Lâm Kỳ ngay lập tức nở nụ cười nhu thuận rạng rỡ, là biểu hiện tiêu chuẩn đối với người lớn tuổi, "Chú Tiền, sao chú lại đích thân đến vậy?"
"Chú tính đợi các cậu thu xếp ổn thỏa mới rời đi. Mấy ngày tới nếu gặp chuyện gì khó giải quyết thì cứ đến tìm chú." Người được gọi là chú Tiền dùng giọng điệu quá mức tôn trọng nói với người nhỏ tuổi hơn mình, "Chú đã thông báo cho vài người, nên sẽ không ai gây phiền phức cho các cậu đâu. Có điều học sinh bên khu này không dễ quản lý lắm...."
"Chú đừng lo, đối phó với mấy đứa trẻ chẳng lẽ tôi còn chịu thua sao."
Chú Tiền gật đầu, giao một xấp văn kiện cho Lâm Kỳ, rồi quay sang gật đầu với Sở Ương một cái liền đi khỏi.
Hầu hết học sinh hiện tại ở trường đều đang luyện thi, nhân cơ hội này bọn họ dạo quanh ngôi trường một lượt để tìm hiểu tình hình. Khu nam sinh có hai tầng dạy học, bao gồm phòng dạy nhạc, phòng dạy mỹ thuật và khán phòng. Tầng dạy học vô cùng rộng rãi, có cửa sổ bên trái và phòng học bên phải. Thỉnh thoảng sẽ có vài học sinh đi ngang qua, nhỏ giọng thủ thỉ, xung quanh đều yên tĩnh. Sở Ương dùng điện thoại chụp bản đồ của từng tầng, đề phòng trường hợp không tìm thấy đường trở lại trong thực tế song song.
Lát sau, chuông tan học vang lên. Đột nhiên cánh cửa của mọi lớp học trong hành lang đều đồng loạt mở, một nhóm lớn nam sinh ồ ạt đi ra, sự im lặng bất chợt bị phá vỡ bởi những âm thanh ồn ào của các nam sinh trẻ tuổi. Các nam sinh mặc đồng phục Tôn Trung Sơn màu đen hô to "Ăn cơm thôi" gào thét chạy vụt qua người họ, làm cặp kính trên mắt Sở Ương xuýt bay mất. Lâm Kỳ nhanh chóng giữ chặt cậu tránh sang bên cạnh, nhìn đám thiếu niên như sói đói chạy ầm ầm trên hành lang. Còn lại một vài nam sinh đang đi chậm rãi nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái mấy lần, chắc là thấy hai người họ trông lạ mặt.
Sở Ương tự hỏi liệu mình mặc bộ đồng phục này có quá tuổi hay không, đang lo lắng thì bị Lâm Kỳ giật cổ tay.
"Họ đi hết rồi, chúng ta hãy đến phòng học có con quỷ thắt cổ trong ảnh chụp xem sao." Lâm Kỳ khẽ nói.
Phòng học là lớp mười hai ban một, bây giờ được sử dụng làm một lớp học bổ túc cho các cuộc thi toán. Bên trong phòng học trống không, trên bàn của mỗi người chất đầy sách vở và bài thi, lung lay muốn sắp đổ. Bảng đen trước cửa lớp viết dày đặc những chữ số như đề toán đại học, tuy Sở Ương ghét khoa tự nhiên nhưng thành tích môn toán ở trung học và đại học lại rất tốt, mãi về sau khi bỏ học lập ban nhạc, vì đã quá lâu không đụng đến, nên hiện tại cậu giật mình nhận ra có rất nhiều cái mình nhìn không còn hiểu như hồi đó nữa.
Phòng học rõ ràng là được chiếu sáng rực rỡ, nhưng vừa bước vào Sở Ương đã cảm thấy sự ngột ngạt nồng đậm, khiến người ta vô thức muốn ngừng thở. Họ đi đến phía sau bục giảng, nơi con quỷ thắt cổ xuất hiện, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy không có thứ gì để cưng cấp điểm tựa cho dây thừng, nhưng lại có một mảng mốc đen lạ lùng cỡ lớn trên trần nhà, lít nha lít nhít. Nhìn hồi lâu, càng cảm thấy nó y chang như mặt người.
Sở Ương nhíu mày, "Thật buồn nôn..."
Lâm Kỳ ngẩng đầu, đột nhiên hai tay chống đỡ bục giảng, linh hoạt leo lên, sau đó nói với Sở Ương, "Đưa cây chổi ở sau cửa cho tôi."
Sở Ương theo lời đem tới, Lâm Kỳ nhận lấy, tay nắm nơi nối đầu chổi với cây chổi rồi giơ lên cao, cầm vững đâm tới chỗ nấm mốc trên trần nhà.
Chỗ cán chổi chạm vào trần nhà dường như hơi sụp xuống, như thể bị ngâm nước nên mềm đi.
Sở Ương hỏi, "Bị lây nhiễm rồi hả?"
"Ừm, có khả năng. Vật chất đã bắt đầu chịu ảnh hưởng, thần trí của học sinh trong trường này có lẽ cũng đã bị ảnh hưởng ở một mức độ đáng kể." Lâm Kỳ thì thầm, "Dạo gần đây tình trạng bị lây nhiễm sao lại nhiều như vậy nhỉ?"
Sở Ương vừa định hỏi có phải do "chính mình" khác làm hay không, thì ngay lúc này bất chợt nghe thấy một giọng nam nghiêm nghị khàn khàn do vừa mới bể giọng vang lên, "Mấy người đang làm gì đó? !"
Quay đầu, thì thấy một nam sinh cao gầy với vẻ mặt mang theo sự nghi ngờ và địch ý nhìn chằm chằm nhóm bọn họ, tóc cạo đến ngắn ngủn, trên trán có vài nốt mụn. Đứng lững thững đút tay vào túi quần, rất ra dáng thiếu niên bất lương.
Lâm Kỳ từ trên bục giảng nhảy xuống, hòa đồng mỉm cười, "Xin chào bạn học, tụi tôi là học sinh mới chuyển trường tới."
"Học sinh chuyển trường?" Giọng nam như trai hư thong thả đến gần, "Tôi chưa từng nghe có học sinh chuyển trường lại tới trong kỳ nghỉ đông. Các cậu đến đây trộm đồ đúng không?"
Sở Ương vội vàng nói, "Không phải, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi thật sự là vừa mới chuyển trường tới. Người nhà muốn chúng tôi làm quen với môi trường luyện thi đôi chút."
Thiếu niên kia thấy bộ dạng Sở Ương trung thực, cùng giọng điệu chân thành, tin tưởng ba phần, "Thế các cậu tham gia cuộc thi chia lớp chưa? Thuộc ban nào?"
"Là ban này." Giọng điệu Lâm Kỳ có chút đối chọi gay gắt, "Nếu cậu không tin thì đây là thẻ học sinh của chúng tôi." Nói xong cầm hai tấm thẻ ra, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa lung lay trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên đoạt lấy, chăm chú quan sát, rồi lại nhìn hai người họ mới miễn cưỡng tin tưởng, nhưng vẫn cứng đầu hừ cười một tiếng, "Tôi cho rằng ba mẹ mình đã đủ kỳ quặc, không ngờ các cậu còn thâm hơn cả tôi. Kỳ nghỉ đông dài hạn, trải qua nhiều năm giờ không chịu được nữa nên đưa các cậu tới đây nhỉ. Có điều trông hai người không giống anh em cho lắm?"
Anh em á? Bấy giờ Sở Ương mới âm thầm nhìn thoáng qua thẻ học sinh trong tay đối phương, quả nhiên tên của cậu ta đã được đổi thành "Lâm Ương".
Mắc cái quỷ gì lại là cùng họ với Lâm Kỳ chứ.....
"À, cậu ấy là con nuôi." Lâm Kỳ chỉ chỉ Sở Ương, mỉm cười thật ngây thơ.
Mạc Hiểu Phi xoi mói đánh giá bọn họ, bỗng nhiên nhìn chằm chằm tay Lâm Kỳ rồi hỏi, "Đang trong lớp học sao cậu còn mang găng tay?"
Đúng lúc này, một giọng nói khác truyền đến, "Mạc Hiểu Phi, có chuyện gì thế?"
Nam sinh được gọi là Mạc Hiểu Phi tỏ vẻ phiền chán, mất kiên nhẫn quay đầu nói với một nam sinh có làn da trắng nõn và sạch sẽ đẹp trai vừa đi vào lớp, "Hai người kia bảo mình là học sinh mới chuyển trường tới lớp chúng ta, tôi thấy có chút khả nghi."
Nam sinh kia nhận lấy thẻ học sinh trong tay Mạc Hiểu Phi xem xét, cười nói, "Đã có thẻ học sinh thì đúng rồi." Sau đó nhìn về phía hai người Lâm Kỳ và Sở Ương, mỉm cười vô cùng thân thiện, không hiểu sao Sở Ương lại nhớ đến nụ cười mê hoặc của Lâm Kỳ khi mới gặp gỡ một ai đó, luôn luôn tỏ ra quen thuộc làm người ta thấy rất giả tạo, nhưng đối với người lần đầu gặp hắn sẽ thấy nụ cười như vậy rất chân thành, "Xin chào, tôi là lớp trưởng Nhậm Hạo, người này là lớp phó học tập Mạc Hiểu Phi." Nói xong, cậu ta lần lượt bắt tay với Lâm Kỳ và Sở Ương, vô cùng trịnh trọng, Sở Ương cứ tưởng mình đi diện kiến người lớn không ấy chứ, dễ sợ thiệt.
Dù là ngày nghỉ nhưng cơ bản học sinh cuối cấp 3 vẫn ở lại học bù nên lớp học đều chật kín, hầu như không còn chỗ trống. Nhậm Hạo "Mượn" giùm họ hai bộ bàn ghế, đồng thời còn nhiệt tình mời bọn họ đi ăn cơm chung, sẵn tiện làm quen với các bạn học khác. Sở Ương theo bản năng định từ chối, thì lại nghe Lâm Kỳ nhanh miệng đáp, "Được đó! Tôi đói muốn chết luôn rồi!"
Sở Ương trừng mắt nhìn Lâm Kỳ, tên này bị điên à? Hai người họ hai lăm hai sáu tuổi giả dạng con nít bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ tẩy, vậy mà hắn còn muốn đi làm quen với mấy thằng nhóc tuổi dậy thì cơ đấy? ! Lâm Kỳ ôm lấy vai Sở Ương, cười hì hì nói với hai nam sinh khác, "Em trai của tôi khá hướng nội dễ xấu hổ, không thích nói chuyện lắm, các cậu đừng thấy lạ nha."
Hướng nội dễ xấu hổ? !
Sở Ương ra sức muốn dùng ánh mắt gϊếŧ chết Lâm Kỳ.
Căn tin của khu nam nhộn nhịp đông đúc, từng dãy bàn dài chật ních người, trước mặt là dãy bàn để khay cơm, các cô và các chú căn tin phụ trách việc lấy cơm. Sở Ương bưng khay đồ ăn trong tay, không hiểu tại sao dì căn tin lại múc món thịt thăn kho củ cải cho cậu nhiều hơn những người khác, đứng chết lặng trước bàn của những cậu nhóc mười bảy, mười tám tuổi đang nhìn mình, nghe Lâm Kỳ ở đó tự giới thiệu. Những nam sinh ấy tuy đang trong độ tuổi thanh xuân nhưng không ngờ lại trông như từng trải già dặn, thậm chí khi hai người đến còn không nghe thấy tiếng trò chuyện giữa bọn họ, mỗi người đều cúi đầu máy móc lặp lại động tác nhét thức ăn vào miệng.
Mặt khác, một vài bàn ở phía xa có lẽ là ban bốn "Ban học sinh kém" lại ầm ĩ vang trời, gần như toàn căn tin đều là tiếng ồn ào từ mấy bàn đó truyền tới.
Lâm Kỳ tự giới thiệu xong, cũng không có tiếng chào mừng thăm hỏi. Sở Ương thấy quê độ kinh khủng, nhưng Lâm Kỳ thì thoải mái ngồi xuống ghế trống gần nhất, hơn nữa còn chủ động bắt chuyện với một nam sinh mập mạp đeo kính (thật ra trong hàng ghế này ai cũng đeo kính hết, ngoại trừ lớp trưởng và lớp phó học tập) và cậu nam sinh lưng hơi còng, "Chào cậu, cậu tên gì?"
Có lẽ đây là lần đầu tiên được người khác bắt chuyện, mặc dù đối phương là nam nhưng người ta có dáng dấp đẹp trai mà đúng không? Nên nam sinh mập mập vừa mừng vừa lo trả lời, "Cung Vũ. . ."
Sở Ương chú ý vẻ mặt của mấy nam sinh gần đó lộ ra sự châm chọc xem kịch vui. Cậu nhạy bén phát hiện cậu bé mập mạp này ở trong lớp có lẽ không được hoan nghênh, thậm chí có khi còn bị chế giễu bắt nạt.
Lâm Kỳ cười càng thêm ôn nhu, "Rất vui được làm quen, tôi có thể hỏi chút chuyện với cậu không?"
Cung Vũ đã quen với việc bị coi như không khí, trong ba năm ở trường đây là lần đầu có người thân thiện với cậu ta đến vậy. Gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên, chân tay có chút luống cuống, "Cậu...cậu hỏi đi."
"Tôi nghe nói rằng ngôi trường đây bị quỷ ám, là thật sao?"
Ngay khi nói xong câu ấy, bỗng nhiên tất cả mọi người ở dãy bàn này đều đồng loạt dừng động tác ăn cơm.
Sở Ương bị sốc, ủa không phải đang muốn tạo mối quan hệ hữu hảo để trà trộn "sau lưng quân địch" hả? Sao tự dưng lại hỏi trực tiếp luôn như vậy chứ?
Cung Vũ vừa định nói gì đó, Nhậm Hạo chợt trầm giọng ho khan. Cung Vũ như bị giật mình, lập tức vội vàng nói, "Không...không có...tôi chưa nghe bao giờ."
Lâm Kỳ và Sở Ương liếc mắt nhìn nhau, tiếp theo nhìn về phía đối diện nam sinh có cặp mắt ti hí, "Cậu cũng chưa từng nghe nói sao? Là có một nam sinh treo cổ....."
"Được rồi! Cái loại lời đồn mê tín dị đoan thế này không được truyền bá lung tung, lỡ mà bị giáo viên biết được sẽ trừ điểm đó." Biểu cảm của Nhậm Hạo trở nên nghiêm túc, giọng điệu tuy vẫn bình đạm ôn hòa nhưng rõ ràng là đang cảnh cáo.
Sở Ương hỏi, "Trừ điểm gì?"
"Điểm hạnh hiểm cá nhân. Nếu một học kỳ bị trừ quá mười điểm sẽ bị hạ lớp." Mạc Hiểu Phi chống tay trên lưng ghế dựa ngửa ra sau, cười lạnh nói, "Sau khi mấy cậu thi khảo sát chia lớp xong, giáo viên không nói cho các người biết à?"
Sở Ương suýt nữa cười thành tiếng, nhưng cậu đã nhịn được, có điều nét mặt vẫn có hơi vặn vẹo.
Điểm hạnh kiểm cá nhân...Vậy trường này không chỉ đánh giá thành tích mà còn cả sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất sao? Đến cùng là muốn giới bình luận Trung Quốc cảm động đó hả?
Nhưng ngẫm lại khi còn đi học, chẳng phải mình cũng như những người khác đều sợ bị giáo viên trừ điểm sao...Chỉ là sau khi trưởng thành, bước vào xã hội, mới hiểu rằng mọi lo lắng thời đó không là gì cả...Người trưởng thành rõ ràng cũng từng là thiếu niên, thế mà lại không bao giờ có thể lý giải được tâm sự của người trẻ tuổi.
Lâm Kỳ liếc nhìn cậu một cái, sau đó tỏ vẻ hoảng hốt, "Vậy hả, ôi xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì đi!"
Song Sở Ương quan sát biểu hiện của những người kia, trong hai năm cậu làm ngành dịch vụ, tố chất nhìn mặt đoán ý được tu luyện kha khá. Cậu nhận thấy sự e ngại trên mặt của học sinh nơi đây không chỉ sợ quỷ hay sợ trừ điểm. Nỗi sợ hãi của họ chính là nỗi bất an dày đặt.
Cái giá để hòa nhập với các học sinh là rất lớn, và với một số mục đích nên buổi chiều hai người sẽ cùng những người khác học bổ túc.... Khá may mắn là môn học bổ túc buổi chiều là Anh ngữ, chứ không phải là môn toán khiến Sở Ương lo âu.
Cơ mà đối với chuyện cả hai đều lớn lên ở nước ngoài coi tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ thứ hai thì môn học bây giờ có hơi nhàm chán. Không bao lâu, Lâm Kỳ đã bắt đầu buồn ngủ, chắc do hồi sáng dậy sớm quá đây mà, cái đầu hắn gật gà gật gù, dần dần đã khiến giáo viên Anh ngữ trên bục chú ý. Sở Ương thấy thế, vội vàng véo đùi Lâm Kỳ một phát, Lâm Kỳ hít khí vì đau điếng nên tỉnh táo lại, mơ màng nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt không biết tôi là ai tôi đang ở đâu.
Sở Ương cong môi mỉm cười. Cậu đã quen với những gương mặt muôn hình vạn trạng lúc đối mặt với bất kỳ ai đó hay mọi tình huống khác nhau của đối phương, vậy nhưng cậu thật sự rất hiếm khi chứng kiến bộ dáng đáng yêu đơn thuần như này của Lâm Kỳ.
Đột nhiên, có một cục giấy rơi ngay bàn Lâm Kỳ. Sở Ương ngẩng đầu, thì thấy Cung Vũ ngồi bàn chéo phía trước Lâm Kỳ nhanh chóng quay đầu về trước.
Ánh mắt Lâm Kỳ cấp tốc ngưng đọng, cầm lấy cục giấy dời xuống hộc bàn mở ra và thấy có dòng chữ, "Chuyện quỷ ám là thật. Hãy đến phòng sinh học sau khi tan trường."