CHƯƠNG 106: CÁC TÂM TƯ, CÁC TỰ HỮU TOÁN KẾ
Editor: Luna Huang
Trong địa lao dưới nước của Vân vương phủ, Bách Lý Vân Tựu dựa vào ghế dựa lớn, một tay chống cằm, một tay thưởng thức một thanh chủy thủ sắc bén, trước mặt của hắn, Ám Dạ áp một người quỳ trước mặt hắn.
Chỉ thấy nam nhân tóc dài tán loạn, y sam có chút lam lũ, bị Ám Dạ ấn quỳ trên mặt đất, hai mắt tinh hồng, dáng dấp rất là chật vật, mà nam nhân này không phải là người lạ, chính là Vũ Thế Nhiên đã bị xử trảm!
“Trạng nguyên gia, bổn vương hỏi lại hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi vẫn là quyết ý muốn làm một con chó trung thành, đúng không?” “Bách Lý Vân Tựu dùng bụng ngón tay vuốt ve sống đao của chủy thủ trong tay, mặt nạ mặt quỷ miệng to như chậu máu trong chiếu sáng của cây đuốc có vẻ đáng sợ um tùm, nhiên hắn nhìn cũng không nhìn Vũ Thế Nhiên trước mặt một mắt, chỉ cụp mắt nhìn chủy thủ trong tay mình.
Vũ Thế Nhiên không lên tiếng, Ám Dạ chau mày, từ sau đem tóc của hắn cố sức túm xuống, khiến cho Vũ Thế Nhiên phải ngẩng đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu, chỉ thấy đôi môi của hắn vốn là mê người, lúc này cũng hắc tử sắc! Không chỉ có như vậy, khóe miệng đúng là thối rữa! Phảng phất như trúng kịch độc không thể giải.
Nhưng mà, mặc dù hắn lúc này đã là tù nhân, ánh mắt của hắn nhìn Bách Lý Vân Tựu cũng lạnh lùng chẳng thèm, điều này làm cho Ám Dạ luôn luôn không nhịn được nghĩ muốn móc tròng mắt của hắn xuống.
“Không nhìn ra trạng nguyên gia còn có ngạo khí như thế, đã như vậy, bổn vương sẽ thanh toàn một thân ngạo khí cùng ngông nghênh của trạng nguyên gia.” Bách Lý Vân Tựu ngón tay ngón tay cầm đỉnh chủy thủ, nhưng không thấy đao sắc bén, chỉ thấy ngón tay hắn khẽ động, chủy thủ trước mắt hắn lật một cái, chuôi cầm rơi xuống lòng bàn tay của hắn, bị hắn khẽ nắm trong tay, chỉ nghe thanh âm hắn nhàn nhạt băng lãnh, “Người đến, thay bổn vương kéo đầu lưỡi của trạng nguyên gia ra.”
Lời của Bách Lý Vân Tựu để Vũ Thế Nhiên bỗng dưng mở to hai mắt, liều mạng giùng giằng, tựa hồ muốn tránh thoát áp của Ám Dạ đang khống chế hai tay ở sau lưng mình, Bách Lý Vân Tựu vừa dứt lời, lập tức có một danh nam tử mặt không thay đổi từ hai bên đi lên trước, một tay cố sức nắm hai gò má của Vũ Thế Nhiên, khiến cho hắn hé miệng, sau đó đưa ngón tay vói vào trong cái miệng của hắn, kéo cái lưỡi mà hắn liều mạng cuộn sát vào trong ra ngoài.
Vũ Thế Nhiên liều mạng động hai vai muốn đứng lên, chỉ thấy ngũ chỉ của Ám Dạ trên vai phải của hắn bỗng dưng bỗng dưng buộc chặt, chỉ nghe “Ca” Một tiếng, đúng là xương bả vai của Vũ Thế Nhiên bị bóp nát!
Vũ Thế Nhiên đau đớn khóe mắt không tự chủ được tiêu xuất lệ, nhiên dù sao cũng là tập võ chi nhân, cũng không có vì vậy mà hôn quyết, trong miệng vẫn phát sinh thanh âm ô ô, muốn thu hồi đầu lưỡi của mình, thế nhưng lại bị hắc y nam tử vẻ mặt lãnh ngạnh dùng ngón tay kháp quá chặt chẽ, căn bản không có biện pháp tự cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Lý Vân Tựu từ ghế dựa lớn chậm rãi đứng lên, cầm chủy thủ sắc bén chậm rãi đi tới chỗ hắn.
“Vốn nghĩ trạng nguyên gia ngoan ngoãn nghe lời của bổn vương, bổn vương sẽ suy xét vấn đề cứu cái cổ họng nói không thành lời này của ngươi, bất quá nếu trạng nguyên gia không nghe lời, đầu lưỡi này giữ lại cũng vô dụng, để bổn vương thay trạng nguyên gia xử lý nó.” Bách Lý Vân Tựu đứng trước mặt Vũ Thế Nhiên, cư cao lâm hạ nhìn Vũ Thế Nhiên quỳ gối trước chân chật vật, phảng phất không có thấy dáng dấp lắc đầu thống khổ vạn phần của Vũ Thế Nhiên, chỉ thấy hắn vung chủy thủ trong tay lên, quay đầu lưỡi của Vũ Thế Nhiên, không chút do dự ghim xuống!
Máu loãng vẩy ra, Vũ đánh tới trên mặt của Vũ Thế Nhiên, trên thân chủy thủ, trên mặt của Bách Lý Vân Tựu cùng với y sam, Vũ Thế Nhiên lập tức hôn quyết, hắc y nam tử tức khắc lui về chỗ cũ, Bách Lý Vân Tựu buông lỏng tay, chủy thủ trong tay chủy thủ trong tay tức khắc lướt qua chóp mũi của Vũ Thế Nhiên rơi xuống đất, Ám Dạ lập tức tiến lên thay Bách Lý Vân Tựu cởi ngoại bào dính vài giọt máu của Vũ Thế Nhiên, sau đó liền thay hắn rửa tay.
Ám Dạ làm một loạt động tác này tựa hồ rất quen thuộc, nhưng mà tim của hắn thình thịch thẳng khiêu, bởi vì gia đã cực kỳ lâu không có tự mình động thủ xử trí con mồi của mình như thếm từ lúc đêm qua gia từ vương thành trở về, tự mình xử trí con mồi không dưới mười người, Vũ Thế Nhiên, đây là người thứ mười một.
Còn không có được tin tức của Ám Nguyệt, Ám Dạ không biết đêm qua Hạ Hầu Nghĩa đột nhiên triệu Bách Lý Vân Tựu tiến cung có việc gì, lại là bởi vì cái gì mà dồn gia bọn hắn trong lúc bất chợt lại trở nên thay đổi thô bạo.
“Hiện tại giờ gì?” Bách Lý Vân Tựu từ ngoại bào trong tay Ám Dạ, phản phục cố sức lau mu bàn tay của mình, bước qua Vũ Thế Nhiên hôn quyết đi về phía trước vài bước.
“Hồi gia, giờ thìn.” Ám Dạ cung kính nói.
“Ân, người này giao cho ngươi.” Bách Lý Vân Tựu tiếp tục cất bước, thản nhiên nói, “Đợi hắn tỉnh lại chớ quên nói cho hắn biết, á độc hạ trên người hắn không phải là Bách Lý Vân Tựu ta, mà là người hắn một mực bao che.”
“Vâng, gia.” Ám Dạ lên tiếng trả lời, dừng một chút lại hỏi, “Gia, Tào An đã nhiều ngày không ăn không uống, nếu là tiếp tục như thế, chỉ sợ ——”
Ám Dạ không có nói cho hết lời, chỉ là chờ Bách Lý Vân Tựu phân phó.
“Đây là chuyện tốt, không chết được, không chừng không qua mấy ngày, hắn liền xin ngươi cho hắn ăn.” Bách Lý Vân Tựu đỡ mặt nạ trên mặt, cũng không quay đầu lại đi.
“Ám Dạ hiểu.” Ám Dạ nhìn bóng lưng của Bách Lý Vân Tựu, cụp mắt nhìn Vũ Thế Nhiên trước mặt, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút bất an, luôn cảm thấy lực lượng độn tích của gia nhiều năm như vậy, tựa hồ đến lúc giao phong với người kia.
Bách Lý Vân Tựu từ địa lao dưới nước trở lại Quỷ Lệ các, Mục Chiểu ở ngoài Quỷ Lệ các đợi hắn lâu rồi, bởi vì Vọng Nguyệt không muốn nhìn thấy hắn, này đây khiến hắn không có cách nào đi qua cây khô trong viện lên lầu hai, mà chỉ có thể ở ngồi chờ ở đình ngoài bìa rừng, lúc này cách rừng cây khô nhìn thấy Bách Lý Vân Tựu, vội vã giơ tay thật cao vẫy vẫy Bách Lý Vân Tựu, la lớn: “Tựu! Tựu! Ở đây ở đây! Muốn ngươi qua đây ngồi với ta, hay muốn ngươi đến đưa ta qua đó!”
Bách Lý Vân Tựu cách rừng cây khô nhìn Mục Chiểu chỉ chốc lát, cuối cùng đi tới chỗ hắn, mang hắn đến trúc các lầu hai, theo yêu thích của Mục Chiểu pha cố chử tử duẩn cho hắn.
“A Chiểu hôm nay thế nào có hứng thú sớm như vậy tới tìm ta.” Giọng của Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt, rõ ràng là nghi vấn, lại nghe không ra bất luận giọng nghi vấn gì.
“Không phải vậy, tiểu gia chẳng qua là hôm nay thức dậy sớm mà thôi, ai bảo giường trong phủ ngươi khó chịu như vậy.” Mục Chiểu giơ ngón trỏ lên, tả hữu lắc lắc, sau đó hai tay cùng nhau khoát lên bàn, cách bàn hướng Bách Lý Vân Tựu áp sát, vẻ mặt bát quái mà hỏi thăm, “Uy, đêm qua Hạ Hầu Nghĩa vội vã triệu các ngươi tiến cung đến tột cùng vì chuyện gì? Ta nghe Ám Nguyệt nói, đêm qua khi ngươi trở về khí tràng sai, rất hung thần, tám phần mười là ở trong cung bị Hạ Hầu Nghĩa làm khó, cùng ta nói xem, là chuyện gì cho ngươi không thích hợp như thế?”
Bách Lý Vân Tựu không có giương mắt nhìn Mục Chiểu, chớ nói chi là trả lời vấn đề của hắn, chỉ là chuyên tâm pha trà, Mục Chiểu gương mặt không vui, vỗ nhẹ nhẹ bàn rồi không vui nói: “Uy, lãnh diện nam, đừng cho cái mặt không biết xấu hổ đó a, tốt xấu tiểu gia ta đêm qua một đêm không trở về phủ mà ở trong phủ ngươi chờ ngươi trở về quan tâm ngươi đến cùng chuyện gì xảy ra, ngươi ngược lại, một hồi phủ liền đến nơi đây không gặp tiểu gia, hiện nay lại coi tiểu gia như không có gì, ngươi đến cùng có ý tứ gì, huynh đệ này còn muốn làm hay không?”
(Luna: Cái gì mà quan tâm nói nghe cảm động nghe, theo ta là nhiều chuyện thì đúng hơn)
“A Chiểu, đến đây, uống trà, tức giận nhiều đối với thân thể không tốt.” Ai biết Bách Lý Vân Tựu chỉ là rót một chén trà ngon đưa cho Mục Chiểu, giọng nói không ôn không lạnh, không nhanh không chậm.
“Tự ngươi uống đi.” Mục Chiểu tựa hồ thực sự phát hỏa, chẳng những không có cười híp mắt tiếp nhận trà Bách Lý Vân Tựu đưa tới, trái lại lấy chiết phiến trong tay mạnh đẩy tay của Bách Lý Vân Tựu một cái, động tác đột nhiên để Bách Lý Vân Tựu không có nắm chắc chén trà trong tay, ly trà phịch một tiếng đập trên mặt bàn, nước trà nóng hổi vẩy lên một tay của Bách Lý Vân Tựu.
“Ngoài ý muốn” nho nhỏ này để trên mặt Mục Chiểu hoàn toàn mất hết hoàn toàn mất hết, thay vào đó nhíu mày thật sâu, nhìn chằm chằm mu bàn tay bị nước trà làm phỏng của Bách Lý Vân Tựu, nói: “Tựu, ta còn chưa thấy qua ngươi không yên lòng như thế.”
Bách Lý Vân Tựu trong trí nhớ của hắn, sẽ không đến một chén nước trà cũng tránh không khỏi, hắn bị phỏng, chỉ có hai nguyên nhân, một là cố ý, hai là hắn không yên lòng đến nỗi tránh không kịp nước trà nóng hổi, hắn nghĩ sẽ không có ai ngu xuẩn dưới tình huống không cần thiết như thế cố ý để nước trà làm phỏng mình, như vậy cũng chỉ có thể là loại nguyên nhân thứ hai.
Mà hắn sở dĩ không yên lòng, tất nhiên là cùng chuyện đã xảy ra đêm qua ở trong cung hữu quan.
Mu bàn tay bị phỏng tức khắc thay đổi đến đỏ bừng, kèm theo cảm giác nóng hừng hực, Bách Lý Vân Tựu không có chút kinh hách nào, thậm chí không có vội vã rụt tay về, tựa như bị phỏng không phải tay của hắn.
“Phải không, ta đây là không yên lòng sao?” Bách Lý Vân Tựu đạm đạm nhất tiếu, thu tay về, nhìn về phía trời cao ngoài lan can, đem tất cả mọi chuyện quy kết một câu nói đơn giản nhất thẳng thắng nhất, “Tiêu An Tâm muốn đoạt với nữ nhân ta.”
“Đoạt nữ nhân! ?” Mục Chiểu rõ ràng sửng sốt, lập tức liền hiểu được Bách Lý Vân Tựu nói là có ý gì, sau đó kinh ngạc đến suýt nữa ném luôn cái bàn, “Cái này chỉ kém bái một thiên địa liền là nữ nhân của ngươi, Tiêu An Tâm ma ốm kia lại muốn cùng ngươi đoạt? Bạch Lưu Ly nữ nhân kia rót cho hắn uống cái canh ** gì! “Hắn lại dựa vào cái gì cùng ngươi đoạt! ?”
“Bằng Vương Thượng tự mình gõ nhịp, ta cùng với hắn quyết thắng bại, người thắng liền có thể thú Lưu Ly.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu thường thường, cùng một kích nhất kinh nhất sạ của Mục Chiểu so sánh, Mục Chiểu so với hắn càng giống như người trong tuồng vui này.
“Còn quyết thắng bại? Tựu, ngươi nói đùa đi, Bạch Lưu Ly này trong nháy mắt từ đại ác nữ không ai dám thú biến thành hương bột bột người người tranh thú?” Mục Chiểu nhất phó dáng dấp không thể tin được, một bên nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu một bên dùng ngón tay vỗ vỗ ót của mình, “Đầu óc ngươi không phải có vấn đề chứ? Hay Tiêu An Tâm ma ốm kia có chuyện? Hay hoặc giả là đầu óc của Hạ Hầu Nghĩa xảy ra vấn đề?”
Bách Lý Vân Tựu không trả lời vấn đề của Mục Chiểu, chỉ thấy tròng mắt Mục Chiểu vòng vo chuyển, cuối cùng giả bộ ho khan hai tiếng, một lần nữa ngồi xuống, liễm liễm thần tình đùa giỡn trên mặt, khuếch tán bầu không khí vui đùa trong gian phòng trong nháy mắt bị nghiêm túc thay thế, chỉ thấy Mục Chiểu nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu, nghiêm túc nói: “Ngươi phát hiện vấn đề gì?”
“Người hiểu lòng ta, không ai ngoài A Chiểu.” Bách Lý Vân Tựu thu hồi ánh mắt trông về phía trời cao xa, rơi xuống trên mu bàn tay sưng đỏ, “Noãn ngọc tiêu, trên tay Tiêu An Tâm.”
“Cái gì! ?” Phản ứng thời khắc này của Mục Chiểu so với phản ứng khi nghe được Tiêu An Tâm muốn cùng Bách Lý Vân Tựu đoạt Bạch Lưu Ly còn cường liệt hơn, chỉ bất quá phản ứng trước hơn phân nửa là vui đùa, mà phản ứng lúc này, cũng chân chính khiếp sợ phát ra từ nội tâm, bởi vì trong con ngươi hắn, không có vị đạo đùa giỡn.
Noãn ngọc tiêu, mặc dù không phải là vũ khí trong truyền thuyết, mặc dù không có được thế nhân truyền lưu, cũng ít có người sự tồn tại của nó, thế nhưng lực sát thương của noãn ngọc tiêu, tuyệt đối không thua gì huyền băng kiếm trong truyền thuyết!
Noãn ngọc tiêu là noãn ngọc của thải tự hàn cực Thiên Sơn chế thành, mỗi một chiêu số đều trong một câu thơ, xuất chiêu là lúc ám hợp tiết phách, thuần dương cương khí của noãn ngọc tiêu thổi ra nóng bức người, nhưng công phu quyển địa hàn khí hóa giải âm nhu cùng di thiên tính khí của tịch quyển bất kỳ vũ khí nào, loạn địch tâm thần có thể dương ý chí chiến đấu của mình, cuối cùng thượng thừa võ công “Tâm vật hợp nhất, ý dữ thần hội” chi diệu.
(Luna: Cái này ta thua @@ toàn mấy cái ý trong kiếm hiệp)
Noãn ngọc tiêu sẽ chọn chủ nhận chủ, cũng không phải là mỗi một người nội lực thâm hậu đều được noãn ngọc tiêu nhận có thể đem tất cả tự thân nó sở học vận dụng đến hợp nhất, phàm là người không được noãn ngọc tiêu nhân mạnh hơn người dùng nó, khônh phải chết oan, cũng là mai danh ẩn tích một đoạn thời gian rất dài trên Diệu Nguyệt, cũng chính vì vậy, noãn ngọc tiêu mới không được liệt vào vũ khí trong truyền thuyết, càng theo thời đại chuyển dời, người biết được nó tồn tại càng ít hơn nữa.
Nhiên, người được noãn ngọc dữ nhận, trên Diệu Nguyệt có thể đếm được trên đầu ngón tay, có thể đem noãn ngọc tiêu “Tâm vật hợp nhất, dữ dữ thần hội” chi diệu vận dụng đến cực điểm hầu như không có, mà hôm nay vũ khí đủ sánh với vũ khí trong truyền thuyết noãn ngọc tiêu dĩ nhiên sẽ ở trong tay của Tiêu An Tâm, làm sao có thể không lệnh Mục Chiểu khiếp sợ? Nếu để cho tập võ chi nhân trong thiên hạ biết tin tức này, chỉ sợ không ai không khiếp sợ.
Mà Mục Chiểu khiếp sợ không chỉ là noãn ngọc tiêu tại sao lại ở trong tay của Tiêu An Tâm, mà là ——
“A Chiểu ngươi nói, tâm ý của Tiêu thiếu công tử cùng noãn ngọc tiêu hợp đến mấy tầng?” Bách Lý Vân Tựu thay mình châm một ly trà, vén mặt nạ lên, chậm rãi thưởng thức.
“Vấn đề ngươi bây giờ muốn quan tâm cũng không chỉ cái này.” Thái độ của Bách Lý Vân Tựu làm cho trong mắt Mục Chiểu lóe lên chút bất đắc dĩ, “Noãn ngọc tiêu sẽ ở trong tay Tiêu An Tâm, vấn đề liên quan đến chuyện này chỉ sợ ngươi so với ai khác đều rõ ràng, hay ngươi chỉ quan tâm vấn đề ngươi cùng hắn tỷ thí?”
“A Chiểu mang vấn đề cùng nghĩ một cái.” Bách Lý Vân Tựu khẽ nhấp một ngụm trà, đem trà trản phủng ở lòng bàn tay vuốt ve, “Tất cả mọi chuyện ta đều phải bận tâm, lại cũng không có thể ngăn ta muốn thắng tỷ thí cùng Tiêu thiếu công tử.”
Đã từng, Liệt quốc đế vương đam mê ti trúc diễn tấu nhạc khí đem noãn ngọc tiêu cho rằng vô thượng chi bảo chi bảo mỗi ngày ôm ngủ, nhiên toàn bộ Liệt quốc không người biết đó chính là vũ khí ngay lập tức có thể lấy tính mạng người ta, toàn bộ cũng chỉ cho rằng nó là nhạc khí trong nhạc khí mà thôi.
Chỉ là bảo bối mỗi ngày được Liệt quốc đế vương phủng ở trong tay như vậy, một đêm cào hai mươi năm trước đột nhiên bị trộm! Đêm đó, chính là sủng của Liệt quốc đế vương Phù phi sinh tử thai, long nhan đại nộ, chẳng biết tại sao đem một chuyện noãn ngọc tiêu mất trộm giận chó đánh mèo đến trên người Phù phi, dưới cơn nóng giận đúng là giết sạch toàn bộ người trong cung Phù phi, đánh Phù phi vào lãnh cung!
Đến tận đây, thế nhân chỉ biết bảo bối noãn ngọc tiêu có thể thổi ra âm thanh của tự nhiên cũng không có xuất hiện quaở trên đời này nữa, nhưng không ai biết, trong vương cung Liệt quốc mất trộm không chỉ là một nhạc khí, mà là một vũ khí người võ học đều muốn có được!
Hôm nay, noãn ngọc tiêu không thấy tung tích trên Diệu Nguyệt xuất hiện ở trên người Tiêu An Tâm, trong đó lại dính dấp cái gì, có cùng Liệt quốc có quan hệ không có ai biết hay không, tất cả đều là vấn đề Bách Lý Vân Tựu muốn suy tính.
Mà hắn sở dĩ sẽ biết chí cao binh khí noãn ngọc tiêu tồn tại, là bởi vì trên đời này còn không có vũ khí binh khí hắn không biết.
Nếu Tiêu An Tâm thực sự cùng Liệt quốc có quan hệ không muốn người biết gì, trận này nhìn như giản đơn thực tế lại không đơn giản là tỷ thí.
“Ta sẽ không tặng Lưu Ly cho bất luận kẻ nào.” Dù cho hắn biết đây là một tay Hạ Hầu Nghĩa bày cuộc, hắn cũng sẽ không trước khi thành công rời khỏi bàn cờ, hắn sẽ làm ngươi đánh cờ cùng Hạ Hầu Nghĩa, “Cùng với nói là so thắng bại với Tiêu An Tâm, không bằng nói là so thắng bại với toàn bộ bộ tộc Hạ Hầu, hôm nay ta trong mắt bộ tộc Hạ Hầu, thật là cái đinh vướng bận lại chướng mắt, hận không thể mau trừ.”
“Ngươi biết rõ là một ván cờ một tấm lưới, lại như cũ muốn nhảy xuống?” Mục Chiểu không giải thích được, “Chỉ vì một Bạch Lưu Ly, đáng không?”
“Năm đó A Chiểu cũng tùng vì Vọng Nguyệt liều lĩnh, không phải sao?” Bách Lý Vân Tựu phản vấn, Mục Chiểu rơi vào trầm mặc, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu chậm rãi thản nhiên nói, “Chỉ có bản thân trong bàn cờ, mới biết được người chơi cờ làm sao hạ, đã như vậy, ta liền không cần chần chờ nữa.”
“Là thời gian cùng bộ tộc Hạ Hầu đánh cờ rồi.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu bỗng nhiên trở nên nặng nề, khẽ nghiêng trà trản trong tay, đem nước trà nóng hổi lại một lần nữa rót lên trên mu bàn tay sưng đỏ của hắn, phảng phất phẩm thường loại vị đạo cảm nhận sâu sắc trong lòng này.
Tựa hồ chỉ có dằn vặt bản thân như vậy, hắn mới sẽ không quên đi lời người kia đã từng nói với hắn.
Năm đó người kia, chính là dùng biện pháp dằn vặt thống khổ tê tâm liệt phế, để hắn nhớ kỹ tất cả ái hận tình cừu, để lưng hắn đeo cừu hận cả đời đều không thể dỡ xuống.
Tiêu phủ, Mai viên
Tiêu An Tâm ngồi ở trước đàn tranh, khẽ nhẹ vỗ về cầm huyền, có tranh âm nhẹ nhàng chảy xuôi qua đầu ngón tay của hắn, nhiễu vu lương thượng, lã lướt vu nhân tâm.
Nhiên, tiếng nhạc tuy đẹp say người, người đánh đàn lại không say, chỉ thấy mí mắt hắn hơi rũ, tia nắng ban mai nhàn nhạt chiếu vào trên người trên mặt của hắn, phảng phất có loại toát ra đau thương nhàn nhạt trên lông mi hắn.
Bỗng nhiên, một con bạch cáp vẫy cánh rơi xuống bệ cửa sổ, Quân Mi hầu bên cạnh Tiêu An Tâm lập tức đi tới bên cửa sổ, hai tay nâng bạch cáp đang chuyển tròng mắt lên, chỉ thấy trên chân trái của bạch cáp có đồng quản thật nhỏ dùng hồng buộc lại, nghiễm nhiên là một con bồ câu đưa tin.
Quân Mi lấy tờ giấy nhét vào trong đồng quản ra, lại từ bàn nhỏ ở hai bên trái phải lấy một khối tiểu, ấn nát trong lòng bàn tay, một bên vỗ về lưng của bạch cáp một bên để nó ăn cao điểm nát trong lòng bàn tay, sau đó khúc lòng bàn tay, đổ một chút nước trà vào lòng bàn tay, bạch cáp lại mổ mổ, nhìn dáng dấp khéo léo của bạch cáp, Quân Mi luôn luôn lạnh như băng cư nhiên nổi lên ôn nhu cạn tiếu.
Trong lúc này, tranh âm chậm rãi thu, ôn nhu khó có được hiện lên trên mặt Quân Mi lập tức tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cao giơ cánh tay lên để bạch cáp bay trở về bầu trời thuộc về nó, đi trở về bên cạnh thân Tiêu An Tâm, đem tờ giấy nhỏ cầm trong tay đưa cho hắn.
Tiêu An Tâm cụp mắt nhìn tờ giấy trong tay Quân Mi, một lúc lâu, mới giơ tay lên tiếp nhận tờ giấy, triển khai, nhiìn nội dung trên tờ giấy xong lại đem nó đưa trả cho Quân Mi, “Đốt đi.”
Quân Mi mặc mặc, mới tiếp nhận tờ giấy, nhưng không có lập tức đi thiêu tờ giấy theo ý tứ của Tiêu An Tâm, nhìn Tiêu An Tâm, hơi thần, tựa hồ muốn nói điều gì, cũng không có nói ra.
“Quân Mi muốn nói điều gì chỉ cần nói là được, ở đây không có người khác.” Tiêu An Tâm vẫn không ngẩng đầu nhìn Quân Mi một mắt, lại biết được nàng có phản ứng ra sao.
“Công tử, Quân Mi cho rằng, người không nên đáp ứng tỷ thí cùng Vân vương gia, đây rõ ràng Vương Thượng đang lợi dụng ngươi đoán thực lực của Vân vương gia.” Quân Mi nhẹ nhàng cắn cắn môi rồi nói tiếp, “Hơn nữa, Bạch gia chủ không biết công tử làm như vậy.”
“Cái nhìn của Quân Mi cùng Tả thúc một dạng.” Tiêu An Tâm đem hai tay khoát lên cầm huyền, thanh âm yếu ớt, “Vậy Quân Mi nói, người nào mới đáng để ta làm như vậy?”
Nếu là đến người trong lòng hắn yêu cũng không đáng hắn lấy thân thử hiểm, còn có người nào đáng để hắn mạo hiểm?
“…” Lòng của Quân Mi dường như bị người hung hăng đâm một đao, đau đến thấy máu, lại không thể biểu hiện ở trên mặt, chỉ có thể nhịn đau nói, “Thế nhưng công tử, như vậy quá nguy hiểm, thân phận của người… Sẽ bại lộ, đến lúc đó ——”
“Đến lúc đó ta sẽ gặp tai họa, đúng không?” Tiêu An Tâm nhẹ nhàng cười, nhếch lên khóe miệng vô luận Quân Mi thấy bao nhiêu lần, nhiên mỗi một lần nhìn thấy cũng có thể làm cho tim của nàng đập một giấy mấy phách, chỉ nghe thanh âm của Tiêu An Tâm buồn vô cớ mà sâu thẳm, “Tai hoạ không phải là một lần một lần, hà tất quan tâm nhiều hơn nữa.”
“Thế nhưng lần này không giống, lần này là Vương Thượng Vân vương gia, không phải là tai hoạ huynh trưởng lúc trước gây cho người!” Lời của Tiêu An Tâm khinh đạm để tình tự của Quân Mi đột nhiên ba động, đúng là ba một chưởng đánh tới cầm trên đài, thanh âm tăng lên lớn tiếng nói với Tiêu An Tâm.
Nàng không thể tiếp thu công tử vì Bạch Lưu Ly đưa thân vào trong nguy hiểm không biết, Bạch Lưu Ly có tài đức gì, dĩ nhiên đáng giá công tử vì nàng làm như vậy?
“Quân Mi nói không sai, ta là một người không tha cho ta.” Không có chú ý thất lễ của Quân Mi, Tiêu An Tâm nhẹ nhàng động cầm huyền, lập tức có tranh âm ông ông nhộn nhạo trong phòng các, thanh âm thật thấp cùng tranh âm hỗn hợp cùng một chỗ, làm đuôi lông mày của hắn tựa hồ cũng dính vào sầu bi nhàn nhạt.
(Luna: Ta cũng không hiễu nỗi câu nói của Tâm ca luôn@@ nguyên văn là 君眉的话说得没错, 我是一个哪里也容不下我的人)
“Công tử, Quân Mi không phải là ý tứ này. . .” Lời của Tiêu An Tâm để Quân Mi lập tức hoảng hồn, mặt mày có tự trách sâu đậm, dị thường muốn giơ tay lên thay hắn phủ sầu bi ở đuôi lông mày của hắn, thế nhưng nàng không thể, nàng cũng biết, sầu bi trong lòng công tử là cả đời không thể phủi hết được.
“Ta tự nhiên biết Quân Mi không phải là ý tứ này, ta bất quá là nói ra sự thật mà thôi, Quân Mi không cần tự trách.” Tiêu An Tâm lại lần nữa đưa tay đặt tại cầm huyền, để tranh âm thấp thấp hơi ngừng, “Các ngươi đều cho rằng ta không nên tiếp thu tỷ thí cùng Vân vương gia, nhưng này nương vì ta mở đường, nàng chỉ là muốn ta có thể có được thứ ta mong muốn để ta không cô độc nữa mà thôi, ta lại có thể thương lòng của nàng?”
Quân Mi trầm mặc.
Tiêu An Tâm dùng bụng ngón tay vuốt ve cầm huyền, nói: “Nhìn này, Quân Mi xem tờ giấy trong tay ngươi.”
Quân Mi nao nao, mở tờ giấy nhỏ trong tay, khi nàng nhìn thấy giấy trắng mực đen trên tờ giấy, trên mặt khiếp sợ khó diễn tả được, khó nén kích động trong lòng, không thể tin nói: “Công tử, đây ——”
Công tử rốt cục đợi được ngày này rồi?
“Quân Mi cũng cùng Tả thúc một dạng, cho rằng tỷ thí lần này là thời cơ tốt nhất ta ly khai Tiêu gia sao?” Thanh âm của nghe không được rất nhẹ, nhẹ gần như muốn cùng tiếng gió thổi ngoài cửa sổ lăn lộn cùng một chỗ cho người nghe không được.
“Đúng vậy công tử, Quân Mi cũng cho rằng đây là thời cơ tốt nhất công tử ly khai Tiêu gia!” Quân Mi nắm tờ giấy tay có chút run rẩy, thanh âm cũng hơi phát ra chiến, ánh mắt lại sáng sủa trước nay chưa có, không khó nhìn ra tâm tình nàng kích động, “Còn có thể nhân cơ hội này để Vương Thượng cùng Vân vương gia tương hỗ cắn xé, vẫn có thể xem là một cơ hội nhất cử lưỡng tiện!”
“Nhất cử lưỡng tiện sao?” Trên mặt của Tiêu An Tâm không có hiện ra bất luận vẻ kích động gì, tựa hồ hắn tuyệt không vì lời nói của Quân Mi mà phấn chấn, đây là thời cơ hắn đợi nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục chờ được, hắn cũng không cảm thấy hài lòng, thậm chí cảm thấy áp lực trầm trọng, “Quân Mi liền vì ta có thể ly khai Tiêu gia mà cao hứng như vậy sao?”
(Luna: Đột nhiên ta nhớ đến Lãnh Li bên , ta có cảm giác Tâm ca là người của Liệt quốc, ẩn thân trong Tiêu gia, mà Tiêu thiếu công tử của Tiêu gia sớm chết từ lâu rồi @@. Liệu có đoán sai không ta?)
“Đây là đương nhiên! Ngày này công tử đợi lâu lắm rồi! Quân Mi tự nhiên thay công tử vui vẻ!” Quân Mi khó có được nhảy nhót không có che giấu trong lòng mình, mặt mày hàm tiếu, đem suy nghĩ trong lòng hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt.
“Thế nhưng, nói này có người yêu ta, có người ta yêu, hôm nay ta, đúng là không muốn ly khai nơi này.” Tiêu An Tâm cụp mắt nhìn hai chân vô pháp nhúc nhích của mình, chậm rãi nói, “Nếu là ly khai Tiêu phủ, ta cái gì đều không phải.”
“Không! Công tử người là tôn ——” Lời của Tiêu An Tâm lại một lần nữa thật sâu để lòng của Quân Mi đau nhói, để cho nàng trong lúc nhất thời đã quên chủ tớ chi phân giữa nàng cùng hắn, kìm lòng không đặng nắm lấy hai tay của hắn, cử động đột nhiên này của nàng lệnh Tiêu An Tâm bỗng dưng ngước mắt nhìn nàng, Quân Mi bị ngước mắt đột nhiên này của Tiêu An Tâm khiến cho có chút không biết làm sao, tay run một cái, theo bản năng muốn thu tay về, cũng không có làm như vậy, mà là cầm thật chặt tay của Tiêu An Tâm.
Chỉ là nàng kích động lời đông tích còn chưa kịp nói xong, ngoài phòng liền truyền đến thanh âm của Tiêu đại phu nhân, để cho nàng lập tức buông tay của Tiêu An Tâm ra, hai lỗ tai đỏ rần, tim đập bịch bịch.
Mu bàn tay còn sót lại ôn độ lòng bàn tay Quân Mi, để Tiêu An Tâm luôn luôn sắc mặt nhu hòa hơi nhíu mi.
“An nhi?” Tiêu đại phu nhân đang tới phòng các không có nghe được nhi tử của mình đáp lại, không khỏi lại kêu một tiếng.
“Ta ở, nương.” Tiêu An Tâm từ cầm huyền thu hồi, Quân Mi lập tức bắt đầu nên vì hắn đẩy xe, nhưng mà nàng vừa mới vươn tay lại bị Tiêu An Tâm hất ra, chính hắn tự đẩy hướng tới cửa đón Tiêu đại phu nhân.
Tay của Quân Mi cứ như vậy cứng ở giữa không trung, một lúc lâu lăng ở đó, vì ngượng ngùng mà sắc mặt hồng thấu chậm rãi thay đổi trắng.
Bạch phủ, Trân Châu các.
Nam tử một thân mặc lục bào gác chéo chân nằm ở mỹ nhân tháp, hơi hí mắt nhìn Bạch Trân Châu đang đứng bên cửa sổ, không phải là hắc y nam tử đã từng cứu Bạch Trân Châu còn có thể là ai, không biết hắn bao thuở lại đem khuê các của Bạch Trân Châu cho rằng điểm nghỉ chân hắn tới lui tự nhiên, mỗi một ngày cũng sẽ cũng một giờ xuất hiện ở trước mặt Bạch Trân Châu.
“Xem, ta nói không sai chứ? Không cần ngươi xuất thủ, tự nhiên có người để thiên địa của Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu bái không thành.” Chỉ thấy nam tử một chút một chút chân, nhất phó dáng dấp nhàn nhã, thậm chí ngay cả trong mắt cũng bị mất lợi hại ngày thường, như một công tử ca phong lưu.
“Chỗ của ta không phải là điểm nghỉ chân của ngươi, không chào đón ngươi mỗi ngày đến đây.” Bạch Trân Châu lãnh lãnh đạm đạm, tổng giác nam tử nàu tựa hồ có thể ở bất kỳ địa phương nào tới lui tự nhiên cũng không phải nhân vật đơn giản.
“Vong ân phụ nghĩa.” Nam tử cười lạnh một tiếng, “Ta đương nhiên mỗi ngày muốn tới, nếu không độc ngươi hạ trong thân thể ta trong lúc bất chợt giết chết ta làm sao bây giờ?”
Bạch Trân Châu chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào, nàng thật không có phát hiện, nam tử thân thủ lợi hại trước mắt cư nhiên cũng sẽ vui đùa.
“Thanh danh của ngươi hiện tại rất nổi rồi, ngay cả ánh mắt của hạ nhân của Bạch phủ nhìn ngươi cũng không giống như trước một dạng, thế nào, không lo lắng thái tử điện hạ đột nhiên hối hôn không cần ngươi?” Nam tử ngoạn vị nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Bạch Trân Châu, bỗng nhiên từ mỹ nhân tháp nhảy dựng lên, đi tới bên người Bạch Trân Châu, cúi người gần kề bên tai của nàng nhẹ nhàng bật hơi, ái muội đến cực điểm, “Nếu là bị thái tử điện hạ hủy hôn, đến lúc đó có cần suy xét gả cho ta hay không? Yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ thanh danh thối của ngươi.”
“Ngươi còn muốn giải dược không?” Bạch Trân Châu cũng nheo mắt lại, giọng nói sắc bén.
“Giải dược tự nhiên là muốn.” Mệnh bị Bạch Trân Châu nắm trong tay, nam tử tựa hồ chỉ có thể nhận mệnh, chậm rãi ly khai bên tai Bạch Trân Châu, không nhanh không chậm trước mặt nàng đạc bộ, “Bất quá nghĩ đến ngươi cũng không nỡ giết ta, bởi vì ngươi còn phải chờ ta giúp ngươi giết chết Bạch Lưu Ly.”
“Không vội, hiện tại còn không phải thời gian giết nàng.”
“Vậy ngươi hôm nay đến chỗ của ta làm cái gì?” Bạch Trân Châu không vui.
“Đương nhiên là đến nơi này của ngươi nghỉ tạm rồi, nơi này của ngươi so với địa phương khác mà nói, rất an toàn, ta thậm chí có thể an tâm ngủ một giấc.”
“Không sợ lúc ngươi ngủ ta giết ngươi?” Bạch Trân Châu hơi nhíu mày.
Nam tử cười, chắc chắc nói: “Ngươi sẽ không.”
Bạch Trân Châu túc mi tâm càng chặt hơn, không ra tiếng.
“Sau ngày hôm nay trong một tháng ta sẽ không xuất hiện.” Nam tử thu nụ cười trên mặt, đi đến phương hướng cửa phòng, “Chính ngươi cẩn thận chút, chớ chết để ta trở về không chiếm được giải dược.”
Bạch Trân Châu nhìn bóng lưng nam tử, tâm đột nhiên vừa nhảy, hắn hôm nay đến, chính là vì nói cho nàng biết, kế tiếp hắn trong một tháng sẽ không ở để chính nàng cẩn thận chút?
Nam tử nói xong, không quay đầu lại, đường hoàng tiếp tục đi đến phương hướng cửa phòng, nhưng ở tay đụng tới môn mộc bị Bạch Trân Châu gọi lại, “Chờ một chút.”
“Thế nào, Trân Châu tiểu thư cũng có lúc sợ? Sợ bị hạ nhân trong viện thấy phòng của ngươi ẩn dấu dã nam nhân?” Nam tử lạnh lùng cười, không quay đầu lại, lại cảm giác có cái gì hướng hắn nhào tới, theo bản năng giơ tay lên cầm, đúng là một bình sứ cảnh lam, không khỏi giật mình.
“Đây là giải dược một tháng, đến lúc đó ngươi còn sống, ta sẽ cho ngươi giải dược chân chính.” Bạch Trân Châu vẫn là đứng ở phía trước cửa sổ, gió thổi vào cửa sổ lay động tóc cùng tay áo của nàng, để tim nam tử bỗng dưng tăng nhanh mấy nhịp.
Chỉ thấy nam tử cầm bình thuốc, rũ mí mắt xuống, không nói gì, cũng ly khai cạnh cửa, đi tới phương hướng Bạch Trân Châu.
Khi nam tử đi tới bên cạnh thân Bạch Trân Châu, thanh âm của Bạch Trân Châu lại đang vang lên bên tai hắn,” Ta ngươi tuy rằng không gọi được là bằng hữu, nhưng cũng toán quen biết một hồi, không biết ân nhân có nguyện ý nói cho Trân Châu danh tính của ân nhân?”
Hắn là sát thủ, nếu là rời đi chấp hành nhiệm vụ, chưa người biết sát thủ có thể sống bao lâu, hắn cũng giống vậy, nàng mặc dù đối với hắn không có hảo cảm gì, thế nhưng hắn cũng coi như đã cứu nàng hai lần, mặc dù không có ý định báo ân, ít nhất phải biết được danh tính của ân nhân, Bạch Trân Châu nàng còn không đến mức là loại người người vong ân phụ nghĩa.
Bất quá, mặc dù hỏi là như thế này, trong lòng Bạch Trân Châu chưa từng nghĩ đến nam tử sẽ nói danh tính của mình cho nàng biết, bởi vì sát thủ chỉ có danh hiệu, tên chân thật, bọn họ cũng không nói cho bất luận kẻ nào.
Thế nhưng, nam tử cho nàng câu trả lời cũng lệnh nàng khiếp sợ.
“Tào Phong, Phong của thu phong.” Nam tử không nhẹ không nặng nói ra một câu nói ngắn ngủi này xong, phi thân lướt ra ngoài cửa sổ rộng mở, tiêu thất ngoài cửa sổ.
Bạch Trân Châu lập tức xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng đã không thấy hình bóng nam tử, mi tâm của mởi giản ra lại chau lại.
Tào Phong? Nàng tựa hồ nhớ kỹ, độc tử của Giang Nam Tổng đốc chịu khổ diệt môn, chính là tên Tào Phong.
Bất quá, ba năm trước đây Giang Nam thuỷ vận thuỷ vận Tổng đốc phủ Tào phủ diệt môn một án, toàn gia trên dưới tám mươi người không một người may mắn tránh khỏi, mà Tào Phong, có phải là Tào Phong kia hay không?
Nếu là, như vậy ——
Vương cung, Dưỡng Tâm các
Hạ Hầu Nghĩa lật xem tấu chương, Hạ Hầu Sâm hơi cúi đầu đứng ở bên cạnh hắn, Dưỡng Tâm các lớn như vậy, chỉ có hương lượn lờ cùng tiếng xào xạc phát ra từ Hạ Hầu Nghĩa lật xem tấu chương, trừ cái đó ra, đúng là tĩnh đến tiếng hít thở đều nghe không được.
Không biết qua bao lâu, Hạ Hầu Nghĩa khép lại tấu chương trong tay không có lấy một quyển tấu chương khác, từ sau án chậm rãi đứng lên, Tào công công lập tức tiến lên đở hắn đi đến ải tháp rộng lớn.
“Đoạn thời gian Trẫm không ở trong cung này, thái tử đem chuyện lớn nhỏ trong cung đều xử lý tốt, tấu chương chung quanh trình lên cũng có thể chăm chú phê duyệt ban đối sách, rất tốt, rất tốt, trẫm thật là vui mừng.” Hạ Hầu Nghĩa ngồi xuống ở ải tháp rộng lớn, hướng Hạ Hầu Sâm vẫy vẫy tay, ý bảo để hắn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hạ Hầu Sâm nói một tiếng “Tạ ơn phụ vương” xong, ngồi xuống bên cạnh hắn, Tào công công lập tức thức thời thối lui ra ngoài Dưỡng Tâm các, không quên khẽ che khép các môn.
“Thái tử, ngươi có cái gì muốn cùng trẫm nói?” Tào công công lui ra xong, giọng của Hạ Hầu Nghĩa vẫn hiền hoà như cũ, nhưng mà ánh mắt của hắn cũng trở nên lợi hại không gì sánh được, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Hầu Sâm, phảng phất có thể xuyên thủng tất cả nghĩ cách trong lòng hắn.
“Nhi thần. . .” Ánh mắt của Hạ Hầu Nghĩa để Hạ Hầu Sâm có chút không dám ngẩng đầu, “Nhi thần làm việc nóng vội rồi.”
“Nguyên lai thái tử cũng biết mình nóng vội?” Hạ Hầu Nghĩa hơi nheo mắt lại.
Hạ Hầu Sâm chợt cảm thấy đứng ngồi không yên, vội vã từ ải tháp cọ cọ đứng lên, đứng ở trước mặt Hạ Hầu Nghĩa cúi đầu thật sâu, dáng dấp một mực cung kính hoàn toàn không giống như đối mặt với phụ thân của mình, mà là đối mặt với vương giả cao cao tại thượng để hắn không bì kịp, “Nhi thần biết sai, nhi thần nguyện ý chịu phạt.”
“Phạt cũng không cần, chuyện cũng đã làm, phạt còn hữu dụng gì.” Thanh âm hiền hoà của Hạ Hầu Nghĩa chậm rãi sảm vài phần hàn ý, để Hạ Hầu Sâm càng thêm không dám ngẩng đầu, chỉ nghe Hạ Hầu Nghĩa lại nói, “Muốn thú thứ tiểu thư của Bạch gia vi thê?”
Hạ Hầu Sâm càng thêm không dám ngẩng đầu, cũng không dám phủ nhận, “Nhi thần vốn là muốn thú Bạch Lưu Ly, ai biết. . .”
(Luna: bị troll thú nhầm người haha)
Ai biết lại bị Bạch Lưu Ly nữ nhân kia phản cắn một cái!
“Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, cũng may thứ tiểu thư Bạch gia là một người thông minh, cũng là một người hữu dụng, thú cũng không sao, về phần chỗ thái tử phi, ngươi không cần quan tâm.” Thanh âm của Hạ Hầu Nghĩa sảm hàn ý không có phập phồng, nghe được lòng của Hạ Hầu Sâm có chút khẩn trương, nhưng khi hắn nghe được một câu cuối cùng, rốt cục dám ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Nghĩa, khó nén vui vẻ trong lòng nói, “Nhi thần tạ qua phụ vương thành toàn.”
Hạ Hầu Sâm nhìn sắc mặt của Hạ Hầu Nghĩa chưa mùi nguy hiểm, mới hỏi: “Phụ vương, nghe nói người để Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử tỷ thí, người thắng liền có thể thú Bạch Lưu Ly, phụ vương vì sao phải làm như vậy?”
Nếu mục tiêu là phải trừ Bách Lý Vân Tựu, vì sao phải nhấc lên Tiêu gia? Phải biết rằng địa vị của Tiêu gia hôm nay ở Trạch quốc kim phi tích bỉ (Luna: xưa không bằng nay, càng ngày càng lợi hại), nếu Tiêu An Tâm thua, hậu quả sẽ thế nào?
“Nếu không có Tiêu đại phu nhân thỉnh cầu , trẫm tự nhiên sẽ không lo lắng đến Tiêu gia, lại không lo lắng Tiêu thiếu công tử.” Hạ Hầu Nghĩa hơi gợi lên khóe miệng, “Nếu Tiêu đại phu nhân vội vã khuấy Tiêu gia như vậy, trẫm tự nhiên sẽ không chú ý một phen tỷ thí của Tiêu thiếu công tử cùng Vân vương gia.”
Mặc kệ ai thua ai thắng có thể lấy được Bạch Lưu Ly vi thê kết quả này cũng không trọng yếu, hắn muốn quá trình này, quá trình này cũng đủ hắn an bài tốt mỗi một bước cờ.
Con mồi đưa tới cửa, khởi hữu có đạo lý chận ngoài cửa.
Tiêu đại phu nhân thỉnh cầu? Hạ Hầu Sâm tuy rằng lòng có nghi hoặc, nhưng là lại không dám bào căn vấn để với Hạ Hầu Nghĩa, chỉ có thể tự phỏng đoán, vừa muốn nói điều gì, lại bị một ánh mắt lạnh lùng của nhưng là lại đem lời ngăn ở trong cổ họng, “Chuyện kế tiếp thái tử không cần quan tâm, thái tử cần phải cùng trẫm nói chuyện của phò mã cùng đại công tử nhà Vương đại nhân một chút?”
“Hồi phụ vương, chuyện này, giữa đường nhi thần chuẩn bị không kịp đường rẽ, mới sẽ biến thành kết quả hôm nay.” Hạ Hầu Sâm một lần nữa cúi đầu, trước mặt phụ vương Hạ Hầu Nghĩa, tâm tư của hắn tất cả đều dường như trong suốt, bất luận hắn suy nghĩ gì làm cái gì, đều chạy không khỏi ánh mắt của Hạ Hầu Nghĩa.
“Ba ——” Nhiên, lời của Hạ Hầu Sâm vừa rơi, Hạ Hầu Nghĩa liền đứng lên một cái tát nặng nề mà ném trên mặt của hắn, phát sinh thanh âm vang dội, Hạ Hầu Sâm ngạc nhiên, cũng không dám vì mình biện bạch một câu, Hạ Hầu Nghĩa một lần nữa trở về ải tháp.
“Biết trẫm vì sao đánh ngươi?” Nét mặt Hạ Hầu Nghĩa không một tia hiền hoà, thay vào đó là một tinh hãn lợi hại đế vương chân chính nên có, chỉ thấy Hạ Hầu Sâm không dám ngẩng đầu, chỉ dám đáp, “Nhi thần minh bạch.”
“Hồ đồ.” Hạ Hầu Nghĩa lạnh lùng trong giọng nói mang theo một chút vị đạo hận thiết bất thành cương, Hạ Hầu Sâm không dám lên tiếng.
“Chuyện của Vân vương gia, không cần ngươi tự ý nhúng tay nữa, đem toàn bộ tấu chương xem qua một lần, một tháng sau cùng trẫm nói ngươi từ đó giác ngộ được cái gì.”
“Thế nhưng phụ vương, một tháng này Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử tỷ thí ——”
“Thái tử, ngươi là muốn vi kháng vương mệnh?” Thanh âm của Hạ Hầu Nghĩa lạnh đến không có một tia ôn độ.
“Nhi thần không dám.” Mặc dù trong lòng Hạ Hầu Sâm có vô số nghĩ cách, cuối cùng không dám nói ra khỏi miệng.
“Được rồi, trẫm mệt mỏi, lui ra đi.”
“Vâng, phụ vương người nghỉ ngơi, nhi thần xin được cáo lui trước.”
Cung kính khép lại mí mắt nằm nghiêng trên ải tháp, vẫn không lên tiếng trả lời, Hạ Hầu Sâm không cam lòng cắn răng, cung kính xoay người lui xuống.
Đợi Hạ Hầu Sâm đi rồi, Tào công công mới nhỏ giọng vô hơi thở một lần nữa hầu bên người Hạ Hầu Nghĩa.
“Tào Quế, chuyện trẫm phân phó, cũng đều giao phó xong?” Hạ Hầu Nghĩa vẫn không mở mắt, lại biết Tào công công đã hầu bên cạnh thân.
“Hồi Vương Thượng, đều đã xong, chỉ chờ tỷ thí của Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử bắt đầu.” Tào công công cúi đầu cung cung kính kính thấp giọng đáp.
Liền chờ tỷ thí bắt đầu.
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc không phải là 9 chọn người sĩ! Nói xong vạn canh tới!