Edit: Mộc Lan
Beta: Lenivy
Dưới sự giúp đỡ của Hạ Mộc, Tịch Thần đã tìm được một chân làm thợ phụ việc ở xưởng mộc.
Mười ngày sau đó, Tử Tang và Hạ Mộc vẫn chưa rời khỏi Hàng Châu. Ngày hôm nay, hai người đến phủ Tây Hồ ngắm cảnh. Nàng muốn ngoạn cảnh Tây Hồ, nên bảo Hạ Mộc đi thuê thuyền, còn mình đứng chờ.
Đột nhiên, có tiếng người nói chuyện nghe quen quen lọt vào tai nàng:
“Thiếu gia, đúng là cô nương ấy rồi.” Gã sai vặt vui mừng nói.
“Đúng, đúng vậy.” Tên thiếu gia kia lắp bắp, gấp rút chạy về phía Tử Tang. Gương mặt xinh đẹp kia luôn khiến hắn ta nhớ mãi không quên.
Tử Tang xoay người, mắt hạnh lạnh nhạt nhìn ba người đang đi tới.
Vết thương trên mặt ba kẻ này đã đóng vẩy. Quả nhiên là giáo huấn lần trước còn chưa đủ. Ừm, đúng rồi, loại người như thế sao sửa đổi được, không biết đã hại bao người dân vô tội rồi. Hôm nay tâm tình nàng không tệ, coi như vì dân trừ hại vậy.
“Tiểu nương tử, một mình đứng đây có thấy cô đơn không?” Tên thiếu gia kia đứng trước mặt nàng, phun ra lời nói thô thiển, ghê tởm.
Tử Tang lạnh lùng nhìn, trong đầu đang thầm nghĩ cách trừng trị hắn ta.
Thấy Tử Tang không trả lời, y cười dâm đãng đến gần hơn, hai tay vươn ra định sờ lên mặt nàng.
Nàng hơi xoay người, dễ dàng tránh được. Mắt lạnh băng nhìn chằm chằm y.
Đối diện với đôi mắt ấy, tên thiếu gia kia run lên, trong lòng thấy sợ hãi. Nhưng là một kẻ xấu xa nên hắn cũng bạo gan, càng bước đến gần nàng, “Tiểu nương tử lạnh lùng thế, hắc hắc… Gia thích…”
“MẤY NGƯỜI ĐỊNH LÀM GÌ?” Giọng nói rống giận của Hạ Mộc bỗng vang lên, khiến động tác thôi động tinh thần lực của Tử Tang ngừng lại. Nàng không vui nhìn về phía hắn, vốn định cho tên thiếu gia này xuống hồ cho mát mẻ, hắn lại cắt ngang chuyện tốt của nàng.
“Thằng oắt con kia, mày là ai?” Gã sai vặt đi theo hỏi.
“Đây là tiểu thư nhà tôi, không được vô lễ.” Hạ Mộc quát. Hắn định đi thuê thuyền, nhưng vì vẫn còn sớm nên nhà thuyền gần đó chưa ra. Đang định ra xa hơn thuê nhưng hắn lo lắng cho Tử Tang, nên quay về gọi nàng đi cùng.
Ba tên kia nghe được, cười vang. Tên thiếu gia kia hạ lệnh, “Trói nó lại cho gia, rồi thả xuống hồ. Xem lúc đó nó còn hét to được như bây giờ không?”
Hạ Mộc không tin vào tai mình, nói những lời chính nghĩa: “Sao mấy người dám tuỳ tiện tước đi mạng sống của người khác, đó là phạm pháp .”
“Tại thành Hàng Châu này, gia chính là vương pháp, thuận theo gia thì sống.” Tên kia quát to.
Sau đó hai gã sai vặt kia quấn lấy Hạ Mộc. Hai tên kia công phu dạng mèo cào, Hạ Mộc hơn ở khí lực nên bọn chúng không chiếm được ưu thế.
Tên thiếu gia kia thấy thế cũng nhảy vào, hắn ta biết chút võ vẽ. Bị vài người quấn lấy, Hạ Mộc rơi vào thế yếu, mấy lần bị đánh trúng.
Tức Mặc Tử Tang khẽ nhíu mày, một luồng tinh thần lực như một đôi tay vô hình nắm lấy cánh tay Hạ Mộc, từ từ dạy hắn cách đánh nhau. Ban đầu hắn thấy kỳ quái, nhưng nàng che giấu rất tốt. Đánh vài cái, Hạ Mộc bắt đầu bộc lộ bản năng của mình.
Bản thân Hạ Mộc vốn có sức khoẻ hơn người, lại có sự chỉ đạo bằng tinh thần lực của nàng. Mỗi quyền đánh ra đều trúng vào người đối phương. Lực tác động lớn đến mức bọn chúng không chịu nổi, sau một hai quyền đã gục xuống, không dậy nổi.
Hạ Mộc không tin nổi nhìn hai bàn tay mình. Kỳ lạ thật! Từ lúc nào mình có thể đánh đấm giỏi như thế?
Trong lúc hắn đang xuất thần, tên thiếu gia kia rút một con dao giấu trong người ra, bò dậy, đâm về phía Hạ Mộc. Còn Hạ Mộc không kịp tránh, giương mắt kinh ngạc nhìn tên kia….
Tinh thần lực được Tử Tang thả ra chưa thu lại, vừa thấy tên kia rút dao ra, nàng đã dùng tinh thần lực khống chế hai tay Hạ Mộc. Trong lúc chỉ mành treo chuông, đôi tay hắn đột nhiên linh hoạt lạ thường, nắm chặt lấy tay của tên kia, vặn một cái. Đau đớn mức hắn ta kêu to, con dao sớm rơi trên mặt đất .
“Anh dám giết người.” Hạ Mộc giận dữ nói. Điều hắn không bao giờ chấp nhận được là hành vi tuỳ tiện cướp đoạt sinh mạng của người khác. Lúc sau, hắn càng ngạc nhiên hơn khi thấy tiểu thư nhà mình đang cầm con dao kia trong tay chăm chú xem xét. Nhìn đã thấy kinh hãi, tiểu thư nhặt nó lên lúc nào? Hơi thở của nàng lúc này lạnh buốt như tuyết giữa mùa đông, không hiểu vì sao hắn lại thấy bất an. Chớp lấy sơ hở, tên thiếu gia kia lủi ra, chạy về phía tiểu thư. Hắn sợ hãi kêu: “Tiểu thư…”
Kẻ như thế còn tồn tại trên cõi đời này chỉ làm hại đến người khác. Tốt hơn là chết sớm, sớm siêu thoát đi! Vẻ mặt Tử Tang lạnh lùng, con dao trên tay gạt một đường, cắt ngang cổ họng tên kia. Gã thiếu gia nọ đổ thẳng xuống mặt đất không nhúc nhích, đôi mắt mở thao láo, vẻ mặt không tin nổi…
“Tiểu thư, người…” Hạ Mộc hoảng tột độ nhìn Tử Tang.
Kẻ này tuy đáng trách nhưng tội không đáng chết. Còn có, sao có thể để loại máu xấu xa bẩn thỉu này dính trên tay tiểu thư.
Bởi vì quá kinh ngạc, hắn không có chú ý tới động tác nhanh gọn của Tử Tang.
“Làm sao?” Tử Tang nhìn lại, đôi mắt kia lạnh lẽo vô tình.
Thân mình hắn không kiềm chế được run lên, vội cúi đầu. Lần đầu tiên, hắn phát hiện tiểu thư nhà mình lãnh khốc đến vậy.
“Không tốt, giết người, giết người.” Hai gã sai vặt còn lại cuối cùng đã tỉnh, hoảng hốt kêu to, rồi đứng dậy bỏ chạy.
Ánh mắt nàng liếc qua bọn chúng, tinh thần lực trên người lại được sử dụng. Hai gã kia cảm giác bản thân mất đi quyền khống chế cơ thể, tự chạy về phía một gốc đại thụ. Tiếng la hét càng lớn, tốc độ càng nhanh. Một tiếng hét thảm vang lên, hai con người ngã xuống, chết không nhắm mắt. Vệt máu tươi dính trên thân cây dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Hạ Mộc kinh ngạc, “Tiểu thư, sao bọn họ lại tự sát?”
“Nghiệp chướng nặng nề, tự mình hổ thẹn.” Tử Tang lạnh lùng nói, “Mau đi dọn đồ, lập tức rời khỏi thành Hàng Châu.”
Nàng xoay người rời đi, Hạ Mộc ngạc nhiên rồi vội đuổi theo, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, có án mạng. Lỡ quan phủ đuổi theo thì tính sao bây giờ?”
“Chỉ cần chàng không nói ra, sẽ không ai biết được.” Tức Mặc Tử Tang không ngốc. Ngay từ đầu, nàng đã biết quanh đây không một bóng người nên mới dám ra tay tàn nhẫn. Sau khi rời khỏi đây, nàng lén dùng tinh thần lực khống chế tạo hiện trường giả là thiếu gia kia tự sát. Mọi dấu vết xử lý sạch sẽ không một sơ hở. Đảm bảo không dính dáng gì đến nàng. Một khi rời khỏi thành Hàng Châu, nàng sẽ xuống phía nam xa xôi. Ở thời đại mà giao thông khó khăn, tin tức lạc hậu này muốn tra ra nàng làm là chuyện không tưởng.
***
Thu thập xong mọi thứ, nàng thấy lạ, nhìn về phía Hạ Mộc, hỏi: “Chàng không chào tạm biệt Tịch Thần à?”
“Tôi đã nhờ tiểu nhị chuyển lời giúp, nói rằng chúng ta có việc gấp phải đi luôn, nên không tạm biệt nó được.” Hạ Mộc nói. Bây giờ tiểu thư nhà mình vừa giết một mạng người, hắn đâu dám lưu lại đây nữa, hắn cũng không muốn tiểu thư bị bắt đâu.
“Nghe tin gì chưa, ác bá kia chết ở cạnh hồ Tây, nghe nói là tự sát, hai gã tuỳ tùng cũng đâm vào cây tự sát.”
“Vừa nghe thấy tin này, tôi còn đích thân chạy tới đó xem cơ!”
“Thật tốt quá, cuối cùng ác bá này đã chết, thành Hàng Châu được bình an rồi.”
“Còn tôi có thể để khuê nữ nhà mình xuất môn được rồi.”
“Tối nay tôi sẽ thắp hương cám ơn liệt tổ liệt tông, cám ơn lão thiên gia phù hộ.”
“Tôi đi đốt pháo.”
“Kẻ ác kia đã bị báo ứng, ô ô…”
…
Sau khi Tử Tang và Hạ Mộc rời khỏi khách sạn, dọc đường đi nghe thấy rất nhiều lời bàn tán như vậy.
“Tiểu thư, không ngờ được những kẻ đó lại xấu xa đến vậy, làm cho người dân trong thành ai cũng hận hắn, hắn chết mọi người còn vui mừng.” Hạ Mộc nhẹ giọng nói, nghe những lời này, cuối cùng hắn biết người bị tiểu thư giết là người bị nhân thần cộng phẫn cỡ nào, ỷ vào trong nhà có quyền thế, gây biết bao tai họa cho dân chúng, chết là xứng đáng. Tiểu thư nhà mình đúng là vì dân trừ hại, nhưng mà tiểu thư cũng không nên giết tên đó. Kẻ xấu xa như vậy sẽ làm bẩn tay của tiểu thư, nên giao cho quan phủ xử lý mới đúng, lôi cả người nhà vốn dung túng hắn ta chịu sự trừng phạt của công lý.
Bất quá sự tình đã phát sinh, Hạ Mộc không rối rắm vấn đề tên kia nên chết như thế nào nữa, mà là lo lắng vì gia thế tên đó sẽ khiến quan phủ truy xét đến cùng.
“Tiểu thư, chúng ta tăng tốc độ lên đi.” Hạ Mộc nói, càng rời khỏi Hàng Châu càng sớm càng tốt.
“Hạ đại ca.” Đột nhiên có thanh âm vang lên, hắn nhìn lại, là Tịch Thần?! Ách, hắn đã chọn lúc Tiểu Thần bắt đầu làm việc mới xuất phát. Dọc theo đường đi, hắn chăm chú nghe mọi người nói chuyện, hi vọng có thể nghe được một ít tin tức hữu dụng, chân tự giác bước theo sau tiểu thư .
“Hạ đại ca, em vừa nghe tiểu nhị ở khách sạn nói anh phải rời khỏi Hàng Châu nên đuổi theo ngay.” Tịch Thần vừa đi vừa nói.
“Tiểu Thần, anh có việc phải về nhà gấp, không chờ được nên để tiểu nhị ca chuyển lời lại cho em. Em nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt. ” Hạ Mộc cười nói. Sư phụ của Tịch Thần là người tốt, hắn cũng an tâm.
“Hạ đại ca, chờ em buôn bán có tiền lãi, nhất định sẽ đi tìm anh.” Tịch Thần trịnh trọng nói, sau đó nhìn về phía Tử Tang, cảnh cáo: “Chị đừng có bắt nạt Hạ đại ca của em.”
“Tiểu Thần…” Hạ Mộc không kịp ngăn Tịch Thần. Tuy rất vui vì Tiểu Thần bảo vệ mình, nhưng tiểu thư không bắt nạt hắn, nghe lời chỉ trích của thằng bé, hắn thấy không vui.
Tử Tang ngay cả khoé mắt cũng không liếc nhìn thằng bé một cái, dắt ngựa tiếp tục đi về phía trước.
“Chị…”Bị người ta coi thường, Tịch Thần rất bực mình.
“Tiểu Thần, anh phải đi, sau này chúng ta còn gặp lại.” Hạ Mộc vội nói.
“Vâng, Hạ đại ca bảo trọng, em nhất định sẽ đi tìm anh.” Tịch Thần nói.
“Được, em cũng bảo trọng.” Hạ Mộc xoa đầu Tịch Thần, đuổi theo Tử Tang đi, vừa bắt kịp Tử Tang, chợt nghe nàng phân phó: “Đến cửa tiệm phía trước nhớ mua mười cái bánh quế giòn mang đi ăn dọc đường.”
Hoá ra tiểu thư muốn ăn bánh quế giòn! Hạ Mộc không ngạc nhiên lắm. Loại bánh kia cực kì ngon, mấy ngày nay hầu như ngày nào Tử Tang cũng ăn.