Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 21: Chương 21: Hủy Kỳ Cánh Tay 1




CHƯƠNG 21: HỦY KỲ CÁNH TAY 1
Editor: Luna Huang
Bạch Lực cùng bảy tám gia đinh theo đuôi hướng tiền thính tiếp khách đi tới, Bạch Lưu Ly đứng ở cánh cửa nhìn hắn đi bước một tới gần, nhìn hắn ánh mắt của nhìn hắn u ám, nhìn hắn hơi lộ ra cước bộ nặng nề.
“Tiểu nhân gặp qua đại tiểu thư, gặp qua Trân Châu tiểu thư.” Bạch Lực đi tới dưới hành lang, không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Lưu Ly đứng ở cánh cửa, chỉ là cung kính quỳ một chân trên đất, cúi đầu chào.
“Đã trở về?” Bạch Lưu Ly lúc này lại là không nhìn Bạch Lực ở trước mặt mình nữa, mà là ngẩng đầu nhìn phía trời cao lam bạch, cũng không gọi hắn đứng dậy, chỉ là thản nhiên nói, “Nói đi, thấy cái gì.”
Bạch Trân Châu đứng ở phía sau Bạch Lưu Ly, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Lực, môi nhu, tựa hồ muốn nói cái gì đó, lại cũng không nói xuất khẩu, chỉ là để cho biểu hiện của mình đủ bình tĩnh.
“Hồi đại tiểu thư, trong quan có một thi thể nữ tử vóc người cùng đại tiểu thư, bất quá dung mạo hoàn hảo, tiểu nhân xác định…” Bạch Lực cung khiêm đáp trả câu hỏi của Bạch Lưu Ly, chợt có chút dừng lại, sau đó mới khẳng nói tiếp, “Tiểu nhân xác định, người trong quan không phải là đại tiểu thư.”
“Thật không?” Trong quan tài lại còn có thi thể? Nhất định là người nâng quan phát hiện trong quan rỗng nên mới để thi thể vào, bằng không chỉ sợ nàng cũng không có thể lợi dụng ba ngày thời gian, đến tột cùng là ai giúp nàng như vậy? Có thể biết nàng cũng không tính lúc đầu xuất hiện ở trước mắt mọi người Bạch phủ?

Cùng chủ nhân của ngọn phong đăng có chữ quỷ hữu quan? Hoặc là còn có những người khác?
Chợt có một trận bí mật mang theo gió thu lạnh quất vào mặt, gợi lên tóc tơ trên trán của Bạch Lưu Ly bay loạn, bay đến lụa trắng bao mặt rõ ràng cũng có vẻ thẩm người, chỉ thấy nàng lấy tay vuốt tóc cản mắt vài lần, ôn hoà cạn tiếu nói, “Chỉ dựa vào gương mặt, ngươi liền xác định đó là Bạch Lưu Ly không thể nghi ngờ? Trân Châu tỷ tỷ luôn luôn thương yêu muội muội, làm sao không thấy rõ là Trân Châu tỷ tỷ dán da giả lên mặt của muội muội cho nàng có khuôn mặt hoàn chỉnh mới hạ táng này?”
Tay của Bạch Lực khoát lên trên đầu gối phút chốc cố sức thu nạp, sau đó cấp tốc mở, tận lực để cho mình biểu hiện không bất kỳ khác thường gì, Bạch Trân Châu hơi cúi đầu, lưu hải che mắt, cho người thấy không rõ thần sắc trong con ngươi.
“Hồi đại tiểu thư, nữ thi trong quan nét mặt cũng không cũng không giống da giả, không đơn thuần là tiểu nhân một người, theo tiểu nhân đi các gia đinh cùng với bách tính vây xem cũng xác định đó không phải là đại tiểu thư.”
“Tỷ tỷ, ngươi còn có nghi vấn không?” Bạch Lưu Ly rốt cục đưa mắt từ trời cao lam bạch thu hồi, quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Châu đứng ở bên người mình hơi cúi đầu.
Giữa các nàng, chỉ kém cự ly nửa bộ nhỏ, cũng chính là cự ly nho nhỏ này, không biết hủy đi bao nhiêu lòng người, mà Bạch Trân Châu, cũng là như vậy.
“Tỷ tỷ cũng không nghi muội muội, tỷ tỷ nói qua, mặc kệ muội muội là người hay quỷ, tỷ tỷ đều nguyện ngươi trở lại Bạch gia.” Bạch Trân Châu lúc ngẩng đầu nét mặt trong con ngươi đã đầy thần sắc ôn nhu, như mẫu thân cung chìu tiểu hài tử, mà Bạch Lưu Ly mỉm cười ánh mắt ngay trong thần sắc ôn nhu của Bạch Trân Châu một chút chậm rãi trở nên lạnh.
Vậy hãy để cho hảo tỷ tỷ của nàng xem cho rõ, nàng đối với hảo muội muội trong miệng của nàng trở lại Bạch gia chờ mong đi.

“Bạch Lực, nếu ta nhớ không lầm, ngươi ở Bạch gia cũng có mười năm rồi.” Bạch Lưu Ly đem hai tay chắp sau lưng, bước qua hạm cửa, đi đến trong viện, trong giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên trong lúc đó không có một tia tiểu ý.
“Hồi đại tiểu thư, đúng vậy.” Mặc dù Bạch Lưu Ly không hề cùng trước, Bạch Lực như trước không dám ngẩng đầu, lại không dám đứng dậy.
“Còn nhớ rõ năm đó ngươi tiến Bạch gia, ta cho các ngươi thệ thế nào không?” Bạch Lưu Ly vừa nói vừa bước xuống thang đá của hành lang ba bậc.
Bạch Lực chợt đem mười ngón bấm chặt vào đùi, tựa đầu thấp hơn, mỗi chữ mỗi câu trả lời thong thả, “Bảo hộ Bạch gia, trung tâm hộ chủ.”
“Nguyên lai ngươi còn nhớ rõ, ta nghĩ đến ngươi đã đem mình ở thệ qua trước linh vị tổ tiên của Bạch gia đã quên.” Bạch Lưu Ly vuốt ve một nhanh cây khô ở bên hành lang, sau đó chỉ nghe “Ca” Một tiếng, mặt không thay đổi nàng đem cành khô ở trong tay bẻ gảy, “Như vậy, ngươi làm được chưa?”
“Tiểu nhân. . .” Bạch Lực hai tay khẽ run, rõ ràng lời đến khóe miệng nói không nên lời.
“Lão thái gia bệnh nặng, ngươi điều đến Việt viên vốn là tất cả thị nữ.” Bạch Lưu Ly đem cành cây cầm trong tay, đưa lưng về phía Bạch Lực lạnh lùng mỉm cười, “Nguy nan vào đầu, ngươi hộ chủ sao? Còn có. . .”

Bạch Lưu Ly lần thứ ba bẻ gẫy cành khô trong tay, lúc này mới xoay người, chậm rãi đi trở về trước mặt Bạch Lực, sau đó đem cành cây bị bẻ gẫy cầm trong tay ném tới trước mặt hắn, “Quan tài nâng mà không táng, trong lòng ngươi nghĩ gì? Ân?”
Bạch Lực tuy là hạ nhân, so với Bạch Lưu Ly lớn hơn năm tuổi, ở Bạch gia thậm chí toàn bộ đế đô, Bạch Lưu Ly tuy rằng cường thế xúc phạm, nhưng chưa từng trách móc nặng nề qua hắn một câu, thậm chí cho hắn địa vị của đại quản sự, không nghĩ tới, lấy được hồi báo là như vậy, thật là một người thật đáng buồn.
“Tiểu nhân có nhục thệ ngôn lúc đầu, cam nguyện thụ đại tiểu thư giáng tội.” Bạch Lực cải đan đầu gối vi hai đầu gối quỳ xuống đất, chân chính nhất phó cam tâm tình nguyện bị phạt.
Thân là gia nô chẳng những không hộ chủ lại còn hại chủ, đây là tội lớn nhất không thể tha thứ của gia nô, hạ nhân quanh mình người nhất thời cảm thấy lạnh buốt, đem lực chú ý đặt ở trên người Bạch Lực cùng Bạch Lưu Ly, bọn họ muốn biết ác nữ đại tiểu thư của bọn họ thì như thế nào xử trí đại quản sự địa vị tối cao trong gia nô, nếu là đến đại quản sự cũng không thể may mắn tránh khỏi tội, vậy bọn họ. . .
“Bạch gia tựa hồ hồi lâu không có vì quốc gia cung phụng rồi.” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên khẽ thở dài một cái, “Nghe nói Tưởng đại nhân bắc địa đang ở trưng binh cùng lao công, vậy cứ như vậy đi, ta nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, đem người đắc lực nhất của Bạch phủ ta tặng cho Tưởng đại nhân, coi như là Bạch phủ ta đối với quốc gia cống hiến một phần lực nhỏ.”
Bạch Lưu Ly nhẹ nhõm tùy ý nói, lại làm cho tất cả hạ nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đó là Bạch Lực vẫn vẫn không dám ngẩng đầu khiếp sợ ngẩng đầu lên, khiếp sợ trong đôi mắt của tràn đầy bất khả tin tưởng.
Bắc địa bắc địa, đất man hoang nhất trong toàn bộ Trạch quốc, cũng là nơi cực hàn, bất luận vật tư hay nhân khẩu, đều cực kỳ khan hiếm, lại còn phải ngăn cản người Hồ xuôi nam Trường Thành, phải vững vàng gác, hầu như không người nào nguyện ý đến địa phương như vậy, tiết đầu xuân càng một hồi dịch bệnh lấy đi không ít tính mạng của trú binh, đến hạ toàn quốc nội chiêu binh lực cùng lao công sửa thành, hầu như không người muốn đem mạng của mình đến đất man hoang như vậy, nên người đến chỗ đó hầu như đều là phạm nhân phạm vào trọng tội bị lưu vong, hơn nữa chuyến đi này, trong mắt mọi người đều là vĩnh viễn không có ngày về.
Bạch Lưu Ly muốn đưa Bạch Lực đến bắc địa, không thể nghi ngờ là định cho hắn trọng tội bất khả tha thứ, đến nỗi để hắn đi địa phương hoạt tử nhân.
“Muội muội! Bạch Lực dù cho từng có tội, nhưng tội cũng không đáng chết, muội muội vì sao định cho hắn tội nặng như vậy?” Bạch Trân Châu lúc này cũng lãnh tĩnh không được nữa, dưới tình thế cấp bách bắt được cổ tay của Bạch Lưu Ly, bởi vì nếu là có thể, không ai nguyện ý nguyện ý cánh tay đắc lực của mình, mà Bạch Lực, không thể nghi ngờ là cánh tay đắc lực nhất của Bạch Trân Châu.

“Hắn trước tiên bảo vệ chính là tỷ tỷ, tỷ tỷ tự nhiên cảm thấy hắn hộ chủ có công, không nên định tội.” Bạch Lưu Ly nàng cũng không để cho tình cảm đem tay của Bạch Trân Châu hất ra, càng đem lời đem lời chọn một điểm tình cảm cũng không, “Ta chỉ để hắn đến bắc địa rèn luyện một phen, cũng không phải muốn hắn chết, tỷ tỷ vì sao khẩn trương như vậy?”
“Tỷ tỷ chẳng qua là cảm thấy không đành lòng.” Bạch Trân Châu hơi mím môi, mặt lộ vẻ ưu thương như bị quất vào mặt cùng quan tâm hạ nhân, “Bạch Lực hầu hạ muội muội mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, muội muội liền liền tha cho hắn lần này thế nào?”
“Tỷ tỷ đừng nóng vội, ta cũng không đành lòng cứ như vậy mất đi một quản sự đắc lực.” Bạch Lưu Ly mặt lộ vẻ tiếc hận, “Ta đây hỏi hắn một vấn đề, chỉ cần đáp án của hắn để ta thoả mãn, ta liền xử trí nhẹ, tỷ tỷ cho rằng thế nào?”
Bạch Lưu Ly ngoài miệng tuy là nói như vậy, kì thực cũng không tính nghe ý kiến của Bạch Trân Châu, cung hạ thân, để sát vào bên tai của Bạch Lực, thấp giọng nói câu gì, sau đó khóe miệng ngoắc ngoắc.
Không ai nghe được Bạch Lưu Ly hỏi Bạch Lực cái gì, chỉ thấy Bạch Lực cực độ sau khi khiếp sợ là mắt đầy khổ sáp, lại một lần nữa cúi đầu ngóng nhìn Bạch Trân Châu một mắt, kiên quyết nói: “Tiểu nhân cam nguyện đến bắc địa.”
“Tỷ tỷ ngươi nghe, đây chính là Bạch Lực bản thân cam tâm tình nguyện, không phải là ta buộc hắn đi.” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên cười đến khóe mắt hơi cong, giơ tay lên thay Bạch Trân Châu đem tóc bay loạn vén gọn sau tai, trấn an nói, “Bất quá tỷ tỷ yên tâm, nể tình phân thượng Bạch Lực vì Bạch gia hy sinh nhiều năm như vậy, ta sẽ không để cho chính hắn cô đơn đến bắc địa.”
“Người đến, đi xem Lan nhi tắm xong chưa?” Bạch Lưu Ly đưa tay từ sau tai của Bạch Trân Châu rũ xuống, trong mắt tiếu ý thâm trầm đến có chút đáng sợ.
Bạch Trân Châu bỗng dưng đem khóe miệng cắn ra huyết sắc.