Edit: Chiêu
Beta: Na
Sau khi người trong tranh biến mất, Hạng Trác mới bước ra khỏi bình phong, trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, chưa hết hoảng sợ: “Vừa rồi là cái gì?”
“Cậu không biết sao?” Mạc Tê hỏi.
“Tôi nên biết không?” Hạng Trác dùng cánh tay còn sót lại lau trán, vừa rồi khi người trong bức hoạ xuất hiện, trái tim hắn như phảng phất bị ai đó nắm lấy, chỉ cần thở mạnh một chút, sẽ lập tức bị siết chặt đến nổ tung.
Cũng không phải có người muốn tổn thương hắn, chỉ là uy áp của người nọ quá mức kinh khủng, y như muốn đòi mạng người khác.
Nhiệm vụ cấp SSR lại cất giấu quái vật cỡ đó!
“Thôi quên đi, tôi cũng không rõ lắm.” Mạc Tê đi đến trước mặt Mẫn Thi Hoa, lục lọi trên người cô, tìm được một chiếc chìa khoá xe điện.
Hạng Trác nhìn hộp tâm nguyện trong tay Mẫn Thi Hoa, nhịn không được muốn vươn tay.
“Tạm thời đừng chạm vào, nó có thể hấp thụ dục vọng của người chạm.” Mạc Tê nắm lấy cánh tay Hạng Trác.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu cách trang giấy đụng vào cái hộp này, thần sắc vô cùng khác lạ, đã nhìn thấy gì sao?” Hạng Trác hỏi.
Mạc Tê: “Lúc đụng vào hộp tâm nguyện, tôi mới biết nhiệm vụ thực sự là gì.”
Cậu vừa muốn giải thích, liền thấy hộp tâm nguyện trên tay Mẫn Thi Hoa biến mất, Mạc Tê vội nói: “Không còn kịp rồi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Hai người chạy khỏi phòng triển lãm, Mạc Tê cưỡi lên xe điện, Hạng Trác ngồi phía dưới, một tay ôm lấy eo Mạc Tê, thấy Mạc Tê kiên định đi về một hướng, không khỏi thắc mắc, hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Gió thổi mạnh qua, hắn nghe thấy thanh âm nhỏ vụn của Mạc Tê.
“Lúc tôi đụng đến chiếc hộp, một tâm nguyện nhỏ vô cùng bình thường sẽ bị phóng đại đến cực hạn, cho dù trả giá bằng sinh mệnh cũng phải thực hiện. Nếu như tôi không có kỹ năng đặc thù, không kịp thời thu tay, vậy hứa nguyện giả thứ ba không phải Mẫn Thi Hoa, mà là tôi.”
“Khi đó tôi mới hiểu, nhiệm vụ này ngay từ đầu đã không cho người chơi nhúng tay vào, trước khi nó tập hợp đủ điều ước, căn bản không có ai có khả năng ngăn cản nó thực hiện nguyện vọng tước đoạt sinh mệnh.”
Khi Mạc Tê thoát khỏi hộp tâm nguyện liền suy nghĩ, thực sự có người chơi nào có thể lấy được hộp tâm nguyện trước khi nó thực hiện đủ bốn nguyện vọng sao? Khả năng này vô cùng nhỏ.
So với các sinh viên trong khuôn viên trường, người chơi càng có mục đích rõ ràng hơn, cũng chính là nguyện vọng, càng dễ dàng bị hộp tâm nguyện thao túng.
Giả sử lúc đầu người lấy được hộp tâm nguyện không phải sinh viên, mà thực chất là người chơi sẽ phát sinh chuyện gì? Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là bị hộp tâm nguyện dụ dỗ, ưng thuận nguyện vọng sau đó tước đoạt sinh mệnh.
Hơn nữa người trong bức hoạ còn nhắc nhở cậu “Để cô ấy thực hiện nguyện vọng”, khiến cho Mạc Tê càng khẳng định, nhiệm vụ này, từ lúc bắt đầu đã phải chờ đủ bốn nguyện vọng thực hiện, căn bản không có khả năng ngăn cản giữa chừng.
“Chỉ khi bốn nguyện vọng đủ hết, nhiệm vụ mới thực sự bắt đầu.” Mạc Tê quay ngoắt xe, cơ hồ sắp dán xuống đất, tránh thoát con muỗi to bằng nắm tay.
Sau khi nguyện vọng thứ ba được thực hiện, thế giới này đã sớm thay đổi diện mạo, lộ ra bộ dáng dữ tợn.
Cây cối bên ngoài phòng triển lãm cao ngất trời mây, che đậy ánh sáng, cành rũ xuống loẹt xoẹt qua mặt đất. Gạch lát nền bị cỏ dại đẩy ra, vô số nhánh cỏ trải rộng khắp nơi. Côn trùng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, muỗi to bằng nắm đấm, có thể thấy rõ ràng cái miệng đang khát máu.
Trên cổ Hạng Trác ngứa ngáy vô cùng, hắn cắn răng hỏi: “Mới ba nguyện vọng trường học đã biến thành như vậy, nếu bốn nguyện vọng hoàn toàn thực hiện, chẳng phải chúng ta sẽ bị trường học này ăn tươi nuốt sống sao!”
Mạc Tê mặt vô biểu tình tránh thoát một cành cây rũ xuống, cưỡi xe điện mini linh hoạt né tránh, đây là kỹ thuật lái xe mà cậu luyện ra khi đi giao hàng.
“Ít nhất còn có thể trốn.” Mạc Tê nói “Hơn nữa những con chim trên cây cùng người đi đường đối với chúng ta không có địch ý, ít nhất thì đây cũng không phải kết quả tồi tệ nhất.”
“Hiện tại chỉ là sinh vật trí tuệ thấp ngăn cản chúng ta, nhưng sau khi hoàn thành hết bốn nguyện vọng, những người đó đều sẽ dị hoá. Bây giờ còn có thể trốn, nhưng sau đó thì sao? Chúng ta nhất định sẽ chết.” Hạng Trác rút thanh đao chém đứt một nhánh cỏ quấn tới.
“Cậu nghĩ như vậy, người chơi khác cũng nghĩ như vậy, trò chơi này đại khái cũng nghĩ như vậy.” Mạc Tê không chút hoang mang nói.
“Ý cậu là, thế giới dị hoá là do trò chơi cố tình thực hiện? Hoàn cảnh không ngừng biến hóa, khiến người chơi cho rằng phải cướp được hộp trước khi bốn nguyện vọng hoàn thành, thực chất là muốn chúng ta ước nguyện? Chúng ta cho rằng chính mình đang nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, trên thực tế là bẫy rập của trò chơi?”
“Không sai,” Mạc Tê nói “Mặc kệ thế giới này biến thành bộ dạng gì, nhiệm vụ cuối cùng chỉ có một, chính là tập hợp đủ bốn nguyện vọng. Cho nên trước khi hoàn thành, thế giới nhất định sẽ trở nên ngày càng đáng sợ, sau đó chưa chắc đã vậy.”
“Tôi hiểu ý cậu, vì khiến chúng ta hiểu lầm, nó sẽ tìm cách gom đủ nguyện vọng càng sớm càng tốt, thế giới sẽ không ngừng biến dị. Sau khi nguyện vọng đã đủ, nói không chừng chúng ta hành động cũng không khó khăn như vậy nữa. Nhưng mà cái này cũng chưa chắc, có thể mọi thứ sẽ càng tồi tệ hơn.” Hạng Trác nói.
“Cũng có khả năng này, cho nên chúng ta phải nhanh chóng tìm được hứa nguyện giả thứ tư.” Mạc Tê nói.
Hạng Trác: “Vậy hiện tại cậu muốn đi đâu?”
“Đến phòng hội hoạ của viện Mỹ thuật.” Mạc Tê quyết đoán nói.
Viện Mỹ thuật có phòng vẽ tranh riêng cùng tủ đồ của sinh viên. Bút màu vẽ các loại không được phép mang về ký túc xá, đề phòng những sinh viên này nghĩ ra ý tưởng mới bôi loạn xạ lên tường.
Lúc tới phòng triển lãm, Mẫn Thi Hoa cầm một túi xách rất lớn, bên trong có hộp tâm nguyện và một bộ dụng cụ vẽ tranh đầy đủ. Cho thấy trước khi đến, cô nhất định phải ở phòng vẽ tranh hoặc đến phòng vẽ tranh để lấy dụng cụ và thuốc màu.
Mạc Tê thử suy nghĩ vấn đề từ góc độ của Ôn Miểu, nơi cô ta có khả năng giao hộp tâm nguyện cho Mẫn Thi Hoa nhất là phòng vẽ tranh. Bởi vì hiện tại là ban ngày, lại là cuối tuần, trong ký túc xá đông người nhiều chuyện, không ai sẽ mạo hiểm mang theo một thứ vừa thần bí vừa quan trọng như vậy.
Ngược lại, cuối tuần tương đối ít người đến phòng vẽ, chỉ cần khoá chặt cửa là được, vô cùng thích hợp để hành sự.
“Dù Ôn Miểu thực sự giao hộp tâm nguyện cho Mẫn Thi Hoa ở phòng vẽ thì hiện tại cũng nên rời khỏi đó rồi đi?” Hạng Trác hỏi.
“Sẽ không, bởi vì một người khác cũng sẽ chặn Ôn Miểu tại phòng vẽ! Cúi đầu!”
Mạc Tê khẽ quát một tiếng, nửa người trên dán vào xe điện, Hạng Trác không còn chỗ bám, chỉ có thể ngửa về sau, cảnh vật sau lưng hai người đổ rạp, một thân cây thô tráng xoẹt qua đầu bọn họ.
Thân cây này căn bản không tồn tại, là sau khi Mạc Tê phi xe đến mới đột nhiên mọc ra giữa đường, nếu không phải Mạc Tê phản ứng kịp, chỉ sợ hiện tại hai người bọn họ đã bị treo lên cây trọng thương.
“Khó trách tiểu thảo kia có thể mạnh đến độ một đánh ba.” Mạc Tê nói.
Lúc cậu chăm chú nhìn tiểu thảo, Kha Tiểu Hi đã chết, thế giới bắt đầu dị hoá. Sau khi Tề Xảo Yến tử vong, dị hoá càng lặng lẽ gia tăng, ngay lúc đó tiểu thảo đã cắn nuốt phần lớn cây cỏ ở vườn trường, từ ký túc xá lan tràn đến bên hồ nhân tạo, hấp thu một phần sức mạnh của thế giới.
Lại thêm phản phệ kĩ năng của Hạng Trác, mặt trái hiệu quả của “Ngưng thị”, nó hút đi sức mạnh của thế giới SSR, còn cắn nuốt một sản vật kĩ năng cấp SR, tiểu thảo này cơ duyên xảo hợp mà tiến hoá thành quái vật cấp SSR.
Nếu nó còn tiếp tục tiến hóa, bình tro cốt chưa chắc có thể ngăn chặn được.
Một đống phiền toái lớn, kế tiếp còn có một đại phiền toái đang chờ cậu!
Mạc Tê có kỹ thuật lái xe cao siêu, Hạng Trác ở phía sau dọn sạch đường và chướng ngại trên không trung, thiên tân vạn khổ vượt qua hiểm trở, nếu không phải hai người phối hợp nhuần nhuyễn, chỉ dựa vào sức mạnh của một người thì thật không thể nào chịu được gian nan này.
Rốt cuộc đã đến cửa phòng hội hoạ, cả người Hạng Trác thoạt nhìn như muốn hư thoát. Hắn đỡ Mạc Tê, gian nan nói: “Cậu nói sẽ có người giữ Ôn Miểu lại, là ai?”
“Còn có thể là ai!” Mạc Tê đá văng cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy Liêu Nho Học cầm một hình trái tim gấp giấy màu đỏ, đang muốn đem nó bỏ vào hộp tâm nguyện.
Cách không xa có vài người trên đất, trong đó có Thi Văn Hiên và Ôn Miểu, cũng không biết còn sống hay đã chết.
“Em đã đến rồi?” Liêu Nho Học ngồi trên ghế, thong dong nhìn Mạc Tê, ánh mắt thanh tỉnh, hoàn toàn không có dấu hiệu bị hộp khống chế.
Điều này khác với suy đoán của Mạc Tê, cậu nhíu mày: “Anh không bị cái hộp đó phóng đại dục vọng?”
Liêu Nho Học nói: “Nhìn kết cục của hai người trước, trước khi tôi biết rõ ràng bí mật của hộp tâm nguyện, em cảm thấy tôi có khả năng sẽ dễ dàng đụng vào nó sao?”
“Cho nên hiện tại anh đã biết quy tắc.” Mạc Tê siết chặt nắm tay.
“Bằng không tại sao tôi lại chủ động muốn đi tìm Thi Văn Hiên? Em đã biết rõ động cơ của tôi, tại sao vẫn lựa chọn ở lại phòng triển lãm? Chúng ta đều biết rõ ý nghĩ của nhau, chỉ là xem ai có đáp án trước thôi.” Liêu Nho Học nói.
Hắn tựa hồ cũng không sốt ruột ước nguyện, hai ngón tay kẹp trái tim gấp giấy, chậm chạp không bỏ vào hộp.
“Không cần phải đánh đố! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tình huống hiện tại là thế nào?” Hạng Trác vọt tới giữa hai người, không hiểu ra sao mà hô lên.
“Tôi nghĩ, Liêu Nho Học hẳn đã đoán được Ôn Miểu giống tôi, nhưng hắn lựa lựa chọn một hướng điều tra khác.” Mạc Tê thấy Liêu Nho Học tạm thời không có ý định hoàn thành nguyện vọng cuối cùng, nhẫn nại giải thích với Hạng Trác, cũng là muốn kéo dài thời gian, tùy cơ cướp tờ giấy trong tay Liêu Nho Học.
Sau khi loại trừ Liêu Nho Học, Mạc Tê đã xác định là Ôn Miểu. Nhưng Liêu Nho Học tự biết mình không phải người đứng sau, tất nhiên sẽ sớm hoài nghi đến Ôn Miểu hơn Mạc Tê.
Nhìn thấy bộ dáng Thi Văn Hiên bị đám sinh viên dưới lầu đánh, trong lòng Liêu Nho Học dần hiện ra một kế hoạch —— nghĩ cách khiến Thi Văn Hiên cùng Ôn Miểu đồng quy vu tận.
Vì thế hắn lấy lí do người chơi không tiện hoạt động trong khuôn viên trường, tách khỏi Mạc Tê và Hạng Trác, đơn độc đi gặp Thi Văn Hiên.
Thân là hội trưởng hội học sinh, hắn muốn tìm Thi Văn Hiên là chuyện vô cùng đơn giản. Chỉ cần phát một tin tức lên diễn đàn hội học sinh, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền, không bao lâu sẽ có người tự động nói cho hắn Thi Văn Hiên ở nơi nào.
Liêu Nho Học là người thường, hắn sẽ duy trì cùng tần số với thế giới, dị hoá sẽ không ảnh hưởng đến hắn, chỉ biết tiếp nhận hắn.
Hắn đi trong khuôn viên trường không hề gặp trở ngại, nhanh chóng tìm được nơi ở của Thi Văn Hiên.
Thi Văn Hiên nhất định sẽ phản kháng, nhưng lúc này Liêu Nho Học chỉ cần dùng vài lời là có thể dụ Thi Văn Hiên vào bẫy rập.
“Tôi nói cho hắn, tôi là hội trưởng hội sinh viên, tới xử lý chuyện hắn công kích Hướng Uyển Tư, hiển nhiên hắn đã bị quần ẩu vừa nãy doạ, vừa nghe nói tôi là “người thường”, hơn nữa còn là hội trưởng liền trở nên cẩn trọng e dè, không dám tuỳ ý công kích.” Mạc Tê phỏng đoán, Liêu Nho Học cũng thêm vào ít lời, giống như đang cùng cậu nói chuyện phiếm.
Khi đối mặt với Thi Văn Hiên, Liêu Nho Học nghĩ đến Mạc Tê từng cho hắn mượn xem một phần mềm di động, đoán được người chơi có lẽ thông qua phần mềm đó xác nhận thân phận lẫn nhau, vì thế mà làm bộ lơ đãng cho Thi Văn Hiên xem giao diện di động.
Thi Văn Hiên không thấy app trò chơi, xác định Liêu Nho Học không phải người chơi, buông xuống sức mạnh, chỉ dư lại địch ý.
Liêu Nho Học lấy thân phận học trưởng dò hỏi từng bước, vì sao đột nhiên công kích Hướng Uyển Tư, là do áp lực tâm lý quá lớn hay bị người khác châm ngòi.
Thi Văn Hiên tự nhiên sẽ không nói thật, chỉ ấp úng nói vài câu qua loa lấy lệ, Liêu Nho Học hỏi hắn tại sao lại biết chuyện Hướng Uyển Tư từng bị Lữ An Hà tập kích, bởi vì chuyện này có lãnh đạo phía trên bảo vệ Hướng Uyển Tư, yêu cầu những người trong cuộc giữ bí mật, làm sao hắn biết?
Thi Văn Hiên không chịu trả lời, Liêu Nho Học kể ra vài cái tên, không dấu vết nhắc tới Ôn Miểu, quả nhiên Thi Văn Hiên có phản ứng.
Đúng lúc này, Liêu Nho Học nhắc nhở, nói vị chủ nhiệm khoa tuyên truyền này miệng mồm quá lớn, dễ ảnh hưởng tới tâm lí của sinh viên khác. Hắn phụ trách điều tra chuyện Kha Tiểu Hi, Tề Xảo Yến, Lữ An Hà tự sát, phát hiện những người này trước khi chết đều từng tiếp xúc với Ôn Miểu.
“Chẳng lẽ là Ôn Miểu nói gì đó? Người nói vô tâm, người nghe hữu ý mới kích thích đến tâm lý bọn họ, khiến bọn họ lựa chọn tuyệt lộ như vậy. Ai, nếu thật là vậy, tội lỗi của Ôn Miểu quá lớn.” Liêu Nho Học chỉ cần một câu đã hoàn toàn đánh vỡ phòng tuyến tâm lí của Thi Văn Hiên.
Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, sẽ nhanh chóng mọc rễ nảy mầm.
Thi Văn Hiên bắt đầu nghĩ lại quá trình hắn trải qua sau khi tham gia trò chơi. Đầu tiên thông qua “Tuyến tác chỉ thị khí” tìm được Ôn Miểu, không nghĩ tới manh mối mấu chốt lại là một Bách Hiểu Sinh(*) vườn trường. Dưới sự giúp đỡ của cô ta, nhanh chóng nhận định người đứng sau là Hướng Uyển Tư, vốn tưởng rằng có thể dẫn đầu hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ suýt bị sinh viên đánh chết.
(*)Bách Hiểu Sinh: Là người thông hiểu mọi thứ trong thiên hạ.
“Tiếp theo anh chỉ cần nói Ôn Miểu ở đâu, hắn sẽ tự động đến tìm cô ta giằng co.” Mạc Tê nói, “Nhưng tại sao anh lại biết Ôn Miểu ở phòng vẽ?”
Liêu Nho Học chỉ vài người trên mặt đất: “Sau khi Hướng Uyển Tư bị công kích, Ôn Miểu nhất định sẽ càng thêm cẩn thận. Cô ta lo lắng Thi Văn Hiên tới trả thù minh nên đi đến đâu cũng mang theo vài người bạn, luôn hành động theo nhóm, tất nhiên tôi liền dễ dàng tìm được vị trí. Chỉ cần hỏi qua vài người có quan hệ tốt với Ôn Miểu sẽ biết cô ta ở đây.”
Mạc Tê: “Không đúng, hai lần trước Ôn Miểu đều âm thầm đưa hộp tâm nguyện, tại sao lần thứ ba lại gióng trống khua chiêng ở phòng hội hoạ? Cô ta có thể lừa Thi Văn Hiên, chứng minh cô ta rõ ràng biết sự tồn tại của những người chơi khác, tại sao lại không cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ cô ta không sợ sau khi Mẫn Thi Hoa chết, người chơi sẽ lập tức hoài nghi cô ta sao?”
“Bởi vì thế giới dị hoá đi.” Hạng Trác cố gắng đuổi kịp suy nghĩ của hai người “Ôn Miểu biết sau khi nguyện vọng thứ ba được thực hiện, thế giới sẽ dị hoá để thúc đẩy nguyện vọng cuối cùng, lúc này đã không cần sợ người chơi.”
Vẫn không đúng, sau khi Mẫn Thi Hoa chết, vẫn còn nguyện vọng thứ tư, Ôn Miểu không nên khinh suất như vậy. Mạc Tê nhíu mày.
Liêu Nho Học nói: “Mạc Tê, đáp án của vấn đề này sẽ khiến em đau đầu đi.”
“Anh mang theo Thi Văn Hiên tới phòng vẽ tìm Ôn Miểu, Thi Văn Hiên xác định Ôn Miểu chính là người phía sau, hai bên lao vào chiến đấu?” Mạc Tê tiến lên xem xét thân thể Thi Văn Hiên, người đã chết, trên người ngoài vết thương do đánh nhau còn có rất nhiều bọc mủ sưng đỏ như dấu kiến cắn.
Lại xem Ôn Miểu, cô ta cũng không còn hơi thở, nguyên nhân chết do là do bị người khác dùng vũ khí sắc bén, một đao xuyên qua yết hầu tước đi mạng sống, dù là thủ pháp hay vũ khí cũng đều không giống thứ sinh viên có thể làm, hẳn là do Thi Văn Hiên.
“Lưỡng bại câu thương, người phía sau bức màn cùng người chơi cuối cùng đều đã chết, có phải đã xong bốn nguyện vọng? Chúng ta có thể ngư ông đắc lợi?” Trong thanh âm Hạng Trác có chút hưng phấn.
Có câu Hạng Trác chưa nói ra, hắn biết tâm nguyện của Liêu Nho Học chính là chết cùng Mạc Tê, hiện tại Liêu Nho Học đã viết xuống tâm nguyện, chờ sau khi ném vào hộp, nguyện vọng thứ tư sẽ được thực hiện, Mạc Tê và Liêu Nho Học đều chết, hắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng!
Tuy rằng có chút tiếc nuối cho Mạc Tê, nhưng cục diện này khẳng định là hắn thắng chắc rồi, đơn giản mà thắng! Hạng Trác có chút hưng phấn nhìn Liêu Nho Học, nếu Liêu Nho Học muốn ước nguyện, hắn nhất định phải đề phòng Mạc Tê phá hư nguyện vọng cuối cùng được thực hiện.
Hạng Trác có thể nghĩ đến vậy, Mạc Tê tự nhiên cũng hiểu tình cảnh hiện tại của mình, nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh.
Ôn Miểu thực sự bị Thi Văn Hiên giết chết, nhưng Thi Văn Hiên không phải người mấy sinh viên này có thể xử lí. Lúc trước bị một đám sinh viên quần ẩu dưới lầu, Thi Văn Hiên còn có thể an toàn rút lui, hiện tại mới vài người, Thi Văn Hiên làm sao có thể chết dễ dàng như vậy.
Thứ thật sự khiến Thi Văn Hiên tử vong là dấu cắn của ong mật, muỗi, kiến trên người hắn. Đại khái hắn cũng không nghĩ tới côn trùng nho nhỏ như vậy lại có thể lấy mạng mình, nhưng có người khác biết.
Lúc Liêu Nho Học cùng Hạng Trác chạy đến phòng triển lãm, Hạng Trác từng bị một con ong mật đốt, hiện tại vẫn còn bộ dáng dư độc chưa tiêu. Liêu Nho Học biết được sức sát thương của côn trùng với người chơi, nhân lúc lúc Thi Văn Hiên đánh nhau, lợi dụng sự coi khinh ngạo mạn của hắn thả côn trùng vào.
Nhìn thấy một màn này, Mạc Tê không thể không cảm thán trước cách bày mưu lập kế của hắn. Liêu Nho Học lấy thân phận “giáp phùng nhân”, mạnh mẽ tham gia trò chơi, dùng một đạo mưu kế diệt trừ người chơi và người đứng sau bức màn, tâm cơ thâm trầm như vậy, thực sự quá mức đáng sợ.
“Mạc Tê, tại sao em không sợ hãi?” Liêu Nho Học quơ quơ hình gấp giấy “Đồng đội hiện tại sẽ không giúp em, tôi chỉ cần ném nhẹ một cái, em liền mất mạng.”
“Sợ, tôi sợ muốn chết.” Biểu tình Mạc Tê trấn định, nhưng lời nói hoàn toàn tương phản “Nhưng tôi càng muốn biết, từ khi nào anh hiểu hết tất cả về hộp tâm nguyện?”
Hứa nguyện giả phải trích máu tươi trên đầu ngón tay nhỏ xuống hộp tâm nguyện mới có thể hoá thành hình gấp giấy, những người đụng qua hộp tâm nguyện mới biết được. Thoạt nhìn Liêu Nho Học thập phần thanh tỉnh, tuyệt đối chưa đụng vào hộp tâm nguyện, tại sao lại biết quy tắc này?
Liêu Nho Học thở dài: “Mạc Tê, em thông minh như vậy, khi hỏi vấn đề này chắc cũng đoán được đáp án? Thật đáng tiếc, đến cuối cùng tôi cũng không nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của em.”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng ném trái tim gấp giấy vào hộp tâm nguyện.
Trong nháy mắt nhìn thấy origami trái tim rơi xuống, Hạng Trác đã nhịn không được biểu cảm, trên mặt mừng như điên, hắn khi thì nhìn Mạc Tê, khi thì nhìn Liêu Nho Học, chờ thời khắc cuối cùng.
Ai ngờ Liêu Nho Học đem tay ấn lên hộp tâm nguyện, ngữ khí có chút ngạo mạn: “Nếu tôi thực sự muốn thực hiện nguyện vọng, không bao giờ phải dựa vào bất cứ sức mạnh bí ẩn nào. Điều ước bây giờ chỉ là nối tiếp tương lai. Mạc Tê, hẹn gặp lại, hy vọng có thể gặp em trong nhiệm vụ thứ hai.”
Dứt lời, Liêu Nho Học an tĩnh mà nhắm mắt lại, giấy gấp hóa thành máu, lấp đầy tâm hình đồ án.
Đến đây, bốn nguyện vọng đã gom đủ, tâm hình đồ án phảng phất như thực sự có máu, hộp thuỷ tinh giống như có sinh mệnh, rực rỡ lấp lánh.
Hạng Trác nhìn Mạc Tê, lại nhìn Liêu Nho Học, ngây ngẩn cả người: “Tại sao cậu còn sống? Nguyện vọng của Liêu Nho Học là gì? Không phải muốn giết cậu sao?”
Mạc Tê đến trước người Liêu Nho Học, xem xét hơi thở, sau khi xác định người đã chết mới trả lời Hạng Trác: “Liêu Nho Học không chạm vào hộp tâm nguyện, chính là bởi vì phòng ngừa sẽ bị nó điều khiển rồi đồng ý nguyện vọng giết chết tôi. Tôi đã sớm nói qua, hắn quá tự tin kiêu ngạo, nhất định sẽ dựa vào năng lực của mình, tuyệt đối không ỷ vào thứ khác.”
“Nhưng hắn ước nguyện rồi!” Thanh âm kinh ngạc của Hạng Trác vang lên sau lưng Mộ Tề.
“Hắn ước nguyện là do bất khả kháng.” Mạc Tê nhìn Liêu Nho Học, tự đáy lòng mà cảm thán “Lần này ta cờ kém nhất chiêu.”
“Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, có thể giải thích một chút không?”
“Hạng Trác, nếu tôi là cậu, hiện tại sẽ không động thủ.” Mạc Tê bỗng nhiên nói.
Bàn tay Hạng Trác chỉ cách gáy Mạc Tê một tấc, chỉ cần thoáng dùng sức, lập tức có thể lấy mạng cậu.
“Vậy nên tôi không giấu cậu.” Thanh âm khiếp sợ của Hạng Trác dần trở nên lạnh nhạt “Mạc Tê, tôi thừa nhận, trong nhiệm vụ lần này tôi kém cậu cùng Liêu Nho Học rất nhiều. Nhưng đôi khi, thắng lợi không chỉ dựa vào thông minh, mà còn dựa vào chút vận khí. Hiện tại người chơi chỉ còn tôi và cậu, người phía sau là Ôn Miểu và quỷ phiền toái Liêu Nho Học đều đã chết, chỉ cần giết cậu, người thắng lợi cuối cùng nhất định sẽ là tôi.”
“Giết tôi cũng chính là huỷ diệt toàn quân, bốn nguyện vọng đã gom đủ, cậu biết cách thông quan sao?” Mạc Tê hỏi.
“Đương nhiên là người cuối cùng có được hộp tâm nguyện sẽ thắng. Lấy năng lượng thực sự của hộp tâm nguyện thực hiện nguyện vọng chính là phần thưởng của nhiệm vụ lần này, tíc phân của nhiệm vụ cấp SSR cùng thẻ đạo cụ hộp tâm nguyện, nhiệm vụ lần này không lỗ.” Hạng Trác nói.
“Vậy tôi sẽ không đoạt hộp tâm nguyện với cậu, cầm nó đi đi.” Mạc Tê bước sang một bên, nhường hộp tâm nguyện cho Hạng Trác.
Biểu tình của Mạc Tê thật sự quá mức thong dong, Hạng Trác cẩn thận không động thủ, tầm mắt dừng trên hộp tâm nguyện.
Hộp thuỷ tinh như có ma lực, chỉ cần tầm mắt tiếp xúc, trong đầu Hạng Trác hiện lên vô số nguyện vọng lớn bé, hắn cũng nghiêm túc lựa chọn xem mình nên thực hiện cái nào.
Dòng chữ “Ai có thể thực hiện nguyện vọng thực sự” dưới tâm hình đồ án bắn ra lưu quang bốn phía, như đang chờ đợi người chơi, có nó sẽ có tất cả mọi thứ.
Dưới dụ hoặc như vậy, Mạc Tê có thể đem hộp tâm nguyện nhường cho Hạng Trác, đây là nghị lực đến mức nào.
Hầu kết Hạng Trác lăn lộn, nhéo nắm tay, mạnh mẽ dời tầm mắt.
“Cuối cùng cậu cũng không quá xúc động.” Mạc Tê nói.
Cậu đối với ý nghĩ muốn giết chết mình của Hạng Trác không có hận ý, giống như dĩ vãng lẳng lặng nói.
Hạng Trác cảm thấy chật vật dưới tầm mắt cậu, chỉ vào hộp tâm nguyện hỏi: “Tại sao hộp lại thế này?”
Mạc Tê thở dài: “Vừa rồi tôi nói nhiều điểm khả nghi như vậy, cậu một chút cũng không để ý sao?”
“Không phải tất cả đều đã giải quyết sao? Ôn Miểu là người phía sau, Thi Văn Hiên bị cô ta lừa, Liêu Nho Học xúi giục bọn họ tranh đấu, cuối cùng ngư ông đắc lợi.”
Mạc Tê: “Liêu Nho Học được lợi gì? Hắn bị hộp tâm nguyện tước đoạt sinh mệnh, như vậy là có lợi sao? Hắn vẫn luôn đi theo chúng ta, biết rõ chỉ khi thu thập đủ bốn nguyện vọng mới có thể lông tóc vô thương ước nguyện, vì sao lại cố tình muốn cướp trước, tự mình ước nguyện? Chỉ cần hắn muốn, tùy tiện lừa một người không phải được rồi sao?”
“Này…… Tôi làm sao biết suy nghĩ của tên biến thái đó.” Hạng Trác vô pháp trả lời.
Mạc Tê: “Cậu xem bộ dáng của Thi Văn Hiên và Ôn Miểu, lúc ấy nguyện vọng thứ tư chưa thực hiện, hộp tâm nguyện chưa được lấp đầy, vì sao bọn họ phải quyết chiến đến lưỡng bại câu thương?”
“Muốn đoạt chiến lợi phẩm đầu tiên? Hình như hơi sớm.”
Mạc Tê: “Liêu Nho Học từ đầu tới cuối không chạm qua hộp, tại sao lại biết cách lấy trái tim gấp giấy, là ai nói cho hắn? Không thể là hai người ngu xuẩn đánh tới chết này đi?”
“Bọn họ cũng không có thời gian nói việc này.” Hạng Trác mơ hồ cảm thấy từ “ngu xuẩn” của Mạc Tê là đang nói hắn.
Mạc Tê: “Điểm đáng ngờ cuối cùng, tôi biết rõ sau khi nguyện vọng cuối cùng được thực hiện, cậu nhất định sẽ qua cầu rút ván, giải trừ quan hệ đồng đội lâm thời, vì sao vừa rồi lúc vào phòng, không lợi dụng lúc cậu suy yếu đẩy vào bồn hoa bên cạnh, ngược lại đỡ cậu an toàn bước vào?”
“…… Cậu sớm như vậy đã nghĩ đến chuyện diệt trừ tôi?” Hạng Trác lui về phía sau hai bước.
Mạc Tê rõ ràng không có đạo cụ, giá trị thể lực bằng 0, cũng chưa từng bày ra bất kì kĩ năng gì trước mặt Hạng Trác, nhưng tại thời khắc này, Hạng Trác lại cảm nhận được một cỗ sức mạnh khủng bố trên người cậu.
Không chỉ bởi vì Mạc Tê thông minh, giỏi chuyện bày mưu, càng là bởi cậu quá bình tĩnh. Lần đầu tiên tham dự trò chơi, một đường đi đến bước cuối cùng, đối mặt với dụ hoặc đáng sợ của hộp tâm nguyện cũng không động lòng, đối mặt với đồng đội phản bội cũng có thể bình tâm đối đãi, Hạng Trác chưa từng gặp người chơi có thể khống chế hỉ nộ tốt như vậy trong hoàn cảnh này.
Mạc Tê chỉ hộp tâm nguyện: “Tôi không giết cậu, bởi vì bây giờ, độ khó của nhiệm vụ mới thực sự bắt đầu, ‘ai’ mới có thể thực hiện ‘nguyện vọng thực sự’!”
“Đương nhiên là tôi.” Một thân ảnh yểu điệu đứng trước phòng hội hoạ, chắp tay sau lưng cười ngọt ngào.
“Quả nhiên là chị, Hướng Uyển Tư.” Biểu tình Mạc Tê không chút dao động, tựa hồ đã sớm đoán được tất cả.
Hướng Uyển Tư vẫn mặc bộ váy thuần trắng, bước vào phòng, phía sau là một mảnh đen nhánh.
Sau khi nguyện vọng thứ tư được thực hiện, trong nháy mắt đêm đen phủ tới, rõ ràng là chính ngọ, hiện tại lại yên tĩnh như đêm khuya, tiếng ve cũng không nghe thấy.
Chỉ có ánh đèn trong phòng hội hoạ, giống như một ngọn đảo giữa đêm.
Hướng Uyển Tư cùng giáo hoa ôn nhu lúc trước hoàn toàn khác nhau, đêm đen ngoài cửa tựa hồ trở thành hậu thuẫn của cô, bằng kinh nghiệm của mình, Hạng Trác ý thức được, trong cơ thể người này ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Khó trách Mạc Tê giữ hắn lại, một người tuyệt đối không thể đánh bại cô ta được.
Tại sao lúc Hướng Uyển Tư xuất hiện, đầu óc hắn như muốn thắt lại?
“Là cô ta? Không phải Thi Văn Hiên từng xác nhận qua không phải cô ta sao? Mẫn Thi Hoa cũng thừa nhận hộp tâm nguyện là Ôn Miểu giao cho cô, tại sao người phía sau lại là Hướng Uyển Tư?”
“Sau khi nhìn thấy Thi Văn Hiên cùng Ôn Miểu, tôi mới nghĩ đến.” Mạc Tê nói.
Hướng Uyển Tư ngụy trang vô cùng tốt, Mạc Tê từng giáp mặt tiếp xúc với cô, nhưng lại bị Thi Văn Hiên quấy rầy tiết tấu, giải trừ hoài nghi với Hướng Uyển Tư, ngược lại chỉ hướng đến Ôn Miểu.
“Cảnh tượng Thi Văn Hiên cùng Ôn Miểu quyết đấu có giống bộ dáng cậu muốn giết tôi không?” Mạc Tê hỏi Hạng Trác.
Hạng Trác: “……”
Thật sự có chút giống.
Mạc Tê: “Bọn họ đánh thành cái dạng này chỉ có một nguyên nhân, chính là hai người đều thực sự cho rằng, nguyện vọng thứ tư không phải trả bất kì đại giới nào.”
“Ha? Không phải chúng ta từng phỏng đoán nguyện vọng thứ năm mới không cần sao?”
“Cậu biết, tôi biết, hội trưởng biết, bọn họ thì sao? Ôn Miểu không phải là người chơi, trong tay không có hệ thống nhắc nhở, đối với quy tắc của hộp tâm nguyện biết được đến đâu?” Mạc Tê hỏi.
“Vấn đề này tôi có thể giải thích, là cô ấy thấy được tờ giấy này.” Hướng Uyển Tư hoàn toàn không sợ hai người chơi, thong dong bước đến thi thể Ôn Miểu, từ túi áo lấy ra một bao tay màu trắng và tờ giấy đỏ.
Hướng Uyển Tư đeo bao tay, nhẹ nhàng ném tờ giấy đến trước mặt hai người, Hạng Trác nhặt lên, thấy trên đó viết: Đây là chiếc hộp có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng nào, nhưng cũng có thể cắn nuốt nội tâm con người. Mang bao tay có thể phòng ngừa người ước nguyện bị ma lực của hộp ảnh hưởng, chỉ cần tích góp đủ ba nguyện vọng, nguyện vọng thứ tư chính là của bạn. Nếu không tin, có thể đưa nó cho bất cứ ai cần trợ giúp, kế tiếp, chỉ cần đợi kỳ tích xuất hiện.”
“Lúc tôi nhặt được hộp này cũng có một tờ giấy, chẳng qua tôi đã giấu nó đi, viết một cái mới dán vào.” Hướng Uyển Tư lấy ra một tờ giấy màu đỏ.
Hạng Trác nhặt tờ giấy thứ hai, nội dung giống tờ giấy vừa nãy như đúc, chỉ khác hai con số, chính là câu “Chỉ cần tích góp đủ bốn nguyện vọng, nguyện vọng thứ năm chính là của bạn”.
“Quả nhiên là như vậy.” Mạc Tê nói “Sau khi giao hộp cho Mẫn Thi Hoa, Ôn Miểu liền trở nên tự tin, không hề giấu giếm hành tung, còn bày ra bộ dáng muốn liều mạng với Thi Văn Hiên, chính là bởi cô ta cho rằng nguyện vọng đã gom đủ, nguyện vọng tiếp theo chính là của cô ta. Ai biết được dù cướp được hộp, thứ cô ta cho rằng là nguyện vọng chân chính cũng chẳng qua là cái thứ tư thôi, chiêu này quả là diệu kế.”
Hướng Uyển Tư nói: “Bởi vì tôi cũng lo lắng đây là hộp giả, vạn nhất có người chơi trò đùa dai muốn xem tôi xấu mặt? Tôi chỉ là muốn tìm người thử trước, không phải sao?”
Hướng Uyển Tư nói quy tắc giả cho Ôn Miểu, Thi Văn Hiên lại thông qua kỹ năng hoặc đạo cụ tìm được quy tắc trên người cô ta, đây mới chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của hai người.
Kỳ thật thực lực Thi Văn Hiên vượt xa Ôn Miểu cùng người cô mang đến, đáng tiếc có hoàng tước Liêu Nho Học đứng sau, Thi Văn Hiên mới dễ dàng chết như vậy.
(*)Hoàng tước: Bắt nguồn từ câu “Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu” trong “Thuyết Uyển Chính Gián Thiên” nghĩa là bọ ngựa săn mồi, chim hoàng tước núp ở đằng sau. Ý chỉ Liêu Nho Học có tầm nhìn, có tính toán, tính kế trong tính kế.
“Chị làm sao khiến Ôn Miểu lựa chọn những người có thù oán với mình?” Mạc Tê hỏi.
“Sau khi đưa hộp tâm nguyện, tôi đã nói chuyện với cô ta về tác phẩm triển lãm, thuận tiện nói đến chuyện của Tề Xảo Yến và Phàn Đinh, tôi chỉ là giúp họ thôi, đúng không?” Nhắc tới hai cái tên này, nụ cười Hướng Uyển Tư dần biến mất, có chút bi thương.
“Đúng vậy, trợ giúp người khác, thuận tiện diệt người có địch ý với mình, vậy còn Mẫn Thi Hoa? Không phải chị nói đó là bạn tốt nhất của chị sao?” Mạc Tê nói.
Nhắc tới Mẫn Thi Hoa, khuôn mặt mỹ lệ của Hướng Uyển Tư xuất hiện một tia vặn vẹo, cắn môi nói: “Cô ấy không phải do tôi chọn, là Ôn Miểu chọn, lúc ấy tôi……”
“Lúc ấy chị được một đống sinh viên an ủi dưới toà tư tưởng và chính trị, thật lâu sau mới thoát thân được.” Mạc Tê giúp cô nói ra đáp án, “Chị muốn lợi dụng hộp tâm nguyện diệt trừ những kẻ đã hại chị, lại không bằng lòng khiến tay mình dính máu, chọn Ôn Miểu làm con rối. Nhưng người tính không bằng trời tính, chị không nghĩ tới trên thế giới này còn có “người chơi” tồn tại, càng không nghĩ đến Ôn Miểu muốn tìm một kẻ chết thay, quấy rầy kế hoạch của chị.”
Sự việc dần dần sáng tỏ, Hướng Uyển Tư mới là người lấy được hộp tâm nguyện sớm nhất, cũng không tin năng lực chiếc hộp, viết tờ giấy giả giao cho Ôn Miểu, còn ám chỉ Ôn Miểu giúp cô diệt trừ vài người.
Nhưng tiếc thay, Ôn Miểu bị Thi Văn Hiên tìm tới, cô ta biết sự tồn tại của người chơi trước Hướng Uyển Tư một bước. Thi Văn Hiên có năng lực cường đại, vì tự bảo vệ mình, Ôn Miểu lựa chọn Hướng Uyển Tư làm tấm mộc, chó ngáp phải ruồi hướng nghi vấn về phía Hướng Uyển Tư.
Buổi sáng hôm nay, khi Hướng Uyển Tư bị Thi Văn Hiên đả thương, mọi chuyện đã mất khống chế. Cô không có cơ hội ám chỉ hứa nguyện giả thứ ba cho Ôn Miểu, Ôn Miểu vì hại Hướng Uyển Tư mà cảm thấy hổ thẹn, nhưng hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, đem Mẫn Thi Hoa kéo xuống vũng bùn.
“Hai hứa nguyện giả trước là một mạng đổi một mạng, có chút tàn nhẫn nhưng cuối cùng là gậy ông đập lưng ông. Nhưng Mẫn Thi Hoa khác họ, như là vội vàng chọn đối tượng, vừa không cao minh, lại không ý nghĩa, khác hoàn toàn với hai người lúc trước. Lúc ấy tôi đã hoài nghi, người phía sau này thực sự chỉ là một người.” Mạc Tê giải thích.
“Bởi vì Ôn Miểu chỉ biết nơi nơi khua môi múa mép! Ngu xuẩn!” Hướng Uyển Tư nghiến răng nghiến lợi nói, “Mặt ngoài thì đối tốt với tôi, sau lưng lại lén đồn thổi bậy bạ, những tin đó đều là do cô ta bày ra. Nói tôi trước kia kết giao qua mười mấy người, còn từng phá thai, gian díu với giáo sư, không hề có căn cứ, không hề áy náy, không hề hổ thẹn nói ra!”
“Cho nên chị lựa chọn cô ta làm tế phẩm cuối cùng, Ôn Miểu cũng là người có thù oán với chị.” Mạc Tê nói, “Chị không sợ nguyện vọng cuối cùng của cô ta là muốn chị chết sao?”
Hướng Uyển Tư cười nhạo: “Tiểu tâm tư này của cô ta tôi còn không rõ sao? Điều cô ta muốn chính là thay thế tôi chứ không phải giết tôi. Cô ta nhất định sẽ hy vọng mình đẹp hơn tôi, tài giỏi hơn tôi, được hoan nghênh hơn tôi, cô ta đương nhiên có thể thực hiện nguyện vọng, chờ cô ta thực hiện nguyện vọng, cũng sẽ bị chiếc hộp tước đi mạng sống.”
“Chết vì báo thù, chết vì mộng đẹp, chị sắp xếp hứa nguyện giả cung quá xảo diệu.” Mạc Tê nói.
Hạng Trác rốt cuộc đã biết rõ ràng ngọn nguồn: “Liêu Nho Học hiểu quy tắc chiếc hộp, là do Hướng Uyển Tư nói?”
“Là chính hắn hỏi.” Hướng Uyển Tư nói.
Liêu Nho Học thắng ở chỗ quá thông minh, sớm đã đoán được toàn bộ chân tướng, thời khắc cuối cùng dẫn Thi Văn Hiên tới, giết Ôn Miểu, buộc Hướng Uyển Tư nói ra quy tắc, vì thực hiện nguyện vọng của hắn.
“Liêu Nho Học dù trả giá sinh mệnh cũng muốn thực hiện nguyện vọng gì? Cậu còn sống a!” Hạng Trác cảm thấy mình cả đời cũng không hiểu tâm lí biến thái của tên này!
“Không phải hắn đã nói rồi sao? Nhiệm vụ thứ hai gặp lại.” Mạc Tê nói.
Nguyện vọng của Liêu Nho Học rất dễ dàng đoán được, hắn hy vọng tự mình giết chết Mạc Tê, nhưng thế giới này nguy cơ tứ phía, Liêu Nho Học rất khó thực hiện nguyện vọng. Hơn nữa lấy tính cách của hắn, khẳng định không thể tiếp thu việc hắn và Mạc Tê bất đồng thân phận, không bình đẳng mà giết chết Mạc Tê.
Điều hắn muốn chính là trở lại thế giới hiện thực sẽ không quên mọi chuyện phát sinh trong trò chơi, hắn không cho phép ký ức của mình bị lực lượng thần bí huỷ diệt, vì thế, hắn cướp đi nguyện vọng thứ tư.
“Nhưng hắn đã chết, làm sao gặp lại?” Đầu óc Hạng Trác càng thêm rối loạn.
Mạc Tê thở dài: “Còn cần tôi nói sao? Hắn hiểu tính cách tôi, biết tôi nhất định sẽ an bài mọi chuyện, đem toàn bộ vườn trường mang về thế giới thực, hắn đem cơ hội tham gia nhiệm vụ sau cho tôi.”
Hạng Trác: “Hắn cứ như vậy khẳng định cậu có thể giết chết tôi, chiến thắng Hướng Uyển Tư, còn trong loạn tượng này cướp được tính mạng mọi người từ tay trò chơi?”
“Làm không được tôi nhất định sẽ chết, giống như hắn đứng sau lưng đẩy tôi một cái, giết chết tôi, tính thế nào cũng lỗ.” Mạc Tê cảm thán tự đáy lòng “Làm rất đẹp.”
_Hết chương 21_