Editor: Junenar
Lúc Đông Thanh vừa đặt lồng sắt nhốt con báo mắt đỏ vào bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, cách lồng sắt, con báo mắt đỏ liên tục dùng bộ móng vuốt nhỏ cào cào yêu hồng cẩm bào của Lam Lăng Nguyệt, có vẻ như nó cực kỳ ưa thích màu đỏ. Có lẽ do lồng sắt chật hẹp, chốc chốc lại phát ra những tiếng meo ô trầm thấp, biểu lộ ủy khuất bản thân.
“Làm sao vậy, không muốn ngây ngốc ở trong lồng sao.” Lam Lăng Nguyệt vui đùa với báo nhỏ, vô cùng yêu thích bộ lông đỏ rực của nó.
Giống như con báo mắt đỏ có thể nghe hiểu lời của Lam Lăng Nguyệt, mắt đỏ mở thật to, chân trước không ngừng cào lên trên thanh lồng sắt, như đang tỏ vẻ dễ thương cầu xin được thả khỏi lồng sắt.
“Sau này ta sẽ là chủ nhân của em, gọi là con báo mắt đỏ thì dài quá, hay là từ nay về sau sẽ gọi em là Hỏa Nhi đi, vừa khéo hợp với em, thế nào tiểu gia hỏa, nếu như đồng ý thì đứng thẳng bằng hai chân trước xem.” Sau khi Lam Lăng Nguyệt đặt tên nó là Hỏa Nhi, muốn kiểm tra thử xem có thật nó thông minh giống như trong truyền thuyết không.
“Meo.” Con báo mắt đỏ hình như rất thích tên Hỏa Nhi này, theo yêu cầu của Lam Lăng Nguyệt muốn bản thân đứng thẳng bằng hai chân trước, chỉ là do lực thăng bằng của nó không tốt, vừa mới đứng, đã ngã xuống trong lồng sắt, sau đó lăn qua lăn lại kêu loạn trong lồng, giống như đang ăn vạ Lam Lăng Nguyệt.
“Chủ tử, tên tiểu tử này biết cách giở trò thật.” Đông Thanh nhìn con báo được chủ tử đặt tên là Hỏa Nhi theo truyền thuyết là một thần vật hung mãnh, lại đang lăn lộn loạn kêu tỏ vẻ dễ thương, thật thú vị.
“Xem ra không thể hoàn toàn tin vào truyền thuyết, bất quá đích thực nó có trí thông minh, mở lồng sắt thả nó ra đi, tiện lấy ra cái chậu bên trong ám cách tắm rửa cho nó thật sạch.” Lam Lăng Nguyệt híp mắt nhìn Hỏa Nhi, thật sự đầu hàng với con vật đáng yêu này.
Hỏa Nhi nghe thấy chủ nhân đồng ý thả mình ra, ngay lập tức ngừng lăn, tinh thần phấn chấn đứng lên, được Đông Thanh hiện nét cười ôm đi tắm.
Cứ như vậy trong lộ trình mười ngày, tiểu Hỏa Nhi dùng rất nhiều chiêu thức bày ra dáng vẻ dễ thương, thành công được nằm trong lòng Lam Lăng Nguyệt, mà Lam Lăng Nguyệt cũng phân phó Hạ Ca dùng mấy khối vải trắng xinh xắn, làm ra mấy bộ đồ đáng yêu cho Hỏa Nhi, che đi bộ lông đỏ rực trên người nó, dù sao tiểu Hỏa Nhi cũng được tính là thần vật, nếu mình mang theo nó thì không thể để cho nó bị nhận ra, biện pháp duy nhất đó là ngụy trang, làm cho nó trở thành một con mèo nhỏ bình thường.
Vào thời điểm xe ngựa chạy qua của thành Hoa đô Kim Hoa quốc, Lam Lăng Nguyệt vén màn xe lên, nhìn Hoa đô lúc này, không gian mịt mờ có cảm giác lạc vào trong mộng, năm năm trước nàng đơn thương độc mã, không nơi nương tựa, không tự bảo vệ được người thân nhất của mình, nhưng hôm nay, Lam Lăng Nguyệt nàng đã trở về, không còn là tiểu cô nương tám tuổi liều lĩnh bốc đồng kia nữa, món nợ của Lam gia hẳn là đã đến lúc trả ba mẹ con nàng rồi đi.
“Chủ tử, ngài có muốn đổi y phục không.” Hạ Ca nhỏ giọng nhắc nhở Lam Lăng Nguyệt thay cẩm bào thường mặc.
“Chốc nữa tới Lam phủ hai người các ngươi phải đổi sang gọi ta là tiểu thư, y phục chắc chắn phải đổi, cuộc vui mới bắt đầu, ngụy trang phải thật phù hợp.” Lam Lăng Nguyệt dặn Hạ Ca và Đông Thanh thay đổi cách xưng hô với mình, sau đó mặc ra ngoài lớp áo lót bên trong một chiếc váy bằng bông màu xanh nhạt, rồi để Hạ Ca chải tóc mình thành tóc mai khuê trung nữ tử*.
(Khuê trung nữ tử: con gái phòng the.)
Nhìn bộ dáng trong gương của mình mặc dù đã được sửa soạn cho thanh tú, thế nhưng dung mạo quý khí lại không thể che giấu nổi.
(Tự sướng quá chị ơi….)
Xe ngựa chuyển qua vài con phố cuối cùng cũng dừng lại trước Lam phủ.
Lam Lăng Nguyệt ôm Hỏa Nhi ở trong lòng được Đông Thanh dìu đỡ xuống xe ngựa, tới cửa Lam phủ.
“Các ngươi là ai, biết đây là đâu không? Dám cả gan dừng xe trước cửa Lam phủ.” Lam Lăng Nguyệt mới vừa đặt chân xuống, một tiểu hồ tử* môn vệ canh giữ bên ngoài Lam phủ chặn lại quát mắng.
(Tiểu hồ tử: dáng vẻ thổ phỉ.)
“Lam Lôi Ngạo bình thường đều dạy dỗ nô tài Lam phủ như thế này sao? Một môn vệ nho nhỏ cũng dám sai bảo ta sao, cút ngay, ta muốn đi vào.” Lam Lăng Nguyệt vuốt ve đầu Hỏa Nhi, con ngươi lạnh lùng coi thường tên tiểu hồ tử môn vệ.
“Ngươi dám gọi thẳng tục danh lão gia chúng ta, ta thấy ngươi chán sống rồi, ngươi cũng không hỏi thử xem tại Hoa đô này quan lớn cũng phải kính lão gia chúng ta ba phần, nhìn dung mạo ngươi được mấy phần tư sắc, tặng không lão gia chúng ta còn chưa chắc muốn, lại vọng tưởng xông vào Lam phủ.” Ngày thường tiểu hồ tử Lưu Tam ý vào có chút quan hệ thân thích với Kiều di nương, coi ai cũng vênh váo kênh kiệu, thấy lam y nữ tử này ngang ngược như thế, tất nhiên không cam lòng bị lên mặt.
“Ngươi ngứa người hả, vậy bản tiểu thư dùng ngươi luyện tay luyện chân một chút.” Lam Lăng Nguyệt vừa nói vừa phi thân tới phía sau Lưu Tam, vô cùng dịu dàng thưởng gã một đạp, không gần không xa vừa vặn rơi vào trong vại nước đặt sát cửa Lam phủ.
Chu Lục làm cùng Lưu Tam thấy lam y nữ tử mạnh bạo như vậy, không dám thở mạnh, hai chân run lẩy bẩy, rất sợ một khắc sau liền sẽ liên lụy tới mình.
“Ta hỏi ngươi, hiện tại ai nắm quyền tại Lam phủ? Có phải phu nhân vẫn ở tại Vân Thanh uyển không.” Lam Lăng Nguyệt lạnh giọng dò hỏi Chu Lục đang sợ đến phát run.
Tại thời điểm Lam Lăng Nguyệt tra hỏi Chu Lục, Lưu Tam chật vật bò ra khỏi vại nước chạy chân đất vào bên trong Lam phủ. Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy hết tất cả, lại không ngăn cản chút nào, nàng cực kỳ thích thú khi có nhiều người Lam phủ bị gọi ra để chào mừng mình, dù sao Lam gia đại tiểu thư hồi phủ không có chút náo nhiệt nào chẳng phải quá vô vị sao.
“Kiều di nương nắm quyền, phu nhân mấy năm nay đều ít giao du với bên ngoài, tiểu nhân không rõ lắm.” Chu Lục lắp bắp trả lời câu hỏi Lam Lăng Nguyệt.
Kết quả này Lam Lăng Nguyệt cũng không bất ngờ, nàng cũng chưa bao giờ coi khinh Kiều Phi Nhi, chắc hẳn năm năm qua không giờ phút nào Kiều Phi Nhi không oán hận mình, ngược lại Lam Lăng Nguyệt có chút chờ mong Kiều Phi Nhi sẽ có vẻ mặt gì khi gặp lại mình.
“Tiểu thư, chúng ta trực tiếp tới Vân Thanh uyển, ở chỗ này chờ làm gì.” Đông Thanh nhỏ giọng hỏi Lam Lăng Nguyệt lâm vào trầm tư.
“Chờ chứ, chúng ta không chờ ở chỗ này thì thật không nể mặt người mới chạy đi cáo trạng gì cả, nếu như gã đấy trở về không thấy chúng ta ở đây, chẳng phải phí công chạy sao.” Lam Lăng Nguyệt làm ra bộ dạng làm chuyện tốt, mà tiểu Hỏa Nhi trong lòng nàng khi nghe thấy chủ nhân nói vậy, phát ra âm thanh meo meo, tựa hồ khinh bỉ chủ nhân tự kỷ.
Đông Thanh và Hạ Ca đứng bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, khoảng chừng qua một nửa thời gian uống cạn ly trà, Lưu Tam dẫn Kiều di nương mặc váy nhung sắc vàng nhạt và hai nha hoàn đi tới.
“Kiều di nương, đây chính là nữ nhân muốn xông vào Lam phủ, tiểu nhân không muốn tranh đấu cùng với nàng ta, lại bị nàng ta ném vào trong vại nước.” Lưu Tam chỉ vào Lam Lăng Nguyệt, tố cáo với Kiều Phi Nhi.
Kiều Phi Nhi đến gần, lam y nữ tử xem chừng cao hơn mình vài phân, dung mạo của nàng ta khá giống với Lam Lăng Nguyệt năm năm trước, trong đôi mắt Kiều Phi Nhi phiếm oán hận, móng tay dài đâm sâu vào da thịt, nàng ta có hóa thành tro mình cũng nhận ra, nếu không phải tại Lam Lăng Nguyệt, mình và nữ nhi cũng không đến mức trở thành như vậy, nữ nhi của bà cũng sẽ không….
“Kiều di nương, quả thật ngươi để ta chờ muốn mệt, cẩu nô tài không nhận ra ta, đến ngươi cũng nhận không ra sao?” Khóe miệng Lam Lăng Nguyệt nhếch lên, liếc qua động tác tay của Kiều Phi Nhi, chậc chậc chậc, xem ra nàng vẫn thâm căn cố đế* trong lòng Kiều di nương đến như vậy.
(Thâm căn cố đến: ảnh hưởng nặng sâu đến khó có thể thay đổi.)