Nơi lánh nạn của bộ Thánh Viêm nằm sâu dưới lòng đất ở trung tâm Phố Tây, Thượng Hải, phải đi vào từ một ga tàu điện ngầm có cổng sắt treo "cấm vào trong thời gian xây dựng", đi bộ dọc theo đường hầm tối tăm một lúc thì có một cửa thang máy xuất hiện, cùng với thiết bị nhận diện bằng dấu vân tay. Tiêu Dật Tuyền quét dấu vân tay của mình và cửa thang máy mở ra.
Lâm Kỳ ôm Sở Ương bước vào bên trong, Tiêu Dật Tuyền cũng đi vào theo. Trên đường đi, Lâm Kỳ đã kể lại ngắn gọn quá trình gặp người của Độc Thần Giáo và con Adok khổng lồ kia ở cửa hàng bách hóa số tám, Tiêu Dật Tuyền biết chuyện này rất hệ trọng nên đã lập tức báo cáo với đại pháp sư mà anh ta trực thuộc để yêu cầu được tiếp viện thêm. Vấn đề là cả hai đều biết rằng càng gửi nhiều người thì rủi ro càng lớn, vì như thế thì Adok sẽ càng dễ dàng thu hoạch con mồi hơn, và không chừng đây còn đúng ý nó ấy chứ.
Nhưng bây giờ Lâm Kỳ không quan tâm được nhiều.
Nơi lánh nạn là một mê cung dưới lòng đất với đầy đủ các thiết bị sinh tồn, thậm chí còn có cả một kho lưu trữ thức ăn nén cực lớn. Có điều nếu không có người cấp cao của bộ Thánh Viêm dẫn đường, thì rất có thể sẽ bị mắc kẹt ở một số ngõ cụt trông giống hệt nhau. Sau khi cánh cửa mở ra một phần thì nhìn thấy bức tường bằng xi măng, đây là tình huống khá may mắn. Vì có một vài cửa là hố sâu, người nào không biết sẽ bị rơi xuống như chơi và sẽ bị ăn thịt bởi những sinh vật quái dị xấu xí được nuôi dưỡng bên dưới.
Tiêu Dật Tuyền dẫn họ vào một căn phòng đủ rộng cho bốn năm người, Lâm Kỳ đặt Sở Ương nằm xuống giường. Tiêu Dật Tuyền kiểm tra sơ bộ tình trạng của Sở Ương, vạch mắt nhìn con ngươi của cậu một chút, sau đó nói, "Cậu ấy có triệu chứng mất nước, cần truyền dịch."
Lâm Kỳ nói, "Có lẽ nên dùng thêm thuốc an thần....Tôi nghĩ khi tỉnh lại tinh thần của cậu ấy sẽ rất bất ổn."
Tiêu Dật Tuyền nhìn thấy những chỗ lồi lõm như dây leo từ ngực đến xương sườn Sở Ương, liền biết đối phương đã tiếp nhận Dấu Thánh. Những tín đồ của Độc Thần Giáo bị "dây leo" tóm được không rõ là thực vật hay động vật, có khả năng là từ Dấu Thánh của Sở Ương để lại, "Cái giá cậu ấy trả là trên phương diện tinh thần sao?"
Lâm Kỳ nói, "Là Sanity."
Tiêu Dật Tuyền giật mình nhìn Sở Ương đang hôn mê bất tỉnh. Trong trận chiến tranh năm đó, bộ Thánh Viêm và hội trưởng lão có quan hệ đồng minh, hai giáo hội đến bây giờ vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác giúp đỡ lẫn nhau, vì thế nên anh ta đã trị liệu cho không ít thành viên của hội trưởng lão, đồng thời mới hiểu biết kha khá trả giá về Dấu Thánh của họ. Đây không phải là Sanity thuộc về Flying Polyp sao? Nhưng trông có vẻ không giống lắm.
"Anh nói cậu ấy đã sử dụng quá độ à? Là lần đầu tiên cậu ấy sử dụng đúng không?"
Lâm Kỳ gật đầu.
Tiêu Dật Tuyền toát ra vẻ đồng tình. Anh ta rất có cảm tình với Sở Ương, cũng rất cảm thông cho cậu, Trần Y và Chúc Hạc Trạch. Anh ta thật sự không đành lòng nghĩ tới cái cảnh một thanh niên trầm ổn nội liễm sẽ biến thành một kẻ điên mê sảng luôn tự làm hại mình.
"Tôi sẽ chuẩn bị thuốc an thần. Tuy nhiên, tốt hơn hết anh nên liên hệ với bác sĩ khoa tâm thần hoặc bác sĩ tâm lý cho cậu ấy đi." Tiêu Dật Tuyền thở dài nói, "Benzodiazepines* sẽ làm giảm các triệu chứng của cậu ấy, có điều vẫn có tác dụng phụ. Quan trọng nhất là tịnh dưỡng."
*Benzodiazepine là nhóm gồm các thuốc an thần gây nghiện thường được gọi tắt là "Benzo" bao gồm: Chlordiazepoxide, Diazepam, Oxazepam. Loại thuốc này được sử dụng rộng rãi, thường để trị các chứng lo âu, căng thẳng, mất ngủ khi dùng liều cao, giúp chữa bệnh động kinh, nghiện rượu.
"Tôi biết rồi." Lâm Kỳ khẽ đáp ngồi bên cạnh Sở Ương, cau mày, không còn bộ dạng phách lối tự mãn như bình thường nữa. Hắn ngẩng đầu gật nhẹ với Tiêu Dật Tuyền, "Cảm ơn anh đã giúp tôi."
Tiêu Dật Tuyền lắc đầu, "Giờ hai người cứ tránh tạm ở đây trước đã, đợi bên ngoài an toàn rồi hẵng rời đi."
Mười phút sau, Tiêu Dật Tuyền đem bịch truyền dịch quay lại, cho Sở Ương uống thuốc an thần, đút nước muối sinh lí vào rồi vội vã rời đi.
Lâm Kỳ lẳng lặng trông chừng Sở Ương. Điện thoại của hắn đã mất lúc bị Adok bắt được, vươn tay sờ túi của Sở Ương, tìm thấy điện thoại thì gửi tin nhắn cho Triệu Sầm Thương. Triệu Sầm Thương trả lời rất nhanh, nói rằng các trưởng lão đã biết chuyện ở Thượng Hải và đang họp bàn về việc tiếp viện cho bộ Thánh Viêm. Hơn nữa cậu ta muốn tự mình tới đón nhóm bọn họ. Lâm Kỳ ngẫm nghĩ, bảo cậu ta khoan hãy hành động, dù sao Thượng Hải bây giờ cũng không an toàn, đi vào hay đi ra đều nguy hiểm. Vẫn là chờ bộ Thánh Viêm xử lý trước đã, quan sát tình huống thêm rồi lại tính.
Sau khi sắp xếp xong hàng loạt công việc, Lâm Kỳ mới cảm thấy cơn mệt mỏi dày đặt ùn ùn kéo tới. Sờ Ương đã uống thuốc an thần, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh dậy, chi bằng mình nghỉ ngơi khoảng hai tiếng. Hắn đến giường bên cạnh giữ nguyên quần áo rồi nằm xuống, lấy điện thoại của Sở Ương cài báo thức sau hai tiếng, xong mê man thiếp đi.
Dù hắn rất mệt nhưng hắn lại ngủ không yên.
Những vụ nổ dữ dội và đạn bay từ mọi hướng như một cơn mưa. Hắn trông thấy người lính vừa mới cho mình một ngụm vodka đã bị nổ thành hai mảnh, trông thấy cậu bé chỉ mới mười tám tuổi thanh xuân bị đạn bắn thành cái sàng, trông thấy tên chỉ huy thô lỗ tàn bạo của họ bị đánh nát nửa cái đầu. Mỗi một viên đạn xoẹt qua tai là mỗi cái chết, một cái chết tàn nhẫn lạnh lẽo. Máu thịt dường như là thứ không có giá trị nhất, chúng nằm rải rác khắp nơi như cỏ dại bị bật gốc bởi gió mạnh.
Hắn trông thấy những người đàn ông bình thường mãnh mẽ nhất ôm lấy đôi chân bị đạn bắn máu thịt me be bét của mình, kinh hoàng bò trên mặt đất khóc hu hu gọi mẹ; trông thấy những người ôm ấp lý tưởng cao cả là bảo vệ Tổ quốc, hy sinh mạng sống của mình cho Tổ quốc và nhập ngũ bằng mọi giá, thi thể của những cậu bé đầu tiên bị bắn vào đầu đang trong quá trình thối rửa và sinh ra giòi bọ; trông thấy những người theo đạo thiên chúa ngay cả con kiến cũng không muốn gϊếŧ vậy mà có thế không chớp mắt chỉa súng hạng nặng bắn chết kẻ địch; trông thấy người đàn ông chính trực nhất lại bị cơn đói hành hạ không thể chịu đựng mà đi ăn trộm bánh mì của dân thường, sau đó vừa nức nỡ nói xin lỗi vừa ăn như hổ đói...
Đáng sợ nhất là kẻ đánh nhau với họ, không phải là quái vật ghê tởm khổng lồ trong vũ trụ mà là con người với nhau.
Cùng là người, chỉ khác biệt ngôn ngữ, nền văn hóa và quốc tịch. Tất cả các binh sĩ bọn họ ngày bình thường là giáo viên, là nghệ thuật gia, là bác sĩ, là công nhân, là thương nhân,....Nhưng ngay lúc này, cả hai bên đều giành giật nhau đến méo mặt, muốn dồn nhau vào chỗ chết.
Theo thời gian dần trôi, Lâm Kỳ ngày càng ít mơ về chiến tranh thế giới nổ ra ở tuổi đôi mươi. Nhưng đôi lúc, nhất là những khi hắn cực kỳ mệt mỏi, cơ thể suy yếu, hắn sẽ mơ lại mộng cảnh đáng sợ đó. Bất kể sau này hắn có nhìn thấy bao nhiêu cảnh tượng khủng khiếp, đã chiến đấu với bao nhiêu chủng tộc thần mạnh bạo đến đâu, thì địa ngục trần gian do con người tạo ra hơn tám mươi năm về trước mới là nỗi ác mộng ghê rợn nhất đối với hắn.
Chuông báo thức cảnh tỉnh hắn từ cơn ác mộng. Tim hắn vẫn đập thình thịch, ánh mắt mất tiêu cự một lúc lâu. Dần dần hắn mới tỉnh táo trở lại, con mắt hơi chuyển động thì phát hiện Sở Ương ở giường đối diện biến mất.
Lâm Kỳ ngồi thẳng dậy, thì nhận ra Sở Ương không có ra khỏi phòng. Vừa thở được nửa hơi bất chợt thấy tình trạng của Sở Ương không bình thường.
Sở Ương ngồi xổm trước cửa đưa lưng về phía hắn, cứ liên tục vân vê mày mò cái gì đó như chăn mền. Lâm Kỳ quan sát xung quanh, phát hiện hai cái chăn trên hai cái giường lớn đều bị kéo xuống. Hắn mơ hồ rời giường đi đến sau lưng Sở Ương. Thấy Sở Ương đang dùng kéo không biết lấy từ đâu cắt cái chăn thành từng mảnh dài, sau đó nhét vào trong khe cửa. Trên dưới góc cạnh của cánh cửa chỗ nào hở là nhét hết chỗ đó.
Dù có nghe được tiếng bước chân thì Sở Ương cũng không thèm quay đầu nhìn hắn.
Trái tim Lâm Kỳ hoàn toàn chìm xuống. Hắn ngồi cạnh Sở Ương, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, "Tiểu Ương, cậu đang làm gì vậy?"
Sở Ương nhìn hắn một cái, sắc mặt có hơi lúng túng, "Tôi...Tôi làm xong ngay đây."
"Sao lại bịt khe cửa lại?" Lâm Kỳ kiên nhẫn hỏi, "Cậu thấy lạnh à?"
Ánh mắt Sở Ương thất thường, như đang nghĩ có nên nói thật hay không, nhưng đến cùng cậu cũng không rành chuyện lừa người nên đành xấu hổ nói, "Tôi...Tôi sợ Adok sẽ mò vào."
"Chúng ta đang ở nơi lánh nạn của bộ Thánh Viêm, chỗ này rất an toàn."
"Nhưng tôi đã thấy....Adok ăn rất nhiều côn trùng, nó có thể biến thành kiến thành nhện, rồi sẽ từ khe cửa mà chui vào. Nếu lúc hai chúng ta đang ngủ, nó có thể nhân cơ hội gϊếŧ anh hoặc tôi. Đến khi anh tỉnh, tôi không thể xác định anh có phải là Lâm Kỳ thật hay không, và anh cũng không thể xác định có phải là tôi thật hay không...Nên nhất định phải nhét kín hết, tôi cũng bịt cả miệng thông gió lại luôn rồi." Sở Ương nói với giọng điệu nhanh chóng không chút mạch lạc, như muốn thuyết phục Lâm Kỳ cái gì đó. Lâm Kỳ để ý rằng trước mỗi lần cắt vải, cậu nhất định sẽ đóng mở ba lần xong mới giảm tần xuất nhét vải. Vừa rồi lo nói chuyện với Lâm Kỳ, có lẽ là quên chưa thực hiện động tác ấy nên nói xong cậu lại đóng mở ba lần rồi cẩn thận cắt từng chút một....
Những hành vi nghi thức lặp đi lặp lại, những suy nghĩ phi lý nhưng không thể tránh khỏi....Lâm Kỳ biết, đây là chứng ám ảnh cưỡng chế.
Nếu những hành vi và suy nghĩ này ở trong hoàn cảnh tỉnh táo, có lẽ Sở Ương sẽ cảm thấy chính mình thật kỳ cục, vì dù có lấp đến cỡ nào thì vẫn sẽ có khe hở tồn tại. Nhưng trong lúc phát bệnh, người bệnh sẽ cho rằng mọi thứ đều hợp lý, nếu không làm sẽ có chuyện xấu xảy ra. Một nửa trong số những suy nghĩ đó cho là không thể xảy ra, nửa còn lại lại cho rằng lỡ đâu xảy ra thì phải làm sao đây?
Họ phải nghĩ cách để ngăn chặn những tai nạn "Ngoài ý muốn" có thể xảy ra nhất.
Từ những cơn hoảng loạn đến những triệu chứng ám ảnh cưỡng chế....Quả nhiên tình trạng đang có chiều hướng biến xấu đi.
Lâm Kỳ biết bây giờ mà cứ cố ngăn cản Sở Ương sẽ chỉ khiến đối phương càng thêm lo âu bất an, thậm chí là không thể nghĩ tới chuyện khác. Vì vậy hắn chịu đựng cảm giác đau lòng, nhỏ giọng nói, "Tôi giúp cậu làm được không?"
Sở Ương bất ngờ nhìn hắn, không nghĩ tới Lâm Kỳ lại không khuyên ngăn cậu.
Sơ Ương hiểu hành vi lúc này của mình có hơi quái dị, nhưng lỡ đâu có chuyện xảy ra thì làm thế nào? Thay vì chấp nhận nguy hiểm thì không bằng lấp kín mọi khe hở....Có điều cậu cũng biết, trong lòng Lâm Kỳ nghĩ chắc cậu đã điên tới nơi rồi.
Ấy vậy mà Lâm Kỳ không hề chế giễu cậu, cũng không hề can ngăn cậu....Điều đó khiến cậu cảm thấy nhẹ nhóm như được cứu rỗi.
Lâm Kỳ cầm lấy tấm vải Sở Ương đã cắt xong, kiên nhẫn nói, "Trước khi nhét vào khe hở, tôi có cần làm gì không? Như đóng mở ba lần ấy."
Sở Ương lúng túng lắc đầu, cậu không ngờ đến động tác nhỏ kia Lâm Kỳ cũng để mắt tới. Sự xấu hổ ngượng ngùng làm tai cậu nóng bừng.
Ngay cả bản thân cậu cũng biết mình kỳ quặc như thế nào vào lúc này.
Lâm Kỳ dịu dàng nắm chặt cổ tay cậu, "Tiểu Ương, cậu hãy nhớ, chuyện gì cậu cũng có thể nói với tôi. Tuy tôi không phải là bác sĩ tâm lý, nhưng tôi sẽ nghĩ cách để cậu cảm thấy tốt hơn."
Sở Ương ngây ngốc nhìn hắn, hốc mắt bắt đầu cay xè. Cậu hốt hoảng dời tầm mắt sang chỗ khác, tiếp tục cắt tấm vải trên tay.
Có sự giúp đỡ của Lâm Kỳ, tất cả mọi khe hở trong phòng đều bị lấp kín. Sở Ương rốt cục cũng thả lỏng trở về giường mình nằm xuống. Lâm Kỳ chú ý mỗi bước chân của Sở Ương đều chuẩn mực giẫm lên gạch lót sàn, không hề giẫm phải khe hở giữa các gạch với nhau.
Lâm Kỳ rót một ly nước đưa cho Sở Ương. Sở Ương mơ màng cầm ly nước, cúi đầu nhìn chân mình như đứa trẻ phạm lỗi, "Xin lỗi...."
Lâm Kỳ ngồi cạnh Sở Ương, còn cố ý cách cậu thật gần, cười nói, "Có gì mà phải xin lỗi chứ? Muốn xin lỗi cũng nên là tôi mới đúng, đi kéo cậu vào cái bẫy thế này."
"Có phải tôi đang dần trở nên phát điên hay không?" Sở Ương nâng tay lên che trán mình, "Trong đầu tôi có rất nhiều ý nghĩ không ngừng đảo qua lộn lại, cũng không thể dừng được...."
Lâm Kỳ có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của Sở Ương. Hắn đột nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng chộp lấy bả vai Sở Ương ôm cậu vào lòng.
Sở Ương sững sờ.
Mặc dù trước đó ở cửa hàng bách hóa Lâm Kỳ cũng đã từng ôm cậu, nhưng khi ấy tâm trí cậu rất hỗn loạn đến nỗi không nhớ rõ cái gì. Mà bây giờ, tuy tinh thần cậu vẫn còn bất ổn, thế mà lại có thể cảm nhận một cách chân thật nhất sự ấm áp nhu tình này.
Lâm Kỳ dùng tay đeo găng dịu dàng đặt sau gáy Sở Ương, cứ như vậy lẳng lặng ôm chầm cậu. Căn phòng giờ phút này yên tĩnh biết bao, dường như ngay cả thời gian cũng đều lắng đọng.
"Sẽ ổn thôi." Lâm Kỳ bình ổn trầm tĩnh nói, "Cậu chỉ quá mệt mỏi, cậu cần nghỉ ngơi. Tôi sẽ luôn bên cạnh cậu, đừng sợ."