Quy Về Điền Viên

Quyển 1 - Chương 22: Cười gượng




Hạ Mộc xử lý xong con thỏ, lại sơ chế thêm một số nguyên liệu nấu ăn khác mới dừng lại. Hắn biết tiểu thư không ăn gì ở nhà cha mẹ mình nên lúc đi chợ, cố tình mua thêm nhiều thức ăn ngon, để bồi bổ lại cho tiểu thư.

Sau đó, hắn mới nhớ ra mình chưa quét dọn phòng bếp, mà không biết có phòng bếp hay không nữa? Nghĩ là làm, hắn đi tìm xung quanh.

Rất nhanh hắn đã tìm được phòng bếp được Tử Tang quét dọn sạch sẽ. Nhìn căn phòng, Hạ Mộc ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn về phía Tử Tang. Ở đây không có người khác, phòng bếp không phải do hắn thì do tiểu thư dọn. Hắn có chút áy náy, không dễ để quét dọn được phòng bếp sạch như thế, hơn nữa do một thiên kim tiểu thư tự động tay. Không được, về sau hắn phải mua mấy nha hoàn về hầu hạ tiểu thư, không bao giờ nữa để tiểu thư phải động tay nữa.

Tử Tang không ngờ được, một hành động vô tâm của nàng đã khiến Hạ Mộc hạ quyết tâm lớn như vậy.

Hạ Mộc càng dụng tâm nấu ăn. Lần này Tử Tang mới được ăn thoả thích.

“Tiểu thư, ngày mai tôi đi hỏi thợ mộc trong thôn, nhìn xem nhà này có thể sửa lại được không.” Hạ Mộc nói.

“Trước hết chàng tìm người đào giếng đã.” Không có nước, làm gì cũng không tiện.

“Tiểu thư, đất này không đào được giếng đâu.” Hạ Mộc nói. Vùng đất tượng pha này nổi tiếng hoàng thổ cát đá, khô hạn cằn cỗi, chất đất rắn vô cùng.

“Tôi nói có thể là có thể.” Nàng đã sớm dùng sức mạnh tinh thần xem xét địa chất ở đây. Đằng trước rừng trúc có một mạch nước ngầm chảy qua, mạch nước khá lớn, “Chàng mang theo cuốc, đánh dấu vị trí trước đã.”

Tử Tang nói xong, đi về phía sau nhà, đến một chỗ rồi nói: “Đào một con đường nhỏ từ vị trí này.”

Hạ Mộc không biết Tử Tang định làm gì, nhưng vẫn nghe lời bắt đầu động thủ, nửa canh giờ sau cuối cùng đã hình thành một con đường chạy thẳng đến trước rừng trúc. Tử Tang bảo Hạ Mộc dừng lại, “Tốt lắm, sẽ đào giếng ở đây.”

Những lời của Tử Tang tràn đầy tự tin, Hạ Mộc không khỏi nhìn Tử Tang bằng con mắt khác. Tiểu thư chắc chắn như vậy, đảm bảo sẽ tìm ra nguồn nước. Nhưng tiểu thư đâu phải thần, nếu không tìm ra thì sao. Thôi kệ, chỉ cần tiểu thư thích là được rồi. Tất nhiên hắn vẫn mong có thể tìm ra nguồn nước, nếu không tiểu thư sẽ thất vọng.

Xác định vị trí đào, Hạ Mộc liền rời khỏi tượng pha, định đi hỏi thăm nơi ở của người chuyên đào giếng, hắn nhớ tới gia đình hôm nay đến xin nước, vì thế đi về hướng đó.

Anh Lý biết được ý định Hạ Mộc, nghe hắn bảo muốn đào giếng ở tượng pha, thì ngạc nhiên lắm. Đầu tiên cũng khuyên Hạ Mộc không cần làm điều vô ích, thuần tuý là lãng phí tiền nhưng thái độ Hạ Mộc rất kiên quyết, nên anh ta đành dẫn hắn đi tìm người thợ chuyên nghiệp trong thôn.

Thợ đào giếng họ Trương, cả nhà cha và hai con trai đều làm việc này, cũng là dân nhập cư. Tiền từ việc đào giếng không nhiều nên chủ yếu bọn họ vẫn làm việc nhà nông.

Bởi vì mai hắn định vào thị trấn một chuyến, nên hẹn sang ngày kia.

Sau khi chia tay anh Lý, Hạ Mộc đến nhà trưởng thôn. Muốn làm hộ tịch và mua tượng pha đều phải có giấy tờ của trưởng thôn. Việc làm giấy cư trú thôn trưởng không ngạc nhiên lắm, nhưng khi biết được hắn muốn mua vùng đất tượng pha kia, ông ấy rất kinh ngạc, “Đầu gỗ, nhìn bề ngoài vùng đất kia có vẻ tiện nghi, nhưng không gì sống được, đó là lãng phí tiền của.”

“Thôn trưởng, cháu biết, đất rộng như thế, chỉ cần nỗ lực, chắc chắn có thể thu hoạch được vài thứ.” Hạ Mộc cười nói, mảnh đất hoang này vì tiểu thư vừa ý mua lại nhưng cũng là vật có giá trị, phải cẩn thận suy nghĩ làm thế nào đem mảnh đất đó biến thành bạc mới được.

Thôn trưởng khuyên vài lần, thấy Hạ Mộc tâm ý đã quyết, không tiện nói thêm: “Gần nhất quan phủ vì cổ vũ mọi người khai khoang, ra công văn mới, khai phá đất hoang trong vòng hai năm không cần nộp thuế. Nếu là loại đất hoang kém màu mỡ chỉ cần mỗi mẫu hai trăm văn tiền, vùng tượng pha rộng một ngàn mẫu, tổng cộng hai trăm lượng bạc.”

Nói đến đây, thôn trưởng nhìn chằm chằm Hạ Mộc.

“Thôn trưởng, cháu đã biết, phiền ông viết sẵn giấy tờ đi, ngày mai cháu sẽ ra thị trấn .” Hạ Mộc nói.

Đôi mắt thôn trưởng chợt lóe, Hạ Mộc này lông mày không nhăn một lần đã mua lại mảnh đất kia, đó là hai trăm lượng bạc đấy! Có vẻ khá giả , xem ra cũng có thành tựu , không giống suy nghĩ của mọi người.

“Khế đất viết tên Tức Mặc Tử Tang.” Hạ Mộc lại nói.

Vừa đề bút thôn trưởng sửng sốt, phản xạ hỏi lại: “Không phải cháu muốn mua sao?”

Hạ Mộc sờ sờ đầu, cười hiền nói: “Không phải, cháu giúp người khác mua, thôn trưởng xin ông đừng nói ra chuyện này, để mọi người vẫn nghĩ đó là đất hoang như trước đi!”

Thôn trưởng không phải đương sự, không tiện nói nhiều, không hỏi thêm nữa, hứa hẹn với Hạ Mộc xong, đến khi Hạ Mộc rời đi, ông đột nhiên nhớ ra, Tức Mặc Tử Tang này không phải là thê tử của Hạ Mộc sao? Chuyện gì xảy ra thế nhỉ, đã là thê tử của Hạ Mộc, khế đất kia sao chỉ viết tên Tức Mặc Tử Tang. Nếu để thế này, sau này có chuyện gì xảy ra, mảnh đất này là của cô ta, không có quan hệ gì với Hạ Mộc. Hơn nữa, đầu gỗ còn nói là giúp người khác mua , thê tử là người khác sao? Chẳng lẽ cậu ra không nhận ra điều đó?

Thôn trưởng nghĩ mãi không ra ——

Bên này, Tử Tang vẫn đang nghiêm cẩn (nghiêm túc, cẩn thận) vẽ , đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó lại cúi đầu tiếp tục vẽ …

“Anh Ba.” Giọng của Hạ Thư vang lên, Tử Tang không bị ảnh hưởng, bút trong tay vẫn như cũ không ngừng lại.

Hạ Thư vừa vào sân thì nhìn thấy Tức Mặc Tử Tang ở trong phòng cầm bút lông cúi đầu viết cái gì đó. Giống như không biết cậu đến, rõ ràng cậu đã gọi anh Ba lớn tiếng như vậy. Sau khi ngạc nhiên, cậu lễ phép hỏi, “Chị Ba tốt lành, anh Ba đâu rồi ạ?”

“Chàng đi tìm người rồi.” Tử Tang ngẩng đầu nhàn nhạt nói.

“Đi tìm ai ạ?” Hạ Thư lại hỏi lần nữa.

“Không biết.” Tử Tang nhìn Hạ Thư nói.

Nhất thời không hiểu là vì sao, Hạ Thư cảm thấy xấu hổ, vội hỏi: “Em ra ngoài chờ anh Ba.”

Rồi không đợi Tử Tang trả lời, vội đi ra ngoài. Hạ Mộc trở về hơi kinh ngạc khi thấy Hạ Thư đang nhàm chán đứng bên ngoài, “Em Tư, sao em lại tới đây.”

“Anh Ba, anh đã về.” Hạ Thư bước lên đón, “Em mới từ học đường về, nghe bảo anh đã chuyển đến đây . Cha mẹ hơi quá đáng, anh theo em về đi.”

Hôm nay sáng sớm cậu đã đến trường học, nên không biết chuyện xảy ra trong nhà.

“Em Tư, quên đi, nơi này rất tốt , chị Ba của em cũng thích.” Hạ Mộc cười nói.

“Anh Ba, không được, nơi này che gió che mưa còn không nổi, huống hồ bây giờ lại lạnh như thế.” Hạ Thư vội nói.

“Không có việc gì, anh chị định xây lại nhà khác, tạm thời ở chỗ này không có vấn đề gì. ” Hạ Mộc nói, “Có lẽ anh đột nhiên trở về, nên cha mẹ chưa quen. Anh không nên quay về, cha mẹ mới bình thường. Nếu không, cha mẹ càng ghét anh thêm.”

“Anh Ba…”

“Em Tư, đừng nói nữa, em vừa đi học về, chắc mệt rồi, mau về đi. Hôm nay ngày đông lạnh giá, em đừng đứng mãi bên ngoài, nếu sinh bệnh chậm trễ việc học hành không tốt đâu.” Hạ Mộc cắt ngang lời Hạ Thư muốn nói.

“Anh Ba…”

“Trở về.” Hạ Mộc ra lệnh.

Hạ Thư vẫn kính trọng Hạ Mộc , thấy vậy cậu không dám nói thêm, quay đầu rời khỏi đó.

Màn đêm buông xuống.

Tử Tang ngủ một giấc tỉnh lại, từ khung cửa sổ rách nát nhìn ra ngoài, thấy Hạ Mộc đứng đó, dưới ánh trăng huyền bí, khí chất hiền lành bị cảm giác đau thương, khổ sở bủa vây. Tử Tang khẽ nhíu mày, vừa nghĩ đã hiểu. Mấy ngày nay càng gần đến quê, hắn càng mong chờ được gặp lại người thân, nhưng mọi chuyện trái ngược với suy nghĩ của hắn, tất nhiên không dễ chịu gì cho cam.

Tử Tang trở mình đưa lưng về phía hắn tiếp tục ngủ. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nàng không quản được tâm tình của hắn thấy thế nào.

Hôm sau, Tức Mặc Tử Tang tỉnh lại ra khỏi phòng, đã thấy Hạ Mộc làm sạch cỏ xung quanh nhà, nhìn mảnh đất trống thì biết ngay hắn dậy rất sớm.

Hạ Mộc phảng phất có con mắt ở đằng sau. Tử Tang vừa đến, hắn quay đầu lại, tươi cười rạng rỡ nói: “Tiểu thư, người dậy rồi, tôi đã chuẩn bị sẵn khăn rửa mặt và lược chải đầu ở đó, người đi rửa mặt chải đầu trước đi.”

Tức Mặc Tử Tang vi lăng nhìn nụ cười trên mặt Hạ Mộc, cảm thấy có chút chói mắt. Không hiểu vì sao, lần này thấy nụ cười của hắn thật giả tạo, đã không muốn cười cần gì cười với nàng. Nàng ghét nhất hành vi như vậy. Quên đi, nàng mặc kệ hắn.

Nàng xoay người đi rửa mặt chải đầu.

Hạ Mộc ngu ngơ gãi đầu. Hình như tiểu thư tức giận.

Hắn có làm gì sai đâu?