Nhìn bước chân Hạ Mộc nghiêng ngả đi đến cạnh bàn, lắc lắc hai bầu rượu sớm trống rỗng, ngạc nhiên nói: “Ách, không còn rượu, ai uống rồi?”
Xem ra cực kì say, dĩ nhiên là mình uống rượu cũng không biết, Tử Tang nghĩ. Rồi thấy Hạ Mộc trầm tư một chút, quay đầu nhìn nàng, một mặt lên án, “Tiểu thư, sao ngài có thể nâng cốc uống hết thế, không chừa cho tôi tẹo nào?”
Từ ban công trên lầu, Tử Tang lẳng lặng trông về phía rừng trúc, một lát sau thì trở về, cầm sách đọc, nhưng rất lâu không giở một tờ.
Chạng vạng, Hạ Mộc và Hạ Hồi Sinh bận việc trong phòng bếp, tính làm một bữa cơm với rất nhiều món, Hạ Mộc làm rất chăm chú, còn Hạ Hồi Sinh thường xuyên ngó ra bên ngoài, sau đó mày càng nhíu chặt.
Hạ Mộc không chú ý đến Hạ Hồi Sinh không yên lòng, cười nói: “Không thể ngờ được lâu không gặp, cậu lại biết nấu ăn.”
Tuy hắn thích nấu cơm, nhưng đa số đàn ông đều không thích vào bếp. Cho nên tay nghề thuần thục của Hạ Hồi khiến Hạ Mộc kinh ngạc, huống hồ vẫn là một người luôn hướng về chủ nghĩa đàn ông như Hạ Hồi Sinh.
“Biết nấu cơm thì có gì đặc biệt hơn người.” Hạ Hồi Sinh nhàn nhạt đáp lại một câu.
Hạ Mộc cười cười, không nói gì thêm, nghiêm cẩn làm việc.
Nhờ sự hợp tác giữa hai người, rất nhanh đã dọn đồ ăn lên bàn. Hạ Mộc phải lên gọi Tử Tang, nhìn bóng dáng Hạ Mộc lên lầu, đôi mắt Hạ Hồi Sinh thoáng qua một tia lãnh ý. Người phụ nữ kia quá kiêu ngạo, hôm nay là Sinh nhật của Hạ Mộc, không xuống dưới giúp đỡ thì thôi, ăn cơm còn phải đi gọi.
“Tiểu thư, ăn cơm.” Hạ Mộc cười ngây ngô kêu.
Tử Tang nhìn Hạ Mộc, trong lòng không khỏi có chút phiền chán, nhàn nhạt nói: “Tôi không đói bụng, anh cứ ăn đi.”
Hạ Mộc ngây ngốc nhìn Tử Tang. Bình thường lúc đến giờ ăn cơm tiểu thư luôn đúng giờ. Hôm nay chẳng những không thấy xuống dưới, lại còn không ăn, chẳng lẽ bởi vì có Hồi Sinh sao? Tiểu thư không thích Hồi Sinh đến thế à?
“Tiểu thư, tôi…” Hạ Mộc thất thố nhìn Tử Tang.
Tử Tang không cần nghĩ cũng biết, Hạ Mộc lại nghĩ chệch đi, nhưng giờ nàng không muốn nói chuyện với hắn, giọng nói lạnh lùng mang theo mệnh lệnh, “Đi xuống.”
Hạ Mộc do dự một hồi, “Vâng.”
Vẻ mặt hắn cô đơn đi xuống dưới, khi qua đoạn rẽ, hắn đã khôi phục nét mặt như bình thường, đi đến trước bàn ăn cười nói với Hạ Hồi Sinh: “Chúng ta ăn đi, tiểu… Tử Tang cô ấy không đói.”
Sắc mặt Hạ Hồi Sinh có chút tối tăm, cũng ngồi xuống, một mặt cố tỏ vẻ cao hứng nói: “Thế thì tôi, mình còn không muốn ngồi ăn cùng với cô ta.”
Hạ Mộc há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì.
Hạ Hồi Sinh nhìn thoáng qua Hạ Mộc, cầm bầu rượu rót hai chén, đặt một chén trước mặt Hạ Mộc, “Nào, chúng ta uống rượu, hôm nay không say không về.”
Hạ Mộc vốn có chút do dự, nhưng trong lòng cũng có chút đau khổ, muốn uống rượu giải toả, cuối cùng không để ý đến Hạ Hồi Sinh, một chén tiếp một chén. Tửu lượng Hạ Mộc không tốt, uống ba chén to đã ngà ngà, hơi say rồi. Hắn ngẩng đầu thấy Hạ Hồi Sinh không uống, ngược lại nhìn, cười ngây ngônói: “Hồi Sinh, sao cậu không uống, không phải cậu nói không say không về sao? Nào, chúng ta cạn, không say không về.”
Nói xong lại uống tiếp, Hạ Hồi Sinh chăm chú nhìn Hạ Mộc một lúc, cũng hào sảng nói một tiếng, “Uống.”
Rất nhanh, thức ăn trên bàn còn chưa động đến, rượu mà Hạ Hồi Sinh mang đến đã uống hết rồi, mà Hạ Mộc đã say gục trên bàn. Mặc dù mặt Hạ Hồi Sinh hơi hồng, nhưng qua ánh mắt sáng ngời thì thấy hắn vẫn tỉnh táo. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa thang lầu, hơi hắng giọng, sau đó xốc Hạ Mộc lên, đi về phía phòng ở lầu một. Hắn nhớ trong nhà này có hai phòng, chắc hẳn là phòng khách. Giờ Hạ Mộc đã say, hắn cũng không muốn dìu cậu ta lên lầu, trước hết để cậu ta nghỉ ngơi ở phòng khách đã.
Một căn phòng cái gì cũng có đủ cả. Khi hắn tiến vào, dìu Hạ Mộc nằm xuống giường, liếc mắt quan sát xung quanh. Hắn hơi ngạc nhiên, nơi này có lẽ không phải là phòng khách.
Nghĩ thế, hắn nhìn trong siêu, có trà. Mở tủ quần áo ra, có quần áo, tất cả đều của Hạ Mộc. Bên cạnh giường có giá đỡ, có giày, cũng là của Hạ Mộc, còn có đồ dùng vệ sinh hàng ngày.
Chỗ này tràn ngập hơi thở cuộc sống hằng ngày nhưng lại là của Hạ Mộc, không hề có hơi thở của phụ nữ. Chẳng lẽ, đây chính là phòng Hạ Mộc, hai vợ chồng này vẫn chia phòng ngủ?
Hạ Hồi Sinh khá chắc chắn với ý nghĩ của mình, im lặng một lúc, giúp Hạ Mộc cởi giày, đắp chăn, rồi đi ra ngoài. Đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua cửa thang lầu, xoay người ra khỏi nhà trúc, cưỡi ngựa rời đi. Bóng đêm không hề gây ra trở ngại gì với hắn.
Lúc này, trong phòng trên lầu hai, Tử Tang buông sách xuống, nhìn thoáng qua phương hướng Hạ Hồi Sinh rời đi. Nàng do dự một hồi, đi xuống lầu, trong phòng khách không có người, không khó để ngửi thấy mùi rượu thoảng trong gió, thức ăn trên bàn cũng không hề động đũa.
Động tĩnh dưới lầu nàng nghe rất rõ, tất nhiên biết Hạ Mộc đã say, được Hạ Hồi Sinh dìu về phòng. Nàng im lặng một lúc, đi đến phòng Hạ Mộc.
Cửa phòng Hạ Mộc không đóng, nàng vừa tới cửa, thì nhìn thấy Hạ Mộc đã say giưỡn giẹo từ trên giường đứng lên, đi về phía bàn, rót nước uống.
Hắn đã say, trước mắt khắp nơi là ấm và cốc, sờ tới sờ lui, cũng không sờ trúng, ngược lại khiến cả ấm và cốc đều đổ. Nước chảy chan chứa trên bàn, còn có một cái cốc sắp lăn xuống dưới bàn.
Hạ Mộc chú ý tới, uống say nên hắn không biết gì, chỉ cười ngây ngô nhìn cái cốc, còn nói thầm, “Ô, cái cốc này còn biết chạy.”
Khi cái cốc sắp rơi, một bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng cầm lấy cái cốc, cái tay thật đẹp! Hạ Mộc ngây ngô cười, ánh mắt không tha từ bàn tay nhìn lên phía trên, thấy rõ người tới.
“Tiểu thư, là ngài à…” Hạ Mộc cười ngây ngô nhìn Tử Tang.
Tử Tang khẽ nhíu mày.
“Tiểu thư, sao ngài lại nhíu mày, tôi không thích ngài nhíu mày, sau này đừng nhíu mày, cũng không cần lạnh như băng, rất khó coi.” Hạ Mộc chỉ trích, uống say hắn mang theo tính trẻ con, nhưng không hề có dấu vết gì là tức giận.
“Anh say.” Tử Tang lạnh lùng nói. Lúc say lá gan của hắn phình to nhỉ. Nếu tỉnh táo hắn còn nhớ rõ lời mình nói, không biết có bị hù chết hay không.
Hạ Mộc quơ quơ thủ, cười nói: “Tôi không say, tiểu thư, chúng ta tiếp tục uống rượu đi.”
Nói xong hắn đi ra ngoài, Tử Tang nhíu mày đi theo. Nhìn bước chân Hạ Mộc nghiêng ngả đi đến cạnh bàn, lắc lắc hai bầu rượu sớm trống rỗng, ngạc nhiên nói: “Ách, không còn rượu, ai uống rồi?”
Xem ra cực kì say, dĩ nhiên là mình uống rượu cũng không biết, Tử Tang nghĩ. Rồi thấy Hạ Mộc trầm tư một chút, quay đầu nhìn nàng, một mặt lên án, “Tiểu thư, sao ngài có thể nâng cốc uống hết thế, không chừa cho tôi tẹo nào?”
Tử Tang không thèm so đo với người say. Điều khiến nàng hơi tiếc nuối là, nếu có máy ghi âm thì tốt rồi, nàng sẽ ghi âm lại lời hắn nói. Nếu hắn quên đêm nay mình to gan thế nào, phải cho hắn nghe lại một chút.
“Tiểu thư, không phải ngài câm điếc, vì sao ngài không trả lời tôi?” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Tử Tang, hắn phát hiện trước kia mình càng ngày càng chiều tiểu thư, lắc lắc đầu, tiếp tục lên án Tử Tang, “Tiểu thư, ngài nên nói nhiều hơn, nếu như thế sẽ không bị người khác hiểu lầm, tôi cũng không bị khó xử. Nhưng tôi không muốn miễn cưỡng tiểu thư làm chuyện mình không thích, nên làm thế nào đây… Nên làm thế nào đây… Đúng, uống rượu, uống rượu, người đó nói, nhất túy giải ngàn sầu, tuy rằng tôi không có ngàn mối sầu, nhưng vẫn có một hai cái …”
Hạ Mộc một bên lải nhải, một bên loạng choạng quơ rượu.
Tử Tang nhìn Hạ Mộc, có chút thú vị độc ác nhíu mày, lúc say rượu phun ra lời nói thực mà.