“Phát hiện chuyện lớn như vậy, sao có người lại có thể thờ ơ như thế?” Hạ Hồi Sinh nhìn thấy Tử Tang vào trong nhà thì càng căm tức. Giọng hắn rất lớn tiếng, rõ ràng là nói Tử Tang, nhưng hắn biết Hạ Mộc rất kính trọng cô ta nên không dám nói thêm gì nữa.
Hạ Mộc về nhà, vừa khéo đụng phải Tử Tang vừa rời giường rửa mặt chải đầu. Nàng nhìn Hạ Mộc không có tinh thần, mắt rõ ràng hơi sưng lên, không nhịn được hỏi: “Mắt của anh sao thế?”
“Tôi không cẩn thận đụng vào .” Hạ Mộc cười ngây ngô .
“Thật không?” Hiển nhiên Tử Tang không tin, nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc đành nói thật ra, “Ban nãy tôi lỡ nói tuyệt giao với Hồi Sinh cho nên cậu ấy tức giận đánh tôi một quyền.”
Tuyệt giao, không phải quan hệ giữa bọn họ lắm sao? Tử Tang có chút quái lạ nhìn hắn, hơn nữa này Hạ Hồi Sinh xuống tay cũng thật đủ độc, nghĩ thế, sắc mặt nàng không khỏi trầm xuống.
“Là tôi không tốt, chọc giận cậu ấy.”
Hạ Mộc nhìn ra sự nghi vấn của Tử Tang nhưng cũng không tiếp tục giải thích. Mặt khác hắn không muốn tiểu thư hiểu lầm Hạ Hồi Sinh, vốn tiểu thư nhà mình đã không thích cậu ấy, vì thế giải thích một câu.
Hạ Mộc luôn bảo vệ cho Hạ Hồi Sinh, Tử Tang hừ lạnh một tiếng. Một người đánh, một người tình nguyện chịu đánh, nàng không nói gì nữa, múc nước rửa mặt chải đầu, mà Hạ Mộc vào bếp làm bữa sáng.
Dùng xong điểm tâm, Hạ Mộc đi xuống ruộng. Khoảng nửa canh giờ sau, hắn trở về, sắc mặt rất khó coi và nặng nề.
Tử Tang đang đứng trong sân, nàng định tìm thêm vài thứ tổ điểm cho sân đẹp hơn thì nhìn thấy Hạ Mộc trở về sớm hơn bình thường. Nàng cảm thấy hơi lạ, hơn nữa sắc mặt hắn lại khó coi như thế thì càng thêm kỳ quái. Nói thật ra, tính tình Hạ Mộc rất dễ nói chuyện, luôn tươi cười, rất ít khi nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi đến nông nỗi này. Nàng không nhìn được hỏi: “Sao thế?”
“Tiểu thư, không sao đâu.” Hạ Mộc im lặng một lúc rồi nói, vốn định nở nụ cười, để lời hắn nói càng có sức thuyết phục, nhưng hắn thật sự cười không nổi.
“Nói.” Giọng nói Tử Tang lạnh lùng vang lên.
Hạ Mộc im lặng hồi lâu rồi quyết định nói: “Tôi định đi xem mạ, không ngờ toàn bộ chỗ mạ đã bị người khác chặt đứt.”
Hạ Mộc mua mười lăm mẫu ruộng nước, không có mạ sẽ không có lúa, không có lúa chẳng khác nào vụ này không có thu hoạch. Mạ là gốc rễ của người nông dân, hiện giờ có gieo lại lần nữa đã không kịp rồi, khó trách sắc mặt Hạ Mộc khó coi đến thế.
Chính là ai sẽ làm loại chuyện độc ác như thế chứ? Đây chỉ là nông thôn, người nông dân luôn lấy lúa nước là nghề chủ yếu đều hiểu rất rõ tầm quan trọng của mạ. Dù có thâm thù đại hận cỡ nào cũng không thể đi phá mạ của người ta. Nếu bị mọi người biết ai làm, mặc kệ vì sao, người kia cũng không thể sống yên ổn. Bởi vì tất cả mọi người đều không muốn chứa chấp kẻ phá hoại mạ. Ai mà biết được mình có phải là nạn nhân kế tiếp bị hại hay không.
“Tiểu thư, không sao đâu, tôi sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt.” Hạ Mộc thấy Tử Tang không nói lời nào, ngược lại an ủi nàng.
Ngu ngốc, việc này liên quan gì đến nàng, an ủi nàng làm gì, Tử Tang mạc danh kỳ diệu ngó hắn.
Tử Tang không nói ra ý nghĩ của mình nhưng từ vẻ mặt có thể nhìn ra nàng nghĩ thế nào. Hắn cười ngây ngô sờ sờ đầu, xem ra có cảm giác không quan tâm lắm.
“Hạ Mộc, sao lại thế này, mình nghe nói mạ nhà cậu bị huỷ hết rồi?” Lúc này Hạ Hồi Sinh vội vội vàng vàng chạy đến.
Mạ của Hạ Mộc bị hủy, chuyện lớn như vậy sớm lan truyền ầm ĩ trong thôn nhỏ.
Tử Tang nhíu mày, không thể tưởng tượng được tốc độ của Hạ Hồi Sinh nhanh như vậy, còn Hạ Mộc yên lặng kiểm điểm lại.
“Ai ác độc như vậy, lại làm ra chuyện này?” Hạ Hồi Sinh rất tức giận nói, giống như mạ nhà hắn bị huỷ vậy.
Hạ Mộc nghĩ cũng giận tái mặt, không nói gì. Mạ vô tình bị đứt đành bỏ qua, nhưng kia rõ ràng là do người khác làm. Hắn tự thấy mình ở chung với người khác đều hoà bình khách khí, chưa bao giờ gây sự với ai, đến cuối cùng là ai ra tay độc ác như thế?
“Hạ Mộc, gần nhất cậu có đắc tội với ai không?” Hạ Hồi Sinh tiếp tục hỏi.
“Mình cũng không biết.” Hạ Mộc trầm giọng nói. Lần này là mạ, lần trước là con mồi, có thể ra tay lớn như vậy, xem ra người mình đắc tội lai lịch không nhỏ, đến cùng là ai nhỉ?
Bọn họ lại không biết, khi bọn họ nói Hạ Mộc đắc tội với ai, Tử Tang loáng thoáng hiểu ra cái gì đó. Nàng sớm phóng tinh thần lực ra ngoài, tìm được nhà hai người giả làm anh em ở cách đó không xa, vừa vặn nghe thấy đoạn đối thoại này:
“Cái tên Hạ Mộc kia đã biết mạ của hắn bị hủy rồi.”
“Có kịch hay để xem rồi, tiếp theo, chúng ta tiếp tục gây chuyện khiến hắn không thể sống yên nổi. Xem người phụ nữa còn tiếp tục sống với Hạ Mộc hay không?”
“Giờ có rất nhiều người đi lên tượng pha rồi, đợi đến khi những người đó đều tới, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi.”
“Được.”
Tử Tang thu hồi tinh thần lực, vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi lạnh như băng. Lúc trước mấy cái đuôi này cũng không làm chuyện gì khác thường, nàng cũng lười quản. Nguyên bản định để Triệu Thế Tử kia chán nản, mất đi hứng thú chủ động buông tha cho mình, như vậy cũng lược đi được rất nhiều phiền toái. Chỉ là hiện tại xem ra, biện pháp này không thể thực hiện được, nên tiến hành kế hoạch thứ hai, xử lý việc này một cách triệt để, bằng không khéo họ sẽ thật sự cho rằng nàng là quả hồng mềm dễ bóp mất.
Nàng nhìn về phía kinh thành, nếu anh ta không thức thời, vậy không cần trách nàng.
Bởi vì chuyện mạ của Hạ Mộc, một nhóm người đều đi lên tượng pha. Trong đó có thôn trưởng, cả nhà Lê Tường bốn người cũng ở trong số đó, còn người nhà họ Hạ thì chẳng thấy một ai.
Tử Tang không muốn đối mặt với nhiều người như thế, vì thế đi vào nhà trúc, định tránh những người này.
“Phát hiện chuyện lớn như vậy, sao có người lại có thể thờ ơ như thế?” Hạ Hồi Sinh nhìn thấy Tử Tang vào trong nhà thì càng căm tức. Giọng hắn rất lớn tiếng, rõ ràng là nói Tử Tang, nhưng hắn biết Hạ Mộc rất kính trọng cô ta nên không dám nói thêm gì nữa.
“Hạ Hồi Sinh.” Hạ Mộc bất đắc dĩ kêu một tiếng. Lúc nãy Hồi Sinh còn rất tức giận, hiện tại biết hắn gặp chuyện không may lại lập tức đến, cũng không so đo chuyện sáng nay là hắn đã rất vui mừng. Nhưng sao hắn và tiểu thư không hợp nhau thế nhỉ?
Hạ Hồi Sinh hừ lạnh một tiếng. Bà con làng xóm trong thôn lúc này đã tới đủ, ồn ào an ủi Hạ Mộc, và nguyên rủa người có tâm địa đen tối kia, cuối cùng còn thương lượng phương pháp giải quyết, mỗi hộ đều ào ào nói nhà mình có thể đóng góp một ít. Nhưng ruộng nước của Hạ Mộc những mười lăm mẫu, lượng mỗi nhà góp cũng vừa phải, căn bản không thể góp được bao nhiêu. Nếu có thể đến thôn khác mua, làm được mấy mẫu đã tốt lắm rồi. Dù sao giống lúa nước của mọi người rất hỗn tạp, cứ thế mang đi trồng, lúc thu hoạch cũng không bán được giá.
Tuy rằng như vậy, ở trong phòng phòng vẻ mặt vẫn như cũ đánh giá tất cả, Tử Tang không thể không nói, nhân duyên ở trong thôn của Hạ Mộc đúng là rất tốt, đương nhiên ngoại trừ mấy người nhà họ Hạ kia.
“Phía dưới có người của quan phủ đến .”
Cũng không biết ai nói ra cậu này, vội lao xuống pha hạ xem. Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, sao người của quan phủ lại đến, đâu có ai đi báo quan. Hơn nữa, dù có báo quan, lấy lộ trình từ thị trấn đến thôn cũng không thể đến nhanh như vậy được.
Tinh thần lực của Tử Tang cũng nhìn thấy, nàng hơi cau mày, xem vẻ mặt mấy tên sai nha này nghiêm túc, dáng vẻ tới lại vội vàng, hiển nhiên không phải chuyện tốt!