Lòng bàn tay Sở Ương đầy mồ hôi, cậu phải dùng sức rất lớn để cầm điện thoại tránh nó rơi rớt. Cổ họng cậu khô khốc nuốt một ngụm nước bọt, lại bị âm thanh nuốt ực dọa giật mình.
Người đàn ông với đầu gối cùng khuỷu tay trái ngược và Lâm Kỳ đứng im đối mặt nhìn chằm chằm đối phương, như đang ngấm ngầm đọ sức với nhau.
Cuối cùng, người đàn ông động đậy, gã chậm rãi giơ tay, rõ ràng khuôn mặt đối diện với bọn họ, cánh tay phía sau lại vặn vẹo nâng lên, chỉ về một phòng bệnh. Sau đó, tuy đầu gã vẫn duy trì chính diện với Lâm Kỳ và Sở Ương, nhưng thân lại nhanh chóng chạy về phía sau, cứ như cách chạy bình thường của gã là kiểu chạy ngược. Loại tư thế quái dị đó khiến người ta tê cả da đầu.
Đến khi tiếng bước chân bộp bộp đi xa, rẽ vào một góc mất dạng, Sở Ương mới nhận ra hô hấp của mình gấp gáp vô cùng. Cậu thì thào nói với Lâm Kỳ, “Đó là người sao?”
“Chắc vậy, nhưng cơ thể đã bắt đầu biến dị. Bình thường khi một thực tế bị xâm lấn, đối tượng chịu ảnh hưởng mạnh nhất là thần trí của động vật bậc cao, sau đó sẽ bắt đầu ăn mòn vật chất bên trong cơ thể, và số lượng người quan sát hợp cách trong thực tế này sẽ giảm đi đáng kể. Xem ra mức độ lây nhiễm ở hiện thực này nặng hơn tôi nghĩ.” Lâm Kỳ nói xong đi về hướng phòng bệnh mà người đàn ông đã giơ ngón tay chỉ.
Sâu trong dãy hành lang trống rỗng truyền tới những tiếng vọng mơ hồ, như tiếng thống khổ rêи ɾỉ của bệnh nhân, tại nơi dơ bẩn rách nát này càng toát ra sự lạnh lẽo. Sở Ương thỉnh thoảng dáo dác nhìn xung quanh, sợ lại có một gã dáng người chạy ngược từ căn phòng nào đó lao ra.
Cửa phòng bệnh kia khép hờ, bên trong tối đen như mực. Lâm Kỳ quay đầu nói với Sở Ương, “Tới mở đèn lên đi.”
Sở Ương đành phải dùng một tay cầm điện thoại một tay mở công tắt, một chùm ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào khu vực đen đặc như bị đông cứng, chiếu sáng….một thứ treo trên trần nhà. Đó là một khối thịt đỏ tươi hình nón không ngừng nhấp nhô và uốn éo, được bao phủ bởi một lớp da mỏng màu trắng xám. Có nhiều lỗ thủng lúc đóng lúc mở trên miếng thịt, đôi khi còn để lộ nhãn cầu được bọc trong một lớp màng nhầy. Đầu của một người bị treo ngược trên đỉnh hình nón, quay lưng về phía bọn họ, hình như là phụ nữ, tóc dài rũ rượi buông thỏng xuống đất, cổ của cô ả dung hợp một cách hoàn mỹ với đống thịt, cứ như hình dáng trời sinh của cô ả là thế vậy.
Sở Ương lập tức nhớ tới con quái vật trộn lẫn đống tay chân với nhau mà cậu nhìn thấy trong trung tâm mua sắm, nhưng bây giờ, nhìn mái tóc xù xì xõa tung trên không, khối thịt thỉnh thoảng rung động nhúc nhích, cảm giác vô nhân đạo và nỗi kinh hoàng về sự biến dạng cơ thể càng thêm mãnh liệt. Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng và quái dị như vậy, cơn mưa bình luận trên màn hình đã phát rồ, và tất nhiên phong cách vẽ tranh hoàn toàn khác biệt so với trên nền tảng phát sóng trực tiếp.
“Giá trị San* của tôi giảm mạnh rồi!” (* là giá trị người chơi của trò chơi trên bàn thần thoại Cthulhu. Ở một mức độ nào đó, nó có thể được coi là trí lực. Ví dụ như nhìn thấy một số điều siêu nhiên , hoặc những điều quá kinh hãi và SAN sẽ giảm xuống khi tinh thần bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lúc này nếu đối phương sử dụng các đòn tấn công gây hoang mang tinh thần thì rất dễ thành công.)
“Nhìn trông giống một đống bay bay?”
“Mái tóc này có thể làm giẻ lau nhà đó.”
“Cô ả vừa được sinh ra đấy à…”
Cảm giác kinh hoàng ban đầu đã bị một loạt bát nháo này hòa tan đi bớt, Sở Ương thầm than, có vẻ như người xem trong dark web có tâm lý khá cứng cỏi….
Lâm Kỳ quan sát bốn phía một chút, xác định chỉ có thứ này trong phòng. Hắn thận trọng tiếp cận “người phụ nữ” đang bị treo ngược, Sở Ương không thể không đi theo hắn. Càng tới gần, càng thấy rõ ràng. Các mạch máu dày đặc lan rộng trên thịt dưới da, vô số “con mắt” khép mở chảy ra chất lỏng trong suốt nhơm nhớp, ngoài ra còn có những nốt mụn nhỏ như mụn mủ dính ở cổ và thịt. Axit trong dạ dày bắt đầu tăng cao, cậu phải nuốt nước bọt liên tục để kiềm nén cơn buồn nôn. Lâm Kỳ hăng hái đánh giá quái vật, “Nếu đây là người nguyên thủy trong không gian này, thì sức lây nhiễm khá nghiêm trọng đấy.”
Khi bọn họ quay sang một cái, cái đầu đột nhiên chuyển động. Cái cổ dài (chang) dị thường bắt đầu chậm rãi vặn vẹo, da thịt cũng bị vặn thành nếp nhăn, Sở Ương cảm giác hô hấp mình ngưng trệ, không dám thở mạnh chờ đợi khuôn mặt của cô ả lộ diện.
Đó là khuôn mặt của người phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến, không có cảm xúc, dưới ngọn đèn hôn ám đổ xuống cái bóng dữ tợn.
Sở Ương nhận ra mặt người phụ nữ này, không phải người phụ nữ giường phía trước bên phải giường Trần Y đây sao? Người đột nhiên ngồi dậy và hét lên “Kế tiếp chính là mi” trước khi bọn họ đi đó ư?
Liệu có phải là một người giống hệt khác trong thực tế song song hay không?
Đừng nói đây là phòng của Tiểu Ny Tử đấy chứ?
Vào lúc này, người phụ nữ kia chợt mở mắt, con mắt bà ta* đã triệt để biến dị, trong đôi mắt nhỏ có vô số con ngươi dày đặc như trứng ếch, hoàn toàn không nhìn thấy một chút lòng trắng nào. Bà ta nhìn chằm chằm Sở Ương và Lâm Kỳ, đôi môi khô nứt run rẩy mở ra, nhịp thở khò khè như bệnh nhân bị bệnh hen suyễn, và nói bằng một giọng yếu ớt xen lẫn tiếng phổi xì xèo (nếu như bà ta có phổi): Cứu…tôi…
*Vì đã đoán tuổi nên đổi đại từ xưng hô nhé.
Da đầu Sở Ương tê rần, phải dùng toàn lực mới khống chế mình chạy trối chết…
Lâm Kỳ tiến lại thêm gần, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Kẻ kia…Đã mang nó tới! ! !” Con mắt bà ta đột nhiên chuyển sang Sở Ương, nhìn cậu chằm chặp, giọng nói nâng cao bén nhọn dọa người, “Là mày! Chính là mày! Mày chết đi! ! ! Mày đã mang ác quỷ tới! ! !”
Sở Ương lùi về phía sau mấy bước, mặt trắng như tờ giấy.
Lâm Kỳ nhẹ nhàng an ủi thở dài vài tiếng, “Bình tĩnh nào, chị nói rõ hơn đi.”
“Nó ở trong phòng bệnh kéo đàn, rồi mọi thứ bắt đầu biến đổi, tất cả mọi người trong bệnh viện phát điên hết, có người nhảy lầu, có người tự chém gϊếŧ lẫn nhau. Khắp nơi đều là máu! Đều là máu! Sau đó thứ kia tràn vào, tôi muốn chạy, nhưng chúng đã tóm được tôi!”
Thần kinh không ổn định khiến lời nói loạn xà ngầu, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng phổi nghẹt thở, nhưng vẫn có thể nghe hiểu đại khái. Lâm Kỳ quay đầu, nhìn về phía Sở Ương đang bất động, vẻ mặt ngưng đọng nghiêm túc, “Hừm….phiền toái lần này không nhỏ đâu.”
Sở Ương lắc đầu, “Không phải tôi, tôi chưa từng đến đây.”
“Tôi biết không phải do cậu. Nhưng cậu vẫn nhớ chứ, tôi từng nói với cậu rồi, người quan sát đa chiều khác với người quan sát bình thường. Người quan sát đa chiều như người tồn tại trong mọi hiện thực, ở mỗi hiện thực đều có sự hiện diện của người đó. Nên theo như bà ta nói, rất có thể trong hiện thực này có cậu.”
Hiện thực này có cậu ư….
Cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Đúng vậy, nếu cậu tồn tại trong mọi hiện thực, và nếu cậu đi theo Lâm Kỳ tiến vào những hiện thực khác, thì một ngày nào đó cậu sẽ gặp chính mình trong hiện thực đó.
Nhưng trong thực tế này, tại sao cậu vẫn kéo đàn Cello? Tại sao phải làm như vậy? Quan trọng là, cậu đã làm điều đó bằng cách nào?
Trong khung bình luận bắt đầu tranh luận:
“Wow, hóa ra người anh em Sở Ương là đại Boss trong thực tế song song nha!” “Kéo đàn? Người anh em trợ lý còn biết chơi đàn nữa hả?”
“Muốn nghe thử quá được không? Nghe xong có khi giá trị San của tôi sẽ giảm xuống còn 0 cho xem!”
Lâm Kỳ quay qua đối mặt với người phụ nữ, giọng nói và ánh mắt thật nhu hòa, tràn ngập sự ôn nhu an ủi, “Nghe này, entropy* đã đạt đến trình độ này, tôi không thể phục hồi chị lại như cũ được. Điều tôi có thể làm là chấm dứt mọi đau khổ cho chị mà thôi. Tôi cũng có thể cứ thế mà bỏ đi, vì dù sao thực tế của mấy người đã bị lây nhiễm quá nhanh, khoảnh khắc sụp đổ không còn xa nữa. Đến lúc đó chị sẽ không còn tồn tại, là kiểu như chị chưa từng có mặt trên cuộc đời này vậy.”
*Entropy: dùng để chỉ một thước đo trạng thái của một số hệ vật chất nhất định và mức độ xuất hiện của một số trạng thái hệ vật chất nhất định. Nó cũng được các khoa học xã hội sử dụng như một phép ẩn dụ cho mức độ của các trạng thái nhất định của xã hội loài người.
Bà ta hét lên một tiếng khủng khiếp như một banshee*, dịch nhờn trong hốc mắt trượt xuống. Lâm Kỳ rất kiên nhẫn nhìn sự giãy giụa tuyệt vọng và thống khổ của bà ta, cuối cùng bà ta kiên quyết nói với hắn giữa tiếng thở nặng nhọc khó khăn, “Hãy gϊếŧ tôi đi!”
*Banshee: là những phụ nữ yêu tinh xinh đẹp, bị quỷ gϊếŧ một cách dã man khi lục địa Kalimdor thất thủ. Những linh hồn đã khuất vẫn âm thầm trên cõi đời này, than khóc trong đau đớn. Theo thời gian, họ trở nên ghen tị với tất cả các sinh vật sống và phát triển lòng căm thù sâu sắc đối với chúng.
Lâm Kỳ gật đầu, bắt đầu lột đôi găng tay ra.
Sở Ương thình lình bước tới giữ chặt lấy hắn, khẽ nói, “Anh thật sự sẽ gϊếŧ người sao? !”
Lâm Kỳ bình tĩnh chăm chăm nhìn cậu, “Gϊếŧ chóc, không nhất định là điều xấu. Nếu cậu là bà ta, liệu cậu có muốn sống tiếp không?”
Sở Ương cảm thấy cổ họng mình như bị mắc xương. Bấy giờ ánh mắt của Lâm Kỳ rất tối tăm và bằng phẳng, khiến cậu lờ mờ ý thức được đây không phải lần đầu tiên Lâm Kỳ làm chuyện này.
Mức độ nguy hiểm của người đàn ông này đã sớm vượt xa tưởng tượng của cậu. Cậu ngẳng đầu đối diện với người phụ nữ vẫn luôn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn mình, tròng lòng biết rằng Lâm Kỳ nói đúng.
Ngược lại là mình, chắc hẳn cũng chỉ muốn chết cho xong.
Cậu chần chờ rồi buông lỏng tay, lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn tiếp tục quay chứ?”
“Tất nhiên, đây cũng không phải lần đầu họ chứng kiến những chuyện như vầy.” Lâm Kỳ nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng đến lạnh lùng. Điều này khiến sóng lưng Sở Ương ớn lạnh.
Hắn tháo chiếc găng tay bên trái ra, cái tay đó cũng như cái tay phải, biến dạng hoàn toàn. Màu sắc bí ẩn chuyển động mờ nhạt giữa làn da rạn nứt xanh trắng như tử thi, hơi giống như rãnh nước bẩn hoặc loại thuốc màu bất thường trên mặt nước bị bảo phủ bởi vi khuẩn lam*, còn có rất nhiều màu sắc không thể hình dung, một màu sắc khiến người ta kinh tởm. Khó có thể tưởng tượng ai lại nguyện ý biến tay mình thành bộ dạng xấu xí đáng sợ đến thế.
*Vi khuẩn lam: thường được gọi là tảo lam hay tảo lục lam Lee R. E. (2008). Phycology., là một ngành vi khuẩn có khả năng quang hợp.
Hắn đưa tay lại gần mặt của người phụ nữ. Làn da trên bàn tay như vảy cá cấp tốc nổ tung, những sắc thái huyền bí kia lập tức ùa lên, mau lẹ chui vào thất khiếu của người phụ nữ. Người phụ nữ gào thét, mặt của bà ta lấy tốc tộ mà mắt thường có thể thấy được cấp tốc lõm xuống thối rữa, bốc ra từng đợt mùi hôi thối như thịt ôi. Sợi nấm chân khuẩn màu trắng nhạt lan xuống từ cổ giống như thủy triều, toàn bộ khối thịt đều biến thành màu đen lở loét, máu mủ tuôn trào, cơ bắp co quắp trong chốc lát. Tiếng kêu thảm thiết của bà ta chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn, ngay sau đó đầu của bà ta khô quắt như xác ướp, và cơ thể hình nón với những miếng thịt xếp chồng lên nhau co lại như một quả bóng xì hơi, những con mắt đục ngầu rơi ra từ lỗ thủng như quả nho, lúc tiếp đất còn chớp nháy một cái xong lập tức hóa thành bãi máu sền sệt. Cuối cùng giác hút trên trần nhà mất đi chức năng vốn có, một đống thịt nhão nhừ từ trên rơi ầm xuống, phát ra tiếng vang nặng nề bí bách.
Khi những màu sắc bí ẩn đó rời khỏi thân thể bà ta quay về tay trái Lâm Kỳ, trên mặt đất chỉ còn lại một đống thịt lởn vởn khẽ động đậy, và mớ tóc xù xì không thể hòa tan.
Lần này sắc mặt Lâm Kỳ chẳng những không tái nhợt, ngược lại còn hít sâu thở dài ra chiều hưởng thụ, nét mặt càng thêm hồng hào. Có lẽ là do lần trước thả Tinh Chi Thải chiến đấu với chó săn bị tiêu hao thể lực, nên hiện tại được ăn uống no nê mà tràn đầy sức sống.
Mọi chuyện xảy ra thật quỷ quyệt, khiến đầu óc Sở Ương ngày càng chết lặng. Cậu đã nghĩ rằng phản ứng của mình hẳn phải dữ dội lắm, nhưng không ngờ cậu vẫn tỉnh táo để cầm điện thoại, quay chụp lại hết thảy.
Lâm Kỳ xoay người lại, nở nụ cười mà Sở Ương không thể quen thuộc hơn, “Xem ra vấn đề chúng ta cần giải quyết lần này khả năng có liên quan tới cậu đấy, Tiểu Ương à.”