Hắn nâng chén lên, cười nói với Tử Tang: “Tiểu thư, chúng ta chạm cốc, chúc tiểu thư sang năm sống tốt hơn.” Cũng hi vọng tiểu thư có thể cười vui vẻ, đương nhiên lời chúc sau hắn không nói ra, chỉ thầm nói trong lòng, hắn chưa bao giờ thấy tiểu thư cười vui vẻ cả.
Đột nhiên đối diện với nụ cười ngây ngô như bình thường của Hạ Mộc, Tử Tang ngẩn ra, hắn còn cười được!
Nàng thản nhiên ừ một tiếng.
“Tiểu thư, hôm nay là ba mươi, chúng ta làm gì đây?” Hạ Mộc hỏi.
Hoạt động giải trí ở cổ đại đã ít, ở vùng nông thôn cổ đại càng ít hơn. Ngoài trừ cúng bái thần linh tổ tiên chính là một hoạt động, không có hoạt động vui chơi giải trí gì hay khác cả.
Tử Tang ngồi xuống, “Tùy tiện.”
Hạ Mộc thấy Tức Mặc Tử Tang ngồi xuống, có chút ngoài ý muốn, nhưng không hề thấy lạ với câu trả lời của Tử Tang. Hai chữ “Tùy tiện” này luôn treo trước miệng tiểu thư, chỉ có thể nghe không thể tưởng thật.
“Tiểu thư, cơm trưa chúng ta ăn uống đơn giản, sau đó thì bắt đầu giết gà, nấu cơm, sau đó mua pháo. Cúng bái thần linh, sau đó nấu một bữa cơm ngon một tí rồi đón giao thừa. Về chuyện sau khi đón giao thừa nên làm gì, tạm thời tôi chưa nghĩ ra.” Hạ Mộc nói.
Tử Tang lại lên tiếng, đối với Tết, nàng không có cảm giác gì. Hồi mới tới Tức Mặc phủ, đón năm mới cũng chỉ là chiến trường. Nàng không có lòng tham chiến, tất nhiên chỉ ở sân của mình, năm nay cũng chỉ là một mình mình vượt qua.
Về phần ——
Nét mặt nàng trở nên hoảng hốt. Kiếp trước ban đầu còn có mẹ ở cùng, nhưng sau này chỉ có một mình nàng. Đón Tết với nàng mà nói không hề có ý nghĩa, vẫn là một ngày bình thường như mọi ngày. Chỉ là đôi khi từ một góc bí mật nào đó, nhìn thấy người khác kết thành nhóm kết bạn, vui vẻ hoan hỉ, còn nàng vĩnh viễn phải trốn ở một góc bí mật gần đó, lẻ loi một mình, nàng cũng sẽ đau lòng, cô đơn và tưởng niệm.
Thời gian là liều thuốc tốt chữa khỏi mọi đau đớn. Có lẽ đúng thật, ít nhất, đã trải qua hai kiếp, càng ngày nàng càng chết lặng, cũng rất lâu rồi không nghĩ tới mẹ. Năm nay nhớ tới mẹ, cũng đặc biệt…
Hạ Mộc thấy Tử Tang không yên lòng, tiếp tục im lặng may quần áo, không lên tiếng nữa.
Khi Tử Tang hoàn hồn lại, thấy Hạ Mộc đang nghiêm cẩn may, chiếc kim trong tay luồn rút khéo léo. Ánh mắt nàng dừng trên miếng vải kia. Lúc này nàng đột nhiên ý thức được vải dệt trong tay hắn không phải là tấm vải ngày hôm đó hắn mua cho nàng ở thị trấn sao? Nàng chỉ cho rằng hắn sẽ tìm người làm, không ngờ hắn lại tự tay làm.
Một người đàn ông cổ đại may quần áo cho nàng ư? !
Tuy rằng Hạ Mộc rất nghiêm cẩn, nhưng cũng luôn chú ý tới Tử Tang. Khi nàng đem tầm mắt tập trung về phía hắn thì hắn phát hiện ra ngay. Hắn ngẩng đầu thì thấy tiểu thư đang ngẩn ra nhìn quần áo trong tay hắn. Hình như hắn hiểu được ý nàng, nói: “Tiểu thư, quần áo của cô không cần gấp, tôi có thời gian nên tự tay làm.”
Tử Tang không nói chuyện, cảm giác hơi mất tự nhiên, nhưng bề ngoài lãnh đạm của Tử Tang nên Hạ Mộc không nhận ra thôi.
Đối với sự im lặng của Tử Tang, Hạ Mộc đã quen rồi. Hắn tiếp tục cúi đầu may quần áo, tính tình tiểu thư nhà mình chính là lãnh đạm, lúc không cần thiết sẽ không nói nhiều.
Không đến giữa trưa, trong thôn thường vang lên tiếng pháo. Rất nhiều nhà đã bắt đầu tế bái, tế bái xong sớm sẽ cùng người một nhà ăn cơm. Đối với rất nhiều người mà nói, đón năm mới chính là những ngày ăn uống, nghỉ ngơi.
Hạ Mộc làm y như lời hắn đã nói, vào phòng bếp làm một ít thức ăn đơn giản gì đó điền đầy bụng, rồi bắt đầu giết gà nấu đồ ăn. Hơn nữa chuyện tế bái thần linh cũng phải chuẩn bị cho tốt, tự nhiên không cần Tử Tang giúp đỡ. Nàng cũng không ép buộc. Ngồi xổm trước bếp nhìn lửa, việc này Hạ Mộc đương nhiên không có ý kiến. Nhìn lửa thì không vất vả, Tử Tang lại có việc để làm, không đến mức quá nhàm chán. Hơn nữa tiểu thư nhà hắn không mặc nhiều quần áo lắm, ngồi trước bếp vừa khéo rất ấm áp.
Hạ Mộc cúng thần linh cũng rất đơn giản, kê một cái bàn trong sân hướng về phía nam. Sau đó hắn dọn đồ cúng lên, cung kính khấn vái. Vốn dĩ Hạ Mộc muốn gọi Tử Tang đến cúng cùng, nhưng nhìn vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng. Thêm thái độ lần trước với việc hứa nguyện, cuối cùng hắn vẫn bỏ ý tưởng đó, không gọi nữa.
Khoảng một nén nhang sau, Hạ Mộc bắt đầu đốt pháo. Pháo nổ không lâu, hắn lại vái tạ, rồi thu dọn mọi thứ, bắt đầu làm cơm chiều.
Lúc chạng vạng, trên bàn cơm đã bày đầy đồ ăn, hai người bắt đầu nhập tọa.
Nhưng một bàn đồ ăn như vậy, hai người không thể ăn hết. Hạ Mộc làm nhiều như thế chẳng qua để lấy điềm lành, ngày mai có thể ăn tiếp thức ăn thừa.
“Tiểu thư, cô muốn uống rượu sao?” Hạ Mộc hỏi, tuy rằng hắn không thích uống rượu, nhưng đón năm mới không uống một ít thì có vẻ không đủ hứng.
Ánh mắt Tử Tang dừng trên bầu rượu kia gật đầu. Hình như rất lâu rồi nàng không uống rượu.
Hạ Mộc rót hai chén mỗi người một chén. Hắn nâng chén lên, cười nói với Tử Tang: “Tiểu thư, chúng ta chạm cốc, chúc tiểu thư sang năm sống tốt hơn.” Cũng hi vọng tiểu thư có thể cười vui vẻ, đương nhiên lời chúc sau hắn không nói ra, chỉ thầm nói trong lòng, hắn chưa bao giờ thấy tiểu thư cười vui vẻ cả.
Tức Mặc Tử Tang do dự một chút, vẫn nâng cốc lên, sau đó uống một ngụm.
Hạ Mộc cũng uống, thấy Tử Tang tự rót cho mình thêm một chén đột nhiên hắn hơi hối hận đã nâng cốc. Nếu sau này tiểu thư uống nghiện, hắn khuyên không được thì thảm lắm. Nhưng hôm nay là Tết rồi, vốn dĩ vô cùng vui vẻ, tiểu thư mới uống hai chén, giờ đã cản thì hình như không tốt lắm. Cho nên hắn do dự một chút, không ngăn cản, hơn nữa cầm lấy đũa gắp thức ăn gắp cho Tử Tang mấy món nàng vẫn thích, cười nói: “Tiểu thư, dùng bữa.”
Tử Tang cũng không phản đối, ăn đồ ăn. Khác với nhà người khác náo nhiệt, nơi này có vẻ thật yên tĩnh, nhưng lại rất hòa hợp an bình.
Ăn bữa cơm đêm ba mươi, thu dọn sạch sẽ, trời đã tối đen. Hai người trước sau rửa mặt chải đầu sau, hắn nhìn tiểu thư cầm một quyển sách ngồi xuống phòng khách sau đó nghiêm túc xem.
Hạ Mộc vi lăng, rồi hiểu ra, tiểu thư vốn định đọc sách đón giao thừa. Vì thế hắn thắp ngọn đèn, để có ít ánh sáng, sau đó bản thân mình cũng cầm kim ra may tiếp quần áo.
Thời gian trôi qua rất nhanh, quá canh ba, lễ đón giao thừa cũng kết thúc, Tử Tang lên lầu ngủ, còn Hạ Mộc cũng trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau, Hạ Mộc biết Tử Tang không thích người họ Hạ nên một mình trở về chúc tết, dù thất vọng với người nhà, nhưng xuất phát từ hiếu đạo, năm nay hắn vẫn về chúc.
Người họ Hạ ngoại trừ Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan nhiệt tình với hắn, những người còn lại khá ôn hòa. Bầu không khí hơi kì lạ, cho nên hắn không ngồi lâu, lại đến mấy nhà có quan hệ tương đối tốt trong thôn chúc Tết rồi trở về.
“Có người không…” Hắn trở về không lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi có phần xa lạ. Hắn hơi ngạc nhiên, đi ra tiền viện. Chỉ thấy bên ngoài có một chàng trai còn khá trẻ đứng đó. Tuy rằng đã búi tóc lên nhưng vẫn để lại mấy sợi buông rủ phía trước, xem ra có chút không câu nệ, ngũ quan cũng đoan chính, mang theo sự anh khí và sang sảng. Ừm, nhìn hơi quen, hẳn là gặp qua.
Khi hắn đang đánh giá đối phương thì đồng thời đối phương cũng đánh giá hắn, sau đó lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Anh chính là Hạ Mộc?”
“Là tôi.” Hạ Mộc gật gật đầu, sau đó bước lên mở cửa, hỏi: “Cậu tìm tôi?”
“Thằng nhóc thối này, ngay cả tôi cũng không nhận ra, rất không có lương tâm. Mệt tôi nghe nói cậu đã trở lại, lập tức tới tìm cậu.” Người tới cơn tức rất lớn .
Hạ Mộc nghe giọng nói quen thuộc trong trí nhớ, “Cậu là Hồi Sinh?”