Edit: Mộc Lan
Beta: Lenivy
Khi Hạ Mộc hoàn hồn lại, nghe tiếng trò chuyện vui vẻ của hai bà cháu vọng ra, hắn thở dài, vỗ vỗ mặt, nở nụ cười thật tươi rồi mới bước vào.
“Tiểu Mộc, cám ơn sự giúp đỡ của cháu.” Tịch bà bà nằm trên giường thấy Hạ Mộc vội vàng nói lời cảm ơn.
“Tịch bà bà, cháu đâu giúp được gì nhiều. Bà đừng nói vậy. Lần trước cháu đến Hàng Châu, nếu không có bà giúp, cháu đã không hoàn thành xong việc mà quản sự giao cho.” Hạ Mộc cười nói.
Lần đó, hắn bị vu oan. Nếu không phải có Tịch bà bà làm chứng, giờ chắc hắn vẫn đang ngồi trong lao tù. Bây giờ…. Cứ nghĩ tới lời đại phu vừa nói, trong lòng hắn nặng trĩu buồn đau.
“Không thể ngờ được, chỉ một lần nhấc tay chi lao, bà có thể đổi lại hồi báo lớn thế này.” Tịch bà bà có chút cảm thán nói, ngừng một chút lại nói tiếp: “Tiểu Mộc, bà biết mình không sống được mấy ngày nữa. Chỉ là bà không yên lòng về Tiểu Thần. Thằng bé từ nhỏ đã không cha không mẹ, giờ ngay cả bà già này cũng sắp đi rồi…”
“Bà bà, bà sẽ không chết.” Tịch Thần khẩn trương cắt ngang lời.
“Tiểu Thần, bà biết cháu hiểu. Bà đã già, cũng mệt mỏi, muốn đến một nơi khác nghỉ ngơi. Về sau, cháu chỉ còn lại một mình, phải kiên cường lên, cố gắng sống thật tốt. Ở trên trời cao, bà sẽ dõi theo cháu.” Tịch bà bà mỉm cười nói.
“Cháu không cần, Cháu muốn bà ở lại với cháu.” Tịch Thần phẫn nộ rống to.
“Nghe lời, đừng để bà lo lắng, bằng không bà ra đi cũng không an lòng.” Tịch bà bà nhẫn nại nói.
“Ô ô…” Tịch Thần khóc ròng. Tiếng khóc mang theo sự sợ hãi, bất lực và thương tâm tột cùng.
Tiếng khóc khàn khàn làm cho người nghe lo lắng. Tịch bà bà không đành lòng, ôm Tịch Thần, nước mắt lăn dài trên gương mặt tang thương, an ủi nói: “Bà cũng luyến tiếc Tiểu Thần. Nhưng sinh lão bệnh tử là con đường ai ai cũng phải đi qua. Đời này bà đã đi đến cuối đường, sau khi chết, có thể một lần nữa đầu thai trở lại thế giới này âu cũng là một khởi đầu mới. Tiểu Thần đừng đau buồn, cháu mà đau, bà càng đau hơn. Tiểu Thần không muốn bà đau lòng đúng không?”
“… Ô ô… Cháu cần bà… Bà bà…” Tịch Thần khóc thảm thiết.
Tịch bà bà thở dài, khe khẽ an ủi cậu bé.
Có lẽ do khóc mệt, có lẽ do mấy ngày nay liên tục mệt nhọc, nên chưa khóc xong, cậu bé đã thiếp đi trong lòng bà bà.
Hạ Mộc nhẹ tay ôm cậu bé, đặt lên giường.
“Tiểu Mộc, chưa một giây phút nào bà ngừng lo lắng cho nó. Không ngờ vô tình gặp lại cháu.” Tịch bà bà nhìn động tác của hắn. Trong lời nói toát lên sự khẩn cầu và hy vọng: “Về sau Tiểu Thần nhờ cháu chăm sóc.”
Thân mình Hạ Mộc cứng đờ, nhìn về phía Tịch bà bà. Bà lão đang mỉm cười nhìn hắn. Hắn trịnh trọng gật đầu, đáp ứng, “Tịch bà bà, bà yên tâm đi. Cháu sẽ chăm nom thằng bé.”
“Vậy bà yên lòng rồi. Cám ơn cháu..” Bà nở nụ cười nhẹ nhõm.
…
Khi Hạ Mộc trấn an xong bà cụ, hắn ra khỏi phòng, định đi thuê thêm một phòng giá rẻ ngủ tạm. Nhưng thấy đèn trong phòng tiểu thư còn sáng, hắn ngạc nhiên, gõ cửa. Đợi bên trong truyền ra tiếng “Vào đi”, hắn mới đẩy cửa bước vào.
Vào bên trong, thấy tiểu thư nhà mình uể oải tựa lưng vào ghế, trong tay còn cầm một quyển sách.
“Tiểu thư, đã khuya lắm rồi. Sao người còn chưa ngủ, đọc sách ban đêm không tốt cho mắt.” Hạ Mộc nói.
Tử Tang liếc nhìn hắn, hỏi: “Có việc gì không?”
“Cái kia, tiểu thư…” Hạ Mộc muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì mau nói, tôi muốn đi ngủ.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt đáp.
“Thực xin lỗi tiểu thư, cái kia… cái kia… Tịch bà bà mắc bệnh rất nặng. Tiểu thư, người có thể hảo tâm giúp bà cụ ấy, để tôi mượn thêm ít bạc được không?” Hạ Mộc nghĩ rằng, nếu dùng thuốc tốt may ra bà cụ còn chống đỡ thêm được mấy ngày.
Bình thường hắn rất ít mượn bạc người khác, huống hồ còn là chủ tử nhà mình. Gương mặt hắn hơi đỏ lên, chỉ là da ngăm đen nên nhìn không rõ. Hắn thần nghĩ. Bây giờ mình đã là thường dân, không được phát tiền tiêu hàng tháng nữa, phải nghĩ cách kiếm ít bạc mới đúng. Nhưng giờ tiểu thư đang đi du ngoạn, không có địa phương cố định, sao mình tìm việc được.
Nghĩ thế, hắn nhìn tiểu thư nhà mình. Không biết bao giờ tiểu thư có thể tăng tốc độ nhanh hơn một chút. Chỉ cần về đến quê, bằng sự chăm chỉ của mình, nhất định hắn có thể kiếm được tiền. Dù rằng bây giờ tiểu thư vẫn còn ít tiền trong người, nhưng miệng ăn núi lở. Kiếm tiền là việc cấp bách phải làm. Hắn không muốn tiểu thư phải chịu khổ. (anh đâu biết là chị phú bà, đâu phải 1 ít tiền mà rất nhiều tiền ấy chứ)
“Chàng tưởng bệnh đó còn chữa trị được hay sao?” Tử Tang lạnh lùng nói.
Hạ Mộc kinh ngạc. Sao tiểu thư có thể nói ra những lời vô tình như thế. Hắn hơi bực mình: “Tiểu thư, người… người không thể nói như thế được…”
“Sao…” Nàng nhíu mày nhìn hắn. Tức giận rồi sao?!
Hạ Mộc cứng đờ, vẫn là cố lấy dũng khí, lại nói tiếp: “Tịch bà bà là người tốt, từng giúp đỡ tôi một lần. Tiểu Thần là một đứa trẻ ngoan. Tịch bà bà là thân nhân duy nhất của thằng bé. Nhất định nó không chịu nổi cú sốc này. Tịch bà bà có ra đi cũng không an lòng…”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tử Tang, giọng nói của hắn nhỏ dần, hơi lo lắng, mang theo chút ủy khuất.
Thật ra khá đáng yêu.
“Nếu chàng muốn tốt cho thằng bé thì phải nói sự thật cho nó biết. Bà của nó không sống được nữa. Nó phải kiên cường lên, phải đối mặt với sự thật, phải làm theo ý nguyện mà người bà của nó muốn gửi gắm đó là phải sống thật tốt. Còn chàng nên làm theo lời đại phu đi.” Tức Mặc Tử Tang từ chối với ý kiến này.
“Biết là như thế, nó vẫn chỉ là một đứa bé.” Hạ Mộc vội hỏi.
Bên này Tử Tang không cho là đúng. Cậu bé Tịch Thần kia tuy mới tám tuổi, nhưng chín chắn hơn nhiều những người trưởng thành.
“Tiểu thư, người yên tâm. Sau này tôi nhất định sẽ trả đủ bạc cho người.” Hạ Mộc kiên định nói.
“Tuỳ chàng.” Tử Tang nhìn thoáng qua Hạ Mộc, thấy hắn thường ngày luôn tận tâm hầu hạ nàng. Nàng làm chút chuyện cho hắn cũng đúng, “Không phải tôi đưa cho chàng ít bạc sao. Chàng muốn dùng bao nhiêu thì dùng, không đủ cứ nói với tôi một tiếng.”
“Cám ơn tiểu thư. Người đúng là người tốt.” Thật ra tiểu thư vẫn rất thiện lương. Ngoài miệng thì cứng rắn nhưng thực ra trong tâm lại mềm nhũn, Hạ Mộc nghĩ thầm.
Người tốt?! Tử Tang nhếch khóe miệng có chút châm chọc. Những người trong Tức Mặc gia tộc xấu xa cỡ nào nàng thừa biết, nhưng Hạ Mộc vẫn giữ được tính cách lạc quan như vậy thật hiếm có.
“Không cần cảm ơn tôi. Chàng cứ tự coi mình là hạ nhân, vậy thì coi như đây là tiền tiêu vặt hàng tháng của chàng.” Nếu hắn cứ khăng khăng như thế, nàng sẽ phát tiền cho hắn.
“Tiền tiêu vặt hàng tháng?! Không, tiểu thư, tôi không thể nhận. Hầu hạ người là bổn phận của tôi. Tiểu thư cho tôi ăn ngon, cho tôi chỗ ở tốt, sao tôi dám lấy bạc của người.” Hạ Mộc vội nói, “Nếu không vì tôi, người không… đã không bị… đã không bị bắt rời khỏi Tức Mặc phủ. Hầu hạ người là việc tôi nên làm. “
Tử Tang lạnh lùng, ngữ khí có chút khinh miệt nói: “Chàng đề cao chính mình quá thì phải. Nếu không phải chàng, họ cũng sẽ lợi dụng người khác để hãm hại tôi.”
Mặt Hạ Mộc đỏ lên, “Tiểu thư…” Vừa nãy, hắn nói tiểu thư là người tốt, sao bây giờ lại trái tính trái nết thế. Sớm biết vậy không nên khen người còn hơn.
Nhưng mà, không hiểu vì sao, nghe xong lời của tiểu thư, hắn cảm giác thoải mái hơn nhiều, trong lòng không đau buồn nặng nề như trước.
Hắn vụng trộm liếc nhìn Tử Tang. Không phải là tiểu thư cố tình làm thế chứ ?
“Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi.” Tử Tang lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.” Hạ Mộc vội vàng lui ra, đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở ra. Trước kia hắn chỉ biết tiểu thư nhà mình lãnh đạm, không ngờ sau khi ở cùng nhau, hắn phát hiện tính tính của người không những kỳ quái, mà còn âm tình bất định…
***
Sáng sớm hôm sau.
“Bà bà…” Một tiếng thét đau lòng vang lên, khiến Tử Tang từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Cẩn thận nghe ngóng động tĩnh, nàng biết, Tịch bà bà đã qua đời. Điều này chẳng hề bất ngờ. Vốn dĩ Tịch bà bà đã hấp hối, nếu không phải nàng dùng tinh thần lực bổ sung tinh lực cho bà, khiến thân thể già nua khôi phục một chút sinh lực, bà không thể tỉnh lại nói những lời cuối cùng.
Nàng ngồi dậy, định rửa mặt chải đầu, mới phát hiện Hạ Mộc không giống như thường ngày tới đưa đồ dùng.
Nàng hơi ngạc nhiên. Xem ra hắn không có thời gian để ý đến mình. Vì thế sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, nàng ra khỏi khách sạn. Ngây ngốc ở khách sạn thật là buồn chán.