“Không uống.” Sau khi say Hạ Mộc tuy rằng vẫn lo lắng cho Tử Tang, nhưng đã biết chống đối lại. Hắn ngồi xuống ghế tựa, quay lưng về phía nàng. Không uống chính là không uống, mệnh lệnh của tiểu thư không sai khiến được hắn.
Tử Tang nhíu mày, cảm thấy sau khi uống rượu Hạ Mộc vẫn khá đáng yêu, ách, đáng yêu? ! Vẻ mặt lạnh lùng của nàng xuất hiện mấy vệt đen, sao nàng có thể cảm thấy Hạ Mộc đáng yêu chứ?
Tử Tang nhìn Hạ Mộc, có chút thú vị độc ác nhíu mày, lúc say rượu phun ra lời nói thực mà.
Nàng đột nhiên cảm thấy tâm tình trở nên tốt lắm, vì thế cũng không quan tâm đến Hạ Mộc uống say, ngồi xuống cạnh bàn, cầm một đôi đũa sạch sẽ ăn cơm, cũng không quan tâm đến đồ ăn đã nguội lạnh.
Vốn đang tìm rượu Hạ Mộc giống như cảm giác được cái gì, đột nhiên nhìn về phía Tử Tang, vội hỏi: “Tiểu thư, thức ăn này không thể ăn.”
Tử Tang nhìn về phía hắn, hỏi lại: “Sao lại không có thể ăn?”
“Đồ ăn lạnh, trời rất lạnh ăn sẽ đau bụng, cũng không tốt với thân thể. Tôi đi hâm nóng cho ngài.” Hạ Mộc nói xong, lắc lư thân mình đi bê thức ăn, định cầm vào phòng bếp.
“Anh say hay là không say?” Tử Tang thật nghiêm cẩn xem Hạ Mộc.
“Tôi đã nói mình không say.” Hạ Mộc trả lời.
Chỉ có người uống say mới nói bản thân mình không say. Tử Tang nhìn Hạ Mộc hạ quyết định, thấy thân thể hắn lắc lư đi vào phòng bếp. Trong lòng nàng hơi chua xót, không thể tưởng tượng được dù hắn say, cũng săn sóc bản thân mình, không được ăn đồ ăn đã lạnh, cái hắn gọi là chấp nhất đến cùng sâu bao nhiêu?
Nàng cầm chỗ thức ăn Hạ Mộc làm còn thừa, đi ra ngoài, đến phòng bếp. Trong đó Hạ Mộc đang xiêu vẹo đi ra, suýt nữa va vào Tử Tang, may mà nàng phản ứng nhanh, thoáng nghiêng người liền tránh được Hạ Mộc, mới không khiến đồ ăn trên tay bị rớt hết. Nhưng Hạ Mộc lại đổ về phía trước, không thể đứng vững, Tử Tang vội vàng dùng tinh thần lực lôi kéo, Hạ Mộc mới tránh khỏi cảnh nằm trên mặt đất, miệng đầy đồ ăn rơi vãi.
“Sao lại không ngã xuống nhỉ?” Say Hạ Mộc kỳ quái sờ sờ đầu, sau đó quay sang cười ngây ngô với Tử Tang, “Tiểu thư, ngài cũng tới rồi, chắc chắn ngài rất đói bụng, tôi sẽ hâm nóng đồ ăn.”
Nói xong, hắn vào trong bếp, không nghĩ nhiều về hành vi đột nhiên đứng lên của mình nữa.
Tử Tang thở phào một hơi, cũng nhíu mày, nhìn hắn đi đường còn không xong, thật sự có thể hâm nóng đồ ăn cho nàng sao?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Hạ Mộc say xỉn xoay quanh vòng trong phòng bếp, tuy rằng miệng nói muốn hâm nóng đồ ăn, nhưng không hề hành động như đang hâm nóng đồ ăn. Hiển nhiên hắn không thể thực sự cho thức ăn vào đảo nóng mà cùng Tử Tang nhìn thức ăn chăm chú, nàng không hiểu lắm, cũng thấy cần phải biết, vì thế nói với Hạ Mộc: “Tôi không đói bụng, đi thôi, đi ngủ nào.”
Vừa nói xong nàng lập tức hối hận, Hạ Mộc đang say biết nàng đang nói cái gì sao?
“Không được, tiểu thư không thể đói bụng.” Hạ Mộc dù say cũng kiên trì nguyên tắc của bản thân, hiển nhiên hắn nghe hiểu lời tiểu thư nhà mình nói.
Lần này Tử Tang thật sự không biết nên cảm động, hay là nên phiền não với sự quật cường của Hạ Mộc nữa.
“Không, chúng ta đi uống rượu thì hơn.” Lần này tuyệt đối Tử Tang đang lừa Hạ Mộc, rượu trong nhà đã được uống hết, làm gì còn rượu!
“Uống rượu? !” Hạ Mộc suy nghĩ một hồi, sau đó cao hứng đồng ý, “Tốt, chúng ta đi uống rượu.”
Nói xong, hắn đi vào phòng khách, còn Tử Tang đi theo sau.
Đến phòng khách, Hạ Mộc tiếp tục tìm rượu, Tử Tang cầm hai chén trà và ấm trà. Ấm trà này vốn đặt trên cái bếp nhỏ dùng than hâm nóng. Đây là thứ Hạ Mộc vì chuẩn bị cho Tử Tang có thể trong mùa đông lạnh giá vẫn được uống trà nóng mà làm một hành vi xa xỉ hiếm hoi.
“Hạ Mộc, rượu tìm được rồi này.” Tử Tang vừa nói, chỉ về phía hai chén trà.
Hạ Mộc vô cùng cao hứng chạy tới, cũng không có nhìn thấy rượu, vội hỏi: “Tiểu thư, rượu đâu?”
Tử Tang chỉa chỉa chén trà, “Đây nè.”
Thấy Hạ Mộc say xỉn như thế, đáng lẽ nàng nên nấu canh tỉnh rượu cho hắn uống, ngày mai sau khi tỉnh di chứng của trận say sẽ không nghiêm trọng lắm. Tiếc là nàng không biết làm, Hạ Mộc cũng không có lộc ăn, đành dùng trà thay thế vậy.
Hạ Mộc dù say cũng có thể phân ra cái gì là trà cái gì là rượu, trừng mắt nhìn Tử Tang ủy khuất nói: “Tiểu thư, sao ngài lại gạt tôi, đây rõ ràng là trà.”
Tử Tang trừng lại, “Tôi nói là rượu thì là rượu, uống.”
Hạ Mộc mếu máo, rất oan ức nhìn Tử Tang, trẻ con nói: “Tiểu thư, ngài bắt nạt người ta.”
Hiện tại Hạ Mộc trắng hơn một chút, đường nét ngũ quan từ từ hiện ra, khí chất thành thật khiến người ta nhìn cũng thoải mái. Động tác trẻ con này nhìn vừa manh vừa hề hề, làm cho người ta động lòng, rất muốn tiến lên sờ sờ đầu hắn, an ủi hắn.
“Thế thì sao, uống.” Tử Tang không còn kiên nhẫn, sao nàng có cảm giác mình đang dỗ trẻ con nhỉ?
“Không uống.” Sau khi say Hạ Mộc tuy rằng vẫn lo lắng cho Tử Tang, nhưng đã biết chống đối lại. Hắn ngồi xuống ghế tựa, quay lưng về phía nàng. Không uống chính là không uống, mệnh lệnh của tiểu thư không sai khiến được hắn.
Tử Tang nhíu mày, cảm thấy sau khi uống rượu Hạ Mộc vẫn khá đáng yêu, ách, đáng yêu? ! Vẻ mặt lạnh lùng của nàng xuất hiện mấy vệt đen, sao nàng có thể cảm thấy Hạ Mộc đáng yêu chứ?
“Không uống phải không?” Giọng điệu Tử Tang tràn ngập uy hiếp.
Hạ Mộc im lặng một lúc, quay đầu nhìn thoáng qua Tử Tang, sau đó chậm rãi cầm chén trà lên uống, còn thường thường nhìn về phía nàng, dùng sự im lặng để biểu lộ tức giận bất bình, và lên án nàng nhẫn tâm.
Đột nhiên Tử Tang có cảm giác hơi đau đầu. Nếu tỉnh lại Hạ Mộc cũng như thế này, nàng thật sự muốn đập đầu vào cột, xong hết mọi chuyện.
“Tốt lắm, đi ngủ.” Tử Tang chỉ vào phòng Hạ Mộc.
“Tôi không buồn ngủ, tôi muốn uống rượu.” Hạ Mộc còn nhớ rượu mãi không quên.
Tử Tang nhất định không phải người có sự nhẫn nại, đứng lên, “Vậy anh cứ ở lại uống đi!” Lạnh lùng bỏ lại một câu, cũng không quay đầu lại đi lên cầu thang.
Từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng Hạ Mộc dường như che giấu sự bất an nồng đậm, nhìn bóng lưng Tử Tang, mờ mịt mà bất lực gọi: “… Tiểu thư…”
Thanh âm ngân nga mà xa xôi, giống như xuyên qua cả thời không. Sự mờ mịt và bất lực đó trực tiếp rọi vào lòng Tử Tang, thân mình nàng run lên, bước chân cũng ngừng lại, giống như cả cơ thể bị khống chế, nàng không thể xoay người nhìn Hạ Mộc.
“… Ngày trôi qua thật nhanh, rất nhanh, tiểu thư phải rời khỏi nơi này… Tiểu thư đừng đi mà… Tôi có thể hầu hạ tiểu thư… Hầu hạ rất tốt…” Giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, lời tràn ngập sợ hãi và cầu xin dường như chôn sâu tận đáy lòng Hạ Mộc muốn lao ra, chứ không phải từ miệng nói ra nữa.
Tử Tang chậm rãi xoay người nhìn về phía Hạ Mộc, mới phát hiện hắn đã nằm trên ghế sofa, hai mắt khép chặt, ôm lấy mình, rất bất lực, xem ra những lời hắn nói là lời say.
“Hạ Mộc, trở về phòng.” Tử Tang tiến lên gọi.
Hạ Mộc thờ ơ.
Mày hơi hơi nhíu một chút, Tử Tang lay nhẹ Hạ Mộc, cuối cùng hắn mở mắt, nhìn Tử Tang đứng trước mặt, ngây ngốc nở nụ cười, “Tiểu thư, là ngài à!”
Mày Tử Tang càng nhíu, xem ra hắn say quá rồi.
“Tiểu thư, ngài đừng nhíu, ta xem trong lòng cũng không dễ chịu.” Hạ Mộc vẫn như cũ cười ngây ngô.
Tử Tang vi lăng, nhíu mày nói: “Trở về phòng ngủ.”
“Được.” Lần này, Hạ Mộc thật ngoan ngoãn đồng ý, sau đó thật nghiêm cẩn xem Tử Tang, trong mắt tràn ngập khát vọng, từ từ nói: “Tiểu thư, tôi sẽ rất nghe lời, có phải ngài sẽ không đi nữa không? Tuy bình thường tôi hay tự nhủ rằng, đến thời hạn ba năm, tiểu thư sẽ không đi, nhưng dù thế, tiểu thư cũng sẽ mang tôi theo cùng, nhất định tiểu thư sẽ cần một gã sai văt… Nhưng mấy lời này chỉ là lừa gạt bản thân thôi, tiểu thư sẽ đi, hơn nữa cũng không cần tôi…”
Thân mình Tử Tang đột nhiên chấn động, ngây ngốc Hạ Mộc tiếp tục nằm xuống. Hoá ra hắn biết hết cả?
“Tiểu thư bảo tôi ngủ tôi sẽ ngủ.” Hạ Mộc nhắm chặt hai mắt thì thào, “Tôi đáp ứng Lý ma ma rồi, sẽ làm hạ nhân tốt, trung thành với tiểu thư cả đời.”
Một lúc sau, hô hấp Hạ Mộc đều đều, hiển nhiên đang ngủ ngay ở đây.
Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Mộc, Lý ma ma là ai?