Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 86: Gạt lớp mây mù




Khi Phong Thần nghe đến mấy chữ Bạch Liên Hoa già khú, mắt vốn mang theo nụ cười giả tạo trở nên cứng ngắc, trên đời vẫn chưa có ai dám nói mình như thế, càng không có ai dám dùng những lời móc mỉa để nhục mạ mình, Quỷ La Sát này thật đúng là chán sống.

“Oắt con cũng dám lên mặt trước bản tôn ta ư, bản tôn đã cho ngươi thể diện, ngươi không biết phân biệt thì thôi, lại còn dám nhục mạ ta.” Phong Thần vừa nói vừa siết chặt hai bàn tay chai sần trong tay áo, tựa như chỉ một giây sau sẽ bùng phát.

“Ta nghĩ ngươi phải hiểu rõ vài điểm, thứ nhất, ngươi là không mời mà tới, không phải ta cầu ngươi tới, hai là ngươi muốn tiếp cận ta, nhưng lại tận lực giấu giếm, bị vạch trần còn giương oai, ta dùng Bạch Liên Hoa già khú để hình dung ngươi cũng chẳng thấy quá phận, thứ ba, có phải ngươi đang lên mặt hơi quá mức ở địa bàn của ta không hả.” Lam Lăng Nguyệt quét mắt về phía tay áo của phụ nhân trước mắt, trực giác nói rằng võ công cao hơn mình, thêm nữa bà còn tự xưng là bản tôn, hẳn là một nhân vật lớn trong môn phái nào đó.

“Không biết lớn nhỏ, hôm nay ngươi phải xin lỗi bản tôn, bằng không ta không đảm bảo ngươi có thể đứng thẳng ra khỏi phòng chẩn này.” Phong Thần nhất quyết không tha, bà đã quen đứng trên cao, đương nhiên trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

“Vậy ư, ngươi đã tới Quỷ Trung đường hẳn đã từng nghe độc thuật của Quỷ La Sát ta, ta thừa nhận võ công của ta quả thật không bằng ngươi, nhưng có câu minh thương dễ tránh, bà cảm thấy mấy độc châm này của ta trong lúc giao tranh có khi nào không cẩn thận ngấm vào tạng phủ của bà, độc trên mấy châm này thấm vào tạng phủ, cho dù nội công của bà có cao tới mấy cũng trở nên vô lực.” Lam Lăng Nguyệt không vì địch mạnh ta yếu mà nao núng, ngược lại lấy ra mười độc châm trong túi gấm bên người, dùng khăn tay lau đầu độc châm, chỉ nghe tiếng xèo xèo, khăn tay bị độc châm ăn mòn, có thể thấy sức tàn phá của loại độc này.

“Chẳng lẽ lão phụ nhân ngươi đến đây để gây sự hả, thức thời thì nói cho chúng ta biết ai sai khiến ngươi, không chừng còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Hạ Ca đã ngứa mắt lão bà tử này từ lâu rồi, đã vậy còn coi thường đường chủ của các nàng.

Phong Thần thấy khăn tay của Quỷ La Sát bị ăn mòn cũng suy nghĩ dùng vũ lực để giải quyết hay ngồi xuống giải quyết trong hòa bình, lại vừa biểu hiện ra bà không sợ gì, trường hợp xấu nhất thì cá chết lưới rách, không thể không nói sách lược rút củi dưới đáy nồi cực kỳ có tác dụng với Phong Thần, dù sao võ công của Quỷ La Sát quái dị, hơn nữa nhìn trình độ độc cũng không phải dạng vừa, cũng khó tránh khỏi sẽ bị ngộ thương, bà là người tiếc mạng, trước mắt nên nhẫn nhịn, chờ có ngày sẽ xử lý con oắt này.

“Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, Quỷ đường chủ đã đoán ra bản tôn ngụy trang, vậy tóm lại ngươi muốn nói cái gì.”

“Ta đã nói rồi, ta muốn biết ai phái ngươi tới, nếu như ta đánh giá không sai địa vị của ngươi trong bang phái ít nhất cũng thuộc hàng trưởng lão, Quỷ La Sát ta có tài đức gì mà khiến một vị như vậy để ý đây.” Tuy rằng mới đến, nhưng danh hiệu Quỷ Trung đường đã được truyền bá khắp nơi, cây lớn hứng gió, nàng tất nhiên biết cao như vậy nhất định sẽ có người ghen ăn tức ở, đương nhiên cho rằng Phong Thần là do người nào đó phái tới điều tra nội tình của nàng.

“Không ai phái ta đến cả, ta chỉ là trong lúc đi dạo qua Quỷ Trung đường các ngươi thì lại xem, nghe giang hồ đồn thổi y thuật của Quỷ La Sát rất giỏi, ta nghĩ muốn thăm dò thực hư, chỉ vậy thôi.” Phong Thần không khỏi có chút cười nhạo, bà có nên hiểu rằng Quỷ La Sát tự cho là đúng không, hơn nữa nàng ta nhạy cảm quá mức, vậy mà vẫn lải nhải dò hỏi người nào sai khiến mình, bà chính là thánh thần của Ngự Phong đường đấy.

Lam Lăng Nguyệt thấy người trước mắt nói chuyện, khí vận bình ổn, không có khuynh hướng hỗn loạn nào, hơn nữa trên mặt càng không có một chút dao động, không giống như đang nói dối, không khỏi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ đúng là mình đa tâm?

“Cần nói đã nói hết, không chỉ thời gian cùa Quỷ La Sát ngươi mới quý, thời gian của bản tôn cũng không thể bỏ lỡ, lời đã nói hết, hoặc cho đi, hoặc chúng ta cứ tỷ thí một trận lớn xem sao, cho dù ta không thể đảm bảo có thể thắng ngươi hoàn toàn, nhưng kết cục của hai tên hộ pháp có thể dễ dàng trong nháy mắt.” Phong Thần chau mày, phát ra khí thế cường ngạnh, áp bức Lam Lăng Nguyệt.

“Đừng mở miệng nói lời ngông cuồng, kết quả vẫn chưa định đâu.” Đông Thanh và Hạ Ca vừa nghe người trước mặt mạnh miệng ra sao, không khỏi có chút không phục phản bác, hơn nữa còn làm động tác rút kiếm.

“Hạ Ca, Đông Thanh hai người các ngươi lui ra, mở cửa cho bà ta đi.” Lam Lăng Nguyệt cũng không chần chừ thêm, nàng sẽ không mạo hiểm dùng người bên mình làm tiền đặt cược, âm thầm nhớ kỹ hình dáng phụ nhân trước mắt, cùng với đặc điểm nốt ruồi sau tai, rồi để cho bà ta rời khỏi.

“Vẫn là oắt con ngươi thức thời, ta tin chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, chỉ là lần sau gặp lại ta sẽ không dễ dàng để ngươi thoát đâu, ít nhất cũng phải phế hai cánh tay của ngươi.” Phong Thần mập mờ nhìn cánh tay của Lam Lăng Nguyệt, khóe miệng câu lên một nụ cười quỷ quyệt, sau khi ra khỏi phòng chẩn, tung mình nhảy lên nóc nhà Quỷ Trung đường, dọc theo mái ngói biến mất.

“Chủ tử, mụ nữ nhân kia thật quỷ quái, lúc bà ta nói chuyện ta cảm thấy rét lạnh, hẳn là luyện tà môn công pháp gì rồi.” Chờ Phong Thần biến mất, Hoa Ngạo Tuyết phân phó chữa bệnh bên ngoài vẻ mặt suy tư tới bên cạnh Lam Lăng Nguyệt.

“Đúng là tà môn, sau này Quỷ Trung đường phải tăng cường phòng bị, đừng để cho mấy người tà đạo lẻn vào.” Trong đầu Lam Lăng Nguyệt không ngừng ẩn hiện nốt ruồi đen bên tai phu nhân kia, giống như nàng đã từng thấy qua, chỉ là nàng không tài nào nhớ nổi lúc nào.

Ngày hôm đó Lam Lăng Nguyệt hầu như ở trong Quỷ Trung đừơng cùng Thương Yêu Nhi nghiên cứu ra một vài cách dùng thảo dược mới, phối ra được môt vài thảo dược mới, một ngày này có thể nói là tạo ra được chiến tích mới, coi như không lãng phí thời gian.

Phía bên hoàng cung, từ lúc hạ triều đến giờ ngọ, chân mày của hoàng thượng Âu Dương Diệp chưa từng giãn ra lần nào, trong đầu không ngừng vang vọng Vũ Kiệt thất bại biến mất, tám vạn tướng sĩ không chống lại nổi một nghìn đạo tặc Hắc Phong trại, đây quả thực hoang đường đến cực điểm, nghiên bút bị hất vung vãi trên mặt đất trong Ngự Thư Phòng, ông một mình lẳng lặng ngồi trên long ỷ, suy nghĩ các việc phát sinh mấy ngày vừa qua, từ lúc Âu Dương Mặc Thần vào tù, biên quan sóng yên gió lặng bắt đầu náo loạn, chẳng lẽ là số mệnh, chẳng lẽ không phải Âu Dương Mặc Thần thì không thể.

Ngay lúc Âu Dương Diệp tức giận không có chỗ xả, biên quan lại truyền tới một công văn đẫm máu, Đào công công nơm nớp lo sợ bưng trong tay, đưa cho hoàng thượng xong vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Âu Dương Diệp cau mày mở công văn dính máu kia, không khỏi nổi gân xanh, chỉ vài dòng chữ nhưng ngực ông nặng nề kinh khủng, kìm nén nhìn đến hàng chữ cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được phun máu lên trên công văn, tay buông lỏng, công văn thuận thế rơi xuống mặt đất, mấy con chữ trên công văn “đầu Vũ Kiệt bị treo trên phủ nha môn, đạo tặc hỏa thiêu phủ nha” càng thêm chói mắt.

“Hoàng thượng, ngài sao vậy, mau truyền thái y, maU truyền thái y.” Đào công công thấy hoàng thượng thổ huyết, cuống cuồng đỡ hoàng thường, vừa dùng cái giọng the thé gào lên sai truyên thái y.

Hồ thái y được hai thị vệ khiêng, chạy như bay tới Càn Thanh cung, lúc này Đào công công đã đặt hoàng thượng lên long sàng, Hồ Thái y đặt hòm thuốc xuống, bắt mạch cho hoàng thượng rồi dùng ngân châm, trước tiên bức ra máu tụ ẩn trong lồng ngực, sau đó lấy ra một viên đan dược màu đen cho hoàng thượng uống, xuống một chén nước ấm rồi ra hiệu nằm thẳng để khí huyết lưu thông.

“Hoàng thượng, thần cả gan hỏi một câu, đây không phải lần đầu tiên ngài thổ huyết phải không.” Hồ thái y nửa quỳ trước long sàng của Âu Dương Diệp, thận trọng hỏi, dù sao đây là việc riêng của hoàng thất, ông chắc chắn phải cẩn thận một chút.

“Quả thực đây là lần thứ hai, thái y có lời gì đừng ngại nói thẳng, trẫm thứ tội cho ngươi.” Âu Dương Diệp không hề lảng tránh câu hỏi của Hồ thái y, thẳng thắn trả lời.

“Khí huyết của Hoàng thượng suy yếu đã là sự thật không thể chối cãi, hơn nữa gần đây cảm giác thấp thỏm không yên khá lớn, ức chế kết thành mới gặp phải hiện tượng thổ huyết, loại tình trạng này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể của ngài, sau này ngài nhất định phải điều tiết cảm xúc đồng thời tránh cay chua trong đồ ăn, ăn nhiều đồ ăn mang tính ôn hòa.” Hồ thái y tránh nặng tìm nhẹ liệt kê ra tình hình thân thể hiện tại của Âu Dương Diệp.

“Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi.” Hoàng thượng thở dài, vừa thổ huyết xong, dường như thoắt cái trở nên tiều tụy hơn nhiều, cảm thấy uể oải.

Hồ thái y lúc được Đào công công dẫn đường có đưa cho Đào công công một bình sứ trắng, bên trong là viên dược hoàn bổ khí huyết, dặn dò xong lượng thuốc rồi đeo hòm thuốc rời khỏi.

Sau khi đưa Hồ thái y rời đi, Đào công công vội vàng tiến vào hầu hạ Âu Dương Diệp, chờ sức khỏe của Âu Dương Diêp bình phục lại đôi chút, trong đầu ông vẫn xoay quanh cái công văn dính máu kia, lật qua lật lại cũng không ngủ được thẳng tới chạng vạng, ông ra hiệu cho Đào công công đỡ ông dậy thay y phục.

“Hoàng thượng, bây giờ đã sẩm tối, Hồ thái y dặn ngài nghỉ ngơi nhiều.” Đào công công vừa giúp Âu Dương Diệp mặc quần áo vừa không quên nhẹ giọng nhắc nhở.

“Sự tình biên quan còn chưa giải quyết sao ta có thể ngủ được, qua bài học này, xem ra trẫm không thể không nhận mình đã già, vì căn cơ quốc mạch của Kim Hoa quốc, để lê dân bách tính không một câu oán thán trong lúc ta trị vì, theo ta tới Tông Nhân phủ.” Khi Âu Dương Diệp nói ra những lời này đã không còn sự kiêu ngạo vốn có của một hoàng thượng, mà là một bộ dạng một con gà chọi thất bại ủ dột.

Đào công công muốn nói lại thôi, chuyện hoàng thất vốn là thứ một tên hoạn quan như gã không có quyền lên tiếng, chỉ là căn cứ vào hiểu biết của gã với tam vương gia Âu Dương Mặc Thần, chuyến này hoàng thượng tới Tông Nhân phủ sẽ không trôi chảy đâu, chung quy trận đọ sức này hoàng thượng đã thua rồi.