Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 93: Hồi kết (phần 3)




Cỗ xe ngựa thuê được dừng lại ở cửa sau của Quỷ Trung đường, Lam Lăng Nguyệt gõ vài tiếng cũng không có người ra mở, giận dữ đá văng cửa sau.

Sau khi cửa bị đá văng, chỉ nghe rầm rầm, một bên cửa gỗ theo tiếng đổ xuống đất, trong nháy mắt bụi đất tung bay mù mịt, sau khi bụi đất tản ra, Lam Lăng Nguyệt dìu Âu Dương Mặc Thần xuất hiện trong mắt mọi người. 

Đông Thanh Và Hạ Ca không khỏi giương to hai mắt nhìn, chỉ thấy chủ tử chật vật, hơn nữa Thần vương lại ở trong lòng của chủ tử, đây quả thực là một tin tức có sức bùng phát, hơn nữa cửa này lại bị chủ tử đá rụng xuống, xem ra hiện giờ tâm trạng của chủ nhân thật sự không tốt tí nào, các nàng vẫn là trốn xa một chút không nên tiến lên.

“Gõ cửa nửa ngày cũng không có người ra mở cửa, người giữ cửa ngày hôm nay là ai, đứng ra cho ta.” Lam Lăng Nguyệt lia đôi mắt lạnh một lượt, rồi dừng ánh mắt trên người của hai tên thủ vệ ngày hôm nay.

“Đường chủ tha mạng, tha mạng ạ, chúng ta đang chuẩn bị mở cửa thì ngài đã, sau này thuộc hạ nhất định thúc đẩy tinh thần người hầu.” Hai thủ vệ sợ hãi quỳ rạp xuống dập đầu.

“Chủ tử xin ngài bớt giận, chúng ta giúp ngài đỡ Thần vương, xem ra Thần vương bị thương không nhẹ, chúng ta trị thương cho hắn trước đã, đừng kéo dài thời gian nữa.” Đông Thanh và Hạ Ca bước lên phía trước dìu Âu Dương Mặc Thần thay cho Lam Lăng Nguyệt, hiện giờ chủ tử đang nổi nóng, chuyện gì cũng làm được, hai người vội vã dời đi tầm mắt của chủ tử.

Lam Lăng Nguyệt không nói thêm gì, thấy Âu Dương Mặc Thần được hai người dìu nâng tới dược đường, liền đi tới dược đường.

Đầu tiên cho hắn uống thuốc trị liệu nội thương, rồi phân phó một dược đồng thay đổi y phục ướt đẫm trên người Âu Dương Mặc Thần, sau đó định đến băng thất dùng nội lực chữa thương thì bị khuyên can.

“Chủ tử, hiện tại thân thể của ngài cũng rất suy yếu không thích hợp truyền chân khí, Thần vương đã uống thuốc bổ thánh phẩm trị liệu nội thương, không có nguy hiểm gì, ngược lại nếu ngài không thay bộ y phục ẩm ướt này ra, sẽ sinh bệnh đó.” Đông Thanh thật sự nhìn không nổi chủ tử chớm yêu làm hại đến cơ thể của mình như vậy, tiến lên nhắc nhở.

Bị Đông Thanh nói như vậy, Lam Lăng Nguyệt không khỏi quay mặt đi chỗ khác, dường như bản thân đã lo lắng quá mức, may mà Âu Dương Mặc Thần vẫn nhắm mắt hôn mê, nếu không đúng là tự mình bôi nhọ mặt mình.

“Chuẩn bị nước nóng tắm rửa thay y phục cho ta, chờ sau khi hắn ta tỉnh lại thì bẩm báo cho ta.” Lam Lăng Nguyệt sau khi ổn định lại tâm tình, chắp tay ra sau lưng, không nhìn Đông Thanh và Hạ Ca liền rời khỏi sương phòng dược đường.

Lam Lăng Nguyệt vừa rời khỏi, Hạ Ca thầm thì nói: “Đông Thanh, ngươi có phát hiện từ khi chủ tử trở về đến giờ cứ kỳ kỳ sao ấy không, ánh mắt không hề rời khỏi Thần vương.”

“Đã sớm nhìn ra, đây là chủ tử động lòng phàm tục, chẳng qua Thần vương coi như có tài có mạo có quyền thế, xem như xứng lứa vừa đôi với chủ tử của ta.” Đông Thanh nguýt Hạ Ca một cái, sau đó khe khẽ nói.

Đợi cho hai người rời đi, Âu Dương Mặc Thần vẫn luôn nhắm mắt mở mắt ra, trong con ngươi đong đầy sự ấm áp, mặc dù hắn bị trọng thương, nhưng không đến mức hôn mê, hắn cố ý muốn thăm dò xem rốt cuộc Lam Lăng Nguyệt có chút tâm ý gì với mình hay không, hiện giờ xem ra nàng cũng quan tâm đến hắn.

Loáng cái đã trôi qua bảy ngày, từ sau khi Âu Dương Mặc Thần tỉnh lại luôn lấy lý do dưỡng thương để ở lì Quỷ Trung đường, mặc dù thường xuyên gây sự với Lam Lăng Nguyệt, nhưng quan hệ giữa hai người trở nên càng lúc càng kì diệu, chỉ là hai người đều là chủ tử cao ngạo, không ai nguyện ý chủ động xé bỏ lớp cửa sổ giấy này.

Ở ngày thứ bảy, rốt cuộc Lam Lăng Nguyệt chịu không nổi Âu Dương Mặc Thần mới bốn giờ sáng đã gọi mình dậy đi luyện kiếm, cặp mắt gấu trúc u oán hằm hè quát mắng: “Âu Dương Mặc Thần, bản đường chủ thấy nội thương của ngươi đã lưu thông tốt rồi, bổn đường chủ so kiếm cũng đã thấy bại n lần rồi, ngươi cút về Thần vương phủ cho ta, đừng có ở chỗ của bản đường chủ ăn chực uống chùa ép bức bản đường chủ nữa.”

“Ta vì cứu nàng mà bị thương, hiện tại chỉ mới phục hồi lại được một nửa, ta đánh với nàng nhanh cũng mất nửa canh giờ mới đánh bại nàng, nếu thật sự khôi phục hoàn toàn chỉ trong vòng mười chiêu thôi, còn thiếu rất nhiều, xem ra nội thương này cần ít nhất nửa tháng để tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian này làm phiền nàng rồi.” Sau khi Âu Dương Mặc Thần đánh bại Lam Lăng Nguyệt một lần nữa, vẻ mặt không e dè nói, rồi tới dược đường ăn dược thiện buổi sáng. 

Lam Lăng Nguyệt thì lại bày ra vẻ mặt ăn mướp đắng, đi theo sau Âu Dương Mặc Thần vào dược đường.

Vừa mới uống được hai ngụm dược thiện, Trầm Mai Tuyệt ra ngoài đã lâu mệt mỏi phờ phạc trở về, vẻ mặt âm trầm, chân mày từ lúc tiền vào đến giờ cũng chưa từng giãn ra.

“Có phải Trầm đường chủ đã tra ra được manh mối sự việc mà ta nhờ ngươi không?” Lam Lăng Nguyệt dò hỏi.

“Đúng vậy chủ tử, ở đây nói chuyện không tiện, hay là chúng ta tới nội các đi.” Trầm Mai Tuyệt cảnh giác liếc nhìn Âu Dương Mặc Thần, cung kính nói.

“Được.” Lúc này Lam Lăng Nguyệt không hiểu sao tim đập dồn, rõ ràng đã sắp chạm tới chân tướng sự việc, nhưng nàng lại cảm thấy nỗi hoảng sợ không tên, giống như bí mật này sẽ liên quan tới gì đó.

“Uống xong rồi đi, nguội rồi sẽ không tốt.” Mặc dù Âu Dương Mặc Thần không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của người kia liền biết không phải chuyện tốt, sợ rằng chốc nữa bẩm báo xong Lam Lăng Nguyệt lại ăn không vào, chi bằng nhanh chóng uống hết dược thiện rồi hẵng đi.

Lam Lăng Nguyệt không hề mở miệng phản bác, mà hai ba ngụm uống hết dược thiện, rồi theo Trầm Mai Tuyệt đi tới nội đường.

Lúc bấy giờ sắc trời cũng ảm đạm vô cùng, thỉnh thoảng phát lên tiếng sấm, Âu Dương Mặc Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, đoán chừng hôm nay sẽ đổ xuống trận mưa lớn.

Mà lúc này bên trong nội đường, Trầm Mai Tuyệt quỳ trên mặt đất đưa cho Lam Lăng Nguyệt tập thông tin khó khăn lắm mới thu thập được, đến giờ trong lòng nàng vẫn băn khoăn, nàng không biết mình làm như vậy có đúng hay không, nếu không đào sâu vào, vĩnh viễn trở thành bí mật có lẽ là điều tốt đối với chủ tử, dù sao bí mật bị vạch trần nhất định sẽ là nỗi đau tanh hôi mùi máu, không biết chủ tử có chịu nổi không.

“Chủ tử, nếu như có thể lựa chọn, thuộc hạ hi vọng ngài chọn lựa niêm phong chân tướng tám năm trước.” Trầm Mai Tuyệt do dự mở miệng lần nữa.

“Bản đường chủ không thích lừa mình dối người, cho dù là vực sâu vạn trượng, ta cũng có quyền biết chân tướng.” Lam Lăng Nguyệt hơi hơi ổn định lại tâm tình rồi mở ra xấp giấy mỏng mà Trầm Mai Tuyệt đưa cho mình.

Vốn Lam Lăng Nguyệt đã chuẩn bị tư tưởng, biết rõ thứ bị niêm phong giấu kiến có thể sẽ khiến tê tâm liệt phế, nhưng sự thật sau khi xem xong vẫn là đầy đọa thương tích đầy mình, Lam Lăng Nguyệt không chấp nhận nổi sự thật này đã xé vụn năm tờ giấy kia, như phát điên chạy ra ngoài.

Lúc này bên ngoài tiếng sấm càng lúc càng lớn, mưa to trút xuống ồ ạt, đập thẳng vào mặt Lam Lăng Nguyệt mà nàng không hề hay biết, trong một đêm nàng chẳng là ai cả, nàng phải trở về hỏi Trang ma ma, rốt cuộc nàng là ai, trong đầu không ngừng lặp lại những lời này hòng thôi miên bản thân quên đi sự tình tám năm trước, nhưng những con chữ trên tờ giấy mỏng như ma như quỷ chiếm cứ toàn bộ đầu óc của nàng, nàng giống như phát điên chạy về phía Lam phủ, ngay khi Lam Lăng Nguyệt chạy ra ngoài, Âu Dương Mặc Thần cuống cuống đuổi theo, bất chấp cầm ô, hắn chưa từng thấy Lam Lăng Nguyệt mất khống chế đến vậy, hắn sợ nàng xảy ra chuyện.

“Lão thiên gia, chuyện này rốt cuộc là sao a a a ~.” Cơn mưa lớn chẳng chút kiêng dè nhấn chìm ký ức loang lổ vết máu ở Hoa đô, đôi mắt Lam Lăng Nguyệt mất phương hướng không chỉ một lần, nhưng ký ức của nàng lại càng lúc càng rõ rệt, ký ức bị niêm phong cất giấu kia bị chân tướng kích thích dần dần hiện ra, nhưng vẫn mơ hồ không rõ như cũ, chỉ một tràng tiếng khóc của tiểu hài.

Nàng vẫn để Trầm Mai Tuyệt truy tìm chân tướng nhưng hóa ra lại thối nát đến vậy, tám năm trước, Lam Lôi Ngạo chỉ là một thương nhân nho nhỏ, tám năm trước Hoàng thượng Âu Dương Diệp cải trang vi hành tới quán rượu mới mở của Lam Lôi Ngạo, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua Thu Nhược Thủy, liền nhất kiến chung tình, sau khi biết được Thu Nhược Thủy là thê tử của Lam Lôi Ngạo, càng lúc càng say mê người thiếu phụ khuynh quốc khuynh thành này, cuối cùng dùng cái danh Hoàng thương làm mồi nhử, vào ở Lam phủ, hơn nữa ép Lam Lôi Ngạo cho Thu Nhược Thủy uống tình dược rồi cưỡng bức, đêm hôm đó trời mưa cũng lớn như thế này, đêm đó trong uyển của Thu Nhược Thủy chết không ít người, đêm đó nữ nhi của Thu Nhược Thủy tận mắt chứng kiến bị dọa ngất, hơn nữa sau khi hôn mê, lại bị Lam Lôi Ngạo hạ độc, cuối cùng dưới sự van xin khổ sở của Thu Nhược Thủy, cuối cùng Lam Lôi Ngạo không xuống tay giết, sau đó Trang ma ma dẫn theo nàng xuất hiện, còn rốt cuộc sau cùng đã xảy ra chuyện gì cũng chỉ có Trang ma ma biết, mà ký ức trong đầu nàng liên quan đến ngày đó vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng ít nhất Trầm Mai Tuyệt xác thực một chuyện, nàng không phải nữ nhi của Lam gia, nàng là do Trang ma ma mang đến. Nàng muốn đi hỏi Trang ma ma, nàng muốn biết mình là ai.  

Lúc Lam Lăng Nguyệt dùng cạn sức lực sắp về đến Lam phủ chợt thấy một chiếc áo khoác màu đen, hình dạng cực kỳ giống với Trang ma ma từ Lam phủ đi ra, hơn nữa còn lén lút thi triển khinh công nhún người bay về phía sau núi.