“Khanh Khanh, nàng hãy nghe ta nói!” Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất vào trong ngực, mắt phượng nhìn chằm chằm đôi mắt rưng rưng của nàng nói, “Ta không phải là ca ca của nàng, chúng ta không có quan hệ máu mủ, ta là hài tử tướng quân và công chúa nhận nuôi! Chúng ta không phải là huynh muội ruột!”
Phượng Thương nói như vậy.., khiến cho Mộ Dung Thất Thất nhất thời không kịp phản ứng. Nàng không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Phượng Thương, thương tiếc nhìn hắn, “Ca, muội biết chuyện này đối với huynh mà nói có thể nhất thời không chịu đựng nổi, nhưng mà, sự thật thì không có cách nào thay đổi được!”
“Không!” Phượng Thương nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt khẩn trương, “Điều ta nói chính là sự thật! Ta không phải họ Phượng! Ta không phải là ca ca của nàng!”
“Ca. . . . . .”
“Đừng gọi ta là ca ca!” Phượng Thương ngăn môi của Mộ Dung Thất Thất lại, không để cho nàng kêu lên tiếng “ca ca” khiến cho mình thương tâm nữa.
Phượng Thương như vậy, càng khiến cho nước mắt của Mộ Dung Thất Thất rơi nhiều hơn. Chuyện này nàng không chịu nổi, hắn quả nhiên cũng chịu không được. Nhưng có thể thế nào đây? Thân phận huynh muội đã xác định, chờ chiếu cáo thiên hạ, nàng chính là muội muội của Phượng Thương rồi, không thể nghi ngờ gì nữa.
Cảm nhận được trên gương mặt ướt át, Phượng Thương buông lỏng môi của Mộ Dung Thất Thất ra. Nàng lặng yên rơi lệ, thương tâm như vậy, khiến cho hắn không đành lòng.
“Khanh Khanh, ta thật sự không phải ca ca của nàng, ta là con của bạn cũ tướng quân . . . . .”
Hai mươi lăm năm trước cha mẹ Phượng Thương chết vì trọng tội, vừa lúc Hoàn Nhan Minh Nguyệt sinh hạ hài tử, mới được một tháng, nhưng bởi vì gió rét, nên đã mất. Phượng Tà ôm Phượng Thương còn quấn tã lót trở về, sau khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt đồng ý, để cho Phượng Thương trở thành con của bọn họ, hơn nữa lấy thân phận con trai Phượng thị cho nên mới sống sót.
“Vậy chàng. . . . . . ?” Chuyện này, từ miệng Phượng Thương nói ra, khiến cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy thật không thể tin được, nàng thậm chí hoài nghi, Phượng Thương là bịa đặt ra chuyện xưa, vì muốn trấn an nàng, làm cho nàng bớt khổ sở.
“Ta vốn họ Long.”
Long? Mộ Dung Thất Thất suy tư một lát sau đó ánh mắt đột nhiên mở thật to, nhìn chằm chằm mặt Phượng Thương nói.”Trong thiên hạ, người họ Long không nhiều lắm. lúc trước Tần quốc nguyên bổn là họ Long ——”
Thấy Mộ Dung Thất Thất nhanh như vậy liền đoán ra thân phận của mình, Phượng Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, đem tóc mai của nàng gạt sau tai nói, “Không sai, Khanh Khanh, thân phận của ta, giống với ý nghĩ của nàng!”
Tin tức này nói ra khiến cho Mộ Dung Thất Thất xém chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Phượng Thương là hoàng tử Tần quốc lúc trước? 25 năm trước Phượng Thương mới ra đời, 25 năm trước cũng chính là lúc Tần quốc bị tam quốc chia cắt, bị tiêu diệt. Như vậy, phụ thân của Phượng Thương là hoàng đế Tần quốc?!
“Chàng là. . . . . .” Mộ Dung Thất Thất suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra từ để hình dung thân phận Phượng Thương.
“Dư nghiệt của tiền triều ——”
Phượng Thương hình dung mình như vậy, làm cho Mộ Dung Thất Thất xì cười ra tiếng. Mặc dù không biết Phượng Tà làm sao lại có thể chứa chấp Phượng Thương tại thời điểm đó, nhưng, nhất định là có nguyên nhân a!
“Vương gia, chàng không phải là gạt ta chứ?” Bởi vì nở nụ cười, trên mặt Mộ Dung Thất Thất đã giảm bớt vẻ bi thương khá nhiều, cái mũi nhỏ hồng hồng, da quanh đôi mắt bởi vì nhiễm một tầng lệ, cho nên cũng trở nên hồng hồng.
“Không phải! Ta thật sự không phải ca ca của nàng!” Thấy Mộ Dung Thất Thất vui vẻ, lo lắng của Phượng Thương rốt cục cũng từ từ thả xuống.
“Vậy thân phận đích thực của chàng rốt cuộc là gì?”
Không biết vì sao, mặc dù Mộ Dung Thất Thất vẫn còn hoài nghi, nhưng nàng đối với Phượng Thương vẫn giữ vững tín nhiệm, khiến nàng đem nuốt hết những suy đoán do dự vào trong bụng, không có nói ra. Tin tưởng hắn! Đây là lời nói phát ra từ trong nội tâm của Mộ Dung Thất Thất.
“Ngoan, nghe ta từ từ nói.” Mộ Dung Thất Thất nóng lòng, khiến Phượng Thương cười, nhéo cái mũi hồng hồng của nàng, lau nước mắt cho nàng.
“Cha ruột của ta, là thái tử Tần quốc, Long Dục, mẹ ruột là công chúa Đông Lỗ quốc Hạ Uyển Oánh.”
Thì ra lúc trước Tần thái tử Long Dục cùng Đông Lỗ quốc công chúa Hạ uyển Oánh có hôn ước. Trước hôn nhân hai người từng tiếp xúc qua, Long Dục tài hoa hơn người, Hạ uyển Oánh xinh đẹp động lòng người, tài tử giai nhân, vừa thấy đã yêu, vốn là một đoạn giai thoại, nhưng sau đó lại xảy ra một loạt biến cố.
“Ngay lúc đó Minh quốc trượng không biết từ lúc nào đã sớm có mưu đồ, ở bên tai tổ phụ ta kích thích, miêu tả mẫu thân ta vô cùng tốt đẹp. Tổ phụ háo sắc, dĩ nhiên động tâm tư, trước khi bọn họ thành thân, lấy lí do tiêu diệt phản loạn, đem phụ thân ta nhốt lại, rồi bắt công chúa Đông Lỗ quốc vào hoàng cung. . . . . .”
“A ——” nghe thấy thế, Mộ Dung Thất Thất che miệng la hoảng lên. “Lão hoàng đế này thật sự là quá vô liêm sỉ đi! Đó là con dâu của hắn! Là Thái Tử Phi a!”
Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Phượng Thương chỉ khổ sở cười một tiếng, hôn một chút lên nốt ruồi chu sa trên trán Mộ Dung Thất Thất.
“Phụ thân ta chịu không được sự thực mẫu thân ta từ thê tử thành mẫu phi, đã nhờ Đại tướng quân Hoàn Nhan Trì ủng hộ hắn bức vua thoái vị, nghĩ muốn đoạt lại thê tử của mình. Không thể lường trước được đây chính là cái bẫy.” “Tổ phụ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Minh quốc trượng không biết đi đâu, Lại bộ Thượng Thư Long Trạch Lan cùng Đại tướng quân Hoàn Nhan Trì cấu kết, lấy lí do phụ thân ta mưu phản, tập kích phụ thân ta. Phụ thân ta vì bảo vệ mẫu thân mà bỏ mình. . . . . .”
“Vậy mẫu thân chàng cuối cùng thế nào?”
Nghe thấy thế, trái tim Mộ Dung Thất Thất đập dồn dập. Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, Hoàng thái tử vì yêu mà bảo vệ thê tử mình, đáng hận nhất chính là những kẻ vô sỉ đã thiết kế tính toán bọn họ kia, thật là dụng tâm hiểm ác! Hèn hạ vô sỉ!
“Mẫu thân của ta lưu lạc nhân gian, đúng lúc Phượng gia chiêu tuyển người hầu, liền tới đây, mới coi như giữ được tánh mạng. Tướng quân cùng cha đẻ của ta là bạn thân, năm đó tướng quân và phụ thân ta, còn có Hoàn Nhan Liệt, ba người từ nhỏ lớn lên, quan hệ rất tốt. Nhưng Hoàn Nhan gia có dã tâm mưu đồ soái vị, gạt tướng quân cùng cha ruột ta. . . . . . Sau cha ta lại bị mầm họa này đột kích, tướng quân nội tâm áy náy, sau khi nhận ra mẫu thân ta, vẫn bảo vệ bọn họ, mà khi đó, mẫu thân đã có ta.”
“Đúng lúc đó, ta và ca ca nàng ra đời cách nhau tầm một canh giờ. Rồi ca ca nàng mất, tướng quân đối với công chúa tình cảm sâu đậm, cũng hiểu ý, cộng thêm công chúa vốn cũng là người hiểu chuyện, đối với việc cha huynh mình ý đồ soán vị, ngỗ nghịch phạm thượng rất là căm ghét, vì thế đã che chở cho ta, lấy thân phận nhi tử, nuôi ở bên người.”
Mặc dù chỉ là ba câu ngắn ngủi, Mộ Dung Thất Thất cũng biết lúc đó có bao nhiêu gian nguy, bao nhiêu khó khăn. “Mẹ của chàng cuối cùng thế nào?”
Thấy Mộ Dung Thất Thất hỏi Hạ uyển Oánh, lông mi rợp bóng che đi đôi mắt gợn sóng của Phượng Thương, “Nhớ tháp trấn yêu không ? Trước khi Tần quốc bị tiêu diệt, bảo tàng hoàng thất biến mất không thấy, khi đại quân công phá Hoàng Thành, tài phú khổng lồ giống như bốc hơi biến mất ở nhân gian”.
“Trước khi tổ phụ chết, ở cùng hắn chỉ có cha mẹ ta. Phụ thân ta bị loạn tiễn bắn chết, cho nên, Hoàn Nhan Trì cho là chuyện bảo tàng chỉ có mẫu thân của ta biết, vì vậy hạ lệnh truy nã mẫu thân ta khắp nơi.”
“Mặc dù có Đại tướng quân cùng công chúa che chở, nhưng mẫu thân biết, nếu để cho người ta tra ra được nàng ở Phượng phủ, nhất định sẽ mang phiền toái tới cho tướng quân cùng công chúa, hơn nữa, nói không chừng còn có thể liên luỵ tới ta. Cho nên, nàng thừa dịp một đêm tối bỏ đi, cuối cùng bị bắt ở Phật Đà tự.”
“Nghe tướng quân nói, mẫu thân của ta vì sợ bị người khác vũ nhục, cắn lưỡi tự vẫn. Mà Hoàn Nhan Trì lại tung tin, nói mẫu thân là Cửu Vĩ Yêu Hồ (hồ ly tinh chín đuôi), đem thi thể của mẫu thân ta thiêu hủy, chính ở tháp trấn yêu bây giờ . . . . .”
Xung quanh yên tĩnh, vờn quanh bốn phía, khiến cho Mộ Dung Thất Thất đau lòng thở không nổi. Vì sao, vì sao lại như vậy? Mộ Dung Thất Thất ôm thật chặt Phượng Thương vào trong ngực, mới vừa rồi, nàng rõ ràng thấy được khóe mắt của Phượng Thương lấp lánh nước mắt, bi thương, thống khổ, chật vật, tất cả đều không đủ để hình dung tâm tình Phượng Thương lúc này.
“Vương gia, thật xin lỗi. . . . . .” thanh âm của Mộ Dung Thất Thất có chút nghẹn ngào, nàng đau lòng, đau lòng Phượng Thương như vậy, đau lòng vì những chuyện Phượng Thương gặp phải.
Nếu như không có Minh quốc trượng giựt giây, thì lúc trước Tần hoàng đế vẫn không có tâm tư, có lẽ lúc trước Tần quốc sẽ không bị diệt vong, có lẽ thái tử Long Dục có thể đăng cơ làm Hoàng đế, Phượng Thương sẽ trở thành thái tử, cũng sẽ là một thái tử tốt ——
“Khanh Khanh. . . . . .” Phượng Thương vùi đầu ở trong ngực Mộ Dung Thất Thất, mặc dù hắn vẫn cố nén , nhưng nước mắt ngang ngược, vẫn không nhịn được chảy xuống từ khóe mắt hắn.
Kể từ sau khi biết thân thế của mình, hắn chưa bao giờ dám nhớ lại, không dám suy nghĩ, sợ vừa nghĩ tới chuyện xảy ra với cha mẹ mình, liền không nhịn được rơi lệ, cho nên vẫn chịu đựng, khắc ghi bọn họ ở trong lòng, chưa từng nói ra với bất cứ ai. Hiện tại, cảm nhận được ấm áp của Mộ Dung Thất Thất, nghe tim nàng đập cùng giọng nói ân cần ấm áp của nàng khiến cho phòng tuyến cuối cùng trong lòng Phượng Thương cũng sụp đổ.
“Khanh Khanh. . . . . .” Phượng Thương cố gắng khắc chế mình, không để cho mình khóc lên. Đàn ông không phải không rơi lệ, chẳng qua là chưa tới lúc thương tâm thôi.
“Ta ở đây, ta ở ngay đây!” Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng vuốt ve Phượng Thương, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên tóc của hắn, cảm nhận được người trong ngực run rẩy, tim Mộ Dung Thất Thất cũng run rẩy theo.
Vì sao, vận mệnh có thể đùa cợt người ta như vậy? Vì sao, lại để cho Phượng Thương có quá khứ như vậy? Nếu như Phượng Tà chưa từng đem những lời này nói cho Phượng Thương nghe, thật là tốt biết bao a! Biết hắn sẽ thương tâm khổ sở, tại sao còn muốn đem chân tướng nói cho hắn biết, để hắn phải thừa nhận những điều này đây!
Hiện tại, Mộ Dung Thất Thất rốt cục cũng hiểu được những u buồn đau thương trong mắt của Phượng Thương là do đâu. Trước kia nàng cho rằng những thứ u buồn đó là do cái chết của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hôm nay mới biết, trong nội tâm nam tử này còn cất giấu một bí mật đau thương. Mà những chuyện cũ thương tâm như vậy, khiến cho đáy mắt hắn luôn hàm chứa nỗi đau khiến người ta không thể bỏ qua.
“Vương gia, vậy lúc chàng còn trong bào thai là thai độc?”
“Thai độc, vốn là mang trong thân thể của mẫu thân ta, ta nghĩ, hẳn là có liên quan với Đông Lỗ quốc. Hoàng hậu của Đông Lỗ quốc lúc trước cũng là nữ đệ tử của Bồng Lai đảo, ngoại tổ mẫu của nàng qua đời từ sớm. Tiếp đó ngoại tổ phụ lại cưới sư muội của ngoại tổ mẫu, đưa nàng lên làm hoàng hậu. Khi đó, mẫu thân của ta thân thể vẫn bình thường. Chẳng qua là nàng không hề nghĩ tới, mình lại trúng độc. . . . . .”
Quan hệ hoàng thất thật phức tạp! Mộ Dung Thất Thất sớm cảm thấy độc trên người Phượng Thương có cái gì đó không đúng lắm, không phải là trúng độc bình thường, không nghĩ tới lại có liên quan với Bồng Lai đảo!
Chỉ là, nhân tâm vì sao lại hiểm ác như vậy? Vì sao phải tàn nhẫn như vậy? Tại sao muốn tranh quyền đoạt lợi? Tại sao lại cứ tham luyến những đồ vốn không thuộc về mình như thế? Nhân tính rốt cuộc là thiện, hay là ác? Lòng người rốt cuộc là phức tạp, hay đơn giản? Tại sao muốn tạo ra nhiều bi kịch như vậy, để Phượng Thương phải gánh chịu tất cả những thứ này? “Vương gia!” Tâm tình trước nay chưa từng có nảy lên trong lòng Mộ Dung Thất Thất, nàng dường như hiểu được, vì sao Phượng Thương không ở trên đại điện tuyên bố bọn họ không phải là huynh muội, bởi vì thân phận của hắn quá phức tạp, liên quan đến Tần quốc khi xưa.
Nếu như người đương quyền Bắc Chu, Tây kỳ cùng Nam Phượng biết được hoàng thất Tần quốc trước kia còn lưu lại huyết mạch, thì cái Phượng Thương phải đối mặt, chính là sự đuổi giết của ba nước! Những thứ quyền quý kia, họ mất công mưu tính lâu như vậy mới giành lấy được thì làm sao còn có thể lưu lại mầm mống tai họa đây!
Thân phận của Phượng Thương, càng ít người biết càng tốt, nếu như bị bại lộ, sẽ mang họa diệt thân đến cho hắn. . . . . .
“Khanh Khanh, nàng biết không? Công chúa lúc có mang nàng, liền cùng tướng quân ước hẹn với ta, nếu họ sinh hạ nữ nhi, chắc chắn sẽ cho nàng làm tân nương của ta.”
“Khi đó, nàng vẫn còn đang ở trong bụng công chúa, thời điểm nàng ấy mang thai, nàng ấy thường để cho ta dán lên bụng nghe thanh âm của nàng. Vừa nghe, công chúa vừa nói cho ta biết, đây là tiểu tân nương của con a! Ngay lúc đó ta cảm thấy được mình thật hạnh phúc!”
“Nàng có biết không, khi nàng tháo kính Thủy Nguyệt xuống, tim ta thiếu chút nữa thì ngừng đập. Làm sao nàng lại đẹp như thế!” Chờ Phượng Thương một lần nữa ngẩng đầu lên, ướt át trong mắt đã biến mất không còn. (TNN: ca này miệng ngọt ghê =]])
“Một khắc kia, ta cảm thấy như được trời cao ân điển! Ta cứ nghĩ nàng đã đi theo tướng quân cùng công chúa, không nghĩ tới nàng còn sống trên đời này, còn sớm chiều chung đụng cùng ta, còn yêu ta! Mặc kệ là hôn ước cha mẹ định ra, hay là tình cảm ta và nàng từ quen biết nảy sinh, cuối cùng nàng vẫn là Khanh Khanh của ta, tân nương của ta, nàng nói xem, đây không phải ý nói chúng ta có duyên phận rất sâu sao, bất cứ chuyện gì cũng không thể chặt đứt?”
“Vương gia. . . . . .”
Mộ Dung Thất Thất không biết nên nói như thế nào để diễn tả tâm tình của mình lúc này, nàng cúi đầu, lần đầu tiên hôn lên trán Phượng Thương, đây là chuyện Phượng Thương thích làm nhất. Nghe nói, nếu như nam nhân thích hôn lên trán ngươi, chứng tỏ ngươi là người hắn thương yêu nhất, được hắn thương yêu lâu như vậy, hôm này nàng sẽ thương yêu hắn!
“Nếu như chàng là phu quân của ta, ta cũng sẽ vui vẻ.”
Phượng Thương hôn Mộ Dung Thất Thất, cạy mở đôi môi anh đào của nàng, thăm dò hương thơm của nàng.
Không có áp lực thân phận huynh muội, gánh nặng trong lòng Mộ Dung Thất Thất cũng hoàn toàn buông xuống. Đối với nụ hôn của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất không hề cự tuyệt, nàng như con chim nhỏ, rúc vào trong ngực Phượng Thương, bàn tay nhỏ bé leo lên vai hắn, nhẹ nhàng mà chủ động đáp lại sự ôn nhu của hắn.
Hai người cùng tìm được cảm giác ấm áp trên thân thể của đối phương.
Hai người đều là cô nhi, phụ mẫu đều mất, hơn nữa cha mẹ của bọn họ cũng bị người ta tính toán, chết thảm trong tay ác nhân. Phượng Thương thẳng thắn nói ra sự thật, khiến cho những chướng ngại ngăn cách hai người hoàn toàn sụp đổ, đối với người yêu, hôn đến như si như say, phảng phất nụ hôn này như kéo dài cả thế kỷ.
Chờ tới khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Thất Thất đỏ lên, không thở nổi, Phượng Thương mới buông nàng ra.
Hiểu lầm được hóa giải, tảng đá trong ngực Mộ Dung Thất Thất rốt cục cũng bị đánh nát, cho nên tâm tình rất tốt, nụ cười còn mang hương vị hạnh phúc ngọt ngào.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Thất Thất nghĩ đến một chuyện, cho nên đứng lên nhìn Phượng Thương hỏi, “Vương gia, chàng sẽ không bởi vì yêu ta, nên mới dựng lên một chuyện xưa để gạt ta chứ! Huynh muội yêu nhau ta không phản đối, nhưng là, huynh muội là họ hàng gần, sinh hạ hài tử sẽ không khỏe mạnh, dễ xuất hiện dị dạng!”
Thấy trên mặt tiểu nữ nhân này vẫn có nghi ngờ, Phượng Thương cười khẽ, điểm điểm lên cái mũi nhỏ xinh xinh của Mộ Dung Thất Thất.
“Khanh Khanh, chẳng lẽ nàng không biết, chỉ có huyết thống hoàng thất của Tần quốc mới có đôi mắt màu tím sao? Trong đó màu nho được xem là tôn quý nhất, là huyết thống thuần chánh nhất! Nếu không ta việc gì phải hao hết tâm tư che dấu mắt của mình chứ!”
“Tam quốc phân chia, tất cả hoàng thất Tần quốc, bao gồm cả trẻ nhỏ, cũng bị diệt sạch. Ta là người duy nhất sống sót, nếu bị người ta phát hiện, vậy thì đối mặt với ta sẽ chính là ba nước ——”
Phượng Thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất lập tức ý thức được tình cảnh của hắn. “Vương gia, vậy người bên cạnh chàng có thể tin được không?” Mộ Dung Thất Thất nói tới người bên cạnh hắn, là những người đã thấy được màu mắt của hắn. Nếu như những người này không đáng tin, vậy đây không phải là phiền toái rồi sao?
Mộ Dung Thất Thất quan tâm như vậy, làm cho Phượng Thương rất vui mừng. Hắn nắm tay Mộ Dung Thất Thất, hôn một chút lên tay nàng rồi nói, “Bọn họ đều là người của ta, sẽ không phản bội ta. Người phản bội ta, đã sớm chết rồi.”
“Vậy thì tốt!” Mộ Dung Thất Thất dựa vào Phượng Thương, không có cấm kỵ tình yêu huynh muội, Mộ Dung Thất Thất liền khôi phục bộ dáng trước kia.”Vương gia, vậy bây giờ chàng muốn làm thế nào? Ngươi muốn làm hoàng đế sao? Muốn khôi phục lại Tần quốc sao?”
“Không muốn.” Phượng Thương lắc đầu.
“Tại sao? Nam nhân không phải đều có ham muốn với quyền lực sao?” Mộ Dung Thất Thất ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Phượng Thương.
“Khanh Khanh, ta chỉ mê luyến nàng.” Trong giọng Phượng Thương mang mùi vị tán tỉnh, khiến Mộ Dung Thất Thất xấu hổ một trận, “Người ta nói thật! Chẳng lẽ chàng không nghĩ tới báo thù cho cha mẹ? Đoạt lại những thứ vốn thuộc về chàng?”
“Ha hả. . . . . .” Nghe Mộ Dung Thất Thất nói, Phượng Thương cười một tiếng, trong mắt phong tình vạn chúng, “Nước loạn, chịu khổ chính là dân chúng. Bốn nước chia đều thiên hạ, sống chung hòa bình đã hơn hai mươi lăm năm, nếu ta đánh vỡ cục diện bế tắc này, đối mặt sẽ là áp lực trước nay chưa từng có.”
“Hơn nữa, làm hoàng đế chưa chắc đã tốt. Ngồi ở địa vị cao, sẽ vì quyền lực, lạc mất nhân tâm, tiêu mất nhân tính, ta không muốn mình một ngày nào đó biến thành một kẻ lạnh lùng vô tình, tư lợi như vậy. Nếu ta không thích, ta sẽ không bước vào cái vòng thị phi đó, càng muốn nhận được, lại càng mất đi. Ta không muốn mất đi những điều vốn có, tỷ như nàng!”
“Bất quá, nếu Khanh Khanh muốn làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, vì nàng, ta nguyện ý!”
“Không! Ta không muốn!” Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, tựa vào ngực Phượng Thương, “Mới vừa rồi, ta còn lo lắng, lo lắng Vương gia sẽ có ý nghĩ phục quốc, lo lắng Vương gia mê luyến quyền thế, tham lam phú quý. Hiện tại, ta nói xin lỗi với chàng, là ta nghĩ sai rồi. Ta không thích cái tôn quý chàng nói, ta chỉ muốn cùng người mình yêu ở chung một chỗ, bình an vượt qua quãng đời này. Đầu bạc răng long, không rời không bỏ!” “Khanh Khanh ——” Phượng Thương trong lòng cao hứng, nữ tử hắn chọn, quả nhiên bất đồng cùng người khác.
Hắn đã gặp qua nhiều nữ nhân, so với nam nhân còn ham mê quyền quý hơn, hơn nữa vì quyền quý mà giở thủ đoạn, hại người hại mình, từ đơn thuần trở nên phức tạp, từ thiện lương trở thành ác độc. Hắn còn lo lắng Mộ Dung Thất Thất sẽ thích quyền lực, không nghĩ tới, Mộ Dung Thất Thất lại như vậy, cũng rất hợp ý hắn. Nữ nhân của hắn, cũng sẽ nghĩ ý nghĩ giống hắn!
“Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, nếu cái gì cũng không có, chỉ qua là dân chúng tầm thường, vậy cũng không được, chàng nói đúng không, Vương gia!” Mộ Dung Thất Thất cười một tiếng, ánh mắt sáng ngời lóe lên tia giảo hoạt, “Huống chi, Hoàn Nhan Liệt là kẻ thù của chàng và ta, mặc dù chúng ta muốn buông tha, nhưng có người chưa chắc đã nguyện ý.”
“Ý của nàng là?”
“Nếu Phượng Tà và Hoàn Nhan Minh Nguyệt là cha mẹ ta, mà cái chết của bọn họ có liên quan tới Hoàn Nhan Liệt. Thì bất kể thế nào, ta cũng muốn báo thù cho bọn họ! Huống chi hai người bọn họ đối với chàng có ân cứu mạng, cũng có ơn dưỡng dục. Có câu công dưỡng dục còn hơn ơn sinh thành, chỉ bằng những thứ này, chúng ta cũng không thể bỏ qua cho Hoàn Nhan Liệt!”
Ý kiến của Mộ Dung Thất Thất lại lần nữa không mưu mà hợp với ý của Phượng Thương, vẻ mặt Phượng Thương bất khả tư nghị nhìn tiểu nữ nhân trước mặt, nàng thật sự là bảo vật ông trời đưa tới cho hắn, thậm chí ngay cả ý nghĩ nội tâm chân thực nhất của hắn cũng nói ra được.
Mặc kệ thân phận của hắn thế nào, mặc kệ Long Dục và Hạ uyển Oánh thế nào, những người đó và sự tình phát sinh, khi hắn chưa biết gì, hắn chỉ có thể từ miệng Phượng Tà kể lại mà suy đoán những chuyện đã xảy ra. Nhưng Phượng Tà và Hoàn Nhan Minh Nguyệt, tồn tại trong cuộc sống hàng ngày của hắn, cho hắn vô hạn quan tâm, vô hạn ấm áp, thay thế Long Dục và Hạ uyển Oánh, cho hắn tình thương yêu của cha mẹ, để hắn cảm nhận được ấm áp gia đình.
Cho nên, hắn có thể từ bỏ ý định phục quốc, từ bỏ báo thù, nhưng không thể từ bỏ cừu hận của Phượng Tà và Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Những người kia làm hắn đánh mất cảm giác có một gia đình ấm áp, làm nữ nhân hắn yêu mến nhất mất đi cha mẹ, hắn sẽ không bỏ qua, một người cũng sẽ không!
“Khanh Khanh, nàng như vậy bảo ta như thế nào không thương đây!” Nữ nhân này, khiến hắn thương yêu tới tận đáy lòng rồi, hiện tại biết nàng là nữ nhi thân sinh của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hắn nguyện ý đem nàng yêu thương tới tận xương tủy, dùng tính mạng của mình yêu nàng!
Phượng Tà và Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cũng là cha mẹ hắn, cho hắn rất nhiều. Tiếc rằng thời gian vội vã, âm dương cách biệt, hắn không cách nào báo đáp ơn của họ, chỉ có thể đem những thứ này, hoàn lại gấp bội trên người nữ nhi bọn họ. Hắn muốn làm cho nàng trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này! Vĩnh viễn không có ưu sầu phiền não!
Trong vòng một ngày, Yên kinh Bắc Chu quốc, đã trải qua hai lần rung chuyển.
Một, chính là Mộ Dung Thất Thất sống qua đêm tân hôn, khiến cho cơ hồ nửa số người trong kinh thành thua tiền.
Thời điểm những người đem tiền đi đánh cược kia đang bi thương kêu trời trách đất thì lại có một tin tức khác khiến cho bọn họ hoàn toàn chấn động đem chuyện kia bay lên chín tầng mây đó là —— Mộ Dung Thất Thất cư nhiên là nữ nhi của Phượng Tà Đại tướng quân cùng Minh Nguyệt công chúa, là muội muội của Phượng Thương!
Thời điểm tin tức kia được truyền ra, tất cả mọi người đều ngây dại. Nếu như nói, thân phận Mộ Dung Thất Thất là nữ nhi của Phượng thị, vậy nàng tối ngày hôm qua cùng Phượng Thương chẳng phải là. . . . . . Trời ạ, loạn rồi!
Chờ tất cả mọi người đang đoán già đoán non, hơn nữa còn ảo tưởng khi huynh muội bọn họ triền miên hôm đại hôn, có người để lộ ra tin tức nho nhỏ.
Thì ra là, năm đó ở Nhạn Đãng sơn, Lý Thu Thủy cướp đi nữ nhi của Minh Nguyệt công chúa, cũng chính là Mộ Dung Thất Thất, đem nàng thành con gái của mình nuôi ở phủ Thừa Tướng, mục đích là vì trả thù Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà.
Mà trước khi thành thân, Mộ Dung Thất Thất anh minh thần võ đã biết trước âm mưu của Lý Thu Thủy, liền cùng thân ca ca của mình tới làm giả hóa thật, dụ Lý Thu Thủy mắc câu, cuối cùng chân tướng rõ ràng, thật ra thì bọn họ đêm hôm qua không có xảy ra chuyện gì!
Từ trong cung truyền đến “Tin tức xác thật” , bách tính bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai là huynh muội, khó trách không tương khắc, thì ra là không có động phòng, Mộ Dung Thất Thất không có chuyện gì. Cho nên, mọi người lại bắt đầu quay về chuyện bọn họ thua tiền đánh cược.
Duy nhất thắng lợi trong lần đánh cuộc này là Quang Hoa công tử, mặc dù một Hắc y nhân thần bí cũng đánh cuộc một trăm ngàn, nhưng Quang Hoa công tử lại áp đảo đặt mười vạn hoàng kim a!
Mười vạn hoàng kim là nhân lên, còn không phải một trăm vạn sao ? Vừa nghĩ tới một trăm vạn hoàng kim, những lão bản trong sòng bạc kia đã gấp tới độ rơi nước mắt rồi. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cho dù có đem bọn họ giết chết cũng không gom đủ một trăm vạn hoàng kim a!
Nhưng là, vô luận như thế nào, đã đánh cuộc, tất có thắng có thua. Nhóm ông chủ sòng bạc (đổ phường) trên đường cái chạy đôn chạy đáo, cùng nhau gom cũng chỉ có năm mươi vạn hoàng kim.
Còn thiếu năm mươi vạn, Quang Hoa công tử phái người tới ký kết hiệp nghị với bọn họ, một lần đánh cược này, làm Quang Hoa công tử biến hóa nhanh chóng, thành nửa lão bản (ông chủ) của phường cá cược, ba mươi phần trăm lợi nhuận mỗi tháng của tất cả sòng bạc đều phải nộp cho Quang Hoa công tử, cho đến khi bọn họ trả đủ năm mươi vạn hoàng kim mới thôi. Mà lợi tức mỗi tháng của cái khoản nợ này cũng quá mức rồi.
Bất quá, tốt xấu gì cũng còn để bọn họ bảo lưu lại sòng bạc của mình, không đến nỗi lưu lạc đầu đường. Những lão bản ở sòng bạc kia mặc dù cảm thấy Quang Hoa công tử ra tay quá ác, nhưng trong lòng đối với hắn cũng có chút cảm kích, ít nhất không có làm cho bọn họ đóng cửa, không để bọn họ mất chỗ làm ăn.
“Tiểu thư, vàng Vô Tình đã hảo hảo thu về, một phần gửi đến thiên hạ đệ nhất trang, một phần làm tiền vốn dự trữ.” Tô Mi làm xong tất cả, đem mọi chuyện hồi báo cặn kẽ cho Mộ Dung Thất Thất.
“Tốt! Không tệ! Trước không thể ép bọn họ quá mạnh, đợi đến thời điểm liền có thể thâu tóm.”
Mộ Dung Thất Thất sau khi biết chân tướng sự việc kia, tinh thần rất tốt. Còn Phượng Thương thẳng thắn nói lên thân thế của mình cùng nàng xong, liền vội vã đi ra ngoài. Mặc dù hắn chưa nói, nhưng Mộ Dung Thất Thất biết, Phượng Thương tìm người giải quyết tin đồn kia.
Dù sao ngày hôm qua nàng là Vương Phi, hôm nay liền biến thành trấn quốc công chúa, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Nếu có người ráp tâm gây rối tung tin loạn luân, vậy thì thật đáng sợ. Phượng Thương làm Nam Lân vương, trong tay hẳn là có một ít nhóm truyền tin thuộc về hắn, chuyện này có hắn đi dập lửa, Mộ Dung Thất Thất rất yên tâm.
“Tiểu thư, cô thật sự là nữ nhi của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt sao? Kia, kia cô gia cùng người không phải. . . . . .” Thấy trên mặt Mộ Dung Thất Thất vẫn bình tĩnh, Tô Mi cũng bình tĩnh không nổi nữa rồi.
Kể từ khi thánh chỉ của Hoàn Nhan Liệt đến Vương Phủ, chuyện này làm Tô Mi thiếu chút nữa hôn mê, mặc dù nàng cố gắng giữ tỉnh táo, đi xử lý chuyện thu tiền đánh cược Mộ Dung Thất Thất dặn lúc trước, nhưng chuyện này vẫn như cái gai đâm vào trong lòng Tô Mi, làm cho nàng thật sự không nhịn được.
“Không phải làm sao?” Mộ Dung Thất Thất buông chuyện đang làm trong tay ra, bình tĩnh nhìn Tô Mi hỏi. Cái tiểu cô nương này đi theo mình sáu năm, sự ân cần trong mắt đối với mình là thật, lo lắng cũng là thật, Tô Mi cùng Tố Nguyệt, là người nàng tín nhiệm, chẳng qua thân phận của Phượng Thương quá mức đặc thù, chuyện này càng ít người biết càng tốt, nàng bây giờ còn phải giấu diếm cả bọn họ. Thấy Mộ Dung Thất Thất bình tĩnh như vậy, Tô Mi càng khẳng định Mộ Dung Thất Thất bị kích thích. Đi theo Mộ Dung Thất Thất lâu như vậy, Tô Mi biết, tâm tình Mộ Dung Thất Thất càng dao động, ngoài mặt càng bình tĩnh, nàng nhất định là thương tâm khổ sở cực kỳ, cho nên ngoài mặt mới gió êm sóng lặng như vậy.
“Tiểu thư, người khổ sở thì khóc đi! Có nô tỳ, có Tố Nguyệt, chúng ta cũng sẽ phụng bồi người, người đừng lén thương tâm một mình trong lòng!”
Mộ Dung Thất Thất như vậy, khiến cho tâm Tô Mi cũng đau. Mặc dù bên ngoài, danh tiếng Độc Tiên Nhi rất vang dội, nhưng Tô Mi biết, Mộ Dung Thất Thất chỉ là một người đơn thuần, đôi khi thậm chí vô cùng trẻ con.
Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng thương tình cảm tốt như vậy, chuyện này nhất định đả kích rất lớn đối với nàng ! Nếu như Mộ Dung Thất Thất khóc lớn đại náo, hoặc là giết người phóng hỏa để phát tiết, Tô Mi cảm thấy những thứ này cũng không quá, nhưng nàng không nói tiếng nào, yên lặng, giống như không có chuyện gì, điều này thật sự rất không ổn, làm cho người ta cảm thấy quá bất ngờ rồi!
“Tô Mi, ta không sao. . . . . .”
Không đợi Mộ Dung Thất Thất nói xong, Tô Mi đã kéo Mộ Dung Thất Thất, “Tiểu thư, mặc dù người là tiểu thư, nhưng là nô tỳ vẫn đối đãi người như muội muội của mình! Gặp phải chuyện như vậy, trong lòng tiểu thư nhất định khổ sở, tâm đau đớn! Tiểu thư, đừng làm bộ kiên cường, khóc lên đi! Cứ coi ta là tỷ tỷ của người, ở trong ngực ta khóc đi!”
Tô Mi như vậy, khiến cho Mộ Dung Thất Thất dở khóc dở cười. Nha đầu này a! Nghe được giọng nói sắp khóc của Tô Mi, Mộ Dung Thất Thất không nhịn được buông Tô Mi ra, “Tô Mi, chuyện không phải như ngươi nghĩ, thật sự ta là nữ nhi thân sinh của Phượng Tà, điểm này là thật. Nhưng ta thích Vương gia cũng là thật, sẽ không vì vậy mà từ bỏ!”
“Nói rất hay!” Một giọng nói truyền đến, Hoàn Nhan Khang đứng ở ngoài cửa, vừa thấy Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang liền la hoảng lên.
“A a a! Ngươi là biểu tẩu sao? Ngươi thật sự là biểu tẩu sao? Ngươi xác định cũng khẳng định là biểu tẩu của ta sao? Tại sao bộ dáng thay đổi hoàn toàn như vậy? Chẳng lẽ trước kia ngươi đeo mặt nạ da người? Biểu tẩu, tiểu đệ thật là có mắt không biết Thái Sơn a! Ta lại còn nói ngươi là người quái dị, ánh mắt ta khẳng định lúc ấy bị che mờ rồi a!” (TNN : haha ca này dễ thương ghê =]])
“Ngươi đến đây làm gì?” Tiểu thư thương tâm như vậy, Hoàn Nhan Khang còn tới trêu ghẹo, khiến cho tâm tình Tô Mi hoàn toàn hỏng bét, “Ngươi là đến xem náo nhiệt sao?”
“Không, ta thật không phải ——”
Cảm xúc của Tô Mi thay đổi thất thường, khiến cho Hoàn Nhan Khang cảm thấy không giải thích được, “Ta chỉ là nghe nói chuyện của biểu tẩu, nên tới ủng hộ biểu tẩu một chút . Mặc dù ta biết hiện tại hẳn nên gọi ngươi làbiểu muội, nhưng là, ta cảm thấy gọi biểu tẩu thuận miệng hơn. . . . . .”
“Biểu tẩu, bất kể ngươi là ai, thân phận là gì, ta đều ủng hộ ngươi cùng biểu ca!”
Lời nói của Hoàn Nhan Khang còn chưa dứt, trên đầu đã bị Tô Mi đánh. “Ai nha nha, bé hạt tiêu này, ngươi làm gì a! Rất đau đó, ngươi có biết hay không!”
“Ai bảo ngươi nói bừa a! Tiểu thư là muội muội của Vương gia, huynh muội ở chung một chỗ, chẳng phải làm cho tiểu thư nhà ta bị người ta chửi rủa sao ? Đầu óc ngươi làm sao vậy, làm sao có thể để tiểu thư chúng ta làm ra cái sự tình đó!” Vốn tâm tình Tô Mi chất chứa ở trong lòng, hiện tại liền ầm ầm phát tiết ra ngoài.
“Vậy thì có cái gì! Chỉ cần bọn họ thật lòng yêu nhau, tại sao còn phải để ý cách nhìn của người đời a! Chẳng lẽ tình yêu không thể phá bỏ hết thảy các trở ngại sao? Nếu chuyện mình muốn làm còn để ý tới cách nhìn của người khác, vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa!” (TNN : Hảo *đập bàn*)
Hoàn Nhan Khang nói…, như một bóng đèn, chiếu sáng nội tâm Mộ Dung Thất Thất . Đúng a! Bây giờ nghĩ lại, những do dự băn khoăn kia của nàng đúng là không có tự tin chút nào, nàng là người xuyên qua, thế nhưng còn kém hơn Hoàn Nhan Khang.
“A Khang, cám ơn ngươi!” Mộ Dung Thất Thất chân thành cảm tạ Hoàn Nhan Khang đã thức tỉnh mình. Còn nhăn nhó nữa, đó chính là làm bộ rồi! Vì sao cứ gặp phải chuyện của Phượng Thương, nàng liền mất đi tính cách kiêu ngạo hàng ngày! Cho dù Phượng Thương là thân ca ca của nàng, nếu yêu rồi, cho dù chết cũng muốn yêu! Huống chi Phượng Thương cùng nàng cũng không có quan hệ huyết thống, thì càng không nên cố kỵ hết thảy thương yêu này!
Mộ Dung Thất Thất cảm tạ khiến cho Hoàn Nhan Khang kinh ngạc, sau đó lộ ra nụ cười hào phóng, “Tạ ơn gì! Đại ân không lời nào nói hết được! Bất quá nói lại, ở bên ngoài, ta sẽ gọi ngươi là biểu muội, tránh những người kia bắt lỗi, rồi lại ở trước mặt phụ hoàng ta niệm kinh, ta chịu không được những tiểu tử cổ hủ kia! Chẳng qua là, đột nhiên có thêm một biểu muội như hoa như ngọc thế này, ta thật không quen a!”
Hoàn Nhan Khang đến, làm cho không khí trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nhìn đến Hoàn Nhan Khang liếc mắt đưa tình với Tô Mi trước mặt, Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới Hoàn Nhan Liệt, nếu như ngày nào đó, nàng và Phượng Thương, đứng ở phía đối lập với Hoàn Nhan Liệt, như vậy Hoàn Nhan Khang làm bằng hữu của bọn họ, có phải hay không sẽ khó xử?
“Ngươi hôm nay tới tìm tiểu thư chúng ta, chắc cũng không phải chỉ tới xem náo nhiệt a!” Tô Mi thấy Mộ Dung Thất Thất tâm tình tốt lên, cũng vui vẻ rất nhiều, những thứ này đều do công của Hoàn Nhan Khang nói mấy câu kia. Mặc dù nói như vậy, không có gì đạo lý, nhưng tiểu thư thích, vui vẻ là tốt rồi.
“A, đúng rồi, ngươi không nói, ta cũng quên mất việc chính. Biểu tẩu, mẫu phi ta muốn mời ngươi đến Tĩnh Tâm điện thưởng trà ——”
Lúc nói lời này, vẻ mặt Hoàn Nhan Khang có chút không được tự nhiên, tựa hồ mang theo một tia chán ghét đối với Đức Phi, mặc dù xảy ra rất nhanh, nhưng Mộ Dung Thất Thất vẫn nhạy cảm bắt được.
“Thưởng trà?” Mộ Dung Thất Thất tự nhận tình cảm cùng Lâm Khả Tâm cũng không có thâm hậu như vậy, hiện tại thân phận của nàng mới vừa công khai, Lâm Khả Tâm liền cho người tới đây, bên trong rốt cuộc có dụng ý gì?
“Được rồi, ta sẽ đi!”
Trong lòng Hoàn Nhan Khang không khỏi bội phục Mộ Dung Thất Thất, mặc dù gọi nàng là biểu tẩu, nhưng một tiếng này đầy kính nể, là chân thành. Hiện tại thấy mẫu phi có khả năng sẽ tính kế Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang làm sao có thể nhẫn nhịn được.
“Ngươi bây giờ là trấn quốc công chúa, địa vị thậm chí ở trên cả công chúa ruột của phụ hoàng, cho nên, trong cung sẽ có một số nữ nhân đánh chủ ý lên người ngươi.”
Nghĩ đến Đức Phi vội vàng gọi hắn tiến cung, nói với hắn những lời đó, Hoàn Nhan Khang liền không nhịn được cười lạnh. Bởi vì … cuộc thi tranh tài bốn nước lần này, Hoàn Nhan Khang cùng Mộ Dung Thất Thất thân thuộc, cho nên Lâm Khả Tâm mới tìm tới Hoàn Nhan Khang, để cho hắn ra mặt mời Mộ Dung Thất Thất, như vậy Mộ Dung Thất Thất cũng sẽ không cự tuyệt.
“Cái gì! Đánh chủ ý lên tiểu thư? Vậy tiểu thư có gặp nguy hiểm hay không?” Tô Mi vừa nghe nói thế, nóng nảy, lập tức đứng lên, hận không thể lập tức chạy vào cung giết chết mấy nữ nhân ghê tởm kia.
Thấy Tô Mi không hiểu được ý tứ lời nói của mình, Hoàn Nhan Khang cười. Nha đầu này, tâm tư thật đơn thuần, đại não cũng đơn giản, có lẽ chính bởi vì nàng nóng nảy cùng đơn giản, mới hấp dẫn mình! Trong cung nữ nhân tranh đấu khiến hắn phiền chán, cũng cảm thấy ác tâm. Chỉ có ở bên cạnh Tô Mi, Hoàn Nhan Khang mới cảm thấy cả người thoải mái. Không có tâm cơ, nữ nhân trong sáng, thật tốt!
Thấy Hoàn Nhan Khang không giải thích nguyên nhân, chỉ hướng về phía mình cười khúc khích, Tô Mi giận, đập vào đầu Hoàn Nhan Khang , “Ngươi mau nói a! Rốt cuộc là ai muốn tính toán tiểu thư của chúng ta a? Có phải hay không là mẹ ngươi a? Ngươi nói, là người nào?”
Tô Mi đánh khiến cho Hoàn Nhan Khang đau đến nhe răng trợn mắt, hắn ôm đầu, làm bộ rất đau kêu lên, “Ai nha nha, đau chết mất! Ai nha nha, mưu sát chồng a!”
“Mưu cái đầu ngươi a!” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, Tô Mi vẫn nhịn không được đi qua nhìn, “Thật rất đau sao? Cho ta nhìn một chút!”
“Ngươi nhìn đi ——” Hoàn Nhan Khang ủy khuất bĩu môi, đưa đầu mình ra cho nàng nhìn.
Nhìn Hoàn Nhan Khang bị mình đánh thành như vậy, Tô Mi một trận ảo não. Nàng ra tay khí lực thật lớn, hạ thủ không phân nặng nhẹ, hoàng tử như Hoàn Nhan Khang da mịn thịt mềm, khi nào thì bị đập như vậy đâu!
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý!” Tô Mi lập tức cầm thuốc bôi cho Hoàn Nhan Khang, “Ngươi nhanh một chút nói đi ! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a! Nói một nửa, thật là ức chết người rồi!”
Tô Mi cùng Mộ Dung Thất Thất chủ tớ tình thâm, Hoàn Nhan Khang hiểu rõ, thấy Tô Mi gấp gáp chuyện của Mộ Dung Thất Thất như vậy, hắn liền dứt khoát nói rõ ra.
“Trong lịch sử hoàng thất… công chúa cưng chiều nhất mới có tư cách làm trấn quốc công chúa. Hơn nữa trấn quốc công chúa được quyền tham gia vào chính sự triều đình, trong tay cũng có binh quyền, là vinh quang cao nhất, cũng là tượng trưng cho thân phận quyền lợi.”
“Phụ hoàng sắc phong biểu tẩu làm trấn quốc công chúa, nói vậy trong lòng phá lệ thương yêu biểu tẩu, sau này còn không biết sẽ ban thưởng những gì cho biểu tẩu. Hiện tại, hoàng hậu cùng mẫu phi ta đều đánh đánh chủ ý lên người biểu tẩu, có con dâu tôn quý như vậy, địa vị của các nàng sẽ được củng cố!”
Hoàn Nhan Khang nói rõ ràng như thế, đã không dễ dàng, một bên là Mộ Dung Thất Thất, một bên là mẹ đẻ của hắn, hắn có thể đem dụng tâm của những nữ nhân trong cung kia nói ra với mình, Mộ Dung Thất Thất biết, Hoàn Nhan Khang là thật tâm trợ giúp nàng.
“Cám ơn ngươi, a Khang!”
“Ha ha, không cần khách khí!” Hoàn Nhan Khang khoát khoát tay, nhưng sau một khắc, vẻ mặt trở nên trầm trọng.”Thật ra thì hẳn là ta nên nói lời xin lỗi mới đúng, mẫu phi ta thật sự là quá đáng. Bất quá nàng là mẫu phi của ta, ta không có khả năng làm thế nào với nàng.”
“Biểu tẩu, ta biết tính cách của ngươi có cừu tất báo, hôm nay ta đem những điều này thẳng thắn nói cho ngươi, cũng có tư tâm của ta. Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc, nếu ngày sau, mẫu phi ta có làm cái gì có lỗi với ngươi, mong ngươi nể mặt ta, lưu cho nàng một con đường sống. Coi như ta van ngươi!”
Hoàn Nhan Khang thành khẩn thẳng thắn, khiến cho Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới khi ở khảo nghiệm tầng thứ sáu của bảo tháp, Hoàn Nhan Khang ôm gương khóc gọi mẫu phi. Xem ra, Hoàn Nhan Khang thật tâm vô cùng yêu thương mẫu phi của mình, chẳng qua là, Lâm Khả Tâm vẫn say đắm quyền lợi, xem nhẹ mẫu tử thân tình. . . . . .
Lại nói Hoàn Nhan Khang bất cần đời, cũng là giả bộ thôi, vị hoàng tử này nhìn thì vẻ vang, thật ra thì cũng chỉ là hi vọng nhận được tình thương của mẹ mà thôi.
“Được!” Mộ Dung Thất Thất sảng khoái trả lời, khiến Hoàn Nhan Khang thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ cần Lâm Khả Tâm không quá phận, Mộ Dung Thất Thất sẽ không xuất thủ với nàng, hi vọng mẫu phi tự giải quyết cho tốt, không nên tính toán nhiều như vậy!
“Thật ra thì, mẫu phi ta muốn tác hợp ngươi với nhị ca, bất quá, ngươi có biểu ca, trong lòng tự nhiên sẽ không để ý tới người khác. Chỉ là nhị ca ta tâm tư thâm trầm, biểu tẩu ngàn vạn lần hãy cẩn thận!”
Hoàn Nhan Khang liên tục dặn dò, làm Mộ Dung Thất Thất rất cảm kích. Vị hoàng tử này, quả thực chính là một đóa hoa tuyệt thế của hoàng thất Bắc Chu. Sinh trưởng trong hoàng thất, lại có thể giữ lại cho mình phẩm tính chính trực, Hoàn Nhan Khang thật sự là người không tồi!
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Thất Thất nhìn về phía Tô Mi. Hai người này thật là xứng đôi, nếu có thể để bọn họ ở chung một chỗ, vậy sẽ trở thành một đoạn giai thoại!
“Công chúa, thánh chỉ đến!” đúng lúc ấy, Phượng Tề cung kính đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, “Xin ngài di giá đến tiền thính!”
“Phượng bá, ngươi đừng khách khí như vậy, ta có chút không chịu nổi. Hãy đối với ta như bình thường đi! Để một vị lão nhân gia làm như vậy, sẽ làm ta giảm thọ!” Phượng Tề cung kính đối với mình, Mộ Dung Thất Thất có thể cảm giác được, đó là một loại tôn kính mà lão nhân Phượng gia đối với chủ nhân Phượng gia.