“Tiểu Uyển, hiện tại ta có việc, không thể bỏ đi được!”
Minh Nguyệt Thịnh có nổi khổ tâm riêng, cho dù muốn rời đi, cũng muốn đợi đến lúc thai nhi của Mộ Dung Thất Thất có thể ổn định rồi mới tính! Tấn Mặc mặc dù có y thuật cao minh, nhưng dù sao hắn không phải là người của cổ tộc , không hiểu rõ về cổ độc lắm. Mang thai khoảng ba tháng là thời điểm dễ dàng nhất xảy ra vấn đề , nếu có hắn ở bên cạnh, thì thật tốt hơn nhiều.
“Cho ta một lý do !” Cổ Quân Uyển tiến tới trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, theo dõi ánh mắt của hắn, muốn nhìn ra một chút rốt cuộc hắn có nói thật hay không, có phải hắn lại muốn đùa giỡn nàng nữa hay không.
Đôi mắt đen nhánh của Minh Nguyệt Thịnh như một đầm nước sâu , khiến Cổ Quân Uyển vừa nhìn vào đó một lát, đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác như bị cuốn sâu vào đó, Cổ Quân Uyển vội vàng lắc đầu, thối lui ra sau.
“Sao vậy?” Nhìn thấy bộ dáng “quái lạ” của Cổ Quân Uyển , Minh Nguyệt Thịnh nhịn không được tò mò, đi lại gần: “Trên mặt ta có cái gì à?”
“Không có gì!” Cổ Quân Uyển định thần, liếc Minh Nguyệt Thịnh một cái, “Có chút không quen! Năm đó ngươi và ta đều cao ngang nhau, vậy mà hơn mười năm không gặp, ngươi cao hơn ta rất nhiều, cho nên có chút không phục! Còn ánh mắt của ngươi nữa, cũng không giống như lúc trước!”
Cổ Quân Uyển giở tính trẻ con ra mà nói, khiến cho Minh Nguyệt Thịnh “ha ha” cười, tâm tình đã khá hơn nhiều. Đối với “đứa bạn” trẻ con này, Minh Nguyệt Thịnh hoàn toàn phóng túng, miễn cưỡng tựa vào ghế, “Ta là nam nhân, lớn lên tự nhiên phải cao hơn nữ nhân rồi!”
Lời nói của Minh Nguyệt Thịnh…làm Cổ Quân Uyển bực mình, bình sinh nàng hận nhất việc mình là một nữ hài tử, một lòng muốn làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là thân nữ nhi cho nên trong lòng vẫn đáng tiếc. Lúc này Minh Nguyệt Thịnh động đến “chỗ đau” của nàng, làm cho Cổ Quân Uyển làm sao không buồn bực được chứ.
“Minh Nguyệt Thịnh, ngươi nghe rõ cho ta, hiện tại cút về Nam Phượng quốc cho ta! Lập tức! Lập tức!”.
“Đừng đừng đừng!” Thấy Cổ Quân Uyển tức giận, Minh Nguyệt Thịnh vội vàng cười dịu dàng dụ dỗ nàng, “Tiểu Uyển, ta chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi đừng có hẹp hòi như vậy chứ! Trong lòng ta, Tiểu Uyển vẫn luôn là lớn nhất, chúng ta là huynh đệ giúp bạn không tiếc cả mạng sống !”
“Xí!”
Cố Quân Uyển lần này nhất quyết không để cho hắn “dắt mũi” nữa: “Do ta là người giúp bạn không tiếc cả mạng sống, nên kết quả mới thế này đây! Ngươi trực tiếp đâm ta hai đao! Dù sao, ta mặc kệ ngươi! Đó là quốc gia của ngươi, tự ngươi quản đi, ta không phải là người thu dọn cục diện rối rắm này cho ngươi đâu! Khi còn nhỏ ngươi làm sai, ta lại bị cha ta đánh, do chịu thay ngươi! Ngươi là tên khốn kiếp!”
Cổ Quân Uyển mắng liền một hơi, Minh Nguyệt Thịnh tự mình rót trà đưa tới trước mặt nàng: ” Đây, thấm giọng đã, uống chút trà đi, một lát lại tiếp tục mắng!”
Lời này của Minh Nguyệt Thịnh chọc Cổ Quân Uyển càng thêm tức giận, trực tiếp bưng chén trà, ném thẳng về phía Minh Nguyệt Thịnh.
“Rào ——” lúc đến gần Cổ Quân Uyển có thể nghe được âm thanh nước trà hắt lên trên mặt Minh Nguyệt Thịnh, nàng vốn cho là Minh Nguyệt Thịnh có thể tránh được, không nghĩ tới hắn thế nhưng vẫn đứng yên một chỗ, để yên cho nước trà hất vào mặt.
Hiện tại, cả khuôn mặt Minh Nguyệt Thịnh đều là nước trà, đặc biệt là trên lông mày có vô số hạt nước đọng lại, nhìn qua giống như hắn vừa mới được vớt từ trong nước lên, trông hết sức tức cười.
“Ha ha ha!” Tâm tình của Cổ Quân Uyển vốn đang rất xấu, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của Minh Nguyệt Thịnh, tất cả đều tan thành mây khói.
Cổ Quân Uyển ôm bụng, ngồi chồm hổm trên mặt đất cười lớn lên, khiến cây trâm hoa duy nhất trên đầu cũng rung rung theo, “Ai nha nha, rốt cục để cho ta như ý được một lần nha! Trước kia ngươi phản ứng thật nhanh a! Hiện tại trưởng thành rồi, tốc độ phản ứng lại chậm như thế, ha ha ha, buồn cười quá đi!”
Chọc cho Cổ Quân Uyển cười, Minh Nguyệt Thịnh đưa tay lau vết nước trà dính trên mặt. Cô gái nhỏ này lúc nào cũng cố tỏ vẻ mạnh mẽ, giúp hắn xử lý quốc sự lâu như vậy, hiện tại nàng chạy đến đây, đoán chừng mọi chuyện ở Nam Phượng quốc phải dựa vào cha của nàng, cho nên làm cách nào cũng phải khiến nàng trở nên vui vẻ.
Cổ Quân Uyển cười một lúc, hai bên má hiện lên hai lúm đồng tiền, bởi vì kích động, máu đều dồn hết lên gương mặt của nàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên hồng ồng , so với vẻ tức giận lúc nãy, vẻ linh động này đáng yêu hơn rất nhiều.
Bởi vì Cổ quân Uyển ngồi bên cạnh, Minh Nguyệt Thịnh có thể thấy được cây trâm trên đầu nàng đang đung đưa. Đó là di vật của mẫu hậu hắn, trước khi rời khỏi Nam Phượng quốc đến Tây Kỳ làm tù nhân, Cổ Quân Uyển từng đến thăm hắn, Minh Nguyệt Thịnh đã tặng cái trâm cài đầu này cho Cổ Quân Uyẻn, muốn nàng giữ gìn cây trâm ấy, không nghĩ tới nàng thật vẫn còn mang.
” Cây trâm này ——”
Thấy Minh Nguyệt Thịnh nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu mình, Cổ Quân Uyển vội vàng đứng lên, rút cây trâm xuống, giấu vào bên trong ngực, “Sao thế! Tặng cho ta rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn đòi lại sao! Ta vì ngươi làm trâu làm ngựa lâu như vậy, một cây trâm này ngươi cũng không nỡ cho ta sao? Chưa thấy qua người hẹp hòi như vậy!”
Bởi vì mới vừa rồi lúc nàng cười, khuôn mặt Cổ Quân Uyển hiện lên một mảng sắc hồng, lúc này nàng lại bày ra bộ dáng hẹp hòi , sợ Minh Nguyệt Thịnh đòi cây trâm lại, nên trông có vẻ nữ tính hơn rất nhiều.
“Tặng cho ngươi rồi! Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không lấy lại!”
“Thật?” Nghe Minh Nguyệt Thịnh nói như vậy, Cổ Quân Uyển lấy cây trâm ra ,cài vào khe hở trên mái tóc, ” Chúng ta là huynh đệ tốt, làm sao ngươi có hẹp hòi như vậy ——”
Nói được một nửa, Cổ Quân Uyển ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ lại nhìn Minh Nguyệt Thịnh, “Không đúng! Ngươi sẽ không có lòng tốt tặng không cái này cho ta! Minh Nguyệt Thịnh, ngươi không phải là muốn dùng nó mua chuộc ta, để cho ta tiếp tục giúp ngươi xử lý chuyện ở Nam Phượng quốc, ngươi lại rãnh rỗi mà tiêu dao tự tại đó chứ?”
Nghe Cổ Quân Uyển nói, Minh Nguyệt Thịnh dở khóc dở cười, “Tiểu Uyển, ở trong lòng ngươi, nhân phẩm của ta kém như vậy sao?”
“Không phải——” Cổ Quân Uyển lắc đầu, “chậc chậc” hai tiếng, mở miệng nói tiếp: “Minh Nguyệt Thịnh, sự thật là ngươi không hề có nhân phẩm!”
“Khụ khụ ——” Minh Nguyệt Thịnh trực tiếp nghẹn lời, Thái hậu nương nương nói thật đúng, người này đúng là không nể mặt chút nào, bất quá bây giờ, cũng chỉ có Cổ Quân Uyển có thể đối với như vậy với Minh Nguyệt Thịnh không cần phân biệt lớn nhỏ, gọi thẳng kỳ danh.
Có địa vị cao hơn người , mà có thể có một bằng hữu như thế, cũng rất tốt, trong lòng Minh Nguyệt Thịnh suy nghĩ như vậy.
“Tiểu Uyển, ngươi nói như vậy thật khiến tôn nghiêm của ta bị đả kích nặng nề.”
“Thôi đi! Ngươi thường gạt người như vậy, có thể lừa gạt tiểu hài tử, nhưng ta, ngươi không có cơ hội đâu ! Ta là cái gì, ta và ngươi cùng nhau lớn lên, bộ dáng lúc nhỏ ngươi mặc yếm , nước mũi còn trên mặt như thế nào ta đều biết, ngươi cho là ta không biết sao! Nói đi, lại có yêu cầu gì với ta!”
Cổ Quân Uyển ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn từ phía eo trở lên, vẻ mặt đoan trang, lưng thẳng, sẽ cảm thấy đây là một vị tiểu thư quý tộc mang theo ưu nhã hào phóng . Nhưng nhìn xuống chân, giờ phút này, nàng ngồi chân bắt chéo, mũi chân còn đang khẽ giậm giậm, cực kỳ giống một gã lưu manh.
Thấy Minh Nguyệt Thịnh nhìn chằm chằm tư thế ngồi của nàng, Cổ Quân Uyển trừng mắt, “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy ta ngồi như vậy sao!”
“Xem thôi xem thôi! Không nghĩ tới ,ngươi bây giờ như vậy. . . . . . Thật tốt!” Minh Nguyệt Thịnh thật sự là tìm không ra ngôn ngữ nào để hình dung Cổ Quân Uyển, không thể làm gì khác hơn là nói “thật tốt” .
“Đó là dĩ nhiên!” Cổ Quân Uyển phất phất tay, “Nói đi, ngươi lại muốn gì, đừng có nói sang chuyện khác.”
“Tiểu Uyển, ta nghĩ ngươi có thể giúp ta cứu người!”
Cha nàng là tộc trưởng của cổ tộc, là tộc dùng cổ đứng đầu trong thiên hạ, Cổ Quân Uyển là Đại tiểu thư trong tộc, từ nhỏ nàng đã lớn lên cùng cổ, rãnh rỗi là đùa với cổ.
Ban đầu, nàng bị Minh Phong Kính cưới vào cung, mặc dù lão hoàng đế này rất muốn ép buộc Cổ Quân Uyển, nhưng ngại thuật dùng cổ của nàng, cho nên đến khi lão chết, Cổ Quân Uyển vẫn là tấm thân xử nữ. Hiện tại Mộ Dung Thất Thất gặp phải chuyện như vậy, muốn giải quyết vấn đề không còn cách nào khác tốt hơn là nhờ sự giúp đỡ của Cổ Quân Uyển.
“Nam hay là nữ?” Cổ Quân Uyển rót trà, thổi thổi nước trà, uống một hớp.
“Không biết.”
Một tiếng không biết, làm cho Cổ Quân Uyển đang uống trà lại bị sặc , nước trà từ trong mũi cùng miệng đều ho ra, bộ dáng chật vật không chịu nổi .”Khụ khụ khụ! Minh Nguyệt Thịnh. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Ngươi tên khốn kiếp này! Ngươi cố ý , có phải hay không!”
“Tiểu Uyển, ta thật sự không biết!” Minh Nguyệt Thịnh cực kỳ vô tội, hắn cũng không phải là thần tiên, có thể đoán được thai trong bụng Mộ Dung Thất Thất là nam hay nữ! Hài tử còn nhỏ như vậy, bây giờ làm sao mà phán đoán được giới tính chứ .
Ho thật lâu, Cổ Quân Uyển rốt cục nhuận khí , hiện tại, Cổ Quân Uyển muốn hiểu lời nói của Minh Nguyệt Thịnh , một đôi mắt ngó chừng Minh Nguyệt Thịnh, trong mắt tràn đầy nghiền ngẫm , “Ngươi thành thật nói cho ta biết , có phải ngươi làm chuyện xấu gì hay không !”
“Không phải là ta ——”
Minh Nguyệt Thịnh đem toàn bộ chuyện của Mộ Dung Thất Thất kể cho nàng nghe, nghe tới tên biến thái Hoàn Nhan Liệt, Cổ Quân Uyển đập bàn một cái, “Thế nhưng có người như vậy? Hại gia đình người ta như vậy, bọn họ còn giữ lại mạng chó của hắn? Thật đúng là tiện nghi cho hắn! Nếu là ta, lập tức đem hắn giết lâu rồi! Về sau thì như thế nào?”
“Về sau ——” Minh Nguyệt Thịnh lại nói một hồi về chuyện của Mộ Dung Thất Thất.
Nghe chuyện đã xảy ra, Cổ Quân Uyển sờ cằm, “không có ý tốt” nhìn Minh Nguyệt Thịnh, ánh mắt lộ ra tia quỷ dị, “Ta nói, Minh Nguyệt Thịnh, hài tử kia không phải của ngươi sao! Nếu không, ngươi vì sao lo lắng như vậy?”
“Lời này không thể tùy tiện nói!” bị Cổ Quân Uyển hiểu lầm Mộ Dung Thất Thất đang mang hài tử của hắn, Minh Nguyệt Thịnh liên tục xua tay, “Không phải là hài tử của ta.”
“Không phải là hài tử của ngươi, thế thì liên quan gì ta!”
Cổ Quân Uyển tựa lưng vào ghế, học bộ dạng Minh Nguyêt Thịnh, “Ngươi rõ ràng biết chúng ta là tộc nhân chuyên dùng cổ, cũng sẽ không dễ dàng giải cổ, càng sẽ không giải cổ cho người ngoài .”
“Muốn giải cổ, phải lên núi đao xuống biển lửa, còn phải vào Long Đàm* tìm kiếm tầm long ngàn năm. Long Đàm là nơi như thế nào, ai đã xuống dưới cũng chưa từng bước lên. . . . . . Ngươi phải biết chứ. ” (*đầm rồng)
“Dĩ nhiên, nếu là hài tử của ngươi, ta sẽ suy nghĩ một chút, cố năn nỉ cha ta, có thể mở ra một con đường cho ngươi. Dù sao, ngươi cũng có một nửa là người của cổ tộc, cũng coi như người trong tộc.”
Cổ Quân Uyển nói…làm cho Minh Nguyệt Thịnh cười khổ một tiếng. Những thứ này hắn cũng biết, cho nên cũng không nói cho Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương, chẳng qua là sợ bọn họ lo lắng.
“Bản thân ta là hy vọng hài tử kia là của ta, đáng tiếc. . . . . . Ta không có cái phúc khí đó.”
Bộ dáng của Minh Nguyệt Thịnh như vậy, Cổ Quân Uyển là lần đầu nhìn thấy. Tất cả bi thương đều ngưng tụ ở trong đôi mắt của nam nhân kia, mặc dù hắn cố gắng làm ra bộ dáng như mọi chuyện đều ổn , nhưng ánh mắt của hắn lại bán đứng nội tâm của hắn.
“Minh Nguyệt Thịnh. . . . . .”
Cổ Quân Uyển cũng không biết an ủi Minh Nguyệt Thịnh như thế nào, nhìn vào ánh mắt của hắn, trông chẳng khác lúc nghĩ đến cái chết của mẫu thân hắn là bao, xem ra, Mộ Dung Thất Thất này chính là nữ nhân mà hắn yêu .
Chẳng biết tại sao, khi nhìn đến bộ dáng đau khổ này của Minh Nguyệt Thịnh, trong lòng Cổ Quân Uyển bỗng trở nên luống cuống, thế mà lại đau lòng giống hắn.”Minh Nguyệt Thịnh, ngươi đừng như vậy! Thiên hạ còn nhiều cô gái tốt hơn nhiều, các ngươi hữu duyên vô phận!”
“Hữu duyên vô phận?” Lời này làm cho Minh Nguyệt Thịnh nghe xong lại cười khổ một tiếng, “Tiểu Uyển, ngươi nói đúng! Hữu duyên vô phận? Hữu duyên vô phận! Xác thực chính là như vậy a!”
Nếu không thể có được, vì sao ban đầu còn cho bọn hắn gặp nhau, vì sao phải cho hắn tưởng niệm nàng?
“Aizz!” Cổ Quân Uyển đi tới bên cạnh Minh Nguyệt Thịnh, nắm tay dài, chợt cảm thấy Minh Nguyệt Thịnh cao hơn nàng rất nhiều: “Minh Nguyệt Thịnh, thấy ngươi đa sầu đa cảm như vậy, ta thật có chút không quen! Nếu nàng đã gả cho người khác, ngươi không phải nên chúc phúc cho nàng sao! Nếu như ngươi muốn đoạt lại nàng, phá hư gia đình người khác, ta đây xem thường ngươi!”
Bộ dáng nghiêm trang của Cổ Quân Uyển, làm cho Minh Nguyệt Thịnh như nghiêm túc theo: “Tiểu Uyển, ta biết. Ta buông được, nhưng khi ta nhìn thấy bộ dáng khổ sở của nàng khi cái thai bị cổ độc hành hạ, ta liền đau lòng. Tiểu Uyển, ngươi nói xem, ta như thế nào mới có thể không đau lòng thay nàng đây!”
Khi nhìn vào ánh mắt của Minh Nguyệt Thịnh, Cổ Quân Uyển hoảng hốt một trận, sau một khắc, Cổ Quân Uyển cả kinh, một quyền đánh vào trên người Minh Nguyệt Thịnh, “Khốn kiếp, ngươi thế nhưng muốn đùa bỡn ta! Ngươi nói vòng hồi lâu, đơn giản là muốn cầu ta, muốn ta cầu cha ta giúp hài tử của nàng! Còn làm ra bộ dạng thương tâm, hại ta xém chút bị lừa!”
Cổ Quân Uyển lùi về phía sau một bước, trong mắt là bất mãn bởi vì bị người lợi dụng. Nghĩ đến mới vừa rồi trong mắt Minh Nguyệt Thịnh là một đầm nước sâu không đáy, phảng phất có chút khiếp người, giống như có chứa ma lực.Tim Cố Quân Uyển đập “bình bịch” dồn dập, gương mặt cũng nóng rần lên.
Làm Cổ Quân Uyển hiểu lầm, nhưng Minh Nguyệt Thịnh cũng không giải thích, ngược lại tiếp tục van cầu nàng giúp hắn, nhưng không ngờ Cổ Quân Uyển trực tiếp cự tuyệt.
“Minh Nguyệt Thịnh, cổ tộc có quy củ của cổ tộc, cho dù cha ta là tộc trường, cũng không thể vì một người ngoài mà phá hư quy củ như vậy. Nếu đã đứng ở vị trí đó, thì ông càng nghiêm khắc hơn trong vấn đề này, không thiên vị bất kỳ ai!”
“Nếu muốn cứu đứa nhỏ này, hai người đó phải tự mình đến cổ tộc . Lên núi đao, xuống biển lửa, vào Long Đàm, thông qua ba cửa ải này, cha ta tự nhiên giải cổ cho đứa nhỏ. Nếu như không vượt qua được, vậy thì đừng trách chúng ta vô tình, quy củ đều như thế, không có ngoại lệ .”
Mặc dù có quan hệ thân thiết với Cổ Quân Uyển, nhưng Minh Nguyệt Thịnh cũng biết quy định của tộc cổ, không phải là Cổ Quân Uyển cố ý gây khó khăn cho hắn, mà sự thật chính là như vậy.
“Thân thể của cha đứa nhỏ không tốt, ta có thể thay hắn làm những việc này được không?”
Minh Nguyệt Thịnh nói thế làm cho Cổ Quân Uyển hoàn toàn nhíu lông mày.”Ngươi điên rồi sao! Cho dù ngươi khác biệt thì như thế nào, ngươi cho Long Đàm là nơi nào, ngươi còn không biết sao!”
“Ta không điên, ta không muốn hài tử không có phụ thân.”
“Ngươi ——” Cổ Quân Uyển chỉ ngón tay lên chóp mũi của hắn, run lên hai cái, hừ nhẹ một tiếng, thu tay lại, đầu vừa xoay .”Không thể! Chuyện này không thể thương lượng được !.
“Tiểu Uyển. . . . . .”
“Minh Nguyệt Thịnh, ngươi nghe kỹ cho ta! Ngươi đồng tình với bọn họ, đó là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta! Đây là vấn đề nguyên tắc, cho dù ngươi có tìm cha ta, cha ta cũng sẽ không đáp ứng!”
Cổ Quân Uyển giận đến không nói được, Minh Nguyệt cũng không phải là cha của hài tử, tại sao biểu hiện so với người làm cha của hài tử còn lo lắng hơn a! Hắn muốn thay thế cha của hài tử đi vào Long Đàm ư? Lúc xuống dưới đó là một người còn sống, đi lên còn lại chỉ là một bộ hài cốt mà thôi! Đầu óc người này chắc chắn là phát điên rồi!
“Ta mặc kệ, ta muốn ngươi trở về! Cha ta đã lớn tuổi, ngươi không thể trông cậy vào cha ta cùng với ta mãi được, ngươi mới chân chính là hoàng đế, đó trách nhiệm của ngươi, không phải của cha ta !”
Dù Cổ Quân Uyển nói đúng, nhưng Minh Nguyệt Thịnh không thể rời khỏi nơi này được , hắn nhất định phải đợi đến khi thai nhi ổn định mới có thể rời đi. Tấn Mặc nói, bởi vì khi còn nhỏ Mộ Dung Thất Thất không được chăm sóc tốt, thể chất từ nhỏ đã không tốt, mang thai ba tháng nhất định rất dễ gặp chuyện không may, vì thế nên hắn không thể rời đi.
Minh Nguyệt Thịnh bỏ vẻ phong lưu, trở nên quật cường , đã quen với biểu tình này của hắn ,Cổ Quân Uyển nghĩ người này đã quyết tâm rồi . Rốt cuộc Mộ Dung Thất Thất là thần thánh phương nào? Có thể làm cho Minh Nguyệt Thịnh si mê như vậy? Trong lòng Cổ Quân Uyển dâng lên một chút nghi vấn.
Không được, nàng phải đi xem vị Trấn quốc công chúa của Bắc Chu Quốc này! Muốn xem một chút nàng rốt cuộc là “yêu nghiệt phương nào” , có thể làm cho Minh Nguyệt Thịnh vì hài tử của nàng mà chịu xuống Long Đàm!
Trong vương phủ Tiêu Dao Vương , gần đây giăng đèn kết hoa, các gia nhân vì hôn sự của Hoàn Nhan Khang mà trở nên bận rộn .
Đến trước khi hôn sự hoàn thành , Mộ Dung Thất Thất liền giấu Tô Mi đi, không để cho Hoàn Nhan Khang nhìn thấy. Mấy ngày qua, mỗi lần Hoàn Nhan Khang chạy đến Nhiếp Chính vương phủ đều bị Mộ Dung Thất Thất đuổi ra khỏi Thính Tùng Lâu, đặt tên đẹp như thế mà nhân phẩm của người này thật không tốt một chút nào, nếu đối mặt Hoàn Nhan Khang khoảng thời gian dài, sự phát triển khoẻ mạnh của cục cưng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Mộ Dung Thất Thất đều vì cục cưng mà suy nghĩ, Phượng Thương cũng đứng bên cạnh thê tử của mình . Mặc dù biết rõ Mộ Dung Thất Thất gây khó khăn cho Hoàn Nhan Khang, bởi vì lúc trước Hoàn Nhan Khang nói những lời đó, nhưng Phượng Thương lần này vẫn thiên vị với Mộ Dung Thất Thất. Phải biết rằng, huynh đệ như tay chân, thê tử như là y phục bên mình . Y phục có thể giữ cho ấm cho hắn a, chức năng quan trọng như vậy, huynh đệ sao có thể so sánh được.
“Biểu ca, ngươi cũng quá cưng chìu biểu tẩu đi!”
Trong thư phòng, Hoàn Nhan Khang bày ra một bộ mặt thối, oán giận nhìn Phượng Thương.
Trước kia mỗi ngày đều cùng Tô Mi cãi nhau ầm ỉ, chưa bao giờ trải qua nỗi chia ly thống khổ này, lần này thì liên tiếp mấy ngày, đừng nói nhìn thấy Tô Mi, ngay cả thanh âm của Tô Mi cũng không nghe được, điều này đối với hắn thật sự là một sự hành hạ a.
Buổi sáng hắn nguyên lai muốn xông vào Thính Tùng Lâu, không nghĩ tới Cát Tường, Như ý đều canh giữ ở đó, còn là một bộ dáng nhất trí ăn ý như vậy , làm cho hắn nhất thời không khỏi lạnh run.
Đánh với một người, hắn còn miễn cưỡng, đánh với hai người, nhất là đối với tỷ đệ sinh đôi này, hắn không đánh lại.
Cuối cùng, Hoàn Nhan Khang chỉ có thể ôm hận, nước mắt lưng tròng, van xin Phượng thương, không nghĩ tới vừa mở miệng, Phượng Thương đã bảo vệ Mộ Dung Thất Thất , mở miệng liền nói: “Khanh Khanh nói dưỡng thai rất quan trọng, ngươi cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiểu bảo bảo khỏe mạnh” … Nói như vậy làm cho Hoàn Nhan Khang hận không thể lật bàn, nếu như hắn có can đảm.
“Nữ nhân của ta, ta tự nhiên đau lòng cùng cưng chiều vì nàng .”
“Biểu ca, ngươi có phải không có nhân tính hay không? Ngươi cùng biểu tẩu mỗi ngày ân ân ái ái, triền miên như vậy, ta cùng Tiểu Mi không thể gặp nhau, các ngươi đây rốt cuộc là muốn tác hợp chúng ta, hay là muốn chia rẽ chúng ta vậy?” Hoàn Nhan Khang che mặt, ra vẻ khổ sở, bất quá chiêu thức kia hắn dùng quá cũ đi, Phượng Thương cũng không bị hắn làm cho lay động.
“Hay là ngươi về chuẩn bị đám cưới đàng hoàng một chút! Chờ lúc động phòng hoa chúc, ngươi liền có thể nhìn thấy Tô Mi. Lúc trước ngươi không phải là muốn đi du ngoạn sao! Ngươi nếu không chịu được, cũng có thể đi du ngoạn trước ba đến năm năm sau rồi sau đó trở về cũng được !”
Bên trong giọng nói của Phượng Thương rõ ràng mang theo một tia trêu chọc, làm cho Hoàn Nhan Khang đỏ mặt.”Biểu ca, ngươi cũng đừng có giễu cợt ta! Nhìn biểu tẩu như vậy, ta trước tiên vẫn là nên lấy Tiểu Mi Nhi về để yên tâm. Cho dù đi, cũng mang nàng cùng đi theo! Đỡ phải đến lúc ta đi rồi biểu tẩu lại cướp người của ta !”
Không thể từ miệng của Phượng Thương cầu xin được gì, Hoàn Nhan Khang chỉ có thể chán nản trở về Tiêu Dao Vương Phủ.
Hoàn Nhan Khang đi chưa tới một lát, Mộ Dung Thất Thất vào thư phòng.”Làm sao, A Khang lại tới náo loạn chàng?”
“Chậm một chút , nương tử!” Kể từ khi biết được Mộ Dung Thất Thất mang thai, Phượng Thương so với nàng còn khẩn trương hơn, vừa thấy Mộ Dung Thất Thất xuất hiện, Phượng Thương lập tức buông tấu chương xuống, bước nhanh đi tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất, thật cẩn thận dìu nàng, “Cẩn thận một chút!”
Phượng Thương như vậy,khiến Tố Nguyệt theo sau Mộ Dung Thất Thất trêu chọc, cười ra tiếng, “Cô gia thật là cưng chiều tiểu thư!”
“Đến đây , cẩn thận!”
Chờ sau khi Mộ Dung Thất Thất ngồi xuống, Phượng Thương mới thở phào nhẹ nhõm, hắn rất lo lắng a, Mộ Dung Thất Thất cười lắc đầu, “Ta mang thai, chàng còn khẩn trương hơn ta, đợi tới lúc ta sinh cục cưng ra, cục cưng còn chưa ra đời, đến khi đó chàng có thể ngất xỉu trước hay không?”
Mộ Dung Thất Thất chọc Phượng thương đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên hắn làm phụ thân, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, cộng thêm trong thân thể Mộ Dung Thất Thất còn có cổ độc, cho nên tự nhiên là khẩn trương hơn một chút.
“Thật ra thì không cần lo lắng như vậy , thuận theo tự nhiên tốt nhất. Chàng căng thẳng như vậy, ngược lại còn khiến ta lo sợ, vạn nhất ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng, thật không tốt !”
Mặc dù nói như thế, nhưng Phượng Thương vẫn âm thầm lo lắng, nhất thời qua nửa khắc vẫn không cách nào tiêu trừ, huống chi hắn nghĩ Mộ Dung Thất Thất chỉ muốn an ủi hắn, cho nên hắn nghĩ lát nữa có lẽ nên qua chố Tấn Mặc, thỉnh giáo hắn làm sao để làm một phụ thân tốt.
Đi theo cùng Tố Nguyệt, là phu quân của nàng- Nạp Lan Tín, hai người rất vui mừng khi nhìn thấy Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ân ân ái ái, thấy chủ tử nhà mình như vậy đối với thê tử, Nạp Lan Tín chuyển mắt đến bụng của Tố Nguyệt. Xem ra chính mình còn phải cố gắng nhiều hơn một chút, tranh thủ sớm một chút tạo tiểu oa nhi a!
“Cô gia, tiểu thư, đã tra ra manh mối chuyện Bạch Ức Nguyệt bị tập kích lần trước.”
Đang lúc này, Tố Nguyệt đem tư liệu tra được đặt trước mặt Phượng Thương, hơn nữa đem kết quả đã điều tra được nói cho Phượng thương, “Ở phía sau bụi cây là vết bánh xe lăn, mà trong kinh thành nếu có thể sử dụng loại xe này chưa đến mấy người, trong đó khả năng nhất chính là người từ Bồng Lai đảo tới đây không lâu, hơn nữa đã cứu đi Mộ Dung Thanh Liên .”
“Theo người của chúng ta qua mấy ngày nay quan sát, Di Sa cùng Già Lam đang sống tại nhà dân ở phía thành Đông.”
Tố Nguyệt chỉ vào bản đồ kinh thành, phía trên dùng màu đỏ để đánh dấu vị trí cụ thể:” Thị nữ bên người Di Sa gọi là Hạ Tuyết, còn thị vệ bên người của Gìa Lam gọi là Kim Vũ. Trừ bốn người bọn họ ra, trong nhà còn có một nữ đầu bếp cùng hai người hầu.”
“Vào thời gian trước, Hạ Tuyết từng lần lượt Ma Vực cùng Phật sinh môn, muốn người của chúng ta điểu tra tin tức của Bạch Ức Nguyệt, chẳng qua đều bị chúng ta cự tuyệt. Gần đây, Hạ Tuyết Hoa hỏi thăm chuyện của Tô Mi, chẳng qua chúng ta che dấu, cho nên nàng cũng không tìm được tư liệu có ích nào cả.”
Nạp Lan Tín nói ra tin này, làm cho Mộ Dung Thất Thất rất hứng thú, “Hạ Tuyết là người của Di Sa, nàng làm như vậy, tự nhiên là do Di Sa yêu cầu . Chẳng qua là, ta vẫn không biết Di Sa tìm Bạch Ức Nguyệt với Tô Mi để làm gì?”
Nạp Lan Tín lắc đầu “Cái này, ta cũng không biết. Di Sa là đại đệ tự của Bồng Lai đảo, Bồng Lai đảo vẫn là một nơi thần bí, cho nên đối với tư liệu về nàng, ta cũng không tra ra được gì.”
Nói đến người này, Tố Nguyệt liền nghĩ đến một chuyện , “Tiểu thư, mười ngày trước người của chúng ta phát hiện một thi thể nữ nhân ở ngoại thành, xác định được người nọ chính là Mộ Dung Thanh Liên. Nàng bị giết, là một chiêu mất mạng. Thời điểm lúc chết Mộ Dung Thanh Liên đã mang thai hai tháng, ở bên người nàng, là thi thể của mười nam nhân ,cũng đều là dùng một chiêu đoạt mạng. Người giết là người có thân thủ cực kỳ nhanh, vết thương tuy nhỏ, nhưng nhầm vào điểm trí mạng.”
Tố Nguyệt nói như vậy, Nạp Lan Tín nghe cũng nhíu chân mày, ” Người chết trên núi Kính Đình, thi thể là ta tự mình nhìn, đều là một chiêu mất mạng. Vũ khí dùng là một đoản kiếm, hung thủ xuất thủ cực nhanh, vết thương vô cùng nhỏ. . . . . .”
“Nói như vậy, hai người này có thể là cùng một người, bất luận là cái chết của Mộ Dung Thanh Liên, hay của những người trên núi Kính Đình, đều do cùng một người gây ra?” Mộ Dung Thất Thất như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Di Sa ngồi ở xe lăn, cho dù giết người, cũng không thể có khả năng nhanh nhẹn như vậy. Đoản kiếm nữ nhân sử dụng sẽ dễ dàng hơn, như vậy theo suy đoán của ta, động thủ giết người hẳn là Hạ Tuyết!”
Mộ Dung Thất Thất phân tích, tất cả mọi người đều nhận định như vậy, chẳng qua là, Hạ Tuyết tại sao muốn giết Mộ Dung Thanh Liên, tại sao muốn tìm người tập kích Bạch Ức Nguyệt đây?
“Ta còn nhớ được khi ở trên đại điện,lúc Di Sa mang đi Mộ Dung Thanh Liên, thần thái vô cùng ôn nhu, còn gọi nàng là ‘ muội muội ’, vì sao chỉ trong chớp mắt, vì sao phải giết Mộ Dung Thanh Liên?” Phượng Thương đang nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo ngây thơ kia. Ở trong phong cảnh đó thiếu niên tuyệt đẹp, nụ cười trong trẻo của người nọ, có thể sánh với Mộ Dung Thất Thất.
“Mộ Dung Thanh Liên, Bạch Ức Nguyệt, Tô Mi. . . . . .” Tố Nguyệt cắn môi, cố gắng tìm xem điểm giống nhau từ trên người của ba người này, suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra điểm khả nghi nào.
Đột nhiên, Phượng Thương đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Ta biết ba người này có điểm nào giống nhau.”
“Vương gia, là gì vậy?”
Phượng Thương không nói chuyện, mà là nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, trầm mặc một hồi, mới nói ra đáp án: “Nương tử, cộng thêm nàng, bốn người các nàng đều tham gia cuộc thi Tứ Quốc Tranh Bá đợt vừa rồi.”
Phượng Thương nói như vậy, trong đầu Mộ Dung Thất Thất chợt nghĩ đến một chuyện. Trông cuộc thi Tứ Quốc Tranh Bá , nàng luôn cảm thấy có chút gì đó kì lạ, nhưng suy nghĩ thật lâu, vẫn không phát hiện được chỗ nào có vấn đề, hiện tại Phượng Thương vừa nói, nàng chợt nhớ đến điểm quan trọng.
Trong trí nhớ của nàng, tựa hồ như thông suốt, vì sao nàng cảm thấy thật quái dị, chẳng lẽ, bởi vì Thất Trọng Tháp kia có điểm giống với cái ở kiếp trước? Di Sa là ai? Giết Mộ Dung Thanh Liên, hành thích Bạch Ức Nguyệt, hiện tại lại hỏi thăm Tô Mi, như vậy, người kia có thể chính là hắn rồi?
Lúc trước Già Lam nói mình là người ra đề, nhưng bây giờ xem ra,Di Sa mới thật là người ra đề. Nếu quả thật là Di Sa, vậy thật sự Di Sa là ai? Là hắn sao? Những màn huấn luyện mà nghĩa phụ dành riêng cho họ, sao lại xuất hiện ở Thất Trọng Tháp? Chẳng lẽ, hắn cũng xuyên qua. . . . . .
Mộ Dung Thất Thất an tĩnh dị thường, an tĩnh đến mức có chút đáng sợ. Lúc này, trên mặt nàng hiện lên vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có, một nỗi bất an xuất hiện trong lòng Mộ Dung Thất Thất. Lúc trước nàng yên lặng , thì bây giờ mọi chuyện đều hiện ra trước mắt, nghĩ lại tới nòng súng lạnh như băng hướng tới nàng, Mộ Dung Thất Thất rùng mình một cái.
Rốt cuộc tại sao? Tại sao thê tử lại mang vẻ mặt như vậy? Nhìn thấy biểu tình trên mặt Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Phượng Thương đau nhói, nàng như vậy làm cho người ta thật đau lòng.
“Nương tử ——” Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất, muốn dùng ấm áp của mình trấn an nàng, “Khanh Khanh, đã xảy ra chuyện gì?”
“Thương. . . . . .” Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, trong con ngươi là một mảnh thê lương, thấy vậy, Phượng Thương giật mình, lập tức đưa tay, ôm Mộ Dung Thất Thất vào lòng, “Đã xảy ra chuyện gì, nương tử? Có chuyện gì nói cho ta biết, đừng sợ, ta luôn ở bên cạnh nàng!”
“Thương!” Mộ Dung Thất Thất ôm Phượng Thương thật chặt, thân thể khẽ run, “Hắn đã tới! Nhất định là hắn đã tới!”
Mặc dù hiện tại việc điều tra của Phượng Thương chưa hoàn thành, nhưng trong lòng Mộ Dung Thất Thất bắt đầu xuất hiện sự bất an, đang từ từ lan rộng. Lúc Di Sa mang Mộ Dung Thanh Liện đi gọi nàng là “muội muội”, đây là không phải là đã nói lên mấu chốt rồi sao? Nếu quả thật là Liên Sinh xuất hiện, nàng nên làm như thế nào?
Trong đầu Mộ Dung Thất Thất cực kỳ rối loạn, tất cả trí nhớ ở kiếp trước của nàng toàn bộ hiện ra, nghĩa phụ chết trong tay của hắn , nàng cũng bị hắn giết chết, nếu như Di Sa thật sự là Liên sinh, nàng nhất định phải vì nghĩa phụ mà báo thù !
Biểu hiện này của Mộ Dung Thất Thất, làm cho Tố Nguyệt cùng Nạp Lan Tín vô cùng lo lắng. Tố Nguyệt không biết cái câu “hắn đã tới” của tiểu thư là có ý gì, định đi đến bên cạnh tiểu thư, không ngờ lại bị Nạp Lan Tín ngăn cản.
“Chúng ta đi ra ngoài trước!” Nạp Lan Tín nhìn thấy cô gia đang ôm tiểu thư thật chặt, phất tay với Tố Nguyệt ý bảo hai ngwoif nên đi trước. Lúc này vẫn là nên để hai phu thê bọn họ ở riêng với nhau, người bên cạnh không nên quấy rầy.
Tố Nguyệt theo sát Nạp Lan Tín rời khỏi thư phòng, lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người là Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương.
Thấy trên mặt Mộ Dung Thất Thất chảy xuống hai dòng nước mắt, Phượng Thương không biết rốt cuộc nương tử đang sợ cái gì, hai tay hắn đưa lên cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mộ Dung Thất Thất: “Nương tử, đã xảy ra chuyện gì? Nàng nói ‘ hắn ’, rốt cuộc là người nào?”
“Hắn đã giết chết nghĩa phụ cùng với ta!” Mộ Dung Thất buồn phiền vô cùng, mở miệng thở ra. Người kia, nàng vẫn coi là huynh trưởng, không nghĩ tới hắn lại giết nghĩa phụ mà nàng kính yêu nhất, cuối cùng còn tàn nhẫn mà thương tổn nàng! Nàng sẽ không tha thứ hắn, sẽ không ——
“Hắn là ác ma, là ma quỷ!” Không biết vì tâm tình trở nên kích động hay như thế nào, Mộ Dung Thất Thất không đủ sức chống đỡ nữa , trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mộ Dung Thất Thất ngất, làm cho Phượng Thương trực tiếp kêu lên, “Nương tử!” Phượng Thương rống to, ôm thân thể mềm nhũn của Mộ Dung Thất Thất lên, nhanh như gió liền lao ra khỏi thư phòng, “Người đâu! Mau gọi Tấn Mặc tới đây! Nhanh đi gọi Tấn Mặc!”
Tấn Mặc vừa bước vào Thính Tùng Lâu, đã bị Phượng Thương kéo đi: “Tấn Mặc, mau nhìn xem, nàng tại sao trở thành như vậy? !”
Thu lại cánh tay bị Phương Thương cầm đến đau, Tấn Mặc vội bắt mạch cho Mộ Dung Thất Thất: “Vương gia bình tĩnh, công chúa chẳng qua là bị kích thích, cho nên mới tạm thời ngất đi, thân thể cũng không có gì lo ngại.”
Tấn Mặc nói Mộ Dung Thất Thất không có chuyện gì nhưng Phượng Thương vẫn còn có chút lo lắng, “Thật không có ảnh hưởng gì sao?”
“Công chúa không có chuyện gì, chẳng qua là nghỉ ngơi một thời gian ngắn là không sao. Bất quá, trong lúc công chúa mang thai, cộng thêm thể chất của nàng so với những người phụ nữ khi mang thai kém hơn một chút, cho nên là trăm ngàn lần không nên để nàng phải chịu bất kỳ kích động nào. Kính xin Vương gia chú ý!”
“Ta biết rồi.” Phượng Thương không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, bộ dáng Mộ Dung Thất Thất kích động không ngừng lại xuất hiện trong đầu của hắn. Mộ Dung Thất Thất nói “hắn” , là Di Sa sao? Làm sao nàng biết Di Sa ?
“Nạp Lan Tín, phái người giám sát nhất cử nhất động của Di Sa ! Mặt khác, không nên để cho Tô Mi rời khỏi Vương Phủ, đưa tin đến chỗ của Bạch cô nương, bảo nàng phải cẩn thận, chú ý an toàn.”
Có thể làm cho Mộ Dung Thất Thất trở nên phòng bị , tất nhiên không phải là nhân vật bình thương. Di Sa, Di Sa —— Phượng Thương khắc sâu cái tên này vào trong lòng. Dám làm cho nương tử của ta bị thương, ta muốn ngươi phải đền mạng!
Khi Mộ Dung Thất Thất từ từ tỉnh lại, đã là ban đêm. Nàng chậm rãi mở mắt ra, Phượng Thương đang lo lắng nhìn nàng. Chân mày của hắn nhíu lại , làm cho Mộ Dung Thất Thất không nhịn được đưa tay, vuốt ve lên mặt Phượng thương : “Không nên cau mày, chàng cau mày thật khó coi ! Ảnh hưởng hình tượng của chàng!”
Thấy Mộ Dung Thất Thất xác thật như Tấn Mặc nói cũng không có gì đáng ngại, tảng đá nặng trong lòng của Phượng Thương rốt cuộc cũng buông lỏng đi.”Nương tử, nàng không có chuyện gì là tốt rồi! Không có chuyện gì là tốt rồi!”
Lúc Mộ Dung Thất Thất còn ngủ say, Phượng Thương vô cùng lo lắng, lo lắng nàng sẽ giống như Hoàn Nhan Minh Nguyệt, ngủ say không tỉnh. Nhưng hắn không dám gọi nàng dậy, sợ ầm ỷ nàng nghỉ ngơi, đối với nàng và cục cưng đều không tốt. Cho nên,trong lúc Mộ Dung Thất Thất đang ngủ say , Phượng Thương luôn ngồi bên cạnh nàng, không dám rời đi, hắn muốn khi nàng tỉnh lại, người đầu tiên nàng nhìn thấy sẽ là hắn.
Ánh mắt yêu nghiệt của Phượng Thương, lúc này tràn đầy lo lắng. Mộ Dung Thất Thất biết việc mới xảy ra nhất định đã làm cho nam nhân này sợ hãi rồi, vội nói”Ta không sao, cục cưng cũng rất tốt!”
Nghe Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Phượng Thương thở phào nhẹ nhỏm, cúi đầu, hôn lên môi Mộ Dung Thất Thất nói, “Nương tử đói bụng không, ta ăn cùng nàng!”
Phượng Thương đã sớm cho người bưng đồ ăn lên, hắn đỡ Mộ Dung Thất Thất dậy, tự mình giúp àng ăn cơm. Ngủ một giấc, Mộ Dung Thất Thất thật đói bụng, ăn một lần thật nhiều.
Trong cả quá trình, Phượng Thương cũng không nhắc đến chuyện của Di Sa, sợ lại làm cho Mộ Dung Thất Thất kích động, sau khi ăn xong, lúc tản bộ, Mộ Dung Thất Thất mới chủ động mở miệng.
“Thương, chàng có muốn biết Di Sa là ai hay không?” Mộ Dung Thất Thất dựa vào vai Phượng thương, nam nhân này cho nàng cảm giác thật an tâm, ai cũng không thể so sánh được với chàng . Lúc này, dựa vào hắn, lần nữa hồi tưởng, trong lòng Mộ Dung Thất Thất đã an tĩnh hơn rất nhiều.
“Nương tử, nàng đừng nghĩ đến hắn nữa ! Nếu hắn đã chọc giận nàng mất hứng, vậy thì ta giết chết hắn!” Phượng Thương híp mắt, thanh âm ôn nhu, nhưng trong mắt mang theo sát khí nồng đậm. Hắn chưa từng có ý nghĩ muốn giết người! Cho dù phía sau Di Sa có Bồng Lai đảo, vậy thì như thế nào! Đắc tội với nữ nhân của hắn, chỉ có một con đường chết!
“Nếu như Di Sa thật như nàng nói, vậy hắn đúng là đáng chết! Chết một trăm lần , một ngàn lần đều không đủ bồi tội!”
Mặc dù qua nhiều năm như vậy, nghĩ đến nghĩa phụ chết trong tay của Liên Sinh, Mộ Dung Thất Thất không có cách nào tha thứ. Người mang bọn hắn về, cho bọn hắn một gia đình . Hơn nữa cho bọn họ cảm giác ấm áp của một người cha hiền lành, ông là người mà Mộ Dung Thất Thất kính trọng nhất trong lòng.
Ân oán giữa nàng với Liên Sinh, có thể không so đo với hắn, nhưng Liên Sinh giết chết nghĩa phụ, chuyện này nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ!
“Bất quá,trước khi giải quyết hắn, ta hẳn nên nói cho chàng biết, thân phận thật sự của mình!”
Mộ Dung Thất Thất chưa từng nói thân phận chân thật của mình với bất luận kẻ nào. Nàng muốn vứt bỏ thân phận ở kiếp trước của nàng, lấy thân phận hiện tại mà sống, cùng nam nhân nàng yêu , sau này lại có thêm hài tử đáng yêu, vĩnh viễn sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng hiện tại sự xuất hiện của Di Sa lại nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng, làm cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy, nên để Phượng Thương biết thân phận chân thật của mình.
“Phượng Thương, chàng nghe ta nói, có lẽ những điều này thật khó tưởng tượng, nhưng ta nói mỗi một câu đều là thật, chàng nhất định phải tin tưởng ta.”