Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 10: Bàn tay của Lâm Kỳ




Elijiah và Owen cách cửa gần nhất, đẩy tủ quần áo với tủ lạnh qua liền lập tức xông ra ngoài, Sarah cũng kéo người phụ nữ điên chạy theo, mà Sở Ương ở sau cùng đành phải nửa lê nửa kéo ông lão không ngừng rít gào giãy giụa mới khó khăn thoát ra được. Thứ nhựa đường kia đang nhai nuốt ngọ nguậy, tiếp tục nuốt chửng hai chân bà lão không còn co giật nhưng thỉnh thoảng có chút run rẩy của bà.

Sở Ương đóng rầm cửa lại. Bên kia Elijiah đang đập cửa phòng bên cạnh, lớn tiếng hô hào, “Chạy mau! Chạy mau! Có quái vật! ! !” Mà Sarah và Owen đã dắt theo người phụ nữa điên lao về phía cầu thang. Một số du khách nghe được tiếng động lạ đã bước ra, có ít người thì tức giận mắng hơn nửa đêm rồi còn ồn ào, một số khác thì hoảng hốt hỏi có chuyện xảy ra.

Sở Ương đột nhiên nhận ra, những tiếng động này không phải là tiếng động vừa nãy khi bọn họ ở dưới lầu nghe được sao?.

Nếu vậy thì….lát nửa hai người bảo vệ sẽ xuất hiện?.

Cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, đã thấy Elijiah bị một khách hàng kéo cổ áo. đối phương là một người đàn ông râu quai nón cao lớn đến từ Caucasus*, nghiến răng nghiến lợi nói với anh ta, “Thằng khốn! Mày gào cái gì hả”

Elijiah đẩy mạnh tên kia chỉ thẳng mặt gã không chút yếu thế hung tợn nói, “Tao gào cứu mạng chó của mày đấy!”

Có một tiếng động thật lớn vang lên, cánh cửa của căn phòng họ vừa chạy thoát bị mở tung, đống nhựa đường đen kia trào ra từ bốn góc của khung cửa như thủy triều, nó quấn lấy một đôi vợ chồng đứng gần đó đầu tiên. Sức mạnh của con quái vật đó rất mạnh và tốc đọ rất nhanh, hai vợ chồng còn chưa kịp nhận thức đã bị căn nuốt hết. Tiếng thét thất thanh liên tiếp phát ra ngay sau đó, mọi người như con ruồi mất đầu điên cuồng bỏ chạy. Cầu thang ngay hướng gần nhất đã bị quái vật “chặng đường”, vì vậy tất cả mọi người tuôn về phía thang máy đông nghịt như kiến bò trên chảo nóng.

Sở Ương vòng tay ôm lấy đứa trẻ đang sợ hãi cùng cực, tay khác thì giữ chặt đứa trẻ còn lại, vừa chạy vừa la to, “Đừng đi thang máy! Đi thang bộ!” Nếu bố cục của khu tây giống với khu đông, thì chỉ cần chạy đến cuối đường rẻ qua một góc sẽ có cầu thang thoát hiểm. Một số người sợ vỡ mật cứ thế mờ mịt chạy theo cậu. Tuy nhiên tiếng thét khủng khiếp và âm thanh giòn giã của khúc xương bị nghiền nát ở phía cứ văng vẳng bên tai như đòi mạng, Sở Ương quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức cảm thấy tim mình muốn ngừng đập.

Thứ kia hình như…trở nên lớn hơn….lần đầu tiên thấy nó thì nó chỉ cỡ như một con trăn lớn, vậy mà bây giờ nó gần như biến thành một làn sóng đen tràn ngập toàn bộ hành lang. Những khối dính vón cục khuấy đảo liên hồi, có đôi lúc còn lộ ra đủ loại xương cốt, con mắt, khối thịt, có lẽ chúng đều là nội tạng người chưa được tiêu hóa.

Sở Ương tăng tốc chạy nhanh, vội vàng vọt tới cuối hành lang rồi ngoặt sang ngõ rẻ, nhưng lại đột ngột dừng chân.

Cậu thấy một vết nức ngay cầu thang thoát hiểm mà cậu muốn đi tới, trên mặt đất có một người nằm sấp….một nửa trong số đó là óc và nội tạng dính lại với nhau, bộ quần áo đẫm máu mơ hồ có thể nhận ra là đồng phục bảo vệ. Người bảo vệ khác thì….lơ lửng trên không trung, nửa thân trên không đầu thỉnh thoảng lung lay co giật, còn thứ nhựa đường đen đặc đang “nhai nuốt” nửa thân dưới chợt ngẩng cao “đầu” lên, rõ ràng không có mắt, nhưng lại như thể thấy được mấy người Sở Ương mà tiết tấu nhai nuốt ngừng lại.

Hoá ra…không chỉ có một con!

Lúc này trong đầu Sở Ương chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Xong đời rồi.

Đám người sau lưng cậu tuyệt vọng gầm thét, xoay người muốn chạy lại phát hiện quái vật phía sau vừa ăn thịt no nê đang chen chút với những người kia tại cửa thang máy, chân tay của vô số người bị nhựa đường dính chùm lại nhau, có vài cái đầu lộ ra bên ngoài vẫn sống chết vùng vậy để bò ra, nhưng không thể nhích nổi. Sau lưng nó, trên mặt sàn không có bất kì vết máu nào, bởi vì khi nó đi ngang qua, nó sẽ tiêu hóa hết thảy máu thịt rỉ ra từ miệng lần thứ hai.

Lúc con quái vật đối diện với Sở Ương bắt đầu trườn về phía cậu, trong đầu cậu trống rỗng, nhưng cơ thể lại như có ý thức tiêng, mở cửa căn phòng gần cậu nhất.

Sau cánh cửa hình như cũng có một người đang mở cửa ra, hai người nhìn nhau trong nháy mắt, chợt Sở Ương như trút được gánh nặng.

Lâm Kỳ bước đến cạnh cậu, thấy con quái vật gần trong gang tấc, không chút do dự lột bao tay bên phải ra.

Sở Ương tức khắc hiểu được vì sao hắn không bao giờ tháo găng tay.

Bàn tay đó khó có thể nhìn ra hình dạng là một bàn tay người, che kín đầy những chấm nhỏ nhấp nhô lít nhít, không những thế thỉnh thoảng chúng còn nhúc nhích, cứ như dưới lớp da ấy ẩn nấp vô số trứng trùng. Ngón tay tinh tế, trông quá mức mềm mại, xụi xuống như không xương, ngay cả móng tay cũng không thấy. Hơn nữa màu sắc kia…đó hoàn toàn không phải là màu da của con người, làn da nhợt nhạt đến xám xịt ánh lên màu sắc phản quang kỳ dị, nó giống như hình ảnh phản chiếu đầy màu sắc bởi dầu trôi xuống mương vào một ngày mưa, ngoài ra còn có một số sắc tố khó có thể hình dung bằng mắt thường lóe lên rồi biến mất trong phút chốc. Nhìn nó khiến người ta cảm thấy cực kỳ buồn nôn và kinh tởm, kể cả thứ màu sắc xầu xí kia, giống như một đứa trẻ chưa bào giờ thấy qua xác chết theo bản năng cầu sinh mà sợ hãi, chỉ muốn tránh thật xa.

Sắc tố kỳ dị trên tay hắn đột nhiên lưu chuyển, xoay tròn nhanh chóng khi tiếp xúc với không khí, như có sinh mệnh. Đồng thời mấy chấm nổi dưới làn da hắn cũng bắt đầu ngọa nguậy dữ dội, sau đó da dẻ căng nứt khắp nơi, da tróc thịt bong, nhưng không hề chảy máu, có thứ gì đó kỳ quái chen chút tuôn ra ngoài. Bọn chúng không có hình dạng, không có thực thể, thậm chí cũng không được coi là thể khí, nó chỉ là một loại biến dạng méo mó li ti của không khí, và màu sắc dơ bẩn khó tả đang du động biến hóa cấp tốc. Những màu sắc đó như sương mù lúc ẩn lúc hiện, nhào về phía quái vật nhựa đường đen đặc. Con quái quật không có miệng gào thét một cách kì dị trong tâm trí của Sở Ương và mọi người, tạo ra hiệu ứng khủng khiếp khiến chân tay đau nhức không thể nào chịu được, như tiếng móng tay bén nhọn cào lên trên bảng đen. Rõ ràng không có âm thanh, nhưng mọi người đều bịt kín lỗ tai. Sắc tố kỳ dị và con quái vật quấn lấy nhau, như mây khói vùng vẫy không tan.

Nhân cơ hội này, Lâm Kỳ nói với đám người Sở Ương, “Vào trong nhanh!”

Mọi người không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào cảnh cửa Sở Ương vừa mới mở. Sở Ương cũng đi theo người cuối cùng vào trong, trước khi đi vào thì xoay người liếc mắt nhìn, thấy tay phải của Lâm Kỳ vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, thi hành một động tác tạy kỳ lạ, sắc tố kỳ dị kia quay về, chui vào dưới lớp da của hắn. Hắn bước vào và đóng sầm cửa lại.

Những người sống sót ngồi liệt trên mặt đất, thì phát hiện mình đang ngồi ở một hành lang bỏ hoang, tối tăm, bụi bặm. Tường giấy bẩn thỉu bong tróc từng mảng lớn, giống y hệt với hành lang vừa rồi.

Có người nhận ra đây cũng là hành lang của khách sạn Derosa, có điều hình như đã bị bỏ hoang từ lâu. Người đàn ông Caucasus to lớn trước còn nắm cổ áo Elijiah chất vấn giờ ngay cả thở cũng không ra hơi hỏi Sở Ương và Lâm Kỳ, “Đâu là đâu? ! Tụi bây đưa chúng tao tới đâu vậy hả?”

Sở Ương bây giờ thấy tên này thật phiền phức, lạnh lùng trả lời, “Khách sạn Derosa hai mươi năm sau.” Rồi không thèm quan tâm đến gã nữa, quay sang nhìn về phía Lâm Kỳ, thấy đối phương nhanh chóng đeo găng tay vào bàn tay phải của mình, không biết có phải ảo giác của cậu không, vì cậu cảm thấy sắc mặt Lâm Kỳ không được tốt cho lắm.

“Anh không sao chứ.” Sở Ương nhẹ giọng hỏi.

Lâm Kỳ còn chưa kịp trả lời, thì cái gã đàn ông kia lại bắt đầu ồn ào, “Hai mươi năm sau? ! Có ý gì? ! Khi nãy mấy thứ kia là gì? !”

“Ồn ào quá!” Elijiah tính tình có chút nóng nảy giơ tay đấm cho tên đó một quyền, khiến gã đàn ông cường tráng lão đão mấy bước, sững sờ tại chỗ. Elijiah nhổ nước miếng xuống đất, cố ý hù dọa gã ta, “Mẹ mày nếu còn không biết điều, thì tao sẽ giọng vào mặt rồi đưa mày tới nhà trẻ đấy có tin không?” (Lưu ý: câu này được trích dẫn từ lời kịch trong phim Rock n’ Roll)

Sở Ương đếm số người, tính cả cậu và Elijiah thì có mười một người trốn thoát, có điều hai người Sarah và Owen đã bị tách ra khi gặp quái vật, đi theo còn có người phụ nữ điên cùng nhau chạy tới cầu thang thoát hiểm, cho nên  lúc này mới không có mặt ở đây.

Gay rồi…Hai người họ vẫn bị vậy lại ở hai mươi năm trước….

Sở Ương quan sát xung quanh, thấp giọng hỏi Lâm Kỳ, “Nơi này an toàn rồi đúng không?”

“Tôi không biết. . .” Lâm Kỳ dùng ánh mắt sâu xa nhìn những người đột nhiên trải qua quá nhiều chuyện kinh hoàng khó hiểu mà suy sụp tinh thần, vẻ mặt trống rỗng vô hồn, “Thảo nào cậu lại rút trúng thẻ chó săn, Bị chó săn để mắt…thì tất cả đừng hòng thoát được. Vì vậy hiện giờ các người sẽ tạm thời an toàn, nhưng sau này…tôi cũng không biết chắc đâu.”

“Chó săn? Ý anh là cái thứ màu đen hồi nãy sao?” Sở Ương dùng tiếng Trung nhỏ hỏi.

“Ừm, gần đây bọn chúng đã bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Đặt biệt là trong khách sạn này.” Lâm Kỳ suy tư nhìn cánh của hắn vửa đóng lại.

“Thứ đó không có chút gì giống với một con chó cả? !”

“Chó săn chỉ là tên gọi tượng trưng mà ta đặt thôi, trên thực tế bọn chúng là chủng tộc còn lâu đời hơn so với con người chúng ta nhiều. Sở dĩ gọi là chó săn vì chúng tựa như con chó vậy, một khi chúng đã nhớ rõ mùi hơi của cậu, thì chúng sẽ đặt dấu ấn của mình lên người cậu, như vậy mặc kệ cậu có đi tới hiện thực nào, bọn chúng cũng đều sẽ truy tìm để gϊếŧ chết cậu.”

“Thế có cách gì để đối phó với chúng không? Thứ trên tay anh là gì vậy?”

“Cậu đừng hòng đánh chủ ý lên thứ trên tay tôi.” Khoa trương khoa trương dấu tay sau lưng, “Đây là bí mật thương nghiệp đó.”

“Ai thèm cái thứ trên tay anh chứ! Hai người bạn của tôi bây giờ còn bị vây khốn ở hiện thực kia, tôi phải quay lại đưa họ về rồi sẽ hỏi anh sau!”

Lâm Kỳ nghiêm mặt nói, “Đừng có làm chuyện ngu xuẩn. Loài người không có cách nào gϊếŧ chết được chó săn, ít nhất cho tới giờ vẫn chưa xuất hiện ai làm được điều đó. Một khi cậu gặp phải chúng thì chỉ có con đường chết…Trừ khi có tôi tới cứu cậu thôi.” Nói xong hắn nháy mắt phải với cậu một cái.

Sở Ương kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt, “Vậy bây giờ phải làm sao đây? Tôi không thể bỏ mặt họ bị kẹt ở đó được?”

“Mặc dù không thể gϊếŧ chết chó săn, có điều thời không chúng sống là bên trong góc cạnh, cho nên phạm vi hoạt động của chúng cũng có giới hạn. Bất kỳ ở góc nào nếu vượt quá một trăm ba mươi độ, thì chúng sẽ không thể tiến vào hoặc di động.” Sở Ương vươn tay chỉ xung quanh, “Vấn đề là nhân loại chúng ta đều thích đặt mình vào không gian mà tất cả các góc đều chín mươi độ, vì vậy mà chúng mới có thể xuất hiện ở khắp nơi như đi bộ trên mặt đất.”

“Suy ra chỉ cần ở nơi mà tất cả các góc đều lớn hơn 130 độ thì sẽ an toàn đúng không?”

“Trên lý thuyết là vậy.”

“Thế…Nếu như tôi cầm một chiếc dù lớn chống đỡ thì chúng có thể sẽ không xuất hiện được phải không?”

“Ngay cán dù và giữa dù vẫn có góc chín mươi độ. Nhưng góc độ quá hẹp, không đủ lập thể, bọn chúng khó mà thông qua được.” Lâm Kỳ đưa tay sờ cằm suy nghĩ, “Cơ mà nếu cậu không sợ chết, thì có thể thử xem sao.”