Sở Ương vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy thi thể của ba mẹ mình là tại lễ tưởng niệm sau khi họ qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.
Nhà tang lễ đã giúp họ phục hồi như cũ, xương đầu bị vỡ vụn được độn bằng hộp sọ nhân tạo, xương mặt nát bấy cũng được trùng tu, những vết thương được khâu lại tỉ mỉ và trang điểm đàng hoàng, thi thể sạch sẽ gọn gàng mặc bộ quần áo khi họ còn sống, hoa tươi trải quanh.
Sở Ương nhìn trong chốc lát thì biết đây không còn là ba mẹ mình.
Đây là hai con quái vật được ghép bằng thịt nát và nhựa plastic.
Cậu sợ tới mức mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, lý trí muốn xoay người chạy ra ngoài, nhưng chân cứ như bị đóng đinh dưới mặt đất, một bước cũng không động được.
Cậu nhớ buổi tối trước hôm xảy ra tai nạn cả nhà ba người quây quần cùng nhau ăn cơm, ba cậu đã nói rằng đợi cậu thi cấp ba xong sẽ dẫn gia đình đi Châu Âu du lịch, mẹ cậu thì vừa rửa chén vừa cằn nhằn cậu suốt ngày chỉ biết ở trong phòng luyện đàn không chịu bước ra ngoài hóng gió, và bàn bạc cùng ba cậu tối ngày mai nấu lẩu ăn. Vậy mà chớp mắt cái thôi họ đã song song nằm trong quan tài, mặt mày tô vẽ như hình nộm, nhìn bề ngoài mà khiến người ta rùng mình.
Mối liên hệ giữa cậu với thế giới này giống như bất chợt bị đứt đoạn mất hơn phân nữa vậy.
Đó là lần đầu tiên cậu đối mặt với chết chóc.
Đang lúc Sở Ương ngơ ngác đứng dậy, bỗng có một bàn tay lớn đặt lên vai cậu. Cậu quay đầu thì thấy người ông đã lâu không gặp đứng bên cạnh mình.
Ông từ Vancouver về, may vẫn kịp tới dự tang lễ. Khi ấy Sở Ương mười lăm tuổi vừa thấy ông là nước mắt đã lập tức tuôn trào.
Ba mẹ được hỏa táng, tro cốt được chôn cất. Cuối cùng chỉ còn lại một già một trẻ đứng trước bia mộ hợp táng.
Ông bỗng mở miệng, "Tiểu Ương, con đừng buồn, thật ra chết chóc chỉ là ảo giác."
"Ảo giác?" Sở Ương khẽ nói, "Vậy có cách tỉnh lại từ trong ảo giác hả ông..."
"Mỗi người trong chúng ta đều có giới hạn về nhận thức, bởi vì chúng ta sống trong thời gian và trong một khả năng. Nhưng nếu nhìn từ góc độ của sinh vật ở chiều không gian cao cấp hơn, ví dụ như bốn chiều thì chết chóc không có ý nghĩa nào. Từ gốc độ bốn chiều, thời gian chẳng qua chỉ là tập hợp của những sự kiện khác nhau, những gì chúng ta cho rằng đã xảy ra, ở góc độ vĩ mô thì nó vẫn luôn tồn tại ở nơi đó, chỉ là chúng ta đã bước qua nên mới không nhìn thấy nữa. Còn những chuyện chưa xảy ra cũng đã tồn tại ở một thời gian nhất định nào đó, chỉ là chúng ta chưa xác nhận nên nó mới chưa xuất hiện. Người đã chết, trên thực tế vẫn tồn tại trong khoảng thời gian và không gian riêng biệt, nhưng cơ thể của chúng ta có cùng cấu tạo với thời gian, nên không thể vượt qua giới hạn của thời không, có nghĩa là chúng ta không thể nhìn thấy hoặc tương tác với họ nữa. Đây chính là cái chúng ta gọi là tử vong."
"Ha ha ha, vượt thời gian là điều không tưởng, vì chúng ta là con người." Ông ôn tồn nhìn cậu, "Có điều, biết đâu tương lai sau này con có thể làm được những chuyện mà chúng ta không thể thì sao."
Khi đó Sở Ương không hiểu lắm, nhưng nghe ông giải thích về cái chết xong, chẳng biết sao cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dù ta có chết đi, cũng không hẳn là suy tàn và kết thúc mãi mãi. Chỉ cần ta tồn tại thì sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Cho nên vào lúc này, Sở Ương ngắm nhìn dung nhan khi ngủ như thiên sứ của Lâm Kỳ trong ánh bán mai, lòng cậu cảm thấy chua xót. Cậu nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Lâm Kỳ ra, dịu dàng hôn xuống cái trán trơn bóng.
"Cái chết chỉ là ảo giác..." Sở Ương thì thầm.
"Ừm?" Lâm Kỳ đang mơ màng ngủ mở mắt, "Em nói gì thế?"
"Em nói người đã chết không phải sẽ biến mất hoàn toàn. Chỉ cần đã từng tồn tại thì sẽ mãi mãi tồn tại. Bao gồm cả mẹ của anh." Sở Ương nghiêm túc nói.
Lâm Kỳ chớp mắt vài lần, bật cười khanh khách, "Mới sáng sớm em nói chủ đề gì nặng nề quá vậy?"
"Là ai tối hôm qua ôm em khóc nguyên đêm?" Sở Ương vờ trợn tròn mắt.
"Vậy em đừng an ủi tôi nữa nhé." Lâm Kỳ nhăn mũi.
"Vì em mơ nên mới chợt nhớ tới chứ bộ."
"Em mơ cái gì?"
"Em mơ thấy chuyện lúc ba mẹ vừa qua đời." Sở Ương hờ hững nói, "Khi đó ông em nói cho em biết vài vấn đề, bây giờ em nhớ lại thì phát hiện mình đã hiểu ra rất nhiều điều."
"Nhắc đến ông em..." Lâm Kỳ chống cơ thể, áo ngủ lỏng lẻo lộ ra lồng ngực tuyết trắng khỏe mạnh, ánh mắt Sở Ương thoáng đăm chiêu, "Tôi nhớ em từng nói hồi bé mình có bắt gặp một số sự việc kỳ lạ, sau này trưởng thành thì không thấy nữa. Em có nhớ cụ thể là bắt đầu từ khi nào mình đã không còn nhìn thấy không?"
Nói xong thì thấy Sở Ương không trả lời, nhìn xuống quần áo xộc xệch của mình, ánh mắt hắn lập tức trở nên nguy hiểm lưu manh, nắm lấy cằm Sở Ương, "Tiểu Ương Ương, em đang nhìn gì vậy?"
Sở Ương đột nhiên hoàn hồn, mặt đỏ rần. Cậu vội vàng ho khan một tiếng xong ngồi thẳng lưng, con mắt láo liêng không dám nhìn thẳng Lâm Kỳ, "Có...có nhìn gì đâu."
"Tiểu Ương à, mặt em đổi màu rồi nè ~ "
"Biến đi! Em không có mà!"
"Muốn thì cứ nói, dù tôi mới tỉnh nhưng thể lực đã khôi phục rất tốt đó!"
"Anh còn nói nữa em sẽ...em đi ăn sáng đây!"
"Ê ê ê, em đừng đi ~~~" Lâm Kỳ ôm eo Sở Ương kéo người muốn xuống giường trở về. Sở Ương không ngờ sức lực của Lâm Kỳ khôi phục nhanh tới vậy, bị hắn đè ngã trên giường không động đậy nổi. Lâm Kỳ còn học xấu chống hai tay sang hai bên, tạo thành tư thế cưỡi ngựa đầy mập mờ.
Sở Ương tuyệt đối không thừa nhận mình đang âm thầm nuốt nước bọt đâu, hơn nữa còn cảm thấy hưng phấn nữa.
Lâm Kỳ ung dung nhìn cậu, từ từ cúi đầu, hít hà giữa cần cổ cậu, sau đó lè lười liếm hầu kết ngay cổ, "Ưʍ...ngon quá..."
"Anh đừng quậy!" Sở Ương phàn nàn, nhưng chẳng có chút uy hiếp nào.
"Nghiện còn ngại." Lâm Kỳ thẳng thừng đâm thủng, tim Sở Ương đập điên cuồng, cơ thể nóng hổi....
Cậu bị sao thế này....
Đôi mắt ma mị của Lâm Kỳ nhìn chằm chằm vào cậu, hắn hạ thấp người, duỗi đầu lưỡi liếʍ ɭáρ bờ môi cậu, rồi mạnh bạo hôn xuống. Hắn mút mát nước bọt trong miệng Sở Ương, trêu chọc đầu lưỡi mọi ngóc ngách, nụ hôn nồng nàn kịch liệt như muốn kích nổ.
Sau đó cửa phòng mở.
"Cậu chủ, cậu dậy chưa?" Là giọng nói của quản gia.
Hai người tức khắc cứng đơ tại chỗ. Lâm Kỳ chậc lưỡi, trả lời, "Đợi xíu! Cho tôi thêm chút thời gian."
"Vừa nãy ngài Triệu đã nhận cuộc gọi từ đại trưởng lão nói cần về nước gấp, trước khi đi muốn bàn bạc với ngài một số vấn đề, cậu ấy nhờ tôi hỏi phải chờ bao lâu nữa."
Hiện giờ ngay cả lỗ tai của Sở Ương cũng đỏ bừng. Đừng bảo là Bạch Điện và Triệu Sầm Thương nghĩ bọn họ đang....
Tuy đúng là xém chút sẽ xảy ra chuyện đó thật...
Lâm Kỳ kêu thảm, nằm ngay đơ trên người Sở Ương, chán nản nói, "Tôi đi tắm rửa cái."
Đến khi tiếng bước chân của quản gia đã xa, Sở Ương mỉm cười đẩy hắn sang bên cạnh, hỏi, "Em có cần tránh đi không?"
"Tránh cái gì? Đều là người một nhà cả." Lâm Kỳ vừa nói vừa cởϊ áσ ngủ lộ nửa người trên đi vào nhà tắm, tới cửa lại quay đầu liếc mắt đưa tình với cậu, "Muốn tắm cùng nhau không?"
Sở Ương lườm, "Em xuống lầu trước đây." Rồi nhanh chóng mặc áo len mở cửa chạy ra ngoài.
Trên bàn ăn, Bạch Điện thấy Sở Ương tới thì mỉm cười mờ ám. Nhìn Sở Ương kéo ghế định ngồi, chợt có cái đệm êm ái dày cộm không biết từ đâu xuất hiện dưới ghế cậu.
Sở Ương hoang mang, "Tự dưng lót đệm chi vậy?"
"Thì sợ cậu ngồi cứng quá đâm khó chịu ấy mà." Bạch Điện nói xong, Triệu Sầm Thương đang uống sữa bò phun cái phụt.
Sở Ương đã hiểu ý của Bạch Điện, gương mặt đỏ bừng lần thứ ba. Cậu cầm cái đệm ném ngay đầu Bạch Điện, "Cút! Anh mới khó chịu á!"
Thấy bộ dáng xấu hổ của Sở Ương, Bạch Điện cười run cả người, Triệu Sầm Thương cao lãnh ngồi bên kia cũng phải quay mặt đi giơ tay che cái sự mắc cười khó nhịn, bả vai hơi run run.
"Hai người có thôi đi không!" Sở Ương giận đùng đùng nói.
"Cậu toàn dọa tôi gần chết mấy lần, chẳng lẽ còn không cho tôi coi cậu làm trò đùa hả." Bạch Điện 'thẹn thùng' trừng mắt nhìn cậu.
Một lát sau, Lâm Kỳ mới chậm rãi bước tới. Tắm rửa xong hắn mặc một cái áo cộc tay cùng quần jean, bàn tay đeo găng. Tuy sắc mặt còn hơi thiếu máu nhưng so với ngày thường thì không khác bao nhiêu.
Bạch Điện và Triệu Sầm Thương đều âm thầm thán phục sức ảnh hưởng bởi tiếng đàn của Sở Ương.
Lâm Kỳ mỉm cười ngồi cạnh Sở Ương, nhìn mọi người, "Sao thế? Gặp ma hả?"
Bạch Điện gật đầu, "Đúng đó."
Lâm Kỳ cố tình làm ra vẻ tiêu sái hất tóc ngang trán, "Cậu thấy có con ma nào đẹp trai như này chưa?"
Ngoại trừ Triệu Sầm Thương ngoan ngoãn vuốt mông ngựa bảo "Chưa từng thấy", thì Bạch Điện và Sở Ương đều làm bộ ghét bỏ.
"Được rồi, nói chuyện chính." Lâm Kỳ nhìn Triệu Sầm Thương, "Sao đại trưởng lão muốn gọi cậu về?"
Triệu Sầm Thương nhìn thoáng qua Sở Ương, "Cậu chưa nói cho anh ấy biết về Sở Ương ở thực tế song song khác hả?"
Sở Ương lắc đầu, "Chưa kịp nói..."
Lâm Kỳ nhíu mày, "Sở Ương từ thực tế song song khác là sao?"
"Anh còn nhớ lúc ở bệnh viện Fuci nghe thấy tiếng đàn Cello không?" Sở Ương nhìn Lâm Kỳ, "Chính là một em khác."
Ánh mắt Lâm Kỳ dần đông đặc, "Tôi nhớ."
"Cậu ta đã xuất hiện ở đây, cậu ta muốn em giao quyển sách của người chết ra."
Lâm Kỳ im lặng nhìn Sở Ương, hồi lâu không nói gì.
Triệu Sầm Thương tiếp tục nói, "Lúc ấy Alice cũng đúng lúc trông thấy. Tên Sở Ương kia đã xâm lấn thực tế của chúng ta mấy lần, và dường như có thế lực vô danh nào đó đứng sau, quy mô cũng không nhỏ. Bên trên phát hiện rồi, em không dấu giếm nổi. Đại trưởng lão định tổ chức hội nghị với bộ Thánh Viêm, đến khi đó Sở Ương nhất định sẽ bị triệu tập."
Tay Lâm Kỳ nắm chặt thành quyền. Đây chính là nỗi lo âu của hắn.
Lúc trước ở Yosemite, khoảnh khắc hắn trông thấy ấn phù trên má phải của Sở Ương, hắn lập tức có một suy đoán không hay. Hắn đoán rằng Sở Ương giống như hắn, trên người cũng có phong ấn.
Chỉ là phong ấn đó cực kỳ kiên cố, tuy đã có kẻ hở nhưng vẫn ẩn mình vô cùng tốt, không bị phát hiện, cũng không bị kích phát. Mà người tạo thành phong ấn cho Sở Ương, Lâm Kỳ chỉ nghĩ đến duy nhất một người.
Cái người có thân phận thần bí, không có trong ghi chép của hội trưởng lão...ông của Sở Ương.