CHƯƠNG 2: AN GIA KÝ 2
Editor: Luna Huang
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Bạch Lưu Ly thích đều là địa phương ấm áp ướt át, gần nước, không có âm mưu biến hoá kỳ lạ, không cần lục đục với nhau, không cần vết đao liếm huyết, chỉ là ở trong sơn thủy có một nhà sống như người bình thường, đây là chỗ sâu nhất giấu ở đáy lòng nàng hướng tới.
Lần thứ sáu Bách Lý Vân Tựu ban đêm dùng mộc kiếm đánh những người dùng lời đùa giỡn Bạch Lưu Ly, nghĩ cách tìm địa phương an cư gần nước của Bạch Lưu Ly liền tan vỡ, bởi vì Bách Lý Vân Tựu làm một cái tổng kết: bách tính của thành trấn gần nước bất luận nam nữ cũng sẽ không tốt với Lưu Ly, phải đổi chỗ!
Bạch Lưu Ly tuy rằng bất đắc dĩ, tâm trạng cũng ấm áp, liền không bao giờ quản an cư chỗ nào, mặc Bách Lý Vân Tựu quyết định đi chỗ nào liền đi chỗ đó, Bách Lý Vân Tựu đối với quyết định này của Bạch Lưu Ly thật là hài lòng, lái mã xa mang theo Bạch Lưu Ly cơ hồ kéo một vòng Diệu Nguyệt, hành trình nhàn nhã đi chơi, phảng phất bọn họ không phải là người lo lắng vấn đề nhà cửa, cũng không phải người tìm kiếm chỗ an cư lạc nghiệp, mà là công tử tiểu thư đi du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã đi chơi có lúc để Bạch Lưu Ly đều cảm thấy như vậy kỳ thực không sai, nhưng nếu không có Bách Lý Vân Tựu mỗi tháng phát linh độc chú thì tốt hơn.
Mặc dù như thế, Bách Lý Vân Tựu vẫn là không có dự định chân chính dừng mã xa lại, cùng Bạch Lưu Ly nhìn biển của Thương quốc giữa hè, hồng phong của Bắc Lĩnh Mạn sơn tiết cuối thu, cánh đồng tuyết ở cực bắc mùa đông, hoa đào tươi đẹp khắp nơi trên đất Liệt quốc vào mùa xuân ấm áp, nhất tề thưởng thức mai tử tửu của Thương quốc, xem bì ảnh ký ở Bắc Lĩnh, trên đỉnh cực bắc ngâm ôn trì, ăn bách hoa tô của Liệt quốc.
Sơn sơn thủy thủy, xuân hạ thu đông, Bách Lý Vân Tựu tuy rằng cho tới bây giờ cũng không có nói, thế nhưng Bạch Lưu Ly biết, hắn chỉ là muốn mang nàng xem cảnh của Diệu Nguyệt, cho rằng lễ vật thứ nhất sau khi nàng gả cho hắn, thân là thê của người ta, ngoại trừ vui vẻ tiếp thu, nàng không biết bản thân nên nói cái gì nên biểu đạt cái gì.
Thẳng đến cuối mùa thu năm sau, bọn họ hầu như xem hết cảnh sắc của Diệu Nguyệt bên ngoài Trạch quốc, Bách Lý Vân Tựu thứ hai mươi hai bị linh độc chú dằn vặt, Bạch Lưu Ly mới ôm hắn đem mặt chôn ở ngực hắn có chút nghẹn ngào nói “Bách Lý Vân Tựu, chúng ta tìm nhà đi, chúng ta về nhà đi.” Bách Lý Vân Tựu mới cười gật đầu, nói “Hảo”.
Mặc dù Trạch quốc từ lâu không phait địa phương là bọn hắn nên trở lại, thế nhưng Bách Lý Vân Tựu tựa hồ vẫn là thích quốc gia sinh hắn dưỡng hắn này, cuối cùng lái mã xa vào địa giới Trạch quốc, đi hướng đông nam.
Mặc dù Bạch Lưu Ly không có đối với nới với Bách Lý Vân Tựu nàng thích địa phương sơn thủy bao quanh, nhiên Bách Lý Vân Tựu lại như biết suy nghĩ trong lòng nàng, lựa chọn địa phương đều là có núi có sông, cuối hắn ở trấn nhỏ của biên thuỳ đông nam Trạch quốc tên là Liễu thành ngừng xe, không đi nữa.
Liễu thành ở biên thuỳ đông nam Trạch quốc, đi về phía nam đó là biên giới Thương quốc, gần núi tiếp nước, hoàn toàn không gọi được là giàu có và đông đúc, cũng nhất phái tường hòa.
Nói bách tính biên thuỳ dã man, nhưng bách tính Liễu thành không như vậy, mặc dù không có biết lễ tiết như Tố thành, cũng không có phong tình lả lướt của Phất Phong thành, bọn họ thực sự lớn mật, nhiệt tình háo khách, nếu nói “Dã man”, bất quá là không câu nệ tiểu tiết, không có nơi chốn mọi chuyện tử thủ lễ tiết như thành trì giàu có và đông đúc, tiến tới bọn họ lớn mật là phong cách sinh hoạt bây giờ mà thôi.
Cái gì gọi là lớn mật thực sự? Thí dụ như, ta ngươi hai người nhìn đối phương không vừa mắt, không vừa mắt cũng không cất giấu trong bụng, tất cả đều là thiêu minh nói, nói đến chỗ kịch liệt thậm chí lật bàn đánh người, nhiên đánh xong rồi lại có thể ngồi chung một chỗ uống chén rượu to, tựa như giữa hai người chưa hề phát sinh qua bất luận cái gì.
Lại thí dụ như, có ai góa thê nhìn trúng quả phụ nhà nào, trực tiếp nâng lễ tới cửa làm mai, đối phương đáp ứng rồi hai người trực tiếp ở chung, nếu không đáp ứng, ngày sau vẫn là hòa hòa khí khí quê nhà hương thân.
Lại thí dụ như, tiểu tử nhà nào chọn trúng cô nương nhà nào, mặc dù bên đường tặng trâm cho cô nương mình thích, cô nương nếu là cũng vừa ý tên tiểu tử này, tiếp được hai tay đưa lên cây trâm hắn tặng biểu thị nguyện ý cùng hắn kết làm phu phụ, trong mắt người trên đời này phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn tất cả đều là cái rắm.
Bạch Lưu Ly cảm thấy, Liễu thành này trái lại rất có cách sống nhiệt tình mọi người rất nhiệt tình, cũng càng như những địa phương bắc địa kia mới có cách sống rộng rãi, rất có mùi vị xinh đẹp tuyệt trần của Giang Nam, chỉ là đây cũng có quan hệ như thế nào, trực tiếp thực sự rộng rãi, trái lại là cách sống trong lòng nàng vẫn hướng tới, nơi này, tốt.
Bạch Lưu Ly ngồi ở bên người Bách Lý Vân Tựu, nắm tay hắn, nhìn hai tiểu tử luân khởi cánh tay đánh nhau cách đó không xa, cười đến mặt mày cong cong: “Bách Lý Vân Tựu, ta thích nơi này.”
Bách Lý Vân Tựu nhìn mặt mày nàng cong cong, đem độ cung khóe miệng càng ôn nhu, “Vậy từ hôm nay nhà của chúng ta liền ở chỗ này.”
Bạch Lưu Ly ỷ vào bầu không khí sinh hoạt trực tiếp lớn mật ở nơi này, đem thân thể kề Bách Lý Vân Tựu, đem miệng tiến đến bên miệng hắn, sau đó trên môi khi hắn lộ ngoài mặt nạ cố sức cắn một ngụm, vẫn là rước lấy ánh mắt của người đi đường hai bên.
Lớn tuổi một chút nhìn bọn họ nhất phó “Tiểu tức phụ nhiệt tình a” Cười tủm tỉm, tuổi còn trẻ một chút cô nương gia còn quay đầu che miệng len lén cười, Bạch Lưu Ly hồi cho bọn hắn một mỉm cười hữu hảo, Bách Lý Vân Tựu còn lại là đỏ mặt trong ánh mắt của người ta, nhất thời huy mã tiên, tiếp tục lái tới, cấp tốc.
Nhiên, người qua đường mới nhìn bọn họ còn lại là sững sờ ở tại chỗ, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, đây là tiên nữ cô nương từ đâu tới a?
Xét thấy tổng kết kinh nghiệm của mấy lần trước, Bạch Lưu Ly không có vội vã tìm viện tử, mà là hiện tại đặt chân ở khách sạn bình dân, bởi vì này nếu như mướn viện tử xong ngốc tử kia lại đi đánh người, bọn họ vẫn phải là đổi địa phương an cư, đây chẳng khác nào không lý do mang tiền ném vào trong túi người khác, hôm nay ngân lượng bọn họ còn dư lại đã ít lại càng ít, ít đến không biết còn có đủ bọn họ thuê viện tử hay không, chớ nói chi là mở một cửa hàng.
Mặc dù Bách Lý Vân Tựu đã gật đầu nói nhà của bọn họ sau này ở Liễu thành này, thế nhưng Bạch Lưu Ly vẫn không thể yên tâm, mấy lần trước hắn cũng không phải đều nói là tốt tốt như thế sao, cuối cùng?
Này đây, dùng cơm tối cũng tắm xong, Bạch Lưu Ly vẻ mặt nghiêm túc lôi kéo Bách Lý Vân Tựu ngồi đối diện, trên bàn trước mặt bọn họ có năm mươi lượng bạc, Bách Lý Vân Tựu vừa nhìn thấy bạc lập tức lại đứng lên, đi đến đệm chăn chưa bày xong trên giường.
Khóe mắt Bạch Lưu Ly run lên, một chưởng vỗ trên mặt bàn, giọng hung thần nói với Bách Lý Vân Tựu: “Bách Lý Vân Tựu, qua đây ngồi!”
Bạch Lưu Ly vừa hô, Bách Lý Vân Tựu lập tức dừng bước, thế nhưng cũng chưa đi về bàn tròn, mà là xoay người đứng tại chỗ lẳng lặng Bạch Lưu Ly, con mắt trái hôi mông mông từ lâu đã không có sáng bóng, chỉ nghe thanh âm hắn có chút trầm nói: “Lưu Ly, ta mệt mỏi.”
Liền năm chữ này, chỉ năm chữ này, ánh mắt của Bạch Lưu Ly mới vừa rồi còn nghiêm túc hung thần lập tức ôn nhu, mặc mặc đem ngân lượng trên bàn một lần nữa gói kỹ, bỏ vào trong bọc y phục, lúc này mới đi đến giường, khom lưng vỗ vỗ cái đệm, mới mở đệm chăn, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu còn đứng tại chỗ, ôn hòa nói: “Mệt mỏi cứ tới đây ngủ đi.” Bách Lý Vân Tựu lập tức xoay người cọ phía sau Bạch Lưu Ly, từ sau ôm hông của nàng, gục đầu xuống để mặt mình lướt đến cái trán của nàng, nhẹ nhàng bật hơi: “Nương tử…”
Bạch Lưu Ly không tự chủ được run rẩy, một cái tát đánh vào trên mu bàn tay ở trước thắt lưng nàng của hắn, “Có việc liền nói.”
Chẳng biết lúc nào bắt đầu, ngốc tử này học được làm nũng, bất quá vẫn là người mới học, tung ra một cái chiêu xấu, chính là dính vào bên tai nàng gọi nàng một tiếng “Nương tử”, làm cho cả người nàng ngứa ngáy, nàng còn thật không biết hắn là ở nơi nào học lại là học của ai có chiêu xoay ngang như thế.
Tay của Bách Lý Vân Tựu bị đánh, chẳng những không có buông trái lại xiết Bạch Lưu Ly càng chặt hơn, dùng cằm cà cà trên mặt nàng, thanh âm như trước nói thật nhỏ: “Bạc này Lưu Ly muốn dùng thế nào liền dùng thế đó, không cần cùng ta thương lượng.”
Hai năm gần đây, hắn đã bị nàng hỏi đến nỗi vừa thấy nàng xuất ra bọc nhỏ đựng bạc thì có xung động muốn chạy, “Những thứ này Lưu Ly quản là được, chớ hỏi ta nữa, Lưu Ly vừa hỏi ta ta liền cảm giác đau đầu.”
“Vậy ngươi nói nếu là không có những bạc này ngươi ta làm sao bây giờ?” Bạch Lưu Ly mặc cái cằm đầy râu mài tới mài lui trên gương mặt mình đáy lòng muốn cười, nét mặt vẫn là đình chỉ.
Bách Lý Vân Tựu trầm mặc một chút, thập phần nghiêm túc nói, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
“…” Bạch Lưu Ly cố sức đẩy tay của hắn trên thắt lưng mình ra, có chút cả giận nói, “Thoát y, ngủ!”
Bách Lý Vân Tựu “Xuất chiêu” Thành công, quả đoán thoát y, lưu loát lên giường, Bạch Lưu Ly như mấy đêm trước trước tiên nằm ở bên cạnh hắn nhận nhận chân chân kiểm tra phù văn trên mặt trái của hắn, mới tắt nến hạ màn nằm bên cạnh thân hắn, Bách Lý Vân Tựu cũng như mấy đêm trước đưa cánh tay xuống hõm cổ của nàng, ôm nàng trong lòng, dĩ nhiên là ôm ôm lại thành tình cảm mãnh liệt nhộn nhạo.
Chỉ là tối nay Bách Lý Vân Tựu thật có chút mệt, bởi vì từ lúc đến địa giới Trạch quốc tới nay bọn họ không có xuống xe ngựa nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa tiểu nương tử của hắn còn ghé vào lỗ tai hắn đếm vấn đề tiền bạc hắn không có hứng thú, đây quả thực là thúc hắn mau mau đi vào giấc mộng đẹp.
Bất quá, hắn thích nàng như vậy ghé vào lỗ tai hắn đếm một ít chuyện nhỏ gặp phải, để hắn cảm thấy rất ấm áp, thật ấm áp.
Chẳng biết lúc nào bắt đầu, hắn phát hiện nàng lời nàng nói với hắn càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng thích cười, mà nàng nói không ngoài một ít chuyện nhỏ, thí dụ như ngân lượng của bọn họ cần tiêu như thế nào, thí dụ như thời tiết thay đổi nên đổi dạng xiêm y gì, thí dụ như hắn đang uống dược không thể uống không có thể ăn cá các loại, mặc dù sắc mặt của nàng đổi so với khí trời tháng sáu còn nhanh hơn, mặc dù hắn vẫn là bình thường sẽ nhìn đỏ bừng trên hai gò má của nàng thất thần.
Tất cả, đều đang từ từ biến hóa, tựa hồ thay đổi rất nhiều rất nhiều, chỉ bất quá bọn hắn cũng không có quá nhiều lưu ý mà thôi, bất quá, hắn thích loại biến hóa này, hắn không còn là Bách Lý Vân Tựu người bị quốc thù gia hận, hắn chỉ là một nam nhân phổ thông hai bàn tay trắng, không có quyền lực không có tiền tài, thậm chí ngay cả một gian nhà có thể chứa hắn vĩnh viễn cũng không có, hắn hôm nay có, chỉ có người hắn yêu mà thôi, một tiểu nữ nhân vĩnh viễn cũng sẽ không ghét bỏ hắn, một tiểu nhân nhi nguyện ý vĩnh viễn bọc hắn ở lòng bàn tay a hộ.
Thiên hạ này, hắn có nàng, đủ rồi.
Bên tai, nàng tựa hồ lại đang bắt đầu đếm một ít chuyện nhỏ, thật là một tiểu nữ nhân càng ngày càng nói nhiều, cùng nàng khi đó hắn vừa gặp hoàn toàn khác nhau, khi đó mặt nàng luôn luôn lạnh lùng, mặc dù là cười rộ lên, cũng bất quá cười giả mà thôi, nói cũng là thường thường lạnh lùng, tựa hồ sẽ không kinh sẽ không nộ, trên mặt chưa từng có nhiều biểu tình, phảng phất cũng sẽ không có hứng thú với bất cứ chuyện gì.
Mà hôm nay nàng, ở trước mặt hắn không che giấu hỉ nộ ái ố của nàng, hỉ tình hình đặc biệt ôm cổ hắn ở trên mặt hắn hôn một cái, nộ tình hình đặc biệt hung ác nhìn hắn chằm chằm, ái tình hình đặc biệt cầm gò má của hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nhạc tình hình đặc biệt như tầm thường nữ nhân thích nói liên miên cằn nhằn.
Hắn hôm nay là một nam nhân thông thường, mà nàng, cũng đang từ từ biến thành một nữ nhân bình thường, học cuộc sống cuar nữ nhân tầm thường.
Cảm giác như vậy, thật tốt, thật tốt…
Bách Lý Vân Tựu ôm Bạch Lưu Ly, vùi mặt trong tóc nàng, ngửi hương vị dược thảo nhàn nhạt trong tóc nàng, mơ mơ màng màng liền sắp đi vào giấc ngủ, bên tai Bạch Lưu Ly còn đang niệm cái gì, phát giác hắn tựa hồ không có nghe, sắc mặt phút chốc trầm xuống, cố sức bấm một cái trên mu bàn tay đặt ở thắt lưng nàng, nói: “Bách Lý Vân Tựu, ngươi đến cùng có đang nghe ta nói hay không?”
“Ân, nghe.” Bách Lý Vân Tựu cà cà trong tóc Bạch Lưu Ly, ôm nàng chặt hơn, cũng để mặt đến hõm cổ của nàng, khí tức ấm áp mơ mơ màng màng nói, “Không thể lại dùng mộc kiếm đánh người.”
“…” Bạch Lưu Ly lại đang trên mu bàn tay hắn bấm một cáim “Ta nói không phải là cái này!”
“Ân, không phải là cái này.” Từ trước hắn chưa bao giờ dám ngủ sâu, thế nhưng từ khi có nàng bên người, hắn luôn luôn có thể an an ổn ổn đi vào giấc ngủ.
“…” Bạch Lưu Ly vốn còn muốn ở trên tay hắn bấm một cái, thế nhưng Bách Lý Vân Tựu trong hõm vai nàng dường như cà cà, khí của nàng liền toàn bộ tiêu mất, hóa thành mềm mại, khi hắn nhắm lại nhẹ nhàng hôn một cái trên con mắt trái hắn, ôn nhu nói, “Ngủ đi, ta không nói nữa.”
“Ân…” Bách Lý Vân Tựu mơ hồ lôi âm cuối thật dài, lúc Bạch Lưu Ly cho là hắn ngủ thì hắn lại nói một câu, “Lưu Ly, chúng ta ngày mai tìm nhà.”
Bạch Lưu Ly giật mình, Bách Lý Vân Tựu đã ngủ không lên tiếng nữa, Bạch Lưu Ly cười đưa tay đặt lên tay hắn, mặc dù hắn đang ngủ nhìn không thấy, vẫn gật đầu một cái, “Ân.”
“Ngươi cũng không thể đánh người nữa, ngốc tử.”