Hôm sau, khi Hạ Mộc và Tử Tang đang ăn điểm tâm, Lê Tường đánh xe ngựa dừng ngoài cửa viện, sau đó Khúc thị dắt Thạch Đầu và Song Hỉ xuống xe.
“Lê đại ca, chị dâu, sao hai người lại đến đây?” Hạ Mộc không hiểu hỏi.
“Chú Hạ Mộc, em dâu Tử Tang, hai người giúp anh chị trông hộ tụi nhỏ mấy ngày. Nhà cha anh xảy ra chuyện, anh phải nhanh chóng trở về, không tiện chăm sóc hai đứa.” Lê Tường nói.
Hạ Mộc lập tức đồng ý.
Lê Tường và Khúc thị vội vàng nói cảm ơn, sau đó cầm mấy thứ từ trên xe ngựa xuống. Có quần áo của Thạch Đầu và Song Hỉ, những cái khác đều là đồ ăn: gạo, bột mì, trứng gà, mấy cân thịt, nói là chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa. Mấy thứ này dù để cho hai đứa bé ăn nhưng cộng thêm cả Hạ Mộc và Tử Tang thì có thể ăn trong nửa tháng. Hạ Mộc vội nói: “Sao anh chị mang nhiều đồ đến vậy, không phải chỉ là trông tụi nhỏ mấy ngày sao? Đâu có hết nhiều thức ăn như thế!”
“Hạ Mộc, chú nhận đi, nếu không tụi nhỏ anh cũng không dám làm phiền chú. Chú cứ nhận lấy cho anh chị yên tâm.” Lê Tường cười nói, “Tốt rồi, không nói nhiều nữa, anh chị đang vội.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu dặn dò hai đứa bé mấy câu đơn giản như phải ngoan ngoãn nghe lời vân vân, sau đó dẫn Khúc thị đi.
Vì thế, cuộc sống của Tử Tang vì có thêm hai đứa bé mà trở nên khác biệt.
Bản thân Hạ Mộc rất bận, ngoại trừ chăm nom đồng ruộng còn phải lên núi hái thảo dược quý. Bởi vậy, việc trông hai đứa giao cho Tử Tang, cho nên đằng sau nàng mọc thêm hai cái đuôi. Cũng may hai đứa bé lớn đã hiểu chuyện, không cần quan tâm nhiều lắm. Đương nhiên đây là suy nghĩ của Hạ Mộc, còn về suy nghĩ của Tử Tang mời đọc tiếp sẽ rõ.
Càng quan trọng hơn là Hạ Mộc muốn để hai đứa bé làm bạn với tiểu thư. Đối mặt với hai đứa trẻ, tiểu thư nhà hắn có nhiều biểu cảm hơn, bất kể cao hứng hay mất hứng, thì cũng là chuyện tốt.
Có đôi khi nhìn tiểu thư rõ ràng không còn kiên nhẫn với hai đứa, nhưng vẫn cố chịu đựng, mặt lạnh ứng phó với các vấn đề thiên kì bách quái của hai đứa nhìn hơi buồn cười. Hắn cảm thấy bản thân mình càng ngày càng xấu, sao có thể vui sướng khi tiểu thư gặp họa chứ.
Hôm nay là ngày lại mặt của Hạ Chiêu Quan. Hạ Mộc đến nhà họ Hạ, còn Tử Tang trông hai đứa ở trên tượng pha thượng.
“Mộc Đầu thẩm thẩm, thẩm kể chuyện xưa cho chúng cháu đi!” Song Hỉ chạy lên trước nói.
Tử Tang cau mày, chuyện xưa? Con bé này lại nghĩ ra biện pháp làm khó nàng. Nàng không chút khách khí nói: “Không.”
Người nào đó vô lương tâm hiển nhiên không biết – dù không biết cũng phải dỗ dành trẻ con, nên cự tuyệt rất nhanh.
“Không?” Song Hỉ rất kinh ngạc, mê hoặc nói: “Nhưng cha mẹ cháu đều biết kể chuyện xưa.”
Cha mẹ cháu biết, không có nghĩa mọi người đều biết được không? Tử Tang vẫn không nói gì, tiếp theo lại nghe Song Hỉ nói: “Nhưng Mộc Đầu thúc thúc nói Mộc Đầu thẩm thẩm thông minh nhất, cái gì cũng biết, chẳng lẽ Mộc Đầu thúc thúc nói dối?”
“Vậy Mộc Đầu thúc thúc còn nói gì về Mộc Đầu thẩm thẩm nữa?” Tử Tang hỏi. Nếu trên mặt nàng mà nở nụ cười thân thiện thể nào lúc này trông nàng cũng giống bọn người xấu chuyên dụ dỗ trẻ con.
“Còn nói …” Song Hỉ cố gắng nhớ lại, Mộc Đầu thúc thúc nói rất nhiều với cô bé nhưng cô bé không nhớ hết được. Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô bé cũng nhớ được vài lời, non nớt nói: “Còn nói Mộc Đầu thẩm thẩm rất hay xấu hổ. Nếu chúng cháu hỏi một lần mà Mộc Đầu thẩm thẩm không để ý vậy hỏi vài lần là được. Như vậy Mộc Đầu thẩm thẩm sẽ không xấu hổ nữa.”
Song Hỉ không hề biết mình đã bán đứng Hạ Mộc.
Hay cho anh – Hạ Mộc kia, Tử Tang hung tợn nghĩ, hoá ra hai đứa bé không ngại học hỏi, hỏi mãi như vậy là do hắn giở trò quỷ. Ở nhà họ Hạ, Hạ Mộc liên tục hắt xì, xoa xoa mũi rồi tiếp tục làm việc, không hề biết bản thân đã bị bán đứng .
Thấy Song Hỉ nói cho nàng biết chuyện quan trọng như vậy, Tử Tang quyết định kể chuyện xưa cho Song Hỉ và Thạch Đầu, xem như thưởng cho hai đứa để sau này hai đứa nói thật nhiều hơn. Nhưng nên kể chuyện xưa gì đây?
Suy nghĩ trong đầu nàng nhanh chóng chuyển động, cảm thấy chuyện công chúa Bạch Tuyết tương đối thích hợp kể cho con nít nghe, mọi người cũng thường kể cho trẻ con câu truyện này, “Các cháu ngồi xuống đi, thẩm kể chuyện xưa cho.”
Song Hỉ và Thạch Đầu lập tức vui vẻ ngồi xuống.
Dưới ánh mắt mong đợi của hai đứa trẻ, Tử Tang bắt đầu kể chuyện, “Cách đây rất lâu, có một nàng công chúa tên là Bạch Tuyết bởi vì có khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp nên bị bà mẹ kế xấu xa hãm hại. Công chúa Bạch Tuyết chạy vào rừng, sau đó gặp được bảy chú lùn. Dưới sự trợ giúp của bọn họ, cuối cùng nàng chiến thắng được bà mẹ kế xấu xa kia… Tốt lắm, chuyện xưa xong rồi.”
Nghe câu chuyện xưa vẻn vẹn có mấy câu, hai đứa bé vẫn ngu ngơ, hiển nhiên không hiểu Tử Tang nói gì.
“Mộc Đầu thẩm thẩm, ai là công chúa Bạch Tuyết?” Song Hỉ hỏi.
“Tại sao bà mẹ kế xấu xa lại làm hại công chúa Bạch Tuyết?” Thạch Đầu hỏi.
“Người lùn là ai, bọn họ rất lợi hại sao?” Song Hỉ lại hỏi.
“Công chúa Bạch Tuyết làm thế nào chiến thắng được bà mẹ kế xấu xa kia?” Thạch Đầu lại hỏi.
…
Nghe một đống câu hỏi của hai đứa, nàng cực kỳ hối hận vì đã kể chuyện xưa. Nhiều câu hỏi như vậy nàng phải giải thích đến khi nào? Bọn chúng thật sự cho rằng nàng biết mười vạn câu hỏi vì sao à?
Tuy rằng Tử Tang không tức giận nhưng nàng cảm thấy mình đã có hai kiếp làm người nếu cứ tranh cãi với hai đứa trẻ con thì thật mất mặt. Vì thế nàng từ từ giải thích, cũng chính là kể lại chi tiết truyện công chúa Bạch Tuyết. Vốn nàng chỉ định nói hai ba câu rồi lừa qua cho xong nhưng hiển nhiên không qua mặt được hai đứa trẻ tinh quái.
Giải thích chuyện xưa rõ ràng, hai đứa bé không ngại học hỏi cuối cùng cũng vừa lòng, Tử Tang thở phào nhẹ nhõm. Không thể không nói, đối phó với trẻ con là chuyện rất phiền phức.
Lúc này, Hạ Mộc cùng với Hạ Chiêu Quan và Trương Nhị Bảo về đến nhà. Bởi vì Tử Tang không đến nhà họ Hạ, vợ chồng Hạ Chiêu Quan cảm thấy vẫn nên đến một chuyến chào hỏi. Huống chi Hạ Chiêu Quan cảm thấy sau này mình không có nhiều cơ hội về thường xuyên, đương nhiên phải đến thăm chị dâu.
“Mộc Đầu thúc thúc, Chiêu Quan cô cô.” Nguyên bản vây quanh Tử Tang Thạch Đầu và Song Hỉ nhìn thấy hai người Hạ Mộc và Hạ Chiêu Quan lập tức chạy đến.
“Ngoan.” Hạ Chiêu Quan sờ sờ đầu hai đứa trẻ. Nàng từng nghe về chuyện hai đứa tạm thời ở lại đây nên không hề bất ngờ.
“Chị Ba.” Hạ Chiêu Quan cười chào Tử Tang. Trương Nhị Bảo cũng gọi theo, hắn gặp Tử Tang vài lần, đương nhiên cũng biết nàng.
Tử Tang gật đầu.
Hạ Mộc tiếp đón Hạ Chiêu Quan và Trương Nhị Bảo. Hai người ngồi đối diện Tử Tang. Sau đó hắn đi bưng trà.
“Chị Ba, lần này em đến không mang theo nhiều đồ. Đây là mấy món em làm, chị nếm thử nhé.” Hạ Chiêu Quan lấy ra một gói gì đó, nói với nàng rồi đón lấy Song Hỉ và Thạch Đầu, đút cho hai đứa ăn.
Tử Tang gật đầu đáp lại, vươn tay cầm mấy miếng ăn thử.
Đối với sự lạnh lùng của Tử Tang, Hạ Chiêu Quan quen rồi, tất nhiên không thấy lạ. Còn Trương Nhị Bảo chưa từng tiếp xúc với nàng nhưng cũng nghe vợ nói qua về tính của chị Ba nên chỉ thấy hơi lạ, cũng không tỏ vẻ gì.
Hạ Mộc bưng trà lên, rồi gọi Trương Nhị Bảo ra.
Không có Trương Nhị Bảo ở đây, Hạ Chiêu Quan không còn gì cố kị, bắt đầu lải nhải:
“Chị Ba, chị không biết đâu. Chị dâu cả của em rất khó ở chung. Sáng hôm kính trà đã ra oai phủ đầu với em, sau này cũng tìm em gây chuyện. May mà cha mẹ chồng em là người hiểu lí lẽ, hai cô em chồng cũng sắp xuất giá. Như vậy, có thể được ở riêng, em không cần phải nhìn sắc mặt bà chị kia nữa. Nhưng nói thật, nếu không có bà chị dâu này, gia đình chồng em rất tốt, em rất thích cha mẹ chồng của em. Nếu đó là nhà em thật thì tốt quá, không có chuyện phải phân ra ở riêng…”
Nàng chỉ ngồi nghe, còn Hạ Chiêu Quan cũng không thèm để ý nàng có trả lời hay không. Lải nhải một lúc, Hạ Chiêu Quan nói cũng mệt mà Tử Tang và hai đứa bé đã ăn không ít rồi.
Bởi vì phải về nhà, Hạ Chiêu Quan và Trương Nhị Bảo không ở lại lâu. Hạ Mộc tiễn hai vợ chồng ra về rồi vô cùng vui vẻ vào phòng khách. Bị tiểu thư gọi lại, hắn vội cười nói: “Tiểu thư, có chuyện gì không?”
“Về sau ít nói lung tung trước mặt mấy đứa trẻ. Tôi có thông minh hay không không cần anh nói với chúng. Hơn nữa, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi xấu hổ, hại hai đứa quấn lấy tôi hỏi này nọ.” Giọng nói lạnh lùng của Tử Tang vang lên, còn mang theo vài phần oán giận, cũng thêm nhiều tình cảm của con người. Chỉ là biến hoá này Tử Tang không phát hiện ra.
Hai đứa đang chơi sau viện, nàng nói hẳn ra không cần lo bọn chúng nghe được.
Hạ Mộc nghe hết lời tiểu thư nói, ngạc nhiên, sau đó đôi mắt liếc qua liếc lại. Nhưng hắn biết không thể lừa được tiểu thư nên vừa ngại ngùng lại đau khổ nhìn Tử Tang, “Tiểu thư…”
Tử Tang hừ lạnh một tiếng, “Sau này đừng để tôi nghe được mấy lời không nên nói của anh nữa.”
“Vâng.” Hạ Mộc đáp, hắn đâu có nói mấy lời không nên nói, vì thế hắn vẫn sẽ tiếp tục nói.
Tử Tang không biết Hạ Mộc thật thà ở mặt này lại bằng mặt mà không bằng lòng, cảm thấy bản thân mình đã cảnh cáo đúng chỗ, vì thế lên lầu. Nhân lúc hai đứa bé không quấn lấy, nàng tranh thủ đọc sách.
Hạ Mộc nhìn Tử Tang lên lầu, vẻ mặt vui mừng. Thạch Đầu và Song Hỉ đúng là bảo bối! Tiểu thư càng ngày càng đáng yêu, phải đi thưởng cho hai đứa mới được. Nhưng lại bán đứng hắn, vậy không thưởng nữa, xem như lấy công bù tội.
Ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ, Song Hỉ và Thạch Đầu không biết hai người lớn trong phòng khách đã nói nhiều chuyện về chúng…
Chạng vạng, Hạ Mộc lên lầu, nói với Tử Tang: “Tiểu thư, tôi đun nước rồi, cô trông hai đứa tắm nhé!”
Ở bên cạnh chơi đồ chơi Song Hỉ và Thạch Đầu nhảy dựng lên, hoan hô: “Tắm rửa, tắm rửa, Mộc Đầu thẩm thẩm chúng ta đi tắm đi.”
Trên mặt nàng lộ ra vẻ không tình nguyện lắm. Lần trước, Hạ Mộc nói hắn phải nấu cơm, bảo nàng trông cho hai đứa tắm, nàng cũng cảm thấy có lý. Hạ Mộc đã nấu cơm, như vậy nàng giúp hắn trông hai đứa cũng là chuyện nên làm. Ai biết giúp một lần, sau này trông hai đứa tắm rửa lại thành chuyện nàng phải làm hàng ngày.
Nếu hai đứa có thể ngoan ngoãn tắm thì tốt rồi, đằng này bọn chúng rất nghịch, tắm cũng chơi đùa được.