CHƯƠNG 122: NÀNG CHỈ CẦN, TỰA Ở TRONG LÒNG TA
Editor: Luna Huang
Trên quan đạo từ Đồng thành đến Tố thành, hai tuấn mã tảo sắc liệt trong gió rét bôn ba như bay.
Đột nhiên, chỉ thấy một người cưỡi ngựa trong đó cố sức lôi kéo cương ngựa, móng trước của ngựa chợt tăng lên, vốn là tuấn mã bay nhanh chợt dừng lại.
“Vọng Nguyệt tỷ, làm sao vậy?” Ám Nguyệt cùng Vọng Nguyệt giật lại một khoảng cách đang nghe ngựa Vọng Nguyệt ngồi hí lên ghìm cương ngựa, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Vọng Nguyệt đột nhiên ghìm ngựa,
“Ám Nguyệt, ta vẫn là không yên lòng gia.” Trên mặt Vọng Nguyệt lạnh như băng không có chút biểu tình nào, phảng phất trong miệng nàng nói lo lắng là một chuyện nhỏ đến không thể nhỏ nữa.
“Vọng Nguyệt tỷ, gia luôn luôn cát nhân tự có thiên tướng, không có việc gì, gia nếu vào lúc này bảo chúng ta hồi thành, tất nhiên vững tin chính hắn không có nguy hiểm, ngươi cần gì phải thao lòng này?” Ám Nguyệt có chút không có thể hiểu được buồn lo vô cớ của Vọng Nguyệt, trong mắt thần sắc có chút lo lắng, tựa hồ đế đô có việc cấp tốc, “Hơn nữa, Chiểu thiếu gia không phải là đã chạy tới sao?”
Một “Chiểu thiếu gia” Của Ám Nguyệt để tay Vọng Nguyệt nắm cương ngựa run, khó được ở trong mắt nàng thấy vết rạn lóe lên rồi biến mất, chỉ thấy thanh âm nàng càng thêm lạnh một phần, “Chính là bởi vì có hắn ở, ta mới lo lắng an nguy của gia hơn.”
Ám Nguyệt tựa hồ ngẩn người, có chút bất năng tin tưởng nháy mắt mấy cái, phảng phất không có thể hiểu được lời của Vọng Nguyệt, “Không thể chứ Vọng Nguyệt tỷ, tuy rằng trong ngày thường Chiểu thiếu gia có vẻ bất học vô thuật chút, thế nhưng thân thủ của Chiểu thiếu gia vẫn là không nói chơi, huống hồ Chiểu thiếu gia từ nhỏ cùng gia rất tốt, không nói bảo vệ tốt gia, cũng nhất định có thể giúp được gia.”
Ám Nguyệt nói, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Vọng Nguyệt tỷ, ngươi nếu như lo lắng Chiểu thiếu gia ngươi cứ việc nói thẳng đi, tựa như ta ——”
“Ta không phải là lo lắng hắn!” Lời của Ám Nguyệt còn chưa rơi hoàn liền bị tiếng gầm nhỏ của Vọng Nguyệt cắt đứt, chỉ thấy nàng luôn luôn băng lãnh vô tình trong mắt khó được nhu vào tựa hồ vừa yêu vừa hận, bỗng nhiên ngữ điệu tăng lên lệnh Ám Nguyệt không khỏi lại càng hoảng sợ, chỉ nghe Vọng Nguyệt thấp thấp nặng nề nói, “Ta hận không thể để hắn chết!”
Ám Nguyệt tức khắc giơ tay lên che miệng lại, không nói thêm gì nữa.
“Ngươi trước một bước hồi vương phủ, ta sợ Thính Phong cùng hai người xử lý không được thay đổi của đế đô, ta xác định an nguy của gia xong tức khắc trở lại.” Vọng Nguyệt lại nhìn hướng Ám Nguyệt khôi phục dáng dấp lạnh như băng trong thường ngày của nàng, tựa như phản ứng kích động vừa rồi không có xuất hiện qua.
Vừa nghe đến Vọng Nguyệt nói đến chuyện của đế đô, Ám Nguyệt vốn là một bộ sửng sốt một chút lại sỏa lại ấu trĩ lập tức lãnh trầm xuống, nhãn thần sắc bén phảng phất cùng nàng của mới vừa rồi không phải là cùng một người, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, nói một tiếng “Minh bạch”, dương tay vung mã tiên, tiếp tục vội vả đi phương hướng Tố thành.
Vọng Nguyệt nhìn thân ảnh của Ám Nguyệt biến mất ở trong tầm mắt, mới quay đầu ngựa lại một lần nữa chạy đi phương hướng Đồng thành.
Mãng hoang chi lâm.
Bách Lý Vân Tựu nhìn ám vệ trình hình quạt vi trụ dũng mãnh tiến ra trong rừng rậm đến trước mặt đưa hắn cùng Bạch Lưu Ly, cùng với Tào công công dẫn đầu không nhanh không chậm đi tới, không hoảng hốt bất loạn, trái lại đem huyền băng kiếm cầm trong tay khẽ rũ xuống.
Bạch Lưu Ly được Bách Lý Vân Tựu bọc dưới áo khoác trong ngực đang nghe thanh âm không âm không dương của Tào công công thì vội vã xốc áo khoác bao phủ quanh thân lên, Bách Lý Vân Tựu chưa từng buông tay phản khuỷu tay chặt một phần xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tào công công bất luận là thần tình hya cử chỉ không một tia thái độ hèn mọn, cười lạnh.
Bạch Lưu Ly vẫn chưa đẩy ôm ấp của Bách Lý Vân Tựu ra, hai tay của che đậy dưới áo khoác lại một lần nữa nắm chặt tuyệt tình châm, nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Tào công công hơi lộ ra giật mình, khi nhìn đến ám vệ bao quanh vi trụ Bách Lý Vân Tựu cùng nàng càng giật mình, thậm chí làm ra một bộ dáng dấp sợ rụt một cái trong lòng Bách Lý Vân Tựu, “Tào công công, đây là có chuyện gì? Thế nào trong lúc bất chợt nhiều thị vệ hắc y như vậy? Là muốn làm cái gì?”
“Lão nô hồi Bạch gia chủ, lão nô mang nhiều người đến như vậy, nhất là vì cứu Bạch gia chủ, hai là vif tróc nã phản thần của Trạch quốc.” Tào công công nhìn phản ứng của Bạch Lưu Ly cùng thờ ơ tự như đá điêu của Bách Lý Vân Tựu, thanh âm, lạnh lùng, tuy là ngôn ngữ cung kính, nhưng không thấy thái độ cung kính chút nào, phản như đại nhân chức cao nhất đẳng, hoàn toàn không đem Bạch Lưu Ly để vào mắt.
“Tróc nã phản thần? Phản thần vừa rồi không phải là trốn thoát sao?” Bạch Lưu Ly thập phần không hiểu nhíu nhíu mày, nhất phó ngây thơ đến tựa hồ cái gì cũng không biết, “Coi như là trảo phản thần, tại sao lại dùng đến Tào công công? Tào công công không phải là tổng quản thái giám bên người hoàng cữu cữu sao? Trạch quốc mênh mông đây là không có có nam nhân sao, thậm chí ngay cả Tào công công đều dùng tới bắt loạn thần, Tào công công thật đúng là cực khổ.”
Bạch Lưu Ly nhất phó ngây thơ lại không có cố ý đem hai chữ “Thái giám” cắn rất nặng, nàng vừa hỏi vừa nói xong, sắc mặt của Tào công công tức khắc trở nên dị thường khó coi, bởi vì lời của Bạch Lưu Ly rõ ràng châm chọc, châm chọc hắn là một hoạn quan lên không được mặt bàn, dù cho thụ Hạ Hầu Nghĩa trọng dụng thì như thế nào, chung quy bất quá là một cái thân thể hoạn quan không được đầy đủ thế nhân xem thường.
“Đa tạ Bạch gia chủ quan tâm lão nô, lão nô thụ sủng nhược kinh.” Tào công công nói có chút nghiến răng nghiến lợi, nhãn thần bỗng nhiên trở nên ác độc, hận không thể tiến lên sanh thôn hoạt bác Bạch Lưu Ly, sau đó đem nhãn thần cùng độ lệch, nhìn Bách Lý Vân Tựu nói, “Vân vương gia, chuyện cho tới bây giờ, ngươi nếu là thả Bạch gia chủ, Vương Thượng có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu là ngươi không ——”
Tào công công không có nói hết lời, chỉ là nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu.
“Tào công công ý của ngươi Vương gia là phản thần? Điều này sao có thể? Là Vương gia cứu ta cùng với tổ phụ từ trong tay phản thần ra, thế nào Vương gia là phản thần được? Các ngươi nhiều người như vậy nên đuổi theo phản thần trốn chạy mới đúng, vì sao phải nhất tề vây ở chỗ này?” Lời của Tào công công vừa tự cắt đứt, Bạch Lưu Ly liền giả vờ kích động, không thể tin nhìn Tào công công.
“Lão nô mới vừa rồi đã cùng Bạch gia chủ nói, trốn chạy kia là phản thần, bắt được hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà Vân vương gia, cũng là phản thần, Bạch gia chủ không nên bị biểu tượng mê hoặc hai mắt, hắn lúc này đối tốt với ngươi bất quá là muốn bắt ngươi làm lợi thế uy hiếp Vương Thượng mà thôi.” Tào công công không nhìn kích động của Bạch Lưu Ly, nắm bắt tiếng nói không âm không dương từ từ lạnh lùng nói lạnh lùng nói.
Bạch Lưu Ly bỗng nhiên khẽ cười, mặt mày hơi cong cùng khóe miệng vi thiêu có một loại hàn ý để kẻ khác mơ hồ bất an, chính như dáng tươi cười đêm đó nàng cố ý để ngựa chấn kinh đào phạm vi cách bọn họ nắm trong tay, để Tào công công vốn là đắc ý một lòng không tự chủ được mạnh đột nhảy một chút.
“Tào công công, đây tột cùng là ý của ngươi, hay ý tứ của Vương Thượng?” Bạch Lưu Ly giơ tay lên nhẹ nhàng vén tóc bay loạn, cử động thản nhiên tự đắc phảng phất nàng cũng không nàng đang đứng ở trong nguy hiểm, không chỉ có không giống như là thú bị nhốt cùng đường, phản như một người nắm rõ thế cuộc trong tay, cùng nàng mới vừa rồi nhất kinh nhất sạ không phải là một người.
Lòng của Tào công công lại một lần nữa đột nhiên vừa nhảy, chỉ vì hắn nghe được rõ ràng minh bạch, mới vừa rồi Bạch Lưu Ly xưng hô Hạ Hầu Nghĩa là “Vương Thượng” Mà không phải là “Hoàng cữu cữu”, tuy rằng chỉ là một cái xưng hô, thế nhưng trong này cất giấu ý tứ lại sâu đậm.
Bạch Lưu Ly, biết chút ít gì? Hay Bách Lý Vân Tựu nói cho nàng cái gì?
Tào công công vẫn chưa trực tiếp trả lời vấn đề của Bạch Lưu Ly, mà là cười lạnh nói: “Nghe gia chủ, tựa hồ cũng không muốn tiếp thu đám người lão nô cứu viện, mà là muốn cùng Vân vương gia nhất tề phản bội Vương Thượng phải không?”
Tào công công tâm trạng tuy rằng giật mình, nhưng tâm trạng càng nhiều hơn vẫn là đắc ý định liệu trước, mặc kệ nàng biết cái gì đều đã vô dụng, không bao giờ có người có thể còn sống đi ra mãng hoang chi lâm này, biết được nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì?
“Nếu Tào công công đã vì ta nhất định biết đường kế tiếp ta đi như thế nào, trong lòng ta là nghĩ như thế nào còn hữu dụng sao?” Bạch Lưu Ly nhợt nhạt cười, hơi ngẩng nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu không nói được một lời lại ôm không kín hông của nàng nhưng tuyệt đối không buông, “Ngươi nói ta nói đúng không, Vương gia?”
“Lưu Ly nói cái gì thì là cái đấy.” Chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt đáp lại vấn đề của Bạch Lưu Ly, “Nếu Tào công công nói bổn vương là phản thần, bổn vương nếu không phải làm chút gì tựa hồ có lỗi với mạo quan dự mưu đã lâu mà Tào công công đội lên đầu của bổn vương.”
Lời của Bách Lý Vân Tựu khó khăn lắm mới rơi, còn chưa thấy hắn làm sao giơ tay lên, bốn ám vệ vây quanh ở tả hữu hai bên hắn cùng với Bạch Lưu Ly thanh âm cũng không kịp phát liền nổ lớn rồi ngã xuống, chỉ thấy cổ của bọn họ bị một đạo vệt máu thật dài, dọc theo cái cổ chảy đến trườn tai trái!
Đợi mọi người phản ứng kịp thì lại chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng rũ kiếm cầm trong tay xuống, nhâm mũi kiếm vẫn còn rơi máu tích lạc trên mặt đất, động tác cực nhanh chớ nói kẻ khác có thể thấy rõ từng chiêu từng thức của hắn, đó là đến hắn làm sao xuất thủ người bên ngoài cũng không biết!
Ngay cả Bạch Lưu Ly cận trong ngực hắn cũng không có nhìn ra hắn xuất thủ như thế nào, đủ để lệnh Bạch Lưu Ly khiếp sợ, đây mới là thực lực của Bách Lý Vân Tựu, so với tuyệt tình châm trong tay nàng còn nhanh hơn!
Chỉ là, dù cho thân thủ của hắn thâm bất khả trắc hơn nữa, trong tay hắn không có binh quyền, căn bản sẽ không tạo thành uy hiếp với Hạ Hầu Nghĩa, Hạ Hầu Nghĩa vì sao không trừ hắn không được, thậm chí không tiếc phí trắc trở lớn như vậy?
Nếu Bách Lý Vân Tựu thực sự cấu thành uy hiếp đối với vương quyền của Hạ Hầu Nghĩa, liền chứng minh Bách Lý Vân Tựu ngoại trừ cái thân phận Vân vương gia thế nhân biết này ra, tất nhiên còn có một thân phận khác trọng hắn để Hạ Hầu Nghĩa không tha.
Cái thân phận kia, sẽ là cái gì?
Kiếm của Lý Vân Tựu khó khăn lắm rũ xuống, Bạch Lưu Ly liền giơ hai tay che đậy áo khoác lên, nhiên nàng khó khăn lắm đưa tay giơ lên, lại bị Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng đè xuống, nàng nàng ý tứ của hắn, đây là đang nói với nàng không cần nàng xuất thủ.
“Đến đây, Lưu Ly, nàng chỉ cần tựa ở trong lòng ta là tốt rồi.” Đè xuống tay của Bạch Lưu Ly, đúng là giơ tay lên chiếm hữu cái ót của nàng, để mặt của nàng khẽ đè vào lồng ngực của hắn, thanh âm trước sau như một nhàn nhạt, “Ta sẽ được giải quyết rất nhanh.”
Chóp mũi của Bạch Lưu Ly để trên ngực của Bách Lý Vân Tựu, lại một lần nữa bị hắn bọc trong áo khoác, nàng không có thấy, huyền băng kiếm trong tay Bách Lý Vân Tựu, hình như mũi kiếm có lam mang.
“Đại phóng khuyết từ!” Tào công công kinh hãi rống to hơn, ném trường cung trong tay xuống, rút raloan đao hai bên thắt lưng, dẫn đầu kéo tới chỗ Bách Lý Vân Tựu.
Thanh âm binh khí va chạm bên tai không dứt, Bạch Lưu Ly không khỏi nhéo chặt vạt áo trước của Bách Lý Vân Tựu.
Một lúc lâu, bên tai quy về bình tĩnh lúc đầu, chỉ nghe âm hưởng ùng ùng của phi bộc khuynh táp.
“Bách Lý Vân Tựu?” Bạch Lưu Ly vẫn chưa vội vã xốc áo khoác trên người nàng lên, chỉ ở trong lòng Bách Lý Vân Tựu khẽ gọi hắn một tiếng.
“Ân.” Sau một lúc lâu, Bạch Lưu Ly mới nghe được trên đỉnh đầu truyền đến lên tiếng trả lời khinh đạm của Bách Lý Vân Tựu, sau đó chỉ cảm thấy bên tai mát lạnh, đúng là Bách Lý Vân Tựu mở áo khoác trên người của hắn xuống, phi đến trên vai của nàng, thay nàng cột lên cổ.
Xung quanh, mùi máu tươi xông vào mũi, nếu không phải là ở trong rừng, dùng để hình dung thây phơi khắp nơi trước mắt để hình dung cũng không quá đáng, ám vệ cận bách, đúng là không ai sống sót!
Tào công công mới vừa rồi còn chỉ cao khí ngang quỳ một gối xuống trên đất khắp nơi thi thể trong miệng tràn đầy huyết không ngừng, sắc mặt trắng bệch, khó thở.
Ngay khi Bạch Lưu Ly quay đầu lại ngẩng đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu, một giọt máu tích lên gò má của nàng!
Bạch Lưu Ly bỗng dưng kinh hãi, đồng thời chỉ nghe “Ca” Một tiếng vang nhỏ, mặt nạ trên mặt Bách Lý Vân Tựu đúng là đoạn làm hai! Đập phải trong lòng Bạch Lưu Ly!
Nhiên, Bạch Lưu Ly còn chưa thấy rõ khuôn mặt của Bách Lý Vân Tựu, liền đã bị hắn tiến lên một bước đem nàng chắn phía sau hắn.
Chỉ vì, đột nhiên vang lên một đạo thanh âm già nua.
“Vân tiểu vương gia quả thực hảo thân thủ, đối phó nhiều người như vậy đồng thời vẫn có thể tiếp được một kiếm của lão phu, thực sự là hậu sinh khả uý, lệnh lão phu bội phục.”
Ai?