Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 14: Chương 14: Lấy Mạng Bảo Chứng




CHƯƠNG 14: LẤY MẠNG BẢO CHỨNG
Editor: Luna Huang
“Còn không mau cho người đỡ lão thái gia trở về phòng nghỉ ngơi?” Bạch Trân Châu ngước mắt, nhãn thần khôi phục thái độ trấn tĩnh thanh lãnh, nghiễm nhiên nhất phó thái độ gia chủ, lạnh giọng ra lệnh, “Đám người còn lại, bảo vệ tốt Vương gia cùng các vị tân khách, tránh để khách không mời mà đến này dám can đảm xông vào Bạch gia ta tổn thương đến chư vị! Bạch Lực, bắt nữ nhân che che giấu giấu này!”
Bạch Việt vì Bách Lý Vân Tựu mới vừa rồi thì thầm mà bị vây trong chinh lăng trạng, Bạch Lưu Ly đối mặt người gây sự của Bạch Trân Châu người gây sự chỉ có thể xoay người đối mặt với nàng đem Bạch Việt hộ ở sau người, không hề cố Bách Lý Vân Tựu đột nhiên xuất hiện, mà là mắt lạnh nhìn Bạch Trân Châu cùng với Bạch Lực rút đao ép đến, khóe miệng khinh thiêu, cổ tay hơi chao đảo một cái, khẽ hở sinh ra mấy cây ngân châm bạch quang, cạn tiếu nói: “Bạch phủ cư nhiên nuôi một ‘Cẩu’ hộ chủ trung thành như vậy, ta vẫn không có phát hiện.”
Thanh âm của Bạch Lưu Ly không lớn, lại cũng đủ Bạch Lực nghe rõ, đồng mâu không có bao nhiêu tình cảm lại một lần nữa mạn thượng khiếp sợ cùng sợ hãi, khiến tay của hắn nắm trường đao mạnh run lên, động tác trong nháy mắt giằng co, chỉ yên lặng nhìn Bạch Lưu Ly, dường như muốn xuyên thấu qua sa mỏng dưới vành nón của nàng thấy rõ mặt nàng.
Đại tiểu thư? Không, không có khả năng, đại tiểu thư đã chết, đích thân hắn đinh quan, chính tay mai quan, không thể nào là đại tiểu thư!
“Bạch Lực.” Bạch Trân Châu hơi nhíu mày, đem hai chữ “Bạch Lực” cắn đến nặng, trong mắt hàn quang gió mát, tự có ở đây không mãn chần chờ của Bạch Lực.

Bạch Lưu Ly đã chết, trên đời không có khả năng có Bạch Lưu Ly nữa, nàng tuyệt không để bất luận kẻ nào trở ngại nàng trở thành gia chủ Bạch gia, đó là hắn, cũng không được!
Nhiên, Bạch Trân Châu tuy rằng thanh sắc câu lệ trách cứ Bạch Lực, ánh mắt cũng nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, dưới váy dài hai tay của có chút không khống chế được run nhè nhẹ.
Là hắn, thật là hắn… Ký ức của nàng không có sai, người trước mặt, nhất định là người kia trong trí nhớ của nàng, tuyệt không có sai!
Nhưng nàng dĩ nhiên dưới tình huống như vậy lần thứ hai nhìn thấy hắn, hắn dĩ nhiên là dưới tình huống như vậy lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt nàng, hơn nữa, hắn tựa hồ, không nhớ rõ nàng, có lẽ nói, hắn cho tới bây giờ sẽ không có nhớ kỹ qua nàng?
Bất kể như thế nào, hôm nay, nàng cũng không thể để hắn làm hỏng chuyện tốt của nàng!
Mà không quá cái nháy mắt, chỉ nghe “Đinh” Một tiếng chói tai thanh âm lợi khí tương giao vang lên, tiện đà vật nặng nổ lớn phác thanh nặng nề kèm theo tiếng kêu sợ hãi của chúng tân khách vang lên, đồng mâu xinh đẹp của Bạch Trân Châu trợn to, viền mắt hoảng chiến, bị móng tay thật sâu khảm nhập lòng bàn tay thấm xuất huyết sắc, hai vai vì khiếp sợ run lên bần bật run lên bần bật.

Chỉ vì, Thính Phong ở lúc trường đao trong tay Bạch Lực chỉ kém mấy tấc ép đến nét mặt của Bạch Lưu Ly thì phi thân đến trước mặt Bạch Lưu Ly, lấy tay trường kiếm ngăn trở công kích của Bạch Lực, đồng thời giơ chân lên dùng tốc độ không chút lưu tình cố sức đạp lên bụng của Bạch Lực, đem Bạch Lực như vật đá bay đến trong đôi tân khách thật sâu khom người không dám ngẩng đầu, nhất thời ép tới ba năm người người ngã ngựa đổ, chấn nhiếp mọi người hướng Bạch Lưu Ly mà đến.
Mà khiếp sợ làm sao chỉ mọi người, đồng mâu lạnh như băng của Bạch Lưu Ly cũng vì cử động của Thính Phong mạnh hiện lên kinh ngạc, về sau đem ngân châm đang muốn xuất thủ chậm rãi rũ xuống, kinh ngạc tiêu tán đồng mâu chỉ có ám trầm ba quang.
Nếu không có Bách Lý Vân Tựu, trước mắt người có thân phận tuyệt không tuyệt không dám cử động này, Quỷ Vương trong lời đồn vì sao lần nữa giúp nàng?
“Vương gia, người ——” Bạch Trân Châu khiếp sợ bất quá một chút, khôi phục trấn định chỉ đầy mặt u sầu ủy khuất nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu mới vừa rồi hướng Bạch Việt thì thầm mà chưa từng động qua cước bộ, nhiên lời của nàng khó khăn lắm mới nói hai ba chữ, liền bị vẻ mặt ghét của Thính Phong cắt đứt, “Bạch Trân Châu cô nương, Vương gia còn chưa nói chuyện, tùy vào ngươi dẫn đầu ra lệnh?”
Thính Phong nói không chút nào, phảng phất ở trước mặt hắn mỹ nhân người người ca ngợi chính là đầu gỗ, hoàn toàn câu không dậy nổi lòng thương hương tiếc ngọc của hắn, chỉ thấy nét mặt Bạch Trân Châu nổi lên một tầng thanh bạch sắc không cam lòng, nhìn thoáng qua Bạch Lực một bên khó khăn khởi động thân, khóe miệng tràn đầy huyết sắc, cắn cắn môi, bộ dạng phục tùng có chút ít ủy khuất nói: “Thần nữ là quan tâm an nguy của Vương gia cùng các vị mới có thể vượt quá như vậy, Vương gia nếu là trách tội, thần nữ nguyện ý lĩnh tội.”

Lòng bàn tay huyết sắc nhiễm đỏ của Bạch Trân Châu, nàng như đã không có cảm nhận được, chẳng những không có nói buông song quyền đang nắm chặt ra, trái lại đem song quyền cầm thật chặt, ngón tay giữa giáp càng sâu trong lòng bàn tay.
Bách Lý Vân Tựu không có đáp trả câu nói mềm hơi đáng thương của Bạch Trân Châu, trong nháy mắt từ đường lâm vào yên lặng, thậm chí ngay cả tiếng hít thở của mọi người đều nghe không được, Bạch Trân Châu cũng không dám ngẩng đầu, Bạch Lưu Ly lặng im, ánh mắt hàm chứa hàn ý mang theo tiếu ý mơ hồ, sự tình, tựa hồ trở nên thú vị, phản ứng của Bạch Trân Châu, thực sự là ngoài ý liệu kính cẩn nghe theo.
Vân vương gia Bách Lý Vân Tựu, đối với Bạch Trân Châu mà nói, ý nghĩa tựa hồ rất khác.
“Thính Phong.” Hô hấp yên lặng, Bách Lý Vân Tựu không nóng không lạnh lên tiếng, thanh âm giấu dưới mặt nạ tựa hồ chưa bất kỳ tình cảm nào, thanh âm nhào tới trên mặt nạ mang theo một chút ong ong hồi âm, cho thanh âm lạnh như băng của hắn bằng thêm một phần như không cốc sâu thẳm, vốn là lạnh của ngày mùa thu kẻ khác nghe mơ hồ phát lạnh.
Chỉ hai chữ lãnh đạm, Thính Phong lập tức đem tay đang giơ kiếm rũ xuống, cúi đầu, cung kính lui trở về phía sau của Bách Lý Vân Tựu, như cái bóng đi theo Bách Lý Vân Tựu, sau đó Bách Lý Vân Tựu mới chậm chạp nói ra nói ra khỏi miệng, “Chư vị miễn lễ đi.”
Bất quá hắn những lời này hữu đẳng vu vô, mọi người bị nhất hách lại hách, vốn là không dám ngẩng đầu, hiện nay không chỉ có không dám, phản càng hoảng đến muốn quỳ, chỉ có Bạch Trân Châu không kinh không hãi, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Bách Lý Vân Tựu.
“Không biết Vương gia đến đây, nghi lễ của Bạch phủ không chu toàn, mong rằng Vương gia thứ lỗi.” Khóe môi của Bạch Trân Châu nhếch lên tĩnh đạm nhu thuận, khí chất im lặng động nhân, rồi lại vô cùng dáng vẻ kệch cỡm, tổng hội có một loại vui mừng hào phóng mê người, “Đối với Vương gia đến đây, thần nữ bội cảm vinh hạnh, bất quá gia muội bất hạnh bị hại bỏ mình, hung thủ chưa bắt được, mà hiện nay xuất hiện người cùng gia muội chi tử chi tử tương quan, thỉnh Vương gia nể tình phân thượng thần nữ đau mất đau mất ái muội, cho phép thần nữ trước sai người đem người công khai xông vào từ đường Bạch gia ta lại cùng gia muội chi tử có liên quan bắt lại xong mới chiêu đãi Vương gia.”

“Trân Châu tỷ tỷ vì sao không muốn tin tưởng ta chính là Bạch Lưu Ly? Lẽ nào ta chết mà phục sinh không tốt sao?” Còn chưa chờ Bách Lý Vân Tựu nói, Bạch Lưu Ly khẽ cười ra tiếng, phảng phất nghe được chê cười, tự tự hàm phúng, “Mà tỷ tỷ không tin ta trước, vì sao không phải là muốn nghe chứng cớ một chút? Hay là nói, trong lòng Trân Châu tỷ tỷ căn bản là hy vọng ta chết?”
“Nếu là có thể, ta tình nguyện lấy mạng của ta đổi tính mạng của gia muội, mà ngươi, dám bóc mũ sa để mọi người thấy chân diện mục của ngươi không?” Bạch Trân Châu mặc dù trong lòng sóng biển cuồn cuộn, nét mặt cũng trầm tĩnh mặt không đổi sắc, “Vương gia ở đây, ngươi tuy là có ba đầu sáu tay, có chắp cánh cũng không thể bay xuất Bạch phủ!”
Bạch Trân Châu nói rất rõ ràng, mặc kệ nàng có chứng cớ gì, nàng cũng không thể Bạch Lưu Ly, thân phận của nàng chỉ có một, hung thủ!
Xem ra, Bạch Trân Châu là hận không thể để nàng chết, hận không thể để nàng trọn đời không được siêu sinhm bằng khôngm thái độ của nàng tuyệt sẽ không phải như vậy.
“Tỷ tỷ là muốn xem mặt ta? Ha ha, vậy tỷ tỷ nhìn kỹ.” Tiếng cười thấp thấp lạnh lùng của Bạch Lưu Ly, giơ tay lên xoa sa mỏng trước mắt.
“Bổn vương lấy tính mạng bảo chứng, nàng chính là gia chủ Bạch gia Bạch Lưu Ly, như vậy, chư vị còn nghi vấn không?” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu lãnh chìm lại một lần nữa vang lên, tay của Bạch Lưu Ly chính xốc lên sa mỏng dừng lại, Bạch Trân Châu cũng lại một lần nữa khiếp sợ, mọi người cả kinh hít một hơi khí lạnh.
Quỷ Vương. . .lấy tính mạng bảo chứng?