CHƯƠNG 19: CÓ KHÁCH ĐẾN
Editor: Luna Huang
(Luna: Đọc tên chương mà hồi hợp lắm luôn, không biết là người nào a…)
Bách Lý Vân Tựu chiến say sưa, trên giường gỗ nhỏ bỗng nhiên phát ra,, tiếng khóc đột nhiên này đột nhiên này để thân thể hưng phấn cực điểm của Bách Lý Vân Tựu run lên, trong nháy mắt liền đem đầy ngập nhiệt tình tưới Bạch Lưu Ly, ghé vào trên người Bạch Lưu Ly thật sâu thở hổn hển hai ngụm khí thô, lập tức xuống giường ôm lấy tiểu điểu nhi đang khóc oa oa.
Bạch Lưu Ly thấy hắn khẩn trương như vậy đến xiêm y cũng không để ý khoác, một bên ngồi dậy một bên hơi cau mày nói: “Trước phủ thêm xiêm y, để cho nàng khóc một hồi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, chớ làm lạnh bản thân.”
Động tác của Bách Lý Vân Tựu rất nhanh, bế tiểu điểu nhi rất nhanh lại trở về trên giường, Bạch Lưu Ly lập tức vì hắn đắp chăn, lại kéo ngoại bào phủ thêm cho hắn, không quên thay hắn kéo vạt áo trước, làm xong mới phát hiện trên người nàng đến một sợi chỉ cũng không có, lúc này mới kéo ngoại bào của mình khoác lên trên người.
Bách Lý Vân Tựu hôm nay ôm oa oa rất là thuận lợi, mặc dù nói mỗi lần ôm tiểu điểu nhi mềm nho nhỏ vẫn là biết sợ bản thân không cẩn thận làm nàng ngã, nhưng không giống động tác cứng ngắc lúc khởi đầu, lúc này hắn bế tiểu điểu nhi rất tốt, ôm vào trong ngực vỗ nhẹ, một bên thanh âm êm dịu dụ dỗ nói: “Tiểu điểu nhi đột nhiên tỉnh? Là đói bụng?”
“Ta thấy động tác mới vừa rồi của ngươi quá lớn đánh thức nàng.” Bạch Lưu Ly dùng chân nhẹ nhàng đá Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu vốn là sắc mặt ôn nhu đột nhiên nổi lên đỏ ửng, Bạch Lưu Ly khẽ cười, từ trong ngực hắn nhận lấy tiểu điểu nhi, “Nữ nhi ngươi ngươi còn không biết nàng? Thời điểm này tỉnh lại không phải là đói bụng còn có thể là cái gì?”
Bạch Lưu Ly ôm tiểu điểu nhi, xiêm y trên vai tuột xuống, chỉ thấy trên vai nàng trắng nõn trơn bóng mang theo một chút hồng ấn mới vừa rồi hoan ái hắn lưu lại, lộ ra hương mềm tiết y, máu của Bách Lý Vân Tựu bị tiếng khóc của tiểu điểu nhi làm trầm tĩnh lại không ngờ dâng lên, vội vã thay Bạch Lưu Ly khoác lại xiêm y, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, thanh âm như cũ hơi khô á nói: “Chớ để lạnh.”
Lúc này Bạch Lưu Ly chú ý tiểu điểu nhi, không có nhận thấy được kiền á trong thanh âm Bách Lý Vân Tựu, chỉ thuận thế dựa vào trong ngực hắn, dựa vào trong lòng ấm áp của hắn, tay giữ trước ngựa để tiểu điểu nhi chuẩn xác không có lầm tìm được đầu nguồn thực vật của nàng, mở cái miệng nhỏ nhắn lớn một chút cắn, hút.
Bách Lý Vân Tựu cúi đầu nhìn tiểu điểu nhi, ánh mắt một cách tự nhiên rơi xuống hồng ấn loang lổ trên làn da tuyết trắng của Bạch Lưu Ly, hầu kết cuộn, cổ họng khô sáp, ánh mắt kia đúng là dường như tiểu điểu nhi quá đói bụng…
…
… Bạch Lưu Ly không khỏi khẽ kêu một tiếng, sau đó lập tức vuốt ve tay hắn, trừng hắn nói: “Đừng làm rộn, ngươi muốn cho nữ nhi con gái ngươi thấy ngươi như vậy?”
“Nàng còn nhỏ, không biết, hơn nữa nàng bận ăn rồi, không thấy đâu.” Bách Lý Vân Tựu ngứa tâm, tay cũng ngứa, …, Bạch Lưu Ly lại một lần nữa vuốt ve tay của hắn, Bách Lý Vân Tựu nhìn tiểu điểu nhi vùi ở trong lòng Bạch Lưu Ly, bỗng nhiên sinh lòng hâm mộ.
…
… Nàng đối với cái đầu này không áp chế được, liền dùng chân đá đá hắn, tức giận nói: “Bách Lý Vân Tựu ngươi làm cái gì, cùng nữ nhi ngươi đoạt đồ ăn ngươi thấy xấu hổ hay không?”
Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa lấy đầu của mình ra, … Bạch Lưu Ly… Thanh âm có chút nhẹ nhàng run: “Bách Lý Vân Tựu đừng làm rộn…”
…
Bách Lý Vân Tựu… Thanh âm ám á, “Lưu Ly, ta cũng đói bụng.”
Hắn đói bụng gần một năm, rất đói, mới vừa rồi ngừng lại vẫn chưa thể xâm nhập mỹ vị để hắn cảm thấy đói hơn, hận không thể lúc này lại một lần nữa phẩm thường mỹ vị, chỉ là hắn không thể, hắn không thể để cho tiểu điểu nhi cũng bị đói.
… Tiểu điểu nhi vào lúc này lại khóc lên, sợ đến Bách Lý Vân Tựu vội vã dời đầu mình, sắc mặt của Bạch Lưu Ly có chút chìm chìm, nàng tự nhiên chuyện gì xảy ra, đổi tay bế tiểu điểu nhi, để cho nàng tiến đến tuyết trắng mới vừa rồi Bách Lý Vân Tựu chiếm lấy, tiểu điểu nhi lại một lần nữa tìm đúng nguồn sữa, tay nhỏ bé dán tại trên ngực của Bạch Lưu Ly ra sức mút vào.
Ngay lúc Bách Lý Vân Tựu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tiểu điểu nhi dùng sức hút hút nguồn sữa của nàng, sau đó buông lỏng miệng ra, lại bắt đầu khóc lớn, khóc càng cả tiếng, càng ủy khuất, càng thê thảm.
Sắc mặt của Bạch Lưu Ly thật không tốt, một bên vỗ nhẹ lưng của tiểu điểu nhi một bên ngẩng đầu trừng mắt Bách Lý Vân Tựu, “Ngươi ăn hết lương thực của nữ nhi ngươi, ngươi nói làm sao bây giờ?”
“…” Bách Lý Vân Tựu có chút choáng váng, “Hết rồi?”
Bạch Lưu Ly có chút não dùng chân đá hắn vài cái, có chút buồn bực nói: “Ngốc tử! Chính ngươi vừa ăn xong, hết hay không ngươi không biết?”
“…” Tựa hồ… Quả thực hết rồi.
“Bảo ngươi chưa chút cho nữ nhi ngươi rồi.” Bạch Lưu Ly lại khẽ đạp hắn một cái.
“Ta không có nghe được…” Lưu Ly nói bao giờ?
“…” Tiểu điểu nhi vẫn còn khóc, Bạch Lưu Ly có chút bất đắc dĩ, “Vậy mới vừa rồi bảo ngươi không nên cùng nữ nhi ngươi đoạt ăn.”
“Ta không khống chế được.” Bách Lý Vân Tựu như trước thành thực, “Bởi vì ta cũng đói bụng.”
“… Ngươi đói có thể như nữ nhi ngươi một dạng sao?” Bạch Lưu Ly lại hung hăng trừng Bách Lý Vân Tựu một mắt.
Bách Lý Vân Tựu từ trong lòng Bạch Lưu Ly ôm tiểu điểu nhi, ôn nhu nói, “Tiểu điểu nhi ngoan, không khóc a, cha lần tới nhất định nhớ kỹ chừa chút cho ngươi, đến đây, cha chơi cùng.”
“…” Bạch Lưu Ly đỡ trán, “Vậy cũng chỉ có thể cho nữ nhi ngươi đói một bữa.”
“Lần sau ta nhất định chú ý.” Bách Lý Vân Tựu một bên dụ dỗ tiểu điểu nhi, một bên bảo đảm.
Tiểu điểu nhi vẫn ở chỗ cũ khóc, thật lâu không chịu ngừng, Bạch Lưu Ly nằm xuống, đưa lưng về phía Bách Lý Vân Tựu vốn không muốn phản ứng hắn, nhưng lại cảm thấy đau lòng, liền xoay người lại, khẽ thở dài một cái: “Tối nay để tiểu điểu nhi ngủ chúng ta, để nàng xuống đi, ngươi cũng mau nằm xuống, tổng như thế để nàng ngủ ở trong ngực của ngươi cũng không phải biện pháp, nhìn ngươi cũng ốm thành dạng gì.”
“Không có chuyện gì.” Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng cười, tiếp tục dỗ tiểu điểu nhi.
Bạch Lưu Ly lúc này lại nghiêm túc dị thường, “Bách Lý Vân Tựu, buông nàng xuống, ngươi lập tức nằm xuống.”
Bách Lý Vân Tựu nhìn tiểu điểu nhi trong lòng tiếng khóc đã có chút giảm bớt, nhìn nhìn lại Bạch Lưu Ly, vẫn lắc đầu một cái, “Đây là một lần cuối cùng đi, nhìn nàng khóc hung như vậy, đều tại ta không phải sao?”
Bạch Lưu Ly không nói cái gì nữa, chỉ ngồi dậy đắp thêm xiêm y cho Bách Lý Vân Tựu, lại lần nữa nằm xuống.
Sau đêm nay, một lần nữa mở tinh Bách Lý Vân Tựu có chút càng không thể vãn hồi, để Bạch Lưu Ly thường xuyên ngủ thẳng đến rất trể mới thức, đương nhiên, phòng Ám Nguyệt cũng không sai biệt lắm.
Bất quá, Bách Lý Vân Tựu trái lại nhớ kỹ lời bản thân hắn đã nói, mỗi lần cũng sẽ giữ lại chút cho tiểu điểu nhi, hoặc là chờ tiểu điểu nhi ăn xong rồi hắn mới lên trận.
Tiểu điểu nhi qua tháng ngày thứ năm, Bạch Lưu Ly bắt đầu ngồi đường xem chẩn, Bách Lý Vân Tựu tự nhiên là không đồng ý, thế nhưng Bạch Lưu Ly kiên trì, hắn cũng chỉ có thể để tùy ý.
Tiểu điểu nhi sang tháng ngày thứ sáu, doanh nghiệp Vân An Đường, ngày thứ tám, cửa hàng cao điểm của Ám Nguyệt cũng một lần nữa mở cửa, ngày thứ chín, Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt ném Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ đến tiêu cục, là bọn hắn còn không kiếm sống nữa, sẽ không có bạc nuôi tiểu oa oa, hai đại nam nhân vừa nghe đến không có tiền nuôi oa oa, lập tức không nói hai lời đi tiêu cục, các nữ nhân trong tháng, chưa chú ý nhiều như vậy, đúng là nên tiếp tục kiếm tiền nuôi gia đình nuôi hài tử.
Tiêu cục một lần nữa mở cửa ngày thứ hai, bọn họ liền một chuyến tiêu, dược tiêu, đến Sơn Nam, Sơn Nam một đường rất nhiều sơn phỉ, Ám Dạ lo lắng, tự mình áp tiêu, đi tới đi lui hơn một tháng, trở về là vừa có thể vượt qua lễ mừng năm mới, Ám Nguyệt không có lo lắng cho hắn, chỉ là vì hắn thu thập y vật cùng với lương khô cần trên đường, bảo hắn đi sớm về sớm, liền để hắn xuất môn.
Cũng không phải là Ám Nguyệt không quan tâm Ám Dạ, chỉ là nàng cho rằng lần này áp tiêu đối với Ám Dạ mà nói nói không lại một bữa ăn sáng, từ trước nhiệm vụ bao nhiêu lần mạo hiểm, vô số lần nguy hiểm, đã lần này áp tiêu này trở nên căn bản không đáng giá nhắc tới.
Ám Dạ đi hai ngày, tiêu cục lại nhận một đơn, người tiêu, một thân một mình, trung niên nam nhân ốm yếu, người ủy thác yêu cầu chưởng quỹ tự mình áp, Bách Lý Vân Tựu vốn không muốn nhận, thế nhưng nghe được người ủy thác nói ra mục đích, hắn trầm mặc chỉ chốc lát, tiếp nhận.
Đối với Bách Lý Vân Tựu phải đi áp tiêu, Bạch Lưu Ly vẫn chưa cảm thấy kinh ngạc, cũng giống Ám Nguyệt một dạng không lo lắng, chỉ là người ủy thác rất gấp, yêu cầu màn đêm buông xuống phải đi, Bạch Lưu Ly mặc dù có chút kỳ quái, lại không hỏi nhiều, chỉ là dặn dò Bách Lý Vân Tựu vài câu, liền bắt đầu vì hắn thu thập hành trang.
Sau giờ ngọ, Bách Lý Vân Tựu có chút dao động, ôm tiểu điểu nhi xuất thần nhìn Bạch Lưu Ly vì hắn thu dọn đồ đạc, lẳng lặng nghe Bạch Lưu Ly dặn dò mỗi một việc, không nói chuyện, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên nụ cười thản nhiên.
Bách Lý Vân Tựu nới với Bạch Lưu Ly chuyến này là đi bắc địa, biết trước khi đi hắn cũng không có nói với Bạch Lưu Ly, địa phương hắn đi, nhưng thật ra là Tố thành.
Ngày Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ không có ở đây, vẫn chưa phát sinh chuyện đặc biệt gì, khí trời một ngày trở nên so với một ngày lạnh, các cửa ải cuối năm càng ngày càng gần.
Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ đúng hạn trở về, đều mang về lễ vật cho tức phụ nhi cùng hài tử bọn hắn, Ám Nguyệt rất vui vẻ, Bạch Lưu Ly cũng vui vẻ.
Bách Lý Vân Tựu tặng Bạch Lưu Ly vòng tay bạch ngọc, tự mình giúp Bạch Lưu Ly đeo lên, Bạch Lưu Ly rất thích, hắn tặng tiểu điểu nhi vải da hổ, nón còn có hài thỏ, Bạch Lưu Ly tưởng tượng dáng dấp hắn đi mua mấy thứ này không khỏi cảm thấy buồn cười, thẳng tiểu điểu nhi chơi vải da hổ, tiểu điểu nhi bị vải da hổ chọc cười, cho nương cha của nàng một kinh hỉ thật to.
Năm nay như năm ngoái một dạng, tuyết rơi, điều này làm cho bách tính Liễu thành kỳ quái một trận, nói thậm chí ngay cả cửa ải cuối năm đều trời mưa.
Cửa ải cuối năm, tất nhiên rất náo nhiệt rất vui vẻ, Bạch Lưu Ly nghĩ.
Đêm 30, y quán cùng cửa hàng cao điểm sớm đóng cửa, Ám Dạ mới thay Bách Lý Vân Tựu đặt ván cửa vào trong khung, mới đi trong viện, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Ám Dạ cách đại môn gần nhất, tự nhiên là hắn đi mở cửa.
Chỉ là, khi hắn lấy phiến cửa ra, hắn chấn kinh rồi.
Khi người đến cùng Ám Dạ sóng vai đi vào trong viện, Bạch Lưu Ly Bách Lý Vân Tựu Ám Nguyệt đang ở gian nhà bận trong bận ngoài cũng chấn kinh rồi, đặc biệt Ám Nguyệt khoa trương nhất, còn đá mộc bồn bên chân, nước văng đầy đất, cả kinh nói: “Thính Phong?”
Chỉ thấy người tới tóc dài cao bó lại, áo bào thâm lam, mày kiếm mắt sáng, tay cầm trường kiếm, trên vai còn chút tuyết trắng, chính là Thính Phong.
Thời gian Thính Phong đi vào trong viện, Bách Lý Vân Tựu chính đáp lời Bạch Lưu Ly từ từ phòng bếp cầm một đồ hốt rác đi ra, Thính Phong nhìn thấy hắn, thân thể run lên, mới vừa rồi còn miễn cưỡng có thể trấn định khuôn mặt lúc này tan rã, cách cự ly to đối mặt với Bách Lý Vân Tựu quỳ một gối, thanh âm run lại cung kính nói: “Thuộc hạ Thính Phong, gặp qua gia!”
Bách Lý Vân Tựu không nói gì, chỉ là lướt qua vai của Thính Phong nhìn về phía phương hướng y quán, Ám Nguyệt cũng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh y quán, lộ ra nửa đầu nho nhỏ, dáng dấp khiếp sanh sanh, một đôi tay nhỏ bé thật chặt bám trên khuông cửa, nhìn chằm chằm người trong viện.
Ám Nguyệt kinh ngạc cười toe tóe, “Thính Phong, ba năm không gặp, oa oa của ngươi cư nhiên có thể chạy rồi!”
“Ám Nguyệt chớ nói nhảm! Đây không phải oa oa của ta!” Thính Phong bị Ám Nguyệt kinh ngạc kêu to khiến cho sắc mặt cổ quái, vẫn duy trì tư thế quỳ một chân trên đất xoay người nhìn về phía tiểu oa nhi đem đầu trở về, dùng một loại giọng ra lệnh nghiêm túc nói: “A Uyên, qua đây gặp qua gia.”
Ánh mắt của Thính Phong không hữu hảo, nhãn thần cũng rất không hữu hảo, oa oa tên A Uyên cũng không phải lập tức ngoan ngoãn đi tới, mà là một lát sau mới chầm chập phía sau cửa đi ra, mại bước chân lung lay lắc lư chậm rãi đi đến chỗ Thính Phong.
Là một nam oa oa hơn hơn hai tuổi, bạch bạch bàn bàn, lớn lên vừa đẹp, hơn nữa một thân áo choàng nhỏ đạm tử sắc, vô cùng khả ái, chỉ là ánh mắt của tiểu gia hỏa rất khủng hoảng, hình như người trong viện này là một đám lang sài hổ báo.
Tiểu gia hỏa tựa hồ lớn lên rất giống một người, là ai? Tất cả mọi người có đồng cảm, thế nhưng trong lúc nhất thời ai cũng nghĩ không ra.
Tiểu gia hỏa thật vất vả đi tới bên người Thính Phong, Thính Phong một điểm cũng không có xem hắn như một tiểu oa nhi, kéo hắn để hắn quỳ xuống bên cạnh mình, dùng giọng nghiêm túc nói: “Gặp qua gia.”
Trên mặt đất rất lạnh, tiểu gia hỏa run lên, sợ Bách Lý Vân Tựu một mắt, sau đó nãi thanh nãi khí nói: “Gặp qua gia.”
Bầu không khí rất quỷ dị, Bạch Lưu Ly, Ám Nguyệt, cùng Ám Dạ ba người hai mặt nhìn nhau.
“Đứng lên đi.” Bách Lý Vân Tựu bỏ đồ hốt rác trong tay xuống, đi tới bên cạnh tiểu gia hỏa, khom lưng đỡ hắn lên, thanh âm thản nhiên nói, “Ngươi tên là A Uyên?”
“Ân.” Tiểu gia hỏa rất sợ Bách Lý Vân Tựu mang mặt nạ một bên, nắm thật chặt quần của Thính Phong, nghe được câu hỏi của Bách Lý Vân Tựu, còn dùng sức gật đầu.
Bách Lý Vân Tựu nhìn chăm chú tiểu A Uyên chỉ chốc lát, mới nhìn về phía nhìn về phía Thính Phong, thanh âm như trước rất nhạt: “Gọi là Mục Uyên, hay Hạ Hầu Uyên?”
Người trong viện trong lòng cả kinh, tất cả đều đưa mắt đến trên mặt nho nhỏ của A Uyên
—— đề lời nói ngoài ——
Ha hả a ~ A Uyên rất khả ái ~