Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 70: Nam Lân vương mất khống chế




Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp giục ngựa chạy chồm, cũng không quay đầu lại, sợ Đao Ba Nam hối hận, sẽ đem các nàng bắt trở về.

Chờ hai người đi xa, Đao Ba Nam cùng đám người toàn bộ xuống ngựa, đi tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất cung kính hành lễ, “Tiểu thư!”

“Ừ!” Mộ Dung Thất Thất xoay người, nhất nhất quét qua những gương mặt nhìn qua trước mắt này, cuối cùng nở nụ cười, “Các huynh đệ đã lâu không gặp! Thoạt nhìn các người tinh thần rất tốt a!”

“Hắc hắc, tiểu thư, bọn ta đều rất tốt, nhưng mà chúng ta đều nhớ người!” Tên lâu la vừa rồi sờ sờ đầu, “Hắc hắc” cười hai tiếng, “Tô Mi truyền tin, nói có người đối với người bất lợi, bọn ta liền chạy đến. Tiểu thư, người sẽ không trách bọn ta nhiều chuyện chứ!”

“Làm sao có thể đây! Các ngươi tới vừa lúc!” Đao Ba Nam dắt tới một con ngựa cho Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất phi thân lên ngựa, tư thế oai hung hiên ngang, thay đổi bộ dáng nhu nhược mới vừa rồi.”Đi! Đem hai tiện nhân kia bắt trở về!”

Trên đường, Mộ Dung Thất Thất từ chỗ Đao Ba Nam mới biết được sau khi mình ra cửa, Tô Mi vẫn đi theo, sau lại dùng bồ câu đưa tin cho Đao Ba Nam, bọn họ mới chờ ở bên này.

“Thiết Huyết, các ngươi nói gặp phải người Vô Cực Cung?” Mộ Dung Thất Thất có chút kinh ngạc, cũng đưa chuyện trên xe ngựa trên có nhuyễn hương tán của Vô Cực Cung nói cho Đao Ba Nam, “Vậy người của Vô Cực Cung đâu? Các ngươi xử lí người như thế nào vậy?”

“Giết.” Đao Ba Nam cười cười, “Bất quá là mấy đồ chướng mắt, giết tránh ô uế ánh mắt của tiểu thư!”

“Không tệ! Chúng ta cũng là có thể đem chuyện này đẩy tới trên người Vô Cực Cung!”

Không bao lâu, Mộ Dung Thất Thất cùng bọn họ liền đuổi theo Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp, hai người thấy Đao Ba Nam đuổi theo, bị hoảng sợ không biết làm sao, “Các ngươi muốn làm cái gì? Không phải nói tốt lắm thả chúng ta đi sao? Tại sao hiện tại lại xuất nhĩ phản nhĩ đây?”

“Thật sự ta muốn bỏ qua cho bọn ngươi, nhưng mà tiểu thư nhà ta không muốn.”

Các nam nhân tránh ra một con đường, Mộ Dung Thất Thất cưỡi ngựa đi tới trước mặt Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp, “Nhị vị, chạy thật là chậm a!”

“Ngươi! Là ngươi!” Hoàn Nhan Bảo Châu kinh ngạc không dứt, sau kinh ngạc là tức giận, “Mộ Dung Thất Thất, ngươi thế nhưng cùng thổ phỉ cấu kết, mưu hại bổn cung!”

“Chậc chậc chậc!” Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhẹ vỗ tay, “Ăn cướp mà còn la làng, công chúa chỉ bị một kẻ bản lãnh thật cao cắn ngược lại thôi! Nếu không phải ngươi trăm phương ngàn kế mang ta ra khỏi thành, lại ở trong lư hương bỏ thêm nhuyễn hương tán, ta cũng vậy sẽ không nghĩ đối với các ngươi như thế nào. Hiện tại, ngươi đã mở miệng một tiếng mưu hại công chúa, ta đây nếu không giết các ngươi, chẳng phải là cô phụ một mảnh dụng tâm của ngươi!”

“Ngươi, ngươi dám…”

“Bá.” Hoàn Nhan Bảo Châu chỉ hướng Mộ Dung Thất Thất, tay phải bị tên lâu la một đao chặt xuống, “Lớn mật! Dám vô lễ đối với tiểu thư!”

“A!” Hoàn Nhan Bảo Châu đau đến cút trên mặt đất, huyết châu rơi trên mặt tuyết trắng noãn, từng giọt đỏ sẫm, vô cùng mỹ lệ, nhưng chỉ là chốc lát đã bị trời khí lạnh đông cứng lại .

Mục Vũ Điệp hiện tại hoàn toàn sợ choáng váng, nàng không biết nói gì, chỉ là ngơ ngác nhìn Mộ Dung Thất Thất, phía dưới một mảnh nhiệt lưu, đi tiểu ướt cả quần. Tiểu thư, cái gì tiểu thư? Mộ Dung Thất Thất cùng những người này là quan hệ gì? Nơi này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Nói, nhuyễn hương tán là chỗ nào làm được? Những người Vô Cực Cung kia là người nào liên lạc ?” Mộ Dung Thất Thất xuống ngựa, giẫm trên tuyết đi tới trước mặt Hoàn Nhan Bảo Châu, roi ngựa trong tay nhẹ nhàng mà quật chấm mặt, tóe lên một mảnh tuyết sa, bay ở trên mặt Hoàn Nhan Bảo Châu, băng lạnh khiến nàng mau chết lặng.

“Cừu, Cừu Nhi. . . . . .” Hoàn Nhan Bảo Châu đau đến không chịu được, nhưng mà hôm nay trời quá đông lạnh, lại khiến cho đầu óc của nàng vẫn duy trì thanh tĩnh, không có biện pháp hôn mê.

“Cừu Nhi?” Mộ Dung Thất Thất nhíu mi, dường như lần này đúng là có một nữ nhân đi theo phía sau Hoàn Nhan Bảo Châu, chẳng qua là nữ nhân kia dùng khăn che mặt, nàng cũng không có để ý. Bây giờ nghĩ lại, Cừu Nhi này đích thị là có vấn đề. Hay là Cừu Nhi này là người của Vô Cực Cung? Nhưng mà Vô Cực Cung cũng không biết mình là Độc Tiên Nhi, nếu như biết, đi vòng qua còn tới không kịp, chỗ sẽ tìm đến phiền toái đây? Xem ra, nơi này cũng là có chút ít bí mật không muốn người biết.

“Biết rồi.”

Mộ Dung Thất Thất xoay người, chỉ nghe hét thảm một tiếng, Đao Ba Nam đã giải quyết Hoàn Nhan Bảo Châu.

“Không, đừng có giết ta, ta cái gì, cái gì cũng không biết. . . . . .” Tận mắt nhìn thấy Hoàn Nhan Bảo Châu bị Đao Ba Nam giết chết, Mục Vũ Điệp bị hoảng sợ đến trượt từ trên ngựa xuống, ngồi liệt trên mặt đất, thanh âm run rẩy, hàm răng va chạm, phát ra thanh âm “Khanh khách”, “Ta, ta thật cái gì cũng không biết, cũng là công chúa làm, không phải là ta. . . . . .”

“Mục tiểu thư!”

Mộ Dung Thất Thất đứng ở trước mặt Mục Vũ Điệp, thấy trên mặt Mộ Dung Thất Thất mỉm cười, Mục Vũ Điệp lui về phía sau hai bước, trong mắt tràn đầy sợ hãi cực độ, “Thật không phải là ta, không liên quan đến ta! Công chúa nói ta chỉ là người chứng kiến là được rồi. . . . . . Đừng có giết ta ….”

“Nhân chứng?”

Nghe cái từ này, Mộ Dung Thất Thất trong đầu lập tức nhiều hơn một ý niệm trong đầu, sau một khắc trong tay nhiều hơn một cái dây chuyền, đáy dây chuyền buông thõng một lòng kiểu dạng hoa tai.”Đừng sợ, nhìn nó, quên mất chuyện tình vừa mới phát sinh, ngươi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết. . . . . .” “Cái gì cũng không biết…” Mục Vũ Điệp hàng phục dựa theo Mộ Dung Thất Thất nói, ánh mắt ngó chừng hoa tai, từ từ lập lại nhứng điều Mộ Dung Thất Thất nói, ánh mắt dần dần trở nên dại ra, “Cái gì cũng không biết, ta cái gì cũng không biết.”

Chờ sau khi Mục Vũ Điệp té xỉu, Mộ Dung Thất Thất mới thu tay lại lên ngựa.”Thiết huyết, lưu lại người quét dọn nơi này, đừng làm cho người ta phát hiện vấn đề. Mang theo các nàng đi tới những ngươi đã chết kia của Vô Cực Cung, chuyện này là Vô Cực Cung làm, cùng chúng ta không liên quan.”

“Tiểu thư, vì sao phải lưu lại tánh mạng của con tiện nhân kia? Nàng cũng là đồng lõa! Phàm là đối phó với tiểu thư tất cả đáng chết!”

Mịt mờ đất tuyết, Mộ Dung Thất Thất giục ngựa đi ở phía trước, bên cạnh Đao Ba Nam đi theo, phía sau là đám người kia. Đối với việc Mộ Dung Thất Thất bỏ qua cho Mục Vũ Điệp, Đao Ba Nam có chút khó chịu. Khi hắn xem xét, chỉ cần là người đắc tội tiểu thư, đều chỉ có một con đường chết. Thả Mục Vũ Điệp, thật sự là quá tiện cho nghi nàng!

“Thiết huyết, giết người cũng không thể giải quyết vấn đề!” Mộ Dung Thất Thất cười cười, “Có khi người sống, so với đã chết còn muốn thống khổ. Huống chi cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, bổn tiểu thư vốn từ tâm, tha nàng, coi như là tích phúc đi.”

“Tiểu thư, ngươi đừng hù dọa bọn ta! Ngươi vốn từ tâm, bọn ta Ma Vực kia chẳng phải là Bồ Tát phổ độ chúng sanh sao?” Thanh âm Ải Tử ở phía sau truyền đến, đưa tới một tiếng cười của nhóm người.

Bọn họ cùng nhau sinh sống năm năm, thủ đoạn của Mộ Dung Thất Thất, những người này có chỗ nào không biết đây! Tiểu thư lưu lại Mục Vũ Điệp, sợ là còn có chỗ khác dùng đi! Ải Tử trong lòng đồng tình với Mục Vũ Điệp, có thể bị tiểu thư lưu lại, cũng không phải là phúc khí của nàng, là mệnh của nàng!

“Ba hoa!” Mộ Dung Thất Thất quay đầu lại, roi ngựa đập vào trên đầu Ải Tử: “Phương Tịnh, chuyện giao cho ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Thiên hạ đệ nhất trang cho ngươi tuyển chọn như thế nào rồi?”

Vừa nghe Mộ Dung Thất Thất hỏi chuyện này, Ải Tử lập hai bước nhanh chóng vượt qua Mộ Dung Thất Thất: “Tiểu thư, ta đây tìm một khối bảo phong thủy, chỗ ngồi kia khá tốt! Ba mặt vách đá, chỉ có một con đường đi tới! Chỉ cần chúng ta chiếm cứ đất này, cho dù người vây công cũng không được!”

Ải tử lâu la nói, gọi là núi Truy Phong. Dãy núi này cao vút trong mây, chỉ có một con đường nhỏ, ba mặt cũng toàn là vách đá, dưới vách đá hạ là dòng sông chảy mãnh liệt, là một chỗ tốt, lúc trước thời điểm Mộ Dung Thất Thất nhìn bản đồ cũng nhìn trúng núi Truy Phong, không ngờ ý nghĩ của Ải Tử hoàn toàn đồng nhất với suy nghĩ của mình.

Thấy Ải Tử nói tự tin như vậy, Mộ Dung Thất Thất thành tâm gây khó khăn cho hắn, “A, vậy nếu là có người thật tài ba có thể cứng rắn công tới, chẳng lẽ cho chúng ta đến lúc đó tập thể nhảy núi, táng thân trong nước sông chảy xiết?”

“Tiểu thư, lời này của người chính là không tin ta đây rồi! Lấy bản lãnh của ta đây, không tới nửa năm, tuyệt đối chuẩn bị một cái mật đạo đi ra ngoài! Đến lúc đó bọn ta cũng không sợ gì! Thật, tiểu thư, ta đây chưa bao giờ nói dối!” Thấy Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Ải Tử có chút nóng nảy, vội vàng hướng Mộ Dung Thất Thất giải thích thiết kế của mình: “Nếu không ta đây đem bản vẽ thiết kế đi ra ngoài cho tiểu thư xem qua! Ta đây không có khoác lác!”

“Tốt lắm! Trêu chọc ngươi chơi chút thôi!” Thấy Ải Tử gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt, Mộ Dung Thất Thất “Ha ha” cười lớn tiếng: ” Phương Tịnh ngươi làm việc, ta dĩ nhiên yên tâm. Bất quá bản vẽ ta cũng phải đích thân xem qua, dù sao chỗ này sau này sẽ là đại bản doanh của Ma Vực chúng ta, ta không thể cầm tánh mạng các huynh đệ nói giỡn!”

Mộ Dung Thất Thất mở miệng một tiếng “huynh đệ”, khiến những người này nghe rất cảm động. Bọn họ trừ đánh đánh giết giết, cái gì khác cũng không biết. Kể từ khi có tiểu thư, những người tài giỏi này từ từ có người tâm phúc, tiểu thư đối với bọn họ tốt, bọn họ biết, cho nên đối với Mộ Dung Thất Thất cũng phá lệ chân thành.

“Nhưng mà…” thấy Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Ải Tử thật cao hứng, nhưng vẻ mặt lại có chút ít do dự.

“Nhưng mà cái gì?”

Thấy mặt Ải Tử lộ vẻ khó khăn, Mộ Dung Thất Thất ghìm chặt ngựa, “Nói!”

“Dạ! Tiểu thư, núi Truy Phong là địa bàn của Phật sinh môn, lúc trước bọn ta muốn mua, người ta không bán, nói là có tiền!” Vừa nhắc tới thái độ của những người Phật sinh môn đó, Ải Tử liền tức giận không dứt, “Bọn họ nói, chuyện như vậy phải tìm môn chủ, người nào không biết môn chủ Long Ngạo Thiên Phật sinh môn kia xuất quỷ nhập thần, bọn ta tìm thật lâu, cũng không tìm được tên kia!”

Phật sinh môn, trên cái đại lục này người người nghe đến tên tổ chức này liền biến sắc. Không ai biết Phật sinh môn ở nơi nào, cũng không người nào biết môn chủ Phật sinh môn là ai, mọi người chỉ biết là, ở trong thế giới bóng tối, Phật sinh môn chính là Hoàng.

Dụng độc ám sát, không có ai có thể so sánh qua được với Ma Vực, nhưng là Ma Vực từ trước đến nay cũng không gây chuyện nhiều lắm, Ma Tôn đại nhân của Ma Vực cũng chỉ là si mê độc vật, chưa bao giờ tham dự việc gì, cùng những tổ chức khác nước song không phạm nước giếng, coi như là tồn tại lâu nhất trong thế giới bóng tối, tổ chức cấp nguyên lão.

Mà Phật sinh môn, cùng Ma Vực vừa vặn ngược lại. Phật sinh môn phát triển mười năm trước, chỉ trong thời gian năm năm, liền quét sạch thế giới bóng tối, thâu tóm tất cả tổ chức lớn nhỏ, thành lão Đại của vương quốc dười lòng đất.

Nghe nói Long Ngạo Thiên thủ đoạn sắc bén, không ai bằng. Ban đầu thời điểm thâu tóm những tổ chức khác, gặp phải phản kháng, toàn bộ giết hết không cần hỏi. Nhưng hắn lại là người cực kỳ có khả năng, sau khi sáng lập Phật sinh môn, trong khoảng thời gian ngắn, đã Phật sinh môn phát dương quang đại, thế lực không giống bình thường.

Bất quá Phật sinh môn cùng Ma Vực, không có xung đột lợi ích gì, cộng thêm Ma Tôn từng ở trong thời điểm Phật sinh môn lúc ban đầu gặp phải phiền toái xuất tay tương trợ, cho nên Long Ngạo Thiên cũng nhớ được này ân tình, hai bên vẫn bình an vô sự.

Hiện tại, nhìn vẻ mặt trên mặt Ải Tử, Mộ Dung Thất Thất che miệng nở nụ cười, Phương Tịnh cái gì cũng tốt, đặc biệt là ở phương diện chế tạo, hoàn toàn là một thiên tài, nhưng mà có một chút, tính tình gấp gáp, tính lỗ mãng, cũng là có thể so sánh với Tô Mi. “Tiểu thư, người cười gì? Núi Truy Phong nhai thật là bảo phong thủy, ta đây có thể dẫn người đi nhìn! Ta có thể nói với tiểu thư…, đi khắp mười sáu châu, chỉ có thể nhìn trúng một chỗ như vậy! Chỗ này dùng để xây dựng thiên hạ đệ nhất trang thật là không còn gì có thể tốt hơn!”

“Phương Tịnh, nếu lấy tiền mua không được, chúng ta liền chiếm.” Cười xong, trên mặt Mộ Dung Thất Thất đổi thật tình: “Không thể cho, thì cứng rắn đoạt!”

Lời này Mộ Dung Thất Thất nói vô cùng hùng hồn, nghe vậy khiến cho mọi người sửng sốt.

“Tiểu thư, người nói thật sự? Thật đoạt?” Ải Tử không tin, lại hỏi một câu, “Đây chính là địa bàn của Phật sinh môn! Chúng ta cứng đối cứng? Cũng không tốt như vậy! Ta đây thật lâu không có động thủ rồi! Thật là ngứa tay là không chịu được, thật không biết rốt cuộc là Phật sinh môn lợi hại, hay là bọn ta lợi hại.”

“Ba !” Không đợi Ải Tử nói xong, roi trong tay Mộ Dung Thất Thất lần nữa đập vào trên đầu Ải Tử: “Cũng chỉ biết đánh đánh giết giết, nói với các ngươi bao nhiêu lần, có thể dựa vào đầu óc giải quyết vấn đề, cũng đừng có động thủ! Còn có, người nếu tự tin, đương nhiên là Ma Vực chúng ta cao hơn người một cấp, chẳng lẽ bổn tiểu thư so ra kém với Long Ngạo Thiên sao!”

“Dạ! Dạ! Là ta đây nói sai rồi! Có tiểu thư ở đây, quản hắn khỉ gió là ai, Tất cả toàn bộ đều là tiểu đồ ăn!” Ải Tử kinh ngạc, liền cười hai tiếng sờ sờ đầu, “Nhưng mà, rốt cuộc làm sao bây giờ a? Tiểu thư, Nam Phượng quốc bên kia đã có động tĩnh rồi, không ra một tháng, Minh Nguyệt Thịnh là có thể được việc. Bọn ta ở mười sáu châu làm ăn, tổng yếu có một chỗ ngồi cắm rễ!”

“Trong thiên hạ chẳng nơi đâu mà không phải Vương thổ, không ai không phải là vương thần. Ngươi không phải nói chỗ này ở trong phạm vi Ung Châu sao, Ung Châu này là địa bàn của Bắc Chu quốc, ta liền không tin Phật sinh môn có thể cùng hoàng quyền chống đỡ! Chuyện này liền giao cho ta là được!”

Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Đao Ba Nam cùng Ải Tử hiểu, Mộ Dung Thất Thất tính toán đi dựa vào Phượng Thương.

“Tiểu thư, không được! Không thể vì chuyện này hy sinh người! Phượng Thương kia là con ma ốm không xứng với tiểu thư, ta đây tuyệt không để cho tiểu thư hy sinh nhan sắc!”

“Ba !” Trên đầu Ải Tử lại bị đánh một cái nữa, hai lần trước, chẳng qua là gãi ngứa thôi, lần này Mộ Dung Thất Thất là dùng ba phần lực, Ải Tử đau ôm đầu tán loạn: “Tiểu thư, ta đây là nói lời thật, ngài muốn sắc dụ Phượng Thương, mọi người cũng sẽ tuyệt đối phản đối!”

“Phi!” Thấy Ải Tử đem những lời bình thường mình hay nói ra, thành ” thuật sắc dụ ” nói ra, Mộ Dung Thất Thất lập tức liền hứ hắn một ngụm.

“Tiểu thư ta là người giống như vậy sao? Phương Tịnh, trong đầu ngươi cả ngày nghĩ những cái loạn thất bát tao gì vậy? Có phải hay không qua thời kỳ trưởng thành, trái tim ngủ say của ngươi bắt đầu cử động? Có muốn hay không ta tìm vợ cho ngươi, an ủi ngươi đêm dài đằng đẵng?”

Lời của Mộ Dung Thất Thất chọc cho người chung quanh đều cười vang, Phương Tịnh lại càng vội vàng khoát tay, đỏ mặt giống như quả cà chua: “Không, không nên! Ta đây không phải là ý tứ này! Ta đây không phải muốn nữ nhân!”

Sau khi cười xong, Thiết Huyết đã mở miệng, “Tiểu thư, người là muốn từ chỗ Nam Lân vương ra tay sao? Biện pháp như vậy là: Bắc tứ châu là đất phong của Nam Lân vương, chỉ cần hắn gật đầu, cũng có thể được. Chỉ là, không biết Nam Lân vương cùng môn chủ Phật sinh môn có quan hệ gì không? Vì sao Long Ngạo Thiên lại có địa bàn ở Bắc tứ châu đây?”

Đao Ba Nam nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất cũng là suy nghĩ thật lâu. Nếu như nói Phượng Thương thật cùng Long Ngạo Thiên có quan hệ, vậy hắn rốt cuộc nghiêng về phía giao tình với Long Ngạo Thiên, hay là nghiêng về mình đây? Nhìn trong khoảng thời gian này Phượng Thương đối với nàng tốt như vậy, lần này đúng lúc là khảo nghiệm.

Nam nhân, nếu thật yêu mến nữ nhân, hận không thể đào tâm đào phổi đối với nàng, lại càng không cần phải nói những vật chất ngoài thân này! Không muốn vì nữ nhân tiêu tiền cũng không phải là nam nhân tốt, giống như trước, là một nam nhân chưa thật lòng với nữ nhân, cũng không phải là nam nhân tốt. Yêu một người, sẽ phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng, mà không phải chỉ nói yêu ngoài miệng, đó không phải là một kẻ bội bạc sao!

“Chuyện này ta đi thử một chút, nếu như thật sự không được, vậy thì cứng rắn đoạt! Núi Truy Phong ta đã nhìn trúng, thiên hạ đệ nhất trang của chúng ta nhất định phải kiến thiết ở đây!”

Mộ Dung Thất Thất nói lời này thái độ phi thường cứng rắn, Thiết Huyết cùng Phương Tịnh một bên cũng bị khí thế cường đại trên người tiểu thư kinh sợ. Đây mới là Ma Vực tiểu thư của bọn họ, mới là đầu lĩnh của bọn hắn chứ! Chính là cần khí thế như vậy mới được! Thiết huyết cùng Phương Tịnh nhìn nhau cười một tiếng.

Bên kia, thời điểm Triệu Lãng cùng Cừu Nhi chạy tới, trên mặt đất máu đã đông lạnh cứng ngắc. Nhìn những thi thể thủ hạ của mình, sắc mặt Triệu Lãng đại biến, đưa tay đi dò, mười người đều đã không còn hô hấp.

“Làm sao? Bọn họ đều chết hết? Rốt cuộc là ai làm ?” Cừu Nhi che miệng, nhìn một mảnh huyết sắc trên băng, không nghĩ tới kết quả là như vậy.

“Không biết.” Triệu Lãng trầm mặt, chợt thấy Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp một bên, lập tức tiến lên kiểm tra, lại phát hiện Mục Vũ Điệp hôn mê bất tỉnh, Hoàn Nhan Bảo Châu chẳng những tay phải bị chặt đứt, hơn nữa tử trạng cực kỳ thảm thiết.

“Tỉnh! Tỉnh!” Cừu Nhi lay động muốn Mục Vũ Điệp tỉnh lại, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Bọn họ tại sao đều chết hết?”

“Công chúa cứu ta! Công chúa cứu ta !” Thấy Cừu Nhi mặc giống Hoàn Nhan Bảo Châu nhau như đúc, Mục Vũ Điệp gắt gao nắm cánh tay của nàng không tha, “Công chúa, đã chết thật là nhiều người, chúng ta đi mau, rời đi nơi này, công chúa đi mau!”

Thấy bộ dáng Mục Vũ Điệp si ngốc ngây ngốc, Cừu Nhi hướng về phía Triệu Lãng lắc đầu, xem ra cũng không thể hỏi được tình huống gì từ Mục Vũ Điệp. Hiện tại nàng muốn biết nhất chính là Mộ Dung Thất Thất đi đến nơi nào rồi? Tại sao những người này sẽ chết?

“Công chúa cứu ta! Thật là đáng sợ! Công chúa cứu ta!” Mục Vũ Điệp nắm tay Cừu Nhi không chịu buông, Triệu Lãng đi tới từ phía sau lưng chém một chưởng vào trên cổ Mục Vũ Điệp, nàng lập tức mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.

“Triệu Lãng, vì sự tình gì sao lại biến thành như vậy? Lúc trước không phải là dùng nhuyễn hương tán sao? Tại sao Mộ Dung Thất Thất có thể đào tẩu? Cái này làm sao bây giờ! Nếu là Phượng Thương tìm đến, chúng ta xong rồi!”

“Câm miệng!”

Cừu Nhi lải nhải khiến cho Triệu Lãng hoàn toàn nổi giận, hắn nắm chặt ở trên bả vai Cừu Nhi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, “Nàng nói cho ta biết, Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc có võ công hay không? Còn có nhuyễn hương tán, nàng thật sự đặt trong lư hương sao? Giải dược nàng thật đưa cho các nàng rồi sao? Tại sao trên người Mục Vũ Điệp có dấu hiệu trúng nhuyễn hương tán?”

Thấy Triệu Lãng không tin mình, Cừu Nhi thiếu chút nữa khóc lên: “Ta cũng là dựa theo lời chàng mà làm! Nhuyễn hương tán là ta tự mình để vào, giải dược ta cũng vậy tự mình nhìn thấy công chúa và Mục Vũ Điệp ăn vào, sẽ không ra chuyện gì! Về phần Mộ Dung Thất Thất, mọi người đều biết nàng là phế vật, phế vật làm sao có thể biết võ công đây! Tại sao lại như vậy, ta cũng vậy không biết a!”

Cừu Nhi hai mắt đỏ hồng, thiếu chút khóc không ra thành tiếng. Rõ ràng là tính toán Mộ Dung Thất Thất, tất cả an bài đều đúng chỗ rồi, tại sao hiện tại kết quả lại trở thành như vậy!

Giống như trước, tâm tình Triệu Lãng cũng kém tới cực điểm. Một chút mất đi mười thủ hạ, hơn nữa nhìn thủ pháp giết chết bọn họ cũng là một đao mất mạng, xem ra là gặp phải cao thủ, để cho đáy lòng hắn không khỏi dâng lên thấy lạnh cả người. Chẳng lẽ là địch nhân của hắn làm? Nhưng là nói cái này cũng không đúng! Rốt cuộc là ai làm!

Cừu Nhi đứng ở bên cạnh Triệu Lãng, cắn môi. Vốn là tính toán sang đây xem thảm trạng của Mộ Dung Thất Thất, nhưng thấy một màn như vậy. Trên trận đánh không có đấu dấu vết, những người nằm trên đất này trước khi chết đã xảy ra chuyện tình gì?

“Chàng để cho ta tiềm phục tại bên cạnh công chúa, hiện tại công chúa cũng chết, Vịnh Nhi biết cái kế hoạch này là ta an bài, ta nhất định là không thể trở về. Triệu Lãng, chàng dẫn ta đi thôi! Thấy nhiều người đều chết hết như vậy, ta rất sợ!”

Cừu Nhi đột nhiên từ phía sau ôm lấy Triệu Lãng, mặt dán thật chặt ở phía sau lưng rộng rãi của hắn, nghĩ tìm kiếm một tia ấm áp, không nghĩ tới Triệu Lãng xoay người, bắt được bả vai của nàng.

“Tâm nhi, nàng bây giờ vẫn không thể đi. Thái tử điện hạ giao nhiệm vụ cho chúng ta vẫn chưa xong, nếu như chúng ta phản bội, thái tử điện hạ sẽ không bỏ qua chúng ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ phải gặp phải vận mệnh bị truy nã bị đuổi giết, cả đời cũng không được sống yên ổn!”

“Không cần gấp gáp, chỉ cần ở chung một chỗ, bất kể là cuộc sống dạng gì, ta đều nguyện ý!”

Cừu Nhi nhào vào trong ngực Triệu Lãng, nghe được nhịp tim đập bền chắc của hắn, nàng đang kinh hoảng tâm bình tĩnh rất nhiều: “Triệu Lãng, dẫn ta đi! Những người chết này khiến cho ta sợ hãi! Chỉ cần để cho ta ở lại bên cạnh chàng, cho dù lưu lạc thiên nhai ta cũng nguyện ý!” “Tâm nhi, nàng thật tốt !” Triệu Lãng ôm Cừu Nhi thật chặt, hắn dùng nhiệt độ ấm áp sưởi ấm cho nàng, thanh âm của hắn vô cùng động tình, cũng vô cùng ôn nhu, “Tâm nhi ngốc, nàng nguyện ý đi theo ta, ta không muốn a! Ta không muốn để cho nữ nhân mình yêu phải chịu khổ, không muốn để cho Tâm nhi theo ta cùng nhau lưu lạc khổ sở.”

“Ta da thô thịt hậu, cuộc sống quá khổ không sao. Nhưng mà Tâm nhi, nàng không thể a! Nàng là nữ thần trong lòng ta, là nữ nhân ta thích nhất, ta tại sao có thể để nàng chịu khổ đây! Tâm nhi, nàng biết không, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã yêu nàng thật sâu. Khi đó ta ở trong lòng thề, nhất định sẽ bảo vệ nàng, thương yêu nàng, không để cho nàng bị tí xíu ủy khuất!”

“Tâm nhi, Tâm nhi a, ta làm sao có thể làm khó nàng để cho nàng chịu khổ đây. . . . . .”

Không thể không nói, Triệu Lãng là một cao thủ biện hộ, mà hắn có thể sầu triền miên, có nói uyển chuyển động lòng người, khiến cho trong mắt Cừu Nhi tràn đầy nước mắt hạnh phúc.

“Triệu Lãng, chàng đối với ta thật tốt ! Chưa từng có người đối đãi với ta như vậy! Vì chàng, ta cho dù chết cũng cam tâm!”

“Tâm nhi ngốc.” Môi dầy của Triệu Lãng rơi trên gương mặt của Cừu Nhi, đem nước mắt rơi xuống của nàng thu vào trong môi, “Đứa ngốc, sau này đừng nói từ chết ngốc như vậy! Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm bỏ lại ta, để cho ta một người ở nơi tịch mịch này cô độc cả đời? Tâm nhi ngốc của ta! Ta còn muốn cưới nàng, còn muốn nàng sanh con dưỡng cái cho ta, không nên nói những lời ngu ngốc như vừa rồi!”

Nữ nhân, vô luận cơ trí, khôn khéo hay là thông tuệ, giảo hoạt, vô luận thiện lương đơn thuần hay là hung ác sắc bén, chỉ cần rơi vào vòng tình yêu luẩn quẩn này, sẽ bị lạc mình.

Tựa như Cừu Nhi, bị mấy câu lời ngon tiếng ngọt của Triệu Lãng oanh tạc, đã sớm quên đi màn máu tươi đẫm máu đáng sợ kia, thậm chí cũng đã quên tên họ của mình là gì, lúc này trong mắt cùng trong lòng của nàng, chỉ có một người đàn ông Triệu Lãng, dường như nam nhân trên bầu trời này đều đã chết hết rồi, chỉ có nam nhân này mới là tốt nhất, hoàn toàn thuộc về hắn!

Triệu Lãng nói thâm tình, giống như một loại mị dược, khiến cho Cừu Nhi mất đi lý trí, cũng làm cho trong lòng nàng sinh ra một cỗ áy náy. Thân thể của nàng không thể sinh con được! Nam nhân này đối với nàng tốt như vậy, trả lại cho nàng một tương lai mỹ lệ, nàng nếu như không thẳng thắn, thật sự là không có biện pháp vượt qua áy nái trong lòng.

“Triệu Lãng, ta có một việc không có nói cho chàng biết!” Cừu Nhi từ từ ngẩng đầu, hai tròng mắt đẫm lệ nhìn nam nhân trước mắt này, “Ta không thể sinh dục, ta lúc trước bị sanh non, thái y nói ta sau này cũng không thể có hài tử. . . . . .”

Cừu Nhi tâm thấp thỏm bất an, nàng biết các nam nhân cũng là truyền thống, cũng muốn kéo dài hương khói, nàng không thể sinh dục, Triệu Lãng còn có thể yêu nàng sao? Nếu là Triệu Lãng vì vậy từ bỏ nàng, nàng nên làm thế nào cho phải đây!

Đang ở thời điểm Cừu Nhi lo lắng sợ hãi, Triệu Lãng càng dùng nhiệt liệt ôm nàng cho nàng một cảm giác an toàn thật lớn.

“Tâm nhi, Tâm nhi đáng thương của ta. Không có hài tử cũng không cần gấp gáp, ta chỉ muốn nàng, không cần hài tử. Rồi sau này, ta sẽ dẫn nàng đi tìm đại phu, nàng tốt đẹp như vậy, trời cao nhất định sẽ không nỡ ủy khuất nàng, nhất định sẽ cho chúng ta một hài tử khả ái!”

“Oa…” cái này, Cừu Nhi trong lòng căng thẳng hoàn toàn chặt đứt, phòng tuyến cao vút kia, bởi vì câu hứa hẹn này, mà hoàn toàn sụp xuống.”Ô ô ô. . . . . . Ta mới vừa rồi thật sợ hãi. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Ta sợ chàng vì vậy mà không quan tâm ta nữa. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Chàng thật tốt . . . . . .”

“Đừng khóc, đừng khóc!” Triệu Lãng bàn tay to ôn nhu lau nước mắt cho Cừu Nhi: “Tâm nhi, nàng đừng khóc khiến cho ta đau lòng theo! Đừng khóc, Tâm nhi! Nàng nói cho ta biết, rốt cuộc là người nào làm hại nàng như vậy? Ta đi giết hắn!”

Lời nói lúc này, trên người Triệu Lãng tản mát ra trận trận lạnh lẽo, khiến cho Cừu Nhi uất ức một trận, càng cảm thấy nam nhân này nàng chọn đúng rồi.

“Là Mộ Dung Thất Thất!” Cừu Nhi cắn răng, nói ra tên Mộ Dung Thất Thất: “Cũng là nàng hại ta thành như vậy. Nàng chẳng những giết con của ta, còn giết mẫu thân của ta! Ta cùng Mộ Dung Thất Thất cừu hận bất cộng đáy thiên!”

Trong mắt Cừu Nhi bốc lên ngọn lửa cừu hận, khóe miệng Triệu Lãng lộ ra một nụ cười như ý, chỉ là một cái thoáng qua, Cừu Nhi cũng không có phát hiện.

“Dĩ nhiên là nàng! Tên khốn kiếp này! Ta nhất định sẽ không bỏ qua nàng! Ta muốn làm cho nàng máu tươi đầm đìa, báo thù cho Tâm nhi!”

Lời của Triệu Lãng, không thể nghi ngờ khiến cho Cừu Nhi bỏ đi ý nghĩ lưu lạc thiên nhai cùng với hắn, vừa nghĩ tới cảnh ngộ của mình hôm nay cũng là Mộ Dung Thất Thất cho, Cừu Nhi lần nữa bốc cháy lên ý nghĩ tìm Mộ Dung Thất Thất báo thù.

“Đúng! Không thể bỏ qua cho nàng! Ta muốn tự mình giết nàng!”

Tuy là nói như vậy, hôm nay lại bị Mộ Dung Thất Thất tránh được một kiếp, khiến cho lòng tin của Cừu Nhi lần nữa xuống thấp nhất, “Triệu Lãng, chàng nói ta nên làm cái gì bây giờ? Nàng làm sao có vận khí tốt như vậy, mỗi lần cũng có thể tránh thoát? Hiện tại công chúa đã chết, ta không có thân phận che chở, ta nên làm cái gì bây giờ mới có thể giết được Mộ Dung Thất Thất đây?”

Thấy Cừu Nhi rốt cục nhắc tới chánh đề, Triệu Lãng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mẹ kiếp, lão tử dụ dỗ lâu như vậy, lãng phí bao nhiêu nước miếng như vậy, rốt cục cũng đã đem nữ nhân này dụ dỗ tốt lắm! Trong lòng Triệu Lãng suy nghĩ.

Nếu không phải vì nghiệp lớn của thái tử, hắn cũng sẽ không hao hết miệng lưỡi tới dụ dỗ Cừu Nhi vui vẻ. Nhìn khuôn mặt Cừu Nhi cảm động, trong lòng Triệu Lãng cười lạnh, trên mặt vẫn là vẻ mặt ôn nhu.

“Đừng có gấp, ta có biện pháp!” Thấy thời cơ chín muồi, Triệu Lãng từ trong lòng ngực lấy ra một mặt nạ da mặt cực mỏng, đeo lên cho Cừu Nhi, sau đó đưa cho nàng một mặt gương đồng nhỏ, “nàng nhìn xem!”

Trong gương, mặt của Cừu Nhi, rõ ràng chính là Hoàn Nhan Bảo Châu! Cừu Nhi che miệng, sợ ngây người, ngón tay của nàng vuốt trên mặt, con mắt nhìn trái phải, cẩn thận đánh giá hồi lâu, thế nhưng tìm không ra chút sơ hở nào.

“Lúc trước ta liền có ý định mượn cơ hội giết chết công chúa để thay nàng vào đó, cho nên làm một đạo da mặt này, bây giờ nhìn lại, lúc đầu ta chuẩn bị là cần thiết. Để nàng đi theo bên người nàng ta thật sự là rất ủy khuất! Tâm nhi, hiện tại nàng tới làm công chúa tốt không? Tâm nhi nhất định so sánh với Hoàn Nhan Bảo Châu còn thích hợp làm công chúa hơn!”

Cừu Nhi bây giờ đối với Triệu Lãng sùng bái sát đất, trước kia thời điểm nàng đi đến bên cạnh Hoàn Nhan Bảo Châu, Triệu Lãng đã làm cho nàng hiểu rõ hơn tập tính cùng đặc điểm cuộc sống của Hoàn Nhan Bảo Châu, lại để cho nàng có thể bắt chước giọng nói chuyện cùng nhất cử nhất động của Hoàn Nhan Bảo Châu, xem ra đã sớm vì nàng sắp xếp xong xuôi a!

“Triệu Lãng, hôm nay chàng để cho ta mặc y phục giống công chúa y như đúc, có phải hay không đã có ý tưởng diệt trừ nàng? Cho dù không có ra chuyện này, chàng nhất định có biện pháp cho ta lên làm công chúa?”

Có thân phận mới, khiến cho Cừu Nhi rất vui vẻ, nàng trăm triệu không nghĩ tới Triệu Lãng sẽ đối với nàng tốt như vậy. Công chúa! Cái thân phận này đối với thứ xuất như Cừu Nhi mà nói, không thể nghi ngờ là hấp dẫn lớn lao!

“Tâm nhi chính rất thông minh! Cho dù hôm nay đắc thủ, ta cũng sẽ cho người ẩn nấp ở ngoài cửa thành trong rừng, ở nơi đó sẽ diệt trừ Hoàn Nhan Bảo Châu, đến đánh tráo, để nàng làm công chúa!”

Triệu Lãng đem vật trang sức trên đầu Hoàn Nhan Bảo Châu toàn bộ giật xuống, đeo vào cho Cừu Nhi: “Cừu Nhi, nhớ kỹ, từ giờ trở đi, nàng chính là Bảo Châu công chúa của Bắc Chu quốc, là dưới một người trên vạn người, không người nào dám khi dễ nàng!”

“Ừ!” Vừa nghĩ tới mình biến hóa nhanh chóng, thành công chúa, Cừu Nhi thật hưng phấn không dứt, ngoài hưng phấn, Cừu Nhi mi liền nhíu lại: “Triệu Lãng, chàng nói thời điểm Hoàn Nhan Bảo Châu chết Mộ Dung Thất Thất có ở đó hay không? Nếu là Mộ Dung Thất Thất tận mắt nhìn thấy Hoàn Nhan Bảo Châu chết đi, hiện tại liền xuất hiện một Hoàn Nhan Bảo Châu, nàng sẽ không vạch trần ta sao?”

Vấn đề Cừu Nhi đưa ra, cũng là vấn đề trước mắt Triệu Lãng lo lắng nhất. Nếu như Mộ Dung Thất Thất bình an vô sự, chuyện này còn rất Huyền. Nhưng mà, dù vậy, hắn vẫn nghĩ buông tay đánh cuộc.

“Tâm nhi, có lẽ chuyện không có phức tạp như chúng ta nghĩ. Chúng ta có thể đánh cuộc một keo!” Triệu Lãng tiến tới bên tai Cừu Nhi dặn dò bên tai mấy câu, Cừu Nhi sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, “Thật sự có thể dùng sao? Ta thật lo lắng !”

“Nàng yên tâm, ta sẽ khắp nơi ở phía ngoài chờ, nếu như nàng có việc, liền đốt tín hiệu này cho ta! Cho dù liều mạng, ta cũng vậy sẽ đem nàng cứu ra! Nói lại, chúng ta không phải là còn có một nhân chứng sao!”

Triệu Lãng cho Cừu Nhi một cái ống trúc, đem Cừu Nhi ôm chặt vào trong ngực: “Tâm nhi, hạnh phúc của chúng ta phải dựa vào nàng! Chỉ cần giúp thái tử diệt trừ Phượng Thương, ta liền có thể mượn lực lượng của thái tử trở thành minh chủ võ lâm, đến lúc đó ta nhất định đứng trước người thiên hạ cho nàng một hôn lễ lớn nhất, ta muốn nàng làm một tân nương tử hạnh phúc nhất trên thế giới này!”

Không thể không nói, Triệu Lãng cho Cừu Nhi một giấc mộng mỹ lệ. Nữ nhân bị tình yêu làm cho đầu óc hôn mê, say mê trong lời nói dối của nam nhân, không thể tự thoát ra được, giống như Cừu Nhi, nguyện ý vì mấy câu hư vô của Triệu Lãng, kính dâng tất cả của mình.

“Ừ!” Cừu Nhi hàm chứa nước mắt hạnh phúc, dùng sức gật đầu. Mặc dù lúc trước gặp những chuyện bi thảm như vậy, nhưng là trời cao đối nàng không tệ, cuối cùng là gặp được Triệu Lãng, nam nhân chân chính yêu thương nàng.

Hai người lại thuận ý nghĩ một lần, Cừu Nhi cùng Triệu Lãng mới mang theo Mục Vũ Điệp đến cửa thành, thời điểm vào thành, Cừu Nhi đánh thức Mục Vũ Điệp.

“Công chúa?” Mục Vũ Điệp ánh mắt mê mang, nhìn Cừu Nhi, sau đó lại thấy được Triệu Lãng bên người nàng, “Hắn là ai vậy?”

“Vũ Điệp, vị này là Triệu công tử, ngươi không nhớ rõ? Chúng ta bị người xấu cướp xe ngựa, là vị Triệu công tử này đã cứu chúng ta!” Cừu Nhi nắm chặc tay Mục Vũ Điệp: “Hôm nay làm phiền Triệu công tử, nếu không chúng ta thật là đầu một nơi thân một nẻo rồi!”

Lời của Cừu Nhi gợi lên Mục Vũ Điệp có chút nhớ lại lúc trước, lập tức ôm đầu kêu lớn kên, “Không nên! Không nên! Giết người! Không nên!”

“Vũ Điệp!” Cừu Nhi nắm tay Mục Vũ Điệp:”Vũ Điệp, nhìn vào mắt ta, chúng ta không có chuyện gì rồi! Chúng ta được cứu rồi!”

“Được cứu. . . . . .” Mục Vũ Điệp ngây ngốc nhìn Cừu Nhi, “Được cứu rồi?”

“Đúng vậy, Mục cô nương, ngươi bình an vô sự rồi!”

Đại khái bởi vì thanh âm đặc biệt của Triệu Lãng có giọng điệu của phái nam mạnh mẽ… Trầm ổn, khiến cho tâm của Mục Vũ Điệp cũng bình tĩnh trở lại: “Công chúa, chúng ta được cứu rồi! Chúng ta bình an rồi!” Nói nói xong hai câu này, nước mắt Mục Vũ Điệp rơi xuống.

Thấy Mục Vũ Điệp như thế, Triệu Lãng cho Cừu Nhi một ánh mắt, ôm quyền đối với hai người: “Nếu nhị vị bình an vô sự, tại hạ cáo từ!”

“Triệu công tử! Cám ơn ngươi!” Cừu Nhi vừa an ủi Mục Vũ Điệp, vừa đưa mắt nhìn Triệu Lãng rời đi. ( chú thích: phía sau Đều dùng”Hoàn Nhan Bảo Châu” tới gọi”Cừu Nhi” . )

Dụ dỗ thật lâu, Mục Vũ Điệp mới an tĩnh lại, Hoàn Nhan Bảo Châu dắt díu lấy Mục Vũ Điệp, hai người một đường hỏi thăm, cho đến ban đêm mới trở về trụ sở, lại không nghĩ Phượng Thương đang mang người đi ra ngoài tìm các nàng, vừa lúc đụng vào.

“Vương gia, công chúa và Mục tiểu thư tìm được rồi!” Một người nhìn thấy Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp, lập tức kêu lên.

Phượng Thương nghe được, sải bước tới đây, tiến lên một bước bắt được Hoàn Nhan Bảo Châu, đem nàng túm đến trước mặt mình, “Nói! Các ngươi đem Mộ Dung Thất Thất đi nơi nào? Nàng tại sao không có trở lại? Các ngươi đối với nàng làm cái gì!”

Phượng Thương trên người phát ra lạnh lẽo, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu rùng mình một cái, mà đôi mắt phượng yêu dã, lúc này lại lạnh thấu xương như băng, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu không dám đối mặt. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hoàn Nhan Bảo Châu bị dọa sợ không chịu nổi. Mặc dù lúc trước Triệu Lãng nói không có chuyện gì, nhưng mà bây giờ đối mặt với Phượng Thương, Hoàn Nhan Bảo Châu vẫn rất sợ, sợ hắn ta khám phá ra thân phận của mình, sợ mình chết ở trong tay Phượng Thương.

“Nói chuyện!” Thấy Hoàn Nhan Bảo Châu lạnh run, Phượng Thương không có kiên nhẫn, trực tiếp dùng bàn tay to đặt ở trên cổ Hoàn Nhan Bảo Châu, đem nàng nâng lên.”Nói!”

Vốn là đi ra ngoài nhìn nơi so tài, nhưng trở lại một lát, không nghĩ tới vừa tới Mai Hương Viên, Phượng Thương liền từ chỗ Tố Nguyệt biết được Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp hẹn Mộ Dung Thất Thất đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa có trở lại.

Vừa nghe cái này, Phượng Thương lúc ấy liền nóng nảy. Hoàn Nhan Bảo Châu là dạng tính cách gì, hắn dĩ nhiên rõ ràng. Thái độ của nữ nhân kia đối với Mộ Dung Thất Thất mọi người đều biết, đem nàng hẹn đi ra ngoài khẳng định không có chuyện tốt. Về phần Mục Vũ Điệp, cũng không phải là tốt lành gì, Phượng Thương thật hận mình ban đầu mềm lòng, để lại Mục Vũ Điệp.

Vừa vặn ngày này Phượng Thương mang Cát Tường đi ra ngoài, không ai ngó chừng Hoàn Nhan Bảo Châu, lại bị hai người này chui chỗ trống.

Bây giờ nhìn đến Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp hoàn hảo không tổn hao gì trở lại, Phượng Thương lại càng lo lắng Mộ Dung Thất Thất, cũng bất chấp còn đang trên đường, trực tiếp khóa lại cổ họng của Hoàn Nhan Bảo Châu.

“Khụ khụ. . . . . . Khụ. . . . . .” Hoàn Nhan Bảo Châu hai chân trên không đong đưa qua lại, hai tay nghĩ đẩy ra bàn tay to của Phượng Thương, nhưng một chút khí lực đều không có. Triệu Lãng, Triệu Lãng! Hoàn Nhan Bảo Châu ở trong lòng gọi Triệu Lãng, Triệu Lãng, tại sao còn chưa cứu ta! Ta sắp chết!

“Biểu ca, thủ hạ lưu tình!” Hoàn Nhan Khang vừa thấy như vậy, tiến lên cầu tình cho Hoàn Nhan Bảo Châu, “Muội muội, biểu tẩu đang ở nơi nào, nói chuyện với ngươi a!”

“Ta. . . . . . Ta không biết. . . . . .” Hoàn Nhan Bảo Châu hô hấp càng ngày càng ngưng trọng, nàng cảm giác được, Phượng Thương thật sự muốn giết nàng, cho dù Hoàn Nhan Khang ở bên cạnh, Phượng Thương cũng sẽ không để ý nàng thân phận công chúa hiện tại sẽ giết nàng, nếu như Mộ Dung Thất Thất có điều gì xấu. Lần đầu tiên, Hoàn Nhan Bảo Châu là hi vọng Mộ Dung Thất Thất sống. Nếu như Mộ Dung Thất Thất bình an vô sự, nàng còn có thể lấy cái thân phận sống sót này, nếu như Mộ Dung Thất Thất có bất kỳ sơ xuất, Phượng Thương nhất định sẽ làm cho nàng chôn cùng Mộ Dung Thất Thất.

Nàng không muốn chết! Thật vất vả mới có thân phận mới, có thể một lần nữa bắt đầu, thật vất vả mới có nam nhân thật lòng yêu nàng, có mục tiêu để nàng phấn đấu, nàng không muốn cứ chết như vậy.

“Ta không biết, ta thật không biết!” Hoàn Nhan Bảo Châu chảy nước mắt, trong lòng cầu Mộ Dung Thất Thất ngàn vạn không cần có chuyện gì, nhất định phải bình an .

“Giết người, thật là nhiều người, thật là nhiều máu! Giết người!”

Đang lúc thời điểm Hoàn Nhan Bảo Châu cảm giác linh hồn của mình muốn thăng thiên đi gặp thượng đế, Mục Vũ Điệp ở một bên kêu lên, “Đã chết thật là nhiều người! Thật là nhiều máu!”

“Mộ Dung Thất Thất ở nơi nào? Mộ Dung Thất Thất nàng có sao không?” Vừa nghe thấy lời nói của Mục Vũ Điệp, Phượng Thương nhẹ buông tay, Hoàn Nhan Bảo Châu trực tiếp ngã trên mặt đất, Phượng Thương giống như gió vọt tới trước mặt Mục Vũ Điệp, nắm bả vai của nàng: “Nói, Mộ Dung Thất Thất tại nơi nào?”

“Thật là nhiều máu! Thật là nhiều máu!” Mục Vũ Điệp kêu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Thấy Mục Vũ Điệp như vậy Phượng Thương lập tức quát, “Tấn Mặc, mau tới đem nàng cứu tỉnh!”

Người bên cạnh Phượng Thương, chưa từng thấy vương gia thất thường như vậy. Tựa hồ ở trong trí nhớ của mọi người, Nam Lân vương thủy chung là phong đạm khinh vân, một bộ dáng việc không liên quan đến mình, mặc dù đối đầu kẻ địch mạnh, hắn như cũ có thể chuyện trò vui vẻ, chưa bao giờ đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt, mà hôm nay, Phượng Thương lại làm cho người thấy được một mặt khác của hắn.

“Vương gia, Mục tiểu thư bị kinh sợ, thần kinh thác loạn, tạm thời hỏi không ra cái gì.”

Mặt Phượng Thương âm trầm đáng sợ, người chung quanh cũng không dám lên tiếng, sợ một tiếng động, chọc giận vị Nam Lân vương này, rước lấy phiền toái cho mình.”Tìm! Phái ưng kỵ đi ra ngoài tìm! Mạnh Thiên Kỳ, điều động cả binh mã Ung Châu, tìm Chiêu Dương công chúa trở về cho ta!”

Xoay mặt, Phượng Thương ánh mắt âm lãnh quét về phía Hoàn Nhan Bảo Châu: “Hoàn Nhan Bảo Châu, nếu như tìm không được Chiêu Dương công chúa, bổn vương sẽ làm cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết!”

Trên đường cái, làm trò cho dân chúng, Phượng Thương đối với Hoàn Nhan Bảo Châu hiển lộ sát ý rõ ràng không bỏ sót, khiến cho thế nhân đều kinh ngạc, vị Chiêu Dương công chúa này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng có thể làm cho Phượng Thương thất thường như vậy.

“Chậc chậc, có ý tứ!” Cách đó không xa, một nam tử sau khi nhìn đến tình hình này lộ ra một nụ cười cổ quái, “Đi, điều tra thêm Chiêu Dương công chúa, bản thân ta là muốn biết là nữ nhân nào có thể đem Quỷ Vương Phượng Thương mê thành như vậy!”