Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 24: Chương 24: Cầu Chết Không Được




CHƯƠNG 24: CẦU CHẾT KHÔNG ĐƯỢC
Editor: Luna Huang
Lan nhi có thể ngay cả mình chết thế nào cũng không biết, thậm chí nàng còn chưa kịp quay đầu lại xem là ai tặg nàng một đao liền đoạn khí, hai mắt trợn tròn, đến chết cũng đều không được nhắm mắt.
Mà hạ nhân liên can khi nhìn đến Bạch Lực đem trường đao nhuốm máu từ ngực Lan nhi rút ra một khắc kia hút lương khí nhanh lên giơ tay lên miệng mình, một là bởi vì sợ tiếng động lớn của mình chọc giận Bạch Lưu Ly mà nghiêm phạt, một bởi vì sợ trường đao trong tay Bạch Lực, đây chính là Bạch Lực đại quản sự luôn khoan dung với mọi người a, lại còn nói sát nhân liền sát nhân, hơn nữa giết còn là Lan nhi! Lan nhi trong phủ đại nha hoàn!
Toàn bộ tiếp khách tiền thính nhất thời rơi vào một loại yên lặng như chết, thậm chí ngay cả tiếng hít thở nghe không được, bỗng nhiên Bạch Lưu Ly cười ra tiếng, tiếng cười thấp thấp nhợt nhạt, mang theo lạnh lẽo không rõ, làm cho cảm giác một loại tóc gáy dựng ngược.
“Lan nhi người có gan hại đại tiểu thư như vậy, giữ lại sẽ chỉ làm mọi người bất an, vì hộ đại tiểu thư an hảo, vì hộ Bạch phủ bất loạn, tiểu nhân nguyện ý một mạng đền một mạng loạn trừ tai họa như thế, cuối cùng kết thúc chức trách hộ vệ Bạch phủ của tiểu nhân.” Bạch Lực thân là đại quản sự Bạch phủ, không chỉ có năng lực làm việc hơn người, còn phải nhất định có công phu quyền cước, lại vì một chủ tử Bạch phủ thường xuyên tại ngoại mặc kệ mọi chuyện, một chủ tử mềm mại, một chủ tử thần chí không rõ, vì vậy Bạch Lưu Ly cho phép Bạch Lực tùy thân đeo đao kiếm để phòng bất trắc.
Lúc này Bạch Lực đem trường đao thu hồi vỏ đao, đem trường đao hai tay trình lên, đối mặt Bạch Lưu Ly hai đầu gối quỳ xuống đất, cúi đầu, dáng dấp kính cẩn nghe theo chí cực.

“A… Hảo một trung tâm hộ chủ, hảo một chức trách cuối cùng tẫn hộ vệ Bạch phủ.” Bạch Lưu Ly hai tay chống ghế bắt tay chậm rãi đứng lên, cười nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh, “Ba Ba” Tiếng vỗ tay vào thời khắc này lặng ngắt như tờ trong thính đường có vẻ dị thường rõ ràng, hiện ra hết châm chọc chói tai, “Hảo, hảo, hảo… Không uổng công Bạch phủ nuôi ngươi vài năm như vậy, đây là phương thức ngươi hồi báo Bạch phủ.”
Mâu quang Bạch Lưu Ly lạnh như binh khí, nhìn chằm chằm Bạch Lực chậm rãi đến gần hắn, dường như muốn đem ý tưởng chân thật trong lòng hắn giaie ra ở trước mặt mọi người, hắn dám ở trước mặt của nàng rút đao thậm chí đem nhân chứng nàng dự định lưu lại một đao lấy mạng, bất quá là bởi vì sợ Lan nhi sẽ sợ hãi của nội tâm không khống chế được mà đem những chuyện Bạch Trân Châu làm như vậy lộ ra ngoài, hắn vì bảo vệ người trọng yếu nhất trong lòng mình quan tâm nhất, dùng phương pháp quyết tuyệt đối với mình.
Đã như vậy, đã như vậy, nàng sẽ làm như hắn nguyện, cho hắn thống khổ hưởng thụ hậu quả chọc giận nàng.
“Đã từng ta cho phép ngươi mang bội đao trong người, như vậy hiện nay ta đem đao này thu hồi.” Bạch Lưu Ly ở trước mặt Bạch Lực dừng bước, đưa tay cầm trường đao hai tay Bạch Lực giơ lên, tay phải cầm đao chuôi, rút đao ra, động tác cực nhanh để thân đao mạnh chấn động, máu dính vào trên thân đao lập tức ngưng tụ thành châu rơi trên trán của Bạch Lực, đột nhiên tới cảm giác lạnh như băng lệnh hai vai Bạch Lực phút chốc khẽ run lên, về sau ngoài dự liệu của mọi người đem lưỡi dao ép đến cổ của Bạch Lực, cười đến lạnh lùng, “Ngươi cũng biết ngươi phạm vào tử tội?”
“Tiểu nhân biết.” Khi hắn đem trường đao đâm vào ngực của Lan nhi một khắc kia, hắn chỉ biết cả đời này hắn sẽ kết thúc, bất quá, hắn không hối hận.
“Có lẽ nói, ngươi căn bản là đang cầu chết?” Bạch Lưu Ly không giận phản tiếu đem khóe miệng kéo càng cao, mọi người ở đây còn chưa phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, chỉ nghe một tiếng “Đinh” Bén nhọn, Bạch Lưu Ly đem trường đao trong tay dán gần chân của Bạch Lực đâm vào sàn nhà cứng rắn, chỉ thấy trường đao lay động, chuôi đao một chút là đánh vào trên đùi của Bạch Lực, đầu đao sắc nhọn, đúng là đâm sâu ba tấc!

Không chỉ có người Bạch gia, đó là Thính Phong lưu lại quan thính đều hơi bị chấn ngạc.
Dù cho không phải là tập võ chi nhân cũng biết, phải lưỡi dao sắc bén khảm nhập đá kiên cố là cần lực đạo cùng công lực lớn cỡ nào, mà Bạch Lưu Ly vóc người đơn bạc trước mắt này, hắn còn chưa cử động của nàng liền đã xem trường đao khảm sàn đá cứng rắn say đến ba tấc, nàng lại có công lực thâm hậu như vậy?
Lẽ nào đây là nguyên nhân gia đưa hắn lưu lại? Hay nói gia biêý nàng thâm tàng bất lộ? Sau khi hắn trở về nhất định phải hướng gia hảo hảo nới nói một chút chuyện hắn nghe thấy.
“Tỷ tỷ nếu cầu tình cho ngươi, như vậy ta cũng sẽ không lấy tính mệnh của ngươi, nên, ngươi không cần thường mệnh của Lan nhi, yên tâm.” Bạch Lưu Ly khoanh tay đem vỏ đao ném ở trước mặt Bạch Lực, không tình cảm chút nào tuyên bố lối đi của Bạch Lực, “Ngươi nếu không muốn đi bắc địa, ta có thể cho ngươi đi địa phương tốt hơn, sẽ khiến ngươi biết cái gì gọi là ‘sống’. ”
Bạch Lưu Ly nói xong, xoay người đối mặt Thính Phong vẫn không nói được một lời chỉ ở một bên tĩnh quan, tự nhiên khéo nói: “Tại hạ có một chuyện làm phiền công tử, không biết công tử có thể không làm hộ?”
Không có chỉ cao khí ngang, cũng không có ánh mắt lạnh như băng cùng ngôn ngữ, ngoại trừ trên mặt nàng bao quanh băng gạc ra, Bạch Lưu Ly lúc này cho người cảm giác khéo đến giỏi giang, phối với một thân nam tử trang phục của nàng, hoàn toàn không có chút mảnh mai của nữ tử nào, ngược lại một công tử rất có anh khí, cùng trong mắt mọi người so với trước kia hoàn toàn không giống, không chỉ có là thái độ của nàng, chính là nàng tự xưng cũng không phải cũng không phải “Bổn đại nhân” Mà là khiêm tốn “Tại hạ”, thẳng làm cho ngươi nghe có một cảm giác nhìn hoa mắt nghe lầm lời.

Thính Phong lúc trước không phải là chưa thấy qua Bạch Lưu Ly, bất quá nàng không phải là đánh người bên ngoài chính là cùng hoàn khố công tử ca ăn chơi đàng điếm, gia chi đầu đường cuối ngõ đồn đãi, khó tránh khỏi khiến cho hắn đối với Bạch Lưu Ly gia chủ Bạch gia không có ưu điểm đáng nói này sinh lòng chán ghét, nhưng hôm nay hắn nghe thấy, trái lại cùng hắn lúc ttước hoàn toàn bất đồng.
Ngay Thính Phong trong lòng tính toán nguyên do trong đó, không ngờ Bạch Lưu Ly xoay người cùng hắn ôn tồn nói, như vậy có thể để Thính Phong suýt nữa không phản ứng kịp, may mà hắn không phải là người tinh thần trì độn, hắn lúc này ở lại Bạch phủ là thụ gia chi mệnh, gia nếu để hắn lưu lại, tự nhiên cũng phải muốn hắn quản loại chuyện đột phát này. . .đi?
“Bạch gia chủ nghiêm trọng, Thính Phong bất quá người đi theo hầu nho nhỏ bên người Vương gia, không kham nổi hai chữ làm phiền của Bạch gia chủ, Bạch gia chủ nếu có chuyện cần Thính Phong, nói là được.” Thính Phong nói khách khí khiêm tốn, hắn cho người cảm giác cũng không phải là như một hạ nhân kém một bậc, ngược lại như một công tử rất có phong độ có tri thức.
“Công tử có thể làm việc bên người Vân vương gia, nói vậy công tử tất nhiên thân thủ bất phàm, tại hạ muốn làm phiền công tử hồi phủ trước thay Bạch phủ đem người phạm tội mang tới quan phủ, lấy thân thủ của công tử, trên đường sẽ không xảy ra thay đổi, không biết công tử có nguyện ý vì tại hạ lao lực?” Bạch Lưu Ly nhìn Thính Phong khí độ, tâm trạng không khỏi đối thần bí Quỷ Vương kia sinh ra vài phần phỏng đoán, nhất giới thuộc hạ còn có phong độ như vậy, vậy thân là chủ tử Bách Lý Vân Tựu, lại thế nào?
Sắc mặt của Bạch Trân Châu tối sầm. Âm thầm cắn răng. Tâm tư kín đáo như vậy Bạch Lưu Ly quả thực như là thoát thai hoán cốt. Nàng thực sự mất đi Lan nhi lại muốn mất đi Bạch Lực hai cái cánh tay?
Đáng hận ——!
Thính Phong nhìn thoáng qua hai vai Bạch Lực run lên, hơi cúi đầu, nói: “Thính Phong tự nhiên giúp Bạch gia chủ chút chuyện nhỏ như thế.”

“Như vậy vậy làm phiền công tử, tại hạ ở đây đi đầu tạ qua.” Bạch Lưu Ly nói, chắp tay hướng Thính Phong ôm quyền, Thính Phong tự nhiên hào phóng giúp Bạch Lưu Ly, trong lòng có loại cảm giác quái dị không nói ra được, sau đó hướng Bạch Lưu Ly hồi thi lễ, mang theo Bạch Lực đi.
Thời gian Bạch Lực bước ra ngưỡng cửa dừng cước bộ một chút, tựa hồ muốn quay đầu lại, cuối cùng không có, cúi đầu đi nhanh ly khai.
“Tỷ tỷ, ta mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước, chuyện còn lại liền giao cho tỷ tỷ.” Bạch Lưu Ly nhìn thoáng qua đại phu như cũ đứng ở một bên chấn kinh sợ đến không cạn, cũng xoay người đi, “Trên người ta dính độc cũng không nhiễm bệnh, tỷ tỷ có thể đem đại phu mời đi.”
Bạch Lưu Ly bước ra cánh cửa thoáng dừng bước, đầu cũng không hồi: “Còn phiền tỷ tỷ giúp ta đối ngoại phát một thiếp tử, nói cho mọi người, gia chủ Bạch gia Bạch Lưu Ly tử mà phục sinh, đã trở về.”
“Còn có, hôm nay Bạch phủ không gặp khách, ai nếu mời khách vào phủ, ngày mai liền là ngày rời phủ của người đó.” Bạch Lưu Ly lãnh lãnh đạm đạm nói, một lần nữa mại khai cước bộ.
Vũ Thế Nhiên, chỉ sợ đang trên đường tới Bạch phủ đi.
A ——