CHƯƠNG 1: TRỌNG SINH TRONG QUAN
Editor: Luna Huang
Trạch quốc Quý đế ba mươi năm, thu, vũ.
Thu vũ tích tí tách nhỏ xuống dưới đất, trong thiên địa mưa phùn tinh mịn dệt hé ra màn hôi mông mông, cả tòa đế đô bao phủ trong mưa liêm hôi mông mông, ngọn cây, đỉnh phòng, tảng đá mặt đường, đều là ướt nhẹp, không chỗ không nhuộm cảm giác mát cuối mùa thu.
Nhiên, túng là ngày thu vũ miên lạnh như thế này, đế đô tố thành cũng tiếng chiêng trống inh ỏi náo động, pháo tiếng điếc tai nhức óc, trên mặt bách tính đều xán lạn hưng phấn dáng tươi cười xán lạn, dọc phố mà qua chính là cỗ kiệu hỏa hồng, hồng trang mấy dặm, không một ai không bị không khí vui mừng nhuộm đẫm, không chỉ là bởi vì hôm nay Hạ Hầu Lạc công chúa cùng tân khoa võ trạng nguyên kết liên hỉ sự, càng là bởi vì hôm nay đệ nhất ác nữ đế đô Bạch Lưu Ly hạ táng!
Kỳ thực, Bạch Lưu Ly chi tử này để bách tính vui sướng, hoàng gia hỉ sự muốn xa xa cao, tiếng động lớn tiếng chiêng trống chúc mừng, càng nhiều là vì chúc mừng Bạch Lưu Ly chi tử mà vang.
Bạch Lưu Ly là người thế nào? Tại Trạch quốc lấy võ vi tôn, nàng thân là đích trưởng nữ của một trong những tam đại gia tộc Bạch gia, cũng một phế vật không hề có ưu điểm đáng nói, như vậy còn chưa tính, nàng thiên ỷ vào sủng ái của thánh thượng làm xằng làm bậy nơi nơi làm ác, mười tuổi đánh đại thần trong triều, mười một tuổi cắt mệnh căn của Trương công tử thượng thư thành thái giám, mười lăm tuổi giết hạ nhân trong phủ, trong ngày thường càng ức hiếp bách tính chung quanh, chung có thể dùng tên ác nữ bách tính đế đô cấp, nàng là huyết mạch duy nhất anh hùng Trạch quốc Bạch Trí lưu lại nơi này, lại là thân ngoại sinh nữ của đương kim thánh thượng, trong lòng bách tính tuy có hận, lại giận mà không dám nói gì, hôm nay nàng chết, làm sao có thể không để mọi người trắng trợn chúc mừng?
Hôm nay trời mặc dù không tốt, cũng không ngại Trạch quốc mừng vui gấp bội.
Ngay lúc người đế đô chúc mừng, ngoài Tố thành, bỗng nhiên, một đôi đồng mâu ở chỗ tối, trên đời người vĩnh sẽ không gặp được, mở ra!
Lọt vào trong tầm mắt, ngoại trừ hắc ám, vẫn là hắc ám.
Cảm giác, ngoại trừ trên mặt đau thấu xương như bị lửa thiêu, vẫn là đau thấu xương.
Đây là Bạch Lưu Ly mở mắt nhìn thấy cảm nhận được, đau đớn trên mặt để cho nàng để cho nàng chăm chú nhíu mày, theo bản năng giơ tay lên sờ lên khuôn mặt, xúc tua, là lão huyết trên mặt, vì chạm vào, đau đớn càng thêm đến xương, chân chân thật thật cảm nhận sâu sắc khiến nàng chấn kinh.
Nàng không phải là đã. . .đã chết rồi sao? Rõ ràng đã chết, tại sao cảm giác được đau đớn? Này đưa tay liền có thể lục lọi địa phương địa phương hắc ám chật hẹp? Hơn nữa, mặt của nàng. . .?
Nhiên, còn không Bạch Lưu Ly tiến thêm một bước tự định giá vấn đề, trong đầu ngực truyền đến một trận cảm giác hít thở không thông bài sơn đảo hải, hình như thân thể của nàng bị xé rách thiêu đốt, khiến cho phải lấy tay túm chặt ngực thừa thụ trùng kích kịch liệt đến gần như thực cốt.
Diệu Nguyệt đại lục, Trạch quốc, thế tộc Bạch gia, gia gia, cha, Thế Nhiên biểu ca, tại sao. . .
Một đoạn ký ức không thuộc về mình, nhất ba đánh thẳng vào đại não của Bạch Lưu Ly, có thể dùng nàng đem ngực túm quá chặt chẽ, nhắm chặt hai mắt, trên trán không ngừng thấm ra mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu, ngực phập phồng cực độ, hơi thở cũng biến thành càng lúc càng gấp.
Một lúc lâu một lúc lâu, hô hấp của nàng mới dần dần trở nên bình thường, khi nàng chậm rãi mở mắt thì, nàng hiểu một sự thật, nàng xuyên việt! Người thời không, sống lên trên người một nữ tử có cùng tên với nàng ở thời cổ!
Nàng là Tu La độc y của thế kỷ hai mươi mốt, một đôi tay có thể lấy mạng người trong nháy mắt, cũng có thể cứu sống người, hắc bạch lưỡng đạo hắc bạch lưỡng đạo nàng như Tu La, nhưng hết lần này tới lần khác, xoay chuyển trời đất chi thuật cứu được người khác của nàng, lại cứu không được bản thân, cùng đời đời của mình một dạng, nắm giữ không được sinh tử của mình, chết vào bệnh di truyền không người giải được của gia tộc.
Hôm nay, nàng thành đích trưởng nữ của thế tộc Bạch gia Trạch quốc trong lịch sử không ghi lại, tính mạng của nàng, có thể kéo dài, có lẽ nói, nàng thế giới khác lấy được sinh mệnh!
Hai tay có chút không khống chế run nhè nhẹ, nàng chưa hề thương xót sinh tử của mình, chỉ trăm triệu lần thật không ngờ, nàng đã chết vẫn còn có cơ hội mở mắt lần nữa, mặc dù tính tình của nàng vân đạm phong khinh gợn sóng không sợ hãi, cũng không khỏi không khiếp sợ bản thân có thể trọng sinh, thậm chí nói vui sướng, bởi vì nếu có thể chọn sinh không ai nguyện ý chết, nàng cũng giống vậy.
Như vậy, cho nàng tân sinh, nàng liền sống sót thật tốt, lúc này phải sống nữa, đầu tiên sẽ phải rời khỏi không gian bóng tối nhỏ hẹp này.
Bạch Lưu Ly thử ngồi dậy, nhưng nàng thân, đỉnh đầu liền bị vật cứng đụng vào, khiến cho nàng phải một lần nữa nằm xuống, vươn tay lại một lần nữa sờ bốn phía.
Trong bóng tối, Bạch Lưu Ly chỉ có thể chọn cảm thụ chỗ của mình, phát hiện cái không gian này nhỏ hẹp chỉ có thể cho một mình nàng nằm, đừng nói tứ diện, chính là đến đỉnh đầu đều phong kín, không chỉ có nhỏ hẹp, thậm chí bịt kín, hơn nữa, xúc tua lộ vẻ lạnh lẽo, chóp mũi loáng thoáng còn có thể nghe ngửi được vị đạo của sơn nước, thật giống như chính là. . . Một quan tài.
Nghĩ như vậy, Bạch Lưu Ly giơ lên cố sức đẩy nắp quan tài phía trên ra, nhưng vô luận nàng làm sao dùng lực, nắp quan tài chính là không chút sứt mẻ, cổ thân thể này tuy rằng từ lâu lãnh thấu, nhưng thời gian chết đi vẫn chưa vượt lên trước hai ngày, cư nhiên đã hạ táng, nếu không có hạ táng, nắp quan tài ngay cả rất nặng, cũng không đến mức bất động.
Trong bóng tối tĩnh lặng, chợt nghe thanh âm của tí tách ở ngoại quan truyền vào trong tai, mặc dù âm hưởng cực kỳ nhỏ, rất nhỏ đến không thể nghe thấy, Bạch Lưu Ly từ lâu luyện nhĩ lực nhạy cảm không khó nghe được, đây là âm hưởng của mưa, như vậy liền nói rõ, quan tài vẫn chưa hạ táng, bỗng nhiên, trong bóng đêm nhất đạo hàn mang trong con ngươi ở chỗ sâu trong lóe lên rồi biến mất, lẽ nào ——
Con ngươi âm u thanh lãnh, Bạch Lưu Ly lại một lần nữa giơ tay lên, chỉ là lần này nàng cũng không phải chuẩn bị đẩy nắp quan tài ra, mà là lấy đầu ngón tay đặt vào chỗ khép kín của nắp quan tài cùng quan thân, dọc theo đầu ngón tay chạm tới những chỗ kia chậm rãi di động tới, mỗi khi đầu ngón tay của nàng chuyển qua một phần, ánh mắt của nàng dũ lãnh một phần, khi ngón tay của nàng dọc theo nắp quan tài sờ soạng một vòng rồi trở về chỗ cũ, vị trí của nàng trong không gian thu hẹp, đã đầy băng hàn ý, bởi vì trên nắp quan tài đóng bốn mươi chín viên trấn hồn đinh!
Thảo nào nắp quan tài mặc kệ nàng làm sao đẩy đều không chút sứt mẻ, dù cho người trong quan không chết, cũng không thể ly khai quan tài.
Nguyên lai, đúng là như vậy, lòng thật là —— thật là ác độc.
Khóe mắt Bạch Lưu Ly giơ giơ lên, băng hàn bốn phía, trọn đời không được siêu sinh sao?A. . .
Nàng có thể sống lại, lại có thể bị nắp đóng chặt chết trong quan tài.
Nàng có thể nghe được tiếng mưa rơi, liền chứng minh vị trí quan tài vẫn chưa hạ táng, thậm chí lấy không ở Bạch phủ, bên ngoài tĩnh lặng không tiếng người, nghĩ đến miệng quan tài không phải là đặt mộ địa chính là trên đường của mộ địa, nói chung, bất luận làm sao, quan tài này còn chưa có hạ táng đối với nàng mà nói đã là vạn hạnh trong bất hạnh, nàng phải ly khai quan tài độ khó liền tương đối đơn giản rất nhiều.
Bên ngoài nghĩ đến không người, mặc dù có, cũng sẽ không giúp nàng khai quan, nắp quan tài nếu bị đóng trấn hồn đinh, đó là nàng chết cũng vô pháp luân hồi siêu sinh, làm sao sẽ sẽ có người cứu nàng, tất cả, chỉ có thể dựa vào chính nàng.
Bạch Lưu Ly cẩn thận tỉ mỉ lục lọi mỗi chỗ trong quan tài, phát hiện trong quan tài đừng nói nhất kiện vật bồi táng, chính là đến một cây trâm cũng không có, đây là lễ tang của đích trưởng nữ thế tộc Bạch gia?
Bạch Lưu Ly hơi liễm mâu, nhãn thần lạnh lùng, sĩ mà quan tài chưa táng, bốn mươi chín viên trấn hồn đinh, bốn mươi chín viên trấn hồn đinh, quan tài trống không vật bồi táng, dung mạo bị hủy. . .
Bỗng nhiên, một đạo sáng hiện lên trong đầu, Bạch Lưu Ly tức khắc đưa tay đến vạt áo lục lọi, khi ngũ chỉ mò lấy một vật nhô ra trong lòng, Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, im lặng cười.
Chỉ vì, đồ nàng sờ được là một túi gấm lớn chừng bàn tay, mặc dù lập tức nhìn không thấy vật, nàng vẫn như cũ khi đầu ngón tay đụng với túi gấm biết được trong túi gấm đựng vật gì —— một thanh tiểu chủy thủ ngắn nhỏ, bởi vì, cái chuôi này ngắn nhỏ là vật chủ nhân của thân thể này từ năm tám tuổi chưa hề rời khỏi người, là phụ thân của nàng chính tay mài làm lễ vật tặng nàng năm tám tuổi, nó với nàng mà nói, thân thuộc không thể tả.
Bạch Lưu Ly đem túi gấm nắm chặt ở lòng bàn tay, mâu quang thấp liễm, tiếu ý nhếch miệng lên, đời trước, nàng vô pháp nắm vận mệnh trong tay, đời này, mệnh nàng không vong, nàng tuyệt không dễ dàng tiếp thu vận mệnh nữa.
“Đinh —— đinh —— đinh ——”
Khi Bạch Lưu Ly trong băng lãnh cùng yên lặng như chết không tiếng động cạn tiếu, ở ngoài quan tài, truyền đến động tĩnh! Thanh âm không lớn, lại dị thường rõ ràng, khiến Bạch Lưu Ly đều hơi bị kinh ngạc, rồi lại rất nhanh khôi phục đạm.
Bạch Lưu Ly vẫn chưa vẫn chưa cử động bước tiếp theo, chỉ là lẳng lặng nghe động tĩnh ngoại quan, nghe thanh âm của mỗi một viên trấn hồn đinh bị gỡ rơi xuống đất, thời gian trong bóng đêm từ từ trôi qua, Bạch Lưu Ly như cũ chỉ là nắm chủy thủ nho nhỏ lấy ra từ lấy ra lặng im nằm, có người xuất lực khai quan, nàng lại cớ sao mà không làm, mặc dù nàng không biết người đến là thân phận như thế nào, mặc dù trong lòng nàng tinh tường minh bạch người đến cũng không phải người trộm mộ, bởi vì người trộm mộ tuyệt đối sẽ trước đó sẽ nhẹ tay một chút, không có ai nguyện ý làm buôn bán vô lợi.
Nàng chỉ cần cách miệng quan tài này, về phần mục đích của người đến, chờ nàng ra quan tài, tự nhiên có biện pháp biết.
Trấn hồn đinh từng viên một từng rơi xuống đất, lòng của Bạch Lưu Ly nhảy trong bóng đêm một chút nhanh hơn, nàng đã thật lâu chưa từng có cảm giác tim đập rộn lên, chỉ vì, sống lại một đời, nàng muốn sống.
Khi bốn mươi chín viên trấn hồn đinh rơi xuống đất, Bạch Lưu Ly chỉ nghe được nắp quan tài bị thúc đẩy âm hưởng nặng nề, gió mát tức khắc theo khe hở của nắp quan tài cùng quan thân đánh vào mặt của Bạch Lưu Ly, có thể cảm thụ được cảm giác mát chân thật, đợi người bên ngoài đem nắp quan tài hoàn toàn đẩy ra, nhiên, gió mát như cũ đập vào mặt, Bạch Lưu Ly lại chậm chạp không có đợi được người đến đem nắp quan tài hoàn toàn đẩy ra, chỉ thấy mâu quang rùng mình, khẽ hít một hơi, đem tiểu chủy thủ cắn trên miệng, rồi sau đó giơ tay lên đem mười ngón tiến trước mặt một đạo có một bàn tay độ dày, hơi cong, khúc hai chân, đem hai vai ở trên quan thân, liễm mâu dùng lực, đem nắp quan tài rất nặng cố sức đẩy ra ——
Tia sáng mờ nhạt tiến vào trong khiến đen tối trong quan tài như bị cắt ra, có chút gai mắt, có thể để Bạch Lưu Ly đem tiểu chủy thủ một lần nữa ác ở trong tay cấp tốc ngồi dậy không khỏi híp mắt một cái, thu vũ mang theo hàn ý bay lả tả xuống, tích lạc trên cổ nét mặt của Bạch Lưu Ly, chỉ thấy nàng chậm rãi đứng lên, trong con ngươi cảnh giác xoay mình, hàn ý chưa giảm phản, đơn giản là, ngoại trừ thu vũ tí tách rơi lên nắp quan tài phát ra âm thanh cùng với hô hấp nhỏ nhẹ cuat Bạch Lưu Ly ra, quanh mình không có mạng sống tồn tại, chỉ có một ngọn đèn của phong đăng chập chờn hỏa quang mờ nhạt treo ở một bên trên nhánh cây khô.
Kinh ngạc hàn mang trong mắt Bạch Lưu Ly lóe lên rồi biến mất, rất nhanh lại khôi phục đạm nhiên xưa nay của nàng, ở trên tay nàng vãng lai sinh mệnh không biết bao nhiêu, nàng từ lâu luyện tính tình không sợ hãi gợn sóng, mặc dù là đời trước đối mặt tử vong, nàng cũng đạm nhiên, hôm nay sống lại một đời, nàng làm sao lại sợ.
Bạch Lưu Ly không nhanh không chậm bước ra quan tài, quét mắt lành lạnh nhàn nhạt đen kịt quanh mình không có một bóng người một mắt, rồi sau đó đi tới phong đăng treo trên cây khô, lúc này mới nhìn thấy phong đăng có một chữ bút pháp mạnh mẽ —— quỷ.
Quỷ? Con ngươi thanh lãnh ở chỗ sâu trong ba quang lưu chuyển, Bạch Lưu Ly đạm đạm nhất tiếu, nhẹ nhàng nâng tay, liền muốn gở phong đăng xuống, hốt một trận gió thu đảo qua, phong đăng diêu diêu bãi bãi ‘ Ba’ một tiếng rơi xuống đất, ngọn lửa bên trong trong nháy mắt đốt thật mỏng chụp đèn, thu vũ rồi lập tức tưới tắt ánh nến, hết thảy trước mắt một lần nữa quy về hắc ám.
Trời cao đen như mực, một đạo hắc ảnh phút chốc hiện lên
*
Từ bắc giao Tố thành trên đường nhỏ lầy lội, một ngọn đèn gió, một giấy dầu tán, ba đạo thân ảnh, nam nhân đi theo hầu đi ở bên trái trong tay chống giấy dầu tán, vì nam tử trung gian vóc người cao to che thu vũ, nữ hầu đi ở phía bên phải trong tay cầm theo phong đăng, vì nam tử trung gian chiếu sáng.
Chỉ thấy nam tử ở giữa mặc trường sam mặc sắc trắng trong thuần khiết, tóc dài trên vai rũ xuống hầu như dung hợp muốn cùng mực, tất trường dài, lửa trong phong đăng tinh tường tỏa ra vạt áo cùng với hài của hắn, trong ánh lửa chập chờn, nhìn không thấy khuôn mặt của hắn, chỉ vì, trên mặt của hắn hé ra mặt nạ quỷ diện, thanh diện lão nha, đem cả khuôn mặt của hắn hoàn toàn che mất, đó là đến hai mắt, cũng ở trong bóng tối sau mặt nạ làm cho không người nào có thể thấy rõ.
Nước mưa rơi vào mặt tán phát sinh thanh âm tí tách, nam nhân theo hầu giơ giấy dầu tán nhìn hài của nam tử trung gian bị nước mưa cùng nước bùn làm ướt, mi tâm cau lại, nhất phó muốn nói lại thôi.
Có gì không giải thích được, hỏi đi.” Dưới mặt nạ, giọng nam trầm thấp êm tai, lại mang theo lãnh ý nhè nhẹ.
Gia làm thế nào biết người trong quan không chết?” Thính Phong đem mi tâm túc càng chặt hơn, thần tình hoang mang, “Sinh tử của nữ nhân kia hôm nay căn bản không quan trọng, gia vì sao để Thính Phong khai quan cứu người?”
“Y theo tính tình của Hạ Hầu Sâm, sẽ không thực sự để cho nàng tử, một lý do này, vậy là đủ rồi.” Thanh âm lạnh như băng của nam tư có chút xa xưa, “Tố thành sắp sửa gió nổi lên, về thôi.”
“Vâng.”
Tùy hậu, quan tài bỏ trống.
“Điện hạ, này ——” Khi một danh nam tử trẻ tuổi y sam đẩy nắp quan tài còn chưa hạ táng ra, trong con ngươi khiếp sợ xoay mình, hướng công tử cẩm y mặc lục đi tới khẩn trương nói, chấn kinh nhất thời đến ngay cả nói cũng không hoàn chỉnh.
Công tử cẩm y mặc lục nghỉ chân bên quan tài, nhìn quan tài rỗng tuếch cùng với trấn hồn đinh rơi lả tả quanh mình, sắc mặt rồi đột nhiên trở nên âm khặc, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm nói: “Truy.”
—— đề lời nói ngoài ——
Đại thúc khai tân văn liễu! Mỹ nhân môn ~! Xinh đẹp tam tám tiết hắc da! Cầu thu!
——Phân Cách Tuyên Luna Huang—–
Có lỗi có lỗi, thực sự rất xin lỗi mọi người. Tuy đã dịch bộ thứ hai của tác giả Mặc Thập tứ nhưng văn phòng cùng miêu tả ta vẫn là nắm không trọn nên có một số phần hơi khó hiểu @@ bản thân ta xem tiếng trung cũng không hiểu nữa. . .
Hy vọng mọi người lượng thứ, cám ơn