CHUNG: ĐẠI KẾT CỤC HẠ (1)
Editor: Luna Huang
Máu trên mặt của Tào Phong để mặt của hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn, hai tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt vừa buông ra, buông ra lại nắm chặt, kéo khóe miệng có chút khó nhọc nói: “Mấy ngày trước đây, đích xác cho là như vậy.”
“Ha ha, Tào An đại nhân nuôi nhi tử quả thật là tính tình thành thật, dám yêu dám hận, thật không sai.” Giọng của Bách Lý Vân Tựu khinh đạm để kẻ khác nghe không ra bất kỳ ca ngợi gì, nhiên hắn cũng phát ra từ thưởng thức nam nhi Tào gia, “Người như dổn vương không có sở thích gì đặc biệt, duy nhất là thích tích tài nam nhi Tào gia từ trước đến nay xuất nhân tài, nghĩ đến Tào công tử chắc cũng là vì kiêu ngạo của Tào gia maf tồn tại, đã là nhân tài, liền nên quý trọng.”
“Tào mỗ không chịu nổi một từ’ ‘Nhân tài’ này, nếu thật muốn nói, có lẽ là đồ ngu tương đối chuẩn xác.” Tào Phong tự giễu, nghĩ vậy mấy năm hắn một mực vì cừu nhân chân chính bán mạng, trong lồng ngực phẫn nộ cùng sỉ nhục liền không ngừng cuồn cuộn.
“Tào công tử đánh giá bản thân như vậy, trái lại làm thấp bản thân, ai lúc còn trẻ không lạc lối một lần? Đối với việc đã qua, Tào công tử là canh cánh thế nào?” Bách Lý Vân Tựu khẽ hớp nước trà nóng hổi hương nghiệm một cái, giọng nói như lão giả tựa hồ đã trải qua, “Bất quá nghe giọng nói của Tào công tử, nghĩ đến là muốn nhìn thấy lệnh tôn có đúng không?”
Đề cập Tào An, Tào Phong nắm song quyền cầm thật chặt, chợt từ ghế đứng lên, quay Bách Lý Vân Tựu quỳ một gối, thần tình rõ ràng nói: “Đa tạ Vân vương gia để cuộc đời này của Tào mỗ có thể lần nữa nhìn thấy gia phụ! Đại ân đại đức của Vân vương gia, Tào mỗ không thể vi báo! Phàm là Vân vương gia có chỗ cần Tào mỗ, Tào mỗ lên núi đao xuống chảo dầu cũng không từ!”
Chuyện cho tới bây giờ, Tào Phong mới biết, lúc đầu ở mãng hoang chi lâm, nếu Bách Lý Vân Tựu muốn giết người trúng độc như hắn bất quá là việc dễ dàng, thế nhưng hắn thả hắn một mạng, buồn cười hắn đã từng cho là mình có bản lĩnh có thể chống lại hắn thậm chí có thể lấy tính mệnh của hắn như thế nào?
Lực lượng của hắn, đích xác quá mức cường đại, quá mức đáng sợ, chỉ cần hắn vận dụng lực lượng trong tay, đích xác đủ để lệnh Trạch quốc biến thiên, thảo nào người kia luôn luôn muốn diệt trừ hắn, không tiếc… Không tiếc hủy đi toàn bộ Tào gia!
“Ha ha… Bổn vương chờ chính là những lời này của Tào công tử.” Bách Lý Vân Tựu khẽ cười ra tiếng, tiếng cười như vậy làm cho một loại cảm giác không rét mà run, “Bất quá bổn vương cũng không phải cần Tào công tử vì bổn vương lên núi đao xuống chảo dầu, bổn vương chỉ cần Tào công tử hảo hảo sống, đợi trận gió to tuyết lớn này của mùa đông qua đi, bổn vương còn có chuyện cần phiền Tào công tử.”
Gió to tuyết lớn… Sắc mặt của Tào Phong chậm rãi trở nên lãnh, lập tức đứng lên đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu, tự tự lạnh lẽo nói: “Vân vương gia nếu để cho bách tính Trạch quốc rơi vào trong nước sôi lửa bỏng, cho dù Vương gia là ân nhân cứu mạng của Tào gia ta, cho dù Tào mỗ không phải là đối thủ của Vương gia, Tào mỗ cũng sẽ hướng Vương gia rút đao!”
Bách Lý Vân Tựu không cười, Tào Phong không biết sau mặt nạ hắn lấy ánh mắt thế nào nhìn hắn, nhưng hắn lại không lại không lui bước không chút sợ hãi nào, như trước nhìn thẳng Bách Lý Vân Tựu.
Một lát, mới nghe Bách Lý Vân Tựu cạn tiếu nói: “Hảo, hảo, hảo, không hổ là người của bổn vương chọn.”
Liên tiếp ba từ “Hảo” của Bách Lý Vân Tựu để Tào Phong có chút kinh ngạc, còn không đợi hắn phản ứng, liền chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu nói tiếp: “Tào công tử, nước trà sắp nguội, uống đi, uống xong cùng lệnh tôn hảo hảo ngồi một chút, sau ngày hôm nay, có thể một đoạn thời gian rất dài phụ tử các ngươi không thể ngồi xuống tâm tình.”
“Tạ vương gia.” Tào Phong một lần nữa ngồi xuống, nâng trà trản lên, không nói một lời uống một hơi cạn sạch nước trà trong ly, lại ngước mắt thì chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu chỉ là lắc trà trản trong tay, tựa hồ không có dự định uống, “Tào công tử nếu không muốn ngồiở đây, liền đi đi, Bán Nguyệt sẽ mang ngươi đi gặp lệnh tôn.”
“Tạ vương gia chiếu cố, như vậy Tào mỗ nên rời đi trước.” Từ đầu chí cuối, thái độ của Tào Phong cũng không hiển hèn mọn, mặc dù là thời gian quỳ xuống, cho đến ly khai, hắn cũng không đoán không ra mục đích Bách Lý Vân Tựu mời hắn đến nơi này, mà mục đích hắn đến Vân vương phủ, bất quá là muốn gặp phụ thân một mặt, nhưng không nghĩ đêm qua nhìn thấy phụ thân một mặt, phụ thân đúng là bảo hắn làm sao đều phải đến bái kiến Bách Lý Vân Tựu một hồi.
Ngược lại cũng chưa từng nghĩ, nam nhân hắn đã từng hận thấu xương kia, dĩ nhiên cùng hắn từ trước lấy được tin tức hoàn toàn khác nhau.
Thời gian Tào Phong đạp xuống mộc thê, Bách Lý Vân Tựu gợi hắn một tiếng, “Tào công tử.”
“Vân vương gia nhưng còn có chuyện?”
“Tào công tử nhớ kỹ lời bản thân nói hôm nay.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu trước sau như một lãnh đạm.
“Tào mỗ đã nói Tào mỗ tự nhiên nhớ kỹ, phàm là Vân vương gia có chỗ cần Tào mỗ, Tào mỗ nhất định núi đao chảo dầu không chối từ!” Tào Phong đứng ở mộc thê hướng Bách Lý Vân Tựu ôm quyền.
Bách Lý Vân Tựu cũng đang cầm trản trà nhìn về phía chân trời, “Không, nếu có một ngày ta để bách tính Trạch quốc rơi vào trong nước sôi lửa bỏng, Tào công tử đừng quên hướng ta rút đao.”
Tào Phong lần thứ hai khiếp sợ, há hốc mồm muốn nói cái gì, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một câu nói của phụ thân, không nói thêm gì nữa, đỡ lan can đi xuống lầu, dưới lầu, Bán Nguyệt vẻ mặt lạnh như băng đang chờ đợi.
Bách Lý Vân Tựu vẫn phía chân trời hôi mông mông, cho đến nước trà trong trản trong tay hắn đã hoàn toàn lạnh, hắn cũng không có thu hồi ánh mắt.
Chỉ là, an tĩnh này của hắn không thể kéo dài bao lâu, liền không ngừng có ám vệ đi tới trước mặt hắn.
Mưa gió, đã tới.
Bạch Lưu Ly được Thính Phong sai người đem rương lớn nặng nề trong dược các của Bạch phủ dời đến trước mặt nàng liền không có rời gian nhà, chỉ ngồi ở phía trước cửa sổ cầm một quyển sách trong tay, khi thì nàng viết cái gì lên sách, khi thì gọi Sa Mộc lấy quyển sách, khi thì lại bảo Sa Mộc mở một quyền sách khác, Sa Mộc có thể nói là bận tối mày tối mặt.
Bạch Lưu Ly một lòng chìm vào trong phòng ngập sách, đến nỗi sắc dần tối cũng không có phát hiện, để Sa Mộc phải nhắc nhở nàng nói: “Đại tiểu thư, sắc trời tối sầm, nô tỳ vẫn là thay người thấp đèn nha?”
Cả ngày Sa Mộc đều an tĩnh không có lên tiếng quấy rối Bạch Lưu Ly, lúc này tức khắc phá vỡ an tĩnh trong phòng, Bạch Lưu Ly lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đích thật là trời tối, không khỏi gật đầu.
Sa Mộc lập tức lên tiếng, xoay người liền muốn thắp đèn, nhưng bởi bảo trì một tư thế đứng quá lâu chân có chút tê dại, đến nỗi cước bộ có chút suýt nữa ngã, Bạch Lưu Ly lúc này mới chú ý tới chút bất tri bất giác nàng đã để hai tay Sa Mộc đều cầm sách, trên cánh tay còn nhìn thấy sách, đó là đến dưới cằm cũng khẹp một cuốn đang mở, lệnh nàng không khỏi kéo tay Sa Mộc để cho nàng ngồi vào cái ghế bên cạnh bản thân, có chút nói xin lỗi: “Cả ngày đều khổ cực ngươi, ngồi một hồi, ta đi thắp đèn được rồi.”
Bạch Lưu Ly nói xong, vỗ vỗ vai của Sa Mộc, đứng lên, vẫn còn chưa đứng lên đã bị Sa Mộc ngăn cản, khẩn trương nói: “Không được! Đại tiểu thư trăm triệu lần không được! Có thể nào để đại tiểu thư đi thắp đèn, đây là việc của nô tỳ.”
“Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi.” Bạch Lưu Ly đè đầu vai của Sa Mộc xuống không cho nàng động, giả vờ sĩnh lãnh nói, “Chỉ là mấy ngọn nến, ai thắp mà không giống nhau.”
Thái độ của Bạch Lưu Ly làm cho Sa Mộc không dám nói nữa, chỉ là có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than ngồi ở ghế trên, nhìn Bạch Lưu Ly đi thắp nên xong đặt lên trên bàn, sau khi ngồi xuống lại lần nữa nâng cuốn sách lên, Sa Mộc lúc này mới vừa vội nói: “Đại tiểu thư, người ở chỗ này ngồi hơn nửa ngày, ngọ thiện không dùng, nước trà người cũng không có uống qua, người vẫn là dùng bữa tối trước, nghỉ ngơi một chút đi!”
Bạch Lưu Ly nao nao, nàng ban ngày đến một giọt nước cũng không có uống sao? A, trái lại hồi lâu không có chuyên tâm một chuyện như thế.
“Đã như vậy, Sa Mộc đi giúp ta mang bữa tối đến đây đi, vừa lúc ngươi cũng có thể nghỉ ngơi một chút.” Bạch Lưu Ly mỉm cười với Sa Mộc, tiếp tục cúi đầu lật xem cuốn sách trên tay.
“Thế nhưng đại tiểu thư ——” Sa Mộc rõ ràng nóng nảy
Bạch Lưu Ly cũng không ngẩng đầu khoát khoát tay, “Đi đi.”
Sa Mộc ngập ngừng chỉ chốc lát, vẫn là ngoan ngoãn lên tiếng trả lời lui xuống, trước khi lui ra không quên thắp thêm hai ngọn nến, dời giá cắm nến đến trước mặt Bạch Lưu Ly, để tia sáng trước mặt nàng cũng đủ sáng, lúc này mới trọng trọng thở dài lui ra.
Chỉ là, khi Sa Mộc dẫn theo hai hộp đựng thức ăn lớn trở lại trong phòng, đem hộp cơm nước trong hộp bày ra bàn xong gọi Bạch Lưu Ly vài tiếng nàng đều không có nghe được, Sa Mộc cũng không dám gọi nàng nữa, chỉ rón rén pha một ly trà, lại rón rén đưa tới trước mặt Bạch Lưu Ly, lần này Bạch Lưu Ly trái lại thuận lợi tiếp nhận, hớp vài hớp lại thuận lợi đưa cho Sa Mộc, lúc này Sa Mộc mới thoáng thở ra một hơi, đại tiểu thư không ăn cái gì, ăn cái gì cũng uống nước.
Sa Mộc sợ cơm nước mau nguội, lại bỏ trờ về hợp đựng thức ăn, sau đó cho thêm chút than củi vào lò, gian nhà dần dần ấm không ít.
Sắc trời chút bất tri bất giác hoàn toàn tối sầm, Bạch Lưu Ly tựa hồ không có gì phát hiện, lúc này trong mắt trong đầu trong lòng của nàng, chỉ có những sách này có trước mắt, chỉ có một việc, đến nỗi nàng đã quên cái gì là canh giờ.
Say ở bên tay nàng Sa Mộc đã giúp nàng đổi một chồng một chồng, khi Sa Mộc vì nàng một lần nữa đổi chồng sách mới, Bạch Lưu Ly cũng không hề nâng mắt, chỉ theo thói quen đưa tay cầm quyền sách lâu lâu lại lật lật, đảo đảo, trang giấy chỉnh tề cũng đã nhiều năm mà ố vàng rớt ra ngoài, bay xuống bên chân của nàng.
Bạch Lưu Ly khom lưng nhặt trang giấy vừa rơi xuống lên, bởi vì chuyên tâm nội dung trong sách mà nhìn cũng không nhìn nội dung trên trang giấy đã bỏ qua một bên, nhiên bất quá chỉ chốc lát, Bạch Lưu Ly đã có điểm quỷ thần xui khiến buông cuốn sách cầm trong tay xuống, cầm trang giấy nàng vốn định xem sau lên, mở ra.
Chỉ coi nàng nhìn thấy ố vàng trên tờ giấy lại có chữ nhỏ xinh đẹp, cả kinh nàng suýt nữa hất đổ giá cắm nến bên tay.
Đúng là… Như vậy, nguyên lai, đúng là như vậy!
Nàng vốn là mơ hồ đoán được, chỉ là không nghĩ tới chân tướng xa xa vượt qua tưởng tượng của nàng mà thôi, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ.
“Lưu Ly.” Giữa lúc Bạch Lưu Ly nhìn trang giấy trong tay kinh ngạc thất thần, thanh âm lãnh đạm của Bách Lý Vân Tựu vang lên ngoài phòng, Bạch Lưu Ly liền vội vàng bỏ lại trang giấy vào trong sách, quay đầu nhìn về phía phương hướng cửa phòng.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu đã vào phòng, trên vai còn có tuyết thật mỏng, tiến thất gặp ấm áp, chợt tan ra ở đầu vai hắn.
“Cô… Nô tỳ gặp qua cô gia!” Vừa thấy Bách Lý Vân Tựu, cả người Sa Mộc đều bất an, đại tiểu thư hôm nay hai bữa cơm cũng không có ăn, cô gia nên trách tội nàng.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu khẽ gật đầu tỏ vẻ bản thân nghe được, Bạch Lưu Ly cảm giác được Sa Mộc đang sợ, không khỏi nhẹ nhàng biểu hiện ý bảo nàng đi đầu lui ra, Sa Mộc tức khắc như được đại xá thối lui ra ngoài phòng, không quên thay hai người trong phòng đóng cửa.
“Bên ngoài lại tuyết rơi?” Bạch Lưu Ly không có đứng lên, chỉ là ngồi ở ngẩng đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu khẽ mỉm cười.
“Ân, mới rơi không lâu sau, tiểu tuyết.” Bách Lý Vân Tựu ngồi xuống bên cạnh Bạch Lưu Ly, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hàm tiếu của nàng, nói, “Nếu không phải Thính Phong nói nàng ở đây, ta không biết nàng ở đây cả ngày xem sách, những sách này, từ Bạch phủ dọn tới?”
“Ân, không có gì làm, để Thính Phong đến Bạch phủ giúp ta giúp ta dời sách đến, làm sao vậy, đột nhiên đến chỗ này tìm ta, có việc?” Nàng không thể nói cho hắn biết nguyên nhân thực sự nàng mang những sách này đến.
Ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu đảo qua hộp đựng thức ăn trên cái bàn tròn ngay giữa phòng, giơ tay lên phủ phủ tóc của Bạch Lưu Ly, giọng nói rất là ôn hòa, “Ngọ thiện cùng bữa tối đều không dùng?”
Bạch Lưu Ly cười: “Ngươi cũng đã nhìn ra?”
Lòng của nàng bây giờ thắt rất chặt, chặt đến nàng căn bản không có tâm tình dùng bữa.
“Nhìn một chồng lại một chồng sách trước mặt nàng, đoán.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khẽ thở dài một hơi, dùng nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Bạch Lưu Ly, “Đọc sách liền đọc sách, không cần bận một ngày, vẫn là đúng hạn dùng bữa cho thỏa đáng, hôm nay không có nhàn rỗi bồi Lưu Ly dùng bữa là ta không phải, ngày sau ta nhất định sẽ chú ý.”
“Vậy ngươi dùng qua ngọ thiện cùng bữa tối?” Bách Lý Vân Tựu vừa dứt lời, Bạch Lưu Ly liền thiêu mi hỏi.
Bách Lý Vân Tựu không ngờ tới nàng sẽ hỏi như vậy, giật mình, vừa muốn trả lời Bạch Lưu Ly lại chận lời của hắn, “Năm mươi bước cười một trăm bước, như nhau như nhau, chút nữa cùng nhau dùng bữa thế nào?”
“Tự nhiên là được, chỉ là sợ chút nữa bữa tối nhai thành bữa ăn khuya, Lưu Ly vẫn là hiện tại trước dùng bữa tối cho thỏa đáng.” Giọng của Bách Lý Vân Tựu tuy rằng lãnh đạm, lại ôn nhu.
“Tiêu đại phu nhân tới rồi?” Bạch Lưu Ly thay Bách Lý Vân Tựu vén sợi tóc bị gió bị gió tuyết làm loạn trước ngực hắn, thuận thuận, bình tĩnh hỏi.
“Ân, sáng nay nói qua sẽ cùng Lưu Ly chiêu đãi Tiêu đại phu nhân, khách đến tiền thính nên đến tìm Lưu Ly đi cùng, lại không biết Lưu Ly hơn nửa ngày chưa từng ăn gì.” Bách Lý Vân Tựu cũng bình tĩnh trả lời, hình như Tiêu đại phu nhân sáng nay bị đuổi lần thứ hai đến là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Ai biết Bạch Lưu Ly lại khẽ lắc đầu một cái, “Ta đang có chút phương thuốc khẩn yếu phải nhớ, sợ là như thế này liền đã quên, liền không cùng ngươi chiêu đãi Tiêu đại phu nhân, chờ ngươi cùng bữa ăn khuya là tốt rồi.”
Bách Lý Vân Tựu trầm trầm, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Bạch Lưu Ly xong mới nói: “Cũng tốt, tiện đường ta để Thính Phong thông báo trù tử làm bữa ăn khuya, Lưu Ly muốn ăn cái gì?”
Bạch Lưu Ly suy nghĩ một chút cười nói: “Canh hạt sen.”
“Chỉ ăn cái này làm sao no.” Bách Lý Vân Tựu cũng cười cười, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua chóp mũi của nàng rồi đứng lên, “Chút nữa ta tới đón Lưu Ly trở về phòng.”
“Hảo, ta chờ ngươi.” Bạch Lưu Ly cầm tay của Bách Lý Vân Tựu, khi hắn quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái tài buông tay hắn ra để hắn ly khai.
Sau khi Bách Lý Vân Tựu rời đi, Bạch Lưu Ly mới lấy trang giấy ố vàng kia ra, sách kẹp theo tờ giấy này cũng cầm ở trên tay.
Quyển sách này, bìa sách cùng trang giấy như mấy sách kia một dạng đều ố vàng đến lợi hại, nhiên trang sách cùng sách đều là ngay ngắn, nhìn ra được quyển sách này vẫn chưa giống mấy sách kia bị người lật xem, có thể thấy được quyển sách này được chủ nhân của nó sớm thu vào không hề lật xem không hề gở xuống, tựa như muốn vĩnh viễn giấu trang giấy kẹp trong sách không cho bất luận kẻ nào biết, thậm chí ngay cả chính nàng cũng không muốn nhớ tới.
Bạch Lưu Ly nắm bắt trang giấy ố vàng, dời nó đến trước ánh nến, lại cuối cùng không để cho ánh nến liếm sạch sẽ, mà là một lần nữa thu nó về trong sách, đặt sách sang một bên, tiếp tục xem sách khác.
Bây giờ không phải là thời gian nghĩ chuyện này, nàng phải làm chuyện quan trong hơn.
Tiền thính, Bách Lý Vân Tựu khiển lui Thính Phong, tiền thính to như vậy, chỉ có hắn cùng với Tiêu đại phu nhân hai người.
Phong đăng ở dưới hành lang thính lay động không ngừng, gió đêm lớn dần, cuốn tuyết trắng, không ngừng mà đập ở trên cửa sổ đóng chặt, càng lộ vẻ tiền sảnh lạnh.
Tiền thính cũng không có đốt lửa than, thậm chí không ai mời Tiêu đại phu nhân một chén nước trà, tựa như người trong phủ không biết đạo đãi khách.
Chỉ là, Bách Lý Vân Tựu sẽ không chú ý người bên ngoài nhìn hắn thế nào, mà lúc này Tiêu đại phu nhân, lại không chú ý Vân vương phủ có biết đạo đãi khách hay không.
Bất quá mấy ngày, Tiêu đại phu nhân già nua rất lợi hại, khóe mắt nếp nhăn sâu đậm, tóc bạc kịch liệt tăng nhanh, có thể thấy được một chuyện tang tử cho nàng bao nhiêu đả kích.
Chỉ là lúc này trong mắt của Tiêu đại phu nhân không thấy chút cảm giác thương tâm nào, ngược lại có kích động ty ty lũ lũ, còn chưa ngồi xuống liền đã có chút vội vàng hướng Bách Lý Vân Tựu hỏi: “Hạ lễ Tiêu gia đưa tới, Vân vương gia có thoả mãn?”
“Hạ lễ của Tiêu phủ đưa cho bổn vương đều là bảo bối hiếm thấy của Diệu Nguyệt, nhiên bổn vương bất quá một thân phận tiểu vương thấp kém, Tiêu đại phu nhân đem bảo bối hiếm thấy này đưa cho bổn vương, chưa phát giác ra bổn vương sẽ phung phí của trời cảm thấy đáng tiếc sao?” Không có trà trản trong tay Tiêu đại phu nhân, Bách Lý Vân Tựu trái lại yên tâm thoải mái nâng một trản trà bạch từ, nhẹ nhàng diêu động cổ tay, lời tuy nói hắn không xứng với bảo bối này, nhiên giọng nói lại như bảo bối này không xứng với hắn.
“Tiêu phủ còn có các loại kỳ trân, Vân vương gia nếu là thích, Tiêu gia tùy thời có thể đem chúng nó trình lên cho Vân vương gia.’ Thời gian chưa tới hai ngày, thái độ cùng với cái nhìn của Tiêu đại phu nhân đối với Bách Lý Vân Tựu đã xảy ra cải biến long trời lỡ đất, chỉ vì đêm đó ở Dưỡng Tâm điện, hắn cùng với nàng gặp thoáng qua thấp giọng nói một câu nói.
Ai nói Tiêu An Tâm chết?
Một khắc kia, nếu nói là nàng không chấn ngạc cũng là giả, bởi vì An nhi nàng yêu nhất thương nhất nằm ở trong quan tài, nằm ở trước mắt của nàng! Nàng là cỡ nào muốn An nhi của nàng có thể mở mắt ra, lại gọi nàng một tiếng “Nương”, chỉ cần An nhi có thể mở mắt ra, nàng tình nguyện lấy mạng của nàng để đổi!
Thân là đại phu nhân Tiêu gia, tận mắt thất thi thể của An nhi, dù cho nàng không thể tiếp thu chuyện An nhi đã chết, chỉ là vậy cũng đã là sự thực, không thể thay đổi, vì sao Bách Lý Vân Tựu sẽ khẳng định phản vấn nàng ai nói An nhi chết như vậy?
Màn đêm buông xuống nàng vội vội vàng vàng chạy về Tiêu phủ, bình lui tất cả hạ nhân canh giữ ở linh đường, lại một lần nữa kiểm tra thi thể An nhi đã qua kiểm nghiệm, khi nàng nhìn thấy thi thể trơn bóng sạch sẽ nghễnh ngãng, hơn mười năm, chính là biết được An nhi mất một khắc kia nàng cũng không có chảy xuống một giọt nước mắt, một khắc kia nàng lại làm sao khống chế nước mắt của nàng.
An nhi của nàng, tai trái có một nốt ruồi son, nốt ruồi son kia, chỉ sợ đến bản thân An nhi cũng không biết sự tồn tại của nó.
Giống, quá giống, cỗ thi thể trước mắt kia quả thực chính là giống An nhi của nàng như đúc, đến nỗi nàng cũng bị lừa, hai người giống nhau như vậy, chỉ sợ không phải là sớm chiều tìm được, như vậy chỉ có thể nói rõ một việc, của nàng của nàng, đã sớm biết sự tình nàng vẫn chôn sâu ở đáy lòng, sớm liền chuẩn bị có một ngày phải ly khai Tiêu gia.
An nhi của nàng không có chết, An nhi của nàng còn sống, thế nhưng, An nhi của nàng lại ở nơi nào?
Quân Mi! Quân Mi nhất định biết An nhi ở nơi nào! Chỉ là, nàng sai người toàn bộ Tiêu phủ tìm thậm chí lục soát khắp toàn bộ Tố thành, đều không có tìm được Quân Mi, như vậy nàng càng thêm xác định An nhi của nàng không có chết, nếu là chết, Quân Mi trong mắt chỉ có An nhi kia tuyệt không canh giữ linh đường!
Hôm nay, nàng phải biết An nhi của nàng đến tột cùng ở nơi nào, là của nàng là của nàng a… Làm sao có thể nói không cần người nương như nàng…
“Cho dù bổn vương muốn tất cả kỳ trân trong miệng Tiêu đại phu nhân nói đều từ Tiêu phủ dời đến Vân vương phủ, cho dù Tiêu đại phu nhân nỡ bỏ những thứ yêu thích, chỉ là Tố thành lúc này, không thích hợp bổn vương bàn bảo bối.” Bách Lý Vân Tựu vẫn lay động nước trà trong chén, không có mở nắp ra, tựa hồ không có dự định muốn uống.
“Vân vương gia cần Tiêu gia làm cái gì?” Lúc này đế đô đã là gió nổi mây phun mưa gió khắp cả thành, Tiêu gia từ lâu nghe vương mệnh, chuẩn bị trợ Vương Thượng diệt trừ loạn thần tặc tử Vân vương gia!
Nhận được mật lệnh này, khiếp sợ trong lòng Tiêu đại phu nhân thật lâu không thể bình phục, thế nhân đều biết hôm nay Vân vương gia bất quá một Vương gia nhàn tản không đúng tý nào, ngay cả một đôi mắt lệnh thế nhân bất an, lại hoàn toàn không có khả năng đáng để Vương Thượng đến Nghiêm tướng quân đều triệu hồi đi đối phó Vân vương gia, đây chỉ có thể nói rõ, thân phận của hắn, không có khả năng chỉ là một Vân vương gia, sự hiện hữu của hắn, tất nhiên đã uy hiếp hoàng quyền.
Càng như vậy, nàng lại càng tin tưởng hắn sẽ biết An nhi của nàng hôm nay người ở chỗ nào, mặc dù hắn đã là loạn thần tặc tử của Trạch quốc, mặc dù bí mật tối nay của nàng đi tới Vân vương tùy thời cũng có thể đưa tới tai hoạ cho Tiêu phủ!
“Ha ha, Tiêu đại phu nhân, người thương con sốt ruột bổn vương minh bạch, thế nhưng người biết lúc này người nói cái gì không?” Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng cười, hoàn toàn không có bất an cùng hoảng loạn của gió mưa cả thành, trái lại đạm nhiên trấn định vững như thái sơn, “Người lúc này xuất hiện ở Vân vương phủ cũng đã có thể để cho Vương Thượng định tội cho Tiêu phủ, người còn dự định giúp bổn vương, người đây là muốn đem toàn bộ Tiêu phủ đẩy vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục sao?”
“Trong một thân thể ngoại nhân một giọt máu Tiêu gia cũng không có chảy, đáng giá Tiêu đại phu nhân làm như vậy sao?” Bách Lý Vân Tựu ngừng động tác lay động trà trản, đưa mắt dừng hình ảnh trên người Tiêu đại phu nhân.
Thanh âm của hắn rất nhẹ rất nhạt, ở chỗ sâu trong đôi mắt dưới mặt nạ, chính lấy một loại nhãn thần thuần túy dừng ở mẫu thân trước mắt vì nhi tử thậm chí nguyện ý vạn kiếp bất phục.
Lời của Bách Lý Vân Tựu để thân thể gầy gò không ít của Tiêu đại phu nhân mạnh hoảng, dưới khiếp sợ đúng là mạnh đứng lên, khiếp sợ trong con ngươi chỉ là đảo qua một cái, bị bị từ ái kiên định thủ nhi đại chi, giọng nói kiên như bàn thạch, “Vương gia nói cái gì lão phụ không biết, An nhi là lão phụ hoài thai tháng mười sở sinh, trong thân thể lại sao không có chảy cốt nhục của Tiêu gia.”
“A… Hoài thai tháng mười sở sinh… Sao?” Bách Lý Vân Tựu không buông tha biến hóa tinh điểm trên thần tình của Tiêu đại phu nhân, có chút trào phúng cười, “Tiêu đại phu nhân có thể gạt được người bên ngoài, vẫn còn dự định lừa mình dối người sao?”
“Nhi tử người hoài thai tháng mười sở sinh, thời gian đầy tháng đã chết yểu.” Bách Lý Vân Tựu phảng phất không nhìn thấy nét mặt Tiêu đại phu nhân chợt trắng bệch, thanh âm thấp thấp, “Nhi tử người dưỡng hai mươi mấy năm, bất quá là nhi tử người mang về dưỡng mà thôi.”
“Lúc đó cũng trời đông giá rét như tối nay, ngươi ôm hài tử đồng dạng vừa đầy tháng vào trong ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đông lạnh đến đỏ bừng, nghe tiếng khóc thật nhỏ anh anh của hắn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể nóng hổi của hắn, ngươi liền đã biết hắn có thể rất khó nuôi lớn, nhưng ngươi vẫn là ôm hắn trở về Tiêu phủ, xem như thân sinh nhi tử.” Tay của Bách Lý Vân Tựu cầm nắp có chút chặt, “Đồng thời đặt cho hắn tên là Tiêu An Tâm, an tâm an tâm, khai khai tâm tâm, Tiêu đại phu nhân, ngươi thật đúng là một hảo mẫu thân.”
Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu không lớn, cũng để thân thể của Tiêu đại phu nhân như chạm cự thạch run mạnh không ngừng, sắc mặt trắng bệch bi thương, vô lực trọng trọng ngã trở về ghế, phảng phất lâm vào trong ký ức bi ai rồi lại vui vẻ, thất thần.
Bách Lý Vân Tựu đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu đại phu nhân, đem lô cầm tay nhỏ bé Thính Phong vì hắn chuẩn bị đặt vào tay của Tiêu đại phu nhân, hỏi: “Tiêu đại phu nhân, ta muốn hỏi ngươi, năm đó ngươi kiên trì đem một hài tử đại phu đều nói sống không quá một tuổi nuôi bên người, là bởi vì yêu hắn, hay vì địa vị của ngươi ở Tiêu gia?”
Vấn đề râu ria này, nhiên lòng của Bách Lý Vân Tựu muốn biết đáp án, hắn muốn biết, đồng dạng thân là mẫu thân, có gì bất đồng.
“Khi đó An nhi nhỏ như vậy, chính là tiếng khóc đều yếu như vậy, bế ở trong tay ta sợ hắn ngã, không có ai biết, khi đại phu nói hắn sống không quá một tuổi, ta ôm hắn khóc suốt đêm, trong đêm đó, hắn vươn tay nhỏ bé sờ mặt của ta sờ mặt của ta…” Tiêu đại phu nhân lâm vào trong hồi ức, trong tròng mắt đen tối có bi thương cùng khổ sáp, nhưng càng nhiều hơn chính là từ ái là hạnh phúc, “Một khắc kia ta liền quyết định, ta nhất định phải nuôi lớn hắn, dù cho tìm danh y khắp thiên hạ ta cũng phải nuôi lớn hắn, dù cho ta biết hai chân hắn cả đời này không thể đi…”
“A, đã từng có người cười ta ngu xuẩn, sinh thêm một không được sao?” Tiêu đại phu nhân hãy còn, cười cười, Ta cũng từng nghĩ sinh thêm, chỉ là ta nếu sinh thêm, vậy sẽ phân đi tình yêu đối với An nhi, An nhi của ta đây ai sẽ yêu hắn?”
“Chính là bởi vì vậy ta mới không sinh thêm, An nhi vẫn huynh đệ coi là cái đinh trong mắt muốn trừ, ta không biết ta đến tột cùng là có phải hại hắn hay không.”
“Ta đích xác là muốn hắn cả đời này bình an, thật vui vẻ, nên cho hắn gọi là an tâm.” Chỉ thấy Tiêu đại phu nhân cụp mắt cười, một giọt lệ, từ mắt của nàng thấm ra, “Vân vương gia ngươi nói, ta ít năm như vậy, rốt cuộc là bởi vì yêu hắn, vẫn là vì địa vị của ta ở Tiêu gia?”
Bách Lý Vân Tựu mặc mặc, sau đó nhìn về phía phong đăng lay động dưới hành lang nhìn về phía, thanh âm nhàn nhạt mà xa xưa, “Có lẽ là yêu đi.”
Chỉ có tình yêu trên người mẫu thân, để kẻ khác cảm thấy ấm áp, cũng để kẻ khác ước ao.
Nguyên lai, đây mới là mẫu thân.
“Phải không?” Tiêu đại phu nhân lại lúc ngẩng đầu trong con ngươi đã không có rung chuyển, đã khôi phục bình tĩnh, “Như vậy Vân vương gia lại là như thế nào biết được An nhi không phải ta sinh?”
Bí mật này, nàng giữ hai mươi mấy năm, đến lão gia cũng không biết, hắn là làm thế nào biết?
“Bởi vì năm đó đem hài tử giao trong tay ngươi, là nương ta.” Mẫu thân của hắn, năm đó làm như vậy, chỉ là vì chờ hôm nay.
Tiêu đại phu nhân lần thứ hai khiếp sợ, không thể tin nhìn Bách Lý Vân Tựu, “Vân Diên… Là nương ngươi?”
“Xem ra nương ta không có nói cho Tiêu đại phu nhân thân phận chân thật của Tiêu thiếu công tử.” Bách Lý Vân Tựu không trả lời vấn đề của Tiêu đại phu nhân, cũng không có nhìn thần tình không hiểu của nàng, mà là chậm rãi đi trở về chủ vị, “Tiêu thiếu công tử, là hoàng tử của phi tử đế vương Thương quốc đã từng sủng ái nhất sở sinh, Tiêu đại phu nhân là không tin, noãn ngọc tiêu trên người của hắn chính là chứng minh tốt nhất.”
“Giả chết, bất quá là vì để cho Trạch quốc không còn một người tên là Tiêu An Tâm nữa thôi.” Bách Lý Vân Tựu đưa lưng về phía Tiêu đại phu nhân đứng ở trước chủ vị, “Hôm nay đế vương Thương quốc nằm ở giường bệnh, nghĩ đến qua không được bao lâu, Thương quốc sẽ có hoàng tử tranh bị.”
“Chỉ là trước lúc này, còn phải xem thân thể suy nhược của hắn có thể chống được không.” Lời của Bách Lý Vân Tựu vừa mới dứt, chỉ nghe thanh âm của ghế đổ vang lên, hắn mới chậm rãi xoay người, “Ngươi cảm thấy thế nào, Tiêu đại phu nhân?”
Nhiên, trong sảnh đâu còn thân ảnh của Tiêu đại phu nhân, duy thấy cái ghế nàng vừa ngồi đã lật trên đất, lô sưởi tay cũng lăn trên mặt đất.
Phong đăng dưới hành lang ngoài phòng lay động càng thêm lợi hại, tuyết cùng gió lạnh không ngừng rót tiến trong sảnh.
Bách Lý Vân Tựu vãng đi ra ngoài phòng, đứng ở dưới hành lang, nhìn phương hướng Tiêu đại phu nhân ly khai.
Lấy Tiêu đại phu nhân thương con sốt ruột, tất nhiên vạn sự đều là Tiêu An Tâm trước, vì Tiêu An Tâm có thể bình yên vô sự ở Thương quốc, nàng tất nhiên sẽ phân nhiều hơn phân nửa tài phú cùng lực lượng của Tiêu gia, cứ như vậy, Tiêu gia còn sợ gì?
Bách Lý Vân Tựu ở khúc quanh đầu hành lang, thân ảnh tiêu thất trong phong tuyết.
Của Sa Mộc bởi vì buồn ngủ mà không ngẩng đầu, Bách Lý Vân Tựu đi tới trước mặt Bạch Lưu Ly, bên ngoài tuyết càng rơi càng dày, để trên vai của Bách Lý Vân Tựu một tầng tuyết trắng dày, Bạch Lưu Ly thấy, để để quyển sách trên tay xuống, đứng lên nghênh đón thay hắn phủi tuyết đầu vai cùng trên đỉnh đầu, hỏi: “Tiêu đại phu nhân đi rồi?”
“Ân, giờ hợi đã đi rồi, chỉ là ta xử lý chút chuyện nhất thời không thể phân thân, đã tới chậm.” Bách Lý Vân Tựu nắm tay của Bạch Lưu Ly ở trong tay, trong nháy mắt liền có có một dòng nước âm xuyên thấu qua lòng bàn tay của hắn truyền tới trong thân thể, để giọng nói của hắn không khỏi phóng nhu, “Nhưng ta sợ Lưu Ly đói, trở về phòng thôi.”
“Vẫn xem sách, ngược lại cũng không cảm thấy đói.” Cảm giác mát lòng bàn tay của Bách Lý Vân Tựu để Bạch Lưu Ly dùng hai tay bọc tay hắn lại, nhẹ nhàng xoa xoa, “Chờ ta một chút, ta thu thập mấy cuốn sách.”