, "Tô Dung Nhi?", Lưu Phán vội vã chạy lại nhấc mặt cô ấy lên để xem xét, nhưng thật khủng khiếp khuôn mặt đó đã bị phá hủy, Lưu phán đột nhiên giật mình, gần như nhảy lên, “ Áaa”
Tôi nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra, vì vậy tiến đến nhìn vào nó một cách nhanh chóng. Bây giờ khuôn mặt của Tô Dung Nhi thật đáng sợ. Toàn bộ khuôn mặt bị trầy xước. Mọi vết thương đều lộ rõ cả xương. Có vẻ như nó chắc chắn sẽ để lại sẹo. Trong trường hợp này, toàn bộ khuôn mặt của cô ấy đã bị phá hủy hoàn toàn.
"Ôi trời ơi, kẻ điên cuồng bệnh hoạn nào làm cho khuôn mặt của cô ấy thành ra thế này. " Lưu Phán che miệng rất lâu, không thể phục hồi trạng thái. nữ nhân trân trọng nhất là khuôn mặt, đặc biệt là Tô Dung Nhi. "Nguồn FB Thoa Tiểu Quỷ, đọc chương mới nhất tại địa chỉ web Truyện-mới.Online bỏ dấu khi tìm web". Trước đó, cô ấy còn ghen tị vì vẻ đẹp của tôi.
" Vẫn may cô ấy bị chóng mặt ngất đi. nếu không khi thức dậy, tôi tự hỏi liệu cô ấy có thể tiếp nhận sự thật này không. "Mắt tôi rơi trên mặt cô ấy, và đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không ổn", Lưu Phán, cô có cảm thấy mô hình vết thương trên mặt cô ấy không? "
"Mô hình gì?" Lưu Phán bối rối hỏi, Cô vẫn không đủ can đảm để nhìn lần thứ hai.
"Trước đây, Chúng ta đã nhìn thấy nó, trên hòn đá đó." Tôi nhớ lại nó một cách cẩn thận. Viên đá tôi nhìn thấy ba lần trước đó có hoa văn như vậy. Khi tôi mới vào làng, tôi đặc biệt chú ý đến nó..
Lư Phán chiến đấu với một cơn ớn lạnh. Nơi này thật bất thường, nếu nói đó là do quỷ làm, Cô cũng sẽ nghi ngờ. Rốt cuộc, ở đây cũng chỉ có vài người bọn họ,. Ngay cả khi Tô Dung Nhi không làm cho người khác thích, cũng không ghét cô ấy đến mức độ như vậy. “ cái đó, cô nói là ai làm?”
Tôi liếc cô ấy, " tôi làm sao biết được, hai người chúng ta ở cùng nhau không thể làm điều này, cô không lo lắng anh trai cô như thế nào sao?”
“Tôi......" Lưu Phán còn chưa nói xong, phía bên kia của đống đổ nát phát ra tiếng ngạc nhiên vui mừng, "Phán Phán em ổn chứ?”
Tôi quay đầu lại nhìn, chính là ba nam sinh đó, bọn họ cũng vậy Không có nơi nào để đi, toàn thân đều bị rách tả tơi. Điều tốt là không có thương tích gì. Lưu Trúc thấy Lưu Phán chạy qua một cách hào hứng, kéo cô ấy kiểm tra xem có vết thương nào không.
"Anh trai, em ổn và không bị thương." Lưu Phán bất lực nói.
"Em không sao thật tốt, không sao thật tốt." Lưu Trúc bình tĩnh lại và thì thầm.
Tôi có chút ao ước với tình cảm của hai người bọn họ, đại khái anh chị em bình thường đều chung sống như thế này, lúc ba chàng trai nhìn đến Tô Dung Nhi cũng kinh ngạc nhảy lên:” cô ấy làm sao vậy?”
"Chóng mặt rồi, cô ấy không phải là cũng với các anh ở cùng một chỗ sao? Tại sao lại biến thành bộ dạng như vậy?”
" Chúng tôi ban đầu ở cùng nhau, nhưng... "Lưu Trúc liếc nhìn hai nam sinh kia: “ khi những xác người sống truy đuổi chúng tôi đã tản nhau ra, chúng tôi tìm rất lâu đều không tìm thấy cô ấy, lúc gặp lại liền là như này.”
Họ nói điều đó là hợp lý. Lúc sống chết lưu vong căn bản không thể ngoảnh cổ đến người khác, chỉ là... " mọi người có thấy viên đá đó kì lạ không?”
"Không có." Lưu Trúc trả lời nhanh chóng.
Chỉ khi nhìn thấy rõ ràng nỗi sợ hãi trong mắt anh ta, tôi mới biết anh nói dối, "các Anh thực sự chưa thấy nó à? Tôi muốn nghe sự thật."
Kỷ Ba tựa như đụng phải một con quỷ, toàn thân run rẩy, cái xẻng cầm trên tay rơi xuống đất phát ra âm thanh “ choang”, tất cả mọi người đều nhìn anh ta “ anh làm sao thế?” Lưu Phán hỏi một cách lạ lùng.
Cả hai chàng trai đều có chút kỳ lạ. Kỷ Ba nắm chặt hai tay, như thể nhớ lại một điều gì đó đáng sợ. "Tôi, tôi đã nhìn thấy hòn đá đó, nó nuốt chửng Tô Dung Nhi bằng một cái miệng rộng.
“ cái gì? " Tôi không ngờ tới kết quả lại là như vậy. “ chúng ta nhanh xem xem Tô Dung Nhi, cô ấy còn sống hay không?” Trước đó, chỉ nghĩ cô ấy là bị hôn mê, nhưng chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ thực sự chết. Tôi vẫn còn quá ngây thơ.
Lưu Phán đưa tay chạm vào mũi Tô Dung Nhi, đột nhiên cả người cứng đờ, "Cô ấy, cô ấy chết rồi..."
"Cái gì?" Lưu Trúc giống như thành một con quỷ, nằm sấp trên ngực Tô Dung Nhi, làm trái tim cô ấy hồi phục, một phút trôi qua, một chút động tĩnh đều không thấy, Cát Đại Hải nguội lạnh xách anh ta lên, xô xuống đất, "anh bình tĩnh một chút, chúng ta sẽ nhanh báo cảnh sát.”
"Đúng, đúng, cảnh sát, Gọi cảnh sát... "Lưu Trúc đứng dậy như thể anh ta đã lấy lại được linh hồn, hoảng loạn tìm điện thoại gọi cảnh sát.
Lần này, điện thoại có tín hiệu. Lưu Trúc đã gọi cảnh sát thành công, đặt thi thể của Tô Dung Nhi nằm trên mặt đất. Hai nam nhân còn lại cũng ngồi bệt xuống đất và thở hổn hển, tôi nhìn bộ dáng bọn họ như thế này, trong lòng đầy suy nghĩ, "Tại sao mọi người lại chọn đến nơi này để khảo cổ học?"
Tôi muốn hỏi câu hỏi này từ lâu. Tôi đến bây giờ đều không biết nơi này là ở đâu."Nguồn FB Thoa Tiểu Quỷ, đọc chương mới nhất tại địa chỉ web Truyện-mới.Online bỏ dấu khi tìm web" cũng không biết liệu có người tìm tôi, ước tính mọi thứ đều giống nhau, sẽ không ai quan tâm đến tôi.
"Chúng tôi biết từ tin đồn rằng một số kẻ đào mộ đã đánh cắp rất nhiều cổ vật ở đây, thúc đẩy bởi sự tò mò, chúng tôi muốn thử vận may còn có thể đóng góp cho đất nước." Lưu Trúc bây giờ đã hối hận, ruột gan đã chuyển màu xanh, sớm biết có thể chết người, bọn họ tại sao vẫn để bản thân tìm chết?
" mọi người thật là can đảm." Tôi rất ngưỡng mộ lòng can đảm của họ. Nghiên cứu khảo cổ học phải ra vào những cổ mộ khác nhau. Bây giờ tôi không còn ngây thơ nghĩ rằng cổ mộ chỉ vừa vặn là cổ mộ thế thôi, đó là nơi cất giấu cổ xác hàng ngàn năm tuổi, chắc chắn là có quỷ.
"Hehe..." Lưu Trúc không nói gì, nở một nụ cười gượng gạo.