ĐẶC BIỆT THIÊN CHI MỤC CHIỂU 4
Editor: Luna Huang
Bán Nguyệt cho A Uyên túi gấm chính là một đóa bạch mai, đường may tinh mịn, trong túi gấm chưa một khối dương chi bạch ngọc điêu khắc thành hoa mai, kết dây đỏ, đầu kia của dây đỏ nối thẻ tre lớn nhỏ nửa ngón tay, trên thẻ tre có khắc trên có khắc bốn chữ —— Cân Lĩnh Bán Nguyệt.
Lúc Mục Chiểu từ trên tay A Uyên cầm túi gấm này, hai tay chiến run dử dội hơn, bởi vì đóa bạch mai trên túi gấm, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên vào đông năm ấy mới quen, nàng thưởng thức một đóa bạch mai, sau đó cài bạch mai trong tóc hắn cười hì hì nói: Ta thích bạch mai nhất.
Lại nhìn thấy ngọc mai trong túi gấm, Mục Chiểu chỉ cảm thấy hô hấp của hắn suýt nữa ngừng, bạch mai ngọc… Là hắn cố ý tìm người điêu khắc đưa cho nàng, hắn còn tinh tường nhớ kỹ một năm kia nàng mười sáu tuổi, hắn hai mươi, mà vậy không lâu, sự tình hối hận nhất trong đời hắn xảy ra…
Trong lòng Mục Chiểu thống khổ, hắn muốn gặp Bán Nguyệt, lại không biết trong lòng nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì, nàng nếu là hận hắn, vì sao đã nhiều năm như vậy nàng còn giữ đóa ngọc mai này, mà nàng nếu không phải hận hắn, lại vì sao nhiều năm như vậy cũng không chịu tha thứ hắn không chịu gặp hắn.
Có thể, nàng không phải là hận hắn cũng không phải không hận hắn, mà là chỉ xem hắn như khách qua đường trong sinh mệnh của nàng, qua, liền qua, bằng không nàng vì sao muốn đem ngọc mai này giao cho A Uyên, đây có đúng hay không đã nói lên nàng đã buông xuống, đến hận cũng không muốn hận hắn nữa?
Không! Nàng có thể nào không hận hắn? Nàng có thể nào… Đã quên hắn? Nếu nàng đã quên hắn, hắn tình nguyện nàng vẫn hận hắn cả đời không hắn, nói như vậy, hắn còn có thể ở trong lòng nàng.
Sắc trời lần thứ hai trầm xuống, Mục Chiểu như là lạc đường trong tuyết trắng của Vân Lĩnh tìm không ra lối đi, không còn có trầm ổn mấy ngày trước đây, bởi vì hắn nói qua với A Uyên, hôm nay nếu là tìm không được Bán Nguyệt hắn liền dẫn A Uyên hồi Liễu thành, mặc dù A Uyên không có nghe được lời hắn nói, thế nhưng hắn đã hứa hẹn với hài tử, hắn liền sẽ không nuốt lời, hôm nay vừa qua, hắn sẽ phải rời khỏi, trở lại cái lồng của Tố thành, hắn thực sự… Kiếp này sẽ không thấy được người hắn muốn gặp nhất trong đời này.
Mà nàng, là kiếp này cũng không dự định để hắn tìm được nàng, để hắn suốt đời đều sống ở trong thống khổ, đây mới là chỗ nàng hy vọng, hắn thống khổ, nàng mới hài lòng.
Bất quá hôm nay, nàng đã quyết ý muốn quên hắn, chỉ sợ dù cho hắn thống khổ cả đời, nàng cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.
Tiểu Bán nhi, van cầu nàng, van cầu nàng chớ quên ta. . .
“Phanh. . .” Ngay khi Mục Chiểu nhất tâm chỉ muốn tìm Bán Nguyệt mà không đoạn cước bộ nhanh hơn, bỗng nhiên phịch một tiếng vật nặng té ngã trong tuyết vang lên, trong thanh âm phong tuyết không phải là rất lớn, nhưng ở trước tiên để Mục Chiểu dừng bước, quay đầu, sau đó quá sợ hãi, “A Uyên!”
Trong tuyết, thân thể nho nhỏ của A Uyên dưới dưới cấm đầu vào tuyết, cái tay vốn là nắm tay A Uyên lại chẳng biết lúc nào rỗng tuếch mạnh run lên, sau một khắc vọt tới bên người A Uyên đưa hắn đưa hắn từ trong tuyết lên, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyên đỏ bừng, khí thở ra cũng là nóng hổi, lòng của Mục Chiểu đột nhiên vừa nhảy, đưa tay đến trên trán của A Uyên, nóng đến chín người, cũng nóng đến Mục Chiểu kinh hãi.
Tiểu gia hỏa, nhiễm phong hàn rồi! Hắn cũng không biết! Thảo nào. . . Thảo nào sáng nay gọi A Uyên tỉnh phản ứng của hắn có cái gì không đúng, là khi đó tiểu gia hỏa cũng đã không thoải mái sao? Mà hắn, nhất tâm chỉ muốn tìm Bán Nguyệt không có phát hiện A Uyên không khỏe!
Mục Chiểu ngắm tĩnh lặng đến sơn lĩnh chỉ có tiếng gió, lại nhìn mặt đỏ bừng của A Uyên, lòng tuyệt vọng thình thịch nhảy, hắn đã hại người hắn yêu nhất, hôm nay đến nhi tử của bọn họ đều không bảo vệ được sao?
“A Uyên!” Mục Chiểu khàn khàn tiếng nói lo lắng gọi A Uyên một tiếng, thế nhưng A Uyên lúc này cũng đã là mất đi ý thức, hai mắt chăm chú nhắm, mi tâm chăm chú vặn, bị gió tuyết thổi trúng môi khô khốc chăm chú mím, hiển nhiên bị nhiễm phong hàn không phải là chuyện một chốc.
Mục Chiểu không khỏi lại gọi hắn một tiếng, A Uyên vẫn không có lên tiếng trả lời, Mục Chiểu đem A Uyên ôm thật chặt vào trong lòng, hoảng như mất hồn, ngẩn người xong vội vàng cởi áo choàng trên người mình xuống nghiêm nghiêm bọc trên người A Uyên, sau đó cõng A Uyên trên lưng, không hề đi sâu vào sơn lĩnh mà là xoay người cuồn cuộn rời khỏi.
Mục Chiểu là người có công phu, đi trong phong tuyết phải không phí bao nhiêu khí lực, nhiên lúc này tâm trạng hắn hoảng loạn, để ấn ký bước trên dẫm trên tuyết của hắn có độ sâu không đồng nhất, đủ thấy trong lòng hắn là có bao nhiêu hoản bao nhiêu loạn.
Lúc này trong lòng Mục Chiểu chỉ có một nghĩ cách —— xuống núi! Chỉ có xuống núi, A Uyên của hắn mới được cứu! Nhưng hắn đã hoảng trương đến quên, bọn họ từ chân núi đến nơi đây tròn mười ngày, tại đây trong sơn lĩnh di chuyện sáu ngày, muốn xuống núi, há là chuyện nhất thời nửa khắc?
“A Uyên, A Uyên, ngươi nghe được thúc thúc nói không?” Mục Chiểu vừa lảo đảo trở về vừa hô A Uyên, “A Uyên không nên ngủ, tỉnh lại cùng thúc thúc nói chút thế nào?”
A Uyên không có trả lời, Mục Chiểu tiếp tục gọi, hắn không biết qua bao lâu, A Uyên trên lưng Mục Chiểu giật giật, cũng nhẹ nhàng mà mở môi khô khốc, thanh âm yếu ớt hộc ra một chữ, “Cha. . .”
Chữ này nhẹ đế không thể nhẹ hơn được nữa để Mục Chiểu không có ổn lảo đảo vài bước suýt nữa ngã xuống đất, tiện đà lại nghe A Uyên lẩm bẩm nói: “Cha, A Uyên khó chịu. . .”
“A Uyên tỉnh?” Đuôi lông mày của Mục Chiểu nhất thời bay lên sắc mặt vui mừng, chỉ nghe A Uyên mơ mơ màng màng lại nói, “A Chiểu thúc thúc? Chúng ta. . Đây là đi chỗ nào?”
Đáy lòng Mục Chiểu nhảy lên cao một luồng kinh hỉ trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói, thất thần, không phải là gọi hắn, cũng đúng, A Uyên làm sao có thể gọi hắn là ‘cha’, cha trong lòng A Uyên, chỉ có một mà thôi.
Bất quá Mục Chiểu chưa kịp hao tổn tinh thần liền lại khẩn trương lên, lúc này nhanh lên cùng A Uyên nói, “Chúng ta về nhà, A Uyên có cao hứng hay không? A Uyên không phải nói nhớ muội muội sao? Về nhà A Uyên có thể nhìn thấy muội muội.”
“Về nhà?” Thanh âm của A Uyên rất là suy yếu, “Vì sao về nhà? A Chiểu thúc thúc. . Không tìm di kia nữa sao?”
“Ân, không tìm được, không tìm nữa, mang A Uyên về nhà.” Mục Chiểu khổ sáp ngoắc ngoắc khóe miệng.
“Vì sao?” Là A Uyên kéo chân thúc thúc sao?” A Uyên nói liền trên lưng Mục Chiểu giãy giụa, “A Chiểu thúc thúc buông A Uyên xuống, A Uyên có thể tự đi.”
“A Uyên nghe lời, không nên lộn xộn, A Uyên thật biết điều, không có kéo chân thúc thúc, là thúc thúc không muốn tìm nữa, nên mới trở về.” Mục Chiểu cõng A Uyên trên lưng vững vàng không để cho hắn lộn xộn, một bên dùng giọng cười nói không sao cả, “Không có chuyện gì, hôm nào khí trời tốt, thúc thúc trở lại tìm là được.”
A Uyên mặc mặc, sau đó nhỏ giọng nói: “Thế nhưng, A Chiểu thúc thúc trong lòng ngươi không phải nghĩ như vậy.”
“. . .” Cước bộ của Mục Chiểu cứng đờ, sau đó như trước cười nói, “Ai nói thúc thúc không phải là muốn như vậy, nơi này lạnh như thế, còn tìm ta ngươi đều chết rét, đương nhiên phải đợi khí trời tốt trở lại tìm.”
“A Chiểu thúc thúc thuyết hoang.” A Uyên lại nói.
“Ha ha, thuyết hoang là việc hài tử các ngươi mới làm, A Chiểu thúc thúc cũng sẽ không thuyết hoang.” Mục Chiểu cười ra tiếng, hốc mắt dị thường khô khốc.
“A Chiểu thúc thúc thương tâm, A Uyên biết.” A Uyên không có tin tưởng lời nói dối của Mục Chiểu, hắn cảm thấy hắn cảm giác được A Chiểu thúc thúc muốn khóc mà không phải đang cười, tựa như hắn nhìn thấy di kia, nàng mặc dù là đang cười, thế nhưng hắn cảm thấy nàng căn bản không muốn cười, mà là muốn khóc, bởi vì bi thương, về phần tại sao bi thương, hắn không biết.
“A Chiểu thúc thúc là bởi vì cái gì mà bi thương muốn khóc?” Mục Chiểu trầm mặc, thanh âm của A Uyên lại đang nhẹ nhàng vang lên, “Bởi vì tìm không được di kia, phải không?”
Mục Chiểu trầm mặc như trước, A Uyên nói nhiều rồi lại giác mệt chết đi, mệt mỏi để mắt hắn sắp không mở ra được, chỉ thấy hắn không tự chủ được đem đầu gối lên trên vai của Mục Chiểu, nhưng nỗ lực để cho mắt mình mở to.
Phong tuyết để đường nhìn của A Uyên trở nên càng ngày càng không rõ, ngay lúc Mục Chiểu vì lời của A Uyên cúi đầu tự giễu, chỉ nghe A Uyên yếu ớt nói: “A Chiểu thúc thúc, bên trái cánh rừng hình như có người đấy. . .”
Nói xong câu đó A Uyên lại mất đi ý thức, ngủ trên lưng Mục Chiểu.
Mục Chiểu vồn không định xem lời của A Uyên là thật, nhưng vẫn là giả bộ quay đầu đi phía trái cánh rừng, cái nhìn này, để cước bộ của hắn trong sát na định ở tại trong tuyết.
Bên trái trong rừng, quả thực có một thân ảnh, trong thân ảnh kia trong tuyết trắng tung bay có chút mông lung không rõ, lệnh khuôn mặt của Mục Chiểu khán bất chân thiết, mơ hồ thấy người nọ mặc bố áo thâm hôi sắc, tóc dài đen như mực phi dương ở trong gió.
Nhiên, mặc dù gió lớn tuyết lớn, mặc dù hắn thấy không rõ mặt mũi của đối phương, nhưng hắn như trước nhận được, đó là thân ảnh cuộc đời này của hắn cũng sẽ không quên, dù cho mười năm hai mươi nắm không gặp gỡ. . .
Một cái chớp mắt, Mục Chiểu chỉ cảm thấy lỗ tai hắn đã không có bất kỳ thanh âm gì, trước mắt cũng không có tuyết trắng mịt mùng, hắn đã thấy, chỉ có thân ảnh thâm hôi sắc kia.
Thân ảnh thâm hôi sắc kia tựa hồ cũng nhìn thấy Mục Chiểu, lúc này chính ngừng cước bộ, hơi quay đầu nhìn về phương hướng này của hắn.
Mục Chiểu há hốc mồm, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng mà hắn há mồm cũng không phát ra thanh âm nào, chỉ cảm thấy nơi cổ họng khô khốc, hình như tảng đá lớn ngăn ở nơi cổ họng để hắn không phát ra được thanh âm nào.
Đúng lúc này, thân ảnh thâm hôi kia xoay người, mắt thấy liền muốn tiêu thất trong phong tuyết ——
“Tiểu Bán nhi!” Nhất khắc, Mục Chiểu rốt cục khàn giọng hô lên, chỉ thấy thân ảnh thâm hôi sắc kia lung lay, sau một khắc chẳng những không có ý muốn dừng lại phản là muốn mau ly khai, Mục Chiểu vội vàng cõng A Uyên ra sức chạy, trước khi thân ảnh kia biến mất lược trước mặt nàng, chặn đường đi của nàng.
Mục Chiểu nhìn Bán Nguyệt nhãn thần băng lãnh trong phong tuyết, muốn thường ngày thờ ơ người của đến câu dẫn ra khóe miệng đều làm không được, chỉ là bình tĩnh nhìn người để hắn nhớ thương trước mắt, hầu khô khốc ảm á, dùng âm thanh nho nhỏ cầu xin: “Mau cứu hài tử, được không?”
Bán Nguyệt ánh mắt lạnh như băng dời đến trên lưng Mục Chiểu, dời đến mặt đỏ bừng của A Uyên, sắc mặt không thay đổi, băng lãnh đến như tượng băng không có bất kỳ tình cảm.
Ngắn ngủi vô ngôn để Mục Chiểu cảm thấy coi như qua đã nhiều năm, hắn sợ, sợ nàng cự tuyệt thỉnh cầu nho nhỏ này của hắn, sợ nàng cứ như vậy lại một lần nữa biến mất trước mắt hắn.
Rốt cục, Bán Nguyệt lạnh như băng lên tiếng, “Cứu hắn có thể.”
Mục Chiểu mặt lộ vẻ vui mừng.
“Dùng mạng của ngươi để đổi.”