Lâm Kỳ thuê một chiếc xe van Ford* màu trắng, Sở Ương đã giúp hắn xách những chiếc va li màu đen nặng nề mà cậu từng thấy trước đây ở khách sạn Derosa, mới sáng sớm đã đổ đầy mồ hôi nhễ nhại. Vừa ngồi vào ghế phụ, Lâm Kỳ lập tức cười đưa cho cậu một lý sữa đậu nành nóng hổi, “Vất vã rồi.”
Sở Ương nhận lấy uống một ngụm. Đã lâu cậu chưa uống lại sữa đậu nành, vị hơi ngọt và đặc kéo dài từ thực quản đến tận dạ dày, khiến lá phổi cũng trở nên ấm áp, hơi thở bốc ra biến thành mây khói vì lạnh. Lâm Kỳ đối với cậu rất tri kỷ, tuy có đôi khi làm người ta tức ngực (thực ra Sở Ương vô cùng hoài nghi đối phương vì muốn thấy phản ứng của cậu nên mới cố ý làm quá), nhưng luôn luôn vào những lúc vô tình lại lộ ra sự quan tâm và ân cần nho nhỏ.
“Hai ngày nay ngủ ngon không?” Lâm Kỳ nhìn cậu nở nụ cười như có như không nhẹ giọng hỏi một câu.
Sở Ương nhìn cánh tay của mình, “Từ ngày về nước tới giờ tôi không gặp ác mộng cũng không thấy ảo giác nữa. Có lẽ hình xăm này đã bắt đầu phát huy tác dụng nhỉ?”
“Xem ra biểu tượng biến thể thứ ba của vị Cổ Thần vẫn rất có tác dụng.” Lâm Kỳ dường như nhẹ nhàng thở ra, “Nhưng vẫn không thể chủ quan. Trên máy bay không phải cậu đã mơ thấy chuyện lạ lùng sao, mặc dù có thể là do cơ thể cậu chưa hoàn toàn tiếp nhận biểu tượng của biến thể thứ ba, cơ mà cũng khó đoán được từ đây tới hết thời hạn một tháng liệu có xảy ra thảy đổi gì không.”
Cách kỳ hạn một tháng, còn khoảng hai tuần.
Mấy ngày nay đều vội vội vàng vàng chuyện của Trần Y, sau lại gặp gỡ “chính mình” khác, mà mình đó còn kéo đàn Cello, tâm trí rối loạn hết cả lên, đến nổi quên mất thời gian ngắn ngủi ngày càng đến gần. Mặc dù ác mộng và ảo giác gần như đã không còn, mặc dù phương pháp của Lâm Kỳ đã phát huy tác dụng. Nhưng nói sao đó cũng là chó săn, ta đều biết không ai có thể trốn thoát khỏi chúng. Kết quả cuối cùng thế nào thì vẫn còn là ẩn số?.
Có lẽ tuổi thọ của cậu chỉ còn vỏn vẹn trong hai tuần.
Nghĩ đến đây, một cơn ớn lạnh âm thầm khuếch tán trong lòng, sự ấm áp khi uống xong sữa đậu nành nháy mắt đều đông cứng.
Như nhìn ra nỗi sợ hãi ngập tràn và yên lặng trong mắt cậu, Lâm Kỳ chợt duỗi tay vỗ bắp đùi cậu, thuần tiện sờ soạn hai cái, “Nào nào, yên tâm đi, có tôi ở đây sẽ không để cậu bị chó săn bắt mất đâu. Cậu mà đi rồi thì ai dọn áo xếp quần, nấu cơm, chăm mèo cho tôi đây?”
Thế là nỗi sợ cái chết cận kề vừa lan truyền bỗng chốc tan biến, Sở Ương chộp cái móng vuốt đang ở trên đùi mình của Lâm Kỳ hất ra, “Muốn sờ thì sờ của anh ấy!”
“Đừng keo kiệt vậy chứ, sờ một chút có mất miếng thịt nào đâu à.” Lâm Kỳ vừa nói vừa cầm đồng hồ bỏ túi, “Ái cha, chết rồi, trễ mất. Bạch Điện rất ghét ai đến trễ, tới nơi cậu nhớ nói mình bị tiêu chảy nên chúng ta mới tới trễ biết chưa?”
“…Tại sao lại là tôi tiêu chảy? !”
“Cậu nhìn thiết lập của tôi xem, có giống người bị tiêu chảy không nào?”
Xe ầm ầm nổ máy, lái xe rời khỏi khu chung cư với vị trí bất ổn định cực kỳ nhẹ nhàng. Chỗ ở của Bạch Điện cách nơi họ không quá xa, sau khi đón anh ta, cộng thêm mấy cái va li lớn nhỏ giống hệt Lâm Kỳ, cốp xe cộng với hàng ghế cuối cùng về cơ bản là bị nhồi nhét đến mức không thể chen lọt bất kỳ thứ gì….
Bạch Điện và hai người bọn họ mặc đồng phục học sinh, ngoại trừ….anh ta mặc đồng phục nữ sinh….không trang điểm đậm như chị đại nữa, hôm nay đại lão nữ trang khoát lên mình bộ dáng thanh thuần nhẹ nhàng, khuôn mặt tự nhiên khó có thể nhận ra là được tạo hình một cách cao cấp, tóc đen suôn thẳng đeo băng đô kẻ sọc, anh ta mặc áo đồng phục học sinh màu đen kiểu nữ cải tiến và váy ngắn màu xám nhạt ca rô, cặp chân mang đôi tất len dài quá đầu gối và đôi giày da đen nhỏ, trông có vẻ không sợ lạnh tí nào.
Mặc dù đã biết thuộc tính đại lão nữ trang của Bạch Điện, nhưng khi nhìn thấy phong cách ăn mặt đồ nữ khác biệt, cậu không khỏi âm thầm cảm thán, thẳng nam thời nay thật không dễ dàng, họ không ngờ rằng nữ thần mà họ ngưỡng mộ lại cao to hơn họ không biết bao nhiêu lần ấy chứ….
Bạch Điện thấy Sở Ương lộ ra vẻ mặt si mê, dùng thanh âm trầm thấp có từ tính nói, “Tiểu Ương Ương đeo kính với mặc đồng phục đáng yêu quá đi! Không có chút cảm giác bất cập nào!”
Sở Ương liếc mắt, “Hai anh cũng vậy đó thôi. Tôi thấy chúng ta lớn to đầu thế này lại giả bộ con nai vàng ngơ ngác ổn sao? ! Chúng ta giả thành giáo viên nhìn còn có lý hơn mà? !”
“Giả giáo viên thì không được mặc đồng phục.” Bạch Điện “hờn dỗi” nói. Sở Ương trong nháy mặt nổi da gà đầy người.
Vì bọn họ xuất phát sớm nên chưa tới giờ đi làm cao điểm, đường xá rộng rãi của Bắc Kinh không quá nhiều ô tô, vẫn chưa tiến vào trạng thái kẹt cứng kinh khủng nhất. Chiếc xe Ford đi hết hướng Tây, xuyên qua làn sương mỏng màu xám của buổi sớm, dần dần bỏ xa thành phố với nhà cao tầng san sát, nhà cửa hai bên đường cũng dần trở nên nhỏ bé đìu hiu, không đến nổi cũ kỹ xa xưa, nhưng nó thiếu đi vẻ hào nhoáng như trung tâm thành phố. Đi về phía trước thêm một chút, bóng ngọn núi xanh nhạt đã ở ngay trước mắt, còn đường không còn thẳng tắp nữa mà quanh co uốn lượn theo ngọn núi từ từ đi vào chỗ sâu. Làn khói bụi ngạt thở đặc thù của thành phố Bắc Kinh trong không khí đã nhạt đi rất nhiều, Sở Ương mở cửa kính xuống hít thở một hơi, nhìn những tảng đá núi xám xịt lộ ra vào mùa đông do thiếu cây che phủ, trông thiếu sức sống như kim loại bị gỉ sét.
Lâm Kỳ sử dụng bluetooth để phát album Within Temptation* trên điện thoại của mình, thỉnh thoảng còn hú hét theo nữ ca sĩ hát chính thanh giọng cao. Sở Ương hơi ngạc nhiên vì hắn lại thích Gothic Metal*, nhìn phong cách ăn mặc thường ngày và biểu hiện phong độ lịch thiệp của hắn trước mặt mọi người, cậu còn tưởng hắn sẽ nghe những thể loại nhạc cổ điển chứ….
*Within Temptation: là một ban nhạc symphonic metal người Hà Lan được thành lập vào tháng 4 năm 1996 bởi giọng ca chính Sharon den Adel và tay guitar Robert Westerholt.
*Gothic Metal: là một nhánh của nhạc heavy metal kết hợp giữa nét trầm tối của Gothic rock với sự hung hãn của heavy metal.
Bạch Điện ngồi ghế sau ăn lạt điều, câu được câu không trò chuyện với Sở Ương. Nhờ thế Sở Ương cũng dần thăm dò được nội dung công việc của Bạch Điện và Lâm Kỳ. Hai người họ ngoài là streamer linh dị tiếng tăm lừng lẫy trên dark web, còn mang thân phận quan trọng hơn hết chính là điểu tra viên của hội trưởng lão. Họ chịu trách nhiệm điều tra các tình trạng bất thường ở nhiều điểm quan sát khác nhau, nếu phát hiện có điều dị thường phải lập tức báo cáo lên hội đồng trưởng lão, và cấp trên sẽ điều động một đến hai trưởng lão mang theo mấy vị quan sát cấp ba và cấp bốn đến giải quyết vấn đề. Hội trưởng lão khác với bộ Thánh Viêm, hầu hết các thành viên đều liên quan đến công việc sáng tạo hoặc văn nghệ. Ví dụ, một trong những đại trưởng lão của họ là họa sĩ và nghệ sĩ điêu khắc nổi tiếng người Pháp Natalia. Lambert, một đại trưởng lão là một đạo diễn Hollywood giỏi đã tạo ra những bộ phim đình đám. Có điều không phải tất cả trưởng lão đều là nghệ thuật gia có tên tuổi, có người thậm chỉ chẳng có ai biết đến, tựa như ẩn sĩ vậy. Những người quan sát cấp ba và cấp bốn dưới trướng trưởng lão sẽ được phân chia thành ba thành phần là điều tra viên, chấp hành sư và giảng đạo sư, phân biệt nghe lệnh theo mỗi trưởng lão khác nhau. Nhưng có đôi khi một người sẽ cùng lúc có tới hai hoặc ba thân phận, ví như Lâm Kỳ chẳng hạn, vừa là điều tra viên vừa là giảng đạo sư. Ngày trước có một khoảng thời gian bị thiếu nhân lực mà hắn cũng đồng thời tiếp nhận luôn công việc của chấp hành sư.
Sở Ương thầm nghĩ, nếu như phân chia như vậy, cậu có tính như gia nhập hội trương lão không? Liệu đây có phải là lý do mà Lâm Kỳ luôn quan tâm đến cậu hay không?.
Vậy ông thì sao? Chẳng lẽ ông cũng từng là thành viên của hội trưởng lão?.
Bất kể là trưởng lão hay thành viên bình thường, ngoài thân phận trong hội trưởng lão ra, thì ở đời sống thường ngày họ đều có nghiệp nghiệp của riêng mình. Ngoại trừ giảng đạo sư, thì những người khác không cần mượn công việc của mình để truyền bá “Thần dụ”.
“Thần dụ là gì? Là vị thần mà các anh tín ngưỡng giống với bộ Thánh Viêm hả?”
“Hoàn toàn khác. Vị thần mà chúng tôi tin tưởng là người cai trị cái đẹp và cái xấu, tôi nghĩ cậu đã từng tiếp xúc với vị* rồi.”
*Vì là thần nên tui dùng từ ‘vị’ nha, chứ không biết để đại từ nào mới hợp ))).
“Từng tiếp xúc á?”
“Trong tay cậu không phải có bản The King In Yellow đó sao?” Bạch Điện nói xong, Lâm Kỳ đã thông qua kính chiếu hậu trừng mắt cảnh cáo anh ta, chê anh ta thật lắm lời.
Sở Ương sững sờ. Quyển sách kia cậu để trong hành lý của mình, vì Lâm Kỳ nói chó săn sợ quyển sách đó. Cậu không ngờ The King In Yellow với tín ngưỡng của hội trưởng lão có liên quan với nhau? !.
Bảo sao khi Lâm Kỳ biết cậu có quyển sách kia thì con mắt đều phát sáng.
Người đàn ông luôn theo sát cậu trước đây thì sao? Chẳng lẽ gã cũng là người của hội trưởng lão? Nhưng Lâm Kỳ hình như không biết về gã, nếu như do hội trưởng lão an bài thì hắn phải biết mới đúng chứ? Ngược lại nếu là hội trưởng lão, tại sao lại muốn dùng mọi cách để trao cuốn sách đó vào tay một người vô danh như cậu vì muốn cậu sáng tác ca khúc, các trưởng lão trong hội của bọn họ không phải có nhiều nhạc sĩ giỏi hơn gấp mấy lần sao?.
Hay là….người đàn ông kia không có quan hệ gì với hội trưởng lão hết, mà đơn giản chỉ là một tên điên?.
Đầu óc Sở Ương rối bời, sự nghi ngờ lại bùng lên. Lâm Kỳ bực bội quay đầu mắng, “Má nó cậu bớt cái mồm lại được không. Bây giờ cậu ấy chưa sẵn sàng biết nhiều chuyện vậy đâu!”
“Cậu ấy suốt ngày đi đây đi đó với cậu, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.” Bạch Điện mảy may không thấy gì ghê gớm, “Hơn nữa có nghi ngờ mới là bình thường, khiến cho người khác hoài nghi những gì mà họ từng nhận thức không phải là công việc của chúng ta à?”
Lâm Kỳ mặc kệ anh ta, nhỏ giọng nói với Sở Ương, “Cậu đừng nghĩ lung tung. Tôi gặp gỡ cậu không phải do sắp đặt gì sất. Về việc vì sao quyển sách kia nằm trong tay cậu thì bản thân tôi còn không hiểu nữa là.”
Sở Ương trầm mặc một lát, hỏi, “Anh thật sự không giấu diếm tôi chuyện gì nữa chứ? Tại sao anh lại muốn tiếp cận tôi vậy?”
“Vì tôi thấy được thực lực quan sát của cậu là trên cấp ba. Là một giảng đạo sư, một trong những chức trách là thu hút càng nhiều người quan sát trên cấp ba gia nhập hội trưởng lão. Sau khi tôi nghe cậu kéo đàn Cello đã lập tức xác định cậu thuộc về hội trưởng lão, nên đương nhiên phải sống chết bám lấy cậu không tha.” Ánh mắt Lâm Kỳ chăm chú nhìn con đường trước mặt, lời nói lại có chút chân thành, “Rồi khi cậu dẫn tôi đến nhà của ông cậu, tôi cũng đã nghi rằng trước đây ông cậu từng là người của hội trưởng lão. Lúc đó thấy cậu không muốn nói nhiều về chuyện liên quan đến ông ấy nên tôi mới không nhiều lời.”
Bạch Điện ở phía sau chen miệng nói, “Tôi đây có thể làm chứng, khi nhìn thấy The King In Yellow hắn rất phấn khích rồi tức khắc gửi wechat khoe khoang với tôi đó….”
Sở Ương không nghe ra sơ hở nào trong lời nói của hắn, lẽ nào đây là sự thật?.
Có thể….thật sự không liên quan gì đến Sở Ương mang mặt nạ đầu chim đâu đúng không?.
Cậu dựa vào thành ghế, xoa xoa thái dương đang đau nhức, liếc nhìn Lâm Kỳ, “Tôi tin anh lần này. Nhưng sau này, tôi đã là trợ lý của anh nên mong anh đừng giấu tôi chuyện gì nữa. Sức thừa nhận của tôi không yếu ớt như anh nghĩ đâu.”
“Sức thừa nhận của cậu đương nhiên là không kém rồi.” Lâm Kỳ nhanh chóng liếc cậu, nhếch miệng, “Sức thừa nhận của cậu có lẽ là mạnh nhất trong số những người quan sát mà tôi từng gặp. Cậu biết có bao nhiêu người đã phát điên khi lần đầu tiên nhìn thấy con chó săn không? Cậu chẳng những không điên mà còn tự nguyện cùng chó săn giao dịch. Khi ấy tôi biết một là cậu quá ngu, hai là cậu có tiền đồ vô hạn.”
Sở Ương nhíu mày, lời này nghe vào sao cứ như không phải khen mình ấy nhỉ.
Qua một tiếng đồng hồ, rừng rậm xung quanh càng ngày càng dày đặc, bọn họ rẽ vào một con đường nhỏ, mặt đất gập ghềnh thậm chí còn không có nhựa đường, chỉ là con đường đất do chặt cây sơ sài. Vừa lái xe hết đường, Sở Ương cảm thấy ly sữa đậu nành muốn úp ngược xuống. Cuối cùng, một cánh cổng sắt chạm khắc rất lớn xuất hiện trước mặt họ. Tấm biển thẳng đứng sạch sẽ treo trên bức tường gạch phẳng màu xám, dùng thể chữ Lệ* viết “Trường song ngữ quốc tế Tang Tự”, bên cạnh là chữ tiếng Anh: SangYu Global Collaborative Education Institute.
*Thể chữ Lệ: Lệ thư, hay chữ Lệ, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc. Đây là loại chữ giản lược từ triện thư, gần với chữ viết Trung Quốc hiện đại.
Dù bên ngoài cánh cổng sắt được bao bọc bởi những bụi cây rậm rạp và những chiếc lá khô héo, nhưng phía sau cánh cổng là con đường bằng nhựa thẳng tắp, hai mảnh vườn hoa trải rộng hai bên, xa xa có thể nhìn thấy một số chọi nghỉ mát cổ điển. Tòa nhà phía trước của trường khá có phong cách và trang nhã, tường gạch màu đen, sự pha trộn giữa phong cách kiến trúc phương Tây và Trung Quốc những năm 1930.
Lâm Kỳ xuống xe, đi đến một chiếc hộp nhỏ bên cạnh cánh cửa trông giống như cái chuông cửa, và nhấn vào nút màu đen. Màn hình trên cái hộp nhỏ phát sáng, phản chiếu khuôn mặt Lâm Kỳ. Có vẻ như bên kia đang kiểm tra diện mạo của hắn.
“Là tôi.” Lâm Kỳ nói hai chữ.
Sau đó có tiếng mở khóa điện tử, cánh cửa sắt tự động từ từ mở ra từ bên trong.
Lâm Kỳ ngồi về ghế lái, nhìn thoáng qua Sở Ương, cười nói, “Cậu đã sẵn sàng về trường đi học chưa nào?”.
*Xe van Ford