Edit: Mộc Lan
Beta: Lenivy
Gần đến sẩm tối, Tức Mặc Tử Tang mới cùng Hạ Mộc trở về khách sạn. Sau đó, nàng cầm một quyển “Địa lý Đại Chu” để trong phòng ngủ ra ngoài phòng khách đọc, lại lấy một tờ giấy kẹp trong đó trải lên bàn. Đây chính là bản đồ đế quốc Đại Chu.
Nàng nhìn bản đồ rất lâu, ngẩng đầu lên nói với Hạ Mộc đang đứng gần cửa phòng: “Tiếp theo, chúng ta đi hướng Bắc, lên thuyền rời bến dọc theo sông Hoàng Hà.”
Hạ Mộc ngạc nhiên. Bây giờ bọn họ đã ra khỏi kinh thành, nhưng vẫn trong khu vực thuộc phạm vi quản lý của kinh đô, tiếp giáp sông Hoàng Hà. Còn Nam Châu thì… hẳn nằm ở hướng nam, phải băng qua phần Trung Bộ của đất nước. Nếu đi trên đất liền là tuyến đường ngắn nhất và tiện nhất. Nếu đi bằng thuyền, cũng đâu cần đi theo hướng ngược lại, có thể từ bến lên thuyền trực tiếp tới thẳng Nam Châu.
Biết hắn không hiểu, nàng tiếp tục giải thích, “Chúng ta lên bờ ở Hàng Châu. Tôi muốn đi thăm quan Hàng Châu từ lâu rồi, hai là tôi muốn ngắm cảnh trên sông Hoàng Hà.”
Thực ra, Đại chu rất giống với đất nước ở kiếp trước của nàng.
Hạ Mộc gật đầu, hỏi: “Khi nào thì chúng ta xuất phát?”
“Những người theo dõi chúng ta cũng ở khách sạn này. Động tĩnh quá lớn sẽ bị phát hiện, vì thế chỉ cần thu thập hành lý đơn giản trong phòng là được. Canh tư xuất phát, khi đó mọi người đã ngủ say, chúng ta sẽ cắt đuôi được bọn họ.” Tức Mặc Tử Tang nói.
Đến khi những người ấy phát hiện ra, chắc chắn sẽ đuổi theo nhưng gần như chắc chắn chọn con đường dọc theo quan đạo về phía Nam Châu. Dù bọn họ có phát hiện đuổi sai đường, muốn tìm tung tích của mình cũng khó. Như vậy, tạm thời mình sẽ thoát khỏi mấy cái đuôi này một thời gian, thoải mái đi du lịch.
Tuy Hạ Mộc đã biết có người theo dõi, nhưng hắn không phát hiện ra ai cả, nên đành nghe theo lệnh của tiểu thư.
***
Tức Mặc Tử Tang tỉnh dậy vào giờ sửu (1- 3 giờ sáng). Nàng thả tinh thần lực ra dò xét, xem tình hình những kẻ theo dõi nàng. Giờ bọn họ đang say giấc nồng, có nghĩ cũng không ngờ được người cần theo dõi sẽ chọn lúc này rời đi. Lại quét qua phòng của Hạ Mộc, đã thấy hắn ngồi nghiêm chỉnh trên giường, ăn mặc chỉnh tề, bộ dạng sẵn sang xuất phát bất cứ lúc nào, xem ra đã chuẩn bị chu đáo.
Nàng cầm tay nải đã sắp sẵn, đóng cửa phòng ngủ, gõ nhẹ lên cửa phòng Hạ Mộc. Hắn biết là tiểu thư, nên lập tức cầm lấy hành lý để bên cạnh, cẩn thận bước đi trong bóng tối.
Trong phòng khách vì nằm cạnh hành lang của khách sạn nên vẫn có ánh sáng từ đèn lồng chiếu vào, có thể nhìn thấy người khác. Tức Mặc Tử Tang ra khỏi phòng đầu tiên. Trên hành lang và cầu thang đều im lặng, chỉ có ánh đèn lồng sáng ngời.
Lúc đi xuống lầu, nhìn thấy tiểu nhị trực đêm đang ngủ gà ngủ gật sau quầy, Hạ Mộc nhỏ giọng gọi tiểu nhị. Hắn ta vốn ngủ không sâu lắm nên khi Hạ Mộc vừa chạm vào người đã tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn hai người, nhẹ giọng hỏi: “Hai vị khách quan có việc gì không?”
“Tiểu nhị ca, chúng ta có việc gấp phải đi luôn, phiền ngươi tính tiền phòng giúp tôi.” Hạ Mộc cũng nhẹ giọng trả lời.
Tuy rằng tiểu nhị kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều, lập tức làm theo lời Hạ Mộc. Bởi vì bây giờ mọi người đều đang ngủ, nên động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Rời khỏi khách sạn, Hạ Mộc đánh xe ngựa về phía Bắc…
***
Trời tờ mờ sáng, trong khách sạn:
“Tức Mặc tiểu thư và tên kia không thấy đâu cả. Tôi hỏi thăm tiểu nhị thì nghe bảo canh tư họ đã trả phòng rồi đi luôn.”
“Sao lại ra đi đột ngột như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã biết chúng ta theo dõi nên muốn cắt đuôi.”
“Một nữ nhân chưa từng ra khỏi cửa nửa bước, cộng thêm một nô tài, sao có khả năng phát hiện ra chúng ta. Tôi đoán là bọn họ có việc gấp, đúng lúc chúng ta không ngờ đến. Bây giờ lập tức lên đường đuổi theo, may ra còn kịp.”
Vì thế, mấy cái đuôi nhanh chóng đi về hướng nam…
***
Buổi trưa, hai người tới bến sông Hoàng Hà.
Hạ Mộc đi hỏi thăm các nhà thuyền. Cách nhanh nhất là đi thuyền tới hạ lưu sông Hoàng Hà, tức là gần đến biển, sau đó không đi đường biển, mà chuyển sang tàu hàng sang đi trên đất liền.
Biết thời gian tàu rời bến, Tức Mặc Tử Tang bảo Hạ Mộc bán xe ngựa, rồi lên thuyền. Đây là con thuyền rất lớn, chia làm hai tầng. Trên tầng hai phân chia thành các gian phòng độc lập, khá tinh xảo. Tất nhiên là giá phòng không hề rẻ. Nàng không thiếu bạc nên thuê hai phòng đơn, mỗi người một gian, không nên xử tệ với đối tác của mình.
Thuyền rời bến, Tử Tang đứng cạnh cửa sổ nhìn bến tàu càng ngày càng xa dần đến khi mất hẳn. Tạm thời nàng đã cắt đuôi được những người kia. Không có bọn họ làm chướng mắt, nàng sẽ yên tâm dạo chơi khắp nơi.
Vì chạy suốt đêm không ngừng, không được ngủ đủ giấc nên Tử Tang quyết định ngủ bù cho đã mắt.
Trong phòng bên cạnh, Hạ Mộc yên lặng nghe tiếng động ở cách vách, thật lâu không nghe thấy động tĩnh gì. Tiếp đó, hắn ngây ngô cười một mình. Những căn phòng này cách âm không thể nói là quá tốt nhưng không đến nỗi tệ. Hắn cố gắng nghe ngóng mà không nghe được gì. Hôm qua phải đi trong đêm, chắc là tiểu thư mệt rồi nên đã đi nghỉ, không có gì cần phân phó. Bởi vậy, hắn cũng nằm xuống, đánh xe suốt chặng đường hắn cũng thấy mệt.
***
Trời tối đen, trong lúc ngủ say, Tử Tang toát ra rất nhiều mồ hôi. Vẻ mặt nàng bất an, giãy dụa không ngừng. Đột nhiên, trong bóng đêm nàng mở mắt ra, ngồi bật dậy…
“Chỉ là mơ thôi .” Nàng lẩm bẩm.
Ngồi im lặng trong bóng tối, rất lâu sau nàng mới rời giường, thắp nến lên.
Đã nghỉ ngơi tốt, sớm đứng canh ở ngoài phòng, Hạ Mộc thấy có ánh sáng nên gõ cửa, “Tiểu thư, người dậy rồi sao? Tôi mang nước rửa mặt đến.”
“Vào đi!” Tức Mặc Tử Tang nói.
Hạ Mộc bưng thủy vào, thấy tiểu thư đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, liền để chậu nước lên trên giá gỗ, sắp sẵn đồ cần dùng cho tiểu thư. Chuẩn bị xong xuôi, thấy tiểu thư vẫn chăm chú nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đôi mắt trong suốt không tạp chất. Đáng lẽ hắn không được lên tiếng, nhưng lại không tự chủ được cất lời: “Tiểu thư, người nên rửa mặt chải đầu đi thôi. Tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn. Người muốn ăn gì?”
“Chàng xem cái gì hợp thì làm, tôi không kén ăn.” Tức Mặc Tử Tang xoay người lại, súc miệng rửa mặt.
Ăn xong, Hạ Mộc tỉ mỉ chuẩn bị nước nóng để nàng tắm rửa.
Mỗi ngày qua đi, ngoại trừ ngủ ra, Tức Mặc Tử Tang lên khoang thuyền ngắm cảnh đến ngẩn người. Đôi mắt vốn dĩ không có cảm xúc, đôi khi lơ đãng lộ ra vài phần bi thương.
Hạ Mộc cảm thấy từ khi lên thuyền, tiểu thư càng thêm trầm mặc, hơi thở trên người càng thêm lạnh giá, còn có vài phần tưởng niệm và sầu não. Hắn không biết tiểu thư tưởng niệm cái gì, sầu não vì cái gì, đành im lặng đứng cạnh tiểu thư…
***
May mắn những ngày ấy không kéo dài lâu. Sau hơn mười ngày, thuyền vẫn chạy trên sông như trước, tốc độ chậm chạp nên tiểu thư cảm thấy nhàm chán. Vì thế, lúc thuyền cập bến chất thêm đồ, hai người xuống thuyền.
Tiểu thư khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng như trước. Trên bờ là một thị trấn, đầu tiên Tức Mặc Tử Tang mang theo Hạ Mộc đi tìm khách sạn nghỉ trọ, bỏ một ngày dạo chơi khắp nơi.
Buổi sáng ngày kế tiếp, Tức Mặc Tử Tang gọi Hạ Mộc, “Tôi muốn cưỡi ngựa, chúng ta tìm chỗ mua ngựa đi, sau đó…” Đột nhiên nhớ tới điều gì, nhìn về phía Hạ Mộc đang ngạc nhiên vì lời nói của mình: “Chàng biết cưỡi ngựa không?”
“Có, nhưng mà… Tiểu thư có thể cưỡi ngựa sao?” Hạ Mộc nghi ngờ hỏi.
“Có thể.” Tức Mặc Tử Tang gật đầu, kiếp trước nàng có học qua, huống hồ cưỡi ngựa đâu có khó khăn gì.
Hạ Mộc kinh ngạc nhìn Tức Mặc Tử Tang. Tuy rằng nữ tử cưỡi ngựa không phải là hiếm, nhưng tương đối ít. Phần lớn là người trong giang hồ. Hắn ở trong phủ nhiều năm như thế, chưa từng nghe ai nói tiểu thư biết cưỡi ngựa.
Nàng biết hắn nghi ngờ nhưng không định giải thích. Tất nhiên, Hạ Mộc không dám hỏi thêm.
Vén màn bước ra, Hạ Mộc dưới sự chỉ đường của tiểu nhị, dẫn tiểu thư đi mua ngựa rồi tiếp tục lên đường. Vốn dĩ còn đồ đạc trên xe, Tử Tang không tiện thu vào vòng tay nên bán đứt luôn rất nhiều thứ, cuối cùng chỉ còn lại một tay nải.
**
Một ngày nào đó, hai con ngựa chậm rì rì đi trên đường…
“Tiểu thư, có phải chúng ta nên đi nhanh hơn không?” Hạ Mộc hỏi.
“Trên đường đi nhiều cảnh đẹp như vậy, chúng ta nhàn nhã ngắm cảnh sẽ rất thú vị.” Tức Mặc Tử Tang ngắm cảnh đẹp hai bên đường, trong câu trả lời lộ ra sự vui vẻ.
Hạ Mộc há miệng thở dốc, lần đầu tiên thấy tiểu thư vui vẻ như thế. Hắn không thốt lên lời.
Tuy là gã sai vặt trong viện của tiểu thư, số lần nhìn thấy tiểu thư không nhiều, nhưng hắn chưa bao giờ thấy Tử Tang cười. Từ khi rời khỏi kinh thành, mặc dù tiểu thư vẫn chưa nở nụ cười nhưng trên mặt luôn lộ ra sự vui vẻ. Có đôi lúc hắn rất nghi ngờ, tiểu thư vừa thất thân, lại mất đi cuộc sống giàu sang phú quý, sao lại có vẻ hạnh phúc hơn trước, chẳng lẽ tiểu thư rất thích cuộc sống tự do bên ngoài hay sao?