“Tiểu thư cô…” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Tức Mặc Tử Tang nói không nên lời, thật lâu sau mới nói: “Tôi thì làm được gì chứ, nhưng hành vi của tiểu thư không đúng là không đúng, về sau cô còn làm thế nữa, tôi sẽ không nấu đồ ăn ngon cho cô ăn nữa.”
Nghe Hạ Mộc hơi dỗi uy hiếp, đột nhiên Tử Tang cảm thấy buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn không cười nổi, tiếp đó hơi cau mày, thầm nghĩ, uy hiếp của Hạ Mộc đúng là có ít tác dụng. Nghĩ đến sau này không được nếm những món ăn ngon lành nữa, thì đáng tiếc, dù sao nàng cũng không phải loại người dễ bị uy hiếp , hừ lạnh một tiếng, “Lá gan của anh không nhỏ đâu.”
“Chỉ cần có thể khuyên được tiểu thư, bảo tôi làm gì cũng được, dù phải trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc.” Hạ Mộc kiên quyết và nghiêm cẩn nói.
Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm cẩn của Hạ Mộc, Tử Tang đột nhiên cảm thấy, có một ngày, nếu sự việc thật sự nghiêm trọng đến mức đó, hắn sẽ làm thế. Đôi mắt vốn bình tĩnh của nàng chợt lóe lên một tia mê mang, nàng không hiểu tại sao Hạ Mộc lại trung thành đến vậy… Có lẽ nô tính của Hạ Mộc không có thuốc nào chữa được. Trước kia cách quản giáo hạ nhân đã ăn sâu vào đầu óc hắn, khiến hắn dù đã là người bình thường cũng không hề thay đổi mảy may.
Dù đối tượng có phải nàng hay không, Hạ Mộc vẫn mãi như thế.
“Anh nói xem, tôi nên đánh giá anh là ngu xuẩn hay quá trung thành đây?” Tức Mặc Tử Tang từ chối cho ý kiến, hỏi lại.
Hạ Mộc vô cùng ngạc nhiên. Ánh mắt tiểu thư bình tĩnh nhìn hắn, hắn chợt cảm thấy dường như có cái gì đó đã tuột mất, không kịp bắt lấy nó. Đến khi một nhóm thôn dân cầm vũ khí vọt tới, Hạ Mộc mới hồi phục lại tinh thần, trên mặt vẫn có chút bất an, không yên lòng trả lời bọn họ.
Nhìn hai con hổ nằm trên mặt đất, nhóm thôn dân kia đều hưng phấn vây lấy Hạ Mộc, khen hắn lợi hại, làm gì có ai có thể trong phút chốc đánh bại hai con hổ, liên tục gọi hắn là “Anh hùng đánh hổ” .
Một số thôn dân nhiệt tình, khiêng giúp con hổ về nhà Hạ Mộc. Lão hổ là do Hạ Mộc đánh chết, tất nhiên là của hắn. Đương nhiên không thiếu người đỏ mắt, ghen tị, và cả hâm mộ. Hai con hổ này vô cùng đáng giá, cả thôn đều nhớ chuyện trước kia trong thôn cũng có một thợ săn may mắn săn được một con hổ, về sau mua đất xây nhà.
Trên đường về tượng pha, càng ngày càng có nhiều người xúm lại, ầm ĩ đi theo xem náo nhiệt. Hơn nữa, lão hổ rất ít xuất hiện, có người cả đời chỉ nghe nói lão hổ hung ác, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy, tất nhiên là vô cùng tò mò. Cha mẹ Hạ Mộc nghe tin vội chạy đến, nhìn hai con hổ kia, lộ ra vẻ tham lam.
“Thằng Ba à.” Hà thị kêu lên.
Hạ Mộc ngạc nhiên, nói: “Cha, mẹ.”
“Lão hổ thật sự do con giết chết?” Hà thị hỏi.
Hạ Mộc gật gật đầu.
Nhận được sự khẳng định chắc chắn, hai người vừa buồn vừa vui. Buồn vì giờ lão hổ không phải của bọn họ, vui vì lão hổ do Hạ Mộc giết, sớm hay muộn của hắn cũng là họ .
“Mang về nhà đi, gọi hai anh con đến hỗ trợ.” Vẻ mặt Hạ Đại Hầu ôn hoà nói.
Trở về lâu như vậy, lần đầu tiên Hạ Mộc thấy cha có sắc mặt ôn hòa với mình, rất vui mừng, chưa kịp đồng ý. Tử Tang đứng bên cạnh đã mở miệng, “Không cần làm phiền, Hạ Mộc, về tượng pha rồi mổ.”
Giọng điệu của nàng bình thản, không nghe ra cảm xúc.
Hạ Mộc ngốc, không có nghĩa là Tử Tang cũng ngốc. Mục đích của vợ chồng Hạ Đại Hầu quá rõ ràng. Nếu vào nhà bọn họ, lão hổ này là của họ. Vốn dĩ Tử Tang cũng lười quản việc này, lão hổ này nàng còn chướng mắt, hơn nữa cũng không phải của nàng. Nhưng nó là của Hạ Mộc, trên danh nghĩa cũng là của nàng, nếu nàng không ở đó thì kệ, nhưng có nàng ở đây, hai vợ chồng kia lại coi như nàng không tồn tại, tưởng rằng nàng dễ bị bắt nạt lắm hả.
Hơn nữa nàng phải sống ở đây ba năm, không thể để người khác xem thường nàng được.
Thấy Tử Tang, ánh mắt vợ chồng Hạ Đại Hầu lóe lên. Họ chưa quên con mình là ở rể, tính ra lão hổ này cũng của Tức Mặc Tử Tang. Nhưng dựa vào cái gì, do con họ mang về, tất nhiên là của họ, tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài.
Hai người nghĩ giống nhau, trao đổi ánh mắt, hà thị cười nói: “Nhà thằng ba à, hai con hổ này lớn như vậy, để ở nhà con cũng không hết được. Hay là để hai anh con đến giúp đỡ thì tốt hơn, huống hồ ở đây cũng gần nhà hơn, không thể để bà con làng xóm vất vả chuyển đến tận tượng pha chứ.”
Tức Mặc Tử Tang không muốn tốn thời gian với hai người này, cho nên đao sắc chặt đứt tơ rối, “Giờ đã phân nhà, không thể làm phiền đến hai vị lão nhân gia. Bà con khiêng lão hổ về tượng pha chắc chắn rất mệt, sau đó sẽ chia cho mọi người ít thịt, coi như đền bù sự vất vả của mọi người.”
Sống cùng một thôn, nhà ai có việc gì sớm đã truyền khắp. Đương nhiên mọi người biết quan hệ giữa Hạ Mộc và người nhà, biết rõ tính cách của vợ chồng Hạ Đại Hầu, chắc chắn đến vì lão hổ này.
Mấy người hỗ trợ khiêng lão hổ cũng thông minh, nghe ra ý trong lời của Tử Tang. Nếu khiêng lão hổ này đến tượng pha, sẽ được lợi, nhưng nếu khiêng đến nhà Hạ Đại Hầu thì chưa chắc. Huống chi bọn họ cũng không quen nhìn cách cư xử của Hạ Đại Hầu.
Vì thế một người đàn ông trong số đó nói: “Đúng vậy! Đại Hầu, chúng tôi không vất vả, bác cũng nên nhường đường đi, hiện tại ngày ngắn lắm, đến lúc ấy không kịp giết lão hổ đâu.”
Những người khác cũng ào ào phụ họa theo.
Hạ Mộc vốn đang vui mừng, sau đó tỉnh táo lại, nhận ra ý định của cha mình, nét mặt có chút cô đơn, nói: “Cha, mẹ, không cần làm phiền. Sau này con sẽ đưa cho cha mẹ ít thịt hổ.”
Hắn hi vọng cha mẹ biết hắn sẽ đưa cho họ thịt hổ mà dừng lại.
Sắc mặt vợ chồng Hạ Đại Hầu có chút khó coi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cũng không thể nói gì, đành đứng lùi sang một bên, để mọi người đi qua, nhưng cũng đi theo.
Lão hổ kia sẽ đổi được một đống bạc sáng bóng, sao bọn họ có thể dễ dàng từ bỏ thế chứ?
Chưa tới tượng pha, hai anh của Hạ Mộc cũng chạy đến, khi nhìn lão hổ cũng lộ ra vẻ tham lam. Hạ Đa Quý rất nhanh đã che giấu được cảm xúc thật, nhưng Hạ Phú Quý căn bản không thể giấu nổi, đuổi theo bước chân người khiêng, ra vẻ chủ nhân nói: “Mọi người vất vả rồi, tiếp theo để tôi với chú Hai khiêng cho!”
“Đúng, đúng, vất vả cho mọi người, ngày khác mời mọi người uống rượu.” Hạ Đa Quý cũng bước vội theo.
Bước chân họ không vì hai người mà dừng lại.
“Sắp đến rồi, không cần phải đổi người đâu.” Một người trong số đó vừa đi vừa nói.
“Lão hổ này là của đầu gỗ, muốn mời uống rượu cũng là đầu gỗ nên mời.” Thêm một người cười đùa nói.
“Này, sao anh lại nói như thế…” Hạ Phú Quý tức giận nói.
“Đại ca…” Hạ Đa Quý kéo lấy Hạ Phú Quý, cười nói: “Đại ca, người ta nói đùa đấy mà. Anh cũng thật thà quá, cứ tưởng thật, sắp đến rồi, chúng ta đừng nhúng tay vào nữa, đến lúc đó cám ơn mọi người cho tốt là được.”
Tuy rằng Hạ Phú Quý không cam tâm, trừng mắt nhìn đối phương một cái, nhưng cũng nghe theo lời Hạ Đa Quý, không nói thêm nữa.
Hạ Đa Quý lại một lần nữa cảm ơn mọi người đã giúp đỡ khiêng lão hổ, sau đó đến bên cạnh Hạ Mộc, quan tâm hỏi han: “Chú Ba, chú có bị lão hổ làm bị thương không? Có cần mời đại phu xem qua không?”
“Anh Hai, em không sao.” Hạ Mộc cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Đa Quý tỏ vẻ thật may mắn, sau đó thân thiết hỏi Hạ Mộc làm sao giết được lão hổ, rồi khen Hạ Mộc lợi hại một hồi.