Edit: Chiêu
Beta: Na
Mạc Tê tính toán thông qua Quách Minh Chinh liên lạc với Nguyễn Hồng Đậu cùng Tề Xảo Yến, Nguyễn Hồng Đậu từng có tình cảm ái muội với Quách Minh Chinh, Tề Xảo Yến cùng Kha Tiểu Hi học cùng một lớp, Quách Minh Chinh hẳn sẽ có phương thức liên lạc của cô.
Chưa từng nghĩ đến việc nhanh như vậy đã xuất hiện người chơi khác.
Mạc Tê chỉ là newbie (*), không có khả năng chiến thắng đối phương, cậu chỉ có thể tương kế tựu kế, lợi dụng người chơi khác để đạt được tin tức.
(*) Newbie: Người mới, ý chỉ Mạc Tê là người mới chơi của app Thẻ Bài Quỷ Vực.
Cậu biết rất ít về trò chơi này, nên vẫn cần có người giúp mình giải thích nghi hoặc.
Mạc Tê gọi video cho Quách Minh Chinh, chỉnh âm lượng điện thoại của Quách Minh Chinh xuống mức thấp nhất rồi giấu trong góc áo, còn mình thì đi đến chỗ xa khác, thông qua video để quan sát “người chơi”.
Muốn làm vậy thì cần có sự phối hợp của Quách Minh Chinh, cũng may Mạc Tê có kỹ năng vạn nhân mê, làm cho Quách Minh Chinh cam tâm tình nguyện vì cậu mà làm những việc này.
Ánh mắt quyến luyến của Quách Minh Chinh khiến Mạc Tê vô cùng áy náy, vội vã đào tẩu.
Vì phòng ngừa tạp âm xung quanh truyền vào video, Mạc Tê đeo tai nghe, còn dán vài tầng băng dính, miễn cho thanh âm của mình phát ra truyền tới.
Chẳng bao lâu sau, trong video xuất hiện hai người, một nam một nữ, do tầm nhìn của di động cùng độ nét bị hạn chế, khiến cho cậu nhất thời không thể nào nhìn rõ được diện mạo của hai người, chỉ có thể mơ hồ thấy dáng người cùng quần áo, kiểu tóc của họ.
Thanh âm cũng không lớn, may mắn vẫn có thể nghe rõ đại khái.
Mạc Tê vốn tưởng rằng đối phương chỉ có một người, không nghĩ tới lại có đến hai người chơi.
Nam người chơi hẳn là người đã gọi cho Quách Minh Chinh, hắn dẫn đầu mở miệng hỏi: “Trừ Tề Xảo Yến, bạn gái cậu còn có thù oán với ai?”
“Các người là ai? Chuyển phát nhanh của tôi đâu?” Quách Minh Chinh cảnh giác nói.
Nữ người chơi nói: “Hắn bị thẻ vật phẩm ảnh hưởng, có lẽ không còn nhớ rõ chi tiết chuyện liên quan đến Kha Tiểu Hi, hay chúng ta giải trừ hiệu quả của thẻ vật phẩm?”
Nam người chơi oán giận: “Còn muốn lãng phí thêm một thẻ vật phẩm cấp R trên người hắn? Sớm biết như vậy tôi tuyệt đối sẽ không xoá kí ức của hắn.”
“Không có biện pháp, đây là trò chơi năm người, ngoài chúng ta ra còn có ba người chơi khác, đương nhiên mình phải phòng ngừa họ tìm ra manh mối trước.”
Năm người? Mạc Tê nhíu mày, ngoại trừ cậu, cặp nam nữ kia, vẫn còn có hai người nữa.
Người chơi nam lấy ra một thứ đồ vật, thuần thục đập vào trán Quách Minh Chinh, biểu tình Quách Minh Chinh trong nháy mắt thanh tỉnh, hắn nhìn hai người trước mặt, la lên một tiếng, sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Người chơi nữ đuổi theo, bóp chặt cổ Quách Minh Chinh, đồng thời đá cong chân hắn, khiến Quách Minh Chinh đau đến quỳ xuống.
“Nếu bây giờ đã nhớ lại, thành thật trả lời câu hỏi.” ngữ khí người chơi nữ hung ác “Số điện thoại của Tề Xảo Yến do ngươi cung cấp đã tắt máy, ở ký túc xá cũng không tìm thấy tung tích, người ở đâu rồi?”
“Tôi, tôi không biết, tôi không thân với cô ấy, chỉ nghe qua Tiểu Hi nói hai câu, sau này Tiểu Hi nháo lớn thì tôi mới biết được, đừng đánh tôi.” Quách Minh Chinh sợ hãi đáp.
“Còn ai có thù oán với Kha Tiểu Hi?” người chơi nam lấy ra một đồ vật loé hàn quang đặt trước mặt Quách Minh Chinh, đây hẳn là một thanh chủy thủ.
“Đừng đừng đừng, còn có Nguyễn Hồng Đậu.”
“Thù gì?” Người chơi nữ hỏi.
Quách Minh Chinh nói: “Trước kia tôi cùng Nguyễn Hồng Đậu có chút thân thiết, Tiểu Hi tưởng rằng chúng tôi có gì, nhưng kỳ thật chỉ là hoạt động bình thường của câu lạc bộ thôi. Nhưng Tiểu Hi không tin, còn đánh cô ấy, tôi, tôi có thể đưa số điện thoại của cô ấy, còn có, bạn tốt, ký túc xá của cô ấy tôi cũng biết.”
Người chơi nữ: “Ngớ ngẩn.”
Nam người chơi: “Ngớ ngẩn không phải càng tốt sao, chúng ta hỏi thăm tin tức cũng dễ hơn.”
Quách Minh Chinh báo số điện thoại cùng địa chỉ ký túc xá của Nguyễn Hồng Đậu, hai người kia lại tra hỏi một phen, xác định Kha Tiểu Hi không còn thù hận gì khác mới buông tha hắn.
Người chơi nữ: “Được rồi, sửa lại kí ức đi.”
“Thẻ vật phẩm cấp R cũng phải dùng tích phân để đổi, đều tại cô trước kia hỏi không rõ ràng.”
Người chơi nam oán giận từ trong hư vô lấy ra một thẻ vật phẩm, vừa định chụp lên đầu Quách Minh Chinh đã nghe người chơi nữ nói: “Chờ đã, tại sao số điện thoại cùng địa chỉ của Nguyễn Hồng Đậu hắn lại nhớ rõ ràng như vậy? Số điện thoại dài như vậy, hắn không cần kiểm tra sao?”
Mạc Tê đang nghe lén cũng phải kinh ngạc thở dốc, Quách Minh Chinh sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy, là bởi vì di động đang dùng để quay video, nếu lấy ra tra số điện thoại sẽ bị người khác phát hiện, cậu dặn dò Quách Minh Chinh nhớ kỹ, không nghĩ tới lại vì vậy mà lộ chân tướng.
Mạc Tê nhìn thời gian, đã qua 9 phút, hiệu quả thâm tình trên người Quách Minh Chinh sẽ lập tức biến mất, không có khả năng lại giúp cậu giấu giếm, xem ra sắp bị bại lộ.
Đang lúc Mạc Tê tự hỏi kế tiếp nên làm thế nào, Quách Minh Chinh đã lắp bắp trả lời: “Là, là bởi vì Tiểu Hi muốn xoá số của Hồng Đậu, tôi chỉ có thể nhớ kĩ phương thức liên hệ.”
Giải thích hợp tình hợp lí đến như vậy, người chơi nữ cũng phải cười lạnh: “Vậy mà còn nói không có gì, tra nam!”
Nam người chơi: “Được rồi, đừng vì một ‘ giáp phùng nhân ’(*) mà bày ra chân tình thực cảm.”
(*) Giáp phùng nhân: Người đứng giữa kẽ hở, đọc đến chương sau thì các bạn sẽ hiểu nhó.
Nói xong, nam người chơi vỗ nhẹ trán Quách Minh Chinh: “Quên hết chuyện liên quan đến bọn ta cùng Kha Tiểu Hi đi.”
Sau khi bị vỗ trán, Quách Minh Chinh liền thuận thế té xỉu, Mạc Tê thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vốn đang định tắt video trò chuyện, ai ngờ hai người kia lại không đi xa, đứng nguyên chỗ cũ nói chuyện phiếm, thanh âm còn rất rõ ràng.
“Không biết ba người chơi còn lại tìm manh mối đến đâu rồi, ta cảm giác vận khí của chúng ta không tồi, lập tức xoá đi manh mối liên quan đến Kha Tiểu Hi. Ngoài người khởi xướng ra thì tiến độ của chúng ta là nhanh nhất.”
“Không nhất định, ai mà biết được người chơi khác có bản lĩnh gì, nói không chừng còn có người đang chờ chúng ta tra ra được manh mối, sau đó ngư ông đắc lợi.”
Hai người nói vài câu liền bắt đầu làm chính sự, người chơi nữ liên lạc Nguyễn Hồng Đậu, sau khi đầu bên kia nhận máy, nàng nói dối mình là nhân viên chuyển phát nhanh, kêu Nguyễn Hồng Đậu xuống lầu lấy.
Chiêu chuyển phát nhanh này chỗ nào cũng dùng được, Nguyễn Hồng Đậu bên kia không chút nghi ngờ đồng ý.
Sau đó bọn họ rời đi, đến ký túc xá của Nguyễn Hồng Đậu.
Mạc Tê tắt video trò chuyện, nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định mạo hiểm đi gặp Quách Minh Chinh một lần, ít nhất cũng phải đánh thức người đưa về ký túc xá.
Cậu cẩn thận đi một đoạn đường, trước hết tìm di động bị giấu, dùng vân tay của Quách Minh Chinh mở khoá, xoá Wechat của mình cùng nhật kí trò chuyện, lúc này mới gọi Quách Minh Chinh tỉnh.
Quách Minh Chinh hoảng hốt mở mắt ra, Mạc Tê đưa điện thoại cho hắn: “Cảm ơn.”
“Cậu là ai?” Quách Minh Chinh đầy mặt xa lạ đoạt lại di động.
Mạc Tê hơi sửng sốt, lần này Quách Minh Chinh không còn nhớ rõ cậu sao?
Cũng đúng, vừa rồi nam người chơi đã làm Quách Minh Chinh quên đi những chuyện liên quan đến Kha Tiểu Hi, mà Mạc Tê cùng Quách Minh Chinh lại quen biết hoàn toàn là do chuyện đó, vì vậy “chuyện liên quan” cũng bao gồm cả Mạc Tê.
Hơn nữa tác dụng trong hạn định của “Ngưng thị” đã qua, cảm tình của Quách Minh Chinh đối với cậu sẽ biến mất, sẽ không có chuyện vừa thấy mặt đã sinh ra cảm giác yêu mến.
Như thế cũng khá tốt.
Mạc Tê nhìn chằm chằm vào một ngọn cỏ dưới chân Quách Minh Chinh, thi triển kĩ năng “Ngưng thị”, không phải vì muốn cây cỏ dại yêu mình mà là vì phòng ngừa Quách Minh Chinh lại bị hào quang vạn nhân mê của cậu ảnh hưởng.
“Quái lạ, tại sao tôi lại ở đây?” Quách Minh Chinh đứng lên nhìn xung quanh.
Mạc Tê nói: “Không biết, tôi thấy cậu té xỉu trên mặt đất, di động rớt một bên, hẳn là tụt huyết áp rồi? Muốn đến phòng y tế nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần không cần,” Quách Minh Chinh không kiên nhẫn đáp “Tôi đi ăn một bữa cơm là tốt rồi, cảm ơn cậu, tôi đi đây.”
Hắn không chút quyến luyến nào rời đi, Mạc Tê nhìn bóng lưng Quách Minh Chinh mà thở phào nhẹ nhõm, món nợ tình không thể hiểu được này cuối cùng cũng kết thúc.
Quách Minh Chinh vừa mới đi, Liêu Nho Học đã nhắn tin tới: [ Bảy rưỡi tối giúp anh làm việc. ]
Mạc Tê thở dài một hơi, bên này còn có một cục nợ.
Cũng may cậu đã biết dùng cách “Ngưng thị” cho cây cỏ, đêm nay giúp Liêu Nho Học làm xong việc hẳn sẽ không còn tình cảm gì.
Mạc Tê chạy tới phòng tư tưởng chính trị của trường, văn phòng hội học sinh ở đó.
Lúc rời đi, cậu không để ý ngọn cỏ non vừa rồi bị mình “Ngưng thị” đã tùy ý sinh trưởng, lá non biến thành dây cỏ dài, lặng lẽ quấn vào mắt cá chân.
Nhưng chưa kịp chạm vào mắt cá chân, Mạc Tê đã rời đi, tiểu thảo không tìm được mục tiêu, dây cỏ dài đập xuống đất như đang phẫn nộ, phát ra tiếng gió “xoẹt xoẹt”, sau mười phút mới chậm rãi thu lại thân mình, trở lại là ngọn cỏ bình thường.
Lúc đi đến văn phòng của hội học sinh, Mạc Tê gọi điện thoại cho Tề Xảo Yến, đúng như hai người chơi kia nói, không thể liên lạc được.
Nguyễn Hồng Đậu đã bị hai người chơi kia giành trước, hẳn là không tra được gì trên người nàng, nhưng qua hội học sinh vẫn có thể sẽ tìm ra việc tiếp theo.
Trong hai người này, Mạc Tê nghi ngờ Tề Xảo Yến nhiều hơn, nhưng ngặt nỗi, cậu lại không liên lạc được với cô.
Giao diện hộp thuỷ tinh trong trò chơi không có biến hoá gì, nhưng lại khiến Mạc Tê cảm thấy bất an, cậu luôn cảm thấy mảnh giấy gấp hình trái tim kia không đơn giản chỉ là tính mạng của Kha Tiểu Hi, sau lưng nhất định còn có chuyện sâu xa hơn.
Một đường trầm tư đi đến văn phòng hội học sinh, Liêu Nho Học đã ở sẵn đó, nhìn thấy bộ dáng của Mạc Tê liền mở miệng hỏi: “Sao sắc mặt lại kém như vậy? Khách hàng chưa đưa tiền cho em?”
“Không có, em đang nghĩ đến chuyện học bổng.” Mạc Tê lướt qua Liêu Nho Học, nhìn thẳng vào một thân cây ngoài cửa sổ, sau khi xác định kĩ năng “Ngưng thị” đã bắt đầu mới an tâm nhìn về phía Liêu Nho Học.
Chỉ cần có cây kia làm mục tiêu, Liêu Nho Học sẽ không tiếp tục chịu ảnh hưởng của hào quang vạn nhân mê nữa.
“Hội trưởng hội học sinh khoá tiếp theo đã tuyển được, anh vẫn còn vài tài liệu phải bàn giao, em giúp anh sửa lại vài tài liệu rồi lập danh mục nhé.” Liêu Nho Học đưa cho Mạc Tê một chồng văn kiện.
“OK!” Mạc Tê không chút do dự nói.
Cậu vùi đầu bận rộn, cách mười phút sẽ ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ. Đương nhiên cậu sẽ không chỉ nhìn ngắm một thân cây, mà là ban phát mưa móc đều khắp nơi, chỉ cần là thực vật trong tầm mắt, cậu sẽ không bỏ qua.
“Sao vậy, mắt không thoải mái?” Liêu Nho Học đứng ngoài cửa thấy Mạc Tê không ngừng nhìn về phía cửa sổ, tò mò hỏi.
“Không có, phòng cận thị thôi, em không có tiền mua kính mắt.” Mạc Tê đáp.
Liêu Nho Học chậm rãi đi từ cửa đến phía sau Mạc Tê: “Mạc Tê, tại sao em thiếu tiền như vậy?”
“Ba em thiếu nợ nhảy lầu, mẹ em sau khi bán nhà trả hết nợ đã đi rồi, em còn muốn đi học, chỉ vậy thôi.” Mạc Tê nói.
“Em cũng thật không dễ dàng.” Liêu Nho Học vươn tay vỗ bả vai Mạc Tê.
“Vẫn được.” Mạc Tê thật ra nghĩ rất thoáng, “Ít nhất em cũng không còn nợ, là người đã thành niên rồi, con đường của mình phải tự mình đi. Chỉ cần nhớ, trân ái sinh mệnh, rời xa đánh bạc là được.”
“Phải không? Anh thấy em sinh hoạt khổ cực như vậy, so với tự mình bươn chải, chi bằng ở cùng anh đi.” Tay Liêu Nho Học dán vào trên cổ Mạc Tê.
Một cỗ hàn khí từ lưng dâng lên thẳng đỉnh đầu, Mạc Tê tức khắc cảnh giác, cậu không quay đầu lại, theo bản năng nghiêng đầu về một bên, một con dao rọc giấy xẹt qua cổ Mạc Tê, lưu lại một vệt máu dài.
Mạc Tê thúc cùi chỏ vào người Liêu Nho Học, chống một tay nhảy lên bàn, thoát khỏi trói buộc của ghế dựa, xoay người nhìn về phía Liêu Nho Học.
Liêu Nho Học giơ dao rọc giấy nhìn cậu, ánh mắt âm ngoan vặn vẹo.
Mạc Tê: “……”
_Hết chương 6_