Quỷ Vương Phi, Bổn Vương Hận Ngươi!

Chương 21: Bữa ăn hội tụ bị phá !




Trăng đêm soi sáng, Mộ Dung Nguyệt khẽ cười nhạo bản thân mình, sợi dây chuyền trên cổ nắm chặt lấy.. A Lâm..đã qua mấy vạn năm..rốt cuộc chàng đang nơi đâu..

-Nha đầu..ngươi làm sao lại có thể tắm ở đây? – là giọng nói đáng ghét của hắn.

Mộ Dung Nguyệt im lặng, Hiên Viên Hạo khẽ cười nhạo bước tới gần thấy đôi mắt nàng đỏ hoe liền hơi giật mình:

-Ngươi…ngươi khóc sao..ngươi bị thương sao? – Hiên Viên Hạo hỏi.

-Tránh ra …! – nàng hất tay hắn ra, y phục nhanh chóng khoác vào.

Đôi mắt lộ vẻ bi thương, khuôn mặt phút chốc xinh đẹp đến lạ thường khiến cho Hiên Viên Hạo giật mình. Nàng đi lên hồ, mặc chỉnh tề y phục lại rồi nói lạnh:

-Hiên Viên Hạo, ta với ngươi chỉ là phu thê trên danh nghĩa, đừng tưởng ta không biết mưu đồ của ngươi.. dẫu sao ngươi cũng đã biết thân phận của ta, vậy thì nên thừa biết..Mộ Dung Nguyệt là do ngươi bức đến chết! Cho nên.. ngươi tốt nhất đừng có hồ nháo với ta! – Mộ Dung Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn.

-Nếu đã như vậy ta cũng chẳng cần làm bộ nữa.. ngươi vốn không phải Mộ Dung Nguyệt thì tại sao lại dùng thân thể của nàng..ngươi có mưu đồ gì?

-..Việc của ta không đến phiên ngươi biết!

Mộ Dung Nguyệt rời đi bỏ lại Hiên Viên Hạo đứng một mình, tay hắn đặt lên ngay tim…rốt cuộc sao hắn lại khó chịu vì nàng..

-----

Ngày hôm sau, trận đấu thứ hai bắt đầu, ba mươi người được chia làm mười nhóm khác nhau để cùng làm nhiệm vụ hái thuốc, nhóm về cuối cùng sẽ bị loại. Mộ Dung Nguyệt liếc nhìn Tử Dạ đang im lặng giả dạng ngụy quân tử liền siết chặt nấm đấm nhỏ lại, Tiểu Hoa mỉm cười nắm chặt tay nàng cùng Tiểu Miên:

-Chúng ta là một đội!

-Chúng ta mau đi thôi! – Tiểu Miên hưng phấn.

Mộ Dụng Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ, cùng hai người lên đường đi vào khu rừng. Nhìn tờ giấy ghi tên năm nguyên liệu liền thở dài:

-Chúng ta có thể tự lấy dược liệu dâng lên không? – nàng hỏi.

-Làm sao có thể..Nguyệt nhi, ngươi cũng thật là lười nha, nào đến đây lấy nấm linh chi trên vách đá đi!

Mộ Dung Nguyệt nhìn nấm linh chi nằm trên vách đá khoảng năm mét liền đạp chân phi thân lên lấy giao cho Tiểu Miên, tiếp tục lên đường thì gặp ngay oan gia:

-Mộ Dung Nguyệt, đừng để bị loại sớm nhé, bằng không ta không thể làm cho Mộ gia nhục nhã vì ngươi! – Duệ Minh cười khẩy cầm quạt tiêu soái.

-Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ việc nhé, bổn tiểu thư cũng muốn xem Duệ gia có thứ gì mà dám đối đầu với chúng ta! – nàng chống nạnh hai tay đối đầu.

-Để xem, bổn thiếu gia nhất định làm cho Mộ gia biến mất khỏi Hỏa Chi quốc!

-Vậy thì ngươi cứ tiếp tục mơ, bổn tiểu thư không có thời gian với ngươi..mà cũng may cho ngươi khi chung đội với hai người bọn họ đấy, bằng không bị loại sớm ta cũng thật mất mặt thay!

Nàng cười nhếch môi rồi rời đi trước, Tử Dạ cười khẽ cúi người hái Tứ thảo linh dược đưa cho nam tử bên cạnh tiếp tục đi không thèm để ý Duệ Minh đang phừng phừng nóng giận.

Sau khi tìm được bốn dược liệu, Tiểu Hoa nhíu mày nhìn dược liệu thứ năm:

-Sao vậy? – Mộ Dung Nguyệt nhìn nàng.

-Ở nơi này thì làm sao có Liên Thủy dược chứ.. Nguyệt nhi, ngươi biết gần đây nơi nào có sông hồ không? – Tiểu Hoa hỏi.

-..Nếu vậy thì chắc là ở Cửu Hồ Nguyệt thôi!

-Ta đã xem ở đó rồi mà không phát hiện! – Tiểu Hoa thở dài.

-Hình như…gần đây có con sông đấy, tối hôm qua muội có đi loanh quanh xem! – Tiểu Miên nói nhẹ.

-Vậy thì mau đi!

Nói xong Tiểu Miên liền dẫn đường đi tới một con suối nhỏ, Mộ Dung Nguyệt nhìn xung quanh liền thấy đóa hoa sen đang bị nước cuốn mạnh mẽ:

-Hai ngươi ở đây..ta sẽ quay lại!

Nói xong nàng liền phi thân lên hòn đá gần đó, cúi người hái Liên Thủy dược liền mỉm cười giơ lên:

-Lấy được rồi!

-Cám ơn nhé! – bỗng một thân hồng y sáng chói xoẹt qua cướp Liên Thủy trên tay nàng.

Mộ Dung Nguyệt nhíu mày nhìn nữ nhân đang đứng trên bờ, nàng ta cười khẩy cầm đóa Liên Thủy tự đắc:

-Ngươi tùy tiện cướp đồ người khác sao? – Tiểu Hoa hét.

-Trong luật đâu có cấm không được cướp đồ, với lại Liên Thủy cũng chưa được cho vào trong túi các người sao lại nói ta cướp! – nữ nhân trơ trẽn đáp lại.

-Mau trả lại đây!

Mộ Dung Nguyệt nhíu mày đáp người lên đối diện với nàng ta, nữ nhân này nhìn cũng có chút dung mạo đó chứ..

-Ngươi là người của Mộ gia.. có vẻ ngươi thích ra vẻ quá nhỉ?

-Thế thì đã sao, bổn tiểu thư ra vẻ cũng không làm hại tới ai, ngược lại ngươi thân là nữ tử lại giở thói trộm cướp không biết xấu hổ à!

-Tham gia thi đấu mà xấu hổ thì tham gia làm gì..ta đi trước!

-Dễ vậy sao?

Nói xong, thân ảnh nàng liền xuất hiện bên cạnh nữ tử hồng y ngăn chặn đường đi của nàng ta:

-Bách Liên, tốt nhất trả lại Liên Thủy đây! – Tiểu Hoa lên tiếng.

-Ta chính là muốn cướp đấy!

Mộ Dung Nguyệt siết chặt tay lại, đánh về phía nàng ta..không ngờ thân thủ nữ nhân này không tệ..như vậy thì liền có thể vui đùa một chút rồi.. hai thân ảnh một tím một đỏ lao vào nhau, tốc độ khiến người ta quan sát không kịp chút nào.

Ở gốc cây gần đó, Tử Dạ nhìn thân thủ hai người chuyển động, cây quạt trên tay cũng thật muốn chuyển động theo.. nam tử đứng bên cạnh thì không quan tâm chỉ cầm cây sáo mân mê.

-Hai người bọn họ có vẻ không phân thắng bại nhỉ…hình như Mộ nha đầu kia đang thất thế thì phải? – Duệ Minh nhìn hướng hai thân ảnh chuyển động.

Tử Dạ cúi người cầm lấy hòn đá hướng tới hai người rồi ném.

Bỗng thắt lưng bị vật nào đó ném mạnh vào khiến cho Bách Liên thất thế, ngay lập tức chớp thời cơ Mộ Dung Nguyệt đánh cú đá karate thật mạnh vào bụng nàng khiến nàng văng xa ngã xuống đất, nội thương không hề nhẹ.

-Thua rồi! Mau giao Liên Thủy ra! – Tiểu Hoa đưa tay ra.

Không cam tâm lấy Liên Thủy giao ra cho Tiểu Hoa, Bách Liên định chạy thì ngay lập tức bị Mộ Dung Nguyệt chặn đầu:

-Đừng hòng trốn nhé!

Chưa kịp phản ứng thì thấy Tiểu Miên đưa tay vào y phục nàng lấy Liên Thủy ra cho vào túi, Tiểu Hoa cười khẽ châm chọc:

-Đúng là nha đầu ngươi vừa ăn cướp vừa tỏ vẻ, lần sau nên xem mình cướp của ai trước khi hành động nhé!

-Được rồi, chúng ta đi thôi! – Mộ Dung Nguyệt nhìn nàng ta rồi rời đi.

Khi nhóm họ về tới nơi thì trận đấu cũng kết thúc nhóm của Bách Liên bị loại đi vì không đủ dược liệu. Đinh Tài thái y công bố kết quả rồi cho họ quay về nhà, chờ đến ngày thi đấu, một số người nếu không có người thân thì sẽ ở lại phủ tướng do triều đình làm Thuật Ảnh tạo nên, còn một số người thì sẽ về với người thân.

Mộ Dung Nguyệt đưa hai người tỉ muội của mình về trước mặt cha mẹ, Mộ Dương thấy hài tử yêu quý quay về liền trách cứ:

-Hài tử, ngươi chính là vô tâm..đi như vậy khiến ta đây thật lòng lo lắng!

-Cha…ta chính là nhớ thương ngươi cùng mẹ đến nỗi vừa nghe có thể về nhà thì lập tức đến ngay đây, cha, đây là Tiểu Hoa, hảo hữu của con hồi nhỏ! – Mộ Dung Nguyệt khoác lấy tay lão giới thiệu.

-Là hảo hữu của Nguyệt nhi chúng ta thì cũng như là nhi tử chúng ta, nào, tối nay phải tổ chức tiệc! – Mộ Dương cười lớn.

-Lão già, ông muốn độc chiếm con gái à..! – Phượng Tử Loan rốt cuộc lên tiếng.

-Làm sao ta có thể … Nguyệt nhi đến với mẹ con đi nào!

Nhìn khung cảnh xung quanh làm cho Tiểu Hoa thấy thật ấm áp, nàng cũng e dè đứng yên tại chỗ thì thấy Tiểu Vân:

-Tiểu Vân..!

-Hoa tiểu thư.. cô cũng đến tham gia sao? –Tiểu Vân từ nhỏ là theo bên Mộ Dung Nguyệt nên tất nhiên là biết về Tiểu Hoa.

-Đúng vậy! – nàng mỉm cười.

-Mau ngồi đi, lão gia cùng với phu nhân là người không nói đến lễ tiết, ngươi là hảo hữu của tiểu thư, phu nhân và lão gia xem ngươi như người trong nhà!

Kéo Tiểu Miên và Tiểu Hoa ngồi xuống ghế, nàng liền phân phó cho tì nữ mang trà lên cho họ, lúc này Mộ Phong cũng xuất hiện.. làm cho trái tim ai đó đập lỡ một nhịp:

-Đại ca … muội nhớ huynh! – Mộ Dung Nguyệt ôm chầm lấy hắn mà nịnh nọt.

-Tiểu nha đầu..thi cử ra sao rồi? Nghe nói, muội đặc biệt chú ý nhỉ..cùng với thiên tài Hàn Bắc quốc thi đấu ngang tài..thật sự không phụ công huynh nha! – Mộ Phong cưng chiều nàng.

-Tất nhiên, ta làm sao có thể để cho Mộ gia ta mất mặt..nhưng chính là tên Duệ Minh kia cứ năm lần bảy lượt sinh sự thật làm cho muội bực mình!

-Đã là thi đấu thì con nên có tính kiên định đừng để ân oán cá nhân làm ảnh hưởng tới cuộc thi! – Phượng Tử Loan nhìn nàng.

-Con biết rồi..à, đây là Tiểu Hoa, hảo hữu của muội..còn đây là Mộ Phong, ca ca của ta! – Mộ Dung Nguyệt hướng tới Tiểu Hoa mà giới thiệu.

-Hoa tiểu thư, nhờ ngươi chăm sóc Nguyệt nhi! – Mộ Phong mỉm cười.

-Nguyệt..nhi là hảo hữu của ta..điều đó là tất nhiên!

Khuôn mặt Tiểu Hoa ửng hồng lên làm cho Mộ Dung Nguyệt cười khẽ, Phượng Tử Loan nuông chiều hài từ, nhìn sắc trời của đã sập tới liền bảo ba người bọn họ tắm rửa sau đó đến phòng ăn dùng bữa.

Nhưng không ngờ hôm nay Mộ phủ được các quý nhân đến ghé thăm nha, từ ngoài có người truyền bảo có Hoàng thượng, Cung Thân vương, Thanh Phong vương cùng với Sát Tôn vương diện kiến, khiến cho Mộ Dương nhíu mày khó chịu nhưng vẫn là cho vào:

-Tham kiến hoàng thượng, Cung Thân vương, Thanh Phong vương, Sát Tôn vương vạn tuế vạn tuế! – mọi người hành lễ.

-Mộ tướng quân, Mộ phu nhân đừng khách khí, miễn lễ tiết! – Hiên Viên Sở thân hoàng y cười nhẹ.

-Tạ ơn hoàng thượng!

-Không biết hôm nay các vị đến Mộ phủ có việc gì không ạ? – Mộ Phong thay mặt cha mẹ lên tiếng hỏi.

-Bổn vương đến thăm nương tử! – Hiên Viên Hạo tìm ngay cớ liền ngồi xuống ghế.

-Ta là đến thăm hỏi Mộ Phong ngươi! – Hiên Viên Thanh nhẹ nhàng mỉm cười ngồi xuống ghế bên cạnh Hiên Viên Hạo.

-Ta là đến bàn chính sự với Mộ tướng quân! – Hiên Viên Cảnh nhanh chóng cầm lấy chiến lược quân nhân đưa cho Mộ Dương, sau đó ngồi đối diện Hiên Viên Thanh.

-Ta..Ta thì đến thăm ngũ đệ muội và thăm hỏi sức khỏe của dì! – Hiên Viên Sở cười khẽ ngồi đối diện với Hiên Viên Hạo.

-Thăm hỏi ta…là ngươi sao? – Mộ Dung Nguyệt nghe tiếng của hoàng thượng liền chạy tới ôm hắn.

-Nguyệt nhi..! – Phượng Tử Loan nhíu mày.

-Dạ..Hiên Viên Thanh, ngươi cũng đến sao!? – nàng mỉm cười nhìn hắn vui mừng,

-Nguyệt nhi..tướng công con đang ngồi sao lại không để mắt đến!? – Phượng Tử Loan nhíu mày bất bình thay cho Hạo nhi.

-Chính là tiểu tử này bắt nạt Nguyệt nhi nên mới không thèm để ý hắn thôi! – Mộ Dương bênh vực con gái.

-Hiên Viên Hạo, con đã nghe tiếng đáng ghét hắn từ xa nên thừa biết rồi ạ! – Mộ Dung Nguyệt liếc nhìn ai đó.

-Nương tử thật khổ tâm nàng, nhớ thương ta đến mức từ xa đã nghe tiếng ta liền chạy đến, lại đây bổn vương ôm ngươi một cái nào! – Hiên Viên Hạo mặt dày ôm lấy nàng.

-Ta chính là rất nhớ thương ngươi! – bàn tay ai đó nhéo vào lưng hắn khiến cho hắn nhíu mày chịu đựng.

-Nha đầu, bổn vương cũng có mặt sao ngươi không hỏi thăm?! – Hiên Viên Cảnh chính là thập phần ghen tị.

-A…Cung Thân vương hôm nay ta cứ tưởng ngươi sẽ đi tìm nữ nhân để hưởng thụ chứ! – nàng nhìn Hiên Viên Cảnh châm chọc.

Từ cửa bước vào hai nữ tử một bé một lớn, màu hồng một trắng thu hút ánh nhìn, Tiểu Hoa giật mình trước khung cảnh náo nhiệt trước mắt, Tiểu Miên thì sớm bị dọa rồi:

- Tham kiến hoàng thượng, Cung Thân vương, Thanh Phong vương, Sát Tôn vương vạn tuế vạn tuế! – hai người cúi đầu hành lễ.

-Miễn lễ! – Hiên Viên Sở nói nhẹ.

-Tạ ơn hoàng thượng!

Tiểu Miên nhìn thấy cảnh Hiên Viên Hạo ôm Nguyệt tỉ không khỏi có chút đỏ mặt ngượng ngùng, Tiểu Hoa thì bình tĩnh hơn nhìn mọi người:

-Đây là Tiểu Miên cùng Tiểu Hoa, nghĩa muội và hảo hữu của ta! – Mộ Dung Nguyệt đẩy Hiên Viên Hạo ra rồi giới thiệu.

-Thì ra là hai ngươi.. cố gắng thi tốt nhé! – Hiên Viên Thanh cười nhẹ.

Nụ cười ấy làm cho trái tim thiếu nữ xôn xao, Mộ Dung Nguyệt nhìn hắn mê mẫn thiếu chút nữa chỉ còn nước miếng chưa chảy ra thôi, Tiểu Hoa thì đỏ mặt, Tiểu Miên thì mê mẫn nhìn không thôi, chỉ có Tiểu Vân vẫn bình tĩnh vì tâm nàng sớm trao cho đại thiếu gia rồi.

Nhìn thấy nha đầu mê mẫn tứ ca, tâm can của Hiên Viên Hão liền không vui kéo nàng vào lòng ngồi xuống ghế, Tiểu Vân cũng kêu người mang ghế ra cho hai nàng, thế là Mộ phủ không mời mà đến liền có bốn vị đại nhân tham gia bữa tối:

-Cơm canh tướng phủ đạm bạc hi vọng hợp khẩu vị của các vị vương gia, hoàng thượng! – Mộ Dương nói lạnh trong ý rõ nét khó chịu.

-Thứ lỗi đến mà không báo, Hiên Viên Thanh, tạ lỗi với ngài! – Hiên Viên Thanh hai tay cầm lấy quạt chấp thành quyền cúi đầu nhận lỗi.

-Thanh Phong vương không cần tạ lỗi, nào, ăn ngon nhé! – Mộ Dương cười khẽ.

-Tiểu Vân, ngươi cũng ngồi bên cạnh ta! – Mộ Dung Nguyệt chỉ chỗ bên cạnh Mộ Phong.

-Dạ..nô tì…!

-Tiểu Vân, con ngồi đi! – Phượng Tử Loan lên tiếng thì sao nàng dám chống.

Tiểu Vân liền e dè ngồi bên cạnh Mộ Phong, nhìn thấy các đại nhân vật nàng cũng không dám động đũa vào thức ăn thì thấy chén của mình bỗng có mỹ thực..thì ra đại thiếu gia gắp cho nàng:

-Ngươi cũng nên động đũa đi! – Mộ Phong nói nhẹ.

-Tạ ơn thiếu gia!

Mộ Dung Nguyệt thì khác, nàng liên tục gắp thức ăn cho Hiên Viên Thanh cùng Hiên Viên Sở bỏ quên hai nam nhân nào đó, Tiểu Hoa cười khẽ cho hành động của nàng, Tiểu Miên thì e dè được phu nhân gắp thức ăn cho. Bữa ăn gia đình hội tụ rốt cuộc bị phá thành bữa ăn tiếp đãi các vị đại nhân vật …Mộ Dương làm sao không bực cho được.