho hắn, hắn còn đưa sính lễ cái gì đến.
“Cửu tiểu thư, người đã tỉnh, như vậy tụi nô tì sẽ đi đại sảnh kiểm kê quà tặng một chút.”