CHƯƠNG 12: TRƯỚC KHI LÀM CHA 1
Editor: Luna Huang
Từ biết trong bụng trong bụng có một tiểu sinh mệnh, toàn bộ sáng sớm Bách Lý Vân Tựu đều một tấc cũng không rời theo sát bên người Bạch Lưu Ly, Ám Dạ đến thỉnh hắn đi tiêu cục, hắn lăng là đẩy, thẳng đuổi Ám Nguyệt cùng Ám Dạ đi tiêu cục, Ám Nguyệt trái lại vui mừng, Ám Dạ lại cảm thấy hôm nay gia rất là kỳ quái.
Bạch Lưu Ly ngồi ở sau bàn xem chẩn cho người bệnh, Bách Lý Vân Tựu liền cái ghế ngồi ở bên người nàng, thường thường nhìn bụng của nàng, nhưng càng nhiều hơn là nhìn chằm chằm người bệnh đối diện, ánh mắt không có bao nhiêu ôn độ trành đến người bệnh lưng sinh mao, luôn cảm thấy ánh mắt của hắn như vậy so với nhìn chằm chằm còn đáng sợ hơn, sau đó nhân lúc Bách Lý Vân Tựu thập phần không có bao nhiêu cầm dược phương đến dược lấy thuốc lén lút hỏi Bạch Lưu Ly: “Ân nhân nương tử a, ân nhân đây là đây là làm gì a?”
“Ân?” Lực chú ý của Bạch Lưu Ly lao thẳng đến trên người bách tính đến đây xem chẩn, trái lại không có chú ý tới Bách Lý Vân Tựu từ sáng nay vẫn đứng ở bên người nàng, nghe được câu hỏi của hán tử nông gia vẻ mặt xanh đen hỏi lên như vậy, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu đang ở bốc thuốc, “Làm sao?”
“Ánh mắt của ân nhân hôm nay rất đáng sợ a, cảm giác như muốn đem ta cạo sạch vậy.” Hán tử nông gia nhìn lén Bách Lý Vân Tựu một mắt, gãi đầu có chút nhát gan nói, “Ân nhân nương tử, ta… Ta không có làm chuyện gì chọc người tức giận chứ?”
“Hắn chính là như vậy, ngươi đừng để ý.” Bạch Lưu Ly ôn tồn trấn an hán tử nông gia, lúc này Bách Lý Vân Tựu dẫn theo gói thuốc đi tới, đem gói thuốc đặt trước mặt hán tử, trước khi Bạch Lưu Ly mở miệng dẫn đầu đem phương pháp dùng nói với hắn, thanh âm lãnh đạm không có phập phồng, nghe được hán tử kia có chút sửng sốt một chút, cuối cùng trong ánh mắt vô của Bách Lý Vân Tựu cầm lấy gói thuốc chạy, sợ mình chậm một bước sẽ gặp chọc giận ân nhân của bọn họ.
Thẳng đến hán tử nông gia về đến nhà, còn đang suy nghĩ bản thân đến tột cùng chọc ân nhân không hài lòng chỗ nào, còn gọi tức phụ nhi nhà mình tới phân tích, phân tích cho ra kết quả chính là ngày mai dắt tức phụ nhi đi chịu tội với ân nhân.
Hán tử kia đi rồi, Bạch Lưu Ly đứng lên muốn vào trong viện xem dược đang đun, Bách Lý Vân Tựu tức khắc theo đuôi, một tấc cũng không rời, nhất phó khẩn trương lại thận trọng, lệnh Bạch Lưu Ly không khỏi buồn cười, xoay người lại nhìn hắn, nói: “Bách Lý Vân Tựu, sáng nay từ sau khi rời giường ngươi một bước không rời theo sát ta, tiêu cục cũng không đi, ngươi đây là muốn làm cái gì?”
Trong mắt Bách Lý Vân Tựu cẩn cẩn dực dực không có hạ thấp, nhìn chằm chằm bụng bằng phẳng của Bạch Lưu Ly nghiêm túc nói: “Ta sợ nàng ngã.”
“…” Bạch Lưu Ly nhìn dáng dấp cẩn thận lại chính kinh của hắn cảm thấy đặc biệt ngu đần, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ nói, “Ta như là ngu xuẩn đến bước đi cũng sẽ ngã?”
“Lúc này không giống ngày xưa.” Sắc mặt của Bách Lý Vân Tựu không thay đổi.
“Có cái gì không giống? Ta là đại phu, ta biết nên làm như thế nào, không cần ngươi quan tâm mù quáng.”
“Không giống.” Bách Lý Vân Tựu kiên trì.
Bạch Lưu Ly hoàn toàn bất đắc dĩ, thế nào đã cảm thấy có một số việc chính là cùng ngốc tử này câu thông không được đạt bất thành chung, chỉ có thể cầm lấy tay của Bách Lý Vân Tựu đặt lên bụng bằng phẳng của nàng, chịu nhịn tính tình cùng hắn giải thích: “Ngốc tử ngươi xem, cái bụng của ta đây vẫn là rất bằng phẳng, nên ta tuyệt đối sẽ không ngã, nên hiện tại ngươi không cần tùy thời đều ở bên cạnh ta, dù cho thực sự ngã, phải chờ tới phải chờ tới cái bụng lớn đến không thấy đầu ngón chân mới có thể ngã, hiểu không?”
Bách Lý Vân Tựu không tiếp lời, xoay người đi rót dược cho nàng uống, Bạch Lưu Ly cho là hắn suy nghĩ minh bạch, không khỏi hiểu ý cười, liền cũng xoay người đi đi ra, thế nhưng nàng không biết, Bách Lý Vân Tựu trầm mặc là bởi vì hắn nghĩ tới ngày tháng sau, cái bụng lớn đến nhìn không thấy đầu ngón chân…?
Bách Lý Vân Tựu nghĩ như vậy, không khỏi cúi đầu nhìn về phía hai chân mình, tưởng tượng thấy cái bụng của Bạch Lưu Ly lớn đến như trái dưa, đến lúc đó hắn nhất định phải một tấc cũng không rời coi chừng Lưu Ly của hắn, nhất định không thể để cho nàng ngã.
Bạch Lưu Ly phát hiện, giải thích mới vừa rồi là giải thích rỗng, Bách Lý Vân Tựu như trước một tấc cũng không rời theo sát bên người nàng, nàng thực sự không thể nhẫn nhịn thụ Bách Lý Vân Tựu như vậy, không khỏi đẩy Bách Lý Vân Tựu đi tiêu cục đổi Ám Nguyệt trở về, Bách Lý Vân Tựu lúc đầu không chịu đi, nhưng khi Bạch Lưu Ly trầm mặt một câu nói cũng không nói cùng hắn, lúc này mới cực độ không tình nguyện ra cửa.
Đuổi Bách Lý Vân Tựu mặc kệ nàng làm cái gì đều ở bên cạnh hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm đi, Bạch Lưu Ly khẽ thở dài một cái, cạn tiếu phủ phủ bụng của mình, bắt đầu rút trang giấy ra chuẩn bị viết viết kế hoạch dưỡng thai trong mười tháng của mình.
Thế nhưng Bạch Lưu Ly mới trải giấy Tuyên Thành trên bàn, Bách Lý Vân Tựu không ngờ vòng trở lại, Bạch Lưu Ly khi nhìn đến thân ảnh cao to đi vào y quán, có chút dở khóc dở cười, “Tại sao lại trở về?”
“Ta sợ Lưu Ly đói bụng.” Bách Lý Vân Tựu hơi ninh mi nghiêm túc nói, hắn tựa hồ mấy ngày hôm trước nghe Ám Dạ nói đến, nói mang thai cực kỳ dễ đói, bởi vì còn phải cung tiểu nhân trong bụng kia.
“…” Bạch Lưu Ly lại không có cảm động, đứng lên đi tới trước mặt Bách Lý Vân Tựu, cầm tay hắn, hơi thiêu mi cười nói, “Vậy hai tay ngươi trống rỗng trở lại là muốn làm cho ta ăn cái gì?”
Bách Lý Vân Tựu bị vấn đề này hỏi, ngẩn người xong nói: “Ta đây đi mua ngay, mua…”
Mua cái gì? Nữ nhân mang thai ăn cái gì mới tốt?
“Mua cái gì?” Bạch Lưu Ly nghe lời của Bách Lý Vân Tựu, nhìn mặt lộ vẻ khó khăn, nhẹ nhàng kháp kháp lòng bàn tay của hắn, như trước cười nói, “Dù cho mua trở về, ngươi biết làm sao?”
Thật là một ngốc tử ngu đần, đồ bên ngoài nấu so với nàng nấu còn phải vô cùng thê thảm hơn, dù cho mua nguyên liệu nấu ăn thì phải làm thế nào đây?
Bách Lý Vân Tựu nghe xong câu hỏi của Bạch Lưu Ly, bừng tỉnh đại ngộ lập tức thư giãn mi tâm ninh, xoay người sãi bước liền đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa vội vàng nói: “Ta đây đi gọi Ám Nguyệt trở về!”
Bất quá chỉ chốc lát, thân ảnh của Bách Lý Vân Tựu liền biến mất ở ở góc đường phía trước, Bạch Lưu Ly lắc đầu, một lần nữa đi trở về chẩn án.
Mà Bách Lý Vân Tựu đi gấp như vậy, nhất là bởi vì hắn vội vã tìm Ám Nguyệt trở về làm thức ăn cho Bạch Lưu Ly, nhất là bởi vì hắn nghĩ tới chuyện cực kỳ trọng yếu, hắn muốn đi cùng Ám Dạ thương lượng.
Ước chừng gần nửa canh giờ, Ám Nguyệt vội vả chạy về, người còn chưa đi vào y quán liền trước khẩn trương nói: “Phu nhân, gia nói ngươi đói bụng đến không chịu được! Ta đây phải đi làm một ít thức ăn cho ngươi!”
“…” Y quán lúc này không người, yên lặng, âm thanh của Ám Nguyệt để tay nắm bút lông của Bạch Lưu Ly run một cái, để trên giấy bị quẹt một đường thật dài.
Ám Nguyệt thấy Bạch Lưu Ly còn hảo hảo mà ngồi, thở dài thậm thượt rồi hét lên: “Cái gì a, gia gạt người! Hại ta không công chạy vội vả như vậy.”
Bạch Lưu Ly vừa nghe Ám Nguyệt nói như vậy, tâm đột nhiên nhảy, vội vã đặt bút lông lên nghiên mực, để Ám Nguyệt ngồi bên người, “Ám Nguyệt qua đây, để ta bắt mạch cho ngươi.”
Ám Nguyệt nghe lời ngồi vào bên cạnh thân Bạch Lưu Ly, đưa tay đặt lên mạch chẩm, Bạch Lưu Ly vì nàng bắt mạch xong cũng thở phào nhẹ nhõm, bay qua vỗ vỗ mu bàn tay của Ám Nguyệt nghiêm túc nói: “Sỏa cô nương, mang thai không giống lúc trước, ghi nhớ kỹ không thể chạy, như mới vừa rồi vội vả chạy càng trăm triệu lần không được, để tránh khỏi động thai, ngươi khó chịu, Ám Dạ cũng sẽ lo lắng theo, có nhớ chưa?”
“Ta đây hiện tại có khẩn lắm không?” Ám Nguyệt nghe được Bạch Lưu Ly nói như vậy cũng có chút nghĩ mà sợ, lấy tay không ngừng nhẹ vỗ về bụng của mình.
“Mạch tượng rất ổn định, chưa có ảnh hưởng đến tiểu gia hỏa trong bụng ngươi.” Bạch Lưu Ly cười cười, ý bảo Ám Nguyệt không cần lo lắng không cần lo lắng, Ám Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ám Nguyệt khó khăn lắm mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại kích động từ trên ghế nhảy lên, động tác to lớn để Bạch Lưu Ly có chút bất đắc dĩ, cảm thấy mới vừa rồi nới với nàng mấy lới kia đơn giản là vô ích, Ám Nguyệt lại vào lúc này bắt lại hai vai của nàng, hai mắt mạo sáng kích động nói: “Phu nhân, gia nói ngươi cũng có thai rồi! Có đúng hay không? Có đúng hay không?”
Bạch Lưu Ly nao nao, sau đó mỉm cười gật đầu, “Ân, đúng vậy, giống như ngươi, hoài thai rồi.”
“Hắc hắc! Thật tốt quá! Xem gia sau này còn dám pha trò Dạ Dạ không, ta thấy gia mới là cười đến vẻ mặt sỏa, mới vừa rồi đến tiêu cục đều một mình ở đó cười, người trong cục gọi hắn hắn đều không có nghe được.” Ám Nguyệt lập tức miệng cười, dáng dấp cười ha hả đúng là so với chính nàng mang thai còn vui hơn, chỉ nghe nàng vui vẻ cảm khái nói, “Nhận thức gia lâu như vậy, chưa từng thấy gia vui vẻ như vậy, thật tốt, thật tốt, phu nhân, có ngươi bồi gia, thật tốt.”
Bạch Lưu Ly cười không nói, quang trong mắt lại càng lúc càng ôn nhu.
Ám Nguyệt vẫn ở chỗ cũ cằn nhằn: “Nói như vậy, sau này hài tử trong bụng chúng ta là có thể làm bạn, bụng ta so với phu nhân còn lớn hơn! Hắc hắc hắc!”
“A! Không nói nữa, ta phải nhanh lên làm thức ăn cho phu nhân, không thể để cho phu nhân bị đói, như vậy gia sẽ đau lòng.” Ám Nguyệt nói liền muốn chạy ra hậu viện, mới mại khai cước bộ lập tức nhớ tới căn dặn mới vừa rồi của Bạch Lưu Ly, vội vã đổi thành chậm rãi.
Bạch Lưu Ly đứng lên, “Ta giúp ngươi.”
Ám Nguyệt vội vã ngăn cản, “Phu nhân ngươi đừng! Tay nghề của ngươi ta không dám bình luận a, để một mình ta được rồi.”
“Ngươi cũng là có người mang thai, có thể nào để một mình ngươi làm hết.” Đối với ngăn cản của Ám Nguyệt, Bạch Lưu Ly vẫn chưa cảm thấy uấn não, ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng Bách Lý Vân Tựu, Ám Nguyệt bọn họ không phải là thuộc hạ càng giống như là bằng hữu, hắn chưa hề xem đưa bọn họ là hạ nhân, lại là vì nàng mà để Ám Nguyệt đến hầu hạ, nàng cũng không phải người già mồm cãi láo, cũng không phải người yếu ớt, như vậy tổng giác có chút tâm lý bất an.
“Ta vui vẻ làm như vậy, bởi vì phu nhân là để gia hài lòng để gia hạnh phúc, ta nguyện ý hầu hạ phu nhân.” Ám Nguyệt ấn Bạch Lưu Ly ngồi trở lại ghế, tuy là mặt mày hàm tiếu, giọng nói cũng có kiên quyết không được xía vào, “Phu nhân ngươi ngồi a, ngươi nếu là dám hỗ trợ, ta sẽ giận a.”
“…” Bạch Lưu Ly lần đầu tiên bị người mệnh lệnh như thế, thực sự là cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, chỉ có thể đáp, “Vậy ngươi làm đi, ta không đi làm trở ngại ngươi là được.”
“Đây còn không sai biệt lắm, thật là phu nhân chúng ta thật là tốt!” Ám Nguyệt thoả mãn gật đầu, đi tới hậu viện.
Cùng lúc đó, trong tiêu cục, Bách Lý Vân Tựu đang cùng Ám Dạ thương lượng một đại sự —— vấn đề làm cơm sau này.