Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 194: 194: Đặc Biệt Thiên Chi Uyên Dữ Lộ: Lúc Còn Nhỏ




ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: LÚC CÒN NHỎ
Editor: Luna Huang
Năm tiểu điểu nhi sáu tuổi, phải cùng A Uyên chia giường ngủ, tiểu điểu nhi tiểu cô nương tự mình một phòng, A Uyên một phòng, A Vụ còn nhỏ, vẫn là cùng Bạch Lưu Ly Bách Lý Vân Tựu ngủ chung.
Tiểu điểu nhi cùng A Uyên chia giường chia phòng ngủ là Bạch Lưu Ly cưỡng bách, tiểu điểu nhi biệt khuất đủ một tháng.
Bọn tiểu tử chia giường, ngọa thất tự nhiên cũng phải phân, này đây Bách Lý Vân Tựu mời người vào nhà xây dựng thêm viện tử, lại để cho người ở bên thư phòng của hắn xây thêm hai gian phòng, một gian là của tiểu điểu nhi, một gian là của A Uyên.
Tiểu điểu nhi một mình ngủ thể nào cũng không thể vào giấc, nàng quen cùng ca ca ấm áp của nàng ngủ chung, tự ngủ không có quen, lúc đầu mấy buổi tối nàng túng len lén chạy tới phòng của A Uyên ngủ, sau lại bị Bạch Lưu Ly phát hiện, cái mông nhỏ ăn một bữa no.
Từ đó, tiểu điểu nhi cũng không dám tối len lén chạy tới gian nhà của A Uyên ôm cánh tay của hắn ngủ nữa, bởi vì mẫu thân xinh đẹp của nàng hung nhất hung nhất, nàng không dám chọc mẫu thân, nếu không đến ca ca cũng bị mẫu thân đánh.
Thế nhưng tiểu điểu nhi ban đêm vẫn là ngủ không được, Bách Lý Vân Tựu đau lòng bảo bối nữ nhi của hắn, quanh co lòng vòng giúp tiểu điểu nhi nói tốt trước mặt Bạch Lưu Ly.
Ban đêm bọn tiểu tử ngủ một lúc lâu sau, Bạch Lưu Ly cũng sẽ vào trong phòng bọn họ nhìn một cái, nhiên mỗi lần nàng vào trong phòng tiểu điểu nhi tiểu điểu nhi vẫn còn lật tới lật lui chưa ngủ, Bạch Lưu Ly hỏi nàng làm sao vậy, nàng luôn luôn mếu máo không nói lời nào.
Bạch Lưu Ly cũng đau lòng nữ nhi, cuối cùng nàng không có biện pháp, đi ra lấy xiêm y A Uyên đã không mặc nữa, lại hỏi Lý đại nương đến xem chẩn một chút sợi bông mới, chính tay vá một người nộm dáng dấp lớn nhỏ như A Uyên cho tiểu điểu nhi.
Bạch Lưu Ly vẽ không đẹp, Bách Lý Vân Tựu đến vẽ, cũng may Bách Lý Vân Tựu không phụ kỳ vọng của Bạch Lưu Ly, vẽ A Uyên trông rất sống động, Bạch Lưu Ly cắt chỉ xong, cuối cùng nhồi sợi bông vào rồi vá lại.
Bạch Lưu Ly là người nộm A Uyên hơn nửa tháng, bởi vì nữ hồng của nàng thực sự kém, cuối cùng vẫn là dưới hỗ trợ của Ám Nguyệt miễn cưỡng hoàn thành, thế nhưng vá “A Uyên” Oai oai nữu nữu lệnh Ám Nguyệt có chút không đành lòng nhìn thẳng, vì vậy Ám Nguyệt thừa dịp nàng đến y quán xem chân cho khách thật nhanh bổ bổ châm cho nàng, mới không còn sợi bông bay ra lúc tiểu điểu nhi ôm A Uyên người nộm này.
Làm xong người nộm A Uyên, Bạch Lưu Ly vào trong phòng tiểu điểu nhi nhìn nàng, tiểu điểu nhi như hơn nửa tháng một dạng còn chưa ngủ, chỉ là dùng chăn bọc bản thân như nhộng.

Bạch Lưu Ly tiến thất không giống như ngày thường khinh thủ khinh cước, trái lại làm ra chút âm hưởng, thế nhưng tiểu điểu nhi không có xoay người, chỉ là xê dịch thân thể vào bên trong.
Bạch Lưu Ly đi tới bên giường nàng, ngồi xuống, tựa đầu vào trong dò xét, giả bộ hỏi dò: “Tiểu điểu nhi, đang ngủ?”
Tiểu điểu nhi không để ý tới nàng, Bạch Lưu Ly im lặng khẽ cười cười, biết tiểu gia hỏa đây là đang giận nàng, nàng cũng không giận, chỉ là ngồi yên lặng, một lát sau, nhìn tiểu điểu nhi còn không có trở mình, Bạch Lưu Ly không khỏi cố sức thở dài, dùng giọng đáng tiếc nói: “Nếu tiểu điểu nhi đang ngủ, thân nương ngươi liền đem liền đem A Uyên đi.”
Bạch Lưu Ly nói, một bên nhìn chằm chằm tiểu điểu nhi một bên đứng lên.
Quả nhiên, tiểu điểu nhi vừa nghe đến hai chữ “A Uyên” Liền từ trên giường bật dáy, đang muốn lao xuống giường đuổi theo Bạch Lưu Ly, nhiên nàng mới ngẩng đầu một cái, trước mặt nàng có một thứ đồ lớn tiến đến gần, tiểu điểu nhi phản ứng đầu tiên là lui về sau một chút, sau đó nàng phát hiện đồ kia chính là một hình nộm, hơn nữa nó có dáng dấp nàng quen thuộc, không phải là A Uyên ca ca của nàng còn có thể là ai.
Tiểu điểu nhi thấy rõ dáng dấp của hình nộm lập tức nhào tới ôm vào trong lòng! Sau đó sáng mắt to nhìn A Uyên hình nộm trong lòng lại nhìn Bạch Lưu Ly, vui vẻ hỏi: “Là mẫu thân làm cho tiểu điểu nhi sao? Phải không phải không?”
Bạch Lưu Ly thấy tiểu điểu nhi vui vẻ như vậy, lòng của nàng cũng mềm mại, không khỏi xoa cái mũi nhỏ của tiểu điểu nhi, cười nói: “Không giận mẫu thân nữa sao?”
“Tiểu điểu nhi thích mẫu thân nhất!” Tiểu điểu nhi lập tức ôm lấy cổ của Bạch Lưu Ly trên mặt nàng hôn một cái.
“Ngươi ngủ không được cha ngươi đau lòng, nếu là không đem A Uyên ca ca của ngươi trả lại cho ngươi làm sao được?” Bạch Lưu Ly sờ sờ đầu của tiểu điểu nhi, “Đây chính là mẫu thân làm hơn nửa tháng mới xong, có thích không?”
“Ân!” Tiểu điểu nhi cố sức gật đầu, “Tuy rằng không phải ca ca thật, thế nhưng tiểu điểu nhi cũng rất thích rất thích.”
“Vậy sau này liền để hình nộm ca ca này bồi ngươi ngủ, ngươi cũng không thể chạy đến phòng ca ca ngươi nữa, sắp thành tiểu cô nương rồi, đâu còn đạo lý ngủ cùng ca ca, minh bạch?” Bạch Lưu Ly sợ tiểu điểu nhi còn không hài lòng, chỉ có thể khuyên bảo nàng.
“Tiểu điểu nhi hiểu!” Tiểu điểu nhi lại dùng lực gật đầu, mẫu thân dữ như vậy, nàng đương nhiên biết nàng là không thể cùng ca ca ngủ nữa, thế nhưng hình nộm A Uyên ca ca cũng giống ca ca, nàng rất thích rất thích! Để hình nộm ca ca ngủ cùng nàng nàng thật vui vẻ thật vui vẻ!

“Ân, ngoan, vậy ngủ đi.” Bạch Lưu Ly vui mừng xoa xoa đầu của tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi lập tức ngoan ngoãn nằm trở lại, ôm thật chặt hình nộm A Uyên, Bạch Lưu Ly thay nàng đắp xong chăn, tắt đóng cửa phòng.
Ngoài phòng, Bách Lý Vân Tựu đang chờ nàng, Bạch Lưu Ly thấy hắn, không khỏi lườm hắn một cái nói: “Còn cố ý qua đây nhìn, sợ ta ăn nữ nhi ngươi sao?”
“Không thể nào.” Bách Lý Vân Tựu cười kéo qua tay của Bạch Lưu Ly, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu gia hỏa ngủ rồi? Có thích hình nộm kia không?”
“Thích vô cùng, ngày sau ngươi cũng không cần phải lo lắng nàng không ngủ được.” Ban đêm có chút lạnh, Bạch Lưu Ly nắm hồi tay của Bách Lý Vân Tựu kéo hắn về gian nhà của bọn họ, “Nàng ngủ rồi, về thôi.”
Ngày kế, Bách Lý Vân Tựu cố ý dậy sớm, vừa rời giường liền tới trước gian nhà của tiểu điểu nhi nhìn nàng đêm qua có ngủ ngon giấc không, quả nhiên như Bạch Lưu Ly nói, tiểu gia hỏa ngủ rất ngon, khóe miệng còn lộ vẻ cười, trong lòng ôm thật chặt hình nộm ca ca, chăn cũng đắp tốt, Bách Lý Vân Tựu mới mới phát giác được một đại sự trong lòng giải quyết tốt đẹp.
*
Liễu thành vốn cũng không có quá nhiều chú ý gì, đối với đám oa oa cũng chú ý ít, như Tố thành, nữ oa oa là không thể đến học đường, nếu là có người muốn để nữ nhi của bọn bọ cũng có thể học một ít thi từ ca phú, cũng chỉ có thể thỉnh giáo tiên sinh vào nhà đơn độc giáo thụ, cái này cũng chỉ là đối với quý tộc nhà cao cửa rộng cùng cùng với thôi, người bình thường đâu mời nỗi tiên sinh.
Nhiên Liễu thành bất đồng, mặc kệ nam oa oa hay nữ oa oa, đều có thể đến học đường, tiên sinh học đường cũng đối xử bình đẳng, cũng không vì học sinh của mình là nữ oa oa mà có thành kiến.
Tiểu điểu nhi sáu tuổi đến học đường, thế nhưng mới ngày thứ ba, lão phu tử ở học đường cư nhiên “Đăng môn bái phỏng”.
Ngày ấy tan học, Bạch Lưu Ly chính tiễn một đại nương đến xem chẩn, liền thấy đến lão phu tử chống quải trượng đi tới phương hướng y quán, Bạch Lưu Ly vội vã nghênh đón, khách khí cười mời đến lão phu tử vào trong nhà.
Phu tử ngồi ở nhà chính thời gian uống cạn chun trà, trong thời gian uống cạn chun trà, nụ cười trên mặt Bạch Lưu Ly càng ngày càng ít, đến nỗi sau khi tiễn phu tử ra cửa, sắc mặt của nàng có thể nói âm trầm không gì sánh được, sợ đến một tiểu tử vốn là đến xem chẩn đến cạnh cửa cũng không dám vào cửa mà là xoay người rời đi, nói ngày mai trở lại!

Thời gian mặt trời ngã tây, tiểu điểu nhi cõng túi sách nhỏ Bạch Lưu Ly vá cho nàng trở về, lại đến cửa y quán, nàng chần chờ một chút, sau đó nàng trước đem đầu dò vào dò vào trong nhìn trái nhìn phải xem có người ở hay không, xác định không ai ở nàng mới niếp thủ niếp cước tiến thất, lại niếp thủ niếp cước đi đến cửa nhỏ thông hướng viện tử.
Khi nàng lập tức sắp đến cửa nhỏ, nàng len lén cười một chút, chuẩn bị một ngụm vọt tới trong viện, nhiên ngay ở một khắc đó, y quán đột nhiên vang lên một tiếng “Ba” Lòng bàn tay rơi xuống trên mặt bàn, kèm theo thanh âm trầm thấp của Bạch Lưu Ly vang lên, “Vân Lộ, đã trở về?”
Tiểu điểu nhi vốn là đang cười trộm lập tức không cười, hông mèo cũng lập tức đông cứng, định trước cửa nhỏ động cũng không dám động.
Bạch Lưu Ly chỉ có đang tức giận mới có thể điểm đại danh của tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi là biết cái này, này đây nàng biết, mẫu thân sinh khí, hơn nữa còn là rất khí rất khí.
A Uyên thở hồng hộc chạy vào y quán thì gương mặt của Bạch Lưu Ly cùng tiểu điểu nhi định trước cửa nhỏ động cũng không dám động, trong lòng biết phải có chuyện không tốt.
*
Tiểu điểu nhi không có thể ăn cơm chiều, nàng ăn được chính là roi trúc.
Bạch Lưu Ly rất tức giận, nhìn tiểu điểu nhi quỳ gối trước mặt nàng, lửa giận thế nào cũng không ngừng được, sau đó một roi đánh vào trên lưng tiểu điểu nhi, cả giận: “Còn tuổi nhỏ liền biết đánh nhau với người khác? Nói, vì sao đánh nhau?”
Lòng bàn tay của Tiểu điểu nhi bị từng đạo roi ấn hồng hồng, thế nhưng nàng không có lên tiếng, tuy rằng đau đến muốn khóc, nhưng chỉ là cắn thật chặt không nói lời nào.
(Luna: Sao lúc đầu nói đánh lưng rồi thành ra lòng bàn tay???)
“Còn học được không nói lời nào đúng không?” Bạch Lưu Ly lại thêm một rơi trên lưng nàng, “Ngươi mới đến học đường ngày thứ ba liền cùng người khác đánh nhau, phu tử đều đã tìm tới cửa, ngươi còn coi ta không biết là sao?”
Tiểu điểu nhi như trước không nói lời nào, Bạch Lưu Ly càng giận, lại muốn đánh nàng, nhiên roi cầm trên tay nàng mới hạ xuống liền bị Bách Lý Vân Tựu chặn, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu vi vi vi túc mi tâm nói: “Hài tử còn nhỏ, đừng đánh.”
Bạch Lưu Ly bị cái chặn này của Bách Lý Vân Tựu lập tức nổi trận lôi đình, cả giận nói: “Nữ nhi ngươi sau này ta bất kể! Vân Lộ, ngươi đêm nay không có cơm ăn, quỳ ở thư phòng này đến giờ hợi mới có thể đứng lên! Phụ tử các ngươi nếu như ai dám tới đưa đồ ăn cho nàng, sau này cũng không cần gọi ta nữa!”
Bạch Lưu Ly nói xong, lập tức đem trúc tiên ném xuống đất, cũng không quay đầu lại ra thư phòng.

Nàng là giận thật.
Nửa đêm, Bạch Lưu Ly ngủ, trong tay A Uyên đang cầm một cái khau, trên khay có cơm nước, niếp thủ niếp cước đẩy cửa phòng của tiểu điểu nhi, sau đó thật nhanh xông vào trong phòng nàng.
Trong phòng, tiểu điểu nhi vẻ mặt ủy khuất ngồi ở trên giường, bên trái khuôn mặt nhỏ nhắn sưng thật cao, mang theo chút xanh tím, hiển nhiên là hôm nay cùng người khác đánh nhau.
A Uyên vừa thấy tiểu điểu nhi liền đau lòng, vội vã đi tới bên giường, đặt khay trên bàn nhỏ bên giường, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ nói: “Muội muội đến đây, ca ca giúp ngươi thượng dược, sau đó ăn một chút.”
Tiểu điểu nhi ngoan ngoãn để A Uyên thượng dược lên mặt đau của nàng, đau đến nàng nước mắt thẳng trong hốc mắt đảo quanh, cũng cứng rắn chống không cho lệ kia chảy xuống, sau đó nhìn chằm chằm cơm nước mê người, có chút thèm nhỏ dãi, rồi lại có chút không dám động, mẫu thân nói qua không để cho cha cùng ca ca mang đồ ăn cho nàng, nói như vậy cha cùng ca ca cũng sẽ bị mẫu thân mắng.
A Uyên liền vội vàng đem chén cơm nhét vào trong tay nàng, lại đưa cho nàng đĩa thức ăn vừa nói: “Muội muội mau ăn, đừng lo lắng, đây là cha len lén lưu cho ngươi, mẫu thân không biết, cha vừa rồi còn len lén giúp ngươi hâm nóng, muội muội mau thừa dịp còn nóng ăn đi.”
Tiểu điểu nhi lập tức nâng chén lên ăn ngấu nghiến, bởi vì ăn quá nhanh nàng bị sặc, A Uyên liền vỗ nhẹ lưng của nàng, đau lòng nói: “Muội muội không nên ăn gấp như vậy, đói bụng lắm đói bụng lắm?”
“Đói. . .đói chết!” Tiểu điểu nhi vừa ăn vừa hít mũi một cái nói.
“Vậy muội muội nói cho ca ca, ngày hôm nay tại sao muốn cùng người khác đánh nhau?” Nếu là mẫu thân không nói, hắn đều còn không biết muội muội lại ở học đường cùng người đánh nhau! Đến tột cùng là ai dám đánh muội muội của hắn?
“Bọn họ nói xấu ca ca!” Biểu tình của Tiểu điểu nhi đột nhiên trở nên căm giận, “Nói xong rồi ai cũng không cho nói ra! Bọn họ nói không ra lời, đánh không lại tiểu điểu nhi đi cáo trạng với phu tử! Làm hại tiểu điểu nhi bị mẫu thân đánh!”
Tiểu điểu nhi tức giận nói xong ôm chén canh ăn canh, A Uyên còn lại là giật mình.
Muội muội. . . Nguyên lai đây cũng là bởi vì hắn.
—— đề lời nói ngoài ——
Chương sau của xanh miết thì giờ tái chương sau bọn tiểu tử tựu trưởng thành!