Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 200: 200: Đặc Biệt Thiên Chi Uyên Dữ Lộ: Tự Cẩm Thiều Hòa 4




ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: TỰ CẨM THIỀU HÒA 4
Editor: Luna Huang
Tiểu điểu nhi ghé vào trên lưng A Uyên, hai tay ôm cổ hắn, cười đến mặt mày cong cong, hình như trên đùi nàng không có thụ thương.
Một đường xuống núi, nàng cười ha hả cùng A Uyên lải nhải rất nhiều, như là sấy đậu nói không ngừng, giống như là đem chuyện của nửa tháng này nàng không được nói với A Uyên toàn bộ nói hết một dạng.
“Ca, ngươi không biết, ban nãy nam nhân xấu kia muốn lưu ta lại làm áp trại phu nhân, nha a, hắn cũng không nhìn hắn lớn lên dáng dấp gì một cái, tiểu điểu nhi ta dù cho không mắt cũng sẽ không coi trọng hắn, hắn đến đầu ngón tay của ca cũng kém!”
“Ân… Tuy rằng ta không có giống cha một dạng có thể phá ổ sơn tặc này, thế nhưng ta cứu những cô nương kia, các nàng cảm kích ta! Các nàng nên đều có thể thuận lợi xuống núi, con lợn này là đuổi không kịp các nàng!”
“Còn có còn có a, mới vừa rồi ca nếu như không xuất hiện, một mình ta có thể giải quyết xong con lợn kia, đại gia hắn, hắn lại dám ám toán ta! Tê —— đau đau đau ——”
“Ta nên trên mặt hắn lưu lại hai chữ ‘con lợn’, tiện nghi hắn hừ!”
“Hì hì, ca, ta làm có đúng không? Có đúng hay không có đúng hay không?”
“Ai nha,, ca ngươi thế nào không để ý tới ta nha? Ca không phải là khích lệ ta sao?”
“Ân… Ca, Từ đại tiểu thư kia cũng đưa đến mục đích rồi, chúng ta ngày mai là không phải là là có thể hồi Liễu thành sao a? Ta nhớ cha rồi, còn muốn cùng ca cùng nhau lên núi hái thuốc!”
“Còn có thức ăn cha làm, điểm tâm Nguyệt Nguyệt nương làm, canh nương nấu!”
“Ta còn đáp ứng tiểu Thúy tháng sau tiễn nàng gả đi! Thời gian có thể kịp hay không nha?”

Sơn lâm ban đêm yên tĩnh, thanh âm vui sướng của tiểu điểu nhi một mực ứng với trong rừng, nhiên cũng chỉ có thanh âm của nàng mà thôi, từ trên núi xuống tới, A Uyên một câu nói đều không có nói qua, thậm chí ứng cũng không có ứng nàng một tiếng, tất cả đều là một mình tiểu điểu nhi tự quyết định.
Bỗng nhiên, tiểu điểu nhi ôm cổ của A Uyên lắc lắc, kéo thanh âm nói: “Ca nha —— ngươi nói một chút đi, ứng ta một tiếng đi ——”
A Uyên vẫn là trầm mặc, tiểu điểu nhi chưa từ bỏ ý định, lại đang trên lưng hắn lắc lắc, “Ca chớ giận tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi không có làm gì sai, tiểu điểu nhi đây là tới làm tốt chuyện tốt, ca ngươi nghĩ a, nếu như tiểu điểu nhi không đến làm hiệp nữ, những cô nương kia sẽ bị đám Vương bát đản kia tao đạp, đáng thương biết bao không phải sao?”
A Uyên vẫn là trầm mặc, chỉ lo đường dưới chân.
“Ca!” Trầm mặc của A Uyên để nụ cười trên mặt tiểu điểu nhi xụ xuống, lại có chút phát cáu kéo kéo tóc của hắn, lại kéo lỗ tai của hắn gãi gãi cổ của hắn, A Uyên chỉ là quay đầu tách tay nàng, không đáp lời của nàng.
Quai hàm của Tiểu điểu nhi có chút gãy, bỗng nhiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, rồi lập tức nở nụ cười, cùng lúc đó đưa tay bấm hông của A Uyên.
A Uyên lại càng hoảng sợ, song chưởng run lên, phản xạ muốn ném tiểu điểu nhi xuống, tiểu điểu nhi như là dự liệu được A Uyên sẽ buông tay, cong chân bị thương vững vàng chấm đất, cười hì hì nhìn mặt có vi uấn của A Uyên xoay người nhìn. Nàng
Cũng liền lúc A Uyên xoay người đối mặt tiểu điểu nhi, đồng thời tiểu điểu nhi nhón chân lên, thật nhanh trên má trái hắn hôn một cái, A Uyên nhất thời trợn tròn mắt.
“Như vậy ca sẽ không tức giận tiểu điểu nhi nữa!” Tiểu điểu nhi lập tức ôm lấy cánh tay của A Uyên, cười tươi như hoa ôm cánh tay của A Uyên lắc a lắc, khi còn bé chỉ cần nàng hôn một cái trên mặt ca như vậy, ca coi như là giận cũng sẽ lập tức không tức giận nữa, tuy rằng nàng đã thật nhiều thật nhiều năm hôn một cái trên mặt ca, thế nhưng cũng còn là hữu dụng!
A Uyên đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đầu óc có chút ông ông tác hưởng, căn bản nghe không được lời của tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi gọi hắn mấy tiếng hắn mới lấy lại tinh thần, vừa lấy lại tinh thần thấy đó là mặt của tiểu điểu nhi gần trong gang tấc, chính mở to một đôi mắt sáng như ngọc có chút bận tâm lại có chút bất an nhìn hắn, “Ca ngươi không thoải mái sao? Có đúng hay không cũng bị thương? Ca bị thương chỗ nào nói cho tiểu điểu nhi có được hay không?”
Tiểu điểu nhi áp mặt đến trước mặt A Uyên, nương ánh trăng sáng sủa, hắn có thể tinh tường thấy trong tròng mắt nàng là ảnh ngược của chính hắn, cũng có thể tinh tường ngửi được mùi thơm ngát nhàn nhạt độc thuộc về của nàng, một khắc kia, hắn cảm thấy nhịp tim của hắn đập mạnh, sau đó như thụ hách, lại đẩy tiểu điểu nhi ôm cánh tay hắn ra!
Hắn, hắn đang suy nghĩ gì?

Cử động của A Uyên để tiểu điểu nhi chinh lăng, nàng ngơ ngác đứng ở một bên, có chút không thể tin nhìn A Uyên, ca đẩy nàng ra, ca giận nàng như thế?
Tiểu điểu nhi đột nhiên cảm giác được rất đau đớn tâm ngận thương, từ nhỏ đến lớn, ca đều không nỡ mới một câu nặng với nàng, hiện tại lại sẽ đẩy nàng ra, lẽ nào ca cũng giống mẫu thân một dạng ngại nàng nghịch ngợm ngại nàng không hiểu chuyện?
A Uyên đẩy tiểu điểu nhi ra xong hắn cũng bị cử động của mình kinh trụ, có chút luống cuống nhìn tay của mình, nhìn nhìn lại tiểu điểu nhi vẻ mặt thương tâm, đột nhiên cảm giác được tâm như bị người bóp chặt.
“Tiểu điểu nhi, ta…” Nhìn mặt mày của tiểu điểu nhi ưu thương, A Uyên nhất thời đúng là không biết nói cái gì cho phải, hắn dĩ nhiên… Đẩy tiểu điểu nhi ra?
“Ca.” Tiểu điểu nhi lúc này chậm rãi đến bên người A Uyên, giơ tay lên cầm tay hắn, cúi đầu bĩu môi nói, “Ca chớ giận tiểu điểu nhi nữa, sau này tiểu điểu nhi nhất định ngoan ngoãn nghe ca, không loạn không nháo nữa, không chọc ca tức giận.”.
Tiểu điểu nhi bỗng nhiên như vậy để tâm A Uyên càng đau, chỉ thấy hắn nâng tay phải lên, đã ở trên vai của tiểu điểu nhi, làm như lúc nhỏ một dạng xoa xoa đầu của nàng, nhiên tay hắn dừng một chút ở giữa không trung, cuối cùng không có chạm trợt mềm kia, chỉ là vô lực rũ xuống, nhu hòa thanh âm nói: “Ca không có tức giận, ngoan, trở về đi, A Đồng cùng A Tinh rất là lo lắng ngươi.”
“Nga.” Tiểu điểu nhi yên gật đầu.
A Uyên thấy đầu nàng có tóc loạn, muốn giúp nàng vuốt thuận, nhưng lại như là đều không nâng nổi tay, chỉ là một lần nữa xoay người, đưa lưng về phía nàng ngồi xổm người xuống, ôn nhu nói: “Lên, ca cõng ngươi trở về.”
A Uyên đưa lưng về phía tiểu điểu nhi, nghe không được nàng nói nữa, cũng nhìn không thấy biểu tình trên mặt nàng, nhiên hắn lại có thể tinh tường cảm thụ được, đáy lòng tiểu điểu nhi của hắn ưu thương.
Có thể coi là hắn biết có thể làm sao, hắn, hắn… Hắn chỉ huynh trưởng là của nàng, chỉ là huynh trưởng mà thôi…
Tiểu điểu nhi lúc này rất nghe lời một lần nữa nằm úp sấp trên lưng của A Uyên, một đường hồi khách sạn bình dân, nàng không nói thêm gì nữa, cũng không có ôm cổ của A Uyên, chỉ là gối đầu lên trên vai hắn.
Trở lại khách sạn bình dân, Tinh Thiên không có ngủ, hắn đang đợi A Uyên cùng tiểu điểu nhi trở về, Mục Oanh Đồng vốn là kiên trì muốn cùng hắn chờ, lại không kiên trì qua Tinh Thiên, liền để tùy, nàng cuối cùng cũng không chống được uể oải cùng buồn ngủ, lúc này ngồi ở bên người Tinh Thiên ghé vào trên bàn đang ngủ.

Tinh Thiên mặc dù ngoài miệng nói không lo lắng, kỳ thực trong lòng lo lắng lại chưa chắc ít hơn A Uyên, khi hắn thấy A Uyên trở về vội vã đứng lên đón, khẩn trương nói: “Tiểu điểu nhi đâu? Ngươi không thấy nàng?”
Đến gần, Tinh Thiên mới nhìn thấy tiểu điểu nhi trên lưng A Uyên, lòng hắn treo cả đêm rốt cục thả trở về ngực, bất quá lúc này tiểu điểu nhi tựa hồ đã, Tinh Thiên liền giảm thấp thanh âm nói: “Đang ngủ?”
A Uyên khẽ gật đầu, cũng thấp giọng nói: “Chắc vậy.”
“Vậy mau cõng nàng lên lầu ngủ đi, chuyện tối nay ngày mai ngươi cùng ta nói rõ.” Tinh Thiên nói.
“Ân.” A Uyên có chút uể oải, “Gọi A Đồng vào phòng ngủ đi, ngươi cũng sớm ngủ đi.”
Tinh Thiên gật đầum A Uyên cõng tiểu điểu nhi tiểu điểu nhi đi lên lầu, Tinh Thiên bỗng nhiên gọi hắn lại, “A Uyên.”
A Uyên hơi xoay người nhìn về phía Tinh Thiên, Tinh Thiên thấp giọng nói: “Để tiểu điểu nhi ngủ xong đi xem Từ đại tiểu thư, tình huống của nàng tựa hồ không được tốt.”
“Đã biết.”
A Uyên cõng tiểu điểu nhi lên lầu, nhẹ nhàng mà đặt nàng lên giường, A Uyên mới thay nàng cởi vớ, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa nhẹ lại gấp, hắn cũng chỉ có thể thay tiểu điểu nhi đắp chăn trước, xoay người đi mở cửa.
Ngoài cửa là thị nữ của Từ đại tiểu thư, chính vẻ mặt lo lắng nhìn A Uyên, mang theo một chút khóc nức nở khẩn trương nói: “Bách Lý công tử người rốt cục đã trở về, người đi xem tiểu thư nhà ta đi, nàng, nàng không uống thuốc a!”
A Uyên hơi nhíu mày lên, rất nhanh vừa buông ra, hắn quay đầu lại nhìn tiểu điểu nhi trên giường một mắt, gật đầu, nhẹ nhàng cài cửa lại theo thị nữ sang bên phòng.
Trong phòng, tiểu thư chính dựa vào đầu giường ngồi, phía sau là gối mềm, đang dùng khăn che miệng nhẹ nhàng ho khan.
A Uyên dừng bước lại trước trướng phía trước giường, không hề tới gần giườngm dù sao cũng là dù đêm khuyam lại là phòng nữ nhi gia, hắn không dám gần quá, để tránh khỏi mạo phạm cô nương gia.
“Từ đại tiểu thư thân thể không tốt, nên uống thuốc ngủ sớm mới phải, như vậy với tiểu thư mà nói, thân thể có thể nhanh khôi phục.” A Uyên ôn hòa khách khí nói.

“Là nha đầu Lê nhi kia quấy rầy Bách Lý công tử sao? Đêm khuya còn quấy rầy công tử, ta thay Lê nhi hướng công tử bồi lỗi.” Cách trướng mạn sa mỏng trong phòng, thanh âm của Từ đại tiểu thư mềm nếu không có xương ôn nhu từ trong truyền đến, mang theo ho khan nhẹ nhàng, đáng thương chọc người đau, “Thân thể này của ta vẫn luôn là như vậy, uống nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì, trái lại phí dược của công tử, bất quá công tử chớ buồn, ta không sao, chớ xem lời của Lê nhi là thật.”
“Như vậy, vậy tại hạ liền đi ra ngoài trước, Từ đại tiểu thư sớm đi nghỉ ngơi.” A Uyên nửa điểm cũng không khách khí, lời rơi xoay người liền muốn ra khỏi phòng.
Nhiên cước bộ của hắn đang muốn bước ra cánh cửa, Từ gia tiểu thư bỗng nhiên gọi hắn, thanh âm có chút gấp, lại có chút đau thương, “Bách Lý công tử!”
A Uyên dừng bước lại, “Từ tiểu thư còn có gì phân phó?”
“Bách Lý công tử…” Từ gia tiểu thư lại là khẽ ho khan vài tiếng, lúc lâu mới chậm rãi nói, “Bách Lý công tử, là thích A Lộ cô nương?”
Thân thể của A Uyên chấn động mạnh một cái, chỉ nghe Từ gia tiểu thư lại nói, trong thanh âm hàm chứa phiền muộn nồng nặc, “, Thế nhưng Bách Lý công tử cùng A Lộ cô nương là huynh muội a…”
A Uyên không có nghe hết lời của tiểu thư Từ gia liền đi nhanh đi qua bậc cửa, có chút dùng sức đóng của, phát sinh âm hưởng “Phanh”.
Trong phòng, tiểu thư Từ gia vẫn ở chỗ cũ nhẹ nhàng ho khan, tiếng ho khan kèm theo thở dài thấp thấp.
A Uyên trở lại trong phòng tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi không có tỉnh lại, hắn chậm rãi đến gần giường, ngồi ở mép giường, ngắm nhìn thụy nhan của tiểu điểu nhi.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện khóe mắt của tiểu điểu nhi hình như có lệ ngân khô khốc.
Lòng của A Uyên kinh ngạc, hắn theo bản năng nhìn xiêm y trên lưng vai mình, chỉ thấy có chút ướt.
Lòng của A Uyên đột nhiên trở nên loạn, rất.
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc của tân văn 《 phúc hắc độc nữ thần y tướng công 》 cầu thu thu thu thu a! Ở thúc của “Cái khác tác phẩm” nơi nào có thể tìm xong!