Thủy Trúc viên, Tô Mi mặt tươi như hoa, Mộ Dung Thất Thất đã nói, làm
việc phải dùng não, đừng có hở ra là động tay động chân, cho nên hiện
tại nàng cũng học cách sử dụng “ám chiêu”.
“Rất tốt!” Mộ Dung
Thất Thất đưa cho Tô Mi một khối ngọc bội màu trắng có hình rồng:” Long
Trạch Cảnh Thiên còn thiếu ta năm mươi vạn lượng bạc trắng, ngươi đi đòi đi. Nhớ kỹ, ta chỉ lấy ngân phiếu.”
Tô Mi vuốt ngọc bội, nhìn
Mộ Dung Thất Thất, về chuyện Long Trạch Cảnh Thiên vô tình gặp được Độc
Tiên Nhi trong rừng, nàng đã nghe Tiểu Tả nói qua, bây giờ đi đòi nợ,
quả nhiên đúng là thời điểm thích hợp nhất.
“Tiểu thư, ta đi đây!” Nhận lệnh, Tô Mi hớn ha hớn hở rời khỏi phủ Thừa tướng.
Thời điểm Tô Mi đang đến Tĩnh vương phủ, ở Bạch phủ- một trong tứ đại thế gia, đồng thời xuất hiện một vị khách nhân xa lạ.
“Thông bảo trai?” Nhìn đến thiếp tử trong tay, Bạch Mục Phi sửng sốt,
bọn họ vốn không có làm ăn với Thông bảo trai, không biết tại sao đích
thân chưởng quầy của Thông bảo trai lại đến đây. Bất quá, trên thế giới
này, chắc chẳng có ai lại khước từ Quang Hoa công tử của Thông bảo
trai:” Mau mau cho mời!”
Người tới là một vị trung niên nam tử
khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đen sạm, gầy gò, nhìn thấy Bạch Mục Phi, trung niêm nam tử chắp tay, hướng về phía trước:” Bạch công tử!”
“Phương chưởng quỹ!” Bạch Mục Phi phi thường khách khí đáp lễ, lập tức sai người dâng trà, không dám có chút chậm trễ.
Phương Quỳ thoải mái ngồi xuống, người hầu phía sau lập tức đem một cái hòm gỗ làm từ cây đàn hương đặt lên bàn:” Bạch công tử, ta không rỗi mà nói lời khách sáo. Hôm nay, ta tới quý phủ theo mệnh lệnh của công tử
nhà ta, đem hộp trang sức này đưa cho Bạch đại tiểu thư.”
Phương Quỳ nói như vậy, khiến Bạch Mục Phi kinh ngạc. Trang sức của
Thông bảo trang vốn ngàn vàng khó cầu, hiện tại lại độc độc tặng cho
Bạch Ức Nguyệt một hộp tran sức, rốt cuộc Quang Hoa công tử có ý gì?
Chẳng lẽ, hắn để ý tới muội muội sao?
Việc Bạch Mục Phi ngây
người tựa hồ đã được Phương Quỳ dự đoán trước, hắn cười, vuốt vuốt chòm
râu:” Bạch công tử, không cần nghĩ nhiều, kỳ thật công tử nhà ta nợ Bạch đại tiểu thư một cái nhân tình, bây giờ xin hoàn trả.”
“Hoàn
trả?” Chuyện này lại càng khiến Bạch Mục Phi khó hiểu hơn, lúc nào thì
muội muội đã giúp Quang Hoa công tử? Tại sao mình lại không biết? Nghĩ
hoài cũng chẳng nghĩ ra, Bạch Mục Phi đành sai hạ nhân đi thỉnh Bạch Ức
Nguyệt.
Hôm nay, vừa vặn Bình Dương công chúa Long Trạch Vũ Nhi cũng tới Bạch phủ làm khách, bởi không cần gả cho Quỷ vương để xung hỉ, tâm tình của Long Trạch Vũ Nhi thật rất thư sướng.
Về phần tại sao lại đến Bạch Phủ, chính bởi vì Bạch Mục Phi.
Thông gia còn lại* mà Đoan Mộc Tình đã chọn cho Long Trạch Vũ Nhi chính là Bạch gia, Bạch gia phú giáp một phương, có rất nhiều tiền. Nếu Long
Trạch Vũ Nhi trở thành con dâu của Bạch gia, vậy sau này con trai mình
đăng cơ, lúc cần tiền, còn sợ Bạch gia keo kiệt sao? (*một nhà là Thượng Quan gia….bà này giỏi nhất chính là tưởng bở =.=)
“Kỳ thật, ta cảm thấy Tam tiểu thư Mộ Dung gia thực đáng thương.” Nhìn thấy vẻ vui
sướng của Long Trạch Vũ Nhi, Bạch Ức Nguyệt liền nói ra ý nghĩ của mình
:”Dù không quan tâm đến những lời đồn về Phượng Thương, nhưng thân nữ tử lại phải lưu lạc xứ người, cũng không phải là chuyện dễ dàng có thể
chịu được.”
“Bạch Ức Nguyệt, ngươi có ý gì a?”
Thấy
Bạch Ức Nguyệt thương cảm thay Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ Nhi mất
hứng:” Nếu nàng ta không đi, chẳng phải bổn cung phải gả cho Quỷ vương
sao? Ngươi có biết đến kết cục của những nữ nhân đã gả cho Quỷ vương
không? Ngươi có phải muốn bổn cung chết thảm trong đêm tân hôn hay
không?”
Đối với sự điêu ngoa của Long Trạch Vũ Nhi, Bạch Ức
Nguyệt thấy mãi cũng sớm tập thành thói quen, bất quá nàng cũng sẽ không vì đối phương là công chúa mà hướng nàng ta cúi đầu:” Công chúa, người
sinh ra là do cha mẹ nuôi dưỡng, không phải do tảng đá dạy dỗ. Hiện tại, Tam tiểu thư phải thay ngươi gả sang Bắc Chu, ngươi ít nhất cũng nên có một chút cảm kích. Nguyệt nhi chưa từng có ý như công chúa nói, chỉ là
đang nói ra sự thực mà thôi.”
“Ngươi–” Long Trạch Vũ Nhi tức
giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng là công chúa, vì sao Bạch Ức
Nguyệt chẳng bao giờ để cho nàng chút thể diện như vậy! Nhìn thấy biểu
tình vân đạm phong khinh của Bạch Ức Nguyệt, Long Trạch Vũ Nhi liền sinh khí.
Hừ! Hiện tại bổn cung không thèm chấp ngươi, đợi đến lúc
bổn cung đến Bạch gia làm tẩu tử của ngươi, nhất định khiến ngươi đẹp
mặt.
Đúng lúc này, người do Bạch Mục Phi phái tới liền đánh vỡ
bầu không khí căng thẳng, nghe được Thông Bảo trai tặng cho Bạch Ức
Nguyệt một hộp trang sức, Long Trạch Vũ Nhi liền đem mọi chuyện không
vui vứt ra sau đầu, tựa như mình mới là người thu được lễ vật:” Ở đâu,
dẫn bổn cung đi!”
Tới đại sảnh, thấy cái hòm bên cạnh Phương
Quỳ, Long Trạch Vũ Nhi lập tức ra lệnh cho hắn mở cái hòm ra.
“Thực xin lỗi, công tử đã nói, hộp trang sức này dành tặng cho Bạch đại
tiểu thư, chỉ có thể được được Bạch đại tiểu thư tự mình mở ra.”
Bị mất mặt trước nhiều người, khí sắc của Long Trạch Vũ Nhi cực kỳ khó
coi, ánh mắt của Phương Quỳ trực tiếp phóng thẳng qua người công chúa,
hòa ái hướng về phía Bạch Ức Nguyêt.
“Bạch đại tiểu thư, hảo!
Công tử nhà ta vì muốn cảm tạ sự trợ giúp của tiểu thư, mới thiết kế
riêng bộ “Hải Đường Xuân Thủy” này, lệnh tiểu nhân đưa cho tiểu thư, làm hạ lễ chúc mừng ngày tiểu thư tròn mười sáu tuổi.”
Phương Quỳ
đến trước mặt Bạch Ức Nguyệt, mở hòm ra. Nhất thời, chỉ nghe thấy một
mảnh thanh âm hít khí, đôi mắt của những nữ tử đang đứng nơi đây điều
hiện lên ánh sao, ngay cả Bạch Mục Phi là nam nhân cũng không khỏi bị
tay nghề tỉ mỉ, thiết kế tinh sảo kia hút hồn.
“Thật xinh đẹp!” Long Trạch Vũ Nhi vươn tay, muốn chạm vào, lại bị Phương Quỳ ngăn lại:” Công chúa, bộ trang sức này rất quý giá!”
Ngụ ý, ngươi đừng có mà phá hủy nó.
Một câu, đủ khiến Long Trạch Vũ Nhi nổi giận:” Bổn cung chỉ muốn nhìn thử chút!…Bất quá chỉ là đống đồng nát.”
Phương Quỳ cũng không vì lời nói của Long Trạch Vũ Nhi mà bực dọc,
ngược lại, đem hòm trang sức đưa đến tận tay Bạch Ức Nguyệt:” Phía sau
những trang sức này đều có khắc khuê danh của Đại tiểu thư, công tử nhà
ta đã nói, bộ trang sức này Thông bảo trai sẽ không làm ra bộ thứ hai,
Bạch đại tiểu thư yên tâm, thiên hạ này sẽ không có ai có bộ trang sức
giống như vậy. Nếu có, khẳng định có người đã sao chép nó.”
Sinh ra trong một gia tộc giàu có, từ nhỏ, Bạch Ức Nguyệt đã sống trong
nhung lụa, có báu vật nào chưa thấy qua đâu, nhưng nàng vẫn bị bộ” Hải
Đường Xuân Thủy” này hấp dẫn thật sâu. Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã nhận ra nó được làm từ cực phẩm Dương chi ngọc. Vật báu quý giá như
vậy, trang sức tinh mĩ như thế, thật sự là dành cho mình sao? Bạch Ức
Nguyệt có chút khó tin.
“Lễ vật trân quý như vậy, thật là tặng
cho ta sao? Thứ cho Nguyệt nhi nói thẳng, Nguyệt nhi cũng không nhớ đã
từng gặp qua Quang Hoa công tử lúc nào, càng không nhớ rằng đã giúp hắn, có phải Quang Hoa công tử nhớ nhầm hay không? Nếu là như vậy, Nguyệt
nhi không dám nhận lấy lễ vật này, bởi nó thực rất rất quý!”
Lời này của Bạch Ức Nguyệt phi thường chân thành, thấy nàng như vậy,
Phương Quỳ rất chi là vui mừng. Ánh mắt nhìn người của tiểu thư thực
không tồi, vị Bạch tiểu thư này rất xứng để kết giao bằng hữu.
“Đại tiểu thư xin yên tâm. Công tử nhà ta không có nhớ nhầm. Bởi vì tiểu thư thiện tâm, trong lúc vô tình đã làm chuyện tốt, nên người mới không nhớ rõ. Nhưng đối với công tử nhà ta mà nói, tiểu thư với hắn chỉ tình
cờ gặp nhau, người lại sẵn sàng bênh vực lẽ phải, thực rất đáng quí! Xin cứ yên tâm!”
Thấy Bạch Ức Nguyệt vô tình lại nhận được nguyên
bộ trang sức của Thông bảo trai, Long Trach Vũ Nhi đứng một bên hâm mộ
đến mức mắt sắp lòi ra. Không được! Nàng là công chúa, vì sao Bạch Ức
Nguyệt có được, nàng lại không?
Nghĩ vậy, Long Trạch Vũ Nhi
liền đến trước mặt Phương Quỳ, chống nạnh, chỉ về phía hắn nói:”Này, trở về nói với công tử gì gì đó của các ngươi một tiếng, bổn cung cũng muốn một bộ trang sức, muốn nó độc nhất vô nhị! Bảo hắn nhanh làm một bộ
dâng lên cho bổn cung! Đến lúc đó bổn cung sẽ thưởng hắn thật hậu hĩnh!”