Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 10: Lén lút xuất phủ




Một lúc sau, Nguyệt Trúc bước vào Nguyệt Thanh uyển, nàng cầm hai bộ y phục gia đinh đã mượn được của một tiểu đinh trông coi chuồng ngựa.

“Về rồi à, đừng nói gì hết, chúng ta mau vào phòng.” Lam Lăng Nguyệt thấy Nguyệt Trúc đang cầm hai bộ y phục thì lòng của nàng rất hào hứng.

Bởi vì Trang mẫu đã đi đến phòng ngân quỹ để kiểm tra sổ sách, Thanh Mai thì xin nghỉ do nhà của nàng ta có việc gấp, bây giờ nha hoàn ở trong uyển cũng không nhiều, Lam Lăng Nguyệt mới dám sai Nguyệt Trúc đi mượn y phục để lén lút xuất phủ.

“Mau thay y phục đi, hai chúng ta, mỗi người một bộ.” Lam Lăng Nguyệt chọn một bộ y phục tương đối, sau đó nàng cởi váy ra, mặc áo và quần vào.

Nhưng nàng vẫn còn nhỏ, xương cũng chưa phát triển hoàn toàn, mặc y phục của tiểu đinh thì tay áo quá dài, nàng xắn tay áo lên, nhét áo vào trong quần. Quần quá dài, nếu xắn lên thì sẽ rất khó coi, nên nàng đã cắt cho vừa với người mình.

Nguyệt Trúc nhanh chóng búi tóc cho nàng và tiểu thư, Lam Lăng Nguyệt cầm ba mươi lượng bạc, hai người thò đầu ra ngoài, thấy trong uyển không có ai thì lén lút đi tới nhà kho.

Nguyệt Trúc tìm cây thang ở nhà kho, nhờ vào cây thang, mà Lam Lăng Nguyệt đã trèo lên được đầu tường của uyển, mới như vậy thôi mà nàng đã cảm thấy mệt.

Hai người thành công bước xuống hậu hoa viên, lúc đó, đầu của Lam Lăng Nguyệt đã đầy mồ hôi, sức khỏe của cơ thể này không phải là yếu bình thường.

“Tiểu thư, người có sao không, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút.” Nguyệt Trúc thấy sắc mặt của Lam Lăng Nguyệt hơi tái nhợt, trán đầy mồ hôi.

“Không sao đâu, chúng ta phải tranh thủ thời gian.” Lam Lăng Nguyệt vươn cánh tay nhỏ bé mũm mĩm, phủi bụi đất trên quần áo.

Nguyệt Trúc đi ở phía trước, Lam Lăng Nguyệt cúi đầu đi theo phía sau, hai người đi tới cửa sau.

“Đứng lại, hai ngươi là ai, sao khuôn mặt lại lạ vậy, sao không đi cửa chính mà lại đi cửa sau.” Hai người vừa đi tới cửa sau đã bị một gia đinh giữ cửa cản lại.

“Tiểu ca đã cực khổ rồi, chúng ta là người của Mặc uyển, Kiều di nương sai chúng ta đi mua một vài thứ... Xin tiểu ca châm chước.” Nguyệt Trúc bị tiếng quát lớn làm sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì, may là Lam Lăng Nguyệt phản ứng nhanh nhẹn, nàng hạ giọng, vừa nói vừa đưa mười đồng tiền cho gia đinh.

“Thì ra là người trong uyển của Kiều di nương, mau đi đi, đi sớm về sớm.” Tên gia đinh này vốn là một người gió chiều nào theo chiều ấy, hắn vừa nghe thấy nàng nói, đây là việc mà Kiều di nương dặn dò thì đâu dám ngăn cản.

“Làm phiền tiểu ca rồi, chuyện hôm nay, nhất định phải giữ kín nha.” Lam Lăng Nguyệt đã nhìn ra, tên của Kiều di nương rất có tác dụng, nhìn tình hình này thì người của bà ta cũng đã đi ra ngoài làm việc vặt nhiều lần rồi.

“Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ mà, yên tâm đi đi.” Gia đinh giữ cửa cầm mười đồng tiền, hắn đang nghĩ, tối nay, sau khi thay ca, hắn có thể mua rượu uống rồi.

Hai người thuận lợi ra khỏi Lam phủ, quanh quẹo mấy vòng mới ra tới đường lớn.

Mặc dù lúc này đã gần chiều, nhưng trên đường vẫn bán đủ loại đồ chơi và người bán hàng rong đang rao bán thức ăn, nhìn con đường đầy sức sống, Lam Lăng Nguyệt hít một hơi thật sâu, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

“Tiểu thư, trên đường thật náo nhiệt.” Đã lâu rồi, Nguyệt Trúc chưa xuất phủ, dù sao thì nàng cũng chỉ lớn hơn Lam Lăng Nguyệt hai tuổi, nên vẫn còn một chút tính khí của trẻ con, nhìn cái gì cũng đều thấy lạ.

“Bây giờ, hai chúng ta đều đang mặc nam trang, ngươi gọi ta là tiểu thư sẽ rất kỳ cục, ngươi phải gọi ta là tiểu công tử.” Lam Lăng Nguyệt sửa lại cách xưng hô của Nguyệt Trúc.

“Vâng, tiểu công tử, bây giờ chúng ta đi đâu? Chẳng phải người nói là chúng ta phải đi làm đại sự sao?” Nguyệt Trúc đang rất hăng hái, mặc dù tiểu thư nhỏ hơn nàng hai tuổi, nhưng mấy ngày nay ở chung với tiểu thư, Nguyệt Trúc cảm giác tiểu thư càng ngày càng giống một tiểu đại nhân.

“Ừ, chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Lam Lăng Nguyệt sờ bụng, dù sao thì nàng cũng phải ăn một bữa cho thật ngon, bồi thường cho dạ dày của nàng.

“Ăn cơm, ta nghe nói đồ ăn ở Phù Dung lâu rất tuyệt, tiểu thư, hay là chúng ta đến đó ăn thử đi.” Vừa nghe đến ăn cơm, Nguyệt Trúc rất hào hứng, hiện tại vốn là giữa trưa, bụng của nàng cũng bắt đầu cồn cào rồi.

Hai người đi bộ một lúc lâu mới đến trung tâm của con đường, nhìn ba chữ lớn màu vàng Phù Dung Lâu ở phía đông nam, hai người vừa nói vừa kéo lưng quần rộng thùng thình lên, rồi đi vào trong.

Phía trong Phù Dung lâu có nhiều tầng lầu, được bố trí thành hình xoắn ốc, vừa bước vào cửa đã thấy hai hình điêu khắc lớn, rất sống động, hình thiên nga màu vàng rực rỡ đang định giương cánh bay cao, trên các cây cột cũng điêu khắc hoa cỏ, bươm bướm rất sống động, giống như một khung cảnh thiên nhiên, xung quanh đặt rất nhiều chậu cây, có một chậu ở chính giữa, tạo thành hình chữ Tài, thiết kế rất độc đáo, mỗi một vật thủ công được sắp xếp ở đây đều tràn đầy khí tức nho nhã, khiến cho Phù Dung lâu càng thêm cao quý.

Lúc này đang là giờ ăn cơm, nên Phù Dung lâu đã có rất nhiều khách, y phục của Lam Lăng Nguyệt và Nguyệt Trúc thô sơ hơn mấy người ở đây nhiều, nên lúc Lam Lăng Nguyệt nói muốn lên lầu hai, tiểu nhị gọi món ăn nhếch miệng thành bộ dáng mắt chó nhìn người thấp kém.

“Đây là hai mươi lượng bạc, coi như là tiền đặt cọc, lát nữa tính tiền, nếu cao hơn hai mươi lượng bạc thì ta sẽ đưa cho ngươi nữa, bây giờ ta có thể đi được chưa.” Mặc dù vóc dáng của Lam Lăng Nguyệt gầy yếu, nhưng giọng nói của nàng lại trong trẻo lạnh lùng, lúc bước vào cửa, nàng đã nhìn ra, tên tiểu nhị này là một tên mắt chó khinh người.

Quả nhiên, vừa mới lấy bạc ra, tên tiểu nhị đã thay đổi sắc mặt ngay lập tức, hắn cười làm lành, ân cần đi ở phía trước dẫn đường, Lam Lăng Nguyệt và Nguyệt Trúc chọn một nhã gian tương đối vắng vẻ.

“Một con ngỗng Phù Dung, ngươi tự chọn sáu món ở trong thực đơn đi, lấy cho ta một bình nữ nhi hồng.” Lam Lăng Nguyệt nhìn thực đơn, sau đó ném thực đơn ném cho tiểu nhị.

“Người muốn uống rượu sao, sức khỏe của người không tốt, người không thể uống rượu được đâu.” Đợi tiểu nhị đi rồi, Nguyệt Trúc mới mở miệng nhắc nhở Lam Lăng Nguyệt, nàng từng nghe Trang mẫu nói, sức khỏe của tiểu thư vô cùng nhạy cảm, yếu ớt, sợ nàng uống rượu sẽ hỏng việc, hơn nữa, tiểu thư chỉ mới tám tuổi.

“Uống một bình nhỏ không có chuyện gì đâu, yên tâm.” Ở hiện đại, Lam Lăng Nguyệt là người ngàn chén không say, nàng đang suy nghĩ, cho dù thân thể này có yếu ớt như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào có chuyện mới uống một chút rượu đã say chứ.

“Ngỗng Phù Dung tới rồi.” Tiểu nhị vừa nói vừa cười rực rỡ, mùi thơm của ngỗng Phù Dung tỏa ra bốn phía. Sau đó, thịt cừu xào, mực hấp, cá chiên, tôm hầm… các món ăn còn lại cũng được dọn lên bàn, Lam Lăng Nguyệt và Nguyệt Trúc vừa ăn vừa khen ngon.

Cuối cùng, rượu cũng được đem tới, sau khi ăn một chút thức ăn, Lam Lăng Nguyệt rót cho mình một chén, rượu nữ nhi hồng rất thơm, nhưng nàng vừa mới uống một chén nhỏ đã cảm thấy khuôn mặt bắt đầu nóng lên, hơn nữa, cổ họng cũng cảm thấy cay nóng. Nàng đành phải ăn thêm vài miếng thức ăn để hương vị cay nóng đó trôi xuống.

“Tiểu thư, người không sao chứ.” Lúc Nguyệt Trúc nhìn thấy tiểu thư nhà mình uống rượu, nàng đã đổ mồ hôi, lúc này, mặt của tiểu thư đỏ ửng, đó là bằng chứng tốt nhất.

“Có một chút, ta không ngờ rằng mình uống rượu vào sẽ say ngay.” Lam Lăng Nguyệt cực kì oán hận, từ nay về sau, rượu ngon sẽ không có duyên với nàng, quá tàn nhẫn rồi.

Có lẽ là do tác dụng của rượu, Lam Lăng Nguyệt không ăn được nhiều, hơn nữa, nàng còn thấy rất nhiều đôi đũa, nàng lắc đầu cho tỉnh táo rồi dẫn Nguyệt Trúc xuống lầu.

Đi tới khúc quanh chỗ cầu thang. Nàng cảm thấy chóng mặt nên đã bước hụt một bậc thang, lúc té xuống, đầu của nàng đập vào trong lồng ngực của một người có vẻ mặt lạnh lẽo, cả hai đều té xuống thang lầu.