“Hoàng thượng phái ám vệ tới làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn tới bắt kẻ thông dâm!” Nghe Phượng Thương nói, Mộ Dung Thất Thất lập tức hưng phấn ngồi dậy, “Hắn có phải là đã trên đường đến đây rồi không? Chúng ta phải làm như thế nào đây?”
Mộ Dung Thất Thất không có chú ý tới, trên thân nàng đã màu đỏ như quả hồng, Phượng Thương thấy tiểu nữ nhân này đối với việc “Bắt kẻ thông dâm” hưng phấn như vậy, đưa tay đem nàng ôm vào trong lòng, bàn tay to khoác lên người nàng, “Làm như thế nào? Đương nhiên là làm một ít chuyện làm cho người ta hiểu lầm rồi!”
Ngón tay của hắn, như có ma pháp, chỉ di chuyển trên người nàng, liền để lại một trận tê dại.
“Thương… người ta đang cùng chàng nói chuyện đứng đắn!” Mộ Dung Thất Thất mặt nóng lên, đưa tay bắt lấy bàn tay không an phận của Phượng Thương , “Chàng tính an bài Hạ Vân Tích như thế nào a! Xem bộ dạng của nàng ta, chính là chọn chàng!”
“Khanh khanh không tin ta sao?” Phượng Thương xoay người, đem Mộ Dung Thất Thất áp dưới thân mình, bàn tay to tháo sợi dây nhỏ ở hông nàng, chỉ trong chốc lát, liền đem nàng lột sạch sẽ.
“Không phải là không tin chàng… Ta chỉ là lo lắng nữ nhân kia dùng thủ đoạn đê tiện… Ừ, đừng đùa… Ta đang nói chuyện với chàngđấy!”
“Ta đã sai Cát Tường theo dõi nàng ta, sẽ không xảy ra chuyện!” Môi Phượng Thương rơi xuống vành tai Mộ Dung Thất Thất , “Phụ hoàng Hạ Vân Tích là Hạ Tiến, cùng nương ta là tỷ đệ cùng cha khác mẹ, tổ mẫu của nàng ta là sư muội của tổ mẫu ta, người hạ độc mẹ ta, chính là nàng…”
“Nói như vậy, nàng hẳn là còn phải gọi chàng một tiếng là biểu ca?” Nụ hôn nóng bỏng bên tai, khiến Mộ Dung Thất Thất nhịn không được run rẩy, tay của nàng bấu lên người Phượng Thương, giọng nói mang có chút khàn khàn.
“Ha ha, chính xác mà nói, chúng ta là cừu nhân ( kẻ thù)—— “
“Không bằng chúng ta bắt nàng, dùng nàng để đổi lấy giải dược của thai độc trên người chàng!” Mộ Dung Thất Thất trong đầu đột nhiên nghĩ ra điểm ấy, chẳng ngờ, Phượng Thương dùng hàm răng cắn lấy môi của nàng.
“Nếu còn không chuyên tâm, ta sẽ trừng phạt nàng!”
Hắc y nhân ngồi xổm ngoài cung Trường Thu, nhìn chằm chằm vào tình hình bên trong, cho tới sáng, chân trời hửng sáng, mới nghe được một tiếng “chi nha”, cửa mở ra, Phượng Thương tinh thần sung mãn từ trong nhà đi ra, trước khi đi nhẹ đóng cửa, dường như sợ quấy rầy mộng đẹp của Mộ Dung Thất Thất.
Quả nhiên, có gian tình nha! Trong lòng hắc y nhân cảm thán. Giờ đây chuyện tình kinh hãi thế tục thật sự là nhiều lắm nhé! Ca ca lại ngủ trong phòng muội muội ruột, chuyện này nếu nói ra, chính là tin tức gây chấn động đấy!
Hắc y nhân báo cáo toàn bộ tình hình cho Hoàn Nhan Liệt, nghe xong tin tức này, tâm tình Hoàng Nhan Liệt thật tốt, nếu Phượng Thương không để ý luân thường, thật sự cùng Mộ Dung Thất Thất ở cùng một chỗ, vậy con của bọn họ lúc nào sẽ ra đời? Nói không chừng, hiện tại đã có đứa nhỏ!
Nghĩ đến đứa bé, Hoàn Nhan Liệt liền lập tức kích động. Nếu là có đứa bé, hắn nên tặng cái gì cho đứa bé này đây? Ít nhất, cha mẹ nó cũng rất dũng cảm, đã làm chuyện năm đó hắn muốn làm nhưng không dám làm.
Hắc y nhân có thể cảm nhận được sự vui sướng của nam nhân mặc long bào trước mặt này, tuy không biết niềm vui sướng này từ đâu mà đến, nhưng hắc y nhân vẫn bảo trì tư thế quỳ gối như cũ, không dám có sơ xuất nào.
“Hoàng thượng, đến lúc lâm triều rồi!” Kính Đức đi đến bên người Hoàn Nhan Liệt, đem hắn từ trong ảo tưởng cuồng nhiệt trở về hiện thực.
“Được!” Hoàn Nhan Liệt sửa sang lại quần áo, lúc gần đi vẫn luôn dặn dò hắc y nhân, “ngươi tiếp tục theo dõi, bất cứ lúc nào báo cáo chuyện của bọn họ cho trẫm.”
Khi lâm triều, bách quan đều phát hiện tâm hình hôm nay Hoàng thượng rất tốt, từ đầu đến cuối, khóe miệng Hoàng Nhan Liệt đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, hơn nữa nhiều lần thất thần, vẫn là Kính Đức nhắc nhở, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
Sau khi hạ triều, các đại thần túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, muốn biết rốt cuộc có chuyện tốt gì phát sinh, có thể khiến cho Hoàn Nhan Liệt luôn thong dong bình tĩnh, xuất hiện vẻ mặt thất thường như vậy.
Có người đoán là Hoàng thượng có tân sủng, bổ khuyết ( bổ sung) chỗ trống của Nguyệt Vân Chi; có người nói là quốc khố tràn đầy, Hoàng thượng cao hứng, còn có người là do chuyện tốt gần đây của Nam Lân Vương Phượng Thương cùng công chúa Đông Lỗ Quốc Hạ Vân Tích, Hoàng thượng có thể theo đám hỏi mưu cầu đến được biên quan ( ý là từ đám hỏi này có thể tính đến việc mở rộng lãnh thổ), cho nên vui vẻ…
Đủ loại nghị luận, cuối cùng đều vào tai Hoàn Nhan Nghị, đặc biệt là nghe thấy mọi người suy đoán chuyện của Phượng Thương cùng Hạ Vân Tích, Hoàn Nhan Nghị nhịn không được xiết chặt nắm tay. Nếu như phụ hoàng thật sự nghĩ như vậy, vậy hắn nên làm như thế nào? Trong phủ Nam Lân Vương, sáng sớm Hạ Vân Tích đã sớm thức dậy hầm canh gà. Đun lửa nhỏ âm ỉ, vừa vặn đến khi Phượng Thương hạ triều trở về có thể uống canh gà thơm ngon. Hạ Vân Tích một bên cạnh bên bếp lửa chắn gió, một bên say mê sự hiền lương thục đức của mình. (ọe)
Lúc trước ở Bạch Vân Cư Mộ Dung Thất Thất đã nói, Phượng Thương thích nhất là nữ tử hiền hành, nàng như vậy chẳng những hiền lành, còn có thân phận bối cảnh hùng mạnh cùng đồ cưới dồi dào, Phượng Thương đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không thấy ! Cho dù ai cũng đều sẽ bị nàng mê hoặc!
“Công chúa, Vương Gia trở lại!” Hồng Diệp chạy nhanh trở về, thở hồng hộc, vừa đến Thính Vũ lâu, liền đem tin tức thăm dò được hồi báo cho Hạ Vân Tích.
“Chính xác chứ?” Hạ Vân Tích cao hứng tới mức thiếu chút nữa làm đổ canh gà. Phượng Thương đã trở lại, đây chính là thời điểm nàng phải biểu hiện thật tốt!
Hạ Vân Tích sai người đem canh gà đựng vào mang ra ngoài, rồi chính mình đưa cho tiểu cung nữ bưng , nàng thì bị Hồng Diệp dắt lấy, ba người cùng đến Thính Tùng lâu.
Lần này tự mình đi, Hạ Vân Tích mới phát hiện, thì ra Quan Vũ Lâu cách Tùng Vũ lâu xa như vậy, tuy là mùa đông đã qua, vẫn là đầu xuân, nàng bình thường đã quen ngồi kiệu, chưa bao giờ đi xa như vậy.
“Dừng—- Nghỉ ngơi một chút, ta đi không nổi!” Hạ Vân Tích ngồi ở trên mặt ghế đá, hai tay xoa chân của mình. Phủ Nam Lân Vương sao lại lớn như vậy chứ! Rốt cuộc phải đi tới khi nào mới có thể nhìn thấy Phượng Thương đây!
Hồng Diệp ngồi cạnh xoa chân cho Hạ Vân Tích, dọc theo con đường này, Hạ Vân Tích một mực muốn nghỉ ngơi, vốn đường đi chỉ mất nửa canh giờ, bị nàng đi hơn một canh giờ, hiện tại cách Thính Tùng lâu còn một khoảng cách xa, dựa theo cách đi của Hạ Vân Tích, đi đến trời tối cũng chưa chắc có thể tới.
“Công chúa, ngài nếu lại nghỉ ngơi nữa, khi canh gà đến tay Vương Gia , đã nguội rồi!”
Hồng Diệp cẩn thận ở bên cạnh nhắc nhở. Nghe nàng nói tới canh gà, Hạ Vân Tích lập tức đứng lên, “Đúng đúng đúng, ta như thế nào đã quên! Canh gà nguội sẽ không dễ uống! Thân thể Phượng Thương không tốt, tự nhiên là không thể ăn đồ nguội! Hồng Diệp, chúng ta đi, nhanh lên một chút đi!”
Khi Hạ Vân Tích đến Thính Tùng lâu, đôi chân nàng suýt thì bi tàn phế. Từ nhỏ đến lớn, Hạ Vân Tích chưa từng có đi một quãng đường xa như vậy, lần này có thể vì Phượng Thương mà phá lệ.
Hạ Vân Tích nguyên vốn là định trực tiếp tiến vào, lại bị Như Ý làm khó, biết rõ gặp Phượng Thương không dễ dàng như vậy, Hạ Vân Tích trực tiếp chọn lựa chính sách ôn nhu, “Vị tiểu ca này, phiền toái ngươi đi vào thông báo cho Vương Gia một tiếng, nói Vân công chúa Đông Lỗ quốc cầu kiến.”
“Vương Gia xử lý chính vụ, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.”
“Thế nhưng, bản cung đi thật xa tới, chỉ muốn Vương gia uống canh gà hầm cách thủy tự tay bản cung làm. Tiểu ca, ngươi giúp đỡ chút, cho thuận lợi đi!” Hạ Vân Tích liếc nhìn Hồng Diệp, Hồng Diệp lập tức cầm mười hai đồng bạc kín đáo đưa cho Như Ý.
Như Ý không có cự tuyệt, thoải mái thu tiền. Hạ Vân Tích vốn cho là Như Ý cầm tiền sẽ làm theo, không nghĩ tới hắn vẫn là ngăn trước mặt nàng, không cho Hạ Vân Tích đi vào.
“Vương gia nói, không muốn gặp bất luận kẻ nào.”
“Ngươi ——” thấy Như Ý được tiện nghi, còn không làm cho nàng thuận lợi, Hạ Vân Tích mặt đỏ lên, “Bản cung là Vân công chúa, là bệ hạ các ngươi để cho ta vào ở, phủ Nam Lân Vương Ngươi bất quá là một nô tài, ở chỗ này cản trở bản cung, coi là bản lĩnh gì ! Ngươi mở cửa cho bản cung, bản cung muốn gặp Phượng Thương!”
“Ta mặc dù là nô tài, nhưng lại nô tài của Vương gia, chỉ nghe Vương gia phân phó.”
Nhìn cái khuôn mặt đáng ghét kia của Như Ý, khiến Hạ Vân Tích tức giận cực kỳ.”Bản cung hầm canh gà cách thủy Vương gia thích uống nhất, ngươi lại ra sức khước từ, khiến bản cung không thấy được Vương gia, đợi lát nữa canh gà nguội, ngươi đảm đương được trách nhiệm sao!”
Nghe Hạ Vân Tích nói như vậy, Như Ý “Xì” một tiếng, bật cười.
“Ai nói Vương gia chúng ta thích nhất uống canh gà? Vương gia của nhà ta chỉ cần đụng phải thịt gà, sẽ toàn thân dị ứng. Cuộc đời hắn ghét nhất gà, đừng nói canh gà, trong vương phủ này, tới gà sống cũng không thể có! Công chúa, ngài ở nơi nào nghe nói được chuyện này? Ha ha, may là ta đem ngài ngăn lại, nếu tiến vào, Vương gia vừa thấy là canh gà, nhất định sẽ lật cái bàn, cho rằng ngài hại hắn!”
Lời nói nửa thật nửa giả của Như Ý, trực tiếp hù dọa Hạ Vân Tích.”Cái gì? Vương gia không thể ăn thịt gà?”
“Ta cũng sẽ không lừa gạt ngài! Nếu cho ngài đi vào, vì canh gà này chọc giận Vương gia, ta cũng sẽ bị phạt.”
Như Ý nói như vậy, Hạ Vân Tích bắt đầu có chút tin. Cái này rõ ràng là có người hãm hại nàng!
Nghĩ như vậy, Hạ Vân Tích quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Hồng Diệp, thấy vậy Hồng Diệp sợ hãi, lập tức quỳ gối trước mặt nàng, “Công chúa, nô tỳ thật là nghe người trong vương phủ nói, nô tỳ cho dù có gan lớn như trời, cũng không dám lừa gạt công chúa a!”
“Thật không phải là ngươi?” Nếu nói rằng, lòng Hạ Vân Tích, như một mặt hồ nước phẳng lặng, lời nói này của Như Ý, thì là một hòn đá nhỏ, ném vào, tạo thành một tiếng”tùm tùm” vang lên, còn nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
“Công chúa, nô tỳ cùng công chúa giống nhau, đều là vừa mới tiến Vương phủ, nô tỳ như thế nào sẽ biết Vương gia dị ứng với thịt gà! Nô tỳ theo ngài nhiều năm như vậy, rốt cuộc là hạng người gì, hẳn là công chúa so với ai khác đều biết rõ hơn!”
Dù Hồng Diệp từ nhỏ đã theo hầu Hạ Vân Tích, là tâm phúc của nàng, chỉ là khi gặp phải chuyện của Phượng Thương, Hạ Vân Tích vẫn là mất đi lý trí, trực tiếp tát hai cái vào khuôn mặt mềm mại của Hồng Diệp, “Tiện tỳ! Lại dám hãm hại bản cung! May mà vị tiểu ca này nói chân tướng cho bản cung, nếu không, bản cung không phải hại Vương gia sao!”
“Nô tỳ oan uổng a! Công chúa, nô tỳ oan uổng!” trên mặt Hồng Diệp nổi lên hai dấu tay đỏ ửng, trong miệng hô oan uổng, đầu nặng nề mà dập đầu trên đất. Vừa vặn, nơi này là một mảnh đường đá, Hồng Diệp chỉ là dập đầu ba bốn cái xuống, trên đầu liền sưng tím lên.
Hồng Diệp kêu oan nhiều tiếng, trong ngữ điệu mang theo khóc nức nở, Hạ Vân Tích cũng không có vì vậy mà động lòng, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào trong Thính Tùng lâu, nghĩ gây ra động tĩnh, dẫn Phượng Thương ra.
Chỉ là, Hạ Vân Tích đã tính sai, Phượng Thương biết rõ nàng muốn tới, đã sớm rời Vương phủ. Hôm nay, chỉ có Hạ Vân Tích ngây ngốc đứng ở ngoài Thính Tùng lâu.
Đợi đã lâu, trong lầu đều không ai lên tiếng, Hạ Vân Tích nóng nảy. Nàng chính là vì Phượng Thương buông tha Hồng Diệp, Hồng Diệp đầu đều dập phá, chẳng lẽ như vậy vẫn không thể đả động Phượng Thương, hắn cũng không chịu đi ra liếc nhìn nàng một cái sao?
Tuy đã đến Bắc Chu quốc một thời gian, nhưng mà Hạ Vân Tích vẫn chưa gặp được Phượng Thương, cho nên mới làm canh gà đưa tới, lại không nghĩ tin tức này căn bản là các nô tài trong vương phủ lừa gạt nàng.
Chuyện này không thể trách Hồng Diệp, Hạ Vân Tích biết rõ. Có thể vì gặp Phượng Thương, nàng không thể không sử dụng khổ nhục kế. Hạ Vân Tích muốn thông qua trừng phạt Hồng Diệp, khiến Phượng Thương biết rõ, chỉ cần chuyện liên quan đến hắn, nàng ta sẽ hết lòng bảo vệ, hi vọng vì vậy đả động được Phượng Thương. Nhưng mà, xem ra Phượng Thương cũng không để mình bị đẩy vòng vòng.
Cặp chủ tớ trước mắt này, khiến Như Ý nhịn không được chán ghét. Chưa thấy qua chủ tử như vậy, gặp chuyện này mượn nô tài để che đậy! Thấy Hạ Vân Tích không bình tĩnh đợi được, muốn vào bên trong, Như Ý không chút khách khí rút đao, ngăn ở trước mặt Hạ Vân Tích.
“Lớn mật!” Thấy Như Ý động thủ, Hạ Vân Tích mặt trầm xuống, “Ngươi biết bản cung là ai sao? Lại một vốn một lời động võ với bản cung!” “Ngài là công chúa, nhưng chủ tử của ta là Vương gia! Vương gia nói, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào Thính Tùng lâu một bước, nếu không giết không tha! Công chúa, ngài đừng ép ta!”
Với Hạ Vân Tích, Như Ý cùng lắm là cái nô tài, hèn mọn ngay con kiến cũng không bằng, lúc này lại cáo mượn oai hùm, luôn miệng nói là ý tứ của Phượng Thương, đem nàng ngăn ở ngoài Thính Tùng lâu, rõ ràng chính là muốn ngăn trở nàng, không muốn để cho nàng gặp Phượng Thương.
“Ngươi tránh ra ! Bản cung muốn đi gặp Vương gia!” Hạ Vân Tích cũng không phải là bị dọa, dĩ nhiên không sợ Như Ý, nàng còn muốn xông vào, sau một khắc, trên cổ thấy có thêm một có chút lành lạnh . Thì ra, Như Ý đã để đao ở trên cổ của nàng, thêm một phần, sẽ chặt đứt yếu hầu xinh đẹp của nàng , khiến cho nàng cứng đơ người.
Tiểu cung nữ bưng canh gà đứng bên cạnh vừa thấy tình hình, sợ tới mức nhẹ buông tay, hộp cơm trong tay bị rơi vỡ trên mặt đất, canh gà đổ ra, vung đầy đất.
“Công chúa, đừng tức giận!” Hồng Diệp phát hiện thấy không ổn, vội vàng đứng dậy lôi kéo Hạ Vân Tích.
“Công chúa, nơi này là Bắc Chu quốc, Nam Lân vương hỉ nộ vô thường, mọi người đều biết. Nếu là ngài đắc tội hắn, nói không chừng…” Hồng Diệp nói còn chưa dứt lời, lại nói cho Hạ Vân Tích thấy được một sự thật. Đây là địa bàn của Phượng Thương, ngài a, vẫn là kiềm chế một chút, dù sao nghe đồn về Phượng Thương nhiều như vậy, nếu hắn thật sự giết Hạ Vân Tích, lúc này cũng không có ai tới cứu nàng.
“Hừ!” Hạ Vân Tích dậm chân, hung dữ nhìn Như Ý, “Ngươi chờ đấy! Khi bản cung trở thành Vương phi Nam Lân vương , nhất định sẽ làm cho ngươi ‘tốt’ mà xem!”
Như Ý cản trở, khiến Hạ Vân Tích càng thêm kiên định muốn gặp Phượng Thương, ý niệm trong đầu muốn trở thành nữ nhân của hắn. Chỉ là một thị vệ nho nhỏ, lại kiêu ngạo như vậy, nàng nhất định phải trở thành nữ nhân của Phượng Thương, đến lúc đó khiến Như Ý đẹp mặt, nhằm báo thù nỗi nhục ngày hôm nay!
Hạ Vân Tích nổi giận thẳng bước đi, lúc trở về đi gấp, giẫm phải mép váy, khiến nàng ngã trên mặt đất , thấy vậy Như Ý nhịn không được cười ha hả “ha ha”.
“Công chúa!” Hồng Diệp cùng tiểu cung nữ tranh thủ thời gian tiến lên nâng Hạ Vân Tích dậy, lại không nghĩ khi nàng đứng lên chuyện đầu tiên chính là cho hai người này mỗi người một bạt tai, cuối cùng quay đầu lại trừng Như Ý.
“Đi!”
Hạ Vân Tích chưa từng có chịu qua nhục nhã như vậy, khiến nàng mất thể diện, còn là một nô tài, điều này làm cho cơn tức của Hạ Vân Tích làm sao mà hết được.
Trở lại Quan Vũ lâu, Hạ Vân Tích đã mệt mỏi chết khiếp, cộng thêm bị nhục nhã, vừa giận vừa tức, khuôn mặt xinh đẹp của nàng, phình ra đỏ bừng.
“Hồng Diệp, đại sư huynh cùng tam sư huynh khi nào thì đến?”
“Công chúa, Di Sa đại nhân cùng Già Lam đại nhân hẳn là trên đường. Di Sa đại nhân hành động bất tiện, chỉ sợ muốn trì hoãn mấy ngày này.”
“Hừ!” Hạ Vân Tích đưa tay đập bể chén sứ bên cạnh trên mặt đất, “Khi đại sư huynh cùng tam sư huynh đến, ta muốn làm cho bọn họ đẹp mặt! Phượng Thương là của ta, bất luận kẻ nào đều không thể ngăn cản quyết tâm trở thành Vương phi Nam Lân Vương của ta! Người nam nhân này là của ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho!”
Bất kể Hạ Vân Tích chửi bới khó nghe cỡ nào, Phượng Thương đều không nghe được, lúc này hắn đang ở trong nội cung Cung Trường Thu cùng Mộ Dung Thất Thất.
Từ khi Phượng Tà dịch dung, đi theo Mộ Dung Thất Thất vào cung Trường Thu, hắn phải nắm chặt thời gian ở cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Trước cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt chia cách nhiều ngày đêm như vậy, Phượng Tà muốn bồi dưỡng (tình cảm) lại, cũng hy vọng có thể khiến Hoàn Nhan Minh Nguyệt sớm tỉnh lại một chút từ trong giấc ngủ say, có thể để cả nhà bọn họ đoàn tụ thật sự.
Phượng Tà như vậy, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất cũng nghĩ như vậy, hai người cũng tận khả năng bớt chút thời gian, thay phiên nhau, phụng bồi Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc cũng phối chế ra chén thuốc thích hợp cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cộng thêm thức ăn lỏng, Phượng Tà đều tự tay uy Hoàn Nhan Minh Nguyệt uống xong.
Phượng Thương đến cung Trường Thu, một là cùng Mộ Dung Thất Thất, hai là không muốn gặp Hạ Vân Tích. Hôm nay, Hạ Vân Tích cầm thánh chỉ, ở tại trong phủ Nam Lân Vương, nếu nàng có cái gì không hay xảy ra, hắn liền thành người bị hiềm nghi lớn nhất, cho nên Phượng Thương tạm thời tránh né lấy “Ôn thần”(thần dịch bệnh) này .
Nhưng mà, hôm nay, Phượng Thương đã tính toán nhầm, bởi vì Hạ Vân Tích sau khi ở Thính Tùng lâu vấp phải trắc trở, nghỉ ngơi trong chốc lát, liền “đánh” vào hoàng cung, mục đích là tìm Mộ Dung Thất Thất.
Sau khi trở lại Thính Vũ lâu, Hạ Vân Tích càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nàng đường đường là công chúa Đông Lỗ quốc, cư nhiên bị mấy bọn hạ nhân trong Vương phủ trêu trọc.. Đầu tiên là tung tin tình báo giả, sau là bị Như Ý trực tiếp đem đao kề ở trên cổ, điều này bất kể như thế nào đều làm nàng nuốt không trôi cơn tức này.
Nhưng mà, nàng bây giờ là cô đơn lẻ loi tại Bắc Chu quốc, không có người cho nàng chỗ dựa, ngay cả Phượng Thương nàng cũng không trông thấy, điều này quả thật làm cho Hạ Vân Tích bị thương tâm. Ngoài thương tâm, Hạ Vân Tích nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất.
Bất kể đàm luận bên ngoài rốt cuộc là thật hay là giả, mặc kệ Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương rốt cuộc có cảm tình là khó bề phân biệt như thế nào, ít nhất nàng là thân sinh muội muội của Phượng Thương, hai người bọn họ không thể cắt đứt quan hệ huyết thống, nếu như nàng có thể làm công tác thông suốt cho Mộ Dung Thất Thất, nhận được sự ủng hộ của Mộ Dung Thất Thất, nói không chừng chuyện cùng Phượng Thương bên này cũng tốt hơn.
Nghĩ được như vậy, Hạ Vân Tích đi tắm, tẩy đi mỏi mệt trên người, thay bộ đồ mới, trực tiếp vào hoàng cung.
“Công chúa, Hạ Vân Tích cầu kiến!”
Mộ Dung Thất Thất vừa cùng Phượng Thương đi ra khỏi địa cung, Tô Mi liền đi đến, nói Hạ Vân Tích đến đây. Mộ Dung Thất Thất vừa nghe, cùng Phượng Thương liếc nhau một cái, nữ nhân này thật sự là âm hồn không tiêu tan, lại còn tìm tới cung Trường Thu.
“Thương, nếu không, chàng tránh mặt một chút đi ! Ta sợ đồ háo sắc thấy chàng ‘Xinh đẹp’, dìm nước cung Trường Thu, khiến khắp nơi của ta đều là nước miếng.”
Lời nói của Mộ Dung Thất Thất, lộ ra mùi chua. Nàng cẩn thận chu đáo nhìn nam nhân trước mặt này trưng ra bộ mặt yêu nghiệt dị thường, thở dài thật dài. Không có chuyện gì thì yêu nghiệt như vậy làm gì, thành nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, đập bay mấy con ruồi nho nhỏ bay quanh cũng tốn chút thời gian..
Ánh mắt của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương chẳng nhẽ không rõ. Trực tiếp đem nàng ôm vào trong lòng, khóa môi của nàng hôn một cái thật sâu , dùng hành động thực tế biểu đạt ý nghĩ chân thật của mình.
Tô Mi thấy cái đôi tình nhân này hôn nhau không coi ai ra gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Hiện tại chính là ban ngày, tiểu thư cùng cô gia cứ như vậy… Khụ khụ, thật sự là không chú ý đến nơi chón! Bên cạnh vẫn còn có nàng là cô nương chưa lập gia đình! Cũng không sợ làm nàng xấu theo sao!
“Khanh khanh hài lòng chứ?” Hồi lâu, Phượng Thương mới buông môi Mộ Dung Thất Thất ra , nhìn xem môi hồng nàng sưng đỏ, khẽ thở, ngón tay ngón tay Phượng Thương lướt qua thái dương của Mộ Dung Thất Thất, “Ngoan! Buổi tối chờ ta!”
Lời này của Phượng Thương, khiến mặt Tô Mi thực sự đỏ rực lên. Thật mắc cỡ chết người! Tiểu thư cùng cô gia cái đó thật sự là quá đi!
Ngoài cung Trường Thu, Hạ Vân Tích đứng ở chỗ này đã rất lâu rồi, Tô Mi đi vào thông báo, kết quả vừa đi không trở lại, làm cho nàng đợi đến sốt ruột.
Tuy Hạ Vân Tích rất muốn trực tiếp đi vào, nhưng nơi này là địa bàn của Mộ Dung Thất Thất, nàng tốt xấu cũng muốn lưu cho em gái của chồng tương lai cái ấn tượng tốt. Dù sao, có một số việc còn cần Mộ Dung Thất Thất xuất đầu lộ diện, nàng không thể đối đãi như với Như Ý được, làm quá mức. Đến khi Hạ Vân Tích có chút không kiên nhẫn, một cái nam tử áo bạc đã đi tới.
Hoàn Nhan Khang vốn là tìm Mộ Dung Thất Thất để chơi cùng, không nghĩ tới vừa đến cửa Cung Trường Thu , liền gặp Hạ Vân Tích. Lúc trước tại Bạch Vân cư, Hoàn Nhan Khang gặp qua Hạ Vân Tích, biết rõ cô gái này rất giả tạo, bây giờ nhìn nàng canh giữ ở ngoài Cung Trường Thu, trong lòng Hoàng Nhan Khang sinh ra một cỗ cảnh giác, chẳng lẽ Hạ Vân Tích tới tìm Mộ Dung Thất Thất để gây phiền toái?
Hạ Vân Tích không biết Hoàn Nhan Khang, chỉ là trên cẩm y của hắn có thêu ngân long ( rồng bạc – để thế này cho quý tộc ), liền đoán ra hắn là hoàng tử, nhưng không xác định rốt cuộc hắn là hoàng tử nào.
“Nhìn cái gì vậy, người quái dị!” Hoàn Nhan Khang thấy Hạ Vân Tích cười với mình, hừ nhẹ một tiếng, đầu hướng lên, một cước bước vào trong Cung Trường Thu, không hề để ý tới Hạ Vân Tích.
Bị đối phương mắng thành là “Người quái dị”, nụ cười của Hạ Vân Tích cứng lại, cái mũi đau xót, thiếu chút là khóc.
Tuy nàng không phải quốc sắc thiên hương, nhưng dẫu sao cũng là ngọt ngào nhu thuận, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. (sặc) Tại Đông Lỗ quốc, nam nhân quỳ gối dưới váy nàng có thể xếp từ thành đông đến thành tây , không nghĩ tới đến nơi này, cư nhiên bị người ta nói là “Người quái dị”, điều này làm cho Hạ Vân Tích sao có thể chấp nhận được.
Nữ nhân, bất kể đẹp hay xấu, đều là để ý dung mạo của mình, lại càng không cần phải nói Hạ Vân Tích là công chúa cao cao tại thượng, khi nào có thể cho phép người khác nói mình như vậy. Nàng đi nhanh theo sau, túm lấy bả vai Hoàn Nhan Khang, “Ngươi nói ai là người quái dị!”
“Phi phi!” Hoàn Nhan Khang nhảy dựng, tránh thoát khỏi tay Hạ Vân Tích, “Trừ ngươi ra, còn có ai có thể xấu như vậy? Thật sự là chưa thấy qua người như ngươi, không tự hiểu rõ bản thân!”
Trước Hạ Vân Tích còn cho là Hoàn Nhan Khang không biết mình, hoặc là tâm tình hắn không tốt, mới nói ra lời như vậy, bây giờ đối phương xác định nói nàng là người quái dị, khiến Hạ Vân Tích nóng nảy.
“Ngươi —— ta xấu chỗ nào! Ngươi nói đi! Ta xấu chỗ nào!” Tuy bình thường giả vẻ nhu nhược, nhưng bây giờ là bảo vệ “Mặt mũi” chính mình, lúc đó Hạ Vân Tích cũng không muốn buông tha Hoàn Nhan Khang.
“Chậc chậc, cô nương, nữ hài tử mọi nhà, ngươi có thể tự mình hiểu lấy, được hay không? Ngươi xem ngươi, mi như bị cháy, mắt thì lệch , cái mũi thì tẹt , miệng là xiêu vẹo, ngươi thế này là do đức hạnh đấy, còn ra ngoài ảnh hưởng bộ mặt thành phố, lớn lên xấu không không phải lỗi của ngươi, đi ra dọa người thì là ngươi sai rồi!”
“Hỗn đản!” Hạ Vân Tích phất tay rút ra hướng về Hoàn Nhan Khang, không nghĩ tới còn chưa có rơi xuống mặt hắn, đối phương đã chợt lóe lên, biến mất ở trước mặt.
“Người xấu, tính tình còn không tốt, xem ra không ai muốn rồi!”
Chọc Hạ Vân Tích giận gần chết, khiến thâm tình Hoàn Nhan Khang thật tốt, mặc kệ Hạ Vân Tích, Hoàn Nhan Khang lắc lư người đi tìm Mộ Dung Thất Thất.”Biểu muội! Biểu muội!”
Mộ Dung Thất Thất đã sớm thấy được Hoàn Nhan Khang, cũng nghe được đối thoại của hắn và Hạ Vân Tích, người này a, dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn, như vậy đi nhục nhã công chúa Đông Lỗ quốc. Chỉ là khi nhìn đến Hạ Vân Tích nước mắt ào xuống, thì tâm tình phiền muộn của Mộ Dung Thất Thất lập tức bị quét sạch, trực tiếp đi ra ngoài nghênh đón Hoàn Nhan Khang.
“Biểu ca, người tới rồi! Ca ca cũng quá không có suy nghĩ, ta đã chuyển vào đến hai ngày, ca ca mới đến xem ta! Ta còn tưởng rằng ngày hôm qua ca ca sẽ đến chúc mừng ta thăng quan chi hỉ!”
Giọng nói của Mộ Dung Thất Thất, khiến Hạ Vân Tích vốn bị Hoàn Nhan Khang nhục nhã bi phẫn lập tức thanh tỉnh lại. Đúng, chính là giọng nói này này, chính là nữ tử này ban đầu ở trên lôi đài thi đấu của Bạch Vân Cư nhục nhã nàng…
Nghĩ như vậy, Hạ Vân Tích ánh mắt không khỏi nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất.
Cái liếc nhìn này không quan trọng, lại làm cho Hạ Vân Tích trực tiếp sững sờ. Nàng kia, thanh thuần như tiên tử rơi xuống phàm trần, mặt mày hàm chứa nụ cười thản nhiên, mũi như bạch ngọc, môi như cánh hoa, giữa lông mày một khỏa nốt ruồi Chu Sa đỏ thẫm như máu, vì khuôn mặt nàng vốn đã hoàn mĩ, thêm vào lại càng kinh diễm.
Lại nhìn, thái độ Hoàn Nhan Khang lúc nói chuyện cùng Mộ Dung Thất Thất, cùng thái độ đối với chính mình hoàn toàn bất đồng, Hạ Vân Tích rốt cục cũng minh bạch, vì cái gì Hoàn Nhan Khang gọi nàng người quái dị. Bởi vì ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, nàng thật sự chỉ có thể coi là người quái dị.
Lập tức, một cỗ cảm xúc nhục nhã xông lên đầu! Kèm theo lấy các loại tình cảm phức tạp hâm mộ ghen ghét, tràn ngập trong lòng Hạ Vân Tích. Khó trách thế gian đều đồn rằng, nói Trấn Quốc công chúa Bắc Chu quốc là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, vị trí thứ nhất này, Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn xứng đáng.
“Ta hôm nay không phải đến đây rồi sao!” Hoàn Nhan Khang như ảo thuật, xuất ra một hộp gấm đưa cho Mộ Dung Thất Thất, “Đây là ta tìm thấy lễ vật, tặng cho muội!”
Mộ Dung Thất Thất mở ra, trong hộp gấm nằm một viên thất thải thạch to bằng chứng gà. Ánh mặt trời rơi vào trên thất thải thạch ( đá bảy màu), trên tảng đá tản mát ra một đạo ánh đỏ giống như tia sáng, làm cho người ta loáng mắt. “Thật xinh đẹp!” Mộ Dung Thất Thất đem thất thải thạch cầm lên, đưa lên mặt trời nhìn xem, “Biểu ca, ở trong có màu đỏ đấy!”
Thấy Mộ Dung Thất Thất yêu thích, Hoàn Nhan Khang phi thường cao hứng, tiến đến bên tai Mộ Dung Thất Thất nhỏ giọng nói một câu, “Biểu tẩu, dùng cái này làm sính lễ cho Tô Mi, tẩu xem được không?”
Thì ra, hắn cầm cái Thất thải thạch này đến lấy lòng mình, là vì Tô Mi a! Mắt nhìn Tô Mi sau lưng, Mộ Dung Thất Thất cười khẽ, “Được! Cái này lễ vật mới lạ, ta rất thích!”
“Thật sự? Chỉ vậy là được?”
“Cái này sao?” Mộ Dung Thất Thất hơi nhíu mày, làm bộ thật khó khăn, “Đệ phải hỏi ý kiến người trong cuộc a! Đều không cầu hôn, làm sao đệ biết nàng nguyện ý?”
Giọng Mộ Dung Thất Thất rất nhỏ, chỉ có vài người chung quanh nàng có thể nghe thấy, Tô Mi thấy Mộ Dung Thất Thất trêu ghẹo mình như vậy, dậm chân một cái, “Tiểu thư, ngài còn như vậy, ta không để ý tới ngài nữa!”
“Được rồi!” Mộ Dung Thất Thất thu hộp gấm, “Ta chỉ có thể nói, cửa ải của ta đệ đã qua, còn lại, phải dựa vào chính đệ.”
Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang bộ dáng cười cười nói nói, khiến Hạ Vân Tích trong lòng càng bất bình. Dựa vào cái gì người nam nhân kia nhìn thấy nàng trực tiếp mắng một câu “Người quái dị”, đối với Mộ Dung Thất Thất lại tốt như thế? Chẳng lẽ là bị dung mạo Mộ Dung Thất Thất hấp dẫn rồi?
Như vậy, Phượng Thương đối với Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc là loại tình cảm gì? Hắn sẽ không phải bởi vì dung mạo Mộ Dung Thất Thất, mà không tuân theo chừng mực, quên thân phận huynh muội của bọn họ sao?
Nghĩ như vậy, Hạ Vân Tích đi đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất mỉm cười, “Trấn Quốc Công chúa đã khiến bản cung chờ lâu a!”
“Ngươi là ——” Mộ Dung Thất Thất nhìn xem Hạ Vân Tích, như là chưa từng có gặp qua người này. Nét mặt của nàng, rấtchân thật, khiến Hạ Vân Tích cũng bắt đầu hoài nghi, ngày đó người đến Bạch Vân Cư có phải là Mộ Dung Thất Thất hay không?
“Ai nha, công chúa, nô tỳ đã quên bẩm báo với ngài! Vị này chính là Vân công chúa Đông Lỗ quốc, nàng vừa rồi đã van cầu gặp công chúa. Chỉ là… Ngũ điện hạ vừa xuất hiện, nô tỳ liền quên nói cho ngài.”
Tô Mi đem chuyện này trực tiếp đổ lên trên người Hoàn Nhan Khang, Hoàn Nhan Khang nhìn thoáng qua Hạ Vân Tích, lần nữa ngửa mặt lên trời, “Biểu muội, muội quen biết nàng?”
“Không biết.” Mộ Dung Thất Thất rất là phối hợp lắc đầu.
“Người không quen biết, đừng nói chuyện. Ai biết nhân phẩm của đối phương như thế nào! Biểu muội thanh thuần, vạn nhất tiếp xúc một ít người lai lịch không rõ, gần mực thì đen, bị người làm xấu làm sao bây giờ?”
Hoàn Nhan Khang đã sớm thấy Hạ Vân Tích đối với Phượng Thương quấy nhiễu không thôi , đối với ruồi thối phá hư Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất như vậy, Hoàn Nhan Khang sẽ lưu tình, trực tiếp đem nàng trở thành đối tượng công kích, cuồng oanh loạn tạc một trận.
Hoàn Nhan Khang lời nói ác độc, khiến Mộ Dung Thất Thất muốn cười, chỉ là nàng không thể không làm bộ vô tội nhìn xem Hạ Vân Tích, lại nhìn về phía Hoàn Nhan Khang, “Biểu ca, thật là như vậy sao? Ta nhìn nàng không giống như là người xấu a!”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, biểu muội, người không thể xem bề ngoài. Ta tốt xấu so với muội lớn hơn vài tuổi, ăn muối so với muội nhiều một chút, cho nên con mắt cũng so với muội sáng hơn một ít. Tóm lại, không có xác định sai nhân phẩm người, không nên đi đến!”
“A —— ta biết rồi.” Mộ Dung Thất Thất nhu thuận gật gật đầu, hai người này kẻ xướng người hoạ, đem Hạ Vân Tích chỉ kém chút là hôn mê bất tỉnh.
Cái gì gọi là lai lịch không rõ, nhân phẩm không xác định? Nàng đường đường Vân công chúa Đông Lỗ quốc, rõ ràng ở chỗ này bị Hoàn Nhan Khang nói thành như vậy! Cái này nếu tại Đông Lỗ quốc, Hoàn Nhan Khang cho dù có 10 cái đầu, cũng sớm đã bị người ném ra đi chém.
Mặc dù Hạ Vân Tích trong nội tâm hận không thể đem Hoàn Nhan Khang chặt đầu xuống làm cầu đá, mà khi Mộ Dung Thất Thất trước mặt như trẻ con Hoàn Nhan Khang lại là hoàng tử Bắc Chu quốc, hai người này đều cùng Phượng Thương quan hệ sâu sắc, nàng không thể hủy hình tượng của mình, phải nhịn.
“Bản cung không phải ác nhân, chắc hẳn ngũ điện hạ cùng Trấn Quốc Công chúa còn không biết ta, bản cung là Vân công chúa Đông Lỗ quốc, Hạ Vân Tích!”
“A ——” nghe Hạ Vân Tích giới thiệu mình như vậy, Hoàn Nhan Khang đã hiểu ra.
“Ngươi chính là Vân công chúa gần đây tiến đến ở trong Phủ Nam Lân Vương a, ha ha, cái kia, vừa rồi không có ý tứ a, ta còn tưởng rằng ngươi là cung phi tần nào! Ngươi không biết, phụ hoàng ta rất thương yêu Trấn Quốc Công chúa, cho nên lúc nào cũng có phi tần cùng Trấn Quốc Công chúa lôi kéo làm quen, muốn thông qua Trấn Quốc Công chúa, ở trước mặt phụ hoàng ta có được cơ hội đối đãi khác.”
“Ha ha, vừa rồi ngươi không nói, ta còn tưởng rằng ngươi cùng những nữ nhân trong hậu cung tranh giành tình nhân kia là giống nhau! Không có ý tứ a, xem ra là ta hiểu lầm! Thực xin lỗi a, cái kia… Cái gì công chúa đó! Ai nha, trí nhớ ta không tốt, không có nhớ kỹ, phiền toái ngươi lập lại lần nữa!”
Hoàn Nhan Khang hiện vẻ cợt nhả, cùng nụ cười xấu xa trên miệng, khiến Hạ Vân Tích hận không thể xông lên trước một cái tát xé rách. Hắn đây là ý gì? Là trào phúng nàng sao? Nhẫn nại, nhẫn nại, vì Phượng Thương, nhất định phải đem cơn tức này nhịn xuống đi, về sau lại báo thù!
Đem lửa giận trong lòng cưỡng chế lại, Hạ Vân Tích mỉm cười, “Bản cung là Vân công chúa Đông Lỗ Quốc, Hạ Vân Tích. Phiền toái Ngũ điện hạ nhớ cho kĩ, bản cung không thích lặp lại lần thứ hai.”
Rốt cục, bày ra dáng vẻ của công chúa rồi! Hoàn Nhan Khang trên khóe miệng nhếch lên, trong tươi cười tràn đầy châm chọc.
“Các ngươi đều đứng ở chỗ này làm cái gì?” Thời điểm xuất hiện loại không khí quỷ dị, giọng nói Hoàn Nhan Nghị nhẹ nhàng tới. Từ lúc cùng Lâm Khả Tâm thương lượng, thời điểm này muốn hắn và Mộ Dung Thất Thất có mập mờ biểu hiện giả dối cho mọi người thấy, Hoàn Nhan Nghị liền định mỗi ngày đi tới Cung Trường Thu. Hôm nay là ngày đầu tiên, không nghĩ tới tới rõ ràng gặp Hạ Vân Tích, vẫn là một bộ dáng chịu ủy khuất, khiến Hoàn Nhan Nghị nhịn không được nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang, rốt cuộc là ai trong bọn họ, khi dễ cô nhóc đáng thương này.
Trong ánh mắt Hoàn Nhan Nghị mang theo ý tứ chất vấn, Mộ Dung Thất Thất rất nhanh liền bắt được. Lại thấy, Hoàn Nhan Nghị nhìn về phía Hạ Vân Tích ánh mắt vô cùng khác thường, khiến trong lòng Mộ Dung Thất Thất đột nhiên có cái nghi ngờ, chẳng lẽ Hoàn Nhan Nghị đối với Hạ Vân Tích có cảm giác? Này nam cặn bã cùng nữ cặn bã, ngược lại trời sinh một đôi a!
“Ca, chúng ta thật không làm gì! Ta chính là tìm đến biểu muội, chúc mừng nàng thăng quan chi hỉ. Ca ca tới cũng là vì cái này sao? Ca cũng không có mang lễ vật?” Hoàn Nhan Khang không thích ánh mắt nhìn của Hoàn Nhan Nghị, hắn cái gì đều không làm, vì sao trong mắt Hoàn Nhan Nghị trần đầy ý tứ trách cứ?
Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Hoàn Nhan Nghị lấy ra hộp gấm màu đen thật dài, đưa cho Mộ Dung Thất Thất, “Chúc mừng biểu muội!”
Tô Mi tiếp nhận hộp gấm, mở ra, bên trong là chuông đen khảm ngọc Như Ý, rất là trân quý.
“Đa tạ biểu ca! Nhị vị biểu ca, mời vào bên trong! Vân công chúa, mời vào bên trong!”
Đối phương đã đến tận cửa của mình, nhưng còn có hai huynh đệ Hoàn Nhan Nghị, Mộ Dung Thất Thất không thể đem Hạ Vân Tích đuổi trở về, dứt khoát đem ba người đều đón đi vào.
Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm Hoàn Nhan Nghị tiến vào cung Trường Thu. Từ sau khi cung Trường Thu thành nơi sủng phi của Hoàn Nhan Liệt ở, người trong nội cung này, ngoại trừ Hoàn Nhan Liệt, cùng Kính Đức bên cạnh hắn và đám người liên quan, nhưng mà hắn không cho phép người khác tiến vào.
Hoàn Nhan Nghị vào cửa, lúc này liền đánh giá bài trí.
Vừa nhìn, thật khiến Hoàn Nhan Nghị giật mình. Đoán là tất cả quốc bảo trân quý trong quốc khố đều bị Hoàn Nhan Liệt đưa đến đặt ở chỗ này. Cả trong phòng, bất kể chén uống trà chén, hay là cái ghế ngồi, càng đừng nói tới những trang sức phẩm kia, cái nào không phải tinh phẩm.
Chỉ là nhìn lướt qua, Hoàn Nhan Nghị liền khẳng định, Mộ Dung Thất Thất có địa vị cao trong lòng Hoàn Nhan Liệt, thậm chí vượt qua Phượng Thương. Đãi ngộ này, hoàng hậu cũng không được hưởng thụ qua.
Xem ra mẫu phi nói đúng, chỉ có lấy được Mộ Dung Thất Thất, mới có thể lấy được ngôi vị hoàng đế!
Nếu không phải tự mình đến Cung Trường Thu một chuyến, Hoàn Nhan Nghị sẽ không biết xa hoa trong này, cũng sẽ không cam tâm theo đuổi Mộ Dung Thất Thất như vậy. Hiện tại, thấy được sự sủng ái Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Nghị rốt cục quyết định, nhất định phải vì ngôi vị hoàng đế đánh cược một lần.
Hạ Vân Tích là công chúa hoàng gia, lớn lên trong cung, đã thấy qua nhiều bảo bối như vậy, cho nên sau khi xem xong bài trí trong này trong nội tâm cũng rất là kinh ngạc, xem ra lời đồn bên ngoài không phải là giả, vị Trấn Quốc công chúa này thật là rất được Hoàng đế Bắc Chu sủng ái.
Hạ Vân Tích vốn là tính toán tới cùng Mộ Dung Thất Thất tâm sự nữ hài tử, khách sáo lôi kéo làm quen, sau đó, cùng Mộ Dung Thất Thất thổ lộ tình cảm, làm cho nàng ủng hộ chính mình làm Vương phi Nam Lân Vương, hứa sẽ cho nàng một chút lợi ích, khiến Mộ Dung Thất Thất động tâm, không thể không giúp nàng. Nhưng là bây giờ, đột nhiên chui ra Hoàn Nhan Khang cùng Hoàn Nhan Nghị, hoàn toàn chính là làm rối loạn kế hoạch của nàng, khiến Hạ Vân Tích rất là tức giận.
Hai người kia thật sự là đáng ghét! Trong ánh mắt, Hạ Vân Tích nhìn Hoàn Nhan Khang mang theo tia đặc biệt chán ghét, hơn nữa đem loại này tâm tình dẫn tới trên người Hoàn Nhan Nghị, khiến Hoàn Nhan Nghị một hồi buồn bực, chính mình khi nào thì đắc tội Hạ Vân Tích.
Mộ Dung Thất Thất cùng Hạ Vân Tích hai nữ nhân cứ như vậy ngồi đối diện Hoàn Nhan Nghị nửa ngày, hắn suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy Lâm Khả Tâm nói rất đúng. Hạ Vân Tích tuy có thể kích thích ý chí muốn bảo hộ của nam nhân, nhưng mà Mộ Dung Thất Thất càng làm cho người cho muốn chinh phục. Hạ Vân Tích không có khí chất mẫu nghi thiên hạ, mà Mộ Dung Thất Thất có.
Tuy nhiên trong lòng Hoàn Nhan Nghị thiên vị nhiều hơn một ít cho Hạ Vân Tích, chính hắn cũng không muốn cứ như vậy buông tha cho Hạ Vân Tích. Không đề cập tới thân phận của nàng, cùng sau lưng là Đông Lỗ quốc, nhưng mà nữ nhân này, bộ dáng dung mạo điềm đạm đáng yêu, khiến cho một cỗ tâm tình anh hùng mềm mại trong lòng hắn dâng lên.
Chờ hắn lấy được giang sơn, hắn nhất định phải chứng minh cho Hạ Vân Tích thấy, hắn so với Phượng Thương tốt hơn một ngàn lần, tốt gấp một vạn lần, làm cho nàng khăng khăng một mực yêu hắn, thần phục ở dưới thân hắn.
Vốn là náo nhiệt, bởi vì sự xuất hiện của Hoàn Nhan Nghị, mà trở nên lúng ta lúng túng. Hoàn Nhan Khang không có chuyện làm, chỉ là nhìn chằm chằm vào Tô Mi, đối với nàng liếc mắt đưa tình. Theo góc độ Hoàn Nhan Nghị nhìn thấy, Hoàn Nhan Khang đây là vứt mị nhãn cho Mộ Dung Thất Thất.
Đáng giận! Trong tay áo, Hoàn Nhan Nghị nắm quả đấm chặt lại, Hoàn Nhan Khang rõ ràng thật sự động tâm tư, muốn cùng hắn cướp đoạt giang sơn, tên đệ đệ này, hắn không cần cũng được!
Mộ Dung Thất Thất chẳng muốn phá giải cái xấu hổ này, nàng ngược lại chậm rãi uống trà, cũng không mở miệng đánh vỡ không khí nặng nề, một mực đến khi Hạ Vân Tích không ngồi được nữa, đứng dậy cáo từ, Hoàn Nhan Nghị cũng theo sát ly khai, chỉ còn lại Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất mới thở dài thở phào một cái.
“A Khang, đệ cùng Hoàn Nhan Nghị thật là cùng một mẹ sinh ra sao? Ta như thế nào cảm thấy ca ca này của đệ , ánh mắt âm trầm vô cùng!” Lần nữa nhớ tới mấy lần trên yến hội trước ánh mắt Lâm Khả Tâm nhìn Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất có chút vì Hoàn Nhan Khang lo lắng.
Ngũ hoàng tử này, tuy luôn một thể hiện thái độ bất cần đời, có thể hắn trọng tình trọng nghĩa, ngược lại so với dối trá Hoàn Nhan Nghị mạnh hơn rất nhiều. Lâm Khả Tâm thiên vị con lớn nhất, đây là chuyện tình mọi người đều biết, nếu như nàng vì trợ giúp con lớn nhất đoạt vị, mà lời nói thương tổn Hoàn Nhan Khang, có hành động với Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất là tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Biết rõ Mộ Dung Thất Thất là lo lắng cho mình, Hoàn Nhan Khang cười xấu xa, “Biểu tẩu, tẩu lo lắng ta, còn không bằng ngẫm lại như thế nào đuổi Hạ Vân Tích a! Nữ nhân này công phu quấn quít chặt ta thấy là mạnh nhất đấy, vạn nhất nàng làm mấy chuyện xấu, tẩu cùng biểu ca làm sao bây giờ?”
Hoàn Nhan Khang nói, Mộ Dung Thất Thất cũng không phải không để ý. Giải quyết vấn đề nhanh nhất chỉ có một phương pháp, chính là trảm thảo trừ căn ( nhổ cỏ tận gốc). Hiện giờ nhiệm vụ trọng yếu nhất của nàng là khiến Hoàn Nhan Minh Nguyệt tỉnh lại, không có tâm tư để ý tới Hạ Vân Tích. Đến khi giải quyết vấn đề Hoàn Nhan Minh Nguyệt xong, cũng là lúc giải quyết Hạ Vân Tích.