Hóa ra bọn họ đã bắt đầu nhìn thấy những điều kỳ lạ.
Lâm Kỳ kích động đăng ảnh chụp màn hình lên livetream, sau đó đưa điện thoại lại cho Sở Ương, nháy mắt phải với cậu, “Xem ra chuyến này không uổng công rồi.”
Sở Ương nhận lấy điện thoại, Lâm Kỳ không để ý nắm tay cậu, đôi mắt nâu đen phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cậu, “Theo sát tôi, tôi sẽ không để cậu thất lạc khỏi mình đâu.”
Sở Ương không kịp phản ứng vội vạng hạ điện thoại xuống một chút, có đôi khi Sở Ương hoài nghi hắn đã phát hiện xu hướng tính dục của cậu, nên mới cố ý trêu ghẹo cậu mãi thế, còn nói khả năng dụ người của mình là bản chất của hắn, chẳng lẽ đối với ai hắn cũng hành xử như vậy sao?.
Bệnh nhân ở khoa da liệu chỉnh hình đều đã nghỉ ngơi, trong hành lang có một người hẳn là ở lại canh giường đang lấy nước, dùng ánh mắt quái đản nhìn bọn họ. Mỗi khi bọn họ đi qua một phòng bệnh nào đó, Sở Ương có trực giác như có người theo dõi bọn họ, vừa quay đầu đã lập tức thấy một gương mặt không có ngũ quan dán lên ô cửa kính nhỏ đằng sau.
Cậu thất thanh gọi “Lâm Kỳ Lâm Kỳ Lâm Kỳ!” Đến khi nhìn kỹ lại, thì nhận ra người kia không phải không có mặt mũi, mà do cả khuôn mặt y bị băng bó gần hết, một số nơi còn chảy máu, lốm đốm loang lổ. Nhìn thoáng qua trông hơi giống cô y tá trong game Silent Hill….
Người bệnh nhân kia nhìn bọn họ một lúc, sau đó đột nhiên xoay người chậm rãi rời khỏi khung cửa.
Sở Ương nhẹ nhàng thở ra, quay đầu thì thấy bộ dạng nhịn cười của Lâm Kỳ.
“Anh cười cái gì!”
“Không có gì…dáng vẻ hoảng sợ lúc nãy của cậu…nhìn như Husky ấy ha ha ha ha ha ha ha!” Như không nhịn nổi nữa Lâm Kỳ cười đến nắc nẻ. Sở Ương không quan tâm còn đang livetream, nhất quyết xông lên đánh cái tên xấu tính này một trận, Lâm Kỳ tránh trái tránh phải, nhất thời khó mà bắt được hắn. Lát sau có phòng bệnh gần đó mở cửa ra, một người đàn ông quấn băng trên mũi ló ra quát mắng, “Đêm hôm khuya khoắc còn ồn ào nhốn nháo! Có để cho người ta ngủ không đấy!”
Hai người bọn họ nhanh chóng lặng lẽ chấm dứt công kích, nói một câu chờ đó rồi mau lẹ bỏ đi.
Lâm Kỳ nhìn đồng hồ bỏ túi màu vàng kim, nghiên cứu sơ đồ tầng lầu gần đầu cầu thang, rồi hướng về phía camera nói “Chúng ta đi phòng phẫu thuật xem thử, biết đâu có thể trông thấy điều thú vị nào đó.” Tiếp theo kêu Sở Ương hướng bên phải lối rẽ mà đi.
Quả nhiên cuối lối rẻ có một cánh của đôi, tấm bảng phía trên là chữ phòng phẫu thuật.
“Bây giờ chắc cửa bị khóa mất rồi ấy chứ?” Sở Ương thấp giọng nói.
Lâm Kỳ quệt miệng suy tư, “Tới xem coi sao.”
Hắn đặt tay lên tay nắm bằng inox lạnh lẽo và gạc xuống. Đã bị khóa. Lâm Kỳ buông lỏng tay, nhẹ “Hừm?”, sau đó không rõ làm gì, giơ tay gõ cửa một cái.
Lạ lùng thay, xuyên qua khe cửa là phòng phẫu thuật tối hù không một tia sáng lại có người gõ ba tiếng lên cửa.
Khung bình luận lập tức tuôn trào: Má ơi có quỷ! ! ! Hù chết bảo bảo! ! ! Sao lại có người gõ cửa chứ! ! ! Cứu với a! ! !
Sở Ương cũng không dám thở mạnh, sốt sắng nhìn Lâm Kỳ. Lâm Kỳ dựng thẳng ngọn trỏ đặt lên môi, làm thế “Xuỵt”, rồi nắm lấy tay cầm một lần nữa gạc xuống.
Mở được rồi….
Sở Ương đã lờ mờ biết phía sau cánh cửa chính là một thực tế khác. Một nơi hoàn toàn khác với thực tế mà họ đang hiện diện, và mọi chuyện đều có thể xảy ra…
“Tắt livestream đi.” Lâm Kỳ khẽ nói, “Mở cái khác, nhấn biểu tượng dấu chấm than màu đỏ trên màn hình ấy.”
Sở Ương đã hiểu, nội dung tiếp theo không thể phát sóng trong phạm vi công cộng. Cậu không thuần thục cách thoát khỏi livetream lắm, vô tình thấy được mảng bình luận liên tục kêu rên, nào là tiếp tục đi mà, không xác minh được danh tính thì không thể xem, quá tuyệt vân vân….. Điện thoại của Lâm Kỳ dùng là hệ điều hành Android, ngoại trừ cho thanh tác vụ trên màn hình, thì chỉ có hai biểu tượng nổi trên nền đen tuyền, một là app livetream, app còn lại là cái mà Lâm Kỳ đã nói, dấu chấm than màu đỏ với một vài ký tự bị cắt xén trong tên.
Nhìn như app virus vậy….
Sở Ương ấn mở cái app đó lên, màn hình điện thoại đột nhiên đen kịt, sau đó từ trong bóng tối dần dần xuất hiện một hình nón màu sắc kỳ dị, màu sắc huyền bí rời rạc như vệt dầu lẫn trong nước. Hình nón cách màn hình ngày càng gần, đột nhiên có một vài dải vân trông như xúc tu phun ra từ đỉnh đầu của nó, phần đỉnh của những xúc tu đó như cánh hoa đang nở, và trên đỉnh còn có một khối u khổng lồ. Cảnh tượng làm người ta bứt rứt này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, sau đó phong cảnh được camera ghi lại lần nữa xuất hiện trên màn hình, phía dưới bắt đầu xuất hiện hoàng loạt cơn mưa bình luận.
Du khách 3: Bắt đầu rồi bắt đầu rồi!
Sdfasdf: Chuẩn bị vào đúng không?
darkMatter: Tôi muốn biết bệnh viện này đã bị lây nhiễm đến mức nào.
Lây nhiễm? Cái gì lây nhiễm?
Lâm Kỳ đã đẩy cửa ra, phất tay với Sở Ương. Sở Ương nhịp nhàng đi theo, phía sau cánh cửa là một màu đen đặc, khiến cậu ngập ngừng trong giây lát. Lâm Kỳ đành ôm eo cậu đẩy vào, mình cũng vào theo rồi đóng cửa lại. “Không nhìn thấy gì hết…” Sở Ương mở đèn pin điện thoại chiếu sáng, sờ soạng trên vách tường một hồi, chợt đụng phải một sợi dây thừng. Đầu cuối của sợi dây được tô điểm bằng một mặt dây chuyền bằng nhựa ….
Đây là…dây kéo đèn?
Từ lúc năm tuổi trở đi, Sở Ương rất hiếm gặp loại đèn điện dùng dây kéo này….Cậu giơ tay kéo một phát, tiếng lách cách vang lên, ngọn đèn màu cam sẫm vuột sáng.
Khung cảnh trước mắt hiện ra, Sở Ương cứ ngỡ mình đã vô tình bước vào một trò chơi kinh dị hay ho nào đó, hoặc là ngôi nhà ma ám ở Fujikyu Nhật Bản….
Đây quả thực giống với phòng phẫu thuật, chiếc đèn mổ to lớn bị gỉ sét treo trên trần nhà lung lay như muốn sụp, nhìn xuống là chiếc bàn mổ rách nát dính đầy dấu vết của một ít chất lỏng màu đen sẫm bên dưới. Chiếc xe cạnh bàn phẫu thuật đặt những dụng cụ không giống như dùng để giải phẫu mà giống như để tra tấn hơn, bao gồm là những cái kìm bị phủ kín bởi chất lỏng màu đen, những con dao rỉ sét và những cục bông gòn bẩn thỉu. Khắp nơi trên sàn nhà đều là cục máu đỏ và đen rỉ sắt, trên vách tường thì đầy mảng nấm mốc. Trong không khí nồng nặc mùi gỉ sắt và tanh hôi, mang lại cảm giác ẩm ướt như có lớp màng dính trên da, loạn xạ như tơ nhện.
Lâm Kỳ đi về phía bàn phẫu thuật. Giày của hắn dẫm lên những uế vật đen đỏ rỉ sắt kia, làm nước bắn tung tóe. Sở Ương cũng đi theo qua, hối hận vì hôm nay mình mang giày thể thao không có khả năng chống nước. Trong vòng hai bước mà cậu đã thấy thứ nước đen máu mủ kia đã thấm ướt đôi giày mình, nhơm nhớp lan vào trong vớ cậu. “Lâm Kỳ…bị đống nước này vấy trúng có bị lây nhiễm gì không vậy?” Cậu vẫn nhớ kỹ khi lần đầu tiên cậu được Lâm Kỳ cứu tại khách sạn, hắn đã nói rằng nếu tiếp xúc quá nhiều với vật chất trong thực tế không ổn định hoặc sụp đổ thì sẽ bị đồng hóa, lúc ấy sẽ rất khó quay về thực tế ban đầu.
Lâm Kỳ nhìn thoáng qua sàn nhà, “Không sao đâu, này chắc chỉ là máu thôi.”
“Hả? !”
“Ha ha ha, đùa cậu đấy.” Lâm Kỳ nháy mắt, rồi nghiêm túc nói, “Không sao thật, mức độ tiếp xúc này không có vấn đề gì. Chỉ cần đừng để chúng dính vào miệng cậu là được.”
Đồ thần kinh….làm như cậu sẽ quỳ xuống đất liếm đống nước bẩn đó không bằng.
Sở Ương quay một loạt hành động của Lâm Kỳ, hắn nhìn bàn phẫu thuật bên cạnh, thậm chí còn đưa tay chạm vào vết bẩn trên bàn mổ dường như chưa khô hẳn, không biết có phải vết máu hay không, giơ lên mũi ngửi ngửi, “Ừm, hình như đúng là máu.”
Sở Ương quan sát xung quanh, không có cái cửa sổ nào, chỉ có một cái tủ sắt gỉ cạnh bức tường, mà cánh cửa còn bị móp. Có thêm một cái xe đẩy nhỏ nữa, bên trên đặt tán loạn mấy viên màu đỏ không rõ là gì. Không biết có phải hôm nay do cậu đeo kính áp tròng quá lâu hay không mà thấy những thứ kia như đang ngọ nguậy?
“Phòng giải phẫu trong hiện thực này giống như căn phòng mổ xẻ trong quán trọ da người*…..” Sở Ương lầm bầm.
*Quán trọ da người: là một bộ phim kinh dị của đạo diễn Eli Ross với sự tham gia của Derek Richardson và Ise Good Johnson, được phát hành tại Canada vào ngày 17 tháng 9 năm 2005. Phim kể về tình huống kinh dị của hai du khách người Mỹ đi du lịch châu Âu một mình và ở trong một khách sạn đen đủi vì tin đồn thất thiệt .
Lâm Kỳ cầm lấy một cái kìm gỉ sét kinh tởm, phát hiện nó còn đang kẹp một cái răng dính máu, “Biết đâu căn phòng này lại y vậy không chừng.”
Lâm Kỳ dạo quanh một vòng, ngón tay dính bẩn xẹt qua mặt tường, “Hầu hết vật chất đều ở trạng thái tương đối ổn định, nhưng xem tình trạng căn phòng này, thì chí ít thần trí của những người sống trong hiện thực này đã bị ảnh hưởng.”
“Bị ảnh hưởng gì?”
“Chính là một số siêu ý thức đã xâm nhập và bắt đầu lây nhiễm hiện thực này, cậu có thể gọi chúng là thần hoặc là ma quỷ cũng được, chúng chẳng thèm quan tâm đâu.”
“Ý anh là….giống như người sáng tạo ra The King In Yellow?”
“Ừ, là những vị thần trong thực tế khép kín.” Lâm Kỳ mở cửa tủ sắt, bên trong là một vài bộ y phục giải phẫu cũ nát bẩn thỉu, bao tay và khẩu trang, “Tuy nhiên những vị thần này không thể lây nhiễm bất cứ thực tại nào theo ý họ muốn, bình thường họ sẽ lựa chọn tín đồ của mình, chính là những người quan sát mạnh mẽ để giúp họ xác định một số thực tế đã bị lây nhiễm bởi họ, hòng làm mờ ranh giới giữa thực tế bình thường và thực tế bị lây nhiễm. Nói chung, người bình thường và tất cả động vật có ý thức đều tương đương với quan sát viên cấp 0, hay nói cách khác, trong những trường hợp bình thường ta chỉ có thể thấy những gì thuộc về thực tế của mình. Một người quan sát cấp một tương đương với mười người quan sát cấp không, và họ có khả năng thấy ma quỷ cao gấp mười lần so với người quan sát cấp không. Mà người quan sát cấp hai lại tương đương với mười người quan sát cấp một, và một người quan sát cấp ba tương đương với mười người quan sát cấp hai. Đến người quan sát cấp bốn thì lại khác, từ cấp bốn trở đi thì không thể dựa theo bội số để ước tính nữa, thay vào đó là xem xét trình độ của người quan sát có thể xác định một thực tế như thế nào mà phán đoán cấp bậc. Tóm lại, để xác định một thực tế ổn định cần có ít nhất một trăm nghìn người quan sát cấp không, một trăm nghìn này bao gồm cả người, động vật và côn trùng….bất kỳ sinh vật nào có ý thức. Mặt khác để một hiện thực ổn định hoặc sụp đổ một trăm phần trăm thì cần một trăm người quan sát cấp bốn, còn cấp năm thì chỉ cần hai mươi người, về người quan sát cấp sáu là cấp bậc cao nhất, sự tồn tại của họ tương tự như truyền thuyết, một số người nói rằng nếu có khoảng mười người quan sát cấp sáu xuất hiện là đủ để một thực tế khác xuất hiện hoặc biến mất, không những thế chỉ cần hai hoặc ba người mạnh nhất xác định là có thể ổn định hoặc làm sụp đổ thực tế đó, trong truyền thuyết đã có một người có thể sáng tạo ra một thực tế. Có điều tôi chưa từng gặp những sự kiện này, tôi cho rằng đó chỉ là chuyện xưa mà thôi.”
Đứng trong một căn phòng phẫu thuật như hiện trượng gϊếŧ người thế này, còn nghe Lâm Kỳ giảng giải về những khái niệm đẳng cấp phức tạp khiến Sở Ương choáng váng gần chết, “Vậy theo như anh nói, thì một người quan sát cấp sáu bằng một trăm nghìn người bình thường?”
“Không nhất thiết phải là người mà động vật cũng được tính. Trên cơ bản mà nói, người và động vật không khác nhau quá nhiều, khả năng quan sát hơn kém nhau đôi chút mà thôi.” Lâm Kỳ đóng cửa tủ lại, “Ở đây không có gì cả, chúng ta ra ngoài đi.”
Sở Ương nhớ Lâm Kỳ nói mình là người quan sát cấp ba…như vậy thì cậu gần như tương đương với một nghìn người bình thường nhỉ? Nghe cũng lợi hại phết…dù không thể so với cấp bốn trở lên.
Cảm giác như từ cấp ba lên cấp bồn cần có một bước nhảy vọt, tựa như một bước nhảy vọt từ tầng lớp trung lưu lên giai cấp quý tộc ấy. Vừa nghĩ đến một người là có thể xác định được một thực tại…thế người đó chẳng phải cùng đẳng cấp với thần, có thế tùy y sáng tạo sao? Thật khó để tưởng tượng rằng một người có thể có sức mạnh to lớn đến vậy. Thậm chí có khi không chỉ là một người mà có tầm hai ba người cũng đã đủ đáng sợ cỡ nào rồi….
Lâm Kỳ mở cửa thông đến hành lang, cùng lúc đó có một tiếng thét chói tai phá tan sự im lặng, gần như xuyên thủng màng nhĩ của Sở Ương. Không thể phân biệt liệu có phải là tiếng khóc của con người hay không, âm thanh quá sắc nhọn, bén đến nỗi không thể hình dung, dù âm thanh đó đã kết thúc rồi vẫn còn dư âm văng vẳng không dứt.
Xuyên thấu qua khe cửa vừa mới mở ra, có thể trông thấy hành lang bệnh viện đã triệt để thay đổi, tuy vẫn còn lớp sơn xanh lá lờ mờ nhưng vách tường màu trắng từ lâu đã bám đầy vết bẩn, khắp sàn nhà đều là vết máu đen sền sệt, những vệt dài một đường kéo từ phòng phẫu thuật ra xa. Các cửa sổ bên hành lang đều bị quét một lớp sơn bẩn, hoàn toàn không thể nhìn ra bên ngoài, hầu hết các đèn chùm cũ kỹ treo trên cao đã bị hỏng, chỉ còn vài cái là chiếu sáng, trong đó có một cái liên tục chớp nháy, le lói phát sáng trong hành lang, nhìn không rõ bất kỳ thứ gì.
Một loạt mùi máu tươi quyện với mùi cá tanh nồng ấp vào mặt.
Sở Ương thì thầm, “Tiếng rít gào mới nãy…có nguy hiểm gì không?”
“Đương nhiên là có nguy hiểm rồi, không thì chúng ta tới đây làm chi.” Lâm Kỳ tháo mặt dây chuyền trên cổ xuống, cầm trong tay, bước vào hành lang. Tiếng bước chân của hắn đột nhiên trở nên tĩnh lặng trong hành lang trống rỗng, hết sức kỳ cục khó chịu.
Sở Ương theo sau Lâm Kỳ đi qua mấy căn phòng. Cậu phát hiện tất cả cửa phòng đều mở, một số thì hoàn toàn không có cửa, bên trong là khung giường sắt lộn xộn, chăn nệm bị vứt xuống đất, đã bị mốc meo không ít, phần lớn giường đều lung lay sắp đổ gần nát tới nơi.
Đang đi, bước chân Lâm Kỳ chợt dừng lại. Sở Ương đổi hướng camera, thì thấy phía trước dưới ngọn đèn le lói, có một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang đang đứng bất động.
Người đàn ông kia trông rất kỳ quái, nhưng không rõ là kỳ quái ở chỗ nào. Sở Ương nhìn một hồi, đột nhiên nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Đầu gối và khuỷu tay của người đàn ông đối lập ngược chiều nhau.
Hay nói đúng hơn, đầu gối của gã phía sau, khuỷu tay của gã thì phía trước….