Trong quá trình đi sâu vào rừng, Lâm Kỳ luôn chú ý tới trạng thái của Sở Ương.
Hắn đã xem ca khúc do Sở Ương viết khi cậu đang ngủ, chỉ mới ngâm nga giai điệu trong đầu thôi mà khiến hắn rung động khó tả.
Hắn có thể tưởng tượng nếu bản nhạc này được Sở Ương diễn tấu sẽ có lực lượng mạnh tới cỡ nào. Có vẻ như dưới tình huống tinh thần bất ổn, thì tác phẩm của Sở Ương sẽ tạo nên ảnh hưởng mạnh mẽ hơn. Lâm Kỳ hít thở thật sâu, sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, cố gắng ghi nhớ giai điệu trong đầu. Cũng may hắn là người có thiên phú về âm nhạc, ca khúc này tuy dài nhưng đoạn chính lặp lại nhiều lần nên không quá khó nhớ.
Bây giờ họ đã bắt đầu tiến vào càng sâu trong rừng, ít người qua lại, hầu như không còn xuất hiện đường mòn, bước chân cũng khó đi hơn. Sở Ương thở hồng hộc, ngơ ngác theo sau Lâm Kỳ. Dù sao cả một đêm không ngủ, đầu óc rối loạn, cảm giác như sinh bệnh. Lâm Kỳ có mấy lần hỏi cậu muốn nghỉ ngơi chút không, cậu đều khăng khăng bảo đi tiếp.
Cậu có cảm giác rất mãnh liệt là thời gian không còn nhiều.
Như Sở Ương đã nói, khu rừng có chút thay đổi không rõ ràng, nhưng nếu cẩn thận để ý sẽ phát hiện ngay. Trên tuyết rơi đầy những cái lá của cây thông và cây sồi chưa bị bao phủ toàn bộ, chứng tỏ chỉ mơi rơi gần đây, thảm thực vật đã dần dần tỏa ra múi tanh hư thối. Những cành cây trơ trụi có vẻ gớm ghiếc và ngoằn ngoèo hơn trước, vỏ cây bong tróc mục nát từng mảng, nấm mốc đen sì lan rộng trên thân cây từng tốp, chỉ còn lại phần lõi nhẵn nhụi.
Khu rừng đang chết dần chết mòn.
Tựa như ngày tận thế sắp ập đến, bọn họ đi lâu như vậy mà không bắt gặp bất kỳ động vật nào, ngay cả một con chim cũng không thấy. Tất cả lòai vật đã bỏ đi. Không khí cũng từ từ ngưng đọng, không còn nhuần nhuyễn lưu động.
Mùi của đầm lầy nuốt vô số xác động vật ngày càng nồng nặc. Lâm Kỳ nhận thấy lông tơ khắp người đều dựng đứng, trực giác có nguy hiểm càng tăng cao.
Bỗng nhiên, hai người đồng thời dùng bước.
Trước mặt bọn họ xuất hiện một bãi đất trống. Một số tảng đá khổng lồ không rõ từ đâu nằm giữa bãi đất trống, hình thành một vong tròn bất quy tắc. Ngay trung tâm là một cái giếng dựng đứng trơ trọi.
Một cái giếng hoang sơ, những dây leo khô héo và gai nhọn chằng chịt quấn quanh.
Trong rừng sâu núi thẳm tự nhiên xuất hiện một cái giếng, cảm giác kỳ quái càng thêm mãnh liệt. Và mùi của đầm lầy bất chợt trở nên nồng hơn gấp mấy lần.
Lâm Kỳ nói với Sở Ương, "Em ở đây chờ tôi, tôi đi xem sao."
"Em đi với anh."
"Không được, em cứ ở đây quan sát tình hình xung quanh. Tôi không biết mấy người Ahwahnee hôm qua có ló mặt ra nữa hay không."
Sở Ương đành phải gật đầu, vểnh tai chăm chú nghe ngóng động tĩnh khắp nơi, ánh mắt lo lắng nhìn bóng lưng Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ đi vào giữa vòng tròn được bao quanh bởi những tảng đá khổng lồ, phát hiện trên tảng đá có khắc văn tự. Theo như hắn biết thì người Ahwahnee không có bảng chữ cái, hắn xích lại gần để xem, tỉ mỉ phân biệt những con chữ kia.
Là văn tự của The Elder Things*.
*Đã chỉnh sửa và có chú thích ở chương 68 vì edit nhầm thành "người cổ đại".
The Elder Things, nền văn minh vĩ đại đáp xuống trái đất từ các vì sao trước khi loài người xuất hiện, và Shoggoth từng là nô ɭệ do họ sáng tạo, không có ý thức, nó chỉ là một đám tế bào nguyên sinh tổ hợp với nhau thành một chất bán gel nhất định, có thể biến thành bất cứ hình thái nào mà chủ nhân muốn, có thể nâng những tảng đá và kim loại nặng nhất. Sau này, Shoggoth thông qua việc bắt chước chủ nhân của mình rồi dần dần có được ý thức độc lập, tiến hành cuộc phản loạn đầu tiên, kết quả bị The Elder Things trấn áp. The Elder Things sử dụng thuật thôi miên khống chế Shoggoth mấy thế kỷ, mãi cho đến khi khoa học kỹ thuật và văn hóa của họ từ từ thoái hóa do sinh hoạt an nhàn thường ngày, dẫn tới việc mất đi năng lực khống chế Shoggoth, Shoggoth lần thứ hai phản loạn một cách triệt để, thành công thoát khỏi tay The Elder Things, đồng thời đẩy nhanh quá trình suy tàn và diệt vong của The Elder Things trên trái đất.
Shoggoth học được rất nhiều về nền văn hóa của The Elder Things, bao gồm cả văn tự của họ. Chẳng lẽ những tảng đá nằm đây là nơi Shoggoth trú ẩn? Lâm Kỳ quan sát kỹ lớp đất xung quanh tảng đá, nhận thấy có lẽ tảng đá này đã ở nơi đây vài năm, vì nét chữ có độ hao mòn nhất định.
Chắc hắn những người da đỏ kia đã phát hiện ra lối vào thành phố dưới lòng đất nơi Shoggoth ngủ say, nên mới đem mấy tảng đá to dựng thành như vầy. Có lẽ miệng giếng chính là lối vào, là nơi linh thiêng đối với những người da đỏ ở ẩn. Có lẽ đây cũng là lý do tại sao nhóm nhỏ người Ahwahnee tín ngưỡng vào một chủng tộc chưa từng có trong lịch sử loài người. Lâm Kỳ không thể xác định liệu Shoggoth có cách kết nối với người Ahwahnee hay không, hoặc là có người quan sát đa chiều chưa được phát hiện trong số họ, có thể nảy sinh một vài cảm ứng với sinh vật chủng tộc cấp hai này?
Lâm Kỳ tới gần cái giếng, chống lên thành giếng nhìn cửa hang tối tăm mù mịt.
Mùi hôi thối nồng nặc làm hắn phải nín thở, phản ứng rùng mình theo bản năng khiến hắn muốn nhắm tịt mắt, nhưng hắn vẫn kiên trì quan sát bóng tối không chút ánh sang len lỏi. Hắn uốn dây thanh quản của mình phát âm ngôn ngữ của The Elder Things, gọi cái tên "Shoggoth".
Đột nhiên, trong bóng tối dày đặc, như thể được thắp sáng bởi những vì sao, từng con mắt một mở ra. Có lớn, có bé, có giống mắt người, có giống mắt thằn lằn, có giống mắt cá, còn có con mắt đã tiến hóa rõ ràng. Những con mắt ấy như mụn mủ, lúc hiện lúc ẩn, chuyển động liên tục trên đống màu đen. Bọn chúng lít nha lít nhít, dính chùm như trứng ếch xanh, đồng loạt nhìn vào hắn.
"Tiểu Ương! Em còn nhớ hình xăm kia không? Vén tay áo lên đi!" Hắn vội vàng quay đầu gọi Sở Ương.
Sở Ương cuống quít tháo bao tay phòng lạnh, cố gắng vén ống tay áo chống rét dày dặn lên. Nhưng ngay lúc này, tiếng sấm sét kinh khủng từ trong lòng đất cuồn cuộn tràn ra, chấn động khắp mặt đất.
Cậu chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
Miệng giếng trước mắt Lâm Kỳ nổ tung.
Thứ màu đen khổng lồ bay lên trời, mặt đất bị nứt toát. Cả người Lâm Kỳ bị lực tác động cực lớn đánh bay thẳng ra ngoài, va đập mạnh vào tảng đá.
"Lâm Kỳ ! ! !" Sở Ương vội vàng chạy tới, nhưng mặt đất dưới chân bất ngờ hiện nứt ra khiến cậu mất thăng bằng té ngã. Mặt đất nghiêng ngả, cậu lăn dần về một hướng, nhanh chóng vươn tay nắm lấy lùm cây trên mặt đất.
Từ dưới mặt đất, thứ màu đen khổng lồ không ngừng tuồn ra như dung nham phun trào, tản mạn tứ tung trên bầu trời, giống như cái ô che rợp mấy dãy núi xung quanh. Sở Ương nhìn thấy vô số con mắt giống như mụn mủ, rất nhiều con mắt có ở địa cầu lẫn con mắt chưa từng tồn tại, nhào lộn tứ tung trên thân thứ bẩn thỉu nửa lỏng nửa rắn kia, đưa đẩy chen chúc. Khung cảnh hãi hùng tráng lệ choán hết tầm nhìn của cậu như một cơn ác mộng.
Thứ khổng lồ đó đột nhiên từ trên trời đổ ầm xuống, những vách núi và tảng đá sừng sững bao nhiêu năm đang sụp đổ, từ hai bên ồ ạt ào xuống; cây cối trên núi bị nghiền nát thành từng mảnh bởi một lực cực lớn; cả vùng đất rung chuyển dữ dội. Xác núi đá bị lực lượng khổng lồ phá hủy từ trên trời rơi xuống như một trận mưa thiên thạch, Sở Ương và Lâm Kỳ giống như con kiến không kịp chạy thoát khi bão tố ập đến, và có thể bị đè bẹp bất cứ lúc nào. Đầu óc Sở Ương trống rỗng, chỉ biết mình muốn tới cạnh Lâm Kỳ. Cậu khó nhọc bò lết, rốt cuộc cũng di chuyển đến tảng đá to lung lay sắp đổ, trông thấy Lâm Kỳ đang dùng tay bảo vệ đầu và không thể di chuyển trong trận động đất kịch liệt.
Sở Ương bổ nhào qua, duỗi tay kéo Lâm Kỳ lại. Ngay tức khắc tảng đá to cũng ngã xuống.
Sở Ương đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu chậm một chút nữa thôi, Lâm Kỳ chắc chắn sẽ bị tảng đá đó đè bên dưới.
Tuy nhiên Lâm Kỳ đã bị thương, vết máu uốn lượn chảy từ trán xuống. Có lẽ do lực va chạm vào tảng đá do đột ngột bị đánh bay tạo thành. Sở Ương ôm chặt Lâm Kỳ, cố gắng che chắn cho Lâm Kỳ khỏi cơn mưa đá, cảm giác mọi thứ xung quanh đều sụp đổ.
Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Muốn chết thì mình cùng chết.
"Bàn tay" khổng lồ của Shoggoth cuối cùng cũng nhắm vào họ và hạ xuống, Sở Ương chợt nhớ tới lời nói của Lâm Kỳ khi nãy, dứt khoát cởϊ áσ khoác ra, vén tay áo để lộ hình xăm do Lâm Kỳ thiết kế cho cậu. Thứ màu đen không lồ chết chóc chỉ còn cách họ không tới năm mét đột ngột lùi bước như bị đau, sau đó tản ra hai bên, tránh khỏi bọn họ rút lui tứ phía.
Bọn họ rơi xuống dưới mặt đất.
Sở Ương không biết trong quá trình rơi mình có gào thét hay không, cậu nghĩ chắc là có. Cậu chỉ nhớ rõ một điều là Lâm Kỳ cũng ôm cậu thật chặt, cùng cậu rơi xuống.
Đến khi bụi bặm tan hết, bọn họ vẫn còn sống. Mặt đất bị hõm thành cái hố sâu như thể bị thiên thạch đập mạnh.
Tiếng động ầm ầm như sét đánh làm cả đầu Sở Ương muốn nổ tung, cậu ngẩng đầu thì thấy Shoggoth che khuất cả một vùng trời rộng lớn trong tầm mắt cậu. Cậu có thể cảm giác được cơn đói của sinh vật cổ xưa khổng lồ này, nó đói khát điên cuồng. Nó muốn ăn cái gì đó, muốn ăn rất nhiều rất nhiều thứ. Nó muốn đi tới nơi có nhiều vật sống....
Ví như thành thị.
Bấy giờ, Lâm Kỳ buông cậu ra, hắn cẩn thận đứng thẳng người dưới hố sâu đang liên tục chấn động. Sở Ương thấy Lâm Kỳ nhắm mắt, hô hấp thật sâu, sau đó mở miệng.
Âm nhạc réo rắt phát ra từ dây thanh quản của hắn, là ca khúc Sở Ương mới sáng tác xong, không có lời, chỉ có tiếng nhạc ngâm nga đơn thuần vang vọng từ khoang bụng của hắn.
Sở Ương chưa bao giờ biết thì ra có thể hát thông thường, thậm chí hát mà không có lời bài hát, hóa ra còn có thể trình diễn theo nhiều cách đa dạng và tuyệt vời đến vậy. Đây là sự kết hợp độc đáo giữa sự ngây thơ nhất và sự quyến rũ nhất, rõ ràng và mở ảo, nhưng lại bị bao trùm trong màn sương mịt mù, sự yên tĩnh ban đầu dần được mở rộng, khống chế hơi thở hoàn hảo, chuyển hướng vòng quanh hoàn hảo, khiến người ta nhớ đến tiếng còi dụ hoặc trong đêm sương mù và hiu quạnh trên biển đã hấp dẫn chàng thủy thủ đến với cái chết.
Lúc đầu, tiếng hát bị tiếng sấm quá lớn lấn át như không có chút tác dụng nào. Nhưng dần dần, những vật thể gần bọn họ nhất là những vật thể bị ảnh hưởng đầu tiên. Sức đánh của chúng không còn mạnh mẽ có lực nữa, chúng hơi choáng váng, bắt đầu tản mát thành từng gợn sóng.
Sau đó, Lâm Kỳ hát đến đoạn cao trào đầu tiên.
Tựa như một biển sao trong vũ trụ đột nhiên bùng phát vào một khoảnh khắc bị nén đến cực điểm, tựa như những gợn sóng hình vòng cung khuấy động hàng chục triệu năm sau vụ nổ hành tinh chết chóc, tựa như tiếng hót có một không hai của chú chim lao vào bụi mận gai trước khi chết. Sự lộng lẫy tột cùng đi kèm với cái chết thấu xương, hòa quyện hoàn hảo với khúc nhạc mạnh mẽ và máu lửa, tự nhiên mà thành, bổ trợ cho nhau. Như thể bài hát này không có khả năng biểu đạt theo cách khác, chỉ có giọng hát của duy nhất người này mới thể hiện hết toàn bộ sức mạnh trong giai điệu.
Sở Ương ngây dại, cậu không ngờ khi giọng Lâm Kỳ cất lên trong đoạn điệp khúc, cậu đã chảy nước mắt. Đây là thứ cảm xúc thuần khiết, chấn động, thứ hạnh phúc nguyên thủy nhất khi mà cái mình sáng tạo được thăng hoa đến một mức độ khác biệt.
Khoảnh khắc ấy, cậu quên mất tình cảnh bọn họ đang ở, quên mất thứ tà ác cổ xưa đang đối diện với họ, lỗ tai cậu như đào thải hết mọi tạp âm khó chịu đi, chỉ còn lại giọng hát này, trong mắt chỉ chứa đựng bóng hình một người.