Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 169: Chương 169: Như Phế Nhân




CHƯƠNG 23: NHƯ PHẾ NHÂN
Editor: Luna Huang
Đã từng, thuộc hạ cận thân của Bách Lý Vân Tựu có dùng hai loại yên hỏa dùng cho liên lạc, một đỏ một lam, lam sắc biểu thị thuộc hạ triệu thỉnh, hồng sắc biểu thị Bách Lý Vân Tựu cần ra lệnh, cần tức khắc chạy tới bên người chủ thượng.
Lần này, Ám Dạ bắt yên hỏa màu đỏ lên trời cao đen tối, ngọn lửa tế tế tế tế trùng trên không trung, bạo thành một đóa oa nhi lóe sáng.
Chỉ là, thẳng đến giờ tý qua nửa, Thính Phong đều chưa có trở về, Bạch Lưu Ly vẫn luôn bồi Cung Tang, Cung Tang vốn là thập phần khẩn trương, nhiên đêm càng sâu, nàng dần dần bình tĩnh.
Giờ tý qua nửa, nàng đứng dậy cáo từ, lần này, Bạch Lưu Ly không có lưu nàng nữa, bởi vì có một số việc, không phải là nàng muốn giúp liền có thể giúp , được huống chi là chuyện tình cảm.
Liễu thành luôn luôn thái bình, Bạch Lưu Ly không có đưa tiễn, Cung Tang hướng Bạch Lưu Ly nói cám ơn, cầm mặt nạ heo ly khai.
Đêm có chút lạnh, gió đêm từng đợt phất qua, một chút lại một chút vén lên tay áo của Cung Tang.
Ly khai Vân An Đường, Tùng Thanh không cam lòng hỏi: “Tiểu thư, kế tiếp phải làm cái gì?”
“Làm cái gì? Tự nhiên là hồi khách sạn bình dân.” Cung Tang nhẹ giọng đáp, giơ tay lên khẽ vuốt bụng đã nhô ra của mình, dáng tươi cười rất ôn nhu, nhưng cũng rất đau thương.
“Tiểu thư, nô tỳ không phải hỏi người bây giờ đi đâu đây, nô tỳ là hỏi người ——” Tùng Thanh hiển nhiên rất gấp, “Nô tỳ là hỏi người kế tiếp làm sao bắt Vương bát đản không bằng cầm thú kia?”
“Tùng Thanh!” Giọng của Cung Tang mềm mại trong nháy mắt lãnh ngạnh vài phần, hiển nhiên là, Tùng Thanh, “Hắn gọi Thính Phong, không là cái gì, cũng không phải Vương bát đản gì.”

“Tiểu thư! Chuyện cho tới bây giờ người còn đang là nói giúp hắn! Hắn căn bản cũng không biết người thật tốt! Hắn căn bản cũng không hi ——” Tùng Thanh quýnh lên, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, lúc này mới mình nói sai, vội vã môi dưới không nói, sau đó hoảng loạn sửa lời nói, “Tiểu thư, nô tỳ không phải là…”
Cung Tang cắt đứt lời của nàng, vuốt ve mặt nạ heo trong tay cười nhạt nói: “Tùng Thanh ngươi không có nói saim hắn căn bản là hiếm lạ tam hết thảy đều là ta tự mình đa tình.”
Tùng Thanh không dám nói tiếp nữa.
Cung Tang cười cười, dùng giọng thoải mái nói: “Đi thôi, hồi khách sạn bình dân, ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này.”
“Ly khai nơi này?” Tùng Thanh ngẩn người, sau đó như bị lôi tạc khẩn trương nói khẩn trương nói, “Tiểu thư muốn đi đâu?”
“Đi đâu? Ta cũng không biết.” Cung Tang chậm rãi đi về phía trước, “Thiên hạ, luôn luôn có địa phương ta có thể đi.”
“Thế nhưng ——” Tùng Thanh vì Cung Tang đau lòng, vì nàng cảm thấy không cam lòng không đáng, “Thế nhưng tiểu thư người hắn cái gì cũng không có a!”
Có thể nào cứ như vậy ly khai Liễu thành! Dù cho phải ly khai, cũng muốn trước thiên đao vạn quả cầm thú kia mới có thể ly khai!
“Càng tòa thành này ở lâu nhất khắc, ta càng thương tâm một phần.” Nàng cũng không phải người cầm lên được bỏ xuống không được, nếu hắn không muốn thấy nàng, nếu trong lòng hắn không có nàng, nàng cần gì phải tự tìm bi thương, sớm ly khai mới là tốt nhất, “Đi thôi, Tùng Thanh.”
Tùng Thanh thật lâu không nói lời nào, một lúc lâu, mới đuổi kịp bước chân của Cung Tang.
Cung Tang than nhẹ một tiếng: “Tùng Thanh, ngươi không nên cố ý theo ly khai Phượng thành, chỉ sẽ bị khổ mà thôi.”
“Nô tỳ cả đời này chỉ hầu hạ một mình người, khổ nữa nô tỳ cũng nguyện.”

Ánh trăng kéo dài thân ảnh của đôi chủ tớ này, các nàng bước nhanh đi về phía trước, nhưng không có phát hiện một đạo hắc ảnh phía sau các nàng không xa không gần một đường đi theo, thẳng đến các nàng trở lại khách sạn bình dân, đạo hắc ảnh kia đứng trước khách sạn bình dân, mới tiêu thất trong bóng đêm nồng đậm.
Thính Phong về tới Vân An Đường, nhìn đại môn của Vân An Đường đóng chặt, vốn định leo tường tiến viện tử, nhưng nhìn tường viện hơn một trượng, hai tay của hắn run rẩy, cuối nhưng vẫn là lựa chọn gõ cửa.
Hắn không phải là không có thấy hồng sắc yên hỏa tượng trưng cho mệnh lệnh của Bách Lý Vân Tựu, mà là hắn không dám trở về mà thôi, đúng vậy không dám, hắn không dám gặp cô nương mấy ngày này luôn là xuất hiện ở trong mộng hắn.
Tiếng gõ cửa ở ban đêm an tĩnh có vẻ dị thường rõ ràng, ít lâu, cửa đóng chặt mở ra, Thính Phong nghĩ tới mở cửa sẽ là Ám Dạ hoặc là Bạch Lưu Ly, thật không ngờ mở cửa cho hắn sẽ là Bách Lý Vân Tựu.
Thính Phong khi nhìn đến Bách Lý Vân Tựu trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, đang muốn mở miệng thỉnh tội, Bách Lý Vân Tựu lại mở miệng nói: “Đã trở về?”
Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu rất nhẹ, hoàn toàn không có ý tứ trách cứ Thính Phong, chỉ vòng vo đi vào trong.
Thính Phong vào phòng, cài cửa lại, xoay người đang muốn ra sau viện, phát hiện Bách Lý Vân Tựu ngồi ở y quán, trước mặt bày trà cụ trên cái bàn tròn, tiểu lô đang đun nước nổi bọt trên mặt, Bách Lý Vân Tựu đổ lá trà vào ấm, nhìn cũng không nhìn Thính Phong một mắt, chỉ thản nhiên nói: “Qua đây ngồi.”
Không có giọng ra lệnh, tựa như ban đêm vô sự tìm người dưới ánh trăng cùng ngồi thưởng trà, nhiên nhàn nhạt như vậy nghe vào trong tai Thính Phong lại là một loại mệnh lệnh vô pháp cãi lời, chỉ có thể thành thật đi tới đối diện Bách Lý Vân Tựu ngồi xuống.
Bách Lý Vân Tựu đun nước nóng, trong nháy mắt trà hương toát ra để lòng của Thính Phong rất không an ổn, hắn không thích uống trà, nếu lúc này bày ở trước mặt hắn là rượu thì tốt rồi, thế nhưng hắn biết không có khả năng, bởi vì hắn biết, chính là bởi vì gia biết hắn không thích trà, nên gia mới có thể vào lúc này gọi hắn uống trà.
Bách Lý Vân Tựu tự mình rót đầy một ly trà cho Thính Phong, đưa tới trước mặt hắn, “Cố chử tử duẩn, vị đạo hương nghiệm, ngươi không thích uống trà, tối nay có thể ngươi sẽ thích.”
Thính Phong không có đẩy, ôm trà trản lên, trà trản phỏng tay, có thể nghĩ nước trà trong chén này có bao nhiêu nóng hổi, nhiên Bách Lý Vân Tựu lại đang từ từ thưởng thức.
Thính Phong cũng nâng trà trản tới bên mép, khẽ nhấp một cái, chỉ một ngụm, liền nóng môi nóng lưỡi, để tim của hắn càng không thể bình tĩnh.

“Ngươi tĩnh không được tâm thưởng thức trà, vĩnh viễn cũng phẩm không ra vị đạo trong đó, chỉ sẽ bị nóng mà thôi.” Bách Lý Vân Tựu khẽ hớp khẽ hớp nước nóng hổi còn bốc hơi nóng một cái, ngước mắt, nhìn về phía Thính Phong, “Là ai cho ngươi tĩnh không được tâm?”
Tay Thính Phong run một cái, nước trà nóng hổi hất ra, nóng đỏ mu bàn tay hắn, hắn lại như không có phát hiện không cảm giác được đau đớn, tay nắm thật chặt trà trản không tha, cũng không dám đối diện ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu.
Bách Lý Vân Tựu không nói thêm gì nữa, gian nhà trong nháy mắt lâm vào trong an tĩnh, chỉ có nước trong âm rầm rầm bốc hơi nước.
Một lúc lâu, Thính Phong mới ngước mắt nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, “Buổi chiều thuộc hạ thu được mệnh lệnh của gia, thỉnh gia thứ cho thuộc hạ không có trước tiên trở về.”
“Ngươi hôm nay đã không phải thuộc hạ của ta, không cần tự xưng thuộc hạ nữa, cũng không cần cảm thấy có gì không thích hợp.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt, không có vị đạo trách cứ, thoáng như giữa bằng hữu thổ lộ tình cảm, “Ta chỉ muốn biết, ngươi sở dĩ chưa có trở về, có phải là hay không bởi vì cô nương lục y hôm nay tới?”
Thính Phong mặc mặc, hai tay đặt ở trên đầu gối nắm thật chặt, sau đó cổ họng có chút tối nghĩa nói: “Phải.”
“Thính Phong, ba năm không gặp, ngươi thay đổi rất nhiều.” Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng, cười “Khi nào trở nên sợ nữ nhân?”
Hai tay của Thính Phong đặt ở trên đầu gối cố sức túm hai đầu gối mình, đối với Bách Lý Vân Tựu cười khẽ, đúng là không có biện giải, Bách Lý Vân Tựu uống luôn nước trà cuối cùng trong ly, buông trà trản xuống, đứng lên, nói: “Thôi, ngươi đã không muốn nói, vậy liền đi ngủ đi, Ám Nguyệt để lại cơm nước cho ngươi ở trù phòng, ăn xong nghỉ ngơi đi.”
“Gia.” Thính Phong ngày lúc Bách Lý Vân Tựu mại khai bước thứ ba gọi hắn lại, cùng lúc đó rót đầy trà trản rỗng của hắn, chậm rãi nói, “Ở trước mặt gia, không có gì không có thể nói.”
Bách Lý Vân Tựu quay đầu nhìn hắn, liếc mắt nhìn trà trản dâng đầy nước trà, ngồi xuống lần nữa.
Thính Phong đem trản trà trong tay hắn ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, như uống rượu, buông trản trà xuống đồng thời nói: “Ba năm trước đây, ta ly khai Tố thành, đồ kinh đế đô Liệt quốc Phượng thành, ở ngoài thành gặp nàng lạc đường, bất quá là tiện đường đem nàng mang về Tố thành, nàng liền vẫn theo ta.”
“Gia biết ta rất ít cùng nữ tử vãng lai, tự nhiên cũng không biết như thế nào cùng nàng ở chung, ta đuổi nàng rất nhiều lần, chưa từng có thể đem nàng đánh đuổi, sau đó ta gặp Bán Nguyệt, đem A Uyên lưu tại bên người, nàng thích hài tử, càng nhiều hơn thời gian là nàng thay ta chiếu cố A Uyên, ba tháng đó, ta đều đã thành thói quen có nàng ở bên cạnh.”
“Ba tháng sau, có hắc y nhân đột kích, ta bị thương, nàng cũng bị thương, hôn mê bất tỉnh, sau đó có người mang nàng đi, nói người nhà của nàng, ta không có ngăn cản, bởi vì ta bởi vì ta đích xác hy vọng nàng rời đi.” Nói đến đây, Thính Phong có chút tự giễu cười cười, “Thế nhưng lúc nàng ly khai, ta mới phát hiện ta dĩ nhiên mỗi ngày đều ở đây nhớ nàng, vì vậy, ta đi tìm nàng.”
“Ta không biết nàng là ai, chỉ biết là nàng tên Cung Tang, thế nhưng vận khí ta không tệ, tìm được nàng rồi, chỉ là ta không có nhìn thấy nàng, lại biết nàng là ai.” Thính Phong dừng lại, vuốt ve bôi bích, cười đến càng thêm tự giễu, “Nàng là tiểu công chúa đắc vương sủng nhất của Liệt quốc, ta vẫn là muốn gặp nàng, nhưng ta không có nhìn thấy nàng, chỉ thấy được tiểu công chúa tự xưng là vị hôn phu của nàng, thừa tướng trẻ tuổi nhất lịch sử của Liệt quốc, hắn nói với ta, ‘ Ngươi đến năng lực bảo hộ nàng cũng không có, ngày sau nếu là gặp lại nguy hiểm, ngươi lấy cái gì bảo hộ nàng?’.”

Thính Phong nói đến đây, theo bản năng đưa tay sờ kiếm đeo ở hông, thanh âm trầm giọng nói: “Ta đích xác Ta đích xác không có năng lực bảo hộ nàng, bởi vì ngày Tố thành đại loạn, bản thân ta bị trọng thương, võ công của ta liền đã đã không còn.”
Bách Lý Vân Tựu phút chốc nhíu mi, chăm chú nhìn tay phải củaThính Phong vuốt kiếm, Thính Phong nói tiếp: “Ba năm nay ta vẫn đang cố gắng luyện, lại chỉ có thể luyện đến cử chỉ của mình so với trước đây không bao nhiêu khác biệt mà thôi, nên gia nhìn không ra, nhưng thực tế ta, đã dường như phế nhân, đến cầm kiếm cũng cầm không ổn.”
“Cầm không được kiếm, ta đích xác ai cũng không bảo vệ được, đến bản thân ta cũng không thể tự vệ, nên, ta ly khai Phượng thành.”
Thính Phong không nói nữa, chỉ là châm cho mình một trản trà.
Lại là trầm mặc.
“Sau đó, ngươi còn gặp qua nàng?” Bách Lý Vân Tựu dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.
Thính Phong ngẩn ra, sau đó có chút mất tự nhiên gật đầu, “Gặp qua.”
“Vậy ngươi làm cái gì?” Bách Lý Vân Tựu trực tiếp chỉ trọng điểm.
Thính Phong bị vấn đề của Bách Lý Vân Tựu làm kinh sợ, tay lại run, mới vừa rồi mu bàn tay bị phỏng lại một lần nữa bị nóng.
“Nàng mang thai năm tháng.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu phút chốc trở nên có chút lãnh.
Thính Phong hoắc mắt đứng lên, trà trản trong tay rớt xuống đất, mảnh vỡ đầy đất.
Trong khoảnh khắc, y quán đã không có thân ảnh của Thính Phong, chỉ có Bách Lý Vân Tựu dựa lưng vào cái ghế nhàn nhã uống trà.
Bạch Lưu Ly cùng phu thê Ám Nguyệt lập tức từ cửa nhỏ thông hướng viện tử xông ra.