Hiên Viên Hạo nhìn nàng chật vật đầu gối sưng lên khẽ lắc đầu bế bỏng nàng lên:
- Ngươi làm gì vậy hả? Mau bỏ ta ra! - Mộ Dung Nguyệt la,tay đánh vào người hắn
- Nếu ngươi la nữa ta liền bỏ ngươi xuống và nói với dì, lúc đó đừng trách ta ác! - Hiên Viên Hạo nói lạnh rét
Mộ Dung Nguyệt liền im lặng để hắn đưa về Đào uyển, để nàng lên giường hắn liền đóng cửa:
- Ngươi đóng cửa làm gì vậy? Ta la lên đấy! - Mộ Dung Nguyệt la
- Phu thê chung giường chung phòng là điều bình thường ! - Nói xong hắn tiến lại giường
- Stop, ngươi dừng lại! Ta nhất quyết không thể cùng ngươi chung giường!
- Tại sao? Nàng là vương phi, ta là vương gia, phu thê chung giường là bình thường sao?
- Nhưng ai biết được dục tính của ngươi, vạn nhất không hay ngươi nổi cơn ta làm sao?
- Haha.. Ta không hứng thú với ma quỷ! Ngươi nên xem lại bản thân, ngực cũng không có, mông lại không, ta làm sao mà hứng thú với ngươi!
- Ngươi..!
Mộ Dung Nguyệt tức giận quăng gối lên người hắn, lập tức nhanh chóng rượt nhau giẫm đạp lên giường thì .... Cả hai đứng hình, người hầu cùng mọi người liền chạy đến:
- Hạo nhi, Nguyệt nhi có chuyện gì? - Phượng Tử Loan lo lắng
- Dạ....! - Mộ Dung Nguyệt nhìn Hiên Viên Hạo
- Dạ.. Do vương gia dùng sức quá mạnh nên sập giường rồi a!
- Cái gì? Sập giường..! - Tất cả ngớ ra trong đầu một mớ hỗn độn
- Hai con sang Thanh uyển nghỉ đi! - Phượng Tử Loan mỉm cười nhẹ
- A.. Mẹ à, thật ra không phải như vậy..! - nàng đang nói thì bị Hiên Viên Hạo kéo đi
Mộ Dương lắc đầu ngán ngẫm, thở dài nói:
- Bọn trẻ giờ sức lực tràn trề, đến nỗi giường sập!
- Đúng vậy, khổ thân muội muội! - Mộ Phong lắc đầu rồi quay về phòng
Phượng Tử Loan nhìn hai người khẽ cười. Mộ Dung Nguyệt về phòng Thanh uyển, liền nhào lên giường quấn chăn đá chăn gối xuống cho Hiên Viên Hạo:
- Ngươi ngủ trên ghế!
- Ngươi..! - Hiên Viên Hạo nén giận
- Ta ngủ đây, ngươi mà làm gì ta liền tự sát! - Mộ Dung Nguyệt nói xong ôm chăn ngủ thảnh hơi
Hiên Viên Hạo nhìn nàng rồi nhìn vào chiếc vòng nàng đeo trên tay khẽ cười nhẹ lên.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Nguyệt ngồi trên xe ngựa cùng vương gia vào cung tham dự yến hội mừng tứ huynh trở về. Thật ra nàng định ngồi cùng cha nương nhưng Phượng Tử Loan lại không cho. Vừa đến nơi, nàng liền phóng xuống thấy khung cảnh đêm trong hoàng cung thật lộng lẫy xinh đẹp, có những vị tiểu thư và công tử con của quan chức đến, ai cũng lộng lẫy xinh đẹp để được hoàng thượng hay một trong tam vị vương gia để ý đến. Nhìn quanh thì bỗng có tiếng nói lạnh:
- Sau khi dự xong yến hội ngươi lập tức quay về vương phủ bổn vương không muốn làm ảnh hưởng đến mẫu hậu!
- Mẫu hậu.. Ngươi nghĩ ngươi tố giác ta được sao? Ta nói ngươi biết ngươi có mẫu thân chống đỡ ta đây cũng có mẫu hậu chống đỡ vậy.. Ta không về! - Mộ Dung Nguyệt nói xong liền bỏ đi
- Nha đầu này..! - Hiên Viên Hạo tức giận nấm đấm siết lại
Lúc này, Vân Kiều đi đến ôm lấy hắn nũng nịu. Mộ Dung Nguyệt đi loanh quanh, nhìn khung cảnh trong khu vườn ở đây cũng thật tuyệt, lả tả những cánh hoa rơi.
- Ngươi là ai? Sao vào đây? - Một giọng nói mềm mại vang lên
- Ta....! Ta chính là nha hoàn cao cấp của ngũ vương phi! - Mộ Dung Nguyệt nhìn quanh
- A... Thì ra là nha hoàn của ngũ tẩu! - từ phía sau cây cổ thụ to lớn đi ra là một tiểu mĩ nhân xinh xắn khả ái vô cùng
- Ngươi....! - Mộ Dung Nguyệt nhìn chầm chầm nàng
- Ta chính là Thập công chúa... Hiên Viên Ngọc! - Nàng mỉm cười nhẹ nhàng
- Tham kiến thập công chúa! - Mộ Dung Nguyệt nhún người hành lễ
- Haha.. Không cần đa lễ, ngươi là nha hoàn của ngũ tẩu xem như là hảo hữu của ta, ta rất ngưỡng mộ tỉ ấy nay có dịp ta phải xem mới được!
- Ngưỡng mộ?? - Mộ Dung Nguyệt tròn mắt
- Đúng vậy, ngũ hoàng huynh ta xưa nay độc ác nhẫn tâm chưa bao giờ chịu theo ý ai nay lại theo ý hoàng thượng cưới nàng.. Huynh ấy cũng có cảm tình với tỉ ấy thì sao? - Hiên Viên Ngọc mỉm cười nhìn những cánh hoa
- Sao? Hắn quanh năm ức hiếp nàng.. Sao có thể để ý được! - Mộ Dung Nguyệt la
- Ngươi cũng thật là.. Người ta nói đó là đánh là yêu, mắng là thương!
Mộ Dung Nguyệt quay mặt ra sau nhếch môi lên, tiểu nha đầu này mới 16 tuổi mà khôn khéo quá nhỉ..
- Sao ngươi lại vào đây? Sắp đến giờ rồi đi thôi! - Hiên Viên Ngọc nhìn nàng
- Vâng, thập công chúa!
Hiên Viên Ngọc đi trước dẫn đầu, Mộ Dung Nguyệt bước vào khung trời mới của hoa viên hoàng cung, lộng lẫy tinh tế vô cùng, ánh đèn xung quanh, có nhiều bàn ghế, nhưng có một chỗ cao duy nhất dành cho các vị quan trọng.
- Thập công chúa! - Hiên Viên Ngọc đi qua đâu người ta liền cúi đầu
- Được rồi, không cần đa lễ! - Hiên Viên Ngọc xua tay
- Thập công chúa, ta là Võ Tiểu Mễ, đây là Cao Thái Sương, Chung Mị! Chúng ta tham kiến thập công chúa! - Võ tiểu thư con gái của Võ tể tướng, hai bên là Cao tiểu thư con gái của Cao thái sư và Chung tiểu thư con gái của Chung tướng quân
- A... Đều là tỉ muội, không cần đa lễ! - Hiên Viên Ngọc nói nhẹ
- Thập công chúa, phía sau người là....! - Cao Thái Sương nhìn
- Đây... Là tỉ tỉ kết nghĩa của ta! - Hiên Viên Ngọc nói xong nhìn Mộ Dung Nguyệt mỉm cười
- Công chúa, thái hậu muốn gặp người! - Một nha hoàn chạy đến cúi đầu
- Tỉ... Ngươi tự chăm sóc!
Hiên Viên Ngọc mỉm cười nhẹ với nàng rồi bước đi theo hướng nha hoàn, lập tức lúc này ba vị tiểu thư lật mặt:
- Ngươi có bản lĩnh gì mà làm tỉ muội với công chúa chứ? - Chung Mị nhìn nàng chế giễu
- Ta không có gì! Chỉ là..! - Mộ Dung Nguyệt đang nói thì
- Chỉ là ta muốn ăn bám công chúa đúng không? Haha..! - Cao Thái Sương che miệng cười khinh
- Ta nói ngươi biết đây là bữa tiệc hoàng tộc không phải ngươi muốn dụ dỗ ai là được, còn phải xem đối phương là ai, ta khuyên ngươi mau đi đi! - Võ Tiểu Mễ nói khinh bỉ
- Ta chính là muốn dụ dỗ đàn ông, các ngươi không làm được nên cảnh cáo ta sao? - Mộ Dung Nguyệt nhếch môi
- Ngươi... Giữ ả lại! - Chung Mị tức giận lập tức từ sau Mộ Dung Nguyệt có hai nha hoàn giữ lại
- Một là quỳ xuống xin tha, hai là ta đánh cho dung nhan ngươi không toàn diện! - Võ Tiểu Mễ nói lạnh
- Gối của ta có lát vàng, ngươi muốn ta quỳ trước một súc sinh, vậy còn mặt mũi gì? - Mộ Dung Nguyệt nói thâm ý
- Ngươi! - Cao Thái Sương giơ tay lên thì
- Các ngươi làm gì đấy? - Một giọng nói lạnh như băng vang lên khiến cho 3 ả tiểu thư run
- Thanh y công tử... Là ngươi! - Môn Dung Nguyệt nhìn nàng tử oai phong trước mặt
Tất cả mọi người bắt đầu xôn xao quy tụ lại chỗ các nàng, nhưng trong mắt Mộ Dung Nguyệt chỉ thấy có thân ảnh thanh y công tử không dính bụi trần đang mỉm cười với nàng.