“Cậu ngốc à, hiện tại cậu đã có thân phận của người bình thường, sao còn coi mình là hạ nhân?” Hạ Hồi Sinh nhắc nhở nói, hắn thật sự rất tức giận với cái kiểu luôn coi mình là hạ nhân của Hạ Mộc.
“Cái đó được đổi lấy bằng sự trong sạch của tiểu thư và vinh hoa phú quý cả đời, tôi không cần.” Hạ Mộc trầm giọng nói, đây là chỗ đau nhất trong lòng hắn.
Hạ Mộc bị cảm lạnh không nặng lắm, uống thuốc hai ngày thì khoẻ rồi.
Mấy ngày nay điều khiến hắn phiền não là: Mấy hôm nay hắn lên núi săn thú, mỗi lần nhìn trúng con mồi nào, cũng không biết vì sao, con mồi đó sẽ bị mũi tên của ai đó doạ cháy mất. Hoặc nếu hắn săn được thú, mang lên thị trấn bán thì đều có người đến gây chuyện, khiến chỗ thú hắn săn được không bán nổi. Hắn không nghĩ ra mình đã đắc tội với ai.
Cuối cùng, hắn dứt khoát không đi săn thú nữa, đỡ phải bận lòng, mặt khác cũng vì chuyện mua ruộng đất. Giờ đã là tháng Hai rồi, cày bừa vụ xuân đã bắt đầu, ruộng đất có rất nhiều việc phải làm.
Cho nên hắn nhân dịp này tạm thời không săn thú, chuyên tâm làm tốt chuyện bên ruộng, kỳ vọng sẽ có một vụ mùa bội thu.
Còn Tử Tang tự nhiên không biết Hạ Mộc gặp phải phiền toái như vậy. Bởi vì dù hắn gặp phiền toái, hắn cũng cố thông suốt, thoải mái để khi đối diện với nàng không biểu lộ ra sự khổ sở.
Hôm nay trời còn tờ mờ sáng, Hạ Mộc đi đến chỗ cây đa cổ thụ ở tượng pha hạ để học võ với Hạ Hồi Sinh.
Từ lúc Hạ Mộc mua cái hồ nước bỏ hoang này, hắn đã khơi thông nguồn nước, xử lý qua một cách đơn giản, vừa nhìn đã thấy có hình có dạng. Xung quanh hồ nước cũng được phát quang sạch sẽ, đặc biệt là ben cạnh cây đa có một mảnh đất trống rất rộng, cũng là nơi Hạ Mộc luyện võ.
Mấy ngày nay, hai người này đều ở đây, một người dạy một người học.
Một lúc lâu sau, Hạ Mộc và Hạ Hồi Sinh ngồi xuống cạnh cây đa nghỉ ngơi, lấy đá tự nhiên làm ghế dựa. Bây giờ còn sớm, Tử Tang không thể thức dậy sớm, nên Hạ Mộc cũng không vội trở về làm điểm tâm. Vì thế hắn định ngồi nói chuyện với Hạ Hồi Sinh, nói về những tâm đắc trong khi học võ. Lại nói thêm, Hạ Mộc rất có thiên phú học võ, trải qua mấy ngày nỗ lực, đã có chút thành tựu.
“Hạ Mộc, cậu và vị kia nhà cậu là có chuyện gì xảy ra?” Hạ Hồi Sinh đột nhiên hỏi. Vốn hắn không định hỏi, dù quan hệ của hắn và Hạ Mộc tốt đến đâu cũng không thể quản đến chuyện vợ chồng nhà người ta. Nhưng hắn ở lại thôn mấy ngày nay, đều nhìn Hạ Mộc mỗi ngày vội đến vội đi, căn bản không hề có phút nào rảnh. Hắn nhìn mà còn thấy rất mệt, mà người phụ nữ kia thì mỗi ngày nhàn rỗi, quả thực cơm đến há mồm áo đến vươn tay ra. Tuy nơi này là nông thôn, cô ta là nông phụ, đâu phải là đại thiếu nãi nãi gì gì đó, không cần làm gì cả mà lại muốn chồng hầu ạ, đó chính là vô cùng không có thất phụ đức.
Lại nói tiếp, Hạ Hồi Sinh có hiểu lầm rất lớn với Tử Tang. Nàng không hề muốn Hạ Mộc hầu hạ mình gì cả, cũng đã nói rõ ràng, giữa hai người là quan hệ hợp tác. Nhưng Hạ Mộc cứ kiên trì như thế, nàng cũng không còn cách nào khác, đành kệ hắn vậy.
Mặt khác, chắc chắn nàng phải rời khỏi đây. Thôn này chỉ là chỗ ở tạm thời trong một khoảng thời gian của nàng thôi, không cần phiền não vì tiền bạc, tất nhiên ở trong thôn không cần làm gì cả. Huống hồ Hạ Mộc nỗ lực làm việc như vậy, có thu hoạch lớn, nàng cũng không muốn một phần một đồng nào. Nói chuẩn xác hơn thì hắn cũng đang phấn đấu vì bản thân mình.
Về phần Hạ Mộc giúp đỡ nàng, Tử Tang tất nhiên sẽ tìm một cơ hội hồi báo. Huống chi đến lúc nàng rời đi, Hạ Mộc cũng có được thân phận tự do, vừa có tiền bạc, có gì không tốt.
“Hồi Sinh, cậu nói gì thế?” Hạ Mộc nhìn Hạ Hồi Sinh, không hiểu sao hắn lại nói đến chuyện này.
“Tôi thường xuyên nghe cậu gọi cô ta là tiểu thư, tiểu thư của nhà nào hả?” Hạ Hồi Sinh nhìn Hạ Mộc hỏi.
Bình thường tuy rằng Hạ Mộc rất cẩn thận, nhưng thời điểm ở cùng Hạ Hồi Sinh rất thoải mái, từ “tiểu thư” này theo thói quen từ miệng hắn nhảy ra, chính hắn cũng không nhận ra, nhưng Hạ Hồi Sinh lại bất động thanh sắc ghi nhớ lại.
Hạ Mộc kinh ngạc nhìn Hạ Hồi Sinh, bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào.
“Cậu nói thật đi, đừng nghĩ gạt tôi.” Hạ Hồi Sinh chưa bao giờ nghiêm cẩn như thế nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc im lặng hồi lâu, biết không nói dối được, nói: “Hiện tại vợ tôi là chủ tử trước đây của tôi. Tôi không cẩn thận bị người ta lợi dụng làm vấy bẩn trong sạch của tiểu thư, sau đó gia chủ để cho tôi và tiểu thư thành thân, rời khỏi kinh thành, trở về nơi này.”
Hắn không nói ra chuyện chỉ giả vờ là vợ chồng, hết thời hạn ba năm quan hệ hôn nhân sẽ kết thúc. Quan hệ trước kia giữa hắn và tiểu thư cũng không cần cố gắng giấu diếm. Nếu ai có lòng vừa tra sẽ biết ngay, chỉ cần không để cho người khác biết hắn và tiểu thư là vợ chồng giả, không có vợ chồng chi thực là được.
Hạ Hồi Sinh ngạc nhiên, hiển nhiên là rất bất ngờ. Nỗi nghi ngờ trước đây coi như đã có lời giải đáp, bởi vì vốn dĩ giữa hai người từng có quan hệ chủ tớ nên Hạ Mộc mới cung kính với Tử Tang như vậy, “Hai người không phải là phân phòng à… Mình đã nhìn qua phòng của cậu, vừa thấy thì biết ngay các cậu không ở chung phòng.”
Dù có quan hệ chủ tớ thì sao, dĩ nhiên là vợ chồng cũng nên có dáng vẻ của vợ chồng chứ. Những lời phía sau này của hắn chính là để ngăn cản Hạ Mộc lừa hắn lần nữa.
Hạ Mộc không nghĩ tới Hạ Hồi Sinh đã phát hiện ra điểm này, nói: “Tiểu thư là chủ tử của mình, dù chúng tôi đã thành thân, việc này vẫn tồn tại như cũ. Việc gì cũng cần có thời gian, từ từ quen với sự xuất hiện của đối phương.”
Hạ Mộc không thể nói ra sự thật, đành phải cố gắng tiếp tục nói dối, dừng một chút còn nói: “Huống hồ, chỉ cần tiểu thư nguyện ý, tôi vĩnh viễn đều là hạ nhân của tiểu thư , chỉ cần trung tâm là được, cái khác không quan trọng.”
Hắn nói lời này, cũng là hi vọng Hạ Hồi Sinh biết hắn cam tâm tình nguyện, không cần đi tìm Tử Tang gây phiền toái.
“Cậu ngốc à, hiện tại cậu đã có thân phận của người bình thường, sao còn coi mình là hạ nhân?” Hạ Hồi Sinh nhắc nhở nói, hắn thật sự rất tức giận với cái kiểu luôn coi mình là hạ nhân của Hạ Mộc.
“Cái đó được đổi lấy bằng sự trong sạch của tiểu thư và vinh hoa phú quý cả đời, tôi không cần.” Hạ Mộc trầm giọng nói, đây là chỗ đau nhất trong lòng hắn.
“Việc này không phải do cậu gây ra, chẳng lẽ cậu cứ cố gắng gánh vác trách nhiệm à?” Hạ Hồi Sinh chất vấn.
“Mặc kệ thế nào, mình đều có phần sai, thân là hạ nhân, không bảo vệ được chủ tử thì thôi lại còn là đầu sỏ hại chủ tử.” Hạ Mộc không có cảm xúc nói.
“Cậu quả thực là ngu muội, ngang bướng.” Hạ Hồi Sinh cả giận nói.
Hạ Mộc trầm mặc không nói.
“Thế nhưng cô ta đã gả cho cậu, như vậy nên sống với cậu cho tốt. Chứ không phải chỉ có danh nghĩa vợ chồng mà không có vợ chồng chi thực chứ!” Hạ Hồi Sinh tiếp tục nói.
“Tiểu thư cô ấy vĩnh viễn là chủ tử của mình. Tuy rằng giữa chúng tôi có quan hệ vợ chồng, nhưng tôi mãi mãi hầu hạ tiểu thư thật tốt.”
Giờ Hạ Hồi Sinh đã biết tất cả, Hạ Mộc cũng không cần che che giấu giấu trước mặt hắn. Từ tiểu thư thốt ra tự nhiên, huống hồ tiểu thư nhà mình đã nói rất rõ ràng. Nàng cần ba năm, sau đó sẽ giải trừ hôn nhân, tuy rằng hắn không hiểu tại sao nhưng chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được. Huống hồ hắn cũng không dám có ý nghĩ không an phận với chủ tử.
Hạ Hồi Sinh giận dữ đứng lên, “Cậu… Cậu tên ngốc này, sao lại ngốc đến thế hả? Người phụ nữ kia có gì tốt, khiến cậu làm thế vì cô ta. Cậu bị người ta lợi dụng không nên trách cậu mà nên trách cái vị kia nhà cậu ngu ngốc. Đã bị người khác hãm hại, còn kéo cậu xuống nước, tính tình lạnh lùng vô lễ…”
“Hạ Hồi Sinh.” Hạ Mộc tức giận cắt ngang lời chỉ trích của Hạ Hồi Sinh đối với Tử Tang, cũng đứng lên, “Tiểu thư là chủ tử của mình, dù cậu không thích mình cũng không hy vọng cậu nói xấu về tiểu thư, bằng không… Bằng không…”
Hắn tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, trừng mắt nhìn Hạ Hồi Sinh. Tính tình hắn thật thà, đúng là không nói nổi mấy lời ngoan tuyệt với anh em của mình.
“Bằng không thế nào?” Hạ Hồi Sinh khiêu khích liếc Hạ Mộc.
“Bằng không… Bằng không chúng ta tuyệt giao.” Hạ Mộc quá tức, cố gắng nói ra lời độc ác.
“Hay cho cái tên Hạ Mộc, cậu cũng dám nói ra câu tuyệt giao, cậu muốn chết hả?” Nói xong một quyền của hắn không lưu tình chút nào đánh về phíaHạ Mộc, Hạ Mộc kêu thảm một tiếng, con mắt đã thành mắt gấu mèo.
Hạ Hồi Sinh tuyệt không đồng tình với hắn, hừ lạnh một tiếng bước đi.
Hạ Mộc nhìn bóng bạn rời đi, lập tức cảm thấy oan uổng, nghiêm mặt trở về.