Ánh sáng vàng sáng rọi, từ trên tầng truyền đến tiếng cười vui vẻ của vật nhỏ: “Kỉ kỉ khanh khách...”
Sau đó “Oanh” một tiếng, bức tường vô hình kia như bị một sức mạnh cường đại đập tới phá tan.
Nhục cầu từ bên trong nhảy ra, miệng ngậm vật gì đó tản ra ánh sáng vàng rực rỡ, nhìn tầng thứ nhất như khiêu khích, xoay mông với Liễu Hồ Nguyệt, giống như gọi nàng tới đó.
Liễu Hồ Nguyệt trừng mắt nhìn bức tường màu đỏ đổ vỡ trước mặt vừa rồi đột nhiên xuất hiện, mà kết giới giống như bị... Bị vật nhỏ kia, trời ơi, nàng thật không dám tưởng tượng.
Thanh âm “Rầm rầm” lại một lần nữa vang lên, bức tường đỏ xuất hiện vô số vết rách, trong chớp mắt, bức tường rắn chắc kia liền đổ. Lúc nó đổ xuống liên hóa thành từng đợt từng khói nhẹ đợt màu đỏ, cuối cùng tan vào trong không khí.
Biến hóa như vậy, chẳng qua là trong nháy mắt, Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy thật buồn cười, bức tường lại chân chân thực thực xuất hiện trước mắt nàng.
Mà tường đỏ ngăn cản nàng nháy mặt sụp đổ.
Bức tường nàng cùng Tử Diễm đều không thể phá võ tường lại bị một vật nhỏ to hơn năm tay nàng một chút phá vỡ.
Vật nhỏ đến cùng muốn làm ra bao nhiêu chuyện lớn a. Thật là bưu hãn!
Nhục cầu thấy nàng ngơ ngác ngốc đứng nhìn, khuôn mặt lập tức biến sắc, buông xuống dây xích tay màu vàng nó ngậm trong miệng, kêu “.
Tử Diễm cũng từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần: “Đồ nhi, tuy rằng ngươi cùng sư phụ đều cảm thấy tò mò với vật nhỏ kia, nhưng hiện tại không phải thời điểm để tò mò nó. Bức tường đỏ bị vật nhỏ kia phá giải, ngươi chạy nhanh lên, tường đỏ bị phá vỡ không tới nửa canh giờ sau sẽ tự động hồi phục, kết giới cũng tự động hình thành.”
Quy củ của Long tháp, nếu kết giới có dễ dàng bị nhân loại đánh vỡ như vậy, nó sẽ không là bảo bối người người mơ ước.
Mà nhục cầu kia... hiện tại Tử Diễm càng ngày càng không dám khinh thị nó.
Chính là một tiểu gia hỏa vừa phá trứng chui ra được mấy ngày, vậy mà có được lực lượng phá nổi bức tường như thế này… Quả thực chính là biến thái!
Liễu Hồ Nguyệt lập tức phục hồi lại tinh thần lại, bước vào tầng chứa đựng thứ nhất. Nàng bước lên một bước cầu thang, cầu thang sẽ sáng lên bạch quang, cho đến một bước cuối cùng, Liễu Hồ Nguyệt phát hiện trong không khí hiện lên một chút bột phấn màu đỏ.
Tử Diễm hô nhỏ: “Mau vào đi, kết giới cùng bức tường kia rất nhanh sẽ khôi phục.”
Liễu Hồ Nguyệt gật gật đầu, tóm lấy nhục cầu cũng sắp tiêu sái bước vào tầng chứa đựng thứ nhất.
Nàng vốn ôm tâm lý hận thù với nhục cầu, hiện tại lại giống như chiếm được bảo bối, đem nhục cầu ôm thật chặt vào trong ngực.
Nhục cầu híp mắt, cái đầu nho nhỏ cọ cọ vào vòng ôm của nàng.
Nàng vừa bước vào thứ nhấth, kết giới cùng tường đỏ bên ngoài dễ dáng nhìn ra tốc độ biến hóa.
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua bức tường bị kết giới bao phủ ở bên trong, tường chính đang chầm chậm tiến vào trạng thái vô hình. Nàng biết, chờ một chút, bức tường kia lại sẽ biến thành trong suốt, kết giới cũng sẽ dung hợp cùng không khí.
Lúc này, nhục cầu kêu nàng một tiếng: “^*&&%$%( “
Sau đó nhục cầu tránh thoát khỏi lòng nàng, nhìn xung quanh muốn nói cái gì đó.
Liễu Hồ Nguyệt nhìn về tầng chứa đựng thứ nhất, nó rất rộng lớn, bốn phía là hình tròn, thế nhưng lại trống rỗng.
“Gì chứ, ta vất vả đi lên, vậy mà không có một cái gì, đùa giỡn ai hả!” Liễu Hồ Nguyệt nhìn xung quanh, có cảm giác choáng váng.
Lúc này, tiếng vang “Răng rắc răng rắc” quanh quẩn ở bên tai nàng...